Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng
Chương 46
Sở Chấp
07/03/2024
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 46: Nóng ruột
Lan Trạch sửng cồ với Hạ Ngọc Huyền mấy câu thế là Hạ Ngọc Huyền không nói gì nữa, chỉ chốc chốc chạm thử vào đầu ngón tay em, cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay em hơi lạnh bèn thêm mấy nhánh cây vào đống lửa.
Buổi tối hai người giữ nguyên hiện trạng nghỉ ngơi tại chỗ luôn, Lan Trạch dựa vào bên kia gốc cây, từ đầu em với Hạ Ngọc Huyền đã ở ngay gần nhau, trong lúc ngủ em nương vào nguồn nhiệt theo bản năng, chỉ lát sau đã dựa luôn vào hõm vai Hạ Ngọc Huyền.
Nương tựa vào nhau, ánh lửa chiếu rọi nửa bên mặt nghiêng của Lan Trạch, hai mắt Lan Trạch nhắm nghiền, túm tay áo chàng, lông mi dài đậm rủ xuống hòa vào một mảng bóng mờ.
Hôm sau Lan Trạch thức dậy trong lòng Hạ Ngọc Huyền, em vừa tỉnh lại mắt đã thấy ngay gương mặt phóng đại của Hạ Ngọc Huyền, vội vội vàng vàng chui ra khỏi lòng Hạ Ngọc Huyền, chỉnh trang lại quần áo mình.
Lan Trạch kiểm tra vết thương cho Hạ Ngọc Huyền, em ngó nghiêng mấy lượt, hình như thương thế không hề khá lên, vết thương của Hạ Ngọc Huyền sâu quá, thảo dược cùng lắm chỉ cầm máu thôi, vết thương không lành lại được.
Đại phu hồi xưa dạy em phân biệt dược liệu đã giảng, nếu không lành khép hẳn lại được thì phải dùng kim khâu.
Trong lúc em kiểm tra vết thương thì Hạ Ngọc Huyền thức dậy, cổ tay em bị nắm lấy, Lan Trạch đang rầu rĩ, em để ý thấy sắc mặt Hạ Ngọc Huyền không ổn tí nào.
“Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền gọi em, nói với em: “Không phải lo đâu, sẽ lành nhanh thôi.”
Em nghi cả người Hạ Ngọc Huyền có đúng mỗi cái miệng cứng đầu bướng bỉnh, ngờ vực nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, buồn bực nói với Hạ Ngọc Huyền: “Vết thương phải khâu, tôi không có kim, không biết chỗ này có người ở không, chốc nữa tôi phải đi tìm thử, anh ở yên đây đừng có chạy đi lung tung.”
Lan Trạch dặn dò, trên thực tế thường ngày em lạc đường suốt, nếu em với Hạ Ngọc Huyền chia nhau ra thì có khi cả hai người đều không sống nổi.
Cổ tay em vẫn đang bị nắm lấy, không biết Hạ Ngọc Huyền lấy sức ở đâu ra, giữ chặt em không chịu để em đi, nói với em: “Tiểu Trạch, không cần đi đâu, em ở lại đây là được.”
“Một hai hôm nữa là khỏi, đến lúc đấy ta sẽ dẫn em ra ngoài.”
“Bỏ ra,“ Lan Trạch không muốn dây dưa chèo kéo với Hạ Ngọc Huyền, em tách cổ tay Hạ Ngọc Huyền ra ấn xuống, không cho Hạ Ngọc Huyền ngó ngoáy nữa.
“Tôi đi quanh đây xem thử, một chốc thôi là về.”
“Anh cứ ở yên đây.”
Lan Trạch hơi bực vì Hạ Ngọc Huyền không chịu nghe lời, em nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, đứng dậy, “Anh mà dám ngó ngoáy nữa là tôi không quay lại đâu đấy.”
Nói thế Hạ Ngọc Huyền mới chịu yên, ngoan ngoãn hiền lành ngồi dưới gốc cây đào không nhúc nhích nữa, chỉ mỗi tầm mắt cứ nhìn thẳng vào em mãi, làm em cảm thấy mất tự nhiên.
Lan Trạch sợ mình lạc đường, em cố gắng hết sức chỉ đi theo đường thẳng, cứ đi được một đoạn là sẽ đánh dấu lại.
Em không biết mình đã đi bao lâu, từ khi tảng sáng đến lúc mặt trời lên cao, có lẽ hiện giờ thần linh phù hộ cho em một lần, em phát hiện ra một căn nhà nhỏ ở sâu bên trong.
Trông căn nhà như kiểu không có ai ở, chắc là chỗ nghỉ của thợ săn hay tiều phu trong núi.
Lan Trạch đứng ngoài nhà thử gõ cửa, bên trong không có ai trả lời em, cửa nhà không khóa nên em đẩy cửa ra, ở trong có mỗi một bàn một ghế.
Có cả một chiếc tủ gỗ ở trong góc, Lan Trạch hơi ngại ngùng, em chưa được cho phép đã tiến vào thì xem như là trộm rồi còn đâu.
Cơ mà em vẫn còn mấy đồng tiền xu theo người, Lan Trạch tìm thấy kim chỉ cộng với cả ít thuốc trị thương trong tủ, toàn thứ em đang cần, thậm chí có cả một ít điểm tâm nữa.
Điểm tâm được làm từ trái cây phơi khô, có thể bảo quản trong thời gian rất dài, Lan Trạch ngó mấy lần lận, bụng em kêu lên ùng ục, cuối cùng em vẫn chỉ nhìn lại vài lượt, lưu luyến không thôi đóng cửa tủ lại.
Số tiền xu ít ỏi được để lại trên bàn, thêm với nét chữ xiêu vẹo của Lan Trạch:
Lấy một ít thuốc, tiền xin để đây.
Em chỉ biết diễn đạt đơn giản, Lan Trạch vừa mệt vừa đói, nếu hôm nay vẫn ăn quả dại nữa thì chắc em sẽ đói đến độ ăn cả Hạ Ngọc Huyền mất.
Trên đường Lan Trạch nhặt thêm trái cây, lúc em đi về mặt trời đã nghiêng dần về tây rồi, đi đau cả chân, em men theo kí hiệu mình đã đánh dấu dọc đường để quay lại.
Về đến nơi đã mất thêm một lúc lâu nữa, đón lấy ánh mắt Hạ Ngọc Huyền, làm Lan Trạch nhớ lại con cún con ở sâu trong ngõ hồi còn bé.
Con cún con ấy nhận ra được em, em cho ăn mấy bận lận, sau ấy lần nào cún con cũng đi theo em.
Bây giờ coi như là Lan Trạch mang thuốc trị thương đến cho cún con rồi này, em bọc cả kim và thuốc vào khăn tay, lúc này em lấy khăn tay ra rất chậm rãi, may là chưa bị rơi mất thứ gì.
“Tôi tìm thấy một căn nhà, trong nhà có kim với thuốc trị thương.” Lan Trạch xếp từng thứ một ra, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Có ít trái cây nữa này.”
“Không thế chỉ ăn mỗi quả dại được, chờ vết thương anh đỡ rồi thì mình còn phải đi tìm thêm thứ gì ăn.”
Lan Trạch ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, thực ra trên đường em đã lén ăn trước hai quả, tại vì em đói quá rồi.
“Tiểu Trạch để lại mà ăn, ta không đói, chốc nữa ta dạy Tiểu Trạch bắt cá.” Hạ Ngọc Huyền nói, tối hôm qua Lan Trạch đã nhặt rất nhiều cành cây, hôm nay lửa vẫn chưa tắt.
Hạ Ngọc Huyền nhận lấy kim chỉ, đặt kim lên lửa hơ một lúc rồi xé mảnh vải ra, trông có vẻ như định tự xử lí vết thương cho mình.
Lan Trạch ngồi cạnh theo dõi, phần rìa có một ít thịt thối, em thấy Hạ Ngọc Huyền lấy dao găm khoét hết thịt thối đi trước rồi mới bắt đầu khâu.
Em nhìn thôi cũng thấy đau thay, mặt Hạ Ngọc Huyền hơi tái nhưng chàng không hề kêu rên, cắt thịt rữa đi không cả chớp mắt, em nghiêng đầu đi che mắt lại, chỉ để hở một cái khe để liếc sang.
Hạ Ngọc Huyền lấy chỉ khâu vết thương vào, em không ngờ Hạ Ngọc Huyền còn biết làm những việc này nữa, em hỏi: “Trước đây anh cũng bị thương à?”
“Chưa từng, mấy cái này toàn học trong sách.” Hạ Ngọc Huyền lỏng tay ra, nói với Lan Trạch: “Tiểu Trạch có đói không, chốc nữa Tiểu Trạch đi nhặt ít cành cây dài về đây, ta dạy Tiểu Trạch bắt cá.”
Lan Trạch rất đói, nhưng em không muốn nhúc nhích, em hơi hơi nhớ bánh thịt băm to tướng mà Thường Khanh hay đưa cho em ăn, em rầu rĩ nói: “Bây giờ tôi mệt lắm, chờ một lúc nữa rồi đi.”
Nói là một lúc nữa nhưng chỉ lát sau Lan Trạch đã đứng dậy, thực sự em đói lắm lắm lắm rồi, em nhặt thêm khá nhiều cành cây về, có cả mấy cành cây với thân trúc rất dài.
Hạ Ngọc Huyền bảo em là cần vót trúc cho thật gọn, hướng dẫn tận mấy lần, Lan Trạch làm theo miễn cưỡng vót được thành hình, gọt nhọn phần đầu, chưa được bao lâu Lan Trạch đã cắt phải ngón tay mình.
Dao găm sắc bén, lập tức chảy máu, Lan Trạch kêu lên thành tiếng bịt ngón tay mình lại, đau đến nỗi sắp rơi nước mắt tới nơi.
“Tiểu Trạch.” Lan Trạch bực tức, em vừa giận vừa tủi thân, tại Hạ Ngọc Huyền bắt em vót trúc đấy.
Hạ Ngọc Huyền nắm lấy ngón tay Lan Trạch, lấy dao găm ra, em còn chưa kịp phản ứng gì thì Hạ Ngọc Huyền đã cúi người ra trước ngậm ngón tay em vào miệng, ngón tay được bao bọc trong khoang miệng ấm nóng, nhanh chóng cầm máu.
Đây là cách hồi bé mẹ mới hay làm, Lan Trạch chớp mắt, em nhịn được không khóc, nước mắt hãy còn vương trên lông mi, gặp phải ánh mắt dịu dàng của Hạ Ngọc Huyền, em dời mắt ra hướng khác một chút xíu.
Hạ Ngọc Huyền bôi thảo dược lên ngón tay cho em rồi lấy mảnh vải băng lại, ngón tay Lan Trạch phồng ra một cục.
Sau đấy Hạ Ngọc Huyền không để em vót trúc nữa, tự gọt trúc xong bằng tốc độ rất chậm, đang làm dở vết thương lại hở ra, lại phải khâu vết thương thêm lần nữa.
Lan Trạch ngồi cạnh nhìn theo, em cúi xuống nhìn đầu ngón tay mình, không nhịn nổi rầu rĩ nói: “Chốc nữa để tôi là được, anh đừng làm nữa.”
Em tay chân vụng về, chẳng làm được gì ra hồn, việc gì cũng phải ỷ lại người khác, lại còn yếu ớt nữa chứ.
Em lướt thấy động tác vót trúc của Hạ Ngọc Huyền ngừng lại, bàn tay ấy duỗi sang rồi khẽ chạm lên mí mắt em.
“Tại ta vô dụng nên mới khiến Tiểu Trạch phải buồn.”
Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Ta sẽ gắng khá hơn nhanh nhất có thể.”
Hôm ấy Lan Trạch được ăn cá do Hạ Ngọc Huyền bắt, Hạ Ngọc Huyền cực giỏi, đứng bên bờ sông đâm phát nào trúng phát ấy, Lan Trạch túm lấy cá bắt được, vụng về lóng ngóng cạo vảy bỏ nội tạng.
Có lẽ hôm nay số Hạ Ngọc Huyền không được may lắm, đến tối Hạ Ngọc Huyền lên cơn sốt, hôn mê ngất xỉu bất tỉnh nhân sự.
Lan Trạch thầm nghĩ Hạ Ngọc Huyền thối mồm thực sự, em bóp miệng Hạ Ngọc Huyền một cái, xác định người đã hôn mê.
Giờ phải làm sao đây?
Lan Trạch ngồi bên cạnh luống cuống chẳng biết phải làm gì, em chưa từng chăm sóc người khác bao giờ, chỉ mới chăm mẹ ốm, nhưng thường mẹ cũng chẳng cần em chăm lắm, em bưng thuốc lấy nước là hết bài.
Em sờ thử trán Hạ Ngọc Huyền, đầu Hạ Ngọc Huyền nóng đến đáng sợ, thế là em đi ra bờ sông thấm ướt khăn tay mình, đắp khăn ẩm lên trán, chưa được bao lâu khăn đã nóng theo, em lại phải chạy đi chuyến nữa.
Người bị ốm sốt thường sẽ đặc biệt sợ lạnh, ở đây cũng chả có đồ đạc gì khác, thế là Lan Trạch cho thêm củi vào lửa, cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp cho Hạ Ngọc Huyền.
Lan Trạch phải cởi áo khoác không vui cho lắm, bây giờ Hạ Ngọc Huyền đã xỉu, em còn chả có đối tượng mà cáu giận nữa, chỉ có thể len lén đạp Hạ Ngọc Huyền một cái.
Em chạy đi chạy lại đến tận nửa đêm, Lan Trạch còn lo mình bị lạnh, lặn lội đi về đã ra đầy mồ hôi. Mãi tới khuya Hạ Ngọc Huyền mới giảm sốt, em mệt gần chết, chui vào áo khoác của mình, tự động tìm một vị trí thoải mái bên cạnh Hạ Ngọc Huyền.
Tối ấy Lan Trạch ngủ rất ngon, hôm sau khi Hạ Ngọc Huyền gọi em dậy thì mặt trời đã lên cao ba sào.
“Tối qua Tiểu Trạch chăm sóc ta à, ta nghe thấy Tiểu Trạch mắng ta.” Hạ Ngọc Huyền nói, cứ níu lấy tay em suốt, tình cảm trong mắt sến súa chết người.
Lan Trạch bị nhìn mà nổi da gà toàn thân, em không kìm được ngó Hạ Ngọc Huyền mấy cái liền, Hạ Ngọc Huyền giỏi nhất vụ làm người ta phải phát ngán vì ngấy.
“Anh mà chết thì tôi khó ăn nói với đốc chủ.” Lan Trạch nói, em nhấc tay Hạ Ngọc Huyền ra, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Hôm nay tôi đi bắt cá, anh không được ngọ nguậy tùy tiện nữa đâu.”
Lan Trạch bắt cá rất nhọc nhằn, ba bốn ngày tiếp theo vẫn thế, đến ngày thứ năm Hạ Ngọc Huyền đã đi lại được, cả hai cùng di chuyển dần ra ngoài.
“Sao đốc chủ vẫn chưa tìm thấy nhỉ.” Lan Trạch lẩm bẩm một mình, lòng thì không kìm được nghĩ là còn một khả năng khác nữa, có lẽ vốn dĩ Tạ Cảnh Đình không hề để ý đến em, không hề phái người xuống đây.
Dĩ nhiên em không biết, trên đường toàn do Hạ Ngọc Huyền dẫn đi, hai người gần như không gặp phải bất kì ai, Hạ Ngọc Huyền lại chẳng hề lo lắng tí nào.
Lan Trạch càng không thể biết em với Thường Khanh đã lướt qua nhau chỉ trong gang tấc, Hạ Ngọc Huyền cố tình dẫn em đi theo hướng lệch khỏi doanh trại.
...
“Đốc chủ, ngươi của ta đã lục lọi toàn bộ khe núi, vẫn không tìm thấy công tử Lan Trạch.” Thường Khanh nói.
“Nhưng bọn thuộc hạ gặp phải một số dấu vết ở đó, có ít vải vóc, là quần áo của Hạ Ngọc Huyền.”
Trong chính điện không thắp đèn, Tạ Cảnh Đình không nói gì cả, bạc triều đình đã lấy được về, theo những gì Thường Khanh nói thì chắc hẳn Lan Trạch bị Hạ Ngọc Huyền dẫn đi rồi.
“Vốn dĩ trên đường chúng ta điều tra ra Hạ Ngọc Huyền có mai phục sẵn, do Hạ Ngọc Huyền rơi xuống vách núi nên việc này bỏ ngỏ không kết quả, bây giờ không thể tra tiếp.”
Đáy mắt Tạ Cảnh Đình đen thẳm, hỏi: “Vậy à, ngươi thấy thế nào.”
“Thuộc hạ cảm thấy Hạ Ngọc Huyền không đến nỗi sẽ phạm sai lầm kiểu này, thuộc hạ từng điều tra gốc gác của Hạ Ngọc Huyền... năm năm trước, ban đầu hắn ở Từ Châu.”
“Lúc ấy Lan Trạch cũng ở Từ Châu, thời điểm đó Hạ Ngọc Huyền từng viết rất nhiều thơ ở thư viện Từ Châu... toàn viết về Lan Trạch.”
Thường Khanh phát giác được bầu không khí trong điện trầm xuống đè nặng, nói không cả chớp mắt: “Có khi hắn thật lòng thích tiểu công tử cũng chưa biết chừng.”
“Khi sa vào tình yêu, kiểu gì người ta cũng sẽ làm vài việc ngu xuẩn.”
————
Chương 46: Nóng ruột
Lan Trạch sửng cồ với Hạ Ngọc Huyền mấy câu thế là Hạ Ngọc Huyền không nói gì nữa, chỉ chốc chốc chạm thử vào đầu ngón tay em, cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay em hơi lạnh bèn thêm mấy nhánh cây vào đống lửa.
Buổi tối hai người giữ nguyên hiện trạng nghỉ ngơi tại chỗ luôn, Lan Trạch dựa vào bên kia gốc cây, từ đầu em với Hạ Ngọc Huyền đã ở ngay gần nhau, trong lúc ngủ em nương vào nguồn nhiệt theo bản năng, chỉ lát sau đã dựa luôn vào hõm vai Hạ Ngọc Huyền.
Nương tựa vào nhau, ánh lửa chiếu rọi nửa bên mặt nghiêng của Lan Trạch, hai mắt Lan Trạch nhắm nghiền, túm tay áo chàng, lông mi dài đậm rủ xuống hòa vào một mảng bóng mờ.
Hôm sau Lan Trạch thức dậy trong lòng Hạ Ngọc Huyền, em vừa tỉnh lại mắt đã thấy ngay gương mặt phóng đại của Hạ Ngọc Huyền, vội vội vàng vàng chui ra khỏi lòng Hạ Ngọc Huyền, chỉnh trang lại quần áo mình.
Lan Trạch kiểm tra vết thương cho Hạ Ngọc Huyền, em ngó nghiêng mấy lượt, hình như thương thế không hề khá lên, vết thương của Hạ Ngọc Huyền sâu quá, thảo dược cùng lắm chỉ cầm máu thôi, vết thương không lành lại được.
Đại phu hồi xưa dạy em phân biệt dược liệu đã giảng, nếu không lành khép hẳn lại được thì phải dùng kim khâu.
Trong lúc em kiểm tra vết thương thì Hạ Ngọc Huyền thức dậy, cổ tay em bị nắm lấy, Lan Trạch đang rầu rĩ, em để ý thấy sắc mặt Hạ Ngọc Huyền không ổn tí nào.
“Tiểu Trạch.” Hạ Ngọc Huyền gọi em, nói với em: “Không phải lo đâu, sẽ lành nhanh thôi.”
Em nghi cả người Hạ Ngọc Huyền có đúng mỗi cái miệng cứng đầu bướng bỉnh, ngờ vực nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, buồn bực nói với Hạ Ngọc Huyền: “Vết thương phải khâu, tôi không có kim, không biết chỗ này có người ở không, chốc nữa tôi phải đi tìm thử, anh ở yên đây đừng có chạy đi lung tung.”
Lan Trạch dặn dò, trên thực tế thường ngày em lạc đường suốt, nếu em với Hạ Ngọc Huyền chia nhau ra thì có khi cả hai người đều không sống nổi.
Cổ tay em vẫn đang bị nắm lấy, không biết Hạ Ngọc Huyền lấy sức ở đâu ra, giữ chặt em không chịu để em đi, nói với em: “Tiểu Trạch, không cần đi đâu, em ở lại đây là được.”
“Một hai hôm nữa là khỏi, đến lúc đấy ta sẽ dẫn em ra ngoài.”
“Bỏ ra,“ Lan Trạch không muốn dây dưa chèo kéo với Hạ Ngọc Huyền, em tách cổ tay Hạ Ngọc Huyền ra ấn xuống, không cho Hạ Ngọc Huyền ngó ngoáy nữa.
“Tôi đi quanh đây xem thử, một chốc thôi là về.”
“Anh cứ ở yên đây.”
Lan Trạch hơi bực vì Hạ Ngọc Huyền không chịu nghe lời, em nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, đứng dậy, “Anh mà dám ngó ngoáy nữa là tôi không quay lại đâu đấy.”
Nói thế Hạ Ngọc Huyền mới chịu yên, ngoan ngoãn hiền lành ngồi dưới gốc cây đào không nhúc nhích nữa, chỉ mỗi tầm mắt cứ nhìn thẳng vào em mãi, làm em cảm thấy mất tự nhiên.
Lan Trạch sợ mình lạc đường, em cố gắng hết sức chỉ đi theo đường thẳng, cứ đi được một đoạn là sẽ đánh dấu lại.
Em không biết mình đã đi bao lâu, từ khi tảng sáng đến lúc mặt trời lên cao, có lẽ hiện giờ thần linh phù hộ cho em một lần, em phát hiện ra một căn nhà nhỏ ở sâu bên trong.
Trông căn nhà như kiểu không có ai ở, chắc là chỗ nghỉ của thợ săn hay tiều phu trong núi.
Lan Trạch đứng ngoài nhà thử gõ cửa, bên trong không có ai trả lời em, cửa nhà không khóa nên em đẩy cửa ra, ở trong có mỗi một bàn một ghế.
Có cả một chiếc tủ gỗ ở trong góc, Lan Trạch hơi ngại ngùng, em chưa được cho phép đã tiến vào thì xem như là trộm rồi còn đâu.
Cơ mà em vẫn còn mấy đồng tiền xu theo người, Lan Trạch tìm thấy kim chỉ cộng với cả ít thuốc trị thương trong tủ, toàn thứ em đang cần, thậm chí có cả một ít điểm tâm nữa.
Điểm tâm được làm từ trái cây phơi khô, có thể bảo quản trong thời gian rất dài, Lan Trạch ngó mấy lần lận, bụng em kêu lên ùng ục, cuối cùng em vẫn chỉ nhìn lại vài lượt, lưu luyến không thôi đóng cửa tủ lại.
Số tiền xu ít ỏi được để lại trên bàn, thêm với nét chữ xiêu vẹo của Lan Trạch:
Lấy một ít thuốc, tiền xin để đây.
Em chỉ biết diễn đạt đơn giản, Lan Trạch vừa mệt vừa đói, nếu hôm nay vẫn ăn quả dại nữa thì chắc em sẽ đói đến độ ăn cả Hạ Ngọc Huyền mất.
Trên đường Lan Trạch nhặt thêm trái cây, lúc em đi về mặt trời đã nghiêng dần về tây rồi, đi đau cả chân, em men theo kí hiệu mình đã đánh dấu dọc đường để quay lại.
Về đến nơi đã mất thêm một lúc lâu nữa, đón lấy ánh mắt Hạ Ngọc Huyền, làm Lan Trạch nhớ lại con cún con ở sâu trong ngõ hồi còn bé.
Con cún con ấy nhận ra được em, em cho ăn mấy bận lận, sau ấy lần nào cún con cũng đi theo em.
Bây giờ coi như là Lan Trạch mang thuốc trị thương đến cho cún con rồi này, em bọc cả kim và thuốc vào khăn tay, lúc này em lấy khăn tay ra rất chậm rãi, may là chưa bị rơi mất thứ gì.
“Tôi tìm thấy một căn nhà, trong nhà có kim với thuốc trị thương.” Lan Trạch xếp từng thứ một ra, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Có ít trái cây nữa này.”
“Không thế chỉ ăn mỗi quả dại được, chờ vết thương anh đỡ rồi thì mình còn phải đi tìm thêm thứ gì ăn.”
Lan Trạch ngó Hạ Ngọc Huyền một cái, thực ra trên đường em đã lén ăn trước hai quả, tại vì em đói quá rồi.
“Tiểu Trạch để lại mà ăn, ta không đói, chốc nữa ta dạy Tiểu Trạch bắt cá.” Hạ Ngọc Huyền nói, tối hôm qua Lan Trạch đã nhặt rất nhiều cành cây, hôm nay lửa vẫn chưa tắt.
Hạ Ngọc Huyền nhận lấy kim chỉ, đặt kim lên lửa hơ một lúc rồi xé mảnh vải ra, trông có vẻ như định tự xử lí vết thương cho mình.
Lan Trạch ngồi cạnh theo dõi, phần rìa có một ít thịt thối, em thấy Hạ Ngọc Huyền lấy dao găm khoét hết thịt thối đi trước rồi mới bắt đầu khâu.
Em nhìn thôi cũng thấy đau thay, mặt Hạ Ngọc Huyền hơi tái nhưng chàng không hề kêu rên, cắt thịt rữa đi không cả chớp mắt, em nghiêng đầu đi che mắt lại, chỉ để hở một cái khe để liếc sang.
Hạ Ngọc Huyền lấy chỉ khâu vết thương vào, em không ngờ Hạ Ngọc Huyền còn biết làm những việc này nữa, em hỏi: “Trước đây anh cũng bị thương à?”
“Chưa từng, mấy cái này toàn học trong sách.” Hạ Ngọc Huyền lỏng tay ra, nói với Lan Trạch: “Tiểu Trạch có đói không, chốc nữa Tiểu Trạch đi nhặt ít cành cây dài về đây, ta dạy Tiểu Trạch bắt cá.”
Lan Trạch rất đói, nhưng em không muốn nhúc nhích, em hơi hơi nhớ bánh thịt băm to tướng mà Thường Khanh hay đưa cho em ăn, em rầu rĩ nói: “Bây giờ tôi mệt lắm, chờ một lúc nữa rồi đi.”
Nói là một lúc nữa nhưng chỉ lát sau Lan Trạch đã đứng dậy, thực sự em đói lắm lắm lắm rồi, em nhặt thêm khá nhiều cành cây về, có cả mấy cành cây với thân trúc rất dài.
Hạ Ngọc Huyền bảo em là cần vót trúc cho thật gọn, hướng dẫn tận mấy lần, Lan Trạch làm theo miễn cưỡng vót được thành hình, gọt nhọn phần đầu, chưa được bao lâu Lan Trạch đã cắt phải ngón tay mình.
Dao găm sắc bén, lập tức chảy máu, Lan Trạch kêu lên thành tiếng bịt ngón tay mình lại, đau đến nỗi sắp rơi nước mắt tới nơi.
“Tiểu Trạch.” Lan Trạch bực tức, em vừa giận vừa tủi thân, tại Hạ Ngọc Huyền bắt em vót trúc đấy.
Hạ Ngọc Huyền nắm lấy ngón tay Lan Trạch, lấy dao găm ra, em còn chưa kịp phản ứng gì thì Hạ Ngọc Huyền đã cúi người ra trước ngậm ngón tay em vào miệng, ngón tay được bao bọc trong khoang miệng ấm nóng, nhanh chóng cầm máu.
Đây là cách hồi bé mẹ mới hay làm, Lan Trạch chớp mắt, em nhịn được không khóc, nước mắt hãy còn vương trên lông mi, gặp phải ánh mắt dịu dàng của Hạ Ngọc Huyền, em dời mắt ra hướng khác một chút xíu.
Hạ Ngọc Huyền bôi thảo dược lên ngón tay cho em rồi lấy mảnh vải băng lại, ngón tay Lan Trạch phồng ra một cục.
Sau đấy Hạ Ngọc Huyền không để em vót trúc nữa, tự gọt trúc xong bằng tốc độ rất chậm, đang làm dở vết thương lại hở ra, lại phải khâu vết thương thêm lần nữa.
Lan Trạch ngồi cạnh nhìn theo, em cúi xuống nhìn đầu ngón tay mình, không nhịn nổi rầu rĩ nói: “Chốc nữa để tôi là được, anh đừng làm nữa.”
Em tay chân vụng về, chẳng làm được gì ra hồn, việc gì cũng phải ỷ lại người khác, lại còn yếu ớt nữa chứ.
Em lướt thấy động tác vót trúc của Hạ Ngọc Huyền ngừng lại, bàn tay ấy duỗi sang rồi khẽ chạm lên mí mắt em.
“Tại ta vô dụng nên mới khiến Tiểu Trạch phải buồn.”
Hạ Ngọc Huyền nói với em: “Ta sẽ gắng khá hơn nhanh nhất có thể.”
Hôm ấy Lan Trạch được ăn cá do Hạ Ngọc Huyền bắt, Hạ Ngọc Huyền cực giỏi, đứng bên bờ sông đâm phát nào trúng phát ấy, Lan Trạch túm lấy cá bắt được, vụng về lóng ngóng cạo vảy bỏ nội tạng.
Có lẽ hôm nay số Hạ Ngọc Huyền không được may lắm, đến tối Hạ Ngọc Huyền lên cơn sốt, hôn mê ngất xỉu bất tỉnh nhân sự.
Lan Trạch thầm nghĩ Hạ Ngọc Huyền thối mồm thực sự, em bóp miệng Hạ Ngọc Huyền một cái, xác định người đã hôn mê.
Giờ phải làm sao đây?
Lan Trạch ngồi bên cạnh luống cuống chẳng biết phải làm gì, em chưa từng chăm sóc người khác bao giờ, chỉ mới chăm mẹ ốm, nhưng thường mẹ cũng chẳng cần em chăm lắm, em bưng thuốc lấy nước là hết bài.
Em sờ thử trán Hạ Ngọc Huyền, đầu Hạ Ngọc Huyền nóng đến đáng sợ, thế là em đi ra bờ sông thấm ướt khăn tay mình, đắp khăn ẩm lên trán, chưa được bao lâu khăn đã nóng theo, em lại phải chạy đi chuyến nữa.
Người bị ốm sốt thường sẽ đặc biệt sợ lạnh, ở đây cũng chả có đồ đạc gì khác, thế là Lan Trạch cho thêm củi vào lửa, cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp cho Hạ Ngọc Huyền.
Lan Trạch phải cởi áo khoác không vui cho lắm, bây giờ Hạ Ngọc Huyền đã xỉu, em còn chả có đối tượng mà cáu giận nữa, chỉ có thể len lén đạp Hạ Ngọc Huyền một cái.
Em chạy đi chạy lại đến tận nửa đêm, Lan Trạch còn lo mình bị lạnh, lặn lội đi về đã ra đầy mồ hôi. Mãi tới khuya Hạ Ngọc Huyền mới giảm sốt, em mệt gần chết, chui vào áo khoác của mình, tự động tìm một vị trí thoải mái bên cạnh Hạ Ngọc Huyền.
Tối ấy Lan Trạch ngủ rất ngon, hôm sau khi Hạ Ngọc Huyền gọi em dậy thì mặt trời đã lên cao ba sào.
“Tối qua Tiểu Trạch chăm sóc ta à, ta nghe thấy Tiểu Trạch mắng ta.” Hạ Ngọc Huyền nói, cứ níu lấy tay em suốt, tình cảm trong mắt sến súa chết người.
Lan Trạch bị nhìn mà nổi da gà toàn thân, em không kìm được ngó Hạ Ngọc Huyền mấy cái liền, Hạ Ngọc Huyền giỏi nhất vụ làm người ta phải phát ngán vì ngấy.
“Anh mà chết thì tôi khó ăn nói với đốc chủ.” Lan Trạch nói, em nhấc tay Hạ Ngọc Huyền ra, nói với Hạ Ngọc Huyền: “Hôm nay tôi đi bắt cá, anh không được ngọ nguậy tùy tiện nữa đâu.”
Lan Trạch bắt cá rất nhọc nhằn, ba bốn ngày tiếp theo vẫn thế, đến ngày thứ năm Hạ Ngọc Huyền đã đi lại được, cả hai cùng di chuyển dần ra ngoài.
“Sao đốc chủ vẫn chưa tìm thấy nhỉ.” Lan Trạch lẩm bẩm một mình, lòng thì không kìm được nghĩ là còn một khả năng khác nữa, có lẽ vốn dĩ Tạ Cảnh Đình không hề để ý đến em, không hề phái người xuống đây.
Dĩ nhiên em không biết, trên đường toàn do Hạ Ngọc Huyền dẫn đi, hai người gần như không gặp phải bất kì ai, Hạ Ngọc Huyền lại chẳng hề lo lắng tí nào.
Lan Trạch càng không thể biết em với Thường Khanh đã lướt qua nhau chỉ trong gang tấc, Hạ Ngọc Huyền cố tình dẫn em đi theo hướng lệch khỏi doanh trại.
...
“Đốc chủ, ngươi của ta đã lục lọi toàn bộ khe núi, vẫn không tìm thấy công tử Lan Trạch.” Thường Khanh nói.
“Nhưng bọn thuộc hạ gặp phải một số dấu vết ở đó, có ít vải vóc, là quần áo của Hạ Ngọc Huyền.”
Trong chính điện không thắp đèn, Tạ Cảnh Đình không nói gì cả, bạc triều đình đã lấy được về, theo những gì Thường Khanh nói thì chắc hẳn Lan Trạch bị Hạ Ngọc Huyền dẫn đi rồi.
“Vốn dĩ trên đường chúng ta điều tra ra Hạ Ngọc Huyền có mai phục sẵn, do Hạ Ngọc Huyền rơi xuống vách núi nên việc này bỏ ngỏ không kết quả, bây giờ không thể tra tiếp.”
Đáy mắt Tạ Cảnh Đình đen thẳm, hỏi: “Vậy à, ngươi thấy thế nào.”
“Thuộc hạ cảm thấy Hạ Ngọc Huyền không đến nỗi sẽ phạm sai lầm kiểu này, thuộc hạ từng điều tra gốc gác của Hạ Ngọc Huyền... năm năm trước, ban đầu hắn ở Từ Châu.”
“Lúc ấy Lan Trạch cũng ở Từ Châu, thời điểm đó Hạ Ngọc Huyền từng viết rất nhiều thơ ở thư viện Từ Châu... toàn viết về Lan Trạch.”
Thường Khanh phát giác được bầu không khí trong điện trầm xuống đè nặng, nói không cả chớp mắt: “Có khi hắn thật lòng thích tiểu công tử cũng chưa biết chừng.”
“Khi sa vào tình yêu, kiểu gì người ta cũng sẽ làm vài việc ngu xuẩn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.