Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 74

Sở Chấp

13/03/2024

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 74: Thăm dò

Ánh nến trên bàn lay lắt chập chờn, Lan Trạch quỳ dưới sàn chép kinh Phật, em chớp mắt mấy cái, ngó sang chỗ nến thấy hơi buồn ngủ, em vừa mới thả lỏng ra tí, đã có ánh mắt từ bên cạnh lia sang.

Tầm mắt lạnh lẽo băng giá của Sư Vô Dục khẽ khàng lướt ngang phía sau Lan Trạch, cảm giác rét run xông thẳng lên sống lưng Lan Trạch.

Thế là em lại lên tinh thần, ưỡn thẳng lưng theo phản xạ, động tác chấp bút tương đối chậm chạp, chép được một lần kinh Phật mất gần nửa canh giờ.

“Quốc sư đại nhân, nô tài chép xong rồi ạ.” Lan Trạch nhỏ giọng lên tiếng, Cơ Thường đã rời đi, trong điện chỉ còn lại em với Sư Vô Dục, cộng cả Hạ Ngọc Huyền bất tỉnh nhân sự.

Sư Vô Dục liếc qua một lượt, khẽ cau mày lại, làm Lan Trạch cúi đầu rũ mắt không dám loe ngoe, trong điện đang đốt lò sưởi nhưng bầu không khí lại lạnh như băng.

Lúc Sư Vô Dục đưa mắt về Lan Trạch khẽ khàng thở phào một hơi, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

“Đọc.”

Lan Trạch quỳ trên đệm cói bé nhỏ, em bắt đầu cất tiếng đọc trúc trắc vấp váp, giọng em khá thấp, rất nhiều chữ em không biết, chỉ đành đọc theo bản năng. Ví dụ chữ dầm trong mưa dầm, chữ tuyết trong mưa tuyết, cả hai đều là chữ phồn thể trông hơi giống nhau, em không phân biệt được.

Kinh Phật khô khan phức tạp khó hiểu, nửa bên bả vai Hạ Ngọc Huyền bị chẻ ra, không biết dùng thuốc gì mà bây giờ vết thương đã được khâu lại hoàn hảo như mới. Lan Trạch trông thấy dường như có con sâu đang nhúc nhích ở mạch máu dưới phần vai Hạ Ngọc Huyền, sắc mặt Hạ Ngọc Huyền trắng bệch, chẳng rõ gặp ác mộng gì mà cứ nhíu mày lại suốt.

Có lẽ việc Lan Trạch tụng kinh đã đem lại tác dụng, đầu mày cau lại của Hạ Ngọc Huyền dần dà giãn ra, Sư Vô Dục chú ý thấy nên không cắt lời Lan Trạch.

Lan Trạch đọc đến mức miệng lưỡi khô cong, em vừa buồn ngủ vừa khát, đọc một lúc đã mệt lắm rồi, em ngừng lại một tí là Sư Vô Dục tỏ ra bất mãn với em ngay.

Sư Vô Dục nghiêm khắc thế này, so với tiên sinh thì chỉ hơn chứ không kém, Lan Trạch như con chuột bị túm đuôi, Sư Vô Dục nhìn em cái thôi là em kinh hồn táng đảm.

Nghe nói Hạ Ngọc Huyền dùng trùng chữa bệnh, có lẽ số trùng cổ ấy xuất phát từ tay Sư Vô Dục, lần trước Hạ Ngọc Huyền lừa em là sẽ trồng cổ vào em, em không tin đâu.

Nhưng Sư Vô Dục trồng cổ cho em thì có khả năng lắm.

Thực sự Lan Trạch sắp không gượng nổi nữa rồi, chẳng lẽ em phải đọc tới tận khi trời tối ư.

Hôm nay sắc trời âm u, có lẽ sắp mưa, em ngó ra ngoài một cái, gần tối đến nơi rồi, không biết lúc nào Tạ Cảnh Đình đến đón em.

Sư Vô Dục đi ra ngoài một chuyến, Lan Trạch đặt trang giấy xuống ngay, miệng em khô rát, em ngó quanh một lượt, nước trà của Sư Vô Dục còn nguyên bất động, em khá tức giận, bèn ấp ủ ý xấu.

Lan Trạch khát lắm rồi, em đã nhìn ra Sư Vô Dục không ưa em, nếu em nói thẳng với Sư Vô Dục có khi Sư Vô Dục sẽ làm lơ em luôn.

Em ngó nghiêng bốn phía, Hạ Ngọc Huyền mê man bất tỉnh, ở đây không còn ai khác, thế là em tiến đến bưng trà lên, uống hai cốc trà, cổ họng đỡ khó chịu hẳn.

Lan Trạch để lại cốc trà vào chỗ cũ y nguyên như mới, em tiếp tục cầm kinh văn của mình lên, tiện thể nhỏ giọng oán trách mấy câu bên giường Hạ Ngọc Huyền.

“Bao giờ anh mới tỉnh, nếu không tỉnh tôi còn phải ngày ngày sang tụng kinh à... Bên cạnh anh chả có ai tốt, đồ xấu xa chỉ biết bắt nạt tôi.”

Lầm bầm xong, lỗ tai Lan Trạch bắt được tiếng động nho nhỏ, em lập tức quay lại bày ra vẻ đang đọc dở tiếp.

Sau khi bước vào phòng Sư Vô Dục tra xét nhìn Lan Trạch, nghe ra được là chỗ Lan Trạch đang đọc không khớp, rõ ràng vừa mới làm biếng, anh ta nhìn sang cái là Lan Trạch rụt người lại như con chim cút.

Chim cút nhỏ đang ngắc ngứ lắp bắp đọc kinh, Lan Trạch chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài đến như thế này, em đọc một khắc đồng hồ thôi đã không đọc tiếp nổi nữa.

Lan Trạch ngó Sư Vô Dục một cái, căng da đầu lí nhí nêu ý kiến.

“Quốc sư đại nhân, nô tài hơi mệt, nghỉ một lát được không ạ.”

Nói xong Lan Trạch cúi đầu xuống cụp mắt, em không dám tỏ ra yếu ớt trước mặt Sư Vô Dục, thậm chí không dám cả nhìn vào đôi mắt thiếu cảm xúc tâm trạng ấy, cứ cảm giác sẽ chết cóng mất.

“Thời gian ta ra ngoài vừa nãy chắc đủ để nghỉ rồi.” Sư Vô Dục mặt không biểu cảm, rõ là không có ý định thông cảm.

Môi Lan Trạch mím chặt, mặt cũng đỏ lên theo, tầm mắt đối phương chạm đến đâu là bỏng rát đến đò, em níu lấy kinh Phật trong tay, đành phải đọc tiếp.

“Bắt đầu từ vô, sinh tử nối tiếp, đều do không biết chân tâm còn mãi, tính thể trong sáng, dùng nhầm vọng tưởng, vọng tưởng không thật, mới có luân chuyển.”

(*trích từ kinh Lăng Nghiêm, tham khảo thêm langnghiem.com)

Đầu Lan Trạch gật lên gật xuống, lúc nghe thấy giọng Thường Khanh, em chưa bao giờ thấy giọng Thường Khanh lại rung động lòng người thế này, Thường Khanh đến cái là em đặt kinh văn xuống ngay, tót đi theo luôn.

“Hôm nay chưa đến giờ.” Sư Vô Dục liếc nhìn Lan Trạch một cái, gương mặt không biểu cảm gì mấy, hoa văn hình hạc màu trắng bạc thấp thoáng ở viền tay áo, đáy mắt phủ một lớp ánh bạc lạnh lẽo mờ mờ.

Thường Khanh: “Chủ tử cùng hoàng thượng hẹn lúc trời tối, hôm nay sắc trời đã muộn, quốc sư đại nhân chớ khiến đốc chủ khó xử mới phải.”

Lan Trạch ở cạnh gật lia lịa, em tán thành với Thường Khanh.

Sư Vô Dục thoáng trầm mặc, quan sát hết thảy vẻ mặt Lan Trạch, cau mày lại, nói với Thường Khanh: “Nếu đã vậy, đốc chủ cũng phải giữ đúng lời, ngày mai đưa người sang lúc trời sáng.”

“Hạ đại nhân nguy ngập sớm chiều, mong sư huynh thông cảm nhiều hơn.” Sắc mặt Sư Vô Dục lạnh nhạt.

Thường Khanh khẽ cúi người hành lễ, không cần em phải mở miệng, Lan Trạch lẽo đẽo theo sát sau Thường Khanh cứ như gà con tìm được gà mẹ, không quên cáo từ Sư Vô Dục.

“Quốc sư đại nhân, nô tài xin cáo lui.” Lan Trạch thu dọn tay nải của em, đi mất không buồn quay đầu lại.

Lúc quay về Lan Trạch lại hơi lo âu, ngày mai phải dậy từ lúc trời chưa sáng, em không muốn dậy sớm thế đâu, nếu phải ở trong điện cả ngày với Sư Vô Dục chắc em sẽ mệt đến ngất xỉu mất thôi.

Từ rõ là xa Lan Trạch đã trông thấy Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đang nói gì với Tống Hòa không biết, nước mưa đổ men theo mái hiên, dọc đường về trời đổ mưa, gương mặt của Tạ Cảnh Đình cùng Tống Hòa như tan vào màn mưa.

“Đốc chủ ——” Lan Trạch gọi một tiếng, dường như những ấm ức trong lòng em đã tìm được chỗ xả, rõ là mới một hôm không gặp mà em cứ nhơ nhớ Tạ Cảnh Đình.

Lan Trạch chạy về phía Tạ Cảnh Đình, lúc dừng lại em không phanh kịp, đâm sầm luôn vào lòng Tạ Cảnh Đình.



Trán va phải lồng ngực rắn chắc, Lan Trạch kêu lên một tiếng, Tạ Cảnh Đình đỡ lấy em, không nói chuyện tiếp với Tống Hòa nữa, Tống Hòa thức thời lui ra.

“Đốc chủ, nô tài nhớ ngài quá.” Lan Trạch bấu chặt lấy người không chịu buông ra, xung quanh rất đông thị vệ đứng gác, ai nấy mắt mũi thẳng băng giả vờ bị điếc.

Lan Trạch nũng nịu nhõng nhẽo, mắt em lóng lánh ngập nước, tha thiết nhìn Tạ Cảnh Đình, được Tạ Cảnh Đình đỡ lấy, cảm giác trán mình được chạm nhẹ lên.

Tạ Cảnh Đình đưa ngón tay lau nước mắt cho em, hỏi: “Lan Trạch ở đó thế nào, họ có làm khó Lan Trạch không?”

Lan Trạch lắc đầu xong lại gật đầu, thẽ thọt tố cáo: “Quốc sư là đồ tồi, hắn cứ bắt nô tài đọc kinh làm khó nô tài, còn không cho nô tài nghỉ nữa.”

“Hắn chê chữ của nô tài xấu, xong bắt nô tài viết lại.”

Lan Trạch được Tạ Cảnh Đình dắt về, em mới nhớ ra vừa nãy Tạ Cảnh Đình ở ngoài, em tò mò hỏi: “Đốc chủ phải ra ngoài nữa ạ?”

Tạ Cảnh Đình thoáng ngừng lại, trả lời: “Không ra ngoài.”

Nghe vậy Lan Trạch yên tâm hơn, em ngó Tạ Cảnh Đình thêm một cái, ý nghĩ lạ lùng nảy ra, có khi vừa rồi Tạ Cảnh Đình đang chờ em.

Em nhanh chóng vứt suy nghĩ này ra sau ót.

Giao hẹn hai ngày, ngày hôm sau Hạ Ngọc Huyền tỉnh lại, mỗi tội thần trí vẫn còn mờ mịt.

Lúc ấy Lan Trạch đang tụng kinh Phật dở, đột nhiên có ánh mắt nặng nề nhìn vào em, em chạm phải đôi mắt sâu thẳm màu trà, sắc mặt Hạ Ngọc Huyền vẫn rất nhợt nhạt, tay ra sức nắm lấy cổ tay em.

“Tiểu Trạch...” Máu tươi tràn ra khóe môi, Hạ Ngọc Huyền nhìn em bằng ánh mắt quyết liệt đến độ gần như cố chấp, tâm trạng trong ấy quá mức u uất, đè ép khiến Lan Trạch thoáng nghẹt thở.

“Quốc sư đại nhân ——” Lan Trạch đang định gọi người thì Hạ Ngọc Huyền gọi em một tiếng, xong lại chìm vào hôn mê, chỉ là lúc mê man vẫn tóm thật chặt lấy tay em.

Khi Cơ Thường cùng Sư Vô Dục chạy sang thì Lan Trạch vẫn đang bị Hạ Ngọc Huyền siết cổ tay, em không dám ngọ nguậy, sợ chạm phải vết thương của Hạ Ngọc Huyền.

“Chuyện gì thế này... Lục thánh y?” Cơ Thường hỏi.

Thánh y Lục nhìn Lan Trạch một cái, lúc này ước chừng đã biết duyên phận thầy trò với Lan Trạch buộc phải dứt thôi, hơn nữa Cơ Thường vui giận thất thường, ông đành có gì nói nấy.

“Tỉnh lại rồi thì tốt, có lẽ là tác dụng phụ của cổ Nam xuân, Hạ đại nhân muốn khôi phục hoàn toàn thì cần thêm ít thời gian nữa.”

Thánh y Lục kê một số thuốc bổ nuôi dưỡng thân thể rồi lui ra.

Lan Trạch còn đang bị nắm cổ tay, em ngồi bên giường thấy khá khó chịu, Cơ Thường lẫn Sư Vô Dục đều ở đây, em không dám tự tiện làm gì, chỉ gọi một tiếng “Quốc sư đại nhân“.

“Quốc sư đại nhân, làm sao để Hạ đại nhân thả nô tài ra đây ạ.”

Rõ ràng Cơ Thường có mặt trong điện, nhưng người Lan Trạch gọi lại là Sư Vô Dục không quen thân là bao.

Cơ Thường chú ý thấy, híp mắt lại đánh giá Lan Trạch, Lan Trạch cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích, không dám nhìn sang Cơ Thường.

“Trẫm đã đồng ý với Như Tuyết, trước khi trời tối đưa ngươi về, trước đó ngươi phải trông nom Vi Trần cho đàng hoàng.”

“Vi Trần mà có bất cứ vấn đề gì trẫm chỉ hỏi tội ngươi.”

Mồ hôi lạnh tứa ra sau lưng Lan Trạch, em mím môi đáp lời. Do bị Hạ Ngọc Huyền túm chặt nên em động đậy bất tiện, chỉ có thể cầm kinh văn bằng một tay rồi đọc, chưa được bao lâu đã đau nhừ hết cả vai.

Em chịu đựng suốt cả ngày trời dài như một năm, lúc Thường Khanh đến đón em Lan Trạch không đứng vững được nữa, đã giao hẹn hai ngày, hôm nay Hạ Ngọc Huyền tỉnh lại một lần, bên phía Cơ Thường cũng không ra lệnh gì thêm.

Song sáng sớm ngày thứ ba, người của Cơ Thường lại ghé sang phủ đốc chủ tìm Lan Trạch.

“Hiện nay tính mạng Hạ đại nhân vẫn đang nguy ngập, thánh y Lục nói chỉ có công tử Lan Trạch gọi được Hạ đại nhân tỉnh lại, hoàng thượng sai ta đến đây, tất cả đều nghe theo ý công tử Lan Trạch.”

Nói vậy nghĩa là có đến hay không đều tùy Lan Trạch, nhưng nếu Lan Trạch không đi có lẽ Hạ Ngọc Huyền sẽ chết.

Hôm qua Hạ Ngọc Huyền còn ộc máu, Lan Trạch không hề muốn đi, nhưng lòng em lại hơi áy náy day dứt, nếu em không đi Hạ Ngọc Huyền sẽ chết thật mất, lương tâm em khó mà yên ổn.

Tạ Cảnh Đình đứng yên tại chỗ, nét mặt bị che đi dưới tầng bóng mờ bao phủ dọc hành lang, khi Lan Trạch đưa mắt nhìn sang, màu sắc con ngươi u tối thêm mấy phần, thật lâu sau mới nói.

“Nếu Lan Trạch muốn sang thì sang.”

Giọng thoáng dừng lại, còn chưa nói hết lời, tiếng nói trong veo của Lan Trạch vang lên.

“Đa tạ đốc chủ ạ.”

Lan Trạch lo Tạ Cảnh Đình không đồng ý, nếu Tạ Cảnh Đình không đồng ý thì chắc em không thể đi được.

Em hi vọng Hạ Ngọc Huyền sớm ngày tỉnh lại, vậy thì em cũng không cần phải lo âu áy náy nữa.

Lan Trạch đến một mình, do hôm nay em vẫn tới nữa nên Sư Vô Dục nhìn em thêm mấy cái, không nói gì cả, Lan Trạch chậm chạp chép kinh Phật, em tụng kinh suốt năm ngày liền.

Hôm nào cũng đến trời tối Lan Trạch mới về, ngày nào Tạ Cảnh Đình cũng đợi Lan Trạch, chưa từng bộc lộ nội tâm mình.

Buổi tối ngày thứ năm Hạ Ngọc Huyền tỉnh lại, Lan Trạch vẫn còn đọc kinh văn thêm một hồi nữa mới phản ứng lại được, tiếng “Tiểu Trạch” vang lên bên tai em, em chạm mắt với Hạ Ngọc Huyền ở cạnh.

Em định gọi người theo phản xạ, Hạ Ngọc Huyền mê man nhiều ngày cơ thể gầy gò hẳn đi, Hạ Ngọc Huyền giữ cổ tay em lại, nói với em: “Tiểu Trạch đừng gọi người... Ta muốn nói chuyện với em.”

Em để ý thấy màu sắc con ngươi của Hạ Ngọc Huyền đã tối đi nhiều, ban đầu là con ngươi màu trà, hiện giờ đồng tử trở nên đen thẳm, tựa như vết mực nồng lắng đọng trên giấy trắng không thể tan nổi.

“Anh muốn nói gì với tôi, nếu anh tỉnh rồi thì tôi phải về đây.”

“Ta tỉnh mấy hôm trước rồi, nghe thấy Tiểu Trạch nói chuyện bên cạnh ta,“ Sắc mặt Hạ Ngọc Huyền trắng nhợt, ngón tay chàng gầy gò thon dài, chỉ mới mấy hôm mà thôi, bây giờ Lan Trạch mới phát hiện ra những thay đổi trên cơ thể Hạ Ngọc Huyền.

“Tiểu Trạch đồng ý đến đây, có phải vì Tạ Cảnh Đình không?” Hạ Ngọc Huyền vừa nói vừa ho khan mấy tiếng, máu tươi lần nữa trào ra bên môi, khớp ngón tay khô đét siết chặt lấy cổ tay Lan Trạch.



Dáng vẻ Hạ Ngọc Huyền gợi lại những kí ức xa xôi của Lan Trạch, đêm trước khi qua đời mẹ cũng như thế này, cứ nôn ra máu suốt, cả người trông rất yếu ớt mong manh, như thể đã bị rút mất hồn phách.

Nhớ đến thôi trái tim Lan Trạch đã thắt lại vì đau, bây giờ nghe vậy thấy rõ khó hiểu vô lí, chả phải vì em lo cho Hạ Ngọc Huyền đấy à, xong Hạ Ngọc Huyền còn chất vấn em nhỏ nhen thế.

“Anh nói vậy thì là vậy, nếu anh không sao nữa rồi thì tôi đi về đây.” Lan Trạch bực bội hất tay Hạ Ngọc Huyền ra, Hạ Ngọc Huyền lại bắt đầu ho dữ dội.

Em đứng bên cạnh thấy hơi sợ hãi, em sợ chọc người ta tức quá lại ngất xỉu mất, thế là em ngậm mồm vào, rót nước trà ở bên đưa cho Hạ Ngọc Huyền.

Hạ Ngọc Huyền biết hiện tại mình tương đối thê thảm, chàng nhận lấy trà Lan Trạch đưa, rũ mắt xuống, giọng đè thấp hơn.

“Tiểu Trạch đi đi là được, cùng lắm thì ta chết ở đây.”

Lan Trạch trợn to mắt lên, cái câu như này Hạ Ngọc Huyền cũng nói được, vốn dĩ tướng mạo Hạ Ngọc Huyền đã yếu ớt, nét đẹp thanh tú khiến người ta xiêu lòng, phối hợp thêm điệu bộ bệnh tật giờ nữa, dường như trông thấy thôi cũng phải xót thương phần nào.

Có khi Hạ Ngọc Huyền sẽ làm được chuyện như thế thật đấy, Hạ Ngọc Huyền mà chết... em không muốn bị Hạ Ngọc Huyền vu vạ đâu.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào, nếu anh vẫn để ý những gì tôi nói hồi trước thì tôi rút lại là được.” Lan Trạch không nhịn được nói: “Những gì tôi nói trước kia ở quận Thục đều là lừa anh cả.”

“Hôm ấy anh cứu tôi, tôi cảm kích trong lòng, nhưng tôi sợ hơn nữa là anh sẽ vứt tôi lại để mặc tôi, nên tôi mới nhận đồ của anh. Còn về việc tại sao tôi chịu cho anh hôn... chỉ vì hứng thú nhất thời mà thôi.”

Lan Trạch: “Anh đừng để tâm quá nữa, bây giờ anh đi theo hoàng thượng, tiền đồ phía trước, không cần phải dây dưa với tôi nữa làm gì.”

“Tính tình tôi tệ, anh thích tôi sẽ bị thương, đừng nói những lời dễ gây hiểu nhầm với những người khác nữa, giữa hai ta không có gì hết.”

Lan Trạch nói một lèo hết luôn, lòng em bức bối, nói được ra xong dễ chịu hơn hẳn, chạm phải đáy mắt Hạ Ngọc Huyền, những tình cảm tâm trạng xưa kia em chưa từng nhìn thấy triển lộ cả ra trước mặt em.

Vốn dĩ ban đầu em không chịu thừa nhận, em phát hiện được là Hạ Ngọc Huyền thực sự thích em, những lời em nói đây sẽ chỉ tổn thương người ta.

Lan Trạch bứt rứt trong lòng, nếu em không nói ra, lần trước Hạ Ngọc Huyền gãy tay, lần này suýt nữa mất cả mạng rồi.

Tuy em không hiểu nội tình gì hết, nhưng lại lờ mờ cảm giác thấy có lẽ liên quan đến Tạ Cảnh Đình.

“Tiểu Trạch ——” Mặt Hạ Ngọc Huyền trắng bệch như tờ giấy, hàng mi đổ bóng nồng đậm đè nén, thật lâu sau mới nói với em: “Tiểu Trạch đang oán trách ta.”

“Nếu ta không chịu thì sao?” Hạ Ngọc Huyền hỏi.

Lan Trạch không trả lời, em không có cơ hội để trả lời, đúng lúc này Sư Vô Dục tiến vào, thấy Hạ Ngọc Huyền đã tỉnh lại bèn gọi đại phu sang.

Tiếp đó Hạ Ngọc Huyền nói chuyện với Sư Vô Dục, không nhìn Lan Trạch nữa, thậm chí lúc Lan Trạch rời đi Hạ Ngọc Huyền chỉ nhìn lướt qua một cái, cái nhìn lướt này khiến Lan Trạch tự dưng tê rần da đầu.

Nếu Hạ Ngọc Huyền chết, có lẽ tội lỗi sẽ đổ lên đầu em hoặc là đổ cho Tạ Cảnh Đình, tình hình hiện tại của Hạ Ngọc Huyền không ổn, Lan Trạch cứ lo âu suốt dọc đường về.

Lan Trạch lại không kìm được nghĩ là liệu có phải mình nói hơi nặng nề quá không, nếu Hạ Ngọc Huyền kiếm chuyện với em, đến lúc ấy có gì bất trắc, nhất định Cơ Thường sẽ không tha cho em.

Nghĩ vậy, tới nửa đêm, Lan Trạch nghe nói là trong cung đang rối hết cả lên, hình như có người tự vẫn.

Lan Trạch bất giác nghĩ ngay đến Hạ Ngọc Huyền, ngày hôm sau thức dậy em muốn vào cung, Tạ Cảnh Đình không đồng ý cũng không phản đối, chỉ là một lúc lâu sau mới hỏi em.

“Nếu hắn đã tỉnh rồi thì Lan Trạch còn đến làm gì.”

Lan Trạch: “Còn một số việc nô tài chưa hỏi rõ ạ, đốc chủ, trước khi trời tối nô tài sẽ về ạ.”

Em vào cung, lúc trông thấy Hạ Ngọc Huyền thì Hạ Ngọc Huyền đang thay thuốc, vẫn yên ổn bình thường, Hạ Ngọc Huyền trông thấy em lại tương đối bất ngờ, rồi nhanh chóng tiết chế bớt.

“Tiểu Trạch vẫn còn có việc à?” Hạ Ngọc Huyền hỏi.

Lúc này Lan Trạch mới biết người tự vẫn không phải Hạ Ngọc Huyền, em lo âu quá mức, bây giờ tự dưng chạy đến đây thành ra gượng gạo lúng túng.

“Không có việc gì nữa.” Lan Trạch định quay về, bỗng nhiên Hạ Ngọc Huyền lên tiếng sau lưng em.

“Hắn đã đưa Tiểu Trạch đến đây rồi thì Tiểu Trạch còn về làm gì.”

Nghe vậy bước chân Lan Trạch khựng lại, em ngoái đầu nhìn về phía Hạ Ngọc Huyền, hỏi: “Anh bảo gì cơ.”

Giọng Hạ Ngọc Huyền phẳng lặng bình thản, “Với khả năng của hắn thì hoàn toàn không cần phải bố thí, cho Tiểu Trạch đến nữa, xét cho cùng không thể biết được ta sẽ làm gì Tiểu Trạch.”

“Nhỡ đâu ta ghi hận trong lòng chuyện ở buổi tiệc, thì Tiểu Trạch không bước chân ra khỏi cánh cửa này được nữa đâu.”

Hạ Ngọc Huyền nói: “Không thì Tiểu Trạch xem xem, nếu em ở lại trong cung, chắc hẳn hắn cũng sẽ chẳng để tâm đến Tiểu Trạch.”

Những lời này đâm trúng nỗi đau của Lan Trạch, ngoài mặt Lan Trạch và Tạ Cảnh Đình vẫn như ban đầu, trên thực tế mỗi người đều có một cái dằm trong tim.

Lan Trạch cảm thấy Tạ Cảnh Đình không hể để ý đến em, không thì đã chẳng mặc em trong cung không đón em về, càng không cho em tới thăm Hạ Ngọc Huyền hàng ngày.

Dĩ nhiên em không biết suy nghĩ trong lòng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình giỏi che giấu nín nhịn nhất, những tình ý mến mộ của em như rơi vào bóng đêm sâu thẳm tĩnh lặng, chôn vùi cả trong đó.

Lan Trạch ghét nhất là phải mất mặt trước Hạ Ngọc Huyền, ngoài miệng em nói: “Đương nhiên đốc chủ sẽ không bỏ mặc tôi.”

Nhưng em lại đổi ý tức thời, mỗi tội cách dò xét không thể lặt vặt nhỏ nhặt hơn được nữa, em ở lại điện phụ đến khi trời tối.

Ban sáng Thường Khanh đưa em đến, hôm nay Lan Trạch chờ không thấy Thường Khanh tới đón em về.

Em trông ra đèn đuốc lúc sáng lúc tối bên ngoài cửa sổ suốt, vệt nắng chiều cuối cùng tan đi giữa núi rừng đằng xa, tường cung đổ bóng xuống đất, ngoài điện không có động tĩnh gì.

Mãi đến khi cửa cung khóa lại, Thường Khanh không hề đến đón em, Lan Trạch như bị người ta tát mạnh một cái, gương mặt đau rát hết lên.

Lan Trạch không hề biết là Thường Khanh chờ mãi bên ngoài điện, Phượng Kinh không cho Thường Khanh tiến vào, hơn nữa Tạ Cảnh Đình đã dặn phải nghe ý kiến của bản thân Lan Trạch, thế là Thường Khanh đứng trông ngoài điện tới lúc khóa cửa cung.

Mãi đến tận giờ khóa cửa cung, Thường Khanh mới về, báo cáo với Tạ Cảnh Đình.

“Đốc chủ, tiểu công tử chưa từng ra cửa điện... hôm nay ngủ lại cung Thụy Hiền.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook