Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng
Chương 17
Sở Chấp
01/03/2024
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 17: Thư tố cáo
Rượu Lan Lăng bày trên bày, loại rượu này một vò giá trăm lượng vàng, hoa sơn trà đỏ điểm xuyết nơi bệ cửa sổ, tôn lên gương mặt anh tuấn của Nguyễn Vân Hạc, chỉ mỗi tầm mắt đang ngưng đọng ở Lan Trạch là âm u gây áp lực vô cùng.
Nguyễn Vân Hạc rút tầm mắt lại, nói với Lan Trạch: "Tối nay ta không về, ngươi muốn thì tự về đi."
Không hiểu ai nghĩ ra cái quy chế liên đới này nữa, nếu không tại nó thì Lan Trạch cần gì phải đến đây.
Trong lòng em nghĩ vậy, ngoài mặt thì vẫn ngoan hiền nói: "Thế tử... hôm nay về vào học vẫn chưa muộn đâu ạ."
"Đây không phải nơi thế tử nên đến, thế tử còn chưa nhược quán mà."
Trước đây Tạ Cảnh Đình đã ban hành chiếu lệnh, thiếu niên chưa nhược quán không được phép đặt chân vào những chốn thế này, có điều đám cậu ấm đây ai nấy gia thế hiển hách, triều đình cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Huống hồ có Cơ Thường lù lù kia, nếu xét tuổi chưa nhược quán thì Cơ Thường cũng nằm trong số đó, từ uống rượu bạo hành cái gì Cơ Thường chả làm rồi. Quân chủ làm gương, mọi người dựa đó noi theo cũng không có gì lạ.
Thường ngày trông Nguyễn Vân Hạc rất lười nhác, nghe vậy cậu ta khẽ nhướng mày lên, nhìn em nói: "Đốc chủ phái ngươi sang để ngươi đi theo bản thế tử, có bảo ngươi nhúng tay vào những việc không nên thọc ngoáy không?"
Đúng là không nói thế, nhưng Tạ Cảnh Đình dặn em đừng có gây họa.
Với cả... đánh dấu vắng ba lần là sẽ bị mời về.
"Lan Trạch, ngươi tọc mạch lắm thế làm gì." Một thiếu niên thường xuyên đi theo Nguyễn Vân Hạc cạnh đó ra mặt giảng hòa, nói với Lan Trạch: "Mấy cái bài trên lớp ai mà chả biết, Tam tự kinh rồi Thi kinh có ai chưa học đâu, lão hầu gia xếp cho thế tử vào đây chẳng qua để phạt thế tử thôi."
"Ngươi đừng có tưởng là thật đấy."
Thì đúng thật, nhưng Lan Trạch chưa học chưa biết, em đi ra ngoài tìm Nguyễn Vân Hạc, có khi còn phải lỡ mất một tiết.
Lan Trạch hơi hối hận vì đã ra ngoài, em là người hầu, làm gì có tư cách khuyên bảo Nguyễn Vân Hạc cơ chứ.
"Lan Trạch, nếu ngươi không cam lòng thì tìm Hạ đại nhân ý, quy định mới năm nay là do ngài ấy đặt ra đó, thêm tổng cộng đúng một trăm điều luôn."
"Nào nào nào, uống một chén với bọn ta đi." Một thiếu niên khác cầm vò rượu đến gần, rượu Lan Lăng thượng hạng, chất rượu quý giá bên trong sóng sánh vì đầy, phản xạ lại đốm sáng lấp lánh.
Thiếu niên ngấm rượu, mặt mũi đã đỏ gay, tay bê vò rượu không vững, chạm đúng phải Lan Trạch gắng sức đùn đẩy.
Chỉ nghe thấy một tiếng "choang", vò rượu rơi xuống đất, bình vỡ tan nát, tiếng gảy đàn thoáng dao động, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch căng thẳng, vốn dĩ em đã không muốn tiếp xúc gì với đám công tử thế gia này, lại càng đặc biệt kháng cự việc uống rượu, bây giờ tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào em, làm sống lưng em cứng đờ ra.
"Xin lỗi, tôi không uống rượu." Lan Trạch cứng nhắc nói xin lỗi, em thấy hơi mất thể diện, đỏ mặt không kiềm chế được, em nhìn Nguyễn Vân Hạc nói: "Hôm nay... thế tử không quay về thật sao ạ."
Lần này Nguyễn Vân Hạc làm lơ em luôn, hoa khôi đã đến, Nguyễn Vân Hạc cầm chén rượu dồn hết sự chú ý vào hoa khôi, rõ ràng cố tình lờ em đi.
Lồng ngực Lan Trạch hơi bức bối, em cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ dưới đất, thiếu niên bên cạnh oán trách một câu gì đấy, đại khái kiểu rượu vừa mới lấy ra chưa kịp uống đã đổ đúng là đáng tiếc.
"Sao mà không biết điều thế chứ, phí cho cái mặt kia."
"Vụng về lóng ngóng, rượu mà cũng không đỡ được, may hôm nay Triệu Hồng say rồi, không thì chả dễ tính thế đâu."
"Thế tử đã nể mặt nó lắm rồi, tưởng mình là cái thá gì không biết."
Tiếng xì xào chung quanh lọt vào tai Lan Trạch, môi Lan Trạch mím thẳng băng, em nhặt hết toàn bộ mảnh vỡ dưới đất lên, đi ra khỏi phòng không nói lời nào.
Em ra khỏi phòng, tất thảy tiếng đàn sáo bên trong đều được ngăn cách hoàn toàn sau cánh cửa.
Cửa sổ của dãy phòng đối diện được phủ một lớp vải ẩn, từ bên trong có thể nhìn thấy được phía ngoài, khi Lan Trạch bưng chỗ mảnh vỡ vò rượu đi ra, tầm mắt Tạ Cảnh Đình vừa khéo lướt sang đây.
Thiếu niên đứng bên ngoài cửa, đầu hơi cúi thấp, biểu cảm không vui vẻ gì, lông mi dài đậm rũ xuống, tự lấy tay áo dụi mắt mấy cái.
Lan Trạch vứt mảnh vỡ vò rượu đi, không cẩn thận bị cứa vào tay, vết rách chính giữa lòng bàn tay tứa ra từng giọt máu.
Em liếm lòng bàn tay mình một cái, liếm giọt máu ở vết thương đi, vị hơi đăng đắng. Vừa mới đi xuống tầng thì Thường Khanh xuất hiện trước mặt em.
"Lan Trạch công tử, mời."
Trông thấy Thường Khanh làm Lan Trạch sợ hết cả hồn, em bắt đầu hốt hoảng theo phản xạ. Thường Khanh ở đây có nghĩa là Tạ Cảnh Đình cũng ở đây.
Nếu Tạ Cảnh Đình hỏi sao em lại ở đây thì em phải nói thế nào?
Lan Trạch hơi tức ngực, thực sự hôm nay không thể tệ hơn được nữa ấy, em không kìm được nghĩ, đi theo Thường Khanh lên tầng hai, lần này là vào nhã gian đối diện, bên này không dính rượu, chuyên cho khách dùng trà.
Cánh cửa mở ra, khung cảnh bên trong nhã gian hiển lộ, phòng xây bằng gỗ cổ trầm hương, có đốt xông hương, mùi trà rất nhẹ thoảng khắp phòng, Tạ Cảnh Đình đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ.
Chắc hẳn Tạ Cảnh Đình ra ngoài xử lí vụ án, hôm nay y mặc quần áo đen tuyền, viền tay áo là hoa văn thêu lan, màu đen trang nhã tựa như nhuộm mực, tôn lên cảm giác kín đáo sâu xa khắp người.
"Đốc chủ." Trông thấy Tạ Cảnh Đình tim Lan Trạch như đánh trống, Thường Khanh đã lui ra, trong nhã gian chỉ còn có hai người họ.
"Lúc nãy ở đây trông thấy Lan Trạch xuống tầng, nếu ta không nhớ nhầm thì hôm nay không phải ngày nghỉ, sao Lan Trạch lại ở đây." Tạ Cảnh Đình hỏi có vẻ quan tâm.
Lan Trạch khẽ gập ngón tay lại, lòng bàn tay đau nhoi nhói, chính lệnh do Tạ Cảnh Đình ban bố, Tạ Cảnh Đình không hề làm theo nguyên tắc mắt nhắm mắt mở, thường những thiếu niên uống rượu hoa bị tóm trong kinh thành đều do Cẩm y vệ bắt giữ.
Nếu em nói ra, có lẽ hội Nguyễn Vân Hạc sẽ bị tống vào chiếu ngục.
Lan Trạch bịa một lí do rất qua loa, ngắc ngứ nói với Tạ Cảnh Đình: "Hôm nay tiên sinh không ở lớp, ra ngoài đi dạo lung tung thôi ạ."
"Vậy à," Tạ Cảnh Đình liếc một cái sang căn phòng đối diện hành lang, sau đó tầm nhìn chuyển về lòng bàn tay Lan Trạch đang che giấu.
"sao tay lại bị thương?"
Lan Trạch bước đến trước mặt Tạ Cảnh Đình, em duỗi tay ra với Tạ Cảnh Đình, em thấy may mắn vì Tạ Cảnh Đình không hỏi thêm, trả lời: "Vừa nãy bất cẩn quẹt phải tay ạ."
Em định để Tạ Cảnh Đình nhìn qua cái rồi rụt tay về, song cổ tay bị Tạ Cảnh Đình giữ lấy, Tạ Cảnh Đình dẫn em ra phía cửa, gọi Thường Khanh.
Thường Khanh cầm thuốc trị thương đến.
Lan Trạch hơi xấu hổ, hơi sợ nữa, mãi mà em không hiểu nổi Tạ Cảnh Đình, hình như mỗi lần em nói dối xong Tạ Cảnh Đình lại đều đối xử rất tốt với em.
Càng như thế lòng em càng bất an.
"Đốc chủ, nô tài tự làm là được ạ."
Thế là Tạ Cảnh Đình thả tay ra, Lan Trạch vội lui về sau chút ít, em tự bôi thuốc đại khái cho mình, lấy vải thưa quấn lòng bàn tay băng lại bằng hình dạng xấu xí.
Tạ Cảnh Đình đưa mắt nhìn cái nơ xấu òm trên tay em mấy lượt lận, lúc này mới nói với em: "Nơi này không cho phép thiếu niên chưa nhược quán đến, nếu hội Nguyễn thế tử tự ý tới đây Lan Trạch có thể nói với ta, ta sẽ đích thân giáo dục bọn họ."
Lan Trạch gật đầu, đối với họ thì Tạ Cảnh Đình là nhân vật dạng như trưởng bối, huynh trưởng, nói cho Tạ Cảnh Đình cũng tương đương với nói cho tiên sinh.
Buổi tối, Lan Trạch ngồi trên xe ngựa của Tạ Cảnh Đình, em khá dè dặt, thứ nhất là vì sau hôm dẫn em lên con thuyền ven sông thì Tạ Cảnh Đình vẫn hệt như xưa, chỉ mỗi mình em ngày ngày sợ sệt lo lắng phỏng đoán dụng ý của Tạ Cảnh Đình, thứ hai là vì lúc nãy em vừa mới nói dối Tạ Cảnh Đình xong.
Tạ Cảnh Đình thuận miệng hỏi em: "Ở Quốc tử giám thế nào, có quen không?"
Lan Trạch muốn nói là chả thế nào ạ, há miệng ra lại thành lời khách sáo, "Quen ạ, tiên sinh rất tận tâm, các bạn học cũng dễ gần lắm ạ."
Nói vậy xong, Tạ Cảnh Đình không hỏi thêm nữa. Lan Trạch ngồi bên cạnh, em ngồi ở chỗ cách Tạ Cảnh Đình khá xa, lòng bàn tay đè vào mép ghế, cứ trông ra cửa sổ suốt.
Lan Trạch nhìn ra ngoài cửa, đi xe ngựa về rất nhanh, em cũng không kịp về học nữa, lại bị tiên sinh ghi vắng thêm một lần. Nếu đủ ba lần có thể Nguyễn Vân Hạc chỉ bị báo cho lão hầu gia thôi, mà em thì rất có khả năng sẽ bị gửi thẳng về luôn.
Em vẫn còn đang sốt ruột xem phải giải quyết điểm chuyên cần của mình thế nào, không để ý đến ánh mắt Tạ Cảnh Đình đang quan sát em, em thấy sắp tới Quốc tử giám bèn đứng dậy.
"Đốc chủ, nô tài về đây ạ."
Tạ Cảnh Đình không đáp lời, Lan Trạch xuống xe ngựa, em đi được hai bước thì bị Thường Khanh gọi lại.
"Tiểu công tử." Lan Trạch nghiêng đầu, Thường Khanh đang cầm trong tay hai gói điểm tâm nóng hổi, là bánh quả mơ mua cho Lan Trạch hôm trước được bọc giấy dầu, vừa nãy em không chú ý là Thường Khanh đi mua điểm tâm lúc nào nữa.
Lan Trạch không nhìn rõ người trong xe ngựa, chỉ có thể trông thấy đường nét lờ mờ của Tạ Cảnh Đình, em nói cảm ơn với Thường Khanh, bưng điểm tâm quay vào trường.
Bóng dáng thiếu niên dần dần biến mất, sau đó màn xe ngựa cũng thả xuống theo.
...
Ngày hôm sau Lan Trạch xem thử, tên của mình kèm theo hai vòng tròn màu đỏ, thậm chí em không cam lòng đếm một lượt, đằng sau tên các thiếu gia có nhiều vòng tròn lắm luôn.
Có nghĩa sau lần thứ ba các công tử thế gia vẫn còn đường sống, nhưng bạn học thư đồng thì chỉ có đúng ba cơ hội mà thôi.
Vượt quá ba lần cơ bản đều sẽ bị trả về.
Ra ngoài một lần xong, Nguyễn Vân Hạc yên phận lần nữa được thêm hai hôm, Lan Trạch có thể cảm nhận rõ ràng, từ sau buổi tối hôm ấy Nguyễn Vân Hạc càng không chịu phản ứng với em, em ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, đám thiếu niên cũng tẩy chay em theo.
Đằng nào cũng chả ảnh hưởng gì, Lan Trạch chẳng để ý mấy, em nghĩ ngợi ba hôm, cuối cùng quyết định viết một bức thư cho vị Hạ đại nhân đã đặt ra quy tắc.
Rất nhiều chữ Lan Trạch chưa biết, em hỏi một bạn học cùng lớp viết hộ giúp em. Bạn này là con dòng thứ của thái úy, cơ hội nhập học không dễ dàng gì, hàng ngày nghiêm túc nghe giảng, chưa từng dính dáng đến hội Nguyễn Vân Hạc.
Lúc em tiếp cận thì rõ ràng đối phương không kiên nhẫn lắm, nhưng nghe em nói xong lại hơi hứng thú.
"Cậu muốn viết thư cho Hạ đại nhân á?"
Trần Trung Trì đánh giá em từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu định viết gì?"
"Tôi muốn hỏi thử Hạ đại nhân, tại sao chủ tử vắng mặt, thư đồng cũng bị liên đới theo."
"Cậu bất mãn việc ngày nào hội Nguyễn Vân Hạc cũng ra ngoài đàn đúm à?" Trần Trung Trì nói với em: "Ta viết giúp cậu được, nghe nói thám hoa đại nhân thủ đoạn cương quyết, tương lai có hi vọng nhậm chức Đại lý tự khanh, nếu cậu viết thư cho ngài ấy chắc chắn ngài ấy sẽ phúc đáp."
"Có điều viết xong cậu phải tự chép lại một lần nhé, thế tử nhà cậu mà biết cậu viết thư tố cáo thì đến lúc đấy đừng có liên lụy sang ta."
Lan Trạch gật đầu, em sẽ không nhắc đến việc Nguyễn Vân Hạc ra ngoài uống rượu mà chỉ hỏi thám hoa đại nhân liệu có thể hủy bỏ chế độ này không thôi, hỏi đối phương xem nếu chủ tử vắng mặt thì thư đồng phải bù vào thế nào... Đây là cách duy nhất em nghĩ ra được.
Mỗi tội em không hề hiểu, chữ viết có rất nhiều cách thức biểu đạt, huống chi bản thân số chữ em biết chưa nhiều, văn cổ trúc trắc, thường có khi nối liền vào nhau là nghĩa một chữ với nghĩa cả từ sẽ khác hoàn toàn.
Hơn nữa, mấy hôm trước ai ai trong lớp đều đã biết em chưa từng học tứ thư ngũ kinh, ngoài đẹp trong rỗng, chữ viết xiêu vẹo không ra hình thù, là phần tử độc nhất ở Quốc tử giám.
————
Chương 17: Thư tố cáo
Rượu Lan Lăng bày trên bày, loại rượu này một vò giá trăm lượng vàng, hoa sơn trà đỏ điểm xuyết nơi bệ cửa sổ, tôn lên gương mặt anh tuấn của Nguyễn Vân Hạc, chỉ mỗi tầm mắt đang ngưng đọng ở Lan Trạch là âm u gây áp lực vô cùng.
Nguyễn Vân Hạc rút tầm mắt lại, nói với Lan Trạch: "Tối nay ta không về, ngươi muốn thì tự về đi."
Không hiểu ai nghĩ ra cái quy chế liên đới này nữa, nếu không tại nó thì Lan Trạch cần gì phải đến đây.
Trong lòng em nghĩ vậy, ngoài mặt thì vẫn ngoan hiền nói: "Thế tử... hôm nay về vào học vẫn chưa muộn đâu ạ."
"Đây không phải nơi thế tử nên đến, thế tử còn chưa nhược quán mà."
Trước đây Tạ Cảnh Đình đã ban hành chiếu lệnh, thiếu niên chưa nhược quán không được phép đặt chân vào những chốn thế này, có điều đám cậu ấm đây ai nấy gia thế hiển hách, triều đình cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Huống hồ có Cơ Thường lù lù kia, nếu xét tuổi chưa nhược quán thì Cơ Thường cũng nằm trong số đó, từ uống rượu bạo hành cái gì Cơ Thường chả làm rồi. Quân chủ làm gương, mọi người dựa đó noi theo cũng không có gì lạ.
Thường ngày trông Nguyễn Vân Hạc rất lười nhác, nghe vậy cậu ta khẽ nhướng mày lên, nhìn em nói: "Đốc chủ phái ngươi sang để ngươi đi theo bản thế tử, có bảo ngươi nhúng tay vào những việc không nên thọc ngoáy không?"
Đúng là không nói thế, nhưng Tạ Cảnh Đình dặn em đừng có gây họa.
Với cả... đánh dấu vắng ba lần là sẽ bị mời về.
"Lan Trạch, ngươi tọc mạch lắm thế làm gì." Một thiếu niên thường xuyên đi theo Nguyễn Vân Hạc cạnh đó ra mặt giảng hòa, nói với Lan Trạch: "Mấy cái bài trên lớp ai mà chả biết, Tam tự kinh rồi Thi kinh có ai chưa học đâu, lão hầu gia xếp cho thế tử vào đây chẳng qua để phạt thế tử thôi."
"Ngươi đừng có tưởng là thật đấy."
Thì đúng thật, nhưng Lan Trạch chưa học chưa biết, em đi ra ngoài tìm Nguyễn Vân Hạc, có khi còn phải lỡ mất một tiết.
Lan Trạch hơi hối hận vì đã ra ngoài, em là người hầu, làm gì có tư cách khuyên bảo Nguyễn Vân Hạc cơ chứ.
"Lan Trạch, nếu ngươi không cam lòng thì tìm Hạ đại nhân ý, quy định mới năm nay là do ngài ấy đặt ra đó, thêm tổng cộng đúng một trăm điều luôn."
"Nào nào nào, uống một chén với bọn ta đi." Một thiếu niên khác cầm vò rượu đến gần, rượu Lan Lăng thượng hạng, chất rượu quý giá bên trong sóng sánh vì đầy, phản xạ lại đốm sáng lấp lánh.
Thiếu niên ngấm rượu, mặt mũi đã đỏ gay, tay bê vò rượu không vững, chạm đúng phải Lan Trạch gắng sức đùn đẩy.
Chỉ nghe thấy một tiếng "choang", vò rượu rơi xuống đất, bình vỡ tan nát, tiếng gảy đàn thoáng dao động, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch căng thẳng, vốn dĩ em đã không muốn tiếp xúc gì với đám công tử thế gia này, lại càng đặc biệt kháng cự việc uống rượu, bây giờ tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào em, làm sống lưng em cứng đờ ra.
"Xin lỗi, tôi không uống rượu." Lan Trạch cứng nhắc nói xin lỗi, em thấy hơi mất thể diện, đỏ mặt không kiềm chế được, em nhìn Nguyễn Vân Hạc nói: "Hôm nay... thế tử không quay về thật sao ạ."
Lần này Nguyễn Vân Hạc làm lơ em luôn, hoa khôi đã đến, Nguyễn Vân Hạc cầm chén rượu dồn hết sự chú ý vào hoa khôi, rõ ràng cố tình lờ em đi.
Lồng ngực Lan Trạch hơi bức bối, em cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ dưới đất, thiếu niên bên cạnh oán trách một câu gì đấy, đại khái kiểu rượu vừa mới lấy ra chưa kịp uống đã đổ đúng là đáng tiếc.
"Sao mà không biết điều thế chứ, phí cho cái mặt kia."
"Vụng về lóng ngóng, rượu mà cũng không đỡ được, may hôm nay Triệu Hồng say rồi, không thì chả dễ tính thế đâu."
"Thế tử đã nể mặt nó lắm rồi, tưởng mình là cái thá gì không biết."
Tiếng xì xào chung quanh lọt vào tai Lan Trạch, môi Lan Trạch mím thẳng băng, em nhặt hết toàn bộ mảnh vỡ dưới đất lên, đi ra khỏi phòng không nói lời nào.
Em ra khỏi phòng, tất thảy tiếng đàn sáo bên trong đều được ngăn cách hoàn toàn sau cánh cửa.
Cửa sổ của dãy phòng đối diện được phủ một lớp vải ẩn, từ bên trong có thể nhìn thấy được phía ngoài, khi Lan Trạch bưng chỗ mảnh vỡ vò rượu đi ra, tầm mắt Tạ Cảnh Đình vừa khéo lướt sang đây.
Thiếu niên đứng bên ngoài cửa, đầu hơi cúi thấp, biểu cảm không vui vẻ gì, lông mi dài đậm rũ xuống, tự lấy tay áo dụi mắt mấy cái.
Lan Trạch vứt mảnh vỡ vò rượu đi, không cẩn thận bị cứa vào tay, vết rách chính giữa lòng bàn tay tứa ra từng giọt máu.
Em liếm lòng bàn tay mình một cái, liếm giọt máu ở vết thương đi, vị hơi đăng đắng. Vừa mới đi xuống tầng thì Thường Khanh xuất hiện trước mặt em.
"Lan Trạch công tử, mời."
Trông thấy Thường Khanh làm Lan Trạch sợ hết cả hồn, em bắt đầu hốt hoảng theo phản xạ. Thường Khanh ở đây có nghĩa là Tạ Cảnh Đình cũng ở đây.
Nếu Tạ Cảnh Đình hỏi sao em lại ở đây thì em phải nói thế nào?
Lan Trạch hơi tức ngực, thực sự hôm nay không thể tệ hơn được nữa ấy, em không kìm được nghĩ, đi theo Thường Khanh lên tầng hai, lần này là vào nhã gian đối diện, bên này không dính rượu, chuyên cho khách dùng trà.
Cánh cửa mở ra, khung cảnh bên trong nhã gian hiển lộ, phòng xây bằng gỗ cổ trầm hương, có đốt xông hương, mùi trà rất nhẹ thoảng khắp phòng, Tạ Cảnh Đình đang ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ.
Chắc hẳn Tạ Cảnh Đình ra ngoài xử lí vụ án, hôm nay y mặc quần áo đen tuyền, viền tay áo là hoa văn thêu lan, màu đen trang nhã tựa như nhuộm mực, tôn lên cảm giác kín đáo sâu xa khắp người.
"Đốc chủ." Trông thấy Tạ Cảnh Đình tim Lan Trạch như đánh trống, Thường Khanh đã lui ra, trong nhã gian chỉ còn có hai người họ.
"Lúc nãy ở đây trông thấy Lan Trạch xuống tầng, nếu ta không nhớ nhầm thì hôm nay không phải ngày nghỉ, sao Lan Trạch lại ở đây." Tạ Cảnh Đình hỏi có vẻ quan tâm.
Lan Trạch khẽ gập ngón tay lại, lòng bàn tay đau nhoi nhói, chính lệnh do Tạ Cảnh Đình ban bố, Tạ Cảnh Đình không hề làm theo nguyên tắc mắt nhắm mắt mở, thường những thiếu niên uống rượu hoa bị tóm trong kinh thành đều do Cẩm y vệ bắt giữ.
Nếu em nói ra, có lẽ hội Nguyễn Vân Hạc sẽ bị tống vào chiếu ngục.
Lan Trạch bịa một lí do rất qua loa, ngắc ngứ nói với Tạ Cảnh Đình: "Hôm nay tiên sinh không ở lớp, ra ngoài đi dạo lung tung thôi ạ."
"Vậy à," Tạ Cảnh Đình liếc một cái sang căn phòng đối diện hành lang, sau đó tầm nhìn chuyển về lòng bàn tay Lan Trạch đang che giấu.
"sao tay lại bị thương?"
Lan Trạch bước đến trước mặt Tạ Cảnh Đình, em duỗi tay ra với Tạ Cảnh Đình, em thấy may mắn vì Tạ Cảnh Đình không hỏi thêm, trả lời: "Vừa nãy bất cẩn quẹt phải tay ạ."
Em định để Tạ Cảnh Đình nhìn qua cái rồi rụt tay về, song cổ tay bị Tạ Cảnh Đình giữ lấy, Tạ Cảnh Đình dẫn em ra phía cửa, gọi Thường Khanh.
Thường Khanh cầm thuốc trị thương đến.
Lan Trạch hơi xấu hổ, hơi sợ nữa, mãi mà em không hiểu nổi Tạ Cảnh Đình, hình như mỗi lần em nói dối xong Tạ Cảnh Đình lại đều đối xử rất tốt với em.
Càng như thế lòng em càng bất an.
"Đốc chủ, nô tài tự làm là được ạ."
Thế là Tạ Cảnh Đình thả tay ra, Lan Trạch vội lui về sau chút ít, em tự bôi thuốc đại khái cho mình, lấy vải thưa quấn lòng bàn tay băng lại bằng hình dạng xấu xí.
Tạ Cảnh Đình đưa mắt nhìn cái nơ xấu òm trên tay em mấy lượt lận, lúc này mới nói với em: "Nơi này không cho phép thiếu niên chưa nhược quán đến, nếu hội Nguyễn thế tử tự ý tới đây Lan Trạch có thể nói với ta, ta sẽ đích thân giáo dục bọn họ."
Lan Trạch gật đầu, đối với họ thì Tạ Cảnh Đình là nhân vật dạng như trưởng bối, huynh trưởng, nói cho Tạ Cảnh Đình cũng tương đương với nói cho tiên sinh.
Buổi tối, Lan Trạch ngồi trên xe ngựa của Tạ Cảnh Đình, em khá dè dặt, thứ nhất là vì sau hôm dẫn em lên con thuyền ven sông thì Tạ Cảnh Đình vẫn hệt như xưa, chỉ mỗi mình em ngày ngày sợ sệt lo lắng phỏng đoán dụng ý của Tạ Cảnh Đình, thứ hai là vì lúc nãy em vừa mới nói dối Tạ Cảnh Đình xong.
Tạ Cảnh Đình thuận miệng hỏi em: "Ở Quốc tử giám thế nào, có quen không?"
Lan Trạch muốn nói là chả thế nào ạ, há miệng ra lại thành lời khách sáo, "Quen ạ, tiên sinh rất tận tâm, các bạn học cũng dễ gần lắm ạ."
Nói vậy xong, Tạ Cảnh Đình không hỏi thêm nữa. Lan Trạch ngồi bên cạnh, em ngồi ở chỗ cách Tạ Cảnh Đình khá xa, lòng bàn tay đè vào mép ghế, cứ trông ra cửa sổ suốt.
Lan Trạch nhìn ra ngoài cửa, đi xe ngựa về rất nhanh, em cũng không kịp về học nữa, lại bị tiên sinh ghi vắng thêm một lần. Nếu đủ ba lần có thể Nguyễn Vân Hạc chỉ bị báo cho lão hầu gia thôi, mà em thì rất có khả năng sẽ bị gửi thẳng về luôn.
Em vẫn còn đang sốt ruột xem phải giải quyết điểm chuyên cần của mình thế nào, không để ý đến ánh mắt Tạ Cảnh Đình đang quan sát em, em thấy sắp tới Quốc tử giám bèn đứng dậy.
"Đốc chủ, nô tài về đây ạ."
Tạ Cảnh Đình không đáp lời, Lan Trạch xuống xe ngựa, em đi được hai bước thì bị Thường Khanh gọi lại.
"Tiểu công tử." Lan Trạch nghiêng đầu, Thường Khanh đang cầm trong tay hai gói điểm tâm nóng hổi, là bánh quả mơ mua cho Lan Trạch hôm trước được bọc giấy dầu, vừa nãy em không chú ý là Thường Khanh đi mua điểm tâm lúc nào nữa.
Lan Trạch không nhìn rõ người trong xe ngựa, chỉ có thể trông thấy đường nét lờ mờ của Tạ Cảnh Đình, em nói cảm ơn với Thường Khanh, bưng điểm tâm quay vào trường.
Bóng dáng thiếu niên dần dần biến mất, sau đó màn xe ngựa cũng thả xuống theo.
...
Ngày hôm sau Lan Trạch xem thử, tên của mình kèm theo hai vòng tròn màu đỏ, thậm chí em không cam lòng đếm một lượt, đằng sau tên các thiếu gia có nhiều vòng tròn lắm luôn.
Có nghĩa sau lần thứ ba các công tử thế gia vẫn còn đường sống, nhưng bạn học thư đồng thì chỉ có đúng ba cơ hội mà thôi.
Vượt quá ba lần cơ bản đều sẽ bị trả về.
Ra ngoài một lần xong, Nguyễn Vân Hạc yên phận lần nữa được thêm hai hôm, Lan Trạch có thể cảm nhận rõ ràng, từ sau buổi tối hôm ấy Nguyễn Vân Hạc càng không chịu phản ứng với em, em ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, đám thiếu niên cũng tẩy chay em theo.
Đằng nào cũng chả ảnh hưởng gì, Lan Trạch chẳng để ý mấy, em nghĩ ngợi ba hôm, cuối cùng quyết định viết một bức thư cho vị Hạ đại nhân đã đặt ra quy tắc.
Rất nhiều chữ Lan Trạch chưa biết, em hỏi một bạn học cùng lớp viết hộ giúp em. Bạn này là con dòng thứ của thái úy, cơ hội nhập học không dễ dàng gì, hàng ngày nghiêm túc nghe giảng, chưa từng dính dáng đến hội Nguyễn Vân Hạc.
Lúc em tiếp cận thì rõ ràng đối phương không kiên nhẫn lắm, nhưng nghe em nói xong lại hơi hứng thú.
"Cậu muốn viết thư cho Hạ đại nhân á?"
Trần Trung Trì đánh giá em từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu định viết gì?"
"Tôi muốn hỏi thử Hạ đại nhân, tại sao chủ tử vắng mặt, thư đồng cũng bị liên đới theo."
"Cậu bất mãn việc ngày nào hội Nguyễn Vân Hạc cũng ra ngoài đàn đúm à?" Trần Trung Trì nói với em: "Ta viết giúp cậu được, nghe nói thám hoa đại nhân thủ đoạn cương quyết, tương lai có hi vọng nhậm chức Đại lý tự khanh, nếu cậu viết thư cho ngài ấy chắc chắn ngài ấy sẽ phúc đáp."
"Có điều viết xong cậu phải tự chép lại một lần nhé, thế tử nhà cậu mà biết cậu viết thư tố cáo thì đến lúc đấy đừng có liên lụy sang ta."
Lan Trạch gật đầu, em sẽ không nhắc đến việc Nguyễn Vân Hạc ra ngoài uống rượu mà chỉ hỏi thám hoa đại nhân liệu có thể hủy bỏ chế độ này không thôi, hỏi đối phương xem nếu chủ tử vắng mặt thì thư đồng phải bù vào thế nào... Đây là cách duy nhất em nghĩ ra được.
Mỗi tội em không hề hiểu, chữ viết có rất nhiều cách thức biểu đạt, huống chi bản thân số chữ em biết chưa nhiều, văn cổ trúc trắc, thường có khi nối liền vào nhau là nghĩa một chữ với nghĩa cả từ sẽ khác hoàn toàn.
Hơn nữa, mấy hôm trước ai ai trong lớp đều đã biết em chưa từng học tứ thư ngũ kinh, ngoài đẹp trong rỗng, chữ viết xiêu vẹo không ra hình thù, là phần tử độc nhất ở Quốc tử giám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.