Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng
Chương 88
Sở Chấp
15/03/2024
Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
(Không biết mng còn nhớ không nhưng quả mìn mình warning ở đầu sẽ nổ ở chương này. Có gì mng hãy cẩn thận kẻo khó chịu nha..)
————
Chương 88: Dời đô
Cái cớ không thể dởm hơn, tầm mắt Sư Vô Dục dừng lại ở Lan Trạch, nét mặt Lan Trạch không có vẻ là giả, đôi con ngươi lóng lánh nước trong veo sáng rỡ tựa ánh trăng ngoài kia.
“Vật bẩn thỉu?” Sư Vô Dục yên lặng lắng nghe, chờ Lan Trạch giải thích.
Lan Trạch không hề nói dối, mặt em đỏ bừng lên, nói ra nghe cứ điêu toa nhưng em thực sự sợ hãi, em lí nhí nói: “Hai hôm nay nô tài cứ cảm giác hình như có người đang ở ngay cạnh theo dõi nô tài ạ.”
“Trên đường về hình như cũng có người đi theo, trong phòng có đồ vật gì đó, nô tài không dám quay về ạ.”
Lan Trạch ấp úng nói: “Nô tài ở đây chép kinh Phật là được ạ, không quấy rầy quốc sư đại nhân đâu ạ.”
Em đứng yên tại chỗ với vẻ chần chừ, lo rằng Sư Vô Dục sẽ không chịu cho em ở lại.
Trong điện trở nên yên ắng, Sư Vô Dục trầm mặc hồi lâu, liếc thấy ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch hơi co rúm vào, bèn dời mắt đi.
“Nếu lười biếng thì không phải ở lại đây đâu.”
Lan Trạch như trút được gánh nặng, em ngồi về chỗ cũ, chép kinh Phật mấy lần, mắt bắt đầu díp vào.
Một tay em còn đang cầm bút, đầu thì gục xuống mặt bàn, nhoài người ra ngủ mất.
Ánh nến thoáng mờ rồi lại thoáng tắt, Sư Vô Dục nghe thấy tiếng động, thiếu niên đập trán xuống mặt bàn, ôm lấy kinh Phật chép tay mà thiếp đi.
Tầm mắt Sư Vô Dục khựng lại ở Lan Trạch, thường ngày anh ta luôn luôn ở một mình, dạo này toàn phải ở chung một phòng với Lan Trạch để trông coi Lan Trạch.
Những lúc chép kinh Phật thì Lan Trạch rất mất tập trung, toàn ngó ngoáy linh tinh, chưa viết được bao lâu đã ngó nghiêng trái phải, đến tối đêm là lim dim buồn ngủ, đầu gật gù rồi gục xuống bàn rất đúng giờ.
Tiếng hô hấp đều đặn vang lên, Sư Vô Dục đứng dậy bước đến trước mặt Lan Trạch, hơi rũ mắt, đứng yên tại chỗ một lúc rồi cuối cùng khẽ cúi mình, bế Lan Trạch từ cạnh bàn lên.
Lan Trạch ngoan hiền dựa vào lòng Sư Vô Dục, em ngủ rất say, tự động điều chỉnh tư thế cho thoải mái trong cái ôm của Sư Vô Dục, túm lấy một phần góc áo Sư Vô Dục, gò má cọ vào lầm bầm mấy tiếng.
Lan Trạch tỉnh giấc khi trời gần sáng, Lan Trạch nằm mơ hai lần. Giấc mơ đầu tiên tạm xem là bình thường, giấc mơ thứ hai thì đen kịt tăm tối, khiến em khá bức bối.
Trong mơ đang là mùa mưa triền miên, em quay trở lại thời niên thiếu. Thời niên thiếu mẹ đang tấu khúc bên giường, em thì ngồi làm bài tập sát cửa sổ.
Gọi là làm bài tập chứ thực ra em toàn lười biếng thôi, lòng dạ cứ để đi đâu đâu, em đang len lén khâu túi thơm với khăn tay.
Từ Châu mưa nhiều, hôm ấy trời cũng đổ mưa, kí ức trở nên cũ kĩ mịt mờ vì đã quá xa xôi, tràn ngập làn sương ẩm ướt cùng với vệt thời gian loang lổ.
Lan Trạch đang chăm chú khâu túi thơm, em quan sát hoa văn con hổ trên túi, hoa lan cạnh cửa sổ ướt đẫm vì mưa, tiếng nói nam tử vang lên sát bên.
“Mấy cái này đều do em khâu hết à?”
Lan Trạch quay đầu lại, trông thấy ngay Hạ Ngọc Huyền mười tám tuổi. Tướng mạo Hạ Ngọc Huyền tựa như con gái, diễm lệ thanh tú quá mức, phong thái nhẹ nhàng sáng sủa, ban đầu vốn mặc quần áo màu trắng bạc, giờ đây khi em xoay người lại thì sắc mặt Hạ Ngọc Huyền biến thành tái xám.
Màu máu dần dà lan tràn lên gương mặt, như thể máu tươi đang túa ra từ tận bên trong cơ thể Hạ Ngọc Huyền, dáng vóc cả người Hạ Ngọc Huyền đều gầy khô, cứ như một lớp da người dầm dề máu.
Ở trong mơ Lan Trạch sợ đến nỗi suýt cất tiếng thét chói tai, em trơ mắt nhìn theo Hạ Ngọc Huyền bước đến trước mặt em, hình như Hạ Ngọc Huyền trong mơ có thể cảm giác được tâm trạng của em.
Cằm em bị nâng lên, có vẻ Hạ Ngọc Huyền dầm mưa tới đây, quần áo ướt nhẹp, bóp lấy gương mặt em trong giấc mơ, đôi con ngươi màu trà nâu sẫm giờ dâng trào sắc màu thẫm hơn, u ám trống rỗng, ngập tràn xúc cảm oán hận.
“Có thế đã sợ à?” Giọng nói trầm thấp đè nén bên tai em, khóe mắt Lan Trạch lướt thấy gì đó. Cổ tay Hạ Ngọc Huyền có một vết sẹo đỏ chói, vết sẹo ấy lan tràn dần đi từng tí một rồi nứt ra, trông thấy cả xương trắng thấp thoáng.
Cảm giác nghẹt thở ập thẳng xuống đầu, Lan Trạch bị đè vào cạnh cửa sổ lấp đầy đôi môi, phía sau lưng em là màn mưa rả rích, sắc trời âm u còn không kinh hoàng bằng đáy mắt Hạ Ngọc Huyền, quần áo Hạ Ngọc Huyền đã bị nhuộm máu biến thành màu đen, ngón tay trắng nhợt mạnh mẽ ấn giữ em ở yên tại chỗ, không nhúc nhích được.
Cổ tay Lan Trạch bị nắm, eo em bị bóp siết, Hạ Ngọc Huyền không hề nương tay một tí nào, trong cơn mơ em không thể nào thở nổi, bị cưỡng ép cũng chỉ có thể nức nở khe khẽ, bật lên những tiếng nhỏ vụn, rồi chúng cũng tan đi theo với tiếng đàn tấu mưa rơi.
“Em đừng hòng rời xa ta.”
Cuối cùng Hạ Ngọc Huyền bỏ lại đúng một câu, giữa cơn mơ Lan Trạch không thể động đậy dù chỉ một chút xíu, gần như phải mặc cho Hạ Ngọc Huyền kiểm soát tất thảy toàn bộ.
Giữa môi em vẫn còn hơi thở của Hạ Ngọc Huyền, lẫn với mùi tanh máu và đau đớn tới độ khắc cốt ghi tâm, em rơi vào đáy mắt như bầu trời mưa sầm mịt mờ cũ kĩ của Hạ Ngọc Huyền, tâm trạng cảm xúc cũng chìm ngập theo.
“Ư...”
Trong cơn mơ Lan Trạch vô cùng tỉnh táo, nếu không phải vì bây giờ Hạ Ngọc Huyền vẫn chưa chết thì em đã tưởng rằng Hạ Ngọc Huyền biến thành ma tìm đến em thật rồi.
Hạ Ngọc Huyền có đôi tay vô cùng đẹp đẽ, đôi tay ấy giỏi vẽ tranh nhất, ngâm thơ tác phú cũng trôi chảy tuyệt diệu.
Ngón tay thon dài như ngọc, bây giờ đôi tay ấy bị che đi dưới áo quần em, em cảm giác được cái lạnh băng thấu xương, giá rét xâm chiếm thấm vào toàn thân em, khiến xương tủy em buốt nhói, run bần bật tới tận chân răng.
Em bị Hạ Ngọc Huyền ôm trong lòng, em ở trong mơ biến thành dáng vẻ mười tám tuổi, năm nay Hạ Ngọc Huyền hai mươi ba, Hạ Ngọc Huyền bệnh tật rộc xương, gò má lạnh lẽo như rừng sâu, em bị Hạ Ngọc Huyền đè dựa vào tường tùy ý làm nhục.
“Anh... trong mơ mà anh cũng không chịu buông tha cho tôi.” Lan Trạch ở giữa nơi chốn quen thuộc, kí ức thuở xưa của em dần đan chồng vào hiện tại, không phân biệt nổi, môi bị Hạ Ngọc Huyền đưa ngón tay ấn lại.
Tất cả phẫn nộ của em đều hóa thành hư vô, cảm giác đau đớn lan ra từ sâu trong cơ thể khiến giọng em ngưng bặt, em không thốt lên nổi một chữ nào, toàn bộ thân thể bị bổ ra thành hai nửa, suýt thì ngất xỉu luôn vì quá đau.
Cả người ngập đầy toàn là đau đớn, cảm giác đau đến không muốn sống lan đi khắp cơ thể, ngón tay Lan Trạch không thể nhúc nhích, tiếng thét nghẹn ứ trong cổ họng, em bị đóng dập vào tường, khuôn mặt của Hạ Ngọc Huyền trước mắt em như bóng ma khắc sâu xương tủy.
Lan Trạch đang yên đang lành phải choàng tỉnh vì khiếp sợ trước cơn ác mộng này, em đột ngột mở bừng mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường mềm, người còn đắp áo khoác ngoài của Sư Vô Dục.
Trong điện không có một ai, giờ trời mới gần sáng, bóng đêm ngoài kia đen kịt như mực, thần phật vẫn đang cúi đầu thõng mắt, tiếng mưa tí tách lộp độp khe khẽ, Sư Vô Dục không ở đây.
Mồ hôi lạnh ứa đầy khắp trán Lan Trạch, hóa ra chỉ là một giấc mơ, có lẽ em đụng phải vật bẩn thỉu nào thật, mơ kinh khủng khiếp đến vậy.
Đang nghĩ vậy thì khóe mắt em liếc thấy thứ gì, đột nhiên em hóa đá tại chỗ.
Không biết từ lúc nào mà cổ tay trắng nõn nà của em đã có thêm hai dấu tay ứ xanh, cùng với cảm giác đau đớn từ khắp thân thể, em mới muộn màng thấy lạnh toát cả sống lưng.
Lan Trạch trợn to mắt lên, em vén quần áo mình ra, phát hiện phần eo hông thình lình có mấy dấu tay màu xanh lù lù ra đó, ngón tay em run bần bật lên trong vô thức, em nghĩ đến điều gì, không nhịn được sờ xuống phía dưới người.
Tay em chạm phải một mảng nhầy dính.
Buốt giá len lỏi dâng lên từ tận đáy lòng Lan Trạch, áo khoác ngoài em đang choàng rơi phịch xuống đất, thoáng bất cẩn đụng phải giá nến bên cạnh, giá nến ngã ra, không còn ánh sáng, sau đó biểu cảm trên tượng Phật cũng âm u dần đi.
“Quốc sư đại nhân...”
Lòng Lan Trạch nôn nóng, hơn cả là sợ hãi, mặt em trắng xanh, đi chân trần ra tìm Sư Vô Dục, mồ hôi lạnh mướt mải ướt sống lưng.
Đèn đuốc trong điện vụt tắt, mảng đen mờ đổ xuống nơi bóng râm, dường như Lan Trạch có thể bị bóng đêm nuốt chửng bất cứ lúc nào, em chạy đi xa khỏi chính điện giá băng, vừa mới ra cửa đã gặp đúng Sư Vô Dục đang đứng ngay đối diện ở hành lang dài đằng xa.
“Tạ Cảnh Đình liên quân với quận Thục, nay thành Liên vẫn chưa có tin tức gì, trẫm không rõ tình hình chiến cục ra sao.”
Trong cơn hoảng loạn Lan Trạch không trông thấy bóng người còn lại, em bật thốt lên gọi “Quốc sư đại nhân” rồi đã đứng ngay trước mặt Sư Vô Dục, quần áo hơi xốc xếch vì chạy vội sang, sắc mặt vẫn tái mét.
Sư Vô Dục khẽ cau mày lại, trông thấy rõ dáng vẻ Lan Trạch, Lan Trạch phanh lại suýt soát, ngay sau đó bóng dáng Cơ Thường hiện ra trước mắt em.
Rồng vàng chín móng màu vàng sáng, quan ngọc lạnh băng rủ xuống.
Trông thấy Cơ Thường, Lan Trạch co rúm lại, em có việc quan trọng cần nói với Sư Vô Dục, bèn đi đến cạnh Sư Vô Dục, trốn ra đằng sau Sư Vô Dục theo bản năng.
“Mới có mấy ngày đã biết trung thành bám chủ rồi à?” Tầm mắt Cơ Thường băng giá, ánh mắt u ám như cầm đao lướt một đường lên người Lan Trạch.
“Việc gì mà hốt hoảng thế.” Sư Vô Dục nhin ra được sự khác thường trong nét mặt Lan Trạch, lên tiếng hỏi.
“Nô tài... đợi chốc nữa nô tài nói với quốc sư đại nhân sau ạ.” Giọng Lan Trạch nhỏ dần đi, em chờ ở ngoài, chùa Vạn Tướng tuyết rơi quanh năm, bên ngoài lạnh lắm, chỉ chốc lát ngón chân Lan Trạch đã ửng đỏ vì cóng.
Cơ Thường không trao đổi với Sư Vô Dục quá lâu, suốt đêm gã chưa chợp mắt, chiến sự phía nam khiến gã nhọc lòng, chỉ một lúc thôi là phải quay về cung cho buổi chầu sớm.
Sư Vô Dục bảo Lan Trạch về, Lan Trạch không muốn quay về, mãi đến khi Cơ Thường rời đi hai người mới cùng quay lại luôn.
Giá nến trong chính điện được thắp lên, Sư Vô Dục nói: “Gặp phải việc gì.”
Ngón chân Lan Trạch hơi ngứa, cuộn lại trên thảm, em giơ cổ tay mình ra, vén áo lên, để lộ dấu tay xanh tím trên đó.
“Lúc nô tài tỉnh dậy đã thế này rồi ạ, không chỉ cổ tay... mà ở eo nữa.”
Lan Trạch còn đang để ý xung quanh qua khóe mắt, từ lúc tỉnh dậy tâm thần em cứ căng thẳng suốt, trông thấy gió thổi làm ánh nến lay động là tim sẽ lập tức đập nhanh hơn.
Tầm mắt Sư Vô Dục thoáng khựng lại, dĩ nhiên trong điện này không thể có người thứ hai, ban đầu trước khi ngủ Lan Trạch vẫn yên lành bình thường, không thể nào ngủ dậy tự đi cấu bóp ra mấy dấu vết này được.
Không chỉ cổ tay mà cả phần hông, thậm chí chân đùi.
Mặt mũi Sư Vô Dục trở nên sâu xa, bao trùm trong vẻ u ám lạnh lẽo, Lan Trạch mím môi lại không dám nói gì, em trù trừ một lát, cuối cùng không kể giấc mơ của mình ra.
“Quốc sư đại nhân... trên đời này có ma thật ạ?”
Đèn nến bị thổi lụi đi trong một chớp mắt, Sư Vô Dục ngẩng lên ngay, đáy mắt lạnh trong như lưu ly cũng trở nên tối tăm theo.
“Vạn vật có linh, có lẽ là nợ oán hận trước kia của ngươi.”
Ngoài mặt Sư Vô Dục lạnh băng vô cảm, khai hóa một chiếc bùa hộ mệnh cho Lan Trạch, còn chuẩn bị thêm rất nhiều kinh Phật cho Lan Trạch.
Lan Trạch không rõ liệu những thứ này có tác dụng không, em chẳng dám ở một mình, cứ rảnh ra là bám lấy Sư Vô Dục.
Vì phải nương nhờ Sư Vô Dục nên em không dám tranh luận, Sư Vô Dục nói sao thì là vậy.
Cứ như vậy thêm mấy hôm, Lan Trạch âm thầm quan sát, em càng chắc chắn có lẽ có người thật... chắc là có ma quỷ ám em.
Hôm ấy em bị sỉ nhục, tự dưng có thêm rất nhiều dấu vết trên người, mấy ngày tiếp đó trước khi ngủ em luôn ở cùng một nơi với Sư Vô Dục, có thêm bùa hộ mệnh và kinh Phật, không gặp phải ác mộng nữa.
Nhưng cứ hễ Sư Vô Dục không có mặt... là thứ đó sẽ xuất hiện.
Lan Trạch chép kinh Phật xong, đang đi trên đường tự dưng vô cớ vấp ngã, đầu em đập phải phiến đá, máu dính lên đá, tất cả vệt máu đều biến mất tăm hơi, em đau đến nỗi ứa nước mắt.
Tranh thủ lúc Sư Vô Dục không có ở đây em len lén lặng lẽ viết thư cho Tạ Cảnh Đình, viết xong buồn ngủ quá thiếp đi mất, chỉ lát sau tỉnh dậy thư đã bị xé rách thành mấy mảnh.
Rồi có lần em trộm ăn điểm tâm bị nghẹn, suýt thì hết hơi, bát trà đã rót đầy đến bên tay em, trà vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Nửa đêm em đi ngủ rồi thức giấc vì lạnh, lờ mờ phát giác có người đắp chăn cho em, em có thể xác định được chắc chắn không phải Sư Vô Dục.
Dường như đối phương muốn hại chết em, nhưng thỉnh thoảng lại đối xử tử tế với em, tốt xấu thất thường không thể đoán nổi, Lan Trạch không biết mình đã chọc phải hồn oan quỷ oán nào nữa.
Em lén uống trà cúng trước mặt Phật tổ, trà bị đổi thành rượu, thoáng cái Lan Trạch đã choáng váng đầu óc, không phân rõ đâu vào với đâu, suýt thì va phải bàn thờ đằng trước tượng Phật.
Lúc quay lại Sư Vô Dục bắt gặp ngay cảnh này, Lan Trạch đánh đổ chén rượu, gương mặt ửng đỏ nhàn nhạt, đang cầm hoa quả trên bàn thờ, động tác thông thạo lưu loát, trông không giống lần đầu lấy trộm.
Sau khi uống rượu bị say phản xạ của Lan Trạch sẽ chậm lại, một hồi lâu sau em mới phát hiện ra ánh mắt băng giá của Sư Vô Dục, em phản ứng rất lề mề, cầm hoa quả lên cắn một miếng rồi quay đầu sang.
“Quỳ xuống.”
Sư Vô Dục lạnh lùng ra lệnh, động vào đồ cúng là đại bất kính, Lan Trạch say rượu, lấy hoa quả xong còn sờ trộm vào tượng Phật, chưa bị Sư Vô Dục quẳng luôn ra ngoài đã là may mắn lắm.
Lan Trạch nghe thấy lời Sư Vô Dục rất muộn màng, đầu óc say mờ mịt của em đã ngừng hoạt động tư duy, Sư Vô Dục bảo em làm gì thì em làm đó, em nghe lời quỳ xuống đệm cói.
Đôi con ngươi đen nhánh nhìn lên, bên trong là vẻ tò mò lẫn đờ đẫn.
Mãi đến khi cây thước xuất hiện trước mặt Lan Trạch, Lan Trạch không phán đoán được rõ người phía trước đây là ai, Sư Vô Dục mới từ ngoài về, vương ít hương cành tuyết trên người, làm Lan Trạch không thể phân biệt.
Sư Vô Dục vừa mới cầm thước đi đến chỗ Lan Trạch, Lan Trạch trông thấy thước là co rúm lại theo bản năng, cơ thể hành động bằng phản xạ, lao thẳng về trước nhào vào lòng anh ta.
Anh ta chạm phải một vùng ấm mềm, cơ thể Lan Trạch có mùi hương đặc trưng, hương thơm vấn vít quanh anh ta, ngón tay trắng mảnh níu lấy góc áo anh ta, sau đó gò má cọ vào, hơi thở ngập tràn mùi rượu phả bên mặt anh ta.
“Đốc chủ đừng đánh nô tài... nô tài có phạm lỗi đâu ạ.” Lan Trạch nhận nhầm người mất rồi, em tưởng là Tạ Cảnh Đình ở trước mặt em, giọng nói cũng hân hoan hơn bao nhiêu, đôi con ngươi mở to.
Nếu Tạ Cảnh Đình lấy thước đánh em thì dĩ nhiên em sẽ tức giận, Lan Trạch chẳng buồn nghĩ ngợi, cứ hành xử như thường ngày em vẫn thế, ôm lấy Sư Vô Dục, sáp lại gần cắn một cái luôn.
Đôi môi sượt qua bên má, cả người Sư Vô Dục cứng đờ, Lan Trạch say rượu người ngợm mềm oặt như không xương, ôm chầm lấy anh ta không chịu thả tay ra.
Đôi môi mềm ấm chạm vào mặt anh ta, sống mũi lạnh băng thẳng tắp áp sát ở da Lan Trạch, da thịt kề nhau, bầu không khí chung quanh tĩnh lặng lại theo.
Lúc hôn lên Lan Trạch tự dưng cảm nhận có cảm giác lành lạnh lan tràn sau lưng, bỗng trái tim em đau thắt, không hiểu thứ gì đã khiến em trông thấy rõ dáng vẻ người trước mặt.
Không phải Tạ Cảnh Đình.
Người phía trước có đôi mắt thương hại thấu suốt, nó bao dung được cho vạn vật thế gian, vô tình hơn là hữu tình, gương mặt tuấn tú sáng sủa như sao xa như đêm tối, trong trẻo nghiêm nghị, mái tóc như thác thoáng màu trắng bạc vì ánh trăng.
Lan Trạch chậm rãi đẩy ra lùi về phía sau, ngón tay em vẫn còn đang vịn ở vai Sư Vô Dục, tai ù ù hỗn loạn, em ô uế quốc sư, có lẽ Sư Vô Dục sẽ xử lí em.
Đầu óc em chưa hết choáng váng, chỉ nghĩ được đến vậy, vị trí gáy em bị ai chạm vào, rồi em ngất xỉu.
Lan Trạch hôn mê ngã vào lòng Sư Vô Dục, Phật tổ trên điện thõng mắt cúi mặt, dường như đang nhìn vào họ của giây phút này, nam nữ trai gái trên đời đều hệt như thế.
Phật tổ đã chứng kiến quá nhiều vui buồn hợp tan, chứng kiến quá nhiều chia ly đoàn tụ, từng chứng kiến vô số rung động trần gian.
Đứng trước Phật tổ, gợn sóng xuất hiện trước mặt hồ phẳng lặng im lìm của anh ta đây chỉ là một giọt mưa không thể tầm thường hơn của cõi đời, thả mình nơi mặt hồ, rồi hóa thành sóng cả mang hình hài chân thực.
...
Mới ban đầu không một ai trong triều thực sự để ý đến việc phản loạn đầu năm, mãi cho đến khi thành Dữ lâu không có tin tức gửi thư về, thành Liên thất thủ, Phương Bùi phản bội dẫn quân nổi loạn ở tây bắc, thay quân kỳ sang Kê thị triều trước, đại quân đang xông thẳng đến Kinh Châu.
Lúc Cơ Thường biết được tin thì đã chậm một bước, trăm quan rối ren hỗn độn, quần thần nêu ý, kiến nghị Cơ Thường dời đô lên bắc, thực hiện kế hoãn binh.
Sư Vô Dục cũng không biết tin sớm hơn Cơ Thường được là bao, anh ta thả cho bồ câu đưa tin bay đi, nhìn lên trời xa, vận nước ban xưa liền mạch nhấp nhô vẫn cứ tiếp tục nối dài về phía trước.
Anh ta xem được vận mạch vận đất nước, nhưng lại không tính được quốc quân các đời.
“Sư phụ.” Sư Vô Dục cất tiếng, anh ta nhìn ra trời cao đằng xa, cao tăng lớn tuổi phía trước mặt mũi từ bi, không hề quan tâm đến biến động triều cục, việc họ làm được chỉ là bố thí cầu phúc thêm cho bách tính mà thôi.
“A di đà Phật.”
Thủ lĩnh phản quân là đệ tử trước kia của hòa thượng già, ông thu nhận Tạ Cảnh Đình mười tám năm, suốt mười tám năm không dạy cho Tạ Cảnh Đình bất cứ thứ gì.
Từ khi ra đời Tạ Cảnh Đình đã nằm ngoài vòng độ hóa của Phật tổ, niệm kinh hàng ngày cũng khó thay đổi bản tính căn cốt.
“Sư huynh con ắt có phúc của nó, con không cần lo cho nó làm gì.”
“Muốn đi hay ở dựa cả vào lòng con.”
Sư Vô Dục đứng yên tại chỗ, tiếng chuông chùa Vạn Tướng vang lên, nơi đây vẫn cứ vắng lặng như thế.
Nếu quốc quân thay đổi, anh ta cũng sẽ liên lụy theo.
Lan Trạch không biết những biến cố bên ngoài, em chỉ biết là giờ trời đang ấm dần lên, em phát hiện ra là bởi tuyết ở chùa Vạn Tướng đã tan, đường nước dưới mái hiên chảy xuôi nhỏ giọt, mùa đông sắp sửa kết thúc, xuân gần đến rồi.
Em chép kinh Phật suốt ngày, một hôm viết đến tên của Sư Vô Dục, Sư Vô Dục tên chữ là Thiện Hi, lấy từ kinh Phật.
“Sen Thiện Liêu rẽ nhánh, hi minh thay trường thê.”
(*thiện trong lương thiện, hi là ánh ban mai; câu này có lẽ là author sáng tác chứ mình không tìm được ở đâu, mạo muội bịa tạm, vế sau 'hi minh' là ban mai sáng bừng, 'trường thê' là sự tiêu điều thê lương dài đằng đẵng. Nếu buộc phải hiểu ra 1 nghĩa nào đó thì mình đoán là kiểu: rẽ sang một lối khác, sẽ tìm thấy được ánh sáng mới thay cho tăm tối ban đầu á.)
Một câu mười chữ đã có đến tám chín chữ Lan Trạch không hiểu cho lắm, em ngồi yên chép một lần, khóe mắt lưu ý xung quanh, dạo này vật bẩn thỉu kia không hề ghé quấy rối em.
Em nghe nói gần đây Hạ Ngọc Huyền đã tỉnh lại, hình như tình trạng không được ổn lắm, mãi không thấy tin gì, em cũng chẳng biết gì phía bên Tạ Cảnh Đình cả.
Khi em biết được là tình hình nghiêm trọng thì nó đã quá nghiêm trọng luôn rồi, quan binh triều đình không địch nổi phản quân, Cơ Thường dời đô lên bắc, Sư Vô Dục Lan Trạch đều nằm trong danh sách theo cùng, còn Hạ Ngọc Huyền thì bị phái ở lại phòng thủ Kinh Châu.
Lan Trạch đã ở chùa Vạn Tướng gần hai tháng, lúc xuống núi em thay quần áo mùa xuân, nhành liễu đang chầm chậm đâm chồi, em ở cùng với Sư Vô Dục, thỉnh thoảng chạm mặt Cơ Thường.
Dọc đường bị thích khách tập kích mấy lần liền.
Không rõ thích khách do ai phái tới, vì triều đình hỗn loạn nên rất lắm người nổi lòng mưu toan, Lan Trạch ngồi chung một xe ngựa với Cơ Thường.
Do Sư Vô Dục nói giữ mạng cho em vẫn còn tác dụng nên Cơ Thường chưa giết em.
Lan Trạch sợ chết, đương nhiên em sẽ không cản kiếm cho Cơ Thường, khi kiếm dài đâm trúng Cơ Thường thì em vẫn còn đang cuộn mình trong xó, xe ngựa mất thăng bằng, lúc ngã xuống em lăn đúng vào lòng Cơ Thường, Cơ Thường phải làm đệm thịt cho em.
Em và Cơ Thường cùng lăn lông lốc ra, Cơ Thường bị va chạm phần đầu, Lan Trạch lo Cơ Thường tỉnh lại sẽ giết em, em không bị thương, Cơ Thường thì có đủ loại vết thương kiếm đâm rồi trầy xước, em dè dặt xử lí vết thương giúp Cơ Thường.
Lan Trạch và Cơ Thường ở cùng một nơi, vào lần thứ ba em rửa vết thương cho Cơ Thường, Cơ Thường mở mắt ra.
Đôi mắt ấy đen tuyền, bề ngoài Cơ Thường u ám bẩm sinh, toát ra vẻ đẹp đẽ có phần yếu ớt mà lại giá băng.
Bây giờ đôi con ngươi rũ xuống nhìn Lan Trạch, cổ tay Lan Trạch bị túm lấy.
“Ngươi là ai?”
(Không biết mng còn nhớ không nhưng quả mìn mình warning ở đầu sẽ nổ ở chương này. Có gì mng hãy cẩn thận kẻo khó chịu nha..)
————
Chương 88: Dời đô
Cái cớ không thể dởm hơn, tầm mắt Sư Vô Dục dừng lại ở Lan Trạch, nét mặt Lan Trạch không có vẻ là giả, đôi con ngươi lóng lánh nước trong veo sáng rỡ tựa ánh trăng ngoài kia.
“Vật bẩn thỉu?” Sư Vô Dục yên lặng lắng nghe, chờ Lan Trạch giải thích.
Lan Trạch không hề nói dối, mặt em đỏ bừng lên, nói ra nghe cứ điêu toa nhưng em thực sự sợ hãi, em lí nhí nói: “Hai hôm nay nô tài cứ cảm giác hình như có người đang ở ngay cạnh theo dõi nô tài ạ.”
“Trên đường về hình như cũng có người đi theo, trong phòng có đồ vật gì đó, nô tài không dám quay về ạ.”
Lan Trạch ấp úng nói: “Nô tài ở đây chép kinh Phật là được ạ, không quấy rầy quốc sư đại nhân đâu ạ.”
Em đứng yên tại chỗ với vẻ chần chừ, lo rằng Sư Vô Dục sẽ không chịu cho em ở lại.
Trong điện trở nên yên ắng, Sư Vô Dục trầm mặc hồi lâu, liếc thấy ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch hơi co rúm vào, bèn dời mắt đi.
“Nếu lười biếng thì không phải ở lại đây đâu.”
Lan Trạch như trút được gánh nặng, em ngồi về chỗ cũ, chép kinh Phật mấy lần, mắt bắt đầu díp vào.
Một tay em còn đang cầm bút, đầu thì gục xuống mặt bàn, nhoài người ra ngủ mất.
Ánh nến thoáng mờ rồi lại thoáng tắt, Sư Vô Dục nghe thấy tiếng động, thiếu niên đập trán xuống mặt bàn, ôm lấy kinh Phật chép tay mà thiếp đi.
Tầm mắt Sư Vô Dục khựng lại ở Lan Trạch, thường ngày anh ta luôn luôn ở một mình, dạo này toàn phải ở chung một phòng với Lan Trạch để trông coi Lan Trạch.
Những lúc chép kinh Phật thì Lan Trạch rất mất tập trung, toàn ngó ngoáy linh tinh, chưa viết được bao lâu đã ngó nghiêng trái phải, đến tối đêm là lim dim buồn ngủ, đầu gật gù rồi gục xuống bàn rất đúng giờ.
Tiếng hô hấp đều đặn vang lên, Sư Vô Dục đứng dậy bước đến trước mặt Lan Trạch, hơi rũ mắt, đứng yên tại chỗ một lúc rồi cuối cùng khẽ cúi mình, bế Lan Trạch từ cạnh bàn lên.
Lan Trạch ngoan hiền dựa vào lòng Sư Vô Dục, em ngủ rất say, tự động điều chỉnh tư thế cho thoải mái trong cái ôm của Sư Vô Dục, túm lấy một phần góc áo Sư Vô Dục, gò má cọ vào lầm bầm mấy tiếng.
Lan Trạch tỉnh giấc khi trời gần sáng, Lan Trạch nằm mơ hai lần. Giấc mơ đầu tiên tạm xem là bình thường, giấc mơ thứ hai thì đen kịt tăm tối, khiến em khá bức bối.
Trong mơ đang là mùa mưa triền miên, em quay trở lại thời niên thiếu. Thời niên thiếu mẹ đang tấu khúc bên giường, em thì ngồi làm bài tập sát cửa sổ.
Gọi là làm bài tập chứ thực ra em toàn lười biếng thôi, lòng dạ cứ để đi đâu đâu, em đang len lén khâu túi thơm với khăn tay.
Từ Châu mưa nhiều, hôm ấy trời cũng đổ mưa, kí ức trở nên cũ kĩ mịt mờ vì đã quá xa xôi, tràn ngập làn sương ẩm ướt cùng với vệt thời gian loang lổ.
Lan Trạch đang chăm chú khâu túi thơm, em quan sát hoa văn con hổ trên túi, hoa lan cạnh cửa sổ ướt đẫm vì mưa, tiếng nói nam tử vang lên sát bên.
“Mấy cái này đều do em khâu hết à?”
Lan Trạch quay đầu lại, trông thấy ngay Hạ Ngọc Huyền mười tám tuổi. Tướng mạo Hạ Ngọc Huyền tựa như con gái, diễm lệ thanh tú quá mức, phong thái nhẹ nhàng sáng sủa, ban đầu vốn mặc quần áo màu trắng bạc, giờ đây khi em xoay người lại thì sắc mặt Hạ Ngọc Huyền biến thành tái xám.
Màu máu dần dà lan tràn lên gương mặt, như thể máu tươi đang túa ra từ tận bên trong cơ thể Hạ Ngọc Huyền, dáng vóc cả người Hạ Ngọc Huyền đều gầy khô, cứ như một lớp da người dầm dề máu.
Ở trong mơ Lan Trạch sợ đến nỗi suýt cất tiếng thét chói tai, em trơ mắt nhìn theo Hạ Ngọc Huyền bước đến trước mặt em, hình như Hạ Ngọc Huyền trong mơ có thể cảm giác được tâm trạng của em.
Cằm em bị nâng lên, có vẻ Hạ Ngọc Huyền dầm mưa tới đây, quần áo ướt nhẹp, bóp lấy gương mặt em trong giấc mơ, đôi con ngươi màu trà nâu sẫm giờ dâng trào sắc màu thẫm hơn, u ám trống rỗng, ngập tràn xúc cảm oán hận.
“Có thế đã sợ à?” Giọng nói trầm thấp đè nén bên tai em, khóe mắt Lan Trạch lướt thấy gì đó. Cổ tay Hạ Ngọc Huyền có một vết sẹo đỏ chói, vết sẹo ấy lan tràn dần đi từng tí một rồi nứt ra, trông thấy cả xương trắng thấp thoáng.
Cảm giác nghẹt thở ập thẳng xuống đầu, Lan Trạch bị đè vào cạnh cửa sổ lấp đầy đôi môi, phía sau lưng em là màn mưa rả rích, sắc trời âm u còn không kinh hoàng bằng đáy mắt Hạ Ngọc Huyền, quần áo Hạ Ngọc Huyền đã bị nhuộm máu biến thành màu đen, ngón tay trắng nhợt mạnh mẽ ấn giữ em ở yên tại chỗ, không nhúc nhích được.
Cổ tay Lan Trạch bị nắm, eo em bị bóp siết, Hạ Ngọc Huyền không hề nương tay một tí nào, trong cơn mơ em không thể nào thở nổi, bị cưỡng ép cũng chỉ có thể nức nở khe khẽ, bật lên những tiếng nhỏ vụn, rồi chúng cũng tan đi theo với tiếng đàn tấu mưa rơi.
“Em đừng hòng rời xa ta.”
Cuối cùng Hạ Ngọc Huyền bỏ lại đúng một câu, giữa cơn mơ Lan Trạch không thể động đậy dù chỉ một chút xíu, gần như phải mặc cho Hạ Ngọc Huyền kiểm soát tất thảy toàn bộ.
Giữa môi em vẫn còn hơi thở của Hạ Ngọc Huyền, lẫn với mùi tanh máu và đau đớn tới độ khắc cốt ghi tâm, em rơi vào đáy mắt như bầu trời mưa sầm mịt mờ cũ kĩ của Hạ Ngọc Huyền, tâm trạng cảm xúc cũng chìm ngập theo.
“Ư...”
Trong cơn mơ Lan Trạch vô cùng tỉnh táo, nếu không phải vì bây giờ Hạ Ngọc Huyền vẫn chưa chết thì em đã tưởng rằng Hạ Ngọc Huyền biến thành ma tìm đến em thật rồi.
Hạ Ngọc Huyền có đôi tay vô cùng đẹp đẽ, đôi tay ấy giỏi vẽ tranh nhất, ngâm thơ tác phú cũng trôi chảy tuyệt diệu.
Ngón tay thon dài như ngọc, bây giờ đôi tay ấy bị che đi dưới áo quần em, em cảm giác được cái lạnh băng thấu xương, giá rét xâm chiếm thấm vào toàn thân em, khiến xương tủy em buốt nhói, run bần bật tới tận chân răng.
Em bị Hạ Ngọc Huyền ôm trong lòng, em ở trong mơ biến thành dáng vẻ mười tám tuổi, năm nay Hạ Ngọc Huyền hai mươi ba, Hạ Ngọc Huyền bệnh tật rộc xương, gò má lạnh lẽo như rừng sâu, em bị Hạ Ngọc Huyền đè dựa vào tường tùy ý làm nhục.
“Anh... trong mơ mà anh cũng không chịu buông tha cho tôi.” Lan Trạch ở giữa nơi chốn quen thuộc, kí ức thuở xưa của em dần đan chồng vào hiện tại, không phân biệt nổi, môi bị Hạ Ngọc Huyền đưa ngón tay ấn lại.
Tất cả phẫn nộ của em đều hóa thành hư vô, cảm giác đau đớn lan ra từ sâu trong cơ thể khiến giọng em ngưng bặt, em không thốt lên nổi một chữ nào, toàn bộ thân thể bị bổ ra thành hai nửa, suýt thì ngất xỉu luôn vì quá đau.
Cả người ngập đầy toàn là đau đớn, cảm giác đau đến không muốn sống lan đi khắp cơ thể, ngón tay Lan Trạch không thể nhúc nhích, tiếng thét nghẹn ứ trong cổ họng, em bị đóng dập vào tường, khuôn mặt của Hạ Ngọc Huyền trước mắt em như bóng ma khắc sâu xương tủy.
Lan Trạch đang yên đang lành phải choàng tỉnh vì khiếp sợ trước cơn ác mộng này, em đột ngột mở bừng mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường mềm, người còn đắp áo khoác ngoài của Sư Vô Dục.
Trong điện không có một ai, giờ trời mới gần sáng, bóng đêm ngoài kia đen kịt như mực, thần phật vẫn đang cúi đầu thõng mắt, tiếng mưa tí tách lộp độp khe khẽ, Sư Vô Dục không ở đây.
Mồ hôi lạnh ứa đầy khắp trán Lan Trạch, hóa ra chỉ là một giấc mơ, có lẽ em đụng phải vật bẩn thỉu nào thật, mơ kinh khủng khiếp đến vậy.
Đang nghĩ vậy thì khóe mắt em liếc thấy thứ gì, đột nhiên em hóa đá tại chỗ.
Không biết từ lúc nào mà cổ tay trắng nõn nà của em đã có thêm hai dấu tay ứ xanh, cùng với cảm giác đau đớn từ khắp thân thể, em mới muộn màng thấy lạnh toát cả sống lưng.
Lan Trạch trợn to mắt lên, em vén quần áo mình ra, phát hiện phần eo hông thình lình có mấy dấu tay màu xanh lù lù ra đó, ngón tay em run bần bật lên trong vô thức, em nghĩ đến điều gì, không nhịn được sờ xuống phía dưới người.
Tay em chạm phải một mảng nhầy dính.
Buốt giá len lỏi dâng lên từ tận đáy lòng Lan Trạch, áo khoác ngoài em đang choàng rơi phịch xuống đất, thoáng bất cẩn đụng phải giá nến bên cạnh, giá nến ngã ra, không còn ánh sáng, sau đó biểu cảm trên tượng Phật cũng âm u dần đi.
“Quốc sư đại nhân...”
Lòng Lan Trạch nôn nóng, hơn cả là sợ hãi, mặt em trắng xanh, đi chân trần ra tìm Sư Vô Dục, mồ hôi lạnh mướt mải ướt sống lưng.
Đèn đuốc trong điện vụt tắt, mảng đen mờ đổ xuống nơi bóng râm, dường như Lan Trạch có thể bị bóng đêm nuốt chửng bất cứ lúc nào, em chạy đi xa khỏi chính điện giá băng, vừa mới ra cửa đã gặp đúng Sư Vô Dục đang đứng ngay đối diện ở hành lang dài đằng xa.
“Tạ Cảnh Đình liên quân với quận Thục, nay thành Liên vẫn chưa có tin tức gì, trẫm không rõ tình hình chiến cục ra sao.”
Trong cơn hoảng loạn Lan Trạch không trông thấy bóng người còn lại, em bật thốt lên gọi “Quốc sư đại nhân” rồi đã đứng ngay trước mặt Sư Vô Dục, quần áo hơi xốc xếch vì chạy vội sang, sắc mặt vẫn tái mét.
Sư Vô Dục khẽ cau mày lại, trông thấy rõ dáng vẻ Lan Trạch, Lan Trạch phanh lại suýt soát, ngay sau đó bóng dáng Cơ Thường hiện ra trước mắt em.
Rồng vàng chín móng màu vàng sáng, quan ngọc lạnh băng rủ xuống.
Trông thấy Cơ Thường, Lan Trạch co rúm lại, em có việc quan trọng cần nói với Sư Vô Dục, bèn đi đến cạnh Sư Vô Dục, trốn ra đằng sau Sư Vô Dục theo bản năng.
“Mới có mấy ngày đã biết trung thành bám chủ rồi à?” Tầm mắt Cơ Thường băng giá, ánh mắt u ám như cầm đao lướt một đường lên người Lan Trạch.
“Việc gì mà hốt hoảng thế.” Sư Vô Dục nhin ra được sự khác thường trong nét mặt Lan Trạch, lên tiếng hỏi.
“Nô tài... đợi chốc nữa nô tài nói với quốc sư đại nhân sau ạ.” Giọng Lan Trạch nhỏ dần đi, em chờ ở ngoài, chùa Vạn Tướng tuyết rơi quanh năm, bên ngoài lạnh lắm, chỉ chốc lát ngón chân Lan Trạch đã ửng đỏ vì cóng.
Cơ Thường không trao đổi với Sư Vô Dục quá lâu, suốt đêm gã chưa chợp mắt, chiến sự phía nam khiến gã nhọc lòng, chỉ một lúc thôi là phải quay về cung cho buổi chầu sớm.
Sư Vô Dục bảo Lan Trạch về, Lan Trạch không muốn quay về, mãi đến khi Cơ Thường rời đi hai người mới cùng quay lại luôn.
Giá nến trong chính điện được thắp lên, Sư Vô Dục nói: “Gặp phải việc gì.”
Ngón chân Lan Trạch hơi ngứa, cuộn lại trên thảm, em giơ cổ tay mình ra, vén áo lên, để lộ dấu tay xanh tím trên đó.
“Lúc nô tài tỉnh dậy đã thế này rồi ạ, không chỉ cổ tay... mà ở eo nữa.”
Lan Trạch còn đang để ý xung quanh qua khóe mắt, từ lúc tỉnh dậy tâm thần em cứ căng thẳng suốt, trông thấy gió thổi làm ánh nến lay động là tim sẽ lập tức đập nhanh hơn.
Tầm mắt Sư Vô Dục thoáng khựng lại, dĩ nhiên trong điện này không thể có người thứ hai, ban đầu trước khi ngủ Lan Trạch vẫn yên lành bình thường, không thể nào ngủ dậy tự đi cấu bóp ra mấy dấu vết này được.
Không chỉ cổ tay mà cả phần hông, thậm chí chân đùi.
Mặt mũi Sư Vô Dục trở nên sâu xa, bao trùm trong vẻ u ám lạnh lẽo, Lan Trạch mím môi lại không dám nói gì, em trù trừ một lát, cuối cùng không kể giấc mơ của mình ra.
“Quốc sư đại nhân... trên đời này có ma thật ạ?”
Đèn nến bị thổi lụi đi trong một chớp mắt, Sư Vô Dục ngẩng lên ngay, đáy mắt lạnh trong như lưu ly cũng trở nên tối tăm theo.
“Vạn vật có linh, có lẽ là nợ oán hận trước kia của ngươi.”
Ngoài mặt Sư Vô Dục lạnh băng vô cảm, khai hóa một chiếc bùa hộ mệnh cho Lan Trạch, còn chuẩn bị thêm rất nhiều kinh Phật cho Lan Trạch.
Lan Trạch không rõ liệu những thứ này có tác dụng không, em chẳng dám ở một mình, cứ rảnh ra là bám lấy Sư Vô Dục.
Vì phải nương nhờ Sư Vô Dục nên em không dám tranh luận, Sư Vô Dục nói sao thì là vậy.
Cứ như vậy thêm mấy hôm, Lan Trạch âm thầm quan sát, em càng chắc chắn có lẽ có người thật... chắc là có ma quỷ ám em.
Hôm ấy em bị sỉ nhục, tự dưng có thêm rất nhiều dấu vết trên người, mấy ngày tiếp đó trước khi ngủ em luôn ở cùng một nơi với Sư Vô Dục, có thêm bùa hộ mệnh và kinh Phật, không gặp phải ác mộng nữa.
Nhưng cứ hễ Sư Vô Dục không có mặt... là thứ đó sẽ xuất hiện.
Lan Trạch chép kinh Phật xong, đang đi trên đường tự dưng vô cớ vấp ngã, đầu em đập phải phiến đá, máu dính lên đá, tất cả vệt máu đều biến mất tăm hơi, em đau đến nỗi ứa nước mắt.
Tranh thủ lúc Sư Vô Dục không có ở đây em len lén lặng lẽ viết thư cho Tạ Cảnh Đình, viết xong buồn ngủ quá thiếp đi mất, chỉ lát sau tỉnh dậy thư đã bị xé rách thành mấy mảnh.
Rồi có lần em trộm ăn điểm tâm bị nghẹn, suýt thì hết hơi, bát trà đã rót đầy đến bên tay em, trà vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Nửa đêm em đi ngủ rồi thức giấc vì lạnh, lờ mờ phát giác có người đắp chăn cho em, em có thể xác định được chắc chắn không phải Sư Vô Dục.
Dường như đối phương muốn hại chết em, nhưng thỉnh thoảng lại đối xử tử tế với em, tốt xấu thất thường không thể đoán nổi, Lan Trạch không biết mình đã chọc phải hồn oan quỷ oán nào nữa.
Em lén uống trà cúng trước mặt Phật tổ, trà bị đổi thành rượu, thoáng cái Lan Trạch đã choáng váng đầu óc, không phân rõ đâu vào với đâu, suýt thì va phải bàn thờ đằng trước tượng Phật.
Lúc quay lại Sư Vô Dục bắt gặp ngay cảnh này, Lan Trạch đánh đổ chén rượu, gương mặt ửng đỏ nhàn nhạt, đang cầm hoa quả trên bàn thờ, động tác thông thạo lưu loát, trông không giống lần đầu lấy trộm.
Sau khi uống rượu bị say phản xạ của Lan Trạch sẽ chậm lại, một hồi lâu sau em mới phát hiện ra ánh mắt băng giá của Sư Vô Dục, em phản ứng rất lề mề, cầm hoa quả lên cắn một miếng rồi quay đầu sang.
“Quỳ xuống.”
Sư Vô Dục lạnh lùng ra lệnh, động vào đồ cúng là đại bất kính, Lan Trạch say rượu, lấy hoa quả xong còn sờ trộm vào tượng Phật, chưa bị Sư Vô Dục quẳng luôn ra ngoài đã là may mắn lắm.
Lan Trạch nghe thấy lời Sư Vô Dục rất muộn màng, đầu óc say mờ mịt của em đã ngừng hoạt động tư duy, Sư Vô Dục bảo em làm gì thì em làm đó, em nghe lời quỳ xuống đệm cói.
Đôi con ngươi đen nhánh nhìn lên, bên trong là vẻ tò mò lẫn đờ đẫn.
Mãi đến khi cây thước xuất hiện trước mặt Lan Trạch, Lan Trạch không phán đoán được rõ người phía trước đây là ai, Sư Vô Dục mới từ ngoài về, vương ít hương cành tuyết trên người, làm Lan Trạch không thể phân biệt.
Sư Vô Dục vừa mới cầm thước đi đến chỗ Lan Trạch, Lan Trạch trông thấy thước là co rúm lại theo bản năng, cơ thể hành động bằng phản xạ, lao thẳng về trước nhào vào lòng anh ta.
Anh ta chạm phải một vùng ấm mềm, cơ thể Lan Trạch có mùi hương đặc trưng, hương thơm vấn vít quanh anh ta, ngón tay trắng mảnh níu lấy góc áo anh ta, sau đó gò má cọ vào, hơi thở ngập tràn mùi rượu phả bên mặt anh ta.
“Đốc chủ đừng đánh nô tài... nô tài có phạm lỗi đâu ạ.” Lan Trạch nhận nhầm người mất rồi, em tưởng là Tạ Cảnh Đình ở trước mặt em, giọng nói cũng hân hoan hơn bao nhiêu, đôi con ngươi mở to.
Nếu Tạ Cảnh Đình lấy thước đánh em thì dĩ nhiên em sẽ tức giận, Lan Trạch chẳng buồn nghĩ ngợi, cứ hành xử như thường ngày em vẫn thế, ôm lấy Sư Vô Dục, sáp lại gần cắn một cái luôn.
Đôi môi sượt qua bên má, cả người Sư Vô Dục cứng đờ, Lan Trạch say rượu người ngợm mềm oặt như không xương, ôm chầm lấy anh ta không chịu thả tay ra.
Đôi môi mềm ấm chạm vào mặt anh ta, sống mũi lạnh băng thẳng tắp áp sát ở da Lan Trạch, da thịt kề nhau, bầu không khí chung quanh tĩnh lặng lại theo.
Lúc hôn lên Lan Trạch tự dưng cảm nhận có cảm giác lành lạnh lan tràn sau lưng, bỗng trái tim em đau thắt, không hiểu thứ gì đã khiến em trông thấy rõ dáng vẻ người trước mặt.
Không phải Tạ Cảnh Đình.
Người phía trước có đôi mắt thương hại thấu suốt, nó bao dung được cho vạn vật thế gian, vô tình hơn là hữu tình, gương mặt tuấn tú sáng sủa như sao xa như đêm tối, trong trẻo nghiêm nghị, mái tóc như thác thoáng màu trắng bạc vì ánh trăng.
Lan Trạch chậm rãi đẩy ra lùi về phía sau, ngón tay em vẫn còn đang vịn ở vai Sư Vô Dục, tai ù ù hỗn loạn, em ô uế quốc sư, có lẽ Sư Vô Dục sẽ xử lí em.
Đầu óc em chưa hết choáng váng, chỉ nghĩ được đến vậy, vị trí gáy em bị ai chạm vào, rồi em ngất xỉu.
Lan Trạch hôn mê ngã vào lòng Sư Vô Dục, Phật tổ trên điện thõng mắt cúi mặt, dường như đang nhìn vào họ của giây phút này, nam nữ trai gái trên đời đều hệt như thế.
Phật tổ đã chứng kiến quá nhiều vui buồn hợp tan, chứng kiến quá nhiều chia ly đoàn tụ, từng chứng kiến vô số rung động trần gian.
Đứng trước Phật tổ, gợn sóng xuất hiện trước mặt hồ phẳng lặng im lìm của anh ta đây chỉ là một giọt mưa không thể tầm thường hơn của cõi đời, thả mình nơi mặt hồ, rồi hóa thành sóng cả mang hình hài chân thực.
...
Mới ban đầu không một ai trong triều thực sự để ý đến việc phản loạn đầu năm, mãi cho đến khi thành Dữ lâu không có tin tức gửi thư về, thành Liên thất thủ, Phương Bùi phản bội dẫn quân nổi loạn ở tây bắc, thay quân kỳ sang Kê thị triều trước, đại quân đang xông thẳng đến Kinh Châu.
Lúc Cơ Thường biết được tin thì đã chậm một bước, trăm quan rối ren hỗn độn, quần thần nêu ý, kiến nghị Cơ Thường dời đô lên bắc, thực hiện kế hoãn binh.
Sư Vô Dục cũng không biết tin sớm hơn Cơ Thường được là bao, anh ta thả cho bồ câu đưa tin bay đi, nhìn lên trời xa, vận nước ban xưa liền mạch nhấp nhô vẫn cứ tiếp tục nối dài về phía trước.
Anh ta xem được vận mạch vận đất nước, nhưng lại không tính được quốc quân các đời.
“Sư phụ.” Sư Vô Dục cất tiếng, anh ta nhìn ra trời cao đằng xa, cao tăng lớn tuổi phía trước mặt mũi từ bi, không hề quan tâm đến biến động triều cục, việc họ làm được chỉ là bố thí cầu phúc thêm cho bách tính mà thôi.
“A di đà Phật.”
Thủ lĩnh phản quân là đệ tử trước kia của hòa thượng già, ông thu nhận Tạ Cảnh Đình mười tám năm, suốt mười tám năm không dạy cho Tạ Cảnh Đình bất cứ thứ gì.
Từ khi ra đời Tạ Cảnh Đình đã nằm ngoài vòng độ hóa của Phật tổ, niệm kinh hàng ngày cũng khó thay đổi bản tính căn cốt.
“Sư huynh con ắt có phúc của nó, con không cần lo cho nó làm gì.”
“Muốn đi hay ở dựa cả vào lòng con.”
Sư Vô Dục đứng yên tại chỗ, tiếng chuông chùa Vạn Tướng vang lên, nơi đây vẫn cứ vắng lặng như thế.
Nếu quốc quân thay đổi, anh ta cũng sẽ liên lụy theo.
Lan Trạch không biết những biến cố bên ngoài, em chỉ biết là giờ trời đang ấm dần lên, em phát hiện ra là bởi tuyết ở chùa Vạn Tướng đã tan, đường nước dưới mái hiên chảy xuôi nhỏ giọt, mùa đông sắp sửa kết thúc, xuân gần đến rồi.
Em chép kinh Phật suốt ngày, một hôm viết đến tên của Sư Vô Dục, Sư Vô Dục tên chữ là Thiện Hi, lấy từ kinh Phật.
“Sen Thiện Liêu rẽ nhánh, hi minh thay trường thê.”
(*thiện trong lương thiện, hi là ánh ban mai; câu này có lẽ là author sáng tác chứ mình không tìm được ở đâu, mạo muội bịa tạm, vế sau 'hi minh' là ban mai sáng bừng, 'trường thê' là sự tiêu điều thê lương dài đằng đẵng. Nếu buộc phải hiểu ra 1 nghĩa nào đó thì mình đoán là kiểu: rẽ sang một lối khác, sẽ tìm thấy được ánh sáng mới thay cho tăm tối ban đầu á.)
Một câu mười chữ đã có đến tám chín chữ Lan Trạch không hiểu cho lắm, em ngồi yên chép một lần, khóe mắt lưu ý xung quanh, dạo này vật bẩn thỉu kia không hề ghé quấy rối em.
Em nghe nói gần đây Hạ Ngọc Huyền đã tỉnh lại, hình như tình trạng không được ổn lắm, mãi không thấy tin gì, em cũng chẳng biết gì phía bên Tạ Cảnh Đình cả.
Khi em biết được là tình hình nghiêm trọng thì nó đã quá nghiêm trọng luôn rồi, quan binh triều đình không địch nổi phản quân, Cơ Thường dời đô lên bắc, Sư Vô Dục Lan Trạch đều nằm trong danh sách theo cùng, còn Hạ Ngọc Huyền thì bị phái ở lại phòng thủ Kinh Châu.
Lan Trạch đã ở chùa Vạn Tướng gần hai tháng, lúc xuống núi em thay quần áo mùa xuân, nhành liễu đang chầm chậm đâm chồi, em ở cùng với Sư Vô Dục, thỉnh thoảng chạm mặt Cơ Thường.
Dọc đường bị thích khách tập kích mấy lần liền.
Không rõ thích khách do ai phái tới, vì triều đình hỗn loạn nên rất lắm người nổi lòng mưu toan, Lan Trạch ngồi chung một xe ngựa với Cơ Thường.
Do Sư Vô Dục nói giữ mạng cho em vẫn còn tác dụng nên Cơ Thường chưa giết em.
Lan Trạch sợ chết, đương nhiên em sẽ không cản kiếm cho Cơ Thường, khi kiếm dài đâm trúng Cơ Thường thì em vẫn còn đang cuộn mình trong xó, xe ngựa mất thăng bằng, lúc ngã xuống em lăn đúng vào lòng Cơ Thường, Cơ Thường phải làm đệm thịt cho em.
Em và Cơ Thường cùng lăn lông lốc ra, Cơ Thường bị va chạm phần đầu, Lan Trạch lo Cơ Thường tỉnh lại sẽ giết em, em không bị thương, Cơ Thường thì có đủ loại vết thương kiếm đâm rồi trầy xước, em dè dặt xử lí vết thương giúp Cơ Thường.
Lan Trạch và Cơ Thường ở cùng một nơi, vào lần thứ ba em rửa vết thương cho Cơ Thường, Cơ Thường mở mắt ra.
Đôi mắt ấy đen tuyền, bề ngoài Cơ Thường u ám bẩm sinh, toát ra vẻ đẹp đẽ có phần yếu ớt mà lại giá băng.
Bây giờ đôi con ngươi rũ xuống nhìn Lan Trạch, cổ tay Lan Trạch bị túm lấy.
“Ngươi là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.