Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng
Chương 77
Sở Chấp
13/03/2024
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 77: Dựa dẫm
Lan Trạch giở ra đọc từng trang một, thực sự quá là lắm quy tắc, em choáng hết cả đầu, nét chữ của Tạ Cảnh Đình rõ ràng mạnh mẽ, chữ đẹp thế này mà toàn viết mấy thứ em không muốn đọc thôi.
Em giấu hết mấy tờ giấy đi, em vẫn chưa đọc hết số quy định còn lại, còn lâu em mới nghe Tạ Cảnh Đình, bao nhiêu thế đọc còn chả xong được nữa là làm.
Lan Trạch tự đi ăn mấy thứ, buổi tối lúc quay lại Tạ Cảnh Đình phát hiện ra đồ đã biến mất, tầm mắt bèn nhìn sang Lan Trạch.
“Lan Trạch có trông thấy đồ ta đặt trên bàn không?” Tạ Cảnh Đình hỏi.
Lan Trạch lập tức lắc đầu nguầy nguậy, Tạ Cảnh Đình nói: “Thế à, chắc chốc nữa phải hỏi thử thị vệ, xem có ai khác vào chính điện nữa.”
“Đốc chủ,“ Lan Trạch gọi người lại ngay, em không muốn nộp mấy tờ giấy kia ra lắm, em hỏi: “đốc chủ viết mấy cái này làm gì ạ.”
“Lắm quy định thế này, nhiều hơn cả quy tắc ở Quốc tử giám nữa.” Lan Trạch tiu nghỉu.
Em ngoan ngoãn thật thà giao nộp tang vật, trên ấy còn dính cả dấu tay dầu mỡ vì ăn điểm tâm của em.
Tạ Cảnh Đình liếc một cái, giấy tờ nãy còn sạch sẽ trắng trẻo đã bị Lan Trạch làm bẩn, y lên tiếng: “Chính Lan Trạch bảo là sẽ nghe lời mà, chỗ này để Lan Trạch đọc thử thôi.”
“Vừa nãy Lan Trạch đọc cả chưa?” Tạ Cảnh Đình hỏi.
Lan Trạch gật đầu xong rồi lại lắc đầu, em thành thật nói: “Nô tài chưa đọc hết ạ, đốc chủ viết nhiều thế này, nô tài đọc thôi đã choáng rồi ạ.”
“Vậy à, ta đọc cho Lan Trạch nghe, Lan Trạch phải nhớ đấy nhé, nếu Lan Trạch thấy chỗ nào không ổn thì cứ nêu ra, mình sửa đổi lại.”
Lan Trạch vô tri sập bẫy mà chẳng hay, tại vì Tạ Cảnh Đình còn chịu bàn bạc với em, em mù tịt hoa mắt lại gần, không cho em ngủ lại bên ngoài, chắc vì lo cho em.
Không được chạy nhảy lung tung chắc là bởi Tạ Cảnh Đình lo em sẽ đi mất chẳng nói tiếng nào.
Không được nhận đồ của người khác, Tạ Cảnh Đình mà nhận đồ của người khác em cũng sẽ tương đối kém vui.
Lan Trạch đề xuất: “Đốc chủ cũng không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, phải được sự đồng ý của nô tài đã.”
Nghĩ ngợi xong bổ sung: “Những việc đốc chủ đã đồng ý với nô tài thì phải làm được, không cho lật lọng.”
Tạ Cảnh Đình đáp lời, cầm bút lên viết thêm vào ngay trước mặt Lan Trạch.
“Nô tài có thể không nói dối, đốc chủ cũng không được phép suốt ngày không chịu nói gì hết.” Lan Trạch chỉ vào điều thứ ba.
Thế là Tạ Cảnh Đình lại cầm bút son lên thêm vào, dẫn dắt Lan Trạch đọc từng điều một, đa số là quy định ràng buộc việc kết bạn ra ngoài của Lan Trạch, gần như không cho Lan Trạch chung đụng với người khác.
“Thế nếu đốc chủ không ở đây, nô tài mà có việc gì thì phải làm sao ạ.” Lan Trạch hỏi.
Tạ Cảnh Đình: “Ta sẽ không để Lan Trạch phải gặp bất trắc.”
“Nếu đến nước ấy thật thì chắc ta đã chết rồi. Lúc đó Lan Trạch đi tìm người khác là được.”
Lan Trạch trợn to mắt lên, câu này mà Tạ Cảnh Đình cũng nói được, em không chịu nổi phải ngó nghiêng Tạ Cảnh Đình mấy lần liền.
“Đốc chủ nói có lí, thế chắc bây giờ nô tài nên chuẩn bị sẵn mấy lựa chọn, nhỡ đâu đốc chủ đi mất, nô tài cũng không thể ở vậy vì đốc chủ mãi.”
Giọng Lan Trạch rề rà, em vừa nói xong, quả nhiên con ngươi Tạ Cảnh Đình hơi biến đổi, rõ ràng là bị kích thích bởi lời nói của em, có tâm trạng gì đó đang cuồn cuộn bên trong đôi mắt phẳng lặng điềm tĩnh ấy.
“Lan Nhi.” Tạ Cảnh Đình gọi em một tiếng, ngay sau đó mặt Lan Trạch bị bóp lại, Lan Trạch buộc phải ngẩng đầu lên, em mở to đôi mắt trong veo nhìn Tạ Cảnh Đình.
“Nô tài nói gì sai ạ.”
“Đằng nào đốc chủ cũng hi vọng nô tài đi tìm người khác mà, bao nhiêu người thích nô tài, chắc hẳn nô tài không cần phải lo...”
Em chưa kịp nói hết câu thì môi lưỡi đã bị lấp đầy, ban đầu Lan Trạch đã ngồi ngay bên cạnh Tạ Cảnh Đình, nụ hôn lẫn theo ý tứ trừng phạt, Lan Trạch không có khả năng tự chủ là mấy, hôn triền miên một lát xong trèo lên người Tạ Cảnh Đình luôn.
Lan Trạch phát hiện thấy đau là định trốn đi, mấy ngày nay miệng môi em chưa khỏi được tí nào, toàn có vết nho nhỏ, quần áo bị cởi ra, Lan Trạch liếc thấy Tạ Cảnh Đình lấy một hộp thuốc mỡ ở bên cạnh ra.
Bình màu xanh biếc, với một chiếc hộp nhỏ vuông vắn nữa.
Mãi đến khi Tạ Cảnh Đình mở hộp ra Lan Trạch mới nhìn rõ đấy là cái gì, em từng theo học thánh y Lục, trong kinh thành không ít người mê nam phong, dĩ nhiên em biết cái đấy để làm gì.
Mặt Lan Trạch đỏ bừng lên, em trông thấy ngón tay của Tạ Cảnh Đình bèn xong vô thức nghiêng mặt đi, ôm lấy cổ Tạ Cảnh Đình không nhìn nữa, phần eo hơi hơi run rẩy, em quan sát góc mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Liệu đốc chủ có đối xử tốt với nô tài như mẹ không ạ.”
“Sau này liệu đốc chủ có thấy nô tài phiền phức không.”
“Bao nhiêu người thích đốc chủ thế, nhỡ về sau hoàng thượng muốn giết nô tài thì phải làm sao ạ.”
Ngón tay Tạ Cảnh Đình thò vào trong, người trong lòng căng thẳng cứng ngắc toàn thân, Lan Trạch ngọ nguậy suốt không yên, y đè người lại, chừa ra một phần lòng dạ đầu óc để trả lời Lan Trạch.
“Lan Trạch, ta không phải là mẹ, dĩ nhiên sẽ không thể đối xử với Lan Trạch như mẹ Lan Trạch được.”
Tạ Cảnh Đình nhìn ra được hành vi của Lan Trạch hơi kiểu gà con nhận mẹ, nói với Lan Trạch: “Ta sẽ ức hiếp Lan Trạch nữa, không cho Lan Trạch tìm đến người khác đâu.”
“Sẽ không thấy Lan Trạch phiền, sẽ không để Lan Trạch gặp nguy hiểm.” Rất hiếm khi Tạ Cảnh Đình nói nhiều thế này, nói xong ngừng lại một lát, mắt rũ xuống, dừng ở gò má loang đỏ của Lan Trạch.
Gương mặt Lan Trạch đỏ bừng hết cả, hớn hở dần lên vì được nghe lời cam kết của Tạ Cảnh Đình, em không kìm được sáp lại gần cắn một cái lên mặt Tạ Cảnh Đình.
Em để lại dấu răng trên mặt Tạ Cảnh Đình, gương mặt Tạ Cảnh Đình không biểu cảm gì, một hồi lâu sau mới nói: “Lan Trạch, vừa nãy mình mới thống nhất xong, không được cắn mặt.”
Tạ Cảnh Đình còn phải đi dự chầu sáng, Lan Trạch mặc kệ, mặc quần áo xong em nhảy xuống, cảm giác cứ quái dị thế nào, đi đứng cũng không được thoải mái, nghe vậy em ngó Tạ Cảnh Đình một cái, đáp qua loa tỉnh bơ.
“Nô tài biết rồi ạ, lần sau không cắn nữa.”
Vì đã xác định quan hệ với Tạ Cảnh Đình nên giờ ở chính điện Lan Trạch thoải mái nghịch ngợm hơn hẳn, em còn biết là phải hỏi Tạ Cảnh Đình một câu nữa, bây giờ Tạ Cảnh Đình toàn để tùy em.
Trên bàn sách của Tạ Cảnh Đình có chậu cỏ nhục trùng Lan Trạch trồng, rồi thì điểm tâm Lan Trạch ăn còn thừa một nửa, truyện tranh Lan Trạch đọc, cùng cả áo trong Lan Trạch không muốn mặc quẳng sang một bên nữa.
Lan Trạch hiểu là không được bày đồ bừa bãi, lúc Tạ Cảnh Đình quay lại thì em đã thu xếp đồ đạc xong xuôi nhưng toàn quên sót mất một hai thứ, em còn tìm ra được trà ban đầu em tặng, khăn tay em từng dùng với thư tình hồi trước em viết ở trong tủ của Tạ Cảnh Đình nữa.
Hóa ra Tạ Cảnh Đình chưa bao giờ vứt đi, cũng không hề tặng trà của em cho người khác, cái em thấy hôm ấy không phải ảo giác, mỗi tội Tạ Cảnh Đình đầu gỗ, hũ nút có đánh cũng không chịu nói ra thôi.
Em mà hỏi chắc hẳn Tạ Cảnh Đình sẽ không thừa nhận.
Lan Trạch để các thứ về đúng chỗ y nguyên không hề xê dịch, em chơi ở chính điện suốt cả ngày, hành hạ Thường Khanh không vừa tí nào, lúc thì hái hoa mai lúc lại làm ướt hết cả giày tất, khi Tạ Cảnh Đình về đến nơi em đã phải thay quần áo tận hai lần.
“Đốc chủ.” Lan Trạch ở trong thư phòng chờ Tạ Cảnh Đình về, em có việc cần hỏi Tạ Cảnh Đình.
Vốn là sau khi về phủ Tạ Cảnh Đình cần gặp khách, trao đổi với thị vệ mấy câu xong thì đi sang chỗ Lan Trạch.
Vừa nãy Thường Khanh đã báo cáo lại cả ngày hôm nay Lan Trạch làm những gì, có Tạ Cảnh Đình ở đây Lan Trạch vững tâm hơn hẳn, gẩy hoa hất cỏ trong phủ đệ suốt cả nửa ngày trời.
Lan Trạch quay về thay quần áo, lúc này em phát giác ra có gì không đúng lắm, bắt đầu hốt hoảng.
Khi trông thấy Tạ Cảnh Đình là em vừa mặc quần áo mới xong xuôi, chân trần chạy ra ngoài, nhào vào lòng Tạ Cảnh Đình.
“Đốc chủ.” Lan Trạch khá là nhớ Tạ Cảnh Đình, em túm chặt lấy người ta, ngoài kia cửa còn chưa đóng, em chạm mắt với Tống Hòa ở ngoài cửa, tầm mắt Tống Hòa dừng lại ở ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch.
Sau đó Tạ Cảnh Đình bế em lên, cửa được khép kín, ngoài trời đổ tuyết, kinh thành vào đông, Tống Hòa đứng ngoài thả tay nắm cửa ra.
“Sao không đi giày?” Tạ Cảnh Đình cúi đầu hỏi em.
Lan Trạch giẫm lên giường mềm, nhìn theo Tạ Cảnh Đình tóm lấy cổ chân em, đi tất đi giày vào cho em, em hơi xấu hổ.
“Nô tài quên mất, hôm nay đốc chủ đi đâu thế ạ?”
Lan Trạch nói: “Nô tài nghe nói hình như sứ thần gặp sự cố, có thật không ạ?”
Tạ Cảnh Đình đáp lời, “Một sứ thần chết, giờ đang điều tra, trong triều tranh luận khá gắt vì việc này.”
Lan Trạch ồ một tiếng, đa số chuyện trên triều em đều không hiểu gì, việc em quan tâm là việc khác, khó mà mở miệng, em nín nhịn thật lâu đỏ bừng cả mặt, “Đốc chủ, nô tài có việc muốn nói với đốc chủ ạ.”
“Hôm nay nô tài thay hai bộ quần áo, không biết tại sao mà... nô tài... cứ chảy nước mãi.” Mấy chữ cuối Lan Trạch nói rất lí nhí, bản thân em không thấy sao cả, có lẽ là ngọc thuốc Tạ Cảnh Đình đặt vào có vấn đề.
“Đốc chủ rút ra giúp nô tài được không ạ, liệu có phải nô tài mắc bệnh gì rồi không.” Lan Trạch sờ sợ, em nghe nói vốn dĩ một số loại bệnh khá kì lạ, không biết kiểu như em là loại nào nữa, liệu có nguy hiểm tính mạng hay không.
“Vậy à.” Giọng điệu Tạ Cảnh Đình nghe không có vẻ gì khác thường, vẫn hòa nhã ôn tồn, chỉ có màu sắc con ngươi tối đi, nói với Lan Trạch: “Để ta kiểm tra cho Lan Trạch.”
Lan Trạch rất ngoan ngoãn nghe lời cởi quần áo ra, em không thấy có gì sai hết, trên người vẫn còn rất nhiều dấu vết sót lại, áo quần cởi ra ướt dính một mảng làm Lan Trạch ngượng nghịu.
Mùi hương nhạt nhòa lan tràn trong không khí, mặt Lan Trạch ửng đỏ, em xấu hổ quá, vùi nửa bên mặt vào lòng Tạ Cảnh Đình, thi thoảng lại ngoái đầu ngó một cái, tương đối lo âu.
“Đốc chủ, liệu nô tài có bị sao không ạ.”
“Không sao đâu.” Tạ Cảnh Đình chỉ chạm vào em, không hề lấy ra như lời Lan Trạch bảo, dịu giọng nói: “Mấy hôm nữa Lan Nhi sẽ quen thôi.”
“Đây là phản ứng bình thường.”
Thấy Tạ Cảnh Đình nói vậy Lan Trạch yên tâm hơn, Tạ Cảnh Đình mặc lại quần áo cho em, hỏi em: “Chắc một thời gian nữa mình sẽ phải xuôi nam, có lẽ đường xá sẽ rất nguy hiểm, Lan Nhi có sợ không.”
Tất cả sự chú ý của Lan Trạch đều tập trung ở Tạ Cảnh Đình, em thích được ở bên Tạ Cảnh Đình, nghe vậy em gật đầu, hỏi: “Đốc chủ, sao mình phải xuôi nam ạ.”
Tuy ở trong phủ nhưng em cũng từng nghe đồn qua qua, hiện nay khu vực Lĩnh Nam thổ phỉ hoành hành, vùng này đã bị thổ phỉ chiếm cứ, giờ rất hỗn loạn.
Đặc biệt bây giờ Tây Hạ đang như hổ đói nhăm nhe, không ai muốn xuống phía nam cả, rất nhiều nạn dân đang chạy cả lên bắc.
“Nô tài sợ, ở lại kinh thành mãi có được không ạ.” Lan Trạch nói.
Tạ Cảnh Đình thoáng trầm ngâm, nói với Lan Trạch: “Nếu Lan Trạch sợ, thì cũng không phải không thể ở lại trong kinh.”
Còn lâu Lan Trạch mới ở lại kinh thành một mình, nghe thế em nói ngay: “Nô tài không ở lại đâu, nô tài muốn ở với đốc chủ cơ.”
Em vừa nói vừa ôm lấy Tạ Cảnh Đình, như thể lo là Tạ Cảnh Đình sẽ để em lại, em quấn chặt lấy người ta, “Đốc chủ đừng bỏ nô tài lại.”
Mãi lâu Tạ Cảnh Đình chẳng nói gì, cơ thể ấm áp của Lan Trạch ở trong lòng y, chạm phải đôi con ngươi long lanh nước đầy tín nhiệm, Tạ Cảnh Đình duỗi tay ra che mắt Lan Trạch lại.
Một lúc sau Lan Trạch vẫn không nghe thấy câu trả lời, trước Tạ Cảnh Đình cũng toàn thế này, im lặng có nghĩa là ngầm chấp nhận, lông mi em sượt qua lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, thật lâu mới nghe thấy Tạ Cảnh Đình lên tiếng đáp.
Thế là em yên tâm, em ôm Tạ Cảnh Đình thơm một cái lên môi Tạ Cảnh Đình, xong xuôi em chạy đi mất.
Tạ Cảnh Đình cần gặp khách, Lan Trạch bê cỏ nhục trùng của em ra ngoài, lúc đi ra em thấy ngay Tống Hòa, Tống Hòa ở ngoài mang điểm tâm cho em, Lan Trạch tương đối bất ngờ, hớn hở nhận lấy.
“Tống Hòa, anh theo đốc chủ ra ngoài làm việc, gần đây trong triều thế nào vậy?” Lan Trạch tán gẫu với Tống Hòa, em mở điểm tâm ra, hãy còn nóng hôi hổi, có lẽ vì được Tống Hòa bọc kín dọc đường.
Tầm mắt Tống Hòa lướt qua Lan Trạch, thoáng ngừng lại ở dái tai cùng cổ Lan Trạch, trả lời: “Không yên lành lắm, sứ tiết Tây Hạ gặp bất trắc, sứ tiết còn lại đã viết thư, nếu Đại Ngụy không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng có lẽ sẽ phải khai chiến.”
“Người chết là con trai út của Tây Hạ vương.”
“Thế anh có biết một thời gian nữa chắc mình phải xuôi nam không, sao đốc chủ lại phải đi xuống phía nam?” Lan Trạch không hỏi được gì từ Tạ Cảnh Đình, dĩ nhiên em đi hỏi tiếp Tống Hòa.
“Ta không nắm rõ ý định của chủ tử, chắc hẳn chủ tử có dụng ý riêng.”
Tống Hòa trả lời, rồi nhớ ra gì đó, nói với Lan Trạch: “Dạo này Hạ đại nhân rất nổi bật được thế trên triều, gây rắc rối cho chủ tử kinh lắm.”
“Nếu chủ tử xuôi nam, có lẽ Hạ đại nhân sẽ đi cùng, tiểu công tử đừng dính dáng thêm với hắn làm gì... Vốn dĩ chủ tử đã không ưa Hạ đại nhân sẵn.” Tống Hòa nói.
Nghe thế Lan Trạch khá mất hứng, em nhỏ giọng nói, “Lâu lắm rồi tôi không gặp Hạ đại nhân nữa, lần trước đã giao hẹn với anh ta là lần cuối cùng rồi.”
Em không nhịn được nghĩ tiếp, Hạ Ngọc Huyền nhắm vào Tạ Cảnh Đình làm gì, sao cứ phải tiếp tục khiêu khích Tạ Cảnh Đình.
Tầm mắt Tống Hòa nhìn vào Lan Trạch một lát, nói với Lan Trạch: “Tốt nhất là tiểu công tử đừng tìm gặp hắn... Dạo này tiểu công tử thế nào.”
“Ổn lắm.” Lan Trạch không có nhu cầu nói nhiều với Tống Hòa, Tống Hòa mang điểm tâm cho em, em cầm điểm tâm quay trở về, bảo Tống Hòa: “Lần sau anh đừng mang khoai sấy, đợt này chỗ đốc chủ có nhiều lắm, tôi bị ngấy luôn rồi.”
Tống Hòa cúi đầu ừm một tiếng, Lan Trạch ôm điểm tâm đi mất, em đang nghĩ về chuyện Tống Hòa nói, hiện nay Hạ Ngọc Huyền tham gia vào việc triều chính, em lắc đầu mấy cái, hất hết suy nghĩ trong đầu đi.
Sau này Hạ Ngọc Huyền có làm gì cũng không liên quan đến em, em không phải nghĩ nữa.
Vì Tạ Cảnh Đình nói không sao nên Lan Trạch vẫn mang ngọc thuốc suốt, mấy ngày cứ vậy trôi qua, buổi tối Tạ Cảnh Đình toàn về rất muộn, thỉnh thoảng còn vương mùi máu tanh trên người, có lẽ mới rời khỏi chiếu ngục.
Lan Trạch sẽ sực tỉnh vì không khí rét căm, mùa đông mà Tạ Cảnh Đình còn tắm nước lạnh, Lan Trạch vẫn đang đợi Tạ Cảnh Đình nãy giờ, em không ngủ được, cứ thấy là lạ.
Đợt trước còn đỡ, mấy ngày nay em càng quấn người hơn, phải có Tạ Cảnh Đình bên cạnh mới ngủ nổi.
Lan Trạch tự động chui vào vòng tay Tạ Cảnh Đình, nhiệt độ cơ thể Tạ Cảnh Đình trung bình, người em thì nóng hầm hập, em chỉ mặc mỗi một lớp áo trong, luồn vào lòng Tạ Cảnh Đình xong tự giác tìm tư thế thoải mái nhất.
Gió đêm lạnh lẽo, tâm trạng Tạ Cảnh Đình khó mà lắng lại, trời tuyết ngoài kia chồng chéo với khung cảnh mười lăm năm về trước, máu tươi trong chiếu ngục trùng điệp cùng màu máu nơi kí ức, loang lổ rọi vào nền tuyết, dường như toàn bộ máu trong người y đã bị rút cạn đi mất.
Trong chính điện không thắp nến, hệt như cung điện đã dập mọi đèn đuốc, không khí lẫn cái vẻ chết chóc tĩnh mịch quá đỗi nặng nề, đầu óc y ngập đầy những hồi ức xa xưa, không phân biệt nổi đâu là quá khứ đâu là hiện thực.
Mãi đến khi chạm phải một mảng ấm nóng, má Lan Trạch dụi vào lòng bàn tay y, Lan Trạch cắn một cái lên ngón tay y.
Chỉ trong chớp mắt, tất thảy những kí ức cũ kĩ mịt mờ nhằng nhịt đều lùi đi hết, y bị kéo lại thực tế, gặp phải đôi con ngươi trong veo, lò sưởi nóng rực trong điện cùng nhiệt độ từ cơ thể Lan Trạch giúp máu trong người y chậm chạp chảy về từng chút một.
“Đốc chủ, ngài sao thế, trông sắc mặt không ổn lắm, có phải bị ốm không nhỉ.”
Lan Trạch thò đầu ra, em mạnh dạn duỗi tay lên sờ trán Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không bị sốt, em yên tâm đưa tay về.
“Nô tài vẫn đang lo đốc chủ, vừa nãy người đốc chủ toàn mùi máu thôi tanh lắm, đốc chủ phải làm gì thế ạ, liệu có nguy hiểm không.”
Thực ra Lan Trạch không quen ngủ một mình lắm, vốn dĩ em quấn người sẵn, sau khi có Tạ Cảnh Đình em chấp nhận từ bỏ búp bê vải của em, ôm Tạ Cảnh Đình mới ngủ được.
“Không đâu.” Một hồi lâu sau Tạ Cảnh Đình mới đáp lại, tầm mắt quyến luyến quanh Lan Trạch, Lan Trạch lo Tạ Cảnh Đình bị lạnh, bèn choàng áo khoác ngoài của mình cho Tạ Cảnh Đình, em thơm một cái lên môi Tạ Cảnh Đình.
“Muộn thế này rồi đốc chủ đừng nghĩ ngợi nữa ạ, mau chóng ngủ đi thì hơn.”
Lan Trạch dựa vào Tạ Cảnh Đình thiếp đi, lúc ngủ em quấn người kinh khủng khiếp, Tạ Cảnh Đình kéo ra một tí là Lan Trạch sẽ tự động bám vào lại, khóe môi quệt lên người Tạ Cảnh Đình, sáng sớm dậy Lan Trạch phát hiện ra chỗ vạt áo Tạ Cảnh Đình bị ướt một vũng nho nhỏ.
Em ngó mấy lần liền, ngay lập tức dịch ra xa Tạ Cảnh Đình, quay đi đổi tư thế khác.
Lúc dậy Lan Trạch còn thay thêm cái quần nữa, do Tạ Cảnh Đình nói không sao nên em cho rằng thế là bình thường, mỗi tội phải thay quần suốt tương đối lằng nhằng, em oán trách Tạ Cảnh Đình trong lòng nhưng vẫn rất nghe lời.
Em còn chưa biết là mình bị lừa, thay quần áo xong bèn ra ngoài rửa mặt đánh răng, hôm nay Tạ Cảnh Đình dẫn em đến chùa Vạn Phật.
“Đốc chủ, mình đi chùa Vạn Phật làm gì thế ạ.”
Lan Trạch ở cạnh hỏi, vì giờ đã vào đông lại đang đổ tuyết nên đường núi rất khó đi.
“Có ít việc cần xử lí.”
Tạ Cảnh Đình trả lời, vật y đang cầm trong tay trông hơi kì lạ, Lan Trạch ngó nghiêng mấy bận, trông tương tự như dạng khăn vải, cái loại thường dùng choàng cho trẻ con chảy nước dãi ấy.
“Đốc chủ, này để làm gì ạ.” Lan Trạch tò mò hỏi.
Chỗ khăn vải nhỏ được Tạ Cảnh Đình đặt ở đầu giường, Tạ Cảnh Đình không nói rõ là dùng vào đâu mà chỉ nói với em: “Chắc sẽ dùng đến.”
Trong lúc đang nói chuyện, Tạ Cảnh Đình để ý thấy đai lưng của Lan Trạch buộc lệch, nếu y không nhớ nhầm thì đợt trước Lan Trạch vừa mới đón sinh nhật mười tám tuổi.
“Lan Trạch.” Tạ Cảnh Đình gọi một tiếng, Lan Trạch bỏ khăn vải trong tay xuống, bước đến trước mặt.
“Hồi xưa toàn mẹ mặc quần áo cho Lan Trạch à?” Tạ Cảnh Đình hỏi.
Trước kia Tạ Cảnh Đình đã để ý, có giai đoạn Lan Trạch không buộc được dây đai quần áo hẳn hoi, sau đó được Thường Khanh dạy cho, hình như giờ lại quên luôn rồi, cần có người chăm nom.
Cái gì bé ngốc cũng chỉ nhớ được một thời gian thôi.
“Đương nhiên không phải ạ, hồi nhỏ nô tài toàn tự mặc quần áo thôi, sức khỏe mẹ không tốt, sao lại phiền mẹ được ạ.” Lan Trạch nhìn Tạ Cảnh Đình một cái, ánh mắt có vẻ không tán thành, em đứng yên cho Tạ Cảnh Đình thắt lại đai lưng giúp em.
Lan Trạch: “Quần áo em mặc đơn giản lắm ạ, trước khi đến phủ đốc chủ, nô tài chưa mặc loại áo hai lớp tay thế này bao giờ, quần áo ngày xưa mặc dễ buộc hơn nhiều ạ.”
“Hồi bé nếu buộc chưa chắc thì mẹ sẽ giúp, mẹ sẽ không trách nô tài ạ.”
Tạ Cảnh Đình lẳng lặng lắng nghe, thấy vậy ừm một tiếng, nói với Lan Trạch: “Ta không hề trách cứ Lan Trạch, Lan Trạch không phải lo đâu.”
“Về sau ta buộc giúp cho Lan Nhi là được.”
————
*T/N: Chương này & chương sau có nhắc đến chùa Vạn Phật, thực ra theo mình hiểu thì là bug, tác giả nhầm tên thui, nó vốn là chùa Vạn Tướng, là nơi Tạ Cảnh Đình từng ở + quốc sư/Sư Vô Dục tu hành, từng xuất hiện ở phần trước của truyện á
————
Chương 77: Dựa dẫm
Lan Trạch giở ra đọc từng trang một, thực sự quá là lắm quy tắc, em choáng hết cả đầu, nét chữ của Tạ Cảnh Đình rõ ràng mạnh mẽ, chữ đẹp thế này mà toàn viết mấy thứ em không muốn đọc thôi.
Em giấu hết mấy tờ giấy đi, em vẫn chưa đọc hết số quy định còn lại, còn lâu em mới nghe Tạ Cảnh Đình, bao nhiêu thế đọc còn chả xong được nữa là làm.
Lan Trạch tự đi ăn mấy thứ, buổi tối lúc quay lại Tạ Cảnh Đình phát hiện ra đồ đã biến mất, tầm mắt bèn nhìn sang Lan Trạch.
“Lan Trạch có trông thấy đồ ta đặt trên bàn không?” Tạ Cảnh Đình hỏi.
Lan Trạch lập tức lắc đầu nguầy nguậy, Tạ Cảnh Đình nói: “Thế à, chắc chốc nữa phải hỏi thử thị vệ, xem có ai khác vào chính điện nữa.”
“Đốc chủ,“ Lan Trạch gọi người lại ngay, em không muốn nộp mấy tờ giấy kia ra lắm, em hỏi: “đốc chủ viết mấy cái này làm gì ạ.”
“Lắm quy định thế này, nhiều hơn cả quy tắc ở Quốc tử giám nữa.” Lan Trạch tiu nghỉu.
Em ngoan ngoãn thật thà giao nộp tang vật, trên ấy còn dính cả dấu tay dầu mỡ vì ăn điểm tâm của em.
Tạ Cảnh Đình liếc một cái, giấy tờ nãy còn sạch sẽ trắng trẻo đã bị Lan Trạch làm bẩn, y lên tiếng: “Chính Lan Trạch bảo là sẽ nghe lời mà, chỗ này để Lan Trạch đọc thử thôi.”
“Vừa nãy Lan Trạch đọc cả chưa?” Tạ Cảnh Đình hỏi.
Lan Trạch gật đầu xong rồi lại lắc đầu, em thành thật nói: “Nô tài chưa đọc hết ạ, đốc chủ viết nhiều thế này, nô tài đọc thôi đã choáng rồi ạ.”
“Vậy à, ta đọc cho Lan Trạch nghe, Lan Trạch phải nhớ đấy nhé, nếu Lan Trạch thấy chỗ nào không ổn thì cứ nêu ra, mình sửa đổi lại.”
Lan Trạch vô tri sập bẫy mà chẳng hay, tại vì Tạ Cảnh Đình còn chịu bàn bạc với em, em mù tịt hoa mắt lại gần, không cho em ngủ lại bên ngoài, chắc vì lo cho em.
Không được chạy nhảy lung tung chắc là bởi Tạ Cảnh Đình lo em sẽ đi mất chẳng nói tiếng nào.
Không được nhận đồ của người khác, Tạ Cảnh Đình mà nhận đồ của người khác em cũng sẽ tương đối kém vui.
Lan Trạch đề xuất: “Đốc chủ cũng không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, phải được sự đồng ý của nô tài đã.”
Nghĩ ngợi xong bổ sung: “Những việc đốc chủ đã đồng ý với nô tài thì phải làm được, không cho lật lọng.”
Tạ Cảnh Đình đáp lời, cầm bút lên viết thêm vào ngay trước mặt Lan Trạch.
“Nô tài có thể không nói dối, đốc chủ cũng không được phép suốt ngày không chịu nói gì hết.” Lan Trạch chỉ vào điều thứ ba.
Thế là Tạ Cảnh Đình lại cầm bút son lên thêm vào, dẫn dắt Lan Trạch đọc từng điều một, đa số là quy định ràng buộc việc kết bạn ra ngoài của Lan Trạch, gần như không cho Lan Trạch chung đụng với người khác.
“Thế nếu đốc chủ không ở đây, nô tài mà có việc gì thì phải làm sao ạ.” Lan Trạch hỏi.
Tạ Cảnh Đình: “Ta sẽ không để Lan Trạch phải gặp bất trắc.”
“Nếu đến nước ấy thật thì chắc ta đã chết rồi. Lúc đó Lan Trạch đi tìm người khác là được.”
Lan Trạch trợn to mắt lên, câu này mà Tạ Cảnh Đình cũng nói được, em không chịu nổi phải ngó nghiêng Tạ Cảnh Đình mấy lần liền.
“Đốc chủ nói có lí, thế chắc bây giờ nô tài nên chuẩn bị sẵn mấy lựa chọn, nhỡ đâu đốc chủ đi mất, nô tài cũng không thể ở vậy vì đốc chủ mãi.”
Giọng Lan Trạch rề rà, em vừa nói xong, quả nhiên con ngươi Tạ Cảnh Đình hơi biến đổi, rõ ràng là bị kích thích bởi lời nói của em, có tâm trạng gì đó đang cuồn cuộn bên trong đôi mắt phẳng lặng điềm tĩnh ấy.
“Lan Nhi.” Tạ Cảnh Đình gọi em một tiếng, ngay sau đó mặt Lan Trạch bị bóp lại, Lan Trạch buộc phải ngẩng đầu lên, em mở to đôi mắt trong veo nhìn Tạ Cảnh Đình.
“Nô tài nói gì sai ạ.”
“Đằng nào đốc chủ cũng hi vọng nô tài đi tìm người khác mà, bao nhiêu người thích nô tài, chắc hẳn nô tài không cần phải lo...”
Em chưa kịp nói hết câu thì môi lưỡi đã bị lấp đầy, ban đầu Lan Trạch đã ngồi ngay bên cạnh Tạ Cảnh Đình, nụ hôn lẫn theo ý tứ trừng phạt, Lan Trạch không có khả năng tự chủ là mấy, hôn triền miên một lát xong trèo lên người Tạ Cảnh Đình luôn.
Lan Trạch phát hiện thấy đau là định trốn đi, mấy ngày nay miệng môi em chưa khỏi được tí nào, toàn có vết nho nhỏ, quần áo bị cởi ra, Lan Trạch liếc thấy Tạ Cảnh Đình lấy một hộp thuốc mỡ ở bên cạnh ra.
Bình màu xanh biếc, với một chiếc hộp nhỏ vuông vắn nữa.
Mãi đến khi Tạ Cảnh Đình mở hộp ra Lan Trạch mới nhìn rõ đấy là cái gì, em từng theo học thánh y Lục, trong kinh thành không ít người mê nam phong, dĩ nhiên em biết cái đấy để làm gì.
Mặt Lan Trạch đỏ bừng lên, em trông thấy ngón tay của Tạ Cảnh Đình bèn xong vô thức nghiêng mặt đi, ôm lấy cổ Tạ Cảnh Đình không nhìn nữa, phần eo hơi hơi run rẩy, em quan sát góc mặt nghiêng của Tạ Cảnh Đình, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Liệu đốc chủ có đối xử tốt với nô tài như mẹ không ạ.”
“Sau này liệu đốc chủ có thấy nô tài phiền phức không.”
“Bao nhiêu người thích đốc chủ thế, nhỡ về sau hoàng thượng muốn giết nô tài thì phải làm sao ạ.”
Ngón tay Tạ Cảnh Đình thò vào trong, người trong lòng căng thẳng cứng ngắc toàn thân, Lan Trạch ngọ nguậy suốt không yên, y đè người lại, chừa ra một phần lòng dạ đầu óc để trả lời Lan Trạch.
“Lan Trạch, ta không phải là mẹ, dĩ nhiên sẽ không thể đối xử với Lan Trạch như mẹ Lan Trạch được.”
Tạ Cảnh Đình nhìn ra được hành vi của Lan Trạch hơi kiểu gà con nhận mẹ, nói với Lan Trạch: “Ta sẽ ức hiếp Lan Trạch nữa, không cho Lan Trạch tìm đến người khác đâu.”
“Sẽ không thấy Lan Trạch phiền, sẽ không để Lan Trạch gặp nguy hiểm.” Rất hiếm khi Tạ Cảnh Đình nói nhiều thế này, nói xong ngừng lại một lát, mắt rũ xuống, dừng ở gò má loang đỏ của Lan Trạch.
Gương mặt Lan Trạch đỏ bừng hết cả, hớn hở dần lên vì được nghe lời cam kết của Tạ Cảnh Đình, em không kìm được sáp lại gần cắn một cái lên mặt Tạ Cảnh Đình.
Em để lại dấu răng trên mặt Tạ Cảnh Đình, gương mặt Tạ Cảnh Đình không biểu cảm gì, một hồi lâu sau mới nói: “Lan Trạch, vừa nãy mình mới thống nhất xong, không được cắn mặt.”
Tạ Cảnh Đình còn phải đi dự chầu sáng, Lan Trạch mặc kệ, mặc quần áo xong em nhảy xuống, cảm giác cứ quái dị thế nào, đi đứng cũng không được thoải mái, nghe vậy em ngó Tạ Cảnh Đình một cái, đáp qua loa tỉnh bơ.
“Nô tài biết rồi ạ, lần sau không cắn nữa.”
Vì đã xác định quan hệ với Tạ Cảnh Đình nên giờ ở chính điện Lan Trạch thoải mái nghịch ngợm hơn hẳn, em còn biết là phải hỏi Tạ Cảnh Đình một câu nữa, bây giờ Tạ Cảnh Đình toàn để tùy em.
Trên bàn sách của Tạ Cảnh Đình có chậu cỏ nhục trùng Lan Trạch trồng, rồi thì điểm tâm Lan Trạch ăn còn thừa một nửa, truyện tranh Lan Trạch đọc, cùng cả áo trong Lan Trạch không muốn mặc quẳng sang một bên nữa.
Lan Trạch hiểu là không được bày đồ bừa bãi, lúc Tạ Cảnh Đình quay lại thì em đã thu xếp đồ đạc xong xuôi nhưng toàn quên sót mất một hai thứ, em còn tìm ra được trà ban đầu em tặng, khăn tay em từng dùng với thư tình hồi trước em viết ở trong tủ của Tạ Cảnh Đình nữa.
Hóa ra Tạ Cảnh Đình chưa bao giờ vứt đi, cũng không hề tặng trà của em cho người khác, cái em thấy hôm ấy không phải ảo giác, mỗi tội Tạ Cảnh Đình đầu gỗ, hũ nút có đánh cũng không chịu nói ra thôi.
Em mà hỏi chắc hẳn Tạ Cảnh Đình sẽ không thừa nhận.
Lan Trạch để các thứ về đúng chỗ y nguyên không hề xê dịch, em chơi ở chính điện suốt cả ngày, hành hạ Thường Khanh không vừa tí nào, lúc thì hái hoa mai lúc lại làm ướt hết cả giày tất, khi Tạ Cảnh Đình về đến nơi em đã phải thay quần áo tận hai lần.
“Đốc chủ.” Lan Trạch ở trong thư phòng chờ Tạ Cảnh Đình về, em có việc cần hỏi Tạ Cảnh Đình.
Vốn là sau khi về phủ Tạ Cảnh Đình cần gặp khách, trao đổi với thị vệ mấy câu xong thì đi sang chỗ Lan Trạch.
Vừa nãy Thường Khanh đã báo cáo lại cả ngày hôm nay Lan Trạch làm những gì, có Tạ Cảnh Đình ở đây Lan Trạch vững tâm hơn hẳn, gẩy hoa hất cỏ trong phủ đệ suốt cả nửa ngày trời.
Lan Trạch quay về thay quần áo, lúc này em phát giác ra có gì không đúng lắm, bắt đầu hốt hoảng.
Khi trông thấy Tạ Cảnh Đình là em vừa mặc quần áo mới xong xuôi, chân trần chạy ra ngoài, nhào vào lòng Tạ Cảnh Đình.
“Đốc chủ.” Lan Trạch khá là nhớ Tạ Cảnh Đình, em túm chặt lấy người ta, ngoài kia cửa còn chưa đóng, em chạm mắt với Tống Hòa ở ngoài cửa, tầm mắt Tống Hòa dừng lại ở ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch.
Sau đó Tạ Cảnh Đình bế em lên, cửa được khép kín, ngoài trời đổ tuyết, kinh thành vào đông, Tống Hòa đứng ngoài thả tay nắm cửa ra.
“Sao không đi giày?” Tạ Cảnh Đình cúi đầu hỏi em.
Lan Trạch giẫm lên giường mềm, nhìn theo Tạ Cảnh Đình tóm lấy cổ chân em, đi tất đi giày vào cho em, em hơi xấu hổ.
“Nô tài quên mất, hôm nay đốc chủ đi đâu thế ạ?”
Lan Trạch nói: “Nô tài nghe nói hình như sứ thần gặp sự cố, có thật không ạ?”
Tạ Cảnh Đình đáp lời, “Một sứ thần chết, giờ đang điều tra, trong triều tranh luận khá gắt vì việc này.”
Lan Trạch ồ một tiếng, đa số chuyện trên triều em đều không hiểu gì, việc em quan tâm là việc khác, khó mà mở miệng, em nín nhịn thật lâu đỏ bừng cả mặt, “Đốc chủ, nô tài có việc muốn nói với đốc chủ ạ.”
“Hôm nay nô tài thay hai bộ quần áo, không biết tại sao mà... nô tài... cứ chảy nước mãi.” Mấy chữ cuối Lan Trạch nói rất lí nhí, bản thân em không thấy sao cả, có lẽ là ngọc thuốc Tạ Cảnh Đình đặt vào có vấn đề.
“Đốc chủ rút ra giúp nô tài được không ạ, liệu có phải nô tài mắc bệnh gì rồi không.” Lan Trạch sờ sợ, em nghe nói vốn dĩ một số loại bệnh khá kì lạ, không biết kiểu như em là loại nào nữa, liệu có nguy hiểm tính mạng hay không.
“Vậy à.” Giọng điệu Tạ Cảnh Đình nghe không có vẻ gì khác thường, vẫn hòa nhã ôn tồn, chỉ có màu sắc con ngươi tối đi, nói với Lan Trạch: “Để ta kiểm tra cho Lan Trạch.”
Lan Trạch rất ngoan ngoãn nghe lời cởi quần áo ra, em không thấy có gì sai hết, trên người vẫn còn rất nhiều dấu vết sót lại, áo quần cởi ra ướt dính một mảng làm Lan Trạch ngượng nghịu.
Mùi hương nhạt nhòa lan tràn trong không khí, mặt Lan Trạch ửng đỏ, em xấu hổ quá, vùi nửa bên mặt vào lòng Tạ Cảnh Đình, thi thoảng lại ngoái đầu ngó một cái, tương đối lo âu.
“Đốc chủ, liệu nô tài có bị sao không ạ.”
“Không sao đâu.” Tạ Cảnh Đình chỉ chạm vào em, không hề lấy ra như lời Lan Trạch bảo, dịu giọng nói: “Mấy hôm nữa Lan Nhi sẽ quen thôi.”
“Đây là phản ứng bình thường.”
Thấy Tạ Cảnh Đình nói vậy Lan Trạch yên tâm hơn, Tạ Cảnh Đình mặc lại quần áo cho em, hỏi em: “Chắc một thời gian nữa mình sẽ phải xuôi nam, có lẽ đường xá sẽ rất nguy hiểm, Lan Nhi có sợ không.”
Tất cả sự chú ý của Lan Trạch đều tập trung ở Tạ Cảnh Đình, em thích được ở bên Tạ Cảnh Đình, nghe vậy em gật đầu, hỏi: “Đốc chủ, sao mình phải xuôi nam ạ.”
Tuy ở trong phủ nhưng em cũng từng nghe đồn qua qua, hiện nay khu vực Lĩnh Nam thổ phỉ hoành hành, vùng này đã bị thổ phỉ chiếm cứ, giờ rất hỗn loạn.
Đặc biệt bây giờ Tây Hạ đang như hổ đói nhăm nhe, không ai muốn xuống phía nam cả, rất nhiều nạn dân đang chạy cả lên bắc.
“Nô tài sợ, ở lại kinh thành mãi có được không ạ.” Lan Trạch nói.
Tạ Cảnh Đình thoáng trầm ngâm, nói với Lan Trạch: “Nếu Lan Trạch sợ, thì cũng không phải không thể ở lại trong kinh.”
Còn lâu Lan Trạch mới ở lại kinh thành một mình, nghe thế em nói ngay: “Nô tài không ở lại đâu, nô tài muốn ở với đốc chủ cơ.”
Em vừa nói vừa ôm lấy Tạ Cảnh Đình, như thể lo là Tạ Cảnh Đình sẽ để em lại, em quấn chặt lấy người ta, “Đốc chủ đừng bỏ nô tài lại.”
Mãi lâu Tạ Cảnh Đình chẳng nói gì, cơ thể ấm áp của Lan Trạch ở trong lòng y, chạm phải đôi con ngươi long lanh nước đầy tín nhiệm, Tạ Cảnh Đình duỗi tay ra che mắt Lan Trạch lại.
Một lúc sau Lan Trạch vẫn không nghe thấy câu trả lời, trước Tạ Cảnh Đình cũng toàn thế này, im lặng có nghĩa là ngầm chấp nhận, lông mi em sượt qua lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, thật lâu mới nghe thấy Tạ Cảnh Đình lên tiếng đáp.
Thế là em yên tâm, em ôm Tạ Cảnh Đình thơm một cái lên môi Tạ Cảnh Đình, xong xuôi em chạy đi mất.
Tạ Cảnh Đình cần gặp khách, Lan Trạch bê cỏ nhục trùng của em ra ngoài, lúc đi ra em thấy ngay Tống Hòa, Tống Hòa ở ngoài mang điểm tâm cho em, Lan Trạch tương đối bất ngờ, hớn hở nhận lấy.
“Tống Hòa, anh theo đốc chủ ra ngoài làm việc, gần đây trong triều thế nào vậy?” Lan Trạch tán gẫu với Tống Hòa, em mở điểm tâm ra, hãy còn nóng hôi hổi, có lẽ vì được Tống Hòa bọc kín dọc đường.
Tầm mắt Tống Hòa lướt qua Lan Trạch, thoáng ngừng lại ở dái tai cùng cổ Lan Trạch, trả lời: “Không yên lành lắm, sứ tiết Tây Hạ gặp bất trắc, sứ tiết còn lại đã viết thư, nếu Đại Ngụy không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng có lẽ sẽ phải khai chiến.”
“Người chết là con trai út của Tây Hạ vương.”
“Thế anh có biết một thời gian nữa chắc mình phải xuôi nam không, sao đốc chủ lại phải đi xuống phía nam?” Lan Trạch không hỏi được gì từ Tạ Cảnh Đình, dĩ nhiên em đi hỏi tiếp Tống Hòa.
“Ta không nắm rõ ý định của chủ tử, chắc hẳn chủ tử có dụng ý riêng.”
Tống Hòa trả lời, rồi nhớ ra gì đó, nói với Lan Trạch: “Dạo này Hạ đại nhân rất nổi bật được thế trên triều, gây rắc rối cho chủ tử kinh lắm.”
“Nếu chủ tử xuôi nam, có lẽ Hạ đại nhân sẽ đi cùng, tiểu công tử đừng dính dáng thêm với hắn làm gì... Vốn dĩ chủ tử đã không ưa Hạ đại nhân sẵn.” Tống Hòa nói.
Nghe thế Lan Trạch khá mất hứng, em nhỏ giọng nói, “Lâu lắm rồi tôi không gặp Hạ đại nhân nữa, lần trước đã giao hẹn với anh ta là lần cuối cùng rồi.”
Em không nhịn được nghĩ tiếp, Hạ Ngọc Huyền nhắm vào Tạ Cảnh Đình làm gì, sao cứ phải tiếp tục khiêu khích Tạ Cảnh Đình.
Tầm mắt Tống Hòa nhìn vào Lan Trạch một lát, nói với Lan Trạch: “Tốt nhất là tiểu công tử đừng tìm gặp hắn... Dạo này tiểu công tử thế nào.”
“Ổn lắm.” Lan Trạch không có nhu cầu nói nhiều với Tống Hòa, Tống Hòa mang điểm tâm cho em, em cầm điểm tâm quay trở về, bảo Tống Hòa: “Lần sau anh đừng mang khoai sấy, đợt này chỗ đốc chủ có nhiều lắm, tôi bị ngấy luôn rồi.”
Tống Hòa cúi đầu ừm một tiếng, Lan Trạch ôm điểm tâm đi mất, em đang nghĩ về chuyện Tống Hòa nói, hiện nay Hạ Ngọc Huyền tham gia vào việc triều chính, em lắc đầu mấy cái, hất hết suy nghĩ trong đầu đi.
Sau này Hạ Ngọc Huyền có làm gì cũng không liên quan đến em, em không phải nghĩ nữa.
Vì Tạ Cảnh Đình nói không sao nên Lan Trạch vẫn mang ngọc thuốc suốt, mấy ngày cứ vậy trôi qua, buổi tối Tạ Cảnh Đình toàn về rất muộn, thỉnh thoảng còn vương mùi máu tanh trên người, có lẽ mới rời khỏi chiếu ngục.
Lan Trạch sẽ sực tỉnh vì không khí rét căm, mùa đông mà Tạ Cảnh Đình còn tắm nước lạnh, Lan Trạch vẫn đang đợi Tạ Cảnh Đình nãy giờ, em không ngủ được, cứ thấy là lạ.
Đợt trước còn đỡ, mấy ngày nay em càng quấn người hơn, phải có Tạ Cảnh Đình bên cạnh mới ngủ nổi.
Lan Trạch tự động chui vào vòng tay Tạ Cảnh Đình, nhiệt độ cơ thể Tạ Cảnh Đình trung bình, người em thì nóng hầm hập, em chỉ mặc mỗi một lớp áo trong, luồn vào lòng Tạ Cảnh Đình xong tự giác tìm tư thế thoải mái nhất.
Gió đêm lạnh lẽo, tâm trạng Tạ Cảnh Đình khó mà lắng lại, trời tuyết ngoài kia chồng chéo với khung cảnh mười lăm năm về trước, máu tươi trong chiếu ngục trùng điệp cùng màu máu nơi kí ức, loang lổ rọi vào nền tuyết, dường như toàn bộ máu trong người y đã bị rút cạn đi mất.
Trong chính điện không thắp nến, hệt như cung điện đã dập mọi đèn đuốc, không khí lẫn cái vẻ chết chóc tĩnh mịch quá đỗi nặng nề, đầu óc y ngập đầy những hồi ức xa xưa, không phân biệt nổi đâu là quá khứ đâu là hiện thực.
Mãi đến khi chạm phải một mảng ấm nóng, má Lan Trạch dụi vào lòng bàn tay y, Lan Trạch cắn một cái lên ngón tay y.
Chỉ trong chớp mắt, tất thảy những kí ức cũ kĩ mịt mờ nhằng nhịt đều lùi đi hết, y bị kéo lại thực tế, gặp phải đôi con ngươi trong veo, lò sưởi nóng rực trong điện cùng nhiệt độ từ cơ thể Lan Trạch giúp máu trong người y chậm chạp chảy về từng chút một.
“Đốc chủ, ngài sao thế, trông sắc mặt không ổn lắm, có phải bị ốm không nhỉ.”
Lan Trạch thò đầu ra, em mạnh dạn duỗi tay lên sờ trán Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không bị sốt, em yên tâm đưa tay về.
“Nô tài vẫn đang lo đốc chủ, vừa nãy người đốc chủ toàn mùi máu thôi tanh lắm, đốc chủ phải làm gì thế ạ, liệu có nguy hiểm không.”
Thực ra Lan Trạch không quen ngủ một mình lắm, vốn dĩ em quấn người sẵn, sau khi có Tạ Cảnh Đình em chấp nhận từ bỏ búp bê vải của em, ôm Tạ Cảnh Đình mới ngủ được.
“Không đâu.” Một hồi lâu sau Tạ Cảnh Đình mới đáp lại, tầm mắt quyến luyến quanh Lan Trạch, Lan Trạch lo Tạ Cảnh Đình bị lạnh, bèn choàng áo khoác ngoài của mình cho Tạ Cảnh Đình, em thơm một cái lên môi Tạ Cảnh Đình.
“Muộn thế này rồi đốc chủ đừng nghĩ ngợi nữa ạ, mau chóng ngủ đi thì hơn.”
Lan Trạch dựa vào Tạ Cảnh Đình thiếp đi, lúc ngủ em quấn người kinh khủng khiếp, Tạ Cảnh Đình kéo ra một tí là Lan Trạch sẽ tự động bám vào lại, khóe môi quệt lên người Tạ Cảnh Đình, sáng sớm dậy Lan Trạch phát hiện ra chỗ vạt áo Tạ Cảnh Đình bị ướt một vũng nho nhỏ.
Em ngó mấy lần liền, ngay lập tức dịch ra xa Tạ Cảnh Đình, quay đi đổi tư thế khác.
Lúc dậy Lan Trạch còn thay thêm cái quần nữa, do Tạ Cảnh Đình nói không sao nên em cho rằng thế là bình thường, mỗi tội phải thay quần suốt tương đối lằng nhằng, em oán trách Tạ Cảnh Đình trong lòng nhưng vẫn rất nghe lời.
Em còn chưa biết là mình bị lừa, thay quần áo xong bèn ra ngoài rửa mặt đánh răng, hôm nay Tạ Cảnh Đình dẫn em đến chùa Vạn Phật.
“Đốc chủ, mình đi chùa Vạn Phật làm gì thế ạ.”
Lan Trạch ở cạnh hỏi, vì giờ đã vào đông lại đang đổ tuyết nên đường núi rất khó đi.
“Có ít việc cần xử lí.”
Tạ Cảnh Đình trả lời, vật y đang cầm trong tay trông hơi kì lạ, Lan Trạch ngó nghiêng mấy bận, trông tương tự như dạng khăn vải, cái loại thường dùng choàng cho trẻ con chảy nước dãi ấy.
“Đốc chủ, này để làm gì ạ.” Lan Trạch tò mò hỏi.
Chỗ khăn vải nhỏ được Tạ Cảnh Đình đặt ở đầu giường, Tạ Cảnh Đình không nói rõ là dùng vào đâu mà chỉ nói với em: “Chắc sẽ dùng đến.”
Trong lúc đang nói chuyện, Tạ Cảnh Đình để ý thấy đai lưng của Lan Trạch buộc lệch, nếu y không nhớ nhầm thì đợt trước Lan Trạch vừa mới đón sinh nhật mười tám tuổi.
“Lan Trạch.” Tạ Cảnh Đình gọi một tiếng, Lan Trạch bỏ khăn vải trong tay xuống, bước đến trước mặt.
“Hồi xưa toàn mẹ mặc quần áo cho Lan Trạch à?” Tạ Cảnh Đình hỏi.
Trước kia Tạ Cảnh Đình đã để ý, có giai đoạn Lan Trạch không buộc được dây đai quần áo hẳn hoi, sau đó được Thường Khanh dạy cho, hình như giờ lại quên luôn rồi, cần có người chăm nom.
Cái gì bé ngốc cũng chỉ nhớ được một thời gian thôi.
“Đương nhiên không phải ạ, hồi nhỏ nô tài toàn tự mặc quần áo thôi, sức khỏe mẹ không tốt, sao lại phiền mẹ được ạ.” Lan Trạch nhìn Tạ Cảnh Đình một cái, ánh mắt có vẻ không tán thành, em đứng yên cho Tạ Cảnh Đình thắt lại đai lưng giúp em.
Lan Trạch: “Quần áo em mặc đơn giản lắm ạ, trước khi đến phủ đốc chủ, nô tài chưa mặc loại áo hai lớp tay thế này bao giờ, quần áo ngày xưa mặc dễ buộc hơn nhiều ạ.”
“Hồi bé nếu buộc chưa chắc thì mẹ sẽ giúp, mẹ sẽ không trách nô tài ạ.”
Tạ Cảnh Đình lẳng lặng lắng nghe, thấy vậy ừm một tiếng, nói với Lan Trạch: “Ta không hề trách cứ Lan Trạch, Lan Trạch không phải lo đâu.”
“Về sau ta buộc giúp cho Lan Nhi là được.”
————
*T/N: Chương này & chương sau có nhắc đến chùa Vạn Phật, thực ra theo mình hiểu thì là bug, tác giả nhầm tên thui, nó vốn là chùa Vạn Tướng, là nơi Tạ Cảnh Đình từng ở + quốc sư/Sư Vô Dục tu hành, từng xuất hiện ở phần trước của truyện á
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.