Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng
Chương 100
Sở Chấp
17/03/2024
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 100
03 Hóa hình
“Nhả ra.” Tạ Cảnh Đình lên tiếng, hồ ly nhỏ vẫn cứ cắn giữ ở chỗ hổ khẩu của anh, đôi mắt cáo long lanh phát sáng, miệng phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ mềm xèo, tiếng kêu hơi rít lên một tí, rõ là đang bực.
Hổ khẩu bàn tay bị răng nanh của nhóc cáo cắn xuất hiện hai dấu răng rướm máu, Lan Trạch thấy máu thì nhả ra, chân sau vẫn đang đau âm ỉ, tiện thể giơ móng trước ấn vào chỗ hổ khẩu đè tay Tạ Cảnh Đình lại.
Tạ Cảnh Đình dễ dàng bóp lấy gáy Lan Trạch, xách Lan Trạch lên để sang một bên, bây giờ chân Lan Trạch bị thương không thể nhúc nhích, bé hồ ly lông bông xù nằm yên trong tay anh, anh thả tạm ở mép giường.
Anh cất kiếm phá ma đi, tìm thuốc trị thương trong tủ, băng bó qua cho mình.
Tạ Cảnh Đình băng bó xong mới quay lại mép giường, hồ ly bé đã cuộn người lại, phát hiện ra động tác của anh thì trợn to mắt nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Cả người Lan Trạch đều đang đề phòng, vừa nãy cậu đã cắn người ta, tiểu đạo sĩ mà tức lên có khi cậu ăn đòn mất.
Tai cậu cũng vươn thẳng, một phần lông trên người dựng đứng lên theo, song Tạ Cảnh Đình không làm gì cậu hết, chỉ nhẹ nhàng bóp lấy chân móng cậu, vạch chân sau cậu ra kiểm tra vết thương ở đó.
Trước đó chưa quan sát kĩ, Tạ Cảnh Đình nhấc chân bé cáo lên, thấy thương thế không có gì đáng ngại thế là thả chân Lan Trạch xuống, tầm mắt liếc một cái ra đằng sau chân Lan Trạch.
Là hồ ly đực.
Lan Trạch rụt chân về ngay lập tức, tiện thể lấy đuôi che lại, cậu chít chít hai tiếng, tương đối kém vui.
Bất lịch sự.
Mấy ngày tiếp đó tay sai quỷ không đến đây nữa, chân Lan Trạch đã khỏi hẳn, giờ cậu không có chỗ nào để đi, ban đầu định đến Quỷ vực tìm Quỷ vương nhưng chỗ tiểu đạo sĩ đã cách xa thì chớ, xung quanh còn có yêu quái lớn nhỏ tác loạn, cậu không dám chạy bừa.
Nếu bị đại yêu quái tóm được thì chắc cậu sẽ bị ăn thịt mất.
Lan Trạch đành tạm thời ở lại bên cạnh tiểu đạo sĩ ăn chùa, may là giờ tiểu đạo sĩ vẫn chưa biết cậu là yêu quái.
Nghĩ vậy, cậu quắp thêm miếng điểm tâm trên bàn, điểm tâm của loài người ngọt lịm, tuy không có thịt nhưng hình như còn ngon hơn cả thịt nữa.
Món tiểu đạo sĩ mua là món rẻ nhất, bánh nước đường, thấy Lan Trạch thích ăn nên ngày nào cũng mang một ít về.
Cái đuôi cáo của Lan Trạch vểnh lên vì được ăn điểm tâm đang sung sướng, khóe miệng đầy vụn điểm tâm, ăn xong cậu nhảy từ trên bàn ra cạnh tiểu đạo sĩ, cọ mặt vào áo tiểu đạo sĩ, dây hết vụn điểm tâm sang đó.
Tiểu đạo sĩ chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo, vì thay đổi giặt giũ thường xuyên nên cũng không có mùi gì lạ mà còn thoảng hương thơm, cứ như mùi vị trong nền tuyết.
Chùi xong Lan Trạch tiện thể làm ổ trên chân Tạ Cảnh Đình luôn, Tạ Cảnh Đình toàn đọc mấy loại sách tu luyện, mấy hôm nay cậu ngày càng được nước lấn tới.
Có được ắt có mất, tiểu đạo sĩ chiều cậu thì đổi lại cậu cũng phải cho tiểu đạo sĩ vuốt ve mình.
Tiểu đạo sĩ thích vuốt đầu cậu, sờ tai cậu, cả da bụng của cậu nữa luôn.
Chắc xem cậu là con cáo thật.
Xúc cảm nóng ấm chạm vào đầu Lan Trạch, cậu cuộn tròn trên đùi tiểu đạo sĩ lơ mơ buồn ngủ, nhưng cậu biết là không ngủ được bao lâu.
Cậu còn chưa thiếp đi thì tiếng rầm rầm đã vang lên ngoài cửa.
Cha mẹ tiểu đạo sĩ đều bị yêu quái giết hại, trưởng thành nhờ dân chúng trong thôn bố thí, lớn lên rồi thì ở một mình trong căn nhà nhỏ tách biệt, vẫn luôn giữ liên lạc với thôn dân.
Mấy hôm nay có yêu quái làm loạn quanh vùng, thôn dân đến tìm tiểu đạo sĩ.
“Tiểu Đình, cậu có nhà không?”
Tạ Cảnh Đình lên tiếng đáp, một gương mặt phụ nữ hơi tiều tụy xuất hiện.
“Tiểu Đình, đây đã là cô dâu thứ năm mất tích trong thôn rồi, yêu quái tác loạn lần trước đã bị giết, đúng ra thì chuyện này phải chấm dứt rồi chứ nhỉ... Tối hôm trước cô con dâu nhà lão Trương đi lấy nước cạnh giếng... đến đêm là chẳng thấy đâu nữa.”
Nghe vậy tai Lan Trạch khẽ nhúc nhích, cậu mở mắt trông thấy Tạ Cảnh Đình đang cầm kiếm phá ma chuẩn bị ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng gì thì bước chân Tạ Cảnh Đình đã khựng lại, tầm mắt nhìn sang phía cậu.
Lan Trạch cuộn người rúc lại, cậu phát hiện ra tiểu đạo sĩ tương đối quấn người. Chắc vì từ bé đã mất cha mất mẹ, cứ ở một mình mãi cũng chẳng bạn bè gì, càng không tiếp xúc với nữ tử mấy, sau khi đưa cậu về nhà thì cứ toàn nhìn chăm chăm vào cậu xong ngẩn ra.
“Chít.” Cậu bị Tạ Cảnh Đình túm gáy xách lên, Tạ Cảnh Đình đặt cậu ở vai, cậu bất đắc dĩ phải níu lấy góc áo Tạ Cảnh Đình, khá cụt hứng, tiện thể gặm một cái vào vành tai Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch nằm bám trên vai Tạ Cảnh Dình, để lại dấu răng ở tai Tạ Cảnh Đình, bấu vào tóc Tạ Cảnh Đình, ngón tay thon dài duỗi ra, Tạ Cảnh Đình nhẹ nhàng ấn đầu cậu xuống.
Cậu đang trên vai Tạ Cảnh Đình buộc phải ôm vòng lấy tóc Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đi theo tới gia đình có cô dâu mất tich, vào trong hậu viện.
Hậu viện trồng rất nhiều cây hòe, cành lá sum suê cao vút che đi quá nửa nguồn sáng, rêu xanh lốm đốm mọc bên tường trông hơi nhợt màu trong ánh nắng, bên gốc cây hòe có một miệng giếng đen kịt để lộ thiên, cứ như miệng vực sâu hoắm không trông thấy đáy.
Lúc đi vào sân sau Lan Trạch đã cảm nhận được yêu khí nồng nặc, trong ấy có cảm giác áp bức mãnh liệt, chắc chắn phải là đại yêu quái một vùng mới có. Lông cậu dựng hết cả lên vì bị yêu khí chèn ép, cậu chít chít hai tiếng bên tai Tạ Cảnh Đình.
Tuy tiểu đạo sĩ có thể giết được tay sai quỷ và cũng từng giết rất nhiều yêu quái, nhưng đối phó với đại yêu, chắc phải là tộc yêu tu luyện cả nghìn năm trở lên thế này, thì tiểu đạo sĩ không thể có phần thắng.
Lan Trạch không biết nói, chỉ có thể kêu mấy tiếng để gọi, tóm lấy cổ áo Tạ Cảnh Đình, dụi cái mặt xù lông vào bên má Tạ Cảnh Đình, cắn giữ cổ áo Tạ Cảnh Đình cố gắng lôi người đi ra ngoài.
Tạ Cảnh Đình không thể hiểu được ý Lan Trạch, tưởng là bé cáo sợ, anh nói với Lan Trạch: “Không phải lo đâu, nếu sợ thì nhóc xuống trước đi đã.”
Lan Trạch kêu chít chít thêm tiếng nữa, Tạ Cảnh Đình không hề dao động, cậu đành phải bấu vào cổ áo Tạ Cảnh Đình, thoáng do dự, hay mình chạy ngay đi nhỉ.
Nhưng cậu không thể đứng nhìn tiểu đạo sĩ chết, thời gian này tiểu đạo sĩ lo ăn ở cho cậu, lại còn cứu cậu, có ơn với cậu.
“Chít chít.”
Lan Trạch chưa kêu dứt lời thì đã có cơn gió lạnh lẽo thổi qua, sự u ám sâu thẳm ngập tràn khắp cả hậu viện, tia sáng hắt vào sân cũng tối dần đi theo.
Hình như có thứ gì đó đang trào dâng bên trong giếng khô, Tạ Cảnh Đình đứng yên tại chỗ bất động sừng sững, kiếm phá ma trong tay rời vỏ, ngón tay anh nắm chặt chuôi kiếm, giơ tay bổ một đường kiếm thẳng tắp xuống phía trước.
Ánh kiếm như một vầng trăng cong rạng rỡ, ánh sáng phản chiếu rọi vào hơn nửa vách tường, thanh kiếm chẻ trúng giếng khô, thân giếng không bị sao cả nhưng trong giếng lại có tiếng động vang lên, máu đỏ thẫm rỉ ra từ cạnh giếng.
Tạ Cảnh Đình cất kiếm phá ma đi, bước đến bên giếng, tranh thủ thời gian chống lên miệng giếng nhảy luôn vào bên trong.
“Chít ——”
Khi Lan Trạch phản ứng lại được thì đã muộn, cậu bị lôi xuống theo, Tạ Cảnh Đình dành ra một tay giữ cậu vì lo cậu bị ngã, tay còn lại cầm kiếm, kiếm dài cắm thẳng vào vách trong của giếng, xung quanh là cành cây to lớn thô ráp.
Tạ Cảnh Đình lấy kiếm làm điểm tựa rồi nhảy xuống từ vị trí giữa không trung, đáy giếng chấn động theo, rồi kiếm phá ma bay từ vách tường về lại trong tay Tạ Cảnh Đình.
Vừa rồi Lan Trạch sợ hết vía, phải ôm vòng lấy cổ Tạ Cảnh Đình suốt, lúc này mới có thời gian hoàn hồn lại, cậu có thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh dù đang trong bóng tối.
Bên dưới giếng có một hang động khác nối vào sâu trong lòng đất, những đường nét từ cành cây đan xen dày đặc trông như lòng bàn tay người đang cử động, áp sát quấn quanh đáy giếng, tạo thành khu vực khép kín tự nhiên.
Ở góc sâu nhất có gương mặt người lờ mờ.
Lan Trạch trông thấy một khuôn mặt nữ tử, gương mặt nữ khảm vào lòng bàn tay thô dày hình thành từ cành cây, cô ta có đôi mắt hoa đào cong cong khiến người ta liên tưởng đến cảnh đào giữa mùa xuân, cái mặt lồi lên giữa các cành cây, con ngươi mang nụ cười giả lả, ngập tràn tà khí khó mà tả nổi, hình như đang nhìn thẳng vào hai người họ.
“Tách ——”
Máu tươi nhỏ giọt xuống đất, vài thi thể treo trên cành cây rủ xuống, toàn là thi thể phụ nữ, quan sát kĩ hơn trông hơi quen thuộc, đầy đủ năm người, đều là những cô gái mất tích trong thôn.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, đột nhiên, một đoạn cành cây bắt đầu chuyển động chầm chậm như thân rắn mềm dẻo, cành cây bốn phía ào lên, lan thẳng về phía hai người.
Dường như Lan Trạch nghe thấy tiếng cười của nữ tử bên tai, cành cây dần nhuộm màu đen ngòm, cậu nhận ra đây là gỗ đào, nữ tử trước mắt – chính là yêu quái hoa đào.
Tạ Cảnh Đình đã thích ứng được với hoàn cảnh, kiếm dài cắm vào mặt đất, cành cây dẻo dai tụ vào với nhau lao đến chỗ anh, ánh kiếm hóa thành vô số móc câu cong riêng lẻ chặt đứt các cành cây.
Máu tóe ra từ những cành bị chém đứt, gương mặt Lan Trạch cũng bị xước một vệt, khí kiếm ập thẳng xuống làm Lan Trạch suýt bay thẳng ra ngoài vì rung chấn.
Lan Trạch chưa từng gặp đạo sĩ nào biết dùng kiếm phá ma khủng khiếp như này, nghe nói đạo sĩ ghê gớm nhất mới biết điều khiển kiếm bay lên tản ra, tiểu đạo sĩ làm được cả hai luôn, chắc phải là thiên tài trong số các đạo sĩ.
Sau đó Tạ Cảnh Đình chấm một giọt máu vào đầu ngón tay, khi máu rơi vào kiếm bầu không khí tĩnh lặng lại theo, tự dưng một trận pháp hiện ra giữa không trung, kiếm phá ma toát ra ánh sáng trong lạnh.
Trận pháp không ngừng khuếch đại trong không khí, sau khi luồng sáng trắng lóa khổng lồ lóe lên thì tiếng kêu thảm thiết của yêu quái hoa đào vang giữa không gian, khí kiếm dễ dàng lan xa, đi qua đến đâu chém đứt hết dây leo ở đó, máu tươi chảy ròng ròng đầm đìa nơi vách giếng.
Lan Trạch trợn to mắt lên, khí kiếm quá kinh khủng khiến lông cáo khắp người cậu cũng dựng hết cả lên.
Mấy hôm trước tiểu đạo sĩ có ghê gớm thế này đâu, chỉ mới đọc sách có vài hôm mà đã điều khiển được trận kiếm kinh hoàng như kia rồi.
“Chít chít.”
Lan Trạch kêu hai tiếng, trông thấy toàn bộ cành cây trong đáy giếng đều đã bị rút sạch sức sống, trở thành vỏ cây khô héo.
Bỗng nhiên cậu liếc thấy cái gì, một viên yêu đan sáng bóng được Tạ Cảnh Đình nhặt lên.
Lan Trạch không hề có khả năng tự chủ trước yêu đan, huống chi là yêu đan hoa đào thuần khiết thế này, cậu vịn vào cổ áo Tạ Cảnh Đình, há miệng ra ngậm lấy yêu đan nuốt vào bụng.
Ngày xưa mẹ đã từng nói, cậu là hồ ly ngốc nghếch, có khi cả đời cũng không hóa hình được, Quỷ vương ca ca cũng rất nhức đầu trước việc này.
Bây giờ cả người cậu nóng bừng lên, sau khi cậu nhai nát yêu đan thì một luồng khí nóng bắt đầu cuồn cuộn lan đi, ánh sáng trắng lóa lên trước mắt cậu.
Tạ Cảnh Đình cảm nhận được mảng khí nóng bỏng, chợt trong lòng anh trĩu nặng, giữa ánh sáng vấn vít đôi tai cáo vẫn đang dựng thẳng, suối tóc đen xõa xuống, ngón tay trắng mảnh của thiếu niên còn níu lấy góc áo anh, cả người không một mảnh vải che thân nằm trong lòng anh với tư thế tương đối khiếm nhã.
Anh rũ mắt xuống trông thấy gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Tai cáo của thiếu niên ủ rũ, đôi con ngươi trong veo rõ đáy, khuôn mặt còn chưa to bằng bàn tay, lông mi khẽ run, chóp mũi nhỏ xinh, đường cong tinh tế lượn dần xuống dưới rồi trở nên hoàn hảo với đôi môi đỏ mọng.
Trong ấn tượng của Lan Trạch, người đẹp nhất cậu từng gặp chính là tiểu đạo sĩ trước mắt đây, cậu không hề biết là hóa hình phải như nào cả, cứ theo hướng đẹp đẽ mà làm thôi, nghĩ đến đẹp là nghĩ ngay đến Tạ Cảnh Đình, thế nên vẻ ngoài bây giờ tương tự với Tạ Cảnh Đình khoảng ba phần.
“Ô.” Một âm tiết bật ra từ cổ họng Lan Trạch, cậu còn chưa tận hưởng hết niềm vui sướng vì được biến hình thì tự dưng cảm giác nóng bức khó mà diễn tả xông ra trên người.
————
Chương 100
03 Hóa hình
“Nhả ra.” Tạ Cảnh Đình lên tiếng, hồ ly nhỏ vẫn cứ cắn giữ ở chỗ hổ khẩu của anh, đôi mắt cáo long lanh phát sáng, miệng phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ mềm xèo, tiếng kêu hơi rít lên một tí, rõ là đang bực.
Hổ khẩu bàn tay bị răng nanh của nhóc cáo cắn xuất hiện hai dấu răng rướm máu, Lan Trạch thấy máu thì nhả ra, chân sau vẫn đang đau âm ỉ, tiện thể giơ móng trước ấn vào chỗ hổ khẩu đè tay Tạ Cảnh Đình lại.
Tạ Cảnh Đình dễ dàng bóp lấy gáy Lan Trạch, xách Lan Trạch lên để sang một bên, bây giờ chân Lan Trạch bị thương không thể nhúc nhích, bé hồ ly lông bông xù nằm yên trong tay anh, anh thả tạm ở mép giường.
Anh cất kiếm phá ma đi, tìm thuốc trị thương trong tủ, băng bó qua cho mình.
Tạ Cảnh Đình băng bó xong mới quay lại mép giường, hồ ly bé đã cuộn người lại, phát hiện ra động tác của anh thì trợn to mắt nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Cả người Lan Trạch đều đang đề phòng, vừa nãy cậu đã cắn người ta, tiểu đạo sĩ mà tức lên có khi cậu ăn đòn mất.
Tai cậu cũng vươn thẳng, một phần lông trên người dựng đứng lên theo, song Tạ Cảnh Đình không làm gì cậu hết, chỉ nhẹ nhàng bóp lấy chân móng cậu, vạch chân sau cậu ra kiểm tra vết thương ở đó.
Trước đó chưa quan sát kĩ, Tạ Cảnh Đình nhấc chân bé cáo lên, thấy thương thế không có gì đáng ngại thế là thả chân Lan Trạch xuống, tầm mắt liếc một cái ra đằng sau chân Lan Trạch.
Là hồ ly đực.
Lan Trạch rụt chân về ngay lập tức, tiện thể lấy đuôi che lại, cậu chít chít hai tiếng, tương đối kém vui.
Bất lịch sự.
Mấy ngày tiếp đó tay sai quỷ không đến đây nữa, chân Lan Trạch đã khỏi hẳn, giờ cậu không có chỗ nào để đi, ban đầu định đến Quỷ vực tìm Quỷ vương nhưng chỗ tiểu đạo sĩ đã cách xa thì chớ, xung quanh còn có yêu quái lớn nhỏ tác loạn, cậu không dám chạy bừa.
Nếu bị đại yêu quái tóm được thì chắc cậu sẽ bị ăn thịt mất.
Lan Trạch đành tạm thời ở lại bên cạnh tiểu đạo sĩ ăn chùa, may là giờ tiểu đạo sĩ vẫn chưa biết cậu là yêu quái.
Nghĩ vậy, cậu quắp thêm miếng điểm tâm trên bàn, điểm tâm của loài người ngọt lịm, tuy không có thịt nhưng hình như còn ngon hơn cả thịt nữa.
Món tiểu đạo sĩ mua là món rẻ nhất, bánh nước đường, thấy Lan Trạch thích ăn nên ngày nào cũng mang một ít về.
Cái đuôi cáo của Lan Trạch vểnh lên vì được ăn điểm tâm đang sung sướng, khóe miệng đầy vụn điểm tâm, ăn xong cậu nhảy từ trên bàn ra cạnh tiểu đạo sĩ, cọ mặt vào áo tiểu đạo sĩ, dây hết vụn điểm tâm sang đó.
Tiểu đạo sĩ chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo, vì thay đổi giặt giũ thường xuyên nên cũng không có mùi gì lạ mà còn thoảng hương thơm, cứ như mùi vị trong nền tuyết.
Chùi xong Lan Trạch tiện thể làm ổ trên chân Tạ Cảnh Đình luôn, Tạ Cảnh Đình toàn đọc mấy loại sách tu luyện, mấy hôm nay cậu ngày càng được nước lấn tới.
Có được ắt có mất, tiểu đạo sĩ chiều cậu thì đổi lại cậu cũng phải cho tiểu đạo sĩ vuốt ve mình.
Tiểu đạo sĩ thích vuốt đầu cậu, sờ tai cậu, cả da bụng của cậu nữa luôn.
Chắc xem cậu là con cáo thật.
Xúc cảm nóng ấm chạm vào đầu Lan Trạch, cậu cuộn tròn trên đùi tiểu đạo sĩ lơ mơ buồn ngủ, nhưng cậu biết là không ngủ được bao lâu.
Cậu còn chưa thiếp đi thì tiếng rầm rầm đã vang lên ngoài cửa.
Cha mẹ tiểu đạo sĩ đều bị yêu quái giết hại, trưởng thành nhờ dân chúng trong thôn bố thí, lớn lên rồi thì ở một mình trong căn nhà nhỏ tách biệt, vẫn luôn giữ liên lạc với thôn dân.
Mấy hôm nay có yêu quái làm loạn quanh vùng, thôn dân đến tìm tiểu đạo sĩ.
“Tiểu Đình, cậu có nhà không?”
Tạ Cảnh Đình lên tiếng đáp, một gương mặt phụ nữ hơi tiều tụy xuất hiện.
“Tiểu Đình, đây đã là cô dâu thứ năm mất tích trong thôn rồi, yêu quái tác loạn lần trước đã bị giết, đúng ra thì chuyện này phải chấm dứt rồi chứ nhỉ... Tối hôm trước cô con dâu nhà lão Trương đi lấy nước cạnh giếng... đến đêm là chẳng thấy đâu nữa.”
Nghe vậy tai Lan Trạch khẽ nhúc nhích, cậu mở mắt trông thấy Tạ Cảnh Đình đang cầm kiếm phá ma chuẩn bị ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng gì thì bước chân Tạ Cảnh Đình đã khựng lại, tầm mắt nhìn sang phía cậu.
Lan Trạch cuộn người rúc lại, cậu phát hiện ra tiểu đạo sĩ tương đối quấn người. Chắc vì từ bé đã mất cha mất mẹ, cứ ở một mình mãi cũng chẳng bạn bè gì, càng không tiếp xúc với nữ tử mấy, sau khi đưa cậu về nhà thì cứ toàn nhìn chăm chăm vào cậu xong ngẩn ra.
“Chít.” Cậu bị Tạ Cảnh Đình túm gáy xách lên, Tạ Cảnh Đình đặt cậu ở vai, cậu bất đắc dĩ phải níu lấy góc áo Tạ Cảnh Đình, khá cụt hứng, tiện thể gặm một cái vào vành tai Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch nằm bám trên vai Tạ Cảnh Dình, để lại dấu răng ở tai Tạ Cảnh Đình, bấu vào tóc Tạ Cảnh Đình, ngón tay thon dài duỗi ra, Tạ Cảnh Đình nhẹ nhàng ấn đầu cậu xuống.
Cậu đang trên vai Tạ Cảnh Đình buộc phải ôm vòng lấy tóc Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đi theo tới gia đình có cô dâu mất tich, vào trong hậu viện.
Hậu viện trồng rất nhiều cây hòe, cành lá sum suê cao vút che đi quá nửa nguồn sáng, rêu xanh lốm đốm mọc bên tường trông hơi nhợt màu trong ánh nắng, bên gốc cây hòe có một miệng giếng đen kịt để lộ thiên, cứ như miệng vực sâu hoắm không trông thấy đáy.
Lúc đi vào sân sau Lan Trạch đã cảm nhận được yêu khí nồng nặc, trong ấy có cảm giác áp bức mãnh liệt, chắc chắn phải là đại yêu quái một vùng mới có. Lông cậu dựng hết cả lên vì bị yêu khí chèn ép, cậu chít chít hai tiếng bên tai Tạ Cảnh Đình.
Tuy tiểu đạo sĩ có thể giết được tay sai quỷ và cũng từng giết rất nhiều yêu quái, nhưng đối phó với đại yêu, chắc phải là tộc yêu tu luyện cả nghìn năm trở lên thế này, thì tiểu đạo sĩ không thể có phần thắng.
Lan Trạch không biết nói, chỉ có thể kêu mấy tiếng để gọi, tóm lấy cổ áo Tạ Cảnh Đình, dụi cái mặt xù lông vào bên má Tạ Cảnh Đình, cắn giữ cổ áo Tạ Cảnh Đình cố gắng lôi người đi ra ngoài.
Tạ Cảnh Đình không thể hiểu được ý Lan Trạch, tưởng là bé cáo sợ, anh nói với Lan Trạch: “Không phải lo đâu, nếu sợ thì nhóc xuống trước đi đã.”
Lan Trạch kêu chít chít thêm tiếng nữa, Tạ Cảnh Đình không hề dao động, cậu đành phải bấu vào cổ áo Tạ Cảnh Đình, thoáng do dự, hay mình chạy ngay đi nhỉ.
Nhưng cậu không thể đứng nhìn tiểu đạo sĩ chết, thời gian này tiểu đạo sĩ lo ăn ở cho cậu, lại còn cứu cậu, có ơn với cậu.
“Chít chít.”
Lan Trạch chưa kêu dứt lời thì đã có cơn gió lạnh lẽo thổi qua, sự u ám sâu thẳm ngập tràn khắp cả hậu viện, tia sáng hắt vào sân cũng tối dần đi theo.
Hình như có thứ gì đó đang trào dâng bên trong giếng khô, Tạ Cảnh Đình đứng yên tại chỗ bất động sừng sững, kiếm phá ma trong tay rời vỏ, ngón tay anh nắm chặt chuôi kiếm, giơ tay bổ một đường kiếm thẳng tắp xuống phía trước.
Ánh kiếm như một vầng trăng cong rạng rỡ, ánh sáng phản chiếu rọi vào hơn nửa vách tường, thanh kiếm chẻ trúng giếng khô, thân giếng không bị sao cả nhưng trong giếng lại có tiếng động vang lên, máu đỏ thẫm rỉ ra từ cạnh giếng.
Tạ Cảnh Đình cất kiếm phá ma đi, bước đến bên giếng, tranh thủ thời gian chống lên miệng giếng nhảy luôn vào bên trong.
“Chít ——”
Khi Lan Trạch phản ứng lại được thì đã muộn, cậu bị lôi xuống theo, Tạ Cảnh Đình dành ra một tay giữ cậu vì lo cậu bị ngã, tay còn lại cầm kiếm, kiếm dài cắm thẳng vào vách trong của giếng, xung quanh là cành cây to lớn thô ráp.
Tạ Cảnh Đình lấy kiếm làm điểm tựa rồi nhảy xuống từ vị trí giữa không trung, đáy giếng chấn động theo, rồi kiếm phá ma bay từ vách tường về lại trong tay Tạ Cảnh Đình.
Vừa rồi Lan Trạch sợ hết vía, phải ôm vòng lấy cổ Tạ Cảnh Đình suốt, lúc này mới có thời gian hoàn hồn lại, cậu có thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh dù đang trong bóng tối.
Bên dưới giếng có một hang động khác nối vào sâu trong lòng đất, những đường nét từ cành cây đan xen dày đặc trông như lòng bàn tay người đang cử động, áp sát quấn quanh đáy giếng, tạo thành khu vực khép kín tự nhiên.
Ở góc sâu nhất có gương mặt người lờ mờ.
Lan Trạch trông thấy một khuôn mặt nữ tử, gương mặt nữ khảm vào lòng bàn tay thô dày hình thành từ cành cây, cô ta có đôi mắt hoa đào cong cong khiến người ta liên tưởng đến cảnh đào giữa mùa xuân, cái mặt lồi lên giữa các cành cây, con ngươi mang nụ cười giả lả, ngập tràn tà khí khó mà tả nổi, hình như đang nhìn thẳng vào hai người họ.
“Tách ——”
Máu tươi nhỏ giọt xuống đất, vài thi thể treo trên cành cây rủ xuống, toàn là thi thể phụ nữ, quan sát kĩ hơn trông hơi quen thuộc, đầy đủ năm người, đều là những cô gái mất tích trong thôn.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, đột nhiên, một đoạn cành cây bắt đầu chuyển động chầm chậm như thân rắn mềm dẻo, cành cây bốn phía ào lên, lan thẳng về phía hai người.
Dường như Lan Trạch nghe thấy tiếng cười của nữ tử bên tai, cành cây dần nhuộm màu đen ngòm, cậu nhận ra đây là gỗ đào, nữ tử trước mắt – chính là yêu quái hoa đào.
Tạ Cảnh Đình đã thích ứng được với hoàn cảnh, kiếm dài cắm vào mặt đất, cành cây dẻo dai tụ vào với nhau lao đến chỗ anh, ánh kiếm hóa thành vô số móc câu cong riêng lẻ chặt đứt các cành cây.
Máu tóe ra từ những cành bị chém đứt, gương mặt Lan Trạch cũng bị xước một vệt, khí kiếm ập thẳng xuống làm Lan Trạch suýt bay thẳng ra ngoài vì rung chấn.
Lan Trạch chưa từng gặp đạo sĩ nào biết dùng kiếm phá ma khủng khiếp như này, nghe nói đạo sĩ ghê gớm nhất mới biết điều khiển kiếm bay lên tản ra, tiểu đạo sĩ làm được cả hai luôn, chắc phải là thiên tài trong số các đạo sĩ.
Sau đó Tạ Cảnh Đình chấm một giọt máu vào đầu ngón tay, khi máu rơi vào kiếm bầu không khí tĩnh lặng lại theo, tự dưng một trận pháp hiện ra giữa không trung, kiếm phá ma toát ra ánh sáng trong lạnh.
Trận pháp không ngừng khuếch đại trong không khí, sau khi luồng sáng trắng lóa khổng lồ lóe lên thì tiếng kêu thảm thiết của yêu quái hoa đào vang giữa không gian, khí kiếm dễ dàng lan xa, đi qua đến đâu chém đứt hết dây leo ở đó, máu tươi chảy ròng ròng đầm đìa nơi vách giếng.
Lan Trạch trợn to mắt lên, khí kiếm quá kinh khủng khiến lông cáo khắp người cậu cũng dựng hết cả lên.
Mấy hôm trước tiểu đạo sĩ có ghê gớm thế này đâu, chỉ mới đọc sách có vài hôm mà đã điều khiển được trận kiếm kinh hoàng như kia rồi.
“Chít chít.”
Lan Trạch kêu hai tiếng, trông thấy toàn bộ cành cây trong đáy giếng đều đã bị rút sạch sức sống, trở thành vỏ cây khô héo.
Bỗng nhiên cậu liếc thấy cái gì, một viên yêu đan sáng bóng được Tạ Cảnh Đình nhặt lên.
Lan Trạch không hề có khả năng tự chủ trước yêu đan, huống chi là yêu đan hoa đào thuần khiết thế này, cậu vịn vào cổ áo Tạ Cảnh Đình, há miệng ra ngậm lấy yêu đan nuốt vào bụng.
Ngày xưa mẹ đã từng nói, cậu là hồ ly ngốc nghếch, có khi cả đời cũng không hóa hình được, Quỷ vương ca ca cũng rất nhức đầu trước việc này.
Bây giờ cả người cậu nóng bừng lên, sau khi cậu nhai nát yêu đan thì một luồng khí nóng bắt đầu cuồn cuộn lan đi, ánh sáng trắng lóa lên trước mắt cậu.
Tạ Cảnh Đình cảm nhận được mảng khí nóng bỏng, chợt trong lòng anh trĩu nặng, giữa ánh sáng vấn vít đôi tai cáo vẫn đang dựng thẳng, suối tóc đen xõa xuống, ngón tay trắng mảnh của thiếu niên còn níu lấy góc áo anh, cả người không một mảnh vải che thân nằm trong lòng anh với tư thế tương đối khiếm nhã.
Anh rũ mắt xuống trông thấy gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Tai cáo của thiếu niên ủ rũ, đôi con ngươi trong veo rõ đáy, khuôn mặt còn chưa to bằng bàn tay, lông mi khẽ run, chóp mũi nhỏ xinh, đường cong tinh tế lượn dần xuống dưới rồi trở nên hoàn hảo với đôi môi đỏ mọng.
Trong ấn tượng của Lan Trạch, người đẹp nhất cậu từng gặp chính là tiểu đạo sĩ trước mắt đây, cậu không hề biết là hóa hình phải như nào cả, cứ theo hướng đẹp đẽ mà làm thôi, nghĩ đến đẹp là nghĩ ngay đến Tạ Cảnh Đình, thế nên vẻ ngoài bây giờ tương tự với Tạ Cảnh Đình khoảng ba phần.
“Ô.” Một âm tiết bật ra từ cổ họng Lan Trạch, cậu còn chưa tận hưởng hết niềm vui sướng vì được biến hình thì tự dưng cảm giác nóng bức khó mà diễn tả xông ra trên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.