Chương 6: Bị lôi ra ngoài ánh sáng.
Tả Tiểu Hồ Ly
07/01/2015
Cửa phòng bị gõ hai cái, mẹ Giang ghé đầu vào: “Nhóc con, dậy ăn cơm.”
Thu Thiên gật đầu một cái, mơ hồ không rõ trả lời một tiếng, liền ngồi dậy mặc quần áo.
Trong mơ cô vẫn luôn cùng Tây Hồ kia đấu trí đấu dũng, từ Hỏa Diệm sơn đánh đến đồng bằng Bạch Mã, lại từ ống thông gió lôi kéo cho đến khe suối, ngủ cũng không được thoải mái.
Đứng lên soi mình trong gương, phát hiện hai quầng mắt cô thâm quầng.
Mẹ Giang không biến sắc hỏi một câu: "Lại chơi trò chơi đến nửa đêm phải không?"
Cô lắc đầu, nhận lấy cơm mẹ Giang đưa tới. Không phải chơi đến nửa đêm, chỉ là sáng sớm bò dậy chơi mấy phút mà thôi.
"Nghe nói, bây giờ rất nhiều cô bé bằng tuổi con mê yêu đương qua mạng, nam hay nữ cũng không biết mà lại kết hôn trong game.”
"Phốc." cơm trong miệng Giang Thu Thiên thiếu chút nữa thì phun cả ra ngoài.
"Con không học người ta chứ?"
Thu Thiên chỉnh lại vẻ mặt, nói dối mẹ: "Không có."
"Vậy thì tốt! !" Mẹ Giang yên tâm gật đầu "Tình yêu trong mạng đều là giả tạo, sao có thể so sánh với tình yêu thật sự chứ, nhớ năm đó mẹ và cha con ở trong hội trường đại học vừa gặp đã yêu, trong nháy mắt Thiên Lôi va vào địa hỏa, tình yêu hừng hực bùng cháy."
Mẹ Giang và cha quen nhau lúc học đại học, mỗi lần nói đến chuyện năm đó là nói mãi không thôi. Khi mẹ Giang nói đến đoạn bà và cha hứa yêu nhau suốt đời, thì chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Chỉ thấy mẹ Giang dùng tốc độ cực nhanh vọt tới, giọng nói trong veo, tư thế rất đẹp mắt cầm điện thoại lên: "Alo?" Hai giây sau "À. . . Là bạn học tiểu Thu à, cháu chờ một chút." Giọng nói trong chốc lát cực kỳ hào hùng, gọi Thu Thiên: "Nhóc con, điện thoại!"
Thu Thiên đi tới, cầm nghe lên, bạn học ở đầu bên kia điện thoại sau khi nghe giọng nói ngọt ngào vẫn chưa hết hoảng sợ hỏi cô: "Vừa rồi nghe điện thoại là mẹ cậu sao? Làm tớ sợ chết khiếp, tại sao vừa nghe thấy tìm cậu đã lập tức thay đổi giọng rồi?”
Không cần phải nói, mẹ cô nhất định nghĩ rằng điện thoại này là do cha đi công tác bên ngoài gọi điện về, giọng nói mới có thể đột nhiên dịu dàng như vậy.
Thu Thiên bình tĩnh cười cười: "Ừ, điện thoại nhà tớ loa không được chất lượng lắm, biến giọng là chuyện bình thường. Nói tiếng phổ thông đôi khi còn nghe lầm là đang giảng tiếng Hàn nữa là.”
"Hoá ra là như vậy." Vương Điềm hì hì bật cười "Đúng rồi, cậu chưa quên là chúng ta chiều nay đi họp mặt chứ?”
Thu Thiên suy nghĩ một chút, hình như đúng là có việc như vậy. cô thật sự đã quên mất….
Nghỉ đông, các bạn học trong lớp đều ở nhà, trừ ăn uống ngủ còn lại chính là ngày đêm không ngừng lên mạng.
Thu Thiên không có việc gì cũng thích treo QQ một bên, cùng các bạn học tỉnh thoảng trò chuyện mấy cây. Rốt cuộc cũng có người không chịu được, không thể cứ luôn như vậy cho đến lúc khai giảng? thời gian của tuổi trẻ không thể cứ lãng phí như vậy được. nên mấy bạn học nhà ở Bắc Kinh liền thảo luận tìm một chỗ ở ngoài trường họp mặt, mấy bạn nam tinh thần lập tức phấn chấn, hết sức tán thành.
Thu Thiên vốn dĩ không muốn đi, nhưng mấy bạn học nam dở hơi bày ra khuôn mặt như đưa đám.
"Thu Thiên, cậu thương xót bọn tớ đi cùng đi.”
"Đúng đó đúng đó, cậu là hình tượng của khoa kiến trúc đại học L chúng ta! Không thể để cho người ta nói rằng khoa kiến trúc chúng ta không có mỹ nữ!"
Hơn nữa quan hệ của cô và Vương Điềm cũng không tệ lắm mà cô ấy lại luôn miệng nói: “Đi đi, chỉ một mình tớ là con gái cũng ngại.” giọng nói mềm mại vang bên tay Thu Thiên khiến cô không biết làm gì khác hơn là cười đồng ý.
Nếu nói họp mặt, thật ra thì chính là đi hát Karaoke.
Nhà Thu Thiên cách Tây Trực môn không phải gần, nhưng ngồi tàu điện ngầm cũng tiện, lúc đến KTV, Vương Điềm cùng mấy bạn nam kia đã ngồi ở trên ghế sofa trong khu vực chờ, thấy cô xuất hiện, rối rít vẫy tay về phía cô.
Có một sinh viên nam tên là Trương Dư vừa nhìn thấy Thu Thiên xuất hiện, lập tức nói với những người bên cạnh: “Đây là Giang Thu thiên, tài nữ cũng là mĩ nữ của khoa kiến trúc chúng tớ!"
Thu Thiên lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh anh ta là hai nam ba nữ, dáng vẻ cũng rất được, chào hỏi cô, Thu Thiên cũng rất lễ phép gật đầu cười cười.
Người trẻ tuổi từ trước đến nay ở chung với nhau rất nhanh chóng hòa nhập, sau một lát đã quen thuộc hết.
Mười người thuê một phòng bao cỡ trung, hơi chật, nhưng ngồi như vậy có thể trao đổi tốt hơn. Năm nam năm nữ, cũng bị chia đều ra, mà Thu Thiên lại ngồi giữa hai nam sinh, điều này khiến cô có chút lúng túng. Vì vậy mượn cớ ra ngoài gọi đồ uống, liền đi ra ngoài.
Nhận mười ly đồ uống, lúc cô đang muốn bưng khay đồ uống đi vào phòng bao, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh: “Để đó cho tớ đi.”
Là một trong hai sinh viên nam vừa rồi, vóc dáng rất cao, người cũng rất sáng sủa, cười rộ lên mắt khẽ híp lại; nhìn cậu ta tích cực muốn giúp cô bê đồ uống, Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho cậu ta thể hiện phong độ.
Hai người cùng nhau sóng vai đi, đi ngang qua không ít phòng bao, cánh cửa sổ được đánh bóng có thể mơ hồ lộ ra một ít ánh sáng từ bên trong, chiếu lên vẻ mặt của Thu Thiên, khiến cho vẻ mặt cô dịu dàng hơn. Nam sinh đó không khỏi sửng sốt một chút, đứng lại.
Nói như thế nào nhỉ, thật ra thì Thu Thiên cũng coi là một mỹ nữ.
Tóc cô thẳng vừa chấm vai, nhuộm màu hạt dẻ, gương mặt thanh tú, nhưng làn da rất đẹp, trắng nõn mịn màng, từ xa xa nhìn lại khiến người khác không thể dời mắt được, cười rộ lên có cảm giác như có thể hòa tan băng tuyết.
Nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy bản thân mình là một mĩ nữ, bởi vì bên cạnh cô có Lâm Tố Tố.
Thu Thiên đi hai bước, phát hiện không đúng, quay đầu lại nhìn thấy cậu ta ngơ ngác nhìn mình, cười cười: "Sao Vậy?"
Nụ cười này, lại khiến cậu ta không có cách nào bước đi được nữa, mà Thu Thiên vẫn không cảm giác được tiếp tục lễ phép mỉm cười.
Lúc này, gian phòng bao bên cạnh đột nhiên mở, có hai người đi ra. Lúc đi sắp lướt qua nam sinh kia thì cậu ta hồi hồn vui mừng gọi: "Kỷ sư huynh!"
Người được cậu ta gọi là Kỷ sư huynh, hình như cũng nhận ra cậu ta, hai người liền nhỏ giọng trò chuyện.
Thu Thiên thấy cậu ta gặp người quen, đi cũng không được, không đi cũng không hay cho lắm, không thể làm gì khác hơn đứng bên cạnh , nhìn chằm chằm lên đồ trang trí đeo trên tường.
Đại khái người sư huynh kia hỏi cậu ta tại sao lại đến đây, cậu ta chỉ nhìn về phía Thu Thiên, vị sư huynh kia quay lại nhìn thoáng qua Thu Thiên một cái. Vừa nhìn đã bắt gặp ngay ánh mắt cô nhìn sang. Ánh đèn trong bóng tối, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng trực giác cho biết anh ta có một đôi mắt đẹp, giống như ánh sao trong trời đêm; nhưng tầm mắt giao nhau cũng chỉ là ngắn ngủn hai giây, hai người tầm mắt đều dời đi. Người đó cùng nam sinh kia nói chuyện mấy câu, liền vỗ vỗ vai cậu ta rời đi.
Cho đến khi bóng lưng vị Kỷ sư huynh này khuất sau hành lang, cậu ta mới hưng phấn nói với Thu Thiên: “Vừa rồi là sư huynh lúc học trung học của tớ, được trực tiếp cử đi học ở Thanh Hoa, bây giờ đã là một nghiên cứu sinh rồi."
Thu Thiên đối với những người nghiêm túc học tập vẫn luôn khâm phục, bỗng nhớ đến đôi mắt sáng kia, từ trong lòng tỏ ra khâm phục gật đầu một cái: "Rất lợi hại."
"Đúng vậy?" Nam sinh đó kiêu ngạo ưỡn ngực ngực, dường như người đang được nói đến là cậu ta vậy, "Kỷ sư huynh rất lợi hại, vừa học giỏi vừa thân thiện, đúng rồi. . . anh ấy với cậu cũng được xem như là cùng nghề đi, đều học hệ kiến trúc. . ."
Thu Thiên vẫn kiên nhẫn mỉm cười, cho đến khi cậu bạn đó sau khi kết thúc KTV, muốn mời cô đi xem phim.
Cũng may mấy người bạn học của cô biết cô không thích đi ra ngoài với sinh viên nam xa lạ, trêu đùa ôm chầm kia bả vai cậu ta, dùng sức nháy mắt với Vương Điềm, Thu Thiên và Vương Điền đã thuận lợi đi trước.
Về đến nhà đã đến gần bảy giờ tối, mẹ Giang mụ ngoài chơi mạt chược với người khác, chỉ để lại cho Thu Thiên một tờ giấy, dặn cô hâm nóng thức ăn rồi ăn.
Cô Cười cười đem tờ giấy cẩn thận cất xong, Thu Thiên trực tiếp mở máy lên QQ.
Đang chuẩn bị vào trò chơi, Thỏ Con đã gửi đến rất nhiều biểu cảm giật mình.
"Nhóc con này! ! ! ! chuyện kết hôn của các cậu tất cả mọi người đều biết rồi ! ! !"
Hả? Nhanh như vậy?
Thu Thiên đầu tiên là sững sờ, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh; dù sao sớm muộn gì cũng bị phát hiện và trở thành nhân vật bát quái. Đã nhiều lần bị đưa ra làm đề tài bình luận, thêm lần này nữa cũng không sao, chỉ hi vọng sự nhiệt tình của mọi người trong trò chơi duy trì không quá lâu.
Thỏ Con lo lắng hỏi: "Nhóc con cậu có vào trò chơi nữa không?"
Thu Thiên mỉm cười: "Vào chứ...." Đương nhiên phải vào, cô không ăn trộm cũng không ăn cướp, tại sao không vào.
Thỏ Con lập tức liền sùng bái Thu Thiên, gửi đến vô số nụ hôn: "Nhóc con, cậu phải rất bình tĩnh! !" Phải biết rằng, Tây Hồ đến bây giờ vẫn chưa login đấy.
Thu Thiên gật đầu: "Ừ, anh ta không lên càng tốt."
"Được được đó, vợ chồng tình cảm tốt."
"Chờ đến lúc anh ta login, tớ có thể cười nhạo anh ta nhát gan."
Thỏ con đổ mồ hôi, đây là Thu Thiên vẫn luôn ôn hòa hành tẩu ở giang hồ sao? Chẳng lẽ bởi vì được người cường thế như Tây Hồ yêu, mấy ngày ngắn ngủi đã làm bộc phát nội tâm của Thu Thiên?
Thỏ Con lại một lần ai oán ở lại QQ tiếp tục vô cùng phiền muộn.
Thu Thiên gật đầu một cái, mơ hồ không rõ trả lời một tiếng, liền ngồi dậy mặc quần áo.
Trong mơ cô vẫn luôn cùng Tây Hồ kia đấu trí đấu dũng, từ Hỏa Diệm sơn đánh đến đồng bằng Bạch Mã, lại từ ống thông gió lôi kéo cho đến khe suối, ngủ cũng không được thoải mái.
Đứng lên soi mình trong gương, phát hiện hai quầng mắt cô thâm quầng.
Mẹ Giang không biến sắc hỏi một câu: "Lại chơi trò chơi đến nửa đêm phải không?"
Cô lắc đầu, nhận lấy cơm mẹ Giang đưa tới. Không phải chơi đến nửa đêm, chỉ là sáng sớm bò dậy chơi mấy phút mà thôi.
"Nghe nói, bây giờ rất nhiều cô bé bằng tuổi con mê yêu đương qua mạng, nam hay nữ cũng không biết mà lại kết hôn trong game.”
"Phốc." cơm trong miệng Giang Thu Thiên thiếu chút nữa thì phun cả ra ngoài.
"Con không học người ta chứ?"
Thu Thiên chỉnh lại vẻ mặt, nói dối mẹ: "Không có."
"Vậy thì tốt! !" Mẹ Giang yên tâm gật đầu "Tình yêu trong mạng đều là giả tạo, sao có thể so sánh với tình yêu thật sự chứ, nhớ năm đó mẹ và cha con ở trong hội trường đại học vừa gặp đã yêu, trong nháy mắt Thiên Lôi va vào địa hỏa, tình yêu hừng hực bùng cháy."
Mẹ Giang và cha quen nhau lúc học đại học, mỗi lần nói đến chuyện năm đó là nói mãi không thôi. Khi mẹ Giang nói đến đoạn bà và cha hứa yêu nhau suốt đời, thì chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.
Chỉ thấy mẹ Giang dùng tốc độ cực nhanh vọt tới, giọng nói trong veo, tư thế rất đẹp mắt cầm điện thoại lên: "Alo?" Hai giây sau "À. . . Là bạn học tiểu Thu à, cháu chờ một chút." Giọng nói trong chốc lát cực kỳ hào hùng, gọi Thu Thiên: "Nhóc con, điện thoại!"
Thu Thiên đi tới, cầm nghe lên, bạn học ở đầu bên kia điện thoại sau khi nghe giọng nói ngọt ngào vẫn chưa hết hoảng sợ hỏi cô: "Vừa rồi nghe điện thoại là mẹ cậu sao? Làm tớ sợ chết khiếp, tại sao vừa nghe thấy tìm cậu đã lập tức thay đổi giọng rồi?”
Không cần phải nói, mẹ cô nhất định nghĩ rằng điện thoại này là do cha đi công tác bên ngoài gọi điện về, giọng nói mới có thể đột nhiên dịu dàng như vậy.
Thu Thiên bình tĩnh cười cười: "Ừ, điện thoại nhà tớ loa không được chất lượng lắm, biến giọng là chuyện bình thường. Nói tiếng phổ thông đôi khi còn nghe lầm là đang giảng tiếng Hàn nữa là.”
"Hoá ra là như vậy." Vương Điềm hì hì bật cười "Đúng rồi, cậu chưa quên là chúng ta chiều nay đi họp mặt chứ?”
Thu Thiên suy nghĩ một chút, hình như đúng là có việc như vậy. cô thật sự đã quên mất….
Nghỉ đông, các bạn học trong lớp đều ở nhà, trừ ăn uống ngủ còn lại chính là ngày đêm không ngừng lên mạng.
Thu Thiên không có việc gì cũng thích treo QQ một bên, cùng các bạn học tỉnh thoảng trò chuyện mấy cây. Rốt cuộc cũng có người không chịu được, không thể cứ luôn như vậy cho đến lúc khai giảng? thời gian của tuổi trẻ không thể cứ lãng phí như vậy được. nên mấy bạn học nhà ở Bắc Kinh liền thảo luận tìm một chỗ ở ngoài trường họp mặt, mấy bạn nam tinh thần lập tức phấn chấn, hết sức tán thành.
Thu Thiên vốn dĩ không muốn đi, nhưng mấy bạn học nam dở hơi bày ra khuôn mặt như đưa đám.
"Thu Thiên, cậu thương xót bọn tớ đi cùng đi.”
"Đúng đó đúng đó, cậu là hình tượng của khoa kiến trúc đại học L chúng ta! Không thể để cho người ta nói rằng khoa kiến trúc chúng ta không có mỹ nữ!"
Hơn nữa quan hệ của cô và Vương Điềm cũng không tệ lắm mà cô ấy lại luôn miệng nói: “Đi đi, chỉ một mình tớ là con gái cũng ngại.” giọng nói mềm mại vang bên tay Thu Thiên khiến cô không biết làm gì khác hơn là cười đồng ý.
Nếu nói họp mặt, thật ra thì chính là đi hát Karaoke.
Nhà Thu Thiên cách Tây Trực môn không phải gần, nhưng ngồi tàu điện ngầm cũng tiện, lúc đến KTV, Vương Điềm cùng mấy bạn nam kia đã ngồi ở trên ghế sofa trong khu vực chờ, thấy cô xuất hiện, rối rít vẫy tay về phía cô.
Có một sinh viên nam tên là Trương Dư vừa nhìn thấy Thu Thiên xuất hiện, lập tức nói với những người bên cạnh: “Đây là Giang Thu thiên, tài nữ cũng là mĩ nữ của khoa kiến trúc chúng tớ!"
Thu Thiên lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh anh ta là hai nam ba nữ, dáng vẻ cũng rất được, chào hỏi cô, Thu Thiên cũng rất lễ phép gật đầu cười cười.
Người trẻ tuổi từ trước đến nay ở chung với nhau rất nhanh chóng hòa nhập, sau một lát đã quen thuộc hết.
Mười người thuê một phòng bao cỡ trung, hơi chật, nhưng ngồi như vậy có thể trao đổi tốt hơn. Năm nam năm nữ, cũng bị chia đều ra, mà Thu Thiên lại ngồi giữa hai nam sinh, điều này khiến cô có chút lúng túng. Vì vậy mượn cớ ra ngoài gọi đồ uống, liền đi ra ngoài.
Nhận mười ly đồ uống, lúc cô đang muốn bưng khay đồ uống đi vào phòng bao, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên cạnh: “Để đó cho tớ đi.”
Là một trong hai sinh viên nam vừa rồi, vóc dáng rất cao, người cũng rất sáng sủa, cười rộ lên mắt khẽ híp lại; nhìn cậu ta tích cực muốn giúp cô bê đồ uống, Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho cậu ta thể hiện phong độ.
Hai người cùng nhau sóng vai đi, đi ngang qua không ít phòng bao, cánh cửa sổ được đánh bóng có thể mơ hồ lộ ra một ít ánh sáng từ bên trong, chiếu lên vẻ mặt của Thu Thiên, khiến cho vẻ mặt cô dịu dàng hơn. Nam sinh đó không khỏi sửng sốt một chút, đứng lại.
Nói như thế nào nhỉ, thật ra thì Thu Thiên cũng coi là một mỹ nữ.
Tóc cô thẳng vừa chấm vai, nhuộm màu hạt dẻ, gương mặt thanh tú, nhưng làn da rất đẹp, trắng nõn mịn màng, từ xa xa nhìn lại khiến người khác không thể dời mắt được, cười rộ lên có cảm giác như có thể hòa tan băng tuyết.
Nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy bản thân mình là một mĩ nữ, bởi vì bên cạnh cô có Lâm Tố Tố.
Thu Thiên đi hai bước, phát hiện không đúng, quay đầu lại nhìn thấy cậu ta ngơ ngác nhìn mình, cười cười: "Sao Vậy?"
Nụ cười này, lại khiến cậu ta không có cách nào bước đi được nữa, mà Thu Thiên vẫn không cảm giác được tiếp tục lễ phép mỉm cười.
Lúc này, gian phòng bao bên cạnh đột nhiên mở, có hai người đi ra. Lúc đi sắp lướt qua nam sinh kia thì cậu ta hồi hồn vui mừng gọi: "Kỷ sư huynh!"
Người được cậu ta gọi là Kỷ sư huynh, hình như cũng nhận ra cậu ta, hai người liền nhỏ giọng trò chuyện.
Thu Thiên thấy cậu ta gặp người quen, đi cũng không được, không đi cũng không hay cho lắm, không thể làm gì khác hơn đứng bên cạnh , nhìn chằm chằm lên đồ trang trí đeo trên tường.
Đại khái người sư huynh kia hỏi cậu ta tại sao lại đến đây, cậu ta chỉ nhìn về phía Thu Thiên, vị sư huynh kia quay lại nhìn thoáng qua Thu Thiên một cái. Vừa nhìn đã bắt gặp ngay ánh mắt cô nhìn sang. Ánh đèn trong bóng tối, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng trực giác cho biết anh ta có một đôi mắt đẹp, giống như ánh sao trong trời đêm; nhưng tầm mắt giao nhau cũng chỉ là ngắn ngủn hai giây, hai người tầm mắt đều dời đi. Người đó cùng nam sinh kia nói chuyện mấy câu, liền vỗ vỗ vai cậu ta rời đi.
Cho đến khi bóng lưng vị Kỷ sư huynh này khuất sau hành lang, cậu ta mới hưng phấn nói với Thu Thiên: “Vừa rồi là sư huynh lúc học trung học của tớ, được trực tiếp cử đi học ở Thanh Hoa, bây giờ đã là một nghiên cứu sinh rồi."
Thu Thiên đối với những người nghiêm túc học tập vẫn luôn khâm phục, bỗng nhớ đến đôi mắt sáng kia, từ trong lòng tỏ ra khâm phục gật đầu một cái: "Rất lợi hại."
"Đúng vậy?" Nam sinh đó kiêu ngạo ưỡn ngực ngực, dường như người đang được nói đến là cậu ta vậy, "Kỷ sư huynh rất lợi hại, vừa học giỏi vừa thân thiện, đúng rồi. . . anh ấy với cậu cũng được xem như là cùng nghề đi, đều học hệ kiến trúc. . ."
Thu Thiên vẫn kiên nhẫn mỉm cười, cho đến khi cậu bạn đó sau khi kết thúc KTV, muốn mời cô đi xem phim.
Cũng may mấy người bạn học của cô biết cô không thích đi ra ngoài với sinh viên nam xa lạ, trêu đùa ôm chầm kia bả vai cậu ta, dùng sức nháy mắt với Vương Điềm, Thu Thiên và Vương Điền đã thuận lợi đi trước.
Về đến nhà đã đến gần bảy giờ tối, mẹ Giang mụ ngoài chơi mạt chược với người khác, chỉ để lại cho Thu Thiên một tờ giấy, dặn cô hâm nóng thức ăn rồi ăn.
Cô Cười cười đem tờ giấy cẩn thận cất xong, Thu Thiên trực tiếp mở máy lên QQ.
Đang chuẩn bị vào trò chơi, Thỏ Con đã gửi đến rất nhiều biểu cảm giật mình.
"Nhóc con này! ! ! ! chuyện kết hôn của các cậu tất cả mọi người đều biết rồi ! ! !"
Hả? Nhanh như vậy?
Thu Thiên đầu tiên là sững sờ, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh; dù sao sớm muộn gì cũng bị phát hiện và trở thành nhân vật bát quái. Đã nhiều lần bị đưa ra làm đề tài bình luận, thêm lần này nữa cũng không sao, chỉ hi vọng sự nhiệt tình của mọi người trong trò chơi duy trì không quá lâu.
Thỏ Con lo lắng hỏi: "Nhóc con cậu có vào trò chơi nữa không?"
Thu Thiên mỉm cười: "Vào chứ...." Đương nhiên phải vào, cô không ăn trộm cũng không ăn cướp, tại sao không vào.
Thỏ Con lập tức liền sùng bái Thu Thiên, gửi đến vô số nụ hôn: "Nhóc con, cậu phải rất bình tĩnh! !" Phải biết rằng, Tây Hồ đến bây giờ vẫn chưa login đấy.
Thu Thiên gật đầu: "Ừ, anh ta không lên càng tốt."
"Được được đó, vợ chồng tình cảm tốt."
"Chờ đến lúc anh ta login, tớ có thể cười nhạo anh ta nhát gan."
Thỏ con đổ mồ hôi, đây là Thu Thiên vẫn luôn ôn hòa hành tẩu ở giang hồ sao? Chẳng lẽ bởi vì được người cường thế như Tây Hồ yêu, mấy ngày ngắn ngủi đã làm bộc phát nội tâm của Thu Thiên?
Thỏ Con lại một lần ai oán ở lại QQ tiếp tục vô cùng phiền muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.