Chương 103
Nhị Nguyệt Trúc
28/08/2023
Bữa sáng do khách sạn đưa tới hết sức phong phú.
Ăn sáng xong, Sở Tử Ngọc hỏi Yến Hạc Thanh, "A Thanh, biết chạy xe đạp không?"
Lúc nãy ở lầu hai Yến Hạc Thanh đã thấy Sở Tử Ngọc đem xe đạp tới, cậu gật đầu, "Biết ạ."
Sở Tử Ngọc lộ vẻ thất vọng, "Anh còn mong em không biết để A Lẫm chở em nữa chứ."
Giờ nhớ lại hắn vẫn còn thấy mất mặt, "Em không biết đâu, hồi cấp hai anh đi xe đạp leo núi đời mới mà sống chết gì cũng không đuổi kịp cậu ấy đi xe đạp nữ của bà ngoại, khỏi phải nói mất mặt cỡ nào."
"A Thanh em giúp anh thắng cậu ấy một lần đi." Sở Tử Ngọc trắng trợn nói ra mưu đồ bí mật, "Em bảo A Lẫm đạp xe chở em lên núi đi, cậu ấy sung sức như vậy mà em không hưởng thụ thì phí lắm."
"Khụ khụ khụ!" Tạ Quân Kiệt ho khan mấy tiếng, "Đừng nói bậy."
Sở Tử Ngọc khinh bỉ, "Suy bụng ta ra bụng người à! Tớ đang nói chuyện trong sáng mà." Hắn lại nhe răng cười với Yến Hạc Thanh, "Thật đó, thể lực của A Lẫm như lỗ đen vậy, cậu ấy dư sức chở em lên núi, xuống núi đổi lại em chở cậu ấy."
Yến Hạc Thanh quay đầu nhìn Lục Lẫm, "Được không anh?"
Lục Lẫm cười, "Nếu em muốn nhận lời cậu ta thì đương nhiên là được rồi."
Sở Tử Ngọc lập tức nói ra kế hoạch của mình hôm nay.
Khách sạn suối nước nóng được xây cạnh núi, trên núi chẳng có thắng cảnh hay di tích gì nhưng lại có rất nhiều cây đỗ quyên, trong đó có một gốc đã hơn ngàn tuổi, Sở Tử Ngọc chọn đường núi có thể trông thấy cây đỗ quyên ngàn tuổi kia.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến tháng Sáu, đây là dịp ngắm hoa cuối cùng trong năm nay.
"Ngắm hoa đỗ quyên xong thì xuống núi từ bên kia, đi hai cây số có quán thịt bò Thanh Tuyền, vừa ngon vừa vui nữa! Ăn xong về ngủ bù một giấc, buổi tối xem biểu diễn và tắm suối nước nóng, chịu không A Thanh?"
Yến Hạc Thanh không có ý kiến.
Lúc này Lục Lẫm có điện thoại nên đứng dậy ra ngoài, khi trở lại trên tay cầm một chiếc máy ảnh DSL.
Anh đeo vào cổ Yến Hạc Thanh, "Lát nữa chụp thêm mấy tấm ảnh hoa đỗ quyên nhé."
Yến Hạc Thanh nhận ra đây chính là chiếc máy ảnh DSL lần trước Lục Lẫm bảo mình tới lấy.
Có lẽ sáng nay Lục Lẫm cố ý gọi người đem từ thủ đô tới.
Yến Hạc Thanh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng giờ phút này cậu khẽ cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân máy. Đôi mắt nhạt màu đang nhìn máy ảnh DSL nhưng lại giống như xuyên qua nó để nhìn thứ gì khác.
Mấy giây sau, cậu ngước mắt lên, khóe miệng lộ ra ý cười, "Em chưa dùng bao giờ, lên núi anh dạy em nhé."
Lục Lẫm cười, "Ừ."
Bốn người lập tức lên đường.
Sở Tử Ngọc đã dự tính từ lâu nên chỉ đem theo một chiếc xe đạp leo núi cải tiến gắn thêm yên sau.
Xe đạp lần này tốt hơn xe ở Nhị Thập Kiều rất nhiều, yên sau rộng rãi, mềm mại thoáng mát, ngồi hết sức thoải mái.
Yến Hạc Thanh vừa ngồi lên thì Lục Lẫm kéo tay cậu vòng qua eo mình, "Giờ không có ai, ôm chặt vào."
Sở Tử Ngọc ở cạnh la ó. "Coi cậu nói kìa, thì ra tớ và lão Tạ không phải người sao!"
Tạ Quân Kiệt cũng cười trêu, "Giờ trong mắt Lục tổng ngoài A Thanh ra thì còn ai nữa đâu."
Lục Lẫm ung dung bình thản, cảm nhận được hai cánh tay Yến Hạc Thanh ôm chặt eo mình thì khóe môi khẽ nhếch lên, đạp xe đi trước.
Sở Tử Ngọc hô to gọi nhỏ phía sau, "Ê ê, chưa gì đã bỏ người ta lại là không được đâu nha, chờ tớ với chứ!"
Ra khỏi cổng biệt thự, rẽ trái đi một lát là đường lên núi.
Cuối tháng Năm, thời tiết ôn hòa, không nóng cũng chẳng lạnh, hai bên trồng đầy trúc đào, hồng trắng đều có, vừa mới trổ hoa mà đã rất xinh đẹp.
Đường lên núi không dốc lắm nhưng rất khó nhìn thấy điểm tận cùng, Sở Tử Ngọc đuổi kịp Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh, nhàn nhã đạp lùi lại một hai bước, cười toe toét nói chuyện phiếm với Yến Hạc Thanh.
Dưới trướng Sở gia có mấy công ty giải trí lớn nên chuyện showbiz hắn biết rõ như lòng bàn tay.
Nhưng mấy nghệ sĩ đang nổi mà hắn nói Yến Hạc Thanh đều không biết, Sở Tử Ngọc âm thầm đổi đề tài.
Đi ngang một khóm trúc đào, Sở Tử Ngọc đưa tay hái một bông định cài lên tai, "A Thanh em đang học sinh vật đúng không, đây là hoa gì vậy? Đẹp thật."
"Trúc đào." Yến Hạc Thanh chớp mắt, "Có độc đấy ạ."
"Má! "Sở Tử Ngọc ném qua Tạ Quân Kiệt.
Tạ Quân Kiệt lập tức tránh đi rồi vượt mặt ba người họ, huýt sáo nói, "Đừng hòng ám sát tớ."
"Không ăn vào thì không sao đâu ạ." Yến Hạc Thanh lại nói.
Sở Tử Ngọc cười he he, "Anh biết chứ, nếu không vừa đụng vào đã chết ngắc rồi, làm sao trồng ven đường được nữa, cơ mà trồng hoa độc chi vậy?"
Yến Hạc Thanh giải thích cặn kẽ tác dụng của cây trúc đào đối với môi trường, Sở Tử Ngọc nghiêm túc lắng nghe, "Thực vật thú vị nhỉ, vậy cây kia——" Vừa định hỏi tiếp thì Lục Lẫm bất ngờ tăng tốc bỏ lại Sở Tử Ngọc một quãng xa.
Nhưng anh chở thêm Yến Hạc Thanh, còn phải leo dốc nên chỉ một lát sau Sở Tử Ngọc vẫn đuổi kịp.
Lần này Sở Tử Ngọc hiểu chuyện, nháy mắt ra hiệu, "Được được được, tớ không làm kỳ đà cản mũi nữa, hai vị cứ từ từ đạp đi."
Hắn gò lưng đuổi theo Tạ Quân Kiệt.
Lục Lẫm trở lại tốc độ không nhanh không chậm, Yến Hạc Thanh hỏi anh, "Đổi em chở nhé?"
Gió núi mát mẻ thổi qua, thổi giọng nói của Lục Lẫm vào tai Yến Hạc Thanh, "Không tin thể lực của anh à?"
Cây cối xanh tươi từ từ lùi dần ra sau, Yến Hạc Thanh chợt nhớ lại lần ở Hoài Sơn, Lục Lẫm cõng cậu về căn cứ mà một giọt mồ hôi cũng không rơi.
"Lần đó ở Hoài Sơn." Mi mắt Yến Hạc Thanh chớp nhẹ, "Sao anh tìm được em vậy?"
Cậu đột ngột đổi chủ đề nhưng Lục Lẫm vẫn trả lời rất nhanh, "Nhờ ảnh tảo hoa mai em gửi đấy."
Đang nói chuyện thì phía trước chợt hiện ra một mảng lớn màu tím, Sở Tử Ngọc và Tạ Quân Kiệt đang chụp ảnh dưới cây, chính là cây đỗ quyên ngàn tuổi kia.
Thấy hai người họ cuối cùng cũng tới, Sở Tử Ngọc đang định khoe ảnh thì Tạ Quân Kiệt kịp thời túm hắn lại, "Tụi mình đi trước đi."
Giờ Sở Tử Ngọc mới hiểu ra, "Ờ ha!" Động tác của hắn còn nhanh hơn cả Tạ Quân Kiệt, nhảy lên xe đạp chạy thục mạng.
Khi Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh đến gốc cây, Tạ Quân Kiệt và Sở Tử Ngọc đã chạy mất dạng.
Lục Lẫm nói sơ qua kỹ thuật chụp ảnh, Yến Hạc Thanh chụp thử một tấm, Lục Lẫm chồm sang nhìn vào máy ảnh rồi cười nói: "Sở Tử Ngọc mà thấy chắc lại tự kỷ cho xem."
Yến Hạc Thanh chụp thêm mấy chục tấm, Lục Lẫm đang định đi thì cậu đột nhiên giữ anh lại, "Chụp chung một tấm đi anh."
Không lấy cây đỗ quyên làm nền mà chỉ chụp hai bàn tay đan nhau, nền ảnh là đường nhựa sạch sẽ.
*
Sở Tử Ngọc và Tạ Quân Kiệt chờ dưới chân núi, sau khi tập hợp thì cùng đi ăn thịt bò Thanh Tuyền.
Giờ không phải mùa du lịch nên hơi vắng khách, điểm thú vị mà Sở Tử Ngọc nói là nồi lẩu được đun bằng những viên đá nhỏ màu trắng dưới đáy, chính loại đá này đã làm nước suối nóng lên, đồ ăn kèm cũng rất thú vị, ngoài rau củ phổ biến còn có hoa đỗ quyên.
Hương vị quả thật khá ngon, mà cũng có thể là vì đói bụng, ăn xong họ về biệt thự nghỉ ngơi.
Cách biệt thự không xa có một căn nhà nhỏ và khoảng sân, có suối nước nóng riêng biệt, cạnh suối mọc lên mấy cây lựu um tùm che khuất hơn nửa sân, nhờ nhiệt độ nước suối nên hoa lựu to hơn chỗ khác, giăng đầy trên cây như đèn lồng đỏ, không ít hoa rơi dập dềnh dưới suối.
Tạ Quân Kiệt đổi cho Yến Hạc Thanh căn nhà nhỏ này.
"Lần này chủ yếu là em tắm suối nước nóng dưỡng sinh, ở đây ngâm lúc nào cũng được, tiện lắm."
Còn một điều nữa mà Tạ Quân Kiệt không nói.
Hắn cảm thấy Yến Hạc Thanh không quen tắm suối nước nóng với người khác.
Còn Lục Lẫm vẫn ở phòng tối qua.
Yến Hạc Thanh không có thói quen ngủ trưa nên ngồi trên bậc thềm trong sân đọc sách.
Thời gian dần trôi, sắc trời tối xuống, sắp đọc xong thì cậu nhận được điện thoại của Lục Lẫm gọi về ăn tối.
Buổi tối đến khách sạn ăn buffet, nhân tiện xem biểu diễn phun lửa đổi mặt.
Ở khách sạn náo nhiệt hơn hẳn, du khách cũng nhiều, Tạ Quân Kiệt định vào phòng riêng nhưng bị Sở Tử Ngọc cản lại, "Đông người mới có không khí chứ."
Bốn người đều quá nổi bật nên trong lúc ăn có người tới hỏi xin số liên lạc, ai đến Sở Tử Ngọc cũng không từ chối, ai xin cũng cho, còn ba người khác thì Sở Tử Ngọc lịch sự cười nói, "Người nhà cậu ấy không đến, còn hai anh kia là người nhà của nhau."
Tạ Quân Kiệt cười mắng hắn, "Cậu có quê mùa quá không vậy, thời buổi nào rồi mà còn người nhà nữa."
"Quê mùa cái gì?" Sở Tử Ngọc nhíu mày, "Vừa thân thiết vừa ấm áp nữa! Đúng không A Thanh."
Yến Hạc Thanh đang ăn cơm thì bị gọi tên, cảm nhận được bên cạnh có ánh mắt nhìn mình, cậu gật đầu, "Dạ."
Trò phun lửa đổi mặt được trình diễn ở quảng trường trước khách sạn, nói là trình diễn nhưng không dựng sân khấu, người biểu diễn đi vòng quanh tương tác với du khách, lúc thì phun lửa, lúc thì thay đổi khuôn mặt làm tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Vì quá đông nên không khí rất loãng.
Sở Tử Ngọc chơi quên cả trời đất, còn Tạ Quân Kiệt đã sớm chạy đi gọi điện cho vợ mình, Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm chậm rãi lách ra khỏi đám đông, một lát sau Lục Lẫm nói: "Đến lúc tắm suối nước nóng rồi."
Yến Hạc Thanh còn đang đi học, lần này chỉ đi một ngày, ngày mai phải về thủ đô, suối nước nóng quan trọng nhất vẫn chưa ngâm.
Yến Hạc Thanh gật đầu, họ đi ngược dòng người, từ một con đường khác trở về biệt thự.
Từ khách sạn đến biệt thự khoảng mười phút, xung quanh huyên náo dần trở nên yên tĩnh, hai người đều không nói gì, về biệt thự, Lục Lẫm định đến suối nước nóng lớn thì Yến Hạc Thanh gọi anh lại, "Mình ngâm chung đi anh."
Lục Lẫm dừng lại rồi quay đầu, đôi mắt đen như mực, anh nhìn sâu vào mắt Yến Hạc Thanh.
"Đừng cám dỗ anh." Anh cho Yến Hạc Thanh thêm một cơ hội đổi ý, "Chỉ có em là anh không cưỡng lại được cám dỗ thôi."
Kiềm chế bắt nguồn từ yêu, dụ/c vọng cũng đến từ yêu.
Đáy mắt Yến Hạc Thanh thấp thoáng tia sáng mờ nhạt, một lát sau, cậu tới gần kiễng chân hôn lên má Lục Lẫm, "Em tự nguyện mà."
Nước suối cao ngang ngực, Yến Hạc Thanh dựa lưng vào vách đá, bị Lục Lẫm đè hôn đắm đuối.
Cậu ngửa đầu, cần cổ thon dài tạo thành một đường cong ưu mỹ, trong tầm mắt mờ ảo chỉ có hoa đỏ đầy trời, lả tả rơi xuống như một cơn mưa hoa lộng lẫy.
Cuối cùng cậu được Lục Lẫm bế về phòng.
Cả người lún trong nệm êm, Yến Hạc Thanh thoáng tỉnh táo lại, lấy ra cái hộp dưới gối, "Lần này em có đem nè."
Mắt Lục Lẫm tối đi, yết hầu nhấp nhô kịch liệt, trong cổ phát ra tiếng cười khó kìm nén, anh cầm lấy cái hộp rồi cúi đầu hôn lên mắt Yến Hạc Thanh, "Có gai cũng hay đấy nhưng cỡ này không vừa với anh đâu."
Vành tai Yến Hạc Thanh đột nhiên đỏ lên.
Cậu cũng không rành thứ này, chỉ tiện tay lấy đại thôi.
Yến Hạc Thanh xấu hổ quay đi chỗ khác nhìn ánh đèn bàn rọi xuống, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, "Không, không có cũng được mà."
Lục Lẫm bật cười buông cậu ra, nhặt áo khoác dưới đất lên, lấy ra một cái hộp tương tự cái đang cầm trên tay, mở hộp rồi trở lại giường, nhẹ nhàng xoay mặt Yến Hạc Thanh qua, đặt một nụ hôn như lông vũ lên trán cậu, mang theo sự trân trọng không nói thành lời, "Chịu không nổi phải nói ngay nhé."
Yến Hạc Thanh không nhớ cuối cùng mình có nói hay không.
Cậu cũng chẳng thấy khó chịu lắm.
Hôm sau ngủ dậy, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, Lục Lẫm đã tắm rửa cho cậu nên chỉ còn hơi đau, lúc cử động phải chú ý hơn bình thường, quần áo sạch được xếp để cạnh gối, vừa thay đồ xong thì ngoài cửa vang lên động tĩnh, giây lát sau Lục Lẫm đẩy cửa vào.
Thấy cậu đã tỉnh, Lục Lẫm bưng nước tới, trong tay còn có mấy viên thuốc.
"Em bị sốt nhẹ rồi, uống thuốc đi." Lục Lẫm đưa nước rồi sờ trán cậu, đã hết nóng.
Yến Hạc Thanh nuốt thuốc, nước ấm vừa phải, uống trước mấy ngụm rồi ngửa cổ uống hết phần còn lại.
Lúc này cổ cậu mới lộ ra dấu vết mờ ám, đêm qua Lục Lẫm đã hôn cổ cậu rất lâu.
Lục Lẫm hơi hối hận, ngón cái vuốt ve vết đỏ trên da, hỏi cậu, "Uống nữa không?"
Yến Hạc Thanh gật đầu, uống xong định xuống giường thì Lục Lẫm đẩy cậu về, "Nghỉ thêm lát nữa đi."
Yến Hạc Thanh nghĩ với tình trạng này mà trở về thì buổi chiều cũng chẳng còn sức làm thí nghiệm, mặc dù không khó chịu như tưởng tượng nhưng quả thực không thể đứng quá lâu, cũng khó lòng tập trung tinh thần, thế là lại nằm xuống.
"Em muốn ăn gì?" Lục Lẫm ngập ngừng, "Tốt nhất là ăn đồ lỏng."
Mặt Yến Hạc Thanh lập tức ửng đỏ, cậu trở mình quay lưng về phía Lục Lẫm rồi nói: "Cháo ngọt ạ."
Ăn sáng xong, Sở Tử Ngọc hỏi Yến Hạc Thanh, "A Thanh, biết chạy xe đạp không?"
Lúc nãy ở lầu hai Yến Hạc Thanh đã thấy Sở Tử Ngọc đem xe đạp tới, cậu gật đầu, "Biết ạ."
Sở Tử Ngọc lộ vẻ thất vọng, "Anh còn mong em không biết để A Lẫm chở em nữa chứ."
Giờ nhớ lại hắn vẫn còn thấy mất mặt, "Em không biết đâu, hồi cấp hai anh đi xe đạp leo núi đời mới mà sống chết gì cũng không đuổi kịp cậu ấy đi xe đạp nữ của bà ngoại, khỏi phải nói mất mặt cỡ nào."
"A Thanh em giúp anh thắng cậu ấy một lần đi." Sở Tử Ngọc trắng trợn nói ra mưu đồ bí mật, "Em bảo A Lẫm đạp xe chở em lên núi đi, cậu ấy sung sức như vậy mà em không hưởng thụ thì phí lắm."
"Khụ khụ khụ!" Tạ Quân Kiệt ho khan mấy tiếng, "Đừng nói bậy."
Sở Tử Ngọc khinh bỉ, "Suy bụng ta ra bụng người à! Tớ đang nói chuyện trong sáng mà." Hắn lại nhe răng cười với Yến Hạc Thanh, "Thật đó, thể lực của A Lẫm như lỗ đen vậy, cậu ấy dư sức chở em lên núi, xuống núi đổi lại em chở cậu ấy."
Yến Hạc Thanh quay đầu nhìn Lục Lẫm, "Được không anh?"
Lục Lẫm cười, "Nếu em muốn nhận lời cậu ta thì đương nhiên là được rồi."
Sở Tử Ngọc lập tức nói ra kế hoạch của mình hôm nay.
Khách sạn suối nước nóng được xây cạnh núi, trên núi chẳng có thắng cảnh hay di tích gì nhưng lại có rất nhiều cây đỗ quyên, trong đó có một gốc đã hơn ngàn tuổi, Sở Tử Ngọc chọn đường núi có thể trông thấy cây đỗ quyên ngàn tuổi kia.
Chẳng bao lâu nữa sẽ đến tháng Sáu, đây là dịp ngắm hoa cuối cùng trong năm nay.
"Ngắm hoa đỗ quyên xong thì xuống núi từ bên kia, đi hai cây số có quán thịt bò Thanh Tuyền, vừa ngon vừa vui nữa! Ăn xong về ngủ bù một giấc, buổi tối xem biểu diễn và tắm suối nước nóng, chịu không A Thanh?"
Yến Hạc Thanh không có ý kiến.
Lúc này Lục Lẫm có điện thoại nên đứng dậy ra ngoài, khi trở lại trên tay cầm một chiếc máy ảnh DSL.
Anh đeo vào cổ Yến Hạc Thanh, "Lát nữa chụp thêm mấy tấm ảnh hoa đỗ quyên nhé."
Yến Hạc Thanh nhận ra đây chính là chiếc máy ảnh DSL lần trước Lục Lẫm bảo mình tới lấy.
Có lẽ sáng nay Lục Lẫm cố ý gọi người đem từ thủ đô tới.
Yến Hạc Thanh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, nhưng giờ phút này cậu khẽ cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân máy. Đôi mắt nhạt màu đang nhìn máy ảnh DSL nhưng lại giống như xuyên qua nó để nhìn thứ gì khác.
Mấy giây sau, cậu ngước mắt lên, khóe miệng lộ ra ý cười, "Em chưa dùng bao giờ, lên núi anh dạy em nhé."
Lục Lẫm cười, "Ừ."
Bốn người lập tức lên đường.
Sở Tử Ngọc đã dự tính từ lâu nên chỉ đem theo một chiếc xe đạp leo núi cải tiến gắn thêm yên sau.
Xe đạp lần này tốt hơn xe ở Nhị Thập Kiều rất nhiều, yên sau rộng rãi, mềm mại thoáng mát, ngồi hết sức thoải mái.
Yến Hạc Thanh vừa ngồi lên thì Lục Lẫm kéo tay cậu vòng qua eo mình, "Giờ không có ai, ôm chặt vào."
Sở Tử Ngọc ở cạnh la ó. "Coi cậu nói kìa, thì ra tớ và lão Tạ không phải người sao!"
Tạ Quân Kiệt cũng cười trêu, "Giờ trong mắt Lục tổng ngoài A Thanh ra thì còn ai nữa đâu."
Lục Lẫm ung dung bình thản, cảm nhận được hai cánh tay Yến Hạc Thanh ôm chặt eo mình thì khóe môi khẽ nhếch lên, đạp xe đi trước.
Sở Tử Ngọc hô to gọi nhỏ phía sau, "Ê ê, chưa gì đã bỏ người ta lại là không được đâu nha, chờ tớ với chứ!"
Ra khỏi cổng biệt thự, rẽ trái đi một lát là đường lên núi.
Cuối tháng Năm, thời tiết ôn hòa, không nóng cũng chẳng lạnh, hai bên trồng đầy trúc đào, hồng trắng đều có, vừa mới trổ hoa mà đã rất xinh đẹp.
Đường lên núi không dốc lắm nhưng rất khó nhìn thấy điểm tận cùng, Sở Tử Ngọc đuổi kịp Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh, nhàn nhã đạp lùi lại một hai bước, cười toe toét nói chuyện phiếm với Yến Hạc Thanh.
Dưới trướng Sở gia có mấy công ty giải trí lớn nên chuyện showbiz hắn biết rõ như lòng bàn tay.
Nhưng mấy nghệ sĩ đang nổi mà hắn nói Yến Hạc Thanh đều không biết, Sở Tử Ngọc âm thầm đổi đề tài.
Đi ngang một khóm trúc đào, Sở Tử Ngọc đưa tay hái một bông định cài lên tai, "A Thanh em đang học sinh vật đúng không, đây là hoa gì vậy? Đẹp thật."
"Trúc đào." Yến Hạc Thanh chớp mắt, "Có độc đấy ạ."
"Má! "Sở Tử Ngọc ném qua Tạ Quân Kiệt.
Tạ Quân Kiệt lập tức tránh đi rồi vượt mặt ba người họ, huýt sáo nói, "Đừng hòng ám sát tớ."
"Không ăn vào thì không sao đâu ạ." Yến Hạc Thanh lại nói.
Sở Tử Ngọc cười he he, "Anh biết chứ, nếu không vừa đụng vào đã chết ngắc rồi, làm sao trồng ven đường được nữa, cơ mà trồng hoa độc chi vậy?"
Yến Hạc Thanh giải thích cặn kẽ tác dụng của cây trúc đào đối với môi trường, Sở Tử Ngọc nghiêm túc lắng nghe, "Thực vật thú vị nhỉ, vậy cây kia——" Vừa định hỏi tiếp thì Lục Lẫm bất ngờ tăng tốc bỏ lại Sở Tử Ngọc một quãng xa.
Nhưng anh chở thêm Yến Hạc Thanh, còn phải leo dốc nên chỉ một lát sau Sở Tử Ngọc vẫn đuổi kịp.
Lần này Sở Tử Ngọc hiểu chuyện, nháy mắt ra hiệu, "Được được được, tớ không làm kỳ đà cản mũi nữa, hai vị cứ từ từ đạp đi."
Hắn gò lưng đuổi theo Tạ Quân Kiệt.
Lục Lẫm trở lại tốc độ không nhanh không chậm, Yến Hạc Thanh hỏi anh, "Đổi em chở nhé?"
Gió núi mát mẻ thổi qua, thổi giọng nói của Lục Lẫm vào tai Yến Hạc Thanh, "Không tin thể lực của anh à?"
Cây cối xanh tươi từ từ lùi dần ra sau, Yến Hạc Thanh chợt nhớ lại lần ở Hoài Sơn, Lục Lẫm cõng cậu về căn cứ mà một giọt mồ hôi cũng không rơi.
"Lần đó ở Hoài Sơn." Mi mắt Yến Hạc Thanh chớp nhẹ, "Sao anh tìm được em vậy?"
Cậu đột ngột đổi chủ đề nhưng Lục Lẫm vẫn trả lời rất nhanh, "Nhờ ảnh tảo hoa mai em gửi đấy."
Đang nói chuyện thì phía trước chợt hiện ra một mảng lớn màu tím, Sở Tử Ngọc và Tạ Quân Kiệt đang chụp ảnh dưới cây, chính là cây đỗ quyên ngàn tuổi kia.
Thấy hai người họ cuối cùng cũng tới, Sở Tử Ngọc đang định khoe ảnh thì Tạ Quân Kiệt kịp thời túm hắn lại, "Tụi mình đi trước đi."
Giờ Sở Tử Ngọc mới hiểu ra, "Ờ ha!" Động tác của hắn còn nhanh hơn cả Tạ Quân Kiệt, nhảy lên xe đạp chạy thục mạng.
Khi Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh đến gốc cây, Tạ Quân Kiệt và Sở Tử Ngọc đã chạy mất dạng.
Lục Lẫm nói sơ qua kỹ thuật chụp ảnh, Yến Hạc Thanh chụp thử một tấm, Lục Lẫm chồm sang nhìn vào máy ảnh rồi cười nói: "Sở Tử Ngọc mà thấy chắc lại tự kỷ cho xem."
Yến Hạc Thanh chụp thêm mấy chục tấm, Lục Lẫm đang định đi thì cậu đột nhiên giữ anh lại, "Chụp chung một tấm đi anh."
Không lấy cây đỗ quyên làm nền mà chỉ chụp hai bàn tay đan nhau, nền ảnh là đường nhựa sạch sẽ.
*
Sở Tử Ngọc và Tạ Quân Kiệt chờ dưới chân núi, sau khi tập hợp thì cùng đi ăn thịt bò Thanh Tuyền.
Giờ không phải mùa du lịch nên hơi vắng khách, điểm thú vị mà Sở Tử Ngọc nói là nồi lẩu được đun bằng những viên đá nhỏ màu trắng dưới đáy, chính loại đá này đã làm nước suối nóng lên, đồ ăn kèm cũng rất thú vị, ngoài rau củ phổ biến còn có hoa đỗ quyên.
Hương vị quả thật khá ngon, mà cũng có thể là vì đói bụng, ăn xong họ về biệt thự nghỉ ngơi.
Cách biệt thự không xa có một căn nhà nhỏ và khoảng sân, có suối nước nóng riêng biệt, cạnh suối mọc lên mấy cây lựu um tùm che khuất hơn nửa sân, nhờ nhiệt độ nước suối nên hoa lựu to hơn chỗ khác, giăng đầy trên cây như đèn lồng đỏ, không ít hoa rơi dập dềnh dưới suối.
Tạ Quân Kiệt đổi cho Yến Hạc Thanh căn nhà nhỏ này.
"Lần này chủ yếu là em tắm suối nước nóng dưỡng sinh, ở đây ngâm lúc nào cũng được, tiện lắm."
Còn một điều nữa mà Tạ Quân Kiệt không nói.
Hắn cảm thấy Yến Hạc Thanh không quen tắm suối nước nóng với người khác.
Còn Lục Lẫm vẫn ở phòng tối qua.
Yến Hạc Thanh không có thói quen ngủ trưa nên ngồi trên bậc thềm trong sân đọc sách.
Thời gian dần trôi, sắc trời tối xuống, sắp đọc xong thì cậu nhận được điện thoại của Lục Lẫm gọi về ăn tối.
Buổi tối đến khách sạn ăn buffet, nhân tiện xem biểu diễn phun lửa đổi mặt.
Ở khách sạn náo nhiệt hơn hẳn, du khách cũng nhiều, Tạ Quân Kiệt định vào phòng riêng nhưng bị Sở Tử Ngọc cản lại, "Đông người mới có không khí chứ."
Bốn người đều quá nổi bật nên trong lúc ăn có người tới hỏi xin số liên lạc, ai đến Sở Tử Ngọc cũng không từ chối, ai xin cũng cho, còn ba người khác thì Sở Tử Ngọc lịch sự cười nói, "Người nhà cậu ấy không đến, còn hai anh kia là người nhà của nhau."
Tạ Quân Kiệt cười mắng hắn, "Cậu có quê mùa quá không vậy, thời buổi nào rồi mà còn người nhà nữa."
"Quê mùa cái gì?" Sở Tử Ngọc nhíu mày, "Vừa thân thiết vừa ấm áp nữa! Đúng không A Thanh."
Yến Hạc Thanh đang ăn cơm thì bị gọi tên, cảm nhận được bên cạnh có ánh mắt nhìn mình, cậu gật đầu, "Dạ."
Trò phun lửa đổi mặt được trình diễn ở quảng trường trước khách sạn, nói là trình diễn nhưng không dựng sân khấu, người biểu diễn đi vòng quanh tương tác với du khách, lúc thì phun lửa, lúc thì thay đổi khuôn mặt làm tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Vì quá đông nên không khí rất loãng.
Sở Tử Ngọc chơi quên cả trời đất, còn Tạ Quân Kiệt đã sớm chạy đi gọi điện cho vợ mình, Yến Hạc Thanh và Lục Lẫm chậm rãi lách ra khỏi đám đông, một lát sau Lục Lẫm nói: "Đến lúc tắm suối nước nóng rồi."
Yến Hạc Thanh còn đang đi học, lần này chỉ đi một ngày, ngày mai phải về thủ đô, suối nước nóng quan trọng nhất vẫn chưa ngâm.
Yến Hạc Thanh gật đầu, họ đi ngược dòng người, từ một con đường khác trở về biệt thự.
Từ khách sạn đến biệt thự khoảng mười phút, xung quanh huyên náo dần trở nên yên tĩnh, hai người đều không nói gì, về biệt thự, Lục Lẫm định đến suối nước nóng lớn thì Yến Hạc Thanh gọi anh lại, "Mình ngâm chung đi anh."
Lục Lẫm dừng lại rồi quay đầu, đôi mắt đen như mực, anh nhìn sâu vào mắt Yến Hạc Thanh.
"Đừng cám dỗ anh." Anh cho Yến Hạc Thanh thêm một cơ hội đổi ý, "Chỉ có em là anh không cưỡng lại được cám dỗ thôi."
Kiềm chế bắt nguồn từ yêu, dụ/c vọng cũng đến từ yêu.
Đáy mắt Yến Hạc Thanh thấp thoáng tia sáng mờ nhạt, một lát sau, cậu tới gần kiễng chân hôn lên má Lục Lẫm, "Em tự nguyện mà."
Nước suối cao ngang ngực, Yến Hạc Thanh dựa lưng vào vách đá, bị Lục Lẫm đè hôn đắm đuối.
Cậu ngửa đầu, cần cổ thon dài tạo thành một đường cong ưu mỹ, trong tầm mắt mờ ảo chỉ có hoa đỏ đầy trời, lả tả rơi xuống như một cơn mưa hoa lộng lẫy.
Cuối cùng cậu được Lục Lẫm bế về phòng.
Cả người lún trong nệm êm, Yến Hạc Thanh thoáng tỉnh táo lại, lấy ra cái hộp dưới gối, "Lần này em có đem nè."
Mắt Lục Lẫm tối đi, yết hầu nhấp nhô kịch liệt, trong cổ phát ra tiếng cười khó kìm nén, anh cầm lấy cái hộp rồi cúi đầu hôn lên mắt Yến Hạc Thanh, "Có gai cũng hay đấy nhưng cỡ này không vừa với anh đâu."
Vành tai Yến Hạc Thanh đột nhiên đỏ lên.
Cậu cũng không rành thứ này, chỉ tiện tay lấy đại thôi.
Yến Hạc Thanh xấu hổ quay đi chỗ khác nhìn ánh đèn bàn rọi xuống, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, "Không, không có cũng được mà."
Lục Lẫm bật cười buông cậu ra, nhặt áo khoác dưới đất lên, lấy ra một cái hộp tương tự cái đang cầm trên tay, mở hộp rồi trở lại giường, nhẹ nhàng xoay mặt Yến Hạc Thanh qua, đặt một nụ hôn như lông vũ lên trán cậu, mang theo sự trân trọng không nói thành lời, "Chịu không nổi phải nói ngay nhé."
Yến Hạc Thanh không nhớ cuối cùng mình có nói hay không.
Cậu cũng chẳng thấy khó chịu lắm.
Hôm sau ngủ dậy, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, Lục Lẫm đã tắm rửa cho cậu nên chỉ còn hơi đau, lúc cử động phải chú ý hơn bình thường, quần áo sạch được xếp để cạnh gối, vừa thay đồ xong thì ngoài cửa vang lên động tĩnh, giây lát sau Lục Lẫm đẩy cửa vào.
Thấy cậu đã tỉnh, Lục Lẫm bưng nước tới, trong tay còn có mấy viên thuốc.
"Em bị sốt nhẹ rồi, uống thuốc đi." Lục Lẫm đưa nước rồi sờ trán cậu, đã hết nóng.
Yến Hạc Thanh nuốt thuốc, nước ấm vừa phải, uống trước mấy ngụm rồi ngửa cổ uống hết phần còn lại.
Lúc này cổ cậu mới lộ ra dấu vết mờ ám, đêm qua Lục Lẫm đã hôn cổ cậu rất lâu.
Lục Lẫm hơi hối hận, ngón cái vuốt ve vết đỏ trên da, hỏi cậu, "Uống nữa không?"
Yến Hạc Thanh gật đầu, uống xong định xuống giường thì Lục Lẫm đẩy cậu về, "Nghỉ thêm lát nữa đi."
Yến Hạc Thanh nghĩ với tình trạng này mà trở về thì buổi chiều cũng chẳng còn sức làm thí nghiệm, mặc dù không khó chịu như tưởng tượng nhưng quả thực không thể đứng quá lâu, cũng khó lòng tập trung tinh thần, thế là lại nằm xuống.
"Em muốn ăn gì?" Lục Lẫm ngập ngừng, "Tốt nhất là ăn đồ lỏng."
Mặt Yến Hạc Thanh lập tức ửng đỏ, cậu trở mình quay lưng về phía Lục Lẫm rồi nói: "Cháo ngọt ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.