Chương 66: Nhiệm vụ cuối cùng
Tả Tiểu Hồ Ly
21/09/2017
Edit: Tịnh Hảo
Beta: Ngọc Hân
Trên thế giới chuyện khiến người ta hâm mộ nhất, không có gì bằng lúc bạn cần giúp đỡ, bạn bè liền rối rít tới đúng hẹn.
Đương nhiên, nếu muốn làm được chuyện này, ngoại trừ phải có một nhóm bạn tốt dùng tâm thổ lộ tình cảm ra, còn phải có một điều kiện.
Điều kiện này chính là, bản thân bạn bẩm sinh vô cùng hấp dẫn.
Vừa vặn, Kỷ Tri Viễn là một người như vậy.
Nhìn lão Đại lão Tam bọn họ lần lượt online, tiến vào đội, Thu Thiên không khỏi trừng hai mắt, bọn họ, sẽ không phải tăng ý tự cảm ứng cho nên rối rít online chứ.
Một chàng trai nào đó: “Là anh gọi bọn họ.”
Vì đánh Boss mà cố ý kêu bọn họ đều online? Có thể quá phiền toái cho bọn họ không?
Thu Thiên đang muốn nhíu mày, đã thấy Thanh Sơn ở trong kênh hệ thống đĩnh đạc hô: “Em gái à, cuộc hẹn Valentine như thế nào?”
Éc. . . Cái này. . .
Thu Thiên đang lúng túng không biết phải trả lời như thế nào, rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, đều là khẩu chiến cùng một người đàn ông nào đó.
Cũng không thể, nói chuyện này chứ?
Đang lúc vô cùng xấu hổ, lão Tam liền ôn tồn nho nhã mở miệng: “Lão Nhị, đừng chọc Thu Thiên.”
Lão Đại bày tỏ đồng ý: “Tôi thấy lão Nhị càng lúc càng giống Tiểu Ngũ.”
Da mặt Thu Thiên mỏng, bọn họ cũng đều biết, nhưng Thanh Sơn, chủ yếu là muốn gián tiếp để Thu Thiên biết, ngày đó là anh ta giúp lão Tứ đặt chỗ, như vậy trong lòng em dâu trong tương lai mình tăng thêm một phần tốt nào đấy.
Nhưng nói đi cũng nói lại, một người đàn ông to lớn, muốn tăng thêm phần gì?
Chẳng lẽ còn muốn học tập Tiêu Sái có ý nghĩ làm loạn gì đó với lão Tứ?
Thanh Sơn vừa nghe lão Đại ra hiệu ngầm, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “Mẹ nó, ai muốn giống như người kia hả? Chúng tôi là đàn ông thuần khiết!” Sau đó khuôn mặt lại vô cùng nịnh bợ với Thu Thiên: “Em dâu, cũng đừng nghe Tiêu Sái loạn bậy kia, tụi anh thích người, anh chưa từng có bất kỳ vọng tưởng xác thịt gì với lão Tứ.” Hôm nay là trận đánh Cửu yêu huyền ma quan trọng, Boss cuối cùng đều rất BT (Vô cùng biến thái), anh ta thật sự rất muốn tự mình thấy giết chết. Mặc dù Thu Thiên không phải là loại người keo kiệt kia, nhưng không muốn em dâu Thu Thiên thiện lương hiểu lầm hình tượng đàn ông chói lọi của anh ta, vậy thì không tốt.
Nghe lời nói của Thanh Sơn, đầu của Thu Thiên không khỏi đầy vạch đen.
Thì ra là bọn họ, là bởi vì bọn họ đều muốn nhìn xem bộ dạng của Boss cuối cùng như thế nào, mới vừa rồi cô còn cho là một tên con trai nào đó áp đặt ý nghĩ cho bọn họ đấy.
Vội len lén liếc nhìn chàng trai nào đó tiếp tục lấy thuốc từ kho hàng, bạn học Thu Thiên tự mình nghiên cứu.
Vì thế cũng đặc biệt dịu dàng ở kênh hệ thống chào hỏi bọn họ: “Chúc mừng năm mới, mừng năm mới vui không?”
Tuy đã là mồng bảy, cũng coi như là đang ăn tết đi.
Thừa dịp người con trai nào đó tìm thuốc, mọi người tán gẫu vài câu, tâm sự tiết mục cuối năm, trò chuyện cơm tất niên gì đó, lại là cảnh hòa thuận vui vẻ.
Thu Thiên mới phát hiện, dường như trong đội ít đi một người. Đúng rồi, Tiêu Sái đâu?
Thanh Sơn cười hả hê, “Thao tác của cậu ấy quá yếu, không cần vào đội.”
Đây cũng là sự thật, mặc dù nói không biết Cửu Yêu Huyền Ma mạnh bao nhiêu, nhưng người Tiêu Sái kia, tuyệt đối không thích hợp vào đội. Cậu ta đánh nhau luống cuống tay chân, ngay cả tự giải thoát cũng quên, đừng nói chi là cứu người.
Thanh Sơn nói, không chỉ những người khác ngầm thừa nhận, ngay cả Thu Thiên cũng đồng ý.
Bởi vì cô tận mắt nhìn thấy bạn học Tiêu Sái giết quái thấp hơn anh ta mười cấp, bị một đám yêu quái vây kín ở trong góc đâm tới chọc vào. Cũng may cấp bậc chênh lệch lớn, nếu không đã sớm bị thay phiên rồi.
Chàng trai nào đó lấy được tất cả thuốc men, giống như nghĩ đến điều gì lại hỏi Thu Thiên một câu: “Mang theo bích ngọc châu chưa?”
Ngày đó anh nói lấy cái kia đổi bộ đồ ngọc bích về, giống loại hạt dạ minh châu màu xanh biếc.
Thu Thiên lục lọi gói hàng, không rõ chân tướng gật đầu một cái.
Chàng trai nào đó mới lên tiếng trong kênh hệ thống: “Đến Vọng Tịch Nhai tập hợp.”
Ngay sau đó, anh triệu hồi con ngựa màu trắng của Thu Thiên đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc được nữa, hai người cùng nhau cưỡi ngựa chạy về phía Vọng Tịch Nhai.
Cũng không biết có phải số mệnh tốt của mấy ngày nay không tới hay không, xa xa, nhìn thấy màu đỏ lửa phía chân trời, còn có cảnh tượng vắng vẻ trước mắt kia, Thu Thiên cảm thấy có chút khẩn trương.
Cũng không phải bởi vì sợ, mà bởi vì người có chút tò mò đối với cảnh tượng sắp xảy ra.
Lão Đại, lão Tam và Thanh Sơn cũng điều điều khiển cưỡi ngựa của mình đi tới vách đá, còn Tiêu Sái đi theo.
“Mẹ kiếp, cậu tới đây làm gì?” Thanh Sơn làm động tác tay khinh bỉ.
“Đến cổ vũ tinh thần cho các cậu, thuận tiện chụp lại.” Thời khắc kinh điển như vậy, tại sao không chụp lại để làm kỷ niệm?
Nói cũng phải, cách xa một chút, đoán chừng có lẽ không có vấn đề, chỉ cần cậu ta không ra tay là được.
Đạt được sự thỏa thuận ngầm của Kỷ Tri Viễn, đôi mắt Tiêu Sái lóe sáng lấp lánh, căn bản không để ý đến Thanh Sơn khinh bỉ. Thanh Sơn vừa nhìn ngay cả lão Tứ đều đã ngầm đồng ý, đành phải thầm tiếp tục khinh thường, vì thế ánh mắt hai người đàn ông giao chiến trên không trung.
Lần lượt phân chia thuốc xong, chàng trai nào đó hỏi một câu: “Đã chuẩn bị xong?”
Lúc anh nhìn thấy Thu Thiên, ánh mắt dừng lại nhiều hơn hai giây, Thu Thiên đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, vội vàng theo đám lão Tam ở trong đội đánh trận 1.
Khi đôi mắt đen nhìn thấy trận 1 kia, trong mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó rất bình tĩnh ép sự kích động kia xuống.
“Nếu đều chuẩn bị xong, vậy thì nhảy.”
Ngày đó, sau khi Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn lấy hết bích tiên hoa giao cho Liên Tiểu Tiên, thì Liên Tiểu Tiên giúp bọn họ giết Cửu Yêu Huyền Ma ở Vọng Tịch Nhai.
Nói đến Vọng Tịch Nhai này, chính là nơi ước hẹn mà năm đó người đàn ông chờ đợi người con gái tu hành trở về, cũng chính là nơi cô gái bị Cửu Yêu Huyền Ma bắt đi.
Sau khi nói xong, nhiều hàng chữ cùng lúc nhắc nhở nhiệm vụ của hai người bọn họ ở trong cột: “Trở về Vọng Tịch Nhai chín trăm năm trước, tiêu diệt Cửu Yêu Huyền Ma.”
Chàng trai nào đó phân tích một chút, nếu là chín trăm năm trước, hẳn là chỉ lúc bọn họ lần đầu tiên nhảy vực, đi qua dốc núi xuống xoáy nước trung tâm hồ đến phong cảnh như xuân kia của Vọng Tịch Nhai.
Nói cách khác, bọn họ muốn giết Cửu Yêu Huyền Ma, còn phải trở lại chỗ đó.
Trong trò chơi có một thiết lập, nếu như trong đội đã có người ở trong bản mô phỏng nào đó, chỉ cần click mời vào, những người khác trong đội có thể trực tiếp đến bản mô phỏng đó.
Nhưng ngoại trừ bản mô phỏng cá nhân, về phần nhiệm vụ Tàng Ẩn có phải như thế hay không, không ai dám có kết luận.
Mặc kệ có thể truyền đến hay không, cứ thử xem thôi.
Vì vậy, sáu người đồng loạt nhảy xuống núi.
Tình hình không hề khác mấy lần trước, mặt hồ vốn dao động, sau đó gió nổi mây phun, sau khi có cầu vồng giữa trung tâm hồ xuất hiện Liên Tiểu Tiên áo trắng.
Lúc Liên Tiểu Tiên nói chuyện lại tiết kiệm không ít câu, sau khi nói hai ba câu, Tiểu Tiên biến mất, mặt hồ xuất hiện vòng xoáy.
Lão Đại, Tiêu Sái bọn họ nhìn thấy mà sửng sốt.
Tiêu Sái: “Quá phóng khoáng, quần áo trên người kia.”
Thanh Sơn: “Vóc người đẹp đấy, đó là NPC” (NPC là nhữg nhân vật đc thiết kế sẵn trog game để hỗ trợ người chơi - Viết tắt của từ NON-PLAYER CHARACTER .). Như ẩn như hiện, quả thật đường cong đó…
Lão Đại không nhịn được vuốt đao: “Khiến lòng người sôi sục, ha ha.”
Lão Tam đi theo vuốt đao: “Chính xác.”
Thu thiên đổ mồ hôi, bây giờ là lúc thảo luận chuyện nào sao? Chỉ là ăn một cái tết, không ngờ lão Đại và lão Tam cũng chú ý khơi dậy một số chuyện.
NPC Liên TiểuTiên này thiết kế rất đẹp, phải nói là NPC xinh đẹp nhất trên trần gian, dĩ nhiên không phải là Liên Tiểu Tiên thì không ai có thể hơn.
Chỉ là cho tới bây giờ Thu Thiên và chàng trai nào đó cũng không quá chú trọng hình dáng bên ngoài, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên thấy, cho nên cũng không có cảm giác gì nhiều.
Thanh Sơn càng nghi ngờ gấp đôi: “Lão Tứ, cậu không cảm thấy NPC này rất mất hồn?” Không lý do sao, loại người đàn ông giống như anh ta, nhìn thấy cái này cho dù là hình ảnh hư cấu đều đã chảy nước miếng. Nhưng mà cũng đúng, lão Tứ là ai, lão Tứ là Kỷ Tri Viễn mãi mãi không bị sắc đẹp hấp dẫn.
Chàng trai nào đó mới nhàn nhạt nói một câu: “Bình thường.”
Mặc dù là nói với Thanh Sơn, nhưng dường như ánh mắt chàng trai nào đó đặt trên người của Thu Thiên.
Tất cả người đàn ông hiểu ra, nói nhảm không phải sao! Thu Thiên ở đây, có người bạn gái trong sạch như rồng nhỏ, ai sẽ để ý đến NPC hư cấu.
Thu Thiên đỏ mặt.
Vì che giấu sự xấu hổ của cô, dẫn đầu đi đến trong hồ: “Lão Tam, các anh mau đến đây xem, có thể trực tiếp đi vào hay không.”
Kỷ Tri Viễn nhếch môi cười về phía màn hình, cũng không vạch trần cô xấu hổ, đi nhanh mấy bước, đứng ở bên cạnh cô: “Chờ anh.”
Câu này là nói chuyện riêng.
Thu Thiên thấy những lời này không khỏi dừng chân, trong nháy mắt nghiêng người vừa đúng nhìn thấy động tác anh dùng trong hệ thống.
Lần này, dọa cô giật mình, vội vàng quay đầu nhìn mấy người đàn ông khác, cũng may mấy người đàn ông kia không chút nào chú ý đến động tác của Kỷ Tri Viễn, cô mới khẽ thở dài.
Trước mặt nhiều người như vậy anh cũng dám…
Thu Thiên rất hoài nghi mấy ngày nay anh không đến chung cư của mình, cũng không phải bởi vì anh tức giận, tuyệt đối là bởi vì anh không dùng xe, hay là nguyên nhân gì khác.
Cho nên rất không cam lòng yếu thế đáp biểu tình quả đấm lại.
Người nào đó lại nhếch môi cười, gửi lại đôi môi đỏ mộng.
Vừa tới liền đáp lại, cực kỳ vui vẻ, mãi cho đến khi mấy người con trai phía sau kia đồng thời thúc giục, trên mặt Thu Thiên mới nóng lên.
Chàng trai nào đó tự biết mình trêu chọc có hơi quá, nhưng thật sự là nhịn mấy ngày, có chút khó có thể kiềm chế, không khỏi tự giễu cười một tiếng, thu lại cảm xúc: “Đi thôi.”
… Thu Thiên nhìn anh đi trước, tự mình đành phải đuổi kịp.
Hai giây sau, màn hình bắt đầu tối, lại hai giây sau, màn hình sáng lên, bọn họ đã đi đến Vọng Tịch Nhai chín trăm năm trước.
Giống như suy đoán trước đó của bọn họ, đám lão Tam không có cách đi vào được.
Vì vậy Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn gửi tin mời bọn họ đến, trong nháy mắt, bốn người nào đó cũng xuất hiện ở trên Vọng Tịch Nhai bốn mùa như xuân kia.
“Quả nhiên là nhân gian tiên cảnh.” Lão Tam không nhịn được cảm thán về Vọng Tịch Nhai chín trăm năm trước, Tiêu Sái lại bắt đầu chụp hình.
“Mẹ kiếp!” Thanh Sơn nhìn Tiêu Sái luôn chụp ảnh, rất không hài lòng về việc chụp hình, “Chụp tấm hình chung cho lão Tứ và em dâu!”
Một câu làm thức tỉnh người trong mơ, Tiêu Sái nhanh chóng ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới trước mặt người đàn ông áo xanh.
Không đành lòng làm trái ý tốt của người khác, Thu Thiên đành phải đứng bên cạnh người đàn ông nào đó, hai người đứng vai kề vai, phía sau là hình ảnh khoan khoái mây trắng bay lượn ở Vọng Tịch Nhai.
Riêng tư thế này, Tiêu Sái liền ngưỡng mộ, nhìn xuống, ngay mặt, bên cạnh chụp N tấm.
Chụp xong cái này, Thu Thiên vừa muốn đi, lão Đại vuốt đao và lão Tam ở một bên đột nhiên cùng lúc nói: “Tư thế quá đơn giản.”
Thanh Sơn vỗ đùi: “Lão Tứ, dùng biểu tình vợ chồng đi!”
Biểu tình vợ chồng… Biểu tình vợ chồng…
Biểu tình vợ chồng ở trong này không phải là hình ảnh, mà là hành động, giống như ôm, như ôm công chúa, như hôn trán, như nam ôm eo nữ hôn thắm thiết…
Chàng trai nào đó không nói gì, Thu Thiên đã sớm bị shock không cách nào nhúc nhích.
Rốt cuộc bọn họ đang làm gì?
Chẳng lẽ không phải đến đánh Boss sao… Thật khiến cho người ta phiền muộn…
Cũng may Kỷ Tri Viễn kịp thời nói một câu: “Chú ý BOSS!”
Đừng nói, mặc dù câu này của Kỷ Tri Viễn nói ra rất kỳ lạ, cũng quá cố ý, nhưng quả thật nhận được hiệu quả rất tốt.
Đầu tiên Thanh Sơn và Tiêu Sái sửng sốt, sau đó vậy mà liếc nhau, cười với Kỷ Tri Viễn.
Thu Thiên thầm nghĩ, mặc dù anh lấy cớ này rất kém, nhưng mà cũng coi như cứu vớt cô đang xấu hổ.
Ai ngờ, mới vừa nghĩ như vậy xong, liền cảm thấy hình ảnh run lên, bầu trời đột nhiên xuất hiện đám quạ lớn mãnh liệt như mây đen đến gần.
Người đàn ông áo xanh nhanh chóng bảo vệ người mặc áo tím phía trước, nhanh chóng viết chữ: “Tiểu Ngũ tránh xa một chút.”
Mây đen liền cuốn sạch cả Vọng Tịch Nhai, sắc trời ảm đạm, cuồn phong gào thét, lá cây ở không ngừng tung bay giữa không trung.
Cùng với đất rung núi chuyển, giữa một đám mây đen, dần dần xuất hiện một cơ thể vô cùng to lớn.
Eo gấu lưng hổ, đầu như tê giác mặt hung dữ, nhưng không nhìn thấy mắt. Tóc đỏ cực kỳ dài, bay lượn ở trong gió.
Móng trái cầm nĩa, móng phải mở ra, phát ra hình cầu màu xanh tím như ma quỷ đang không ngừng xoay chuyển giữa trời.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, quái vật khổng lồ kia từ đó rơi xuống, vững vàng rơi trên Vọng Tịch Nhai.
Xem ra đây chính là Cửu Yêu Huyền Ma mà Liên Tiểu Tiên nói.
Tiêu Sái: “Quá lớn…”
Thanh Sơn: “Cậu đừng đứng gần nó! Có chết đừng trách tôi!”
Tiêu Sái đang nhìn say mê, cư nhiên từ từ dựa sát vào Cửu Yêu Huyền Ma, muốn chụp vài tấm hình góc độ khác nhau.
Không đợi những người khác phản ứng kịp, Thanh Sơn trái lại rống to Tiêu Sái trước.
Mặc dù, ngữ điệu không tốt lắm, nhưng thật ra, lão Nhị rất tốt với Tiểu Ngũ…
Nhưng mà, GM hả, cách thức Cửu Yêu Huyền Ma này xuất hiện cũng quá kỳ quái, lại còn từ trên trời giáng xuống.
Cửu Yêu Huyền Ma vừa mới đứng vững, liền trực tiếp nhìn trời gào một tiếng, mà nó gào thét một lát, mặt đất lại có thể còn xuất hiện vòng sáng màu xanh lam, từ nhỏ biến thành lớn, từ xa tới gần.
Cho đến khi vòng sáng quét qua trên người mình, Thu Thiên mới phát hiện trên màn hình người mặc áo tím lại bỗng chốc lung lay, bị thương lập tức hiển thị nhắc nhở màu máu -386 trên đầu.
“Mẹ nó! Đây là kỹ năng quần công!”
Dựa vào mức độ phát xạ và độ mạnh yếu, cho dù khinh công có khá hơn nữa, cũng không trốn được!
Nhiều lời thêm vô nghĩa, đại đao trong tay lão Đại, lão Tam đồng thời sáng lên, vô số bột nước li ti bắt đầu lượn vòng đánh tới quái vật khổng lồ kia.
Ngay cả Tiêu Sái cũng đã ra dáng cầm cây quạt lên, lại còn có thể vận dụng triệt để tuyệt chiêu kiếm pháp đang dùng hồi máu cho Thanh Sơn.
Cái này thật đúng là cực kỳ phát triển trình độ.
Mọi người cùng nhau phát ra kỹ năng, vòng tròn không ngừng chạy xoay tròn đánh nó, mặc dù màn hình có hiển thị mức bị thương của nó, nhưng mà, so với thanh máu rất dài kia, kỹ năng ảnh hưởng đến nó vẫn còn quá yếu ớt.
“Lão Tứ, tiếp tục như vậy không được đâu.” Lão Đại liếc nhìn thanh máu của mình tụt xuống, vừa thuận tay nắm lấy một viên thuốc hồi phục lập tức nuốt vào.
Kỷ Tri Viễn nhanh chóng phân tích, vẫn không quên nhanh chóng hồi máu cho Thu Thiên và Lão Tam.
Thu Thiên mặc trên người bộ đồ ngọc bích, tỉ lệ né tránh tăng cao, cho nên tốt hơn lão Đại bọn họ một chút, ít nhất ba lần có thể có hai lần né tránh thành công.
Nhưng cứ như vậy đánh tiếp, quả thật không phải biện pháp, rất có thể bị tiêu diệt hết tập thể.
Vào lúc này, quái vật lớn kia đột nhiên đâm nĩa xuống mặt đất, mặt đất lập tức nứt ra mấy cái khe lớn, vòng tròn màu lam ban nãy biến mất, nhưng ngay sau đó lại bị nét vẽ màu xanh lam trên cây nĩa thay thế phát xạ ra bên ngoài.
Nhưng nét vẽ cuối cùng tốt một chút, bản lĩnh Thu Thiên cực nhanh nhẹn liên tục nhảy mấy cái, thuận lợi tránh thoát những đường lam trong không trung kia.
Động tác hoàn mỹ lại đẹp, quả thật tựa như Bond trong phim 007, thuận lợi tránh thoát tia hồng ngoại phòng bị.
Thanh Sơn cũng không nhịn được kêu lên tốt! Không ngờ, em dâu xinh đẹp, thao tác còn mạnh như vậy, quả nhiên là người một nhà của lão Tứ, đều mạnh mẽ không phải người.
… Nhìn thấy Thanh Sơn quá kích động, liền tha thứ cách diễn đạt không thích hợp của anh ta.
Thao tác của Thu Thiên đang lưu loát, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn, thấy chàng trai nào đó nói một câu trong kênh hệ thống.
“Thu Thiên, sử dụng bích ngọc châu đó.”
Bích ngọc châu, mới vừa rồi trước khi đến anh kêu mình mang hạt châu theo, cũng là lúc ấy sau khi đổi bộ đồ ngọc bích, đồng thời cho hai người NPC bọn họ một hạt châu đảm nhận nhiệm vụ.
Hạt châu kia chẳng lẽ sẽ có lợi gì sao?
Nhanh chóng mở gói hàng ra, con chuột chuyển qua bên trái hạt châu, quả nhiên phát hiện nhắc nhở: một hạt châu vô cùng thần kỳ, có thể sử dụng chốc lát.
Không chút do dự double-click phím bên phải, sau đó, chuyện thần kỳ xảy ra.
Cửu Yêu Huyền Ma phát ra năng lực ánh sáng, đánh lên trên người, cũng mềm như bông giống như không có bất kỳ lực sát thương nào, trên đầu người màu tím hiện ra nhắc nhở con số -1 giống như đùa.
Cái này chẳng phải con quái không hề có lực sát thương với bọn họ sao.
Thu Thiên không khỏi có chút vui mừng nhìn về phía chàng trai nào đó, tên con trai đó đang tăng máu cho lão Đại và lão Tam, hơn nữa xem ra chuẩn bị muốn bắt đầu năng lực Ngọc Phiến Thư Sinh mạnh nhất.
Cô dĩ nhiên cũng không thể rớt lại phía sau, phải biết thiếu nữ áo tím cũng có kỹ năng rất tốt, chính là Hoa Điệp Chi Hồn.
Quần áo nhẹ nhàng chuyển động trong cánh hoa, nhẹ nhàng như bươm bướm ngày xuân nhẹ nhàng bay qua.
Một xoay tròn, một xoay người lại, thiếu nữ áo tím linh động, giống như là tiên nữ bị bỏ quên ở phàm trần, làm cho người ta nhìn thấy có vài phần si mê.
Ánh sáng màu tím nhạt xoay tròn, mềm mại đáng yêu mà lại không mất sự sắc bén hướng tới Cửu Yên Huyền Ma kia.
Chỉ thấy lúc này! Đột nhiên một đường ánh sáng bảy màu từ yếu đến mạnh đuổi theo ánh sáng màu tím nhạt kia, cùng hợp với ánh sáng màu tím nhạt làm một, trực tiếp đánh về phía Cửu Yêu Huyền Ma!
Thủy châu của lão Tam và lão Đại cũng vận sức chờ phát ra đuổi theo ánh sáng bảy màu kia, còn có thanh kiếm trong tay Thanh Sơn hiện ra ánh sáng màu lam.
Nhiều loại ánh sáng nay đều đồng thời hợp thành một điểm, hình thành vòng xoáy vô cùng to lớn, trực tiếp dồn ép ngay vị trí trái tim của quái vật khổng lồ kia!
Tất cả chỉ mới ngắn ngủi mấy giây, ánh sáng giống như biến thành thanh kiếm vô cùng sắc nhọn, không chút lưu tình xuyên qua cơ thể Cửu Yêu Huyền Ma, sau đó, ánh sáng bắn ra bốn phía, con vật khổng lồ tan biến trong nháy mắt!
Bầu trời hiện lên vô số loại ánh sáng, có phần giống như tia chớp, chỉ là đủ loại màu sắc mà thôi.
Luồng sáng trôi qua, con vật khổng lồ hoàn toàn biến mất, lại xuất hiện chín con có vẻ như không có chân, hơn nữa quái vật một mắt đang chậm rãi di chuyển, vật thể kỳ quái giống như một con quái bình thường trong trò chơi, nhưng tóc dài màu đỏ giống như con quái vật kia lúc nãy. Chỉ là xem ra không có hung hăn như thế, cũng không có kinh khủng như vậy.
Làm sao giết xong còn có con quái?
Mặc dù trong lòng nhóm người có chút nghi vấn, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thanh Sơn thử nghiệm đùa giỡn cho con gần anh ta nhất vài phát kiếm, máu có chút dày, nhưng tuyệt đối đánh được, lập tức chết, trong lúc chết còn xuất hiện một con giống như quái vật khổng lồ mới vừa rồi kia, trong tay có vật thể treo lơ lửng giữa không trung.
Kỹ năng quần công của người con trai nào đó quá mạnh, trực tiếp đón tới hai ba cái liền rớt xuống ba con, sau đó Thu Thiên cũng giết một con, lão Đại lão Tam còn lại hợp lực giết hết.
Chỉ thấy mấy hình cầu trên trời kia dần dần hợp lại, sau đó hình thành sương mù, sương mù kia dần dần tan đi, tự nhiên xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, trên đầu có dấu chấm hỏi màu đỏ rất to!
Thu Thiên không khỏi sững sờ, nhìn về phía Kỷ Tri Viễn, vừa vặn phát hiện chàng trai nào đó cũng đang nhìn cô.
Cô đột nhiên rất hồi hộp, cũng rất kích động, bởi vì, nếu như dựa theo nhiệm vụ tàng ẩn nhắc nhở, sau khi giết hết Cửu Yêu Huyền Ma, sẽ cứu thoát người con gái kia, mà giải cứu người con gái, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành rồi.
Trần thế náo động nhất, nhiệm vụ tàng ẩn dây dưa nhất – tình duyên ngàn năm ở Vọng Tịch Nhai.
Cũng không biết có phải gần tình ý mà e sợ hay không, Thu Thiên đi vài bước, lại dừng bước không đi lên, có phần nhờ giúp đỡ nhìn chàng trai nào đó.
Chàng trai nào đó lại khẽ mĩm cười với cô.
Nụ cười này, khiến Thu Thiên ổn định cảm xúc, cô hít thở sâu một lát, cất bước đi về phía cô gái, sau đó dừng lại đứng trước mặt cô gái, click vào dấu chấm hỏi trên đầu.
Ngay sau đó trong màn hình nhắc nhở cùng nói chuyện với nhau.
Cười: “Tiểu tử bị nhốt ở đây 999 năm, đến năm nay đã là 1000 năm. Cảm ơn đại ơn đại đức của ân nhân, tiểu tử không gì báo đáp. Cửu Yêu ở bên trong núi Vọng Tịch dưỡng được chín thần để cưỡi, tiểu nữ tử vẫn luôn chăm sóc, bây giờ tiểu nữ tử muốn đi tìm vọng lang, chín thần để cưỡi liền tặng cho ân nhân.” Nói xong cơ thể cúi chào “Mong rằng ân nhân nhận lấy, đừng từ chối.”
Sau đó liên tiểu tiên vừa kể lại chuyện xưa ngày hôm đó, vừa cảm thán một lần, lúc này mới vung tay lên, bên cạnh vách núi thấp thoáng một người đàn ông tới, mi thanh mục tú. (*)
(*) Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.
Hai người cùng nhau đi tới, cầm tay nhìn nhau.
Rồi sau đó, phía sau hai người xuất hiện hào quang bảy màu, không đợi bọn họ hiểu chuyện gì xảy ra, hai người kia liền biến mất ở bên trong hào quang.
Chỉ có trên màn hình máy tính của Kỷ Tri Viễn và Thu Thiên đồng thời xuất hiện bốn câu thơ:
Trên trời nguyện làm chim liền cánh,
Dưới đất nguyện làm cây liền cành.
Ngàn năm tình duyên trông mong gặp gỡ,
Cuộc đời này không rời Vọng Tịch Nhai.
Thu Thiên vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bốn câu thơ trên màn hình, trên màn hình lại chợt hiện, xuất hiện một con giống Phượng Hoàng toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt nhuộm bảy màu, có chín đuôi rất dài tung bay trong gió, xinh đẹp khác với chim màu trắng!
Mọi người nhìn thấy không khỏi ngẩn ra, người nào đó khẽ cười, nhưng vẫn không quên nhìn về phía đôi mắt mở rất lớn của người áo tím nào đó.
Cùng lúc đó, trên thế giới xuất hiện một dòng thông báo: [ Chúc mừng Thu Thiên và vợ chồng quan nhân Tây Hồ hoàn thành trò chơi sử thi tình duyên ngàn năm ở Vọng Tịch Nhai cấp nhiệm vụ Ẩn Tàng! ]
Ngay sau đó, lại là một chuỗi thông báo.
[ Chúc mừng bang phái Thu Ý Nồng nâng lên một cấp, điểm tăng lên 500 điểm! ]
[ Chúc mừng Thu Thiên và quan nhân Tây Hồ đạt được danh hiệu Thần Tiên Quyến Lữ! ]
[ Chúc mừng Thu Thiên và quan nhân Tây Hồ giành được Phượng thần thú chín màu để cưỡi! ]
. . . Oa. . . . . . . .
Bên dưới thế giới náo nhiệt.
Mặc dù ăn tết người chơi không tính là quá nhiều, nhưng có thể thảo luận xem đều đã thảo luận xem rồi.
Có bày tỏ sùng bái, có bày tỏ thần kỳ.
Nhưng đại đa số người đều bày tỏ vô cùng hâm mộ Tây Hồ và Thu Thiên có thể hoàn thành nhiệm vụ sử thi này.
Còn có, thần thú cấp bậc đó, cả trong trò chơi chỉ có một con như thế, quá làm cho người ta hâm mộ! Quá phong cách rồi!
Tiêu Sái và lão Tứ càng vui mừng không thôi, hai người vây quanh con chim lớn màu trắng chụp rất nhiều tấm hình.
Lão Đại và lão Tam cũng cảm thấy vui mừng thay Tây Hồ và Thu Thiên.
Quan trọng nhất là, điểm của bang phái nâng cao, nói cách khác, tháng này, bọn họ sẽ đạt được hạng thứ nhất toàn bộ bang phái sever, người trong bang phái kỳ Qīsūu.com đều sẽ có phần thưởng!
Thu Thiên nhìn Phượng Hoàng chín màu xinh đẹp kia, mặc dù vui mừng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút mất mát.
Không phải là bởi vì phần thưởng chưa đủ tốt, đối với cô mà nó, cô không coi trọng đồ vật trong trò chơi.
Cô sở dĩ buồn bã, là bốn câu thơ kia.
Cho dù chỉ là tình tiết trò chơi đặt ra, nếu như cùng người mình thích tách ra, nhất định rất khổ sở.
Vô tình nghĩ đến người đàn ông nào đó, thời gian gần bốn tháng nói ngắn không ngắn, nhưng dài cũng không dài, anh trở thành bạn trai của cô.
Lần đầu tiên được đàn ông nắm tay, lần đầu tiên được đàn ông ôm, lần đầu tiên hôn môi với đàn ông.
Chưa bao giờ nghĩ tới, về sau sẽ như thế nào.
Nhưng bây giờ cô, lại có một chút thất vọng.
Nếu như ở cùng với anh, có thể giống như trong trò chơi cười với vọng lang, lâu như vậy không?
Dĩ nhiên không thể nào là một ngàn năm, chỉ cần lâu một chút, liền giống như hiện tại, lâu một chút hơn nữa thì tốt rồi.
Cô xoay người nhìn anh, hình như phát hiện ánh mắt của cô, anh trên màn hình khẽ mỉm cười cũng không nói lời nào trong kênh.
Nhưng di động đặt trên bàn lại sáng.
Từng chữ từng chữ của anh viết trong tin nhắn, mỉm cười gửi cho cô.
Anh nói: “Biết không? Anh muốn gặp em.”
Thì ra là, anh lại hiểu tâm tình giờ khắc này của cô.
Còn có gì có thể so sánh với việc khiến người ta ấm áp này đây?
Cô quyết định không hề ngượng ngùng nữa, thoải mái đáp lại anh: “Em cũng thế.”
Em cũng thế… Muốn gặp anh.
Tác giả có lời muốn nói: muốn kết thúc rồi, nước mắt của tôi rơi ào ào.
Beta: Ngọc Hân
Trên thế giới chuyện khiến người ta hâm mộ nhất, không có gì bằng lúc bạn cần giúp đỡ, bạn bè liền rối rít tới đúng hẹn.
Đương nhiên, nếu muốn làm được chuyện này, ngoại trừ phải có một nhóm bạn tốt dùng tâm thổ lộ tình cảm ra, còn phải có một điều kiện.
Điều kiện này chính là, bản thân bạn bẩm sinh vô cùng hấp dẫn.
Vừa vặn, Kỷ Tri Viễn là một người như vậy.
Nhìn lão Đại lão Tam bọn họ lần lượt online, tiến vào đội, Thu Thiên không khỏi trừng hai mắt, bọn họ, sẽ không phải tăng ý tự cảm ứng cho nên rối rít online chứ.
Một chàng trai nào đó: “Là anh gọi bọn họ.”
Vì đánh Boss mà cố ý kêu bọn họ đều online? Có thể quá phiền toái cho bọn họ không?
Thu Thiên đang muốn nhíu mày, đã thấy Thanh Sơn ở trong kênh hệ thống đĩnh đạc hô: “Em gái à, cuộc hẹn Valentine như thế nào?”
Éc. . . Cái này. . .
Thu Thiên đang lúng túng không biết phải trả lời như thế nào, rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, đều là khẩu chiến cùng một người đàn ông nào đó.
Cũng không thể, nói chuyện này chứ?
Đang lúc vô cùng xấu hổ, lão Tam liền ôn tồn nho nhã mở miệng: “Lão Nhị, đừng chọc Thu Thiên.”
Lão Đại bày tỏ đồng ý: “Tôi thấy lão Nhị càng lúc càng giống Tiểu Ngũ.”
Da mặt Thu Thiên mỏng, bọn họ cũng đều biết, nhưng Thanh Sơn, chủ yếu là muốn gián tiếp để Thu Thiên biết, ngày đó là anh ta giúp lão Tứ đặt chỗ, như vậy trong lòng em dâu trong tương lai mình tăng thêm một phần tốt nào đấy.
Nhưng nói đi cũng nói lại, một người đàn ông to lớn, muốn tăng thêm phần gì?
Chẳng lẽ còn muốn học tập Tiêu Sái có ý nghĩ làm loạn gì đó với lão Tứ?
Thanh Sơn vừa nghe lão Đại ra hiệu ngầm, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “Mẹ nó, ai muốn giống như người kia hả? Chúng tôi là đàn ông thuần khiết!” Sau đó khuôn mặt lại vô cùng nịnh bợ với Thu Thiên: “Em dâu, cũng đừng nghe Tiêu Sái loạn bậy kia, tụi anh thích người, anh chưa từng có bất kỳ vọng tưởng xác thịt gì với lão Tứ.” Hôm nay là trận đánh Cửu yêu huyền ma quan trọng, Boss cuối cùng đều rất BT (Vô cùng biến thái), anh ta thật sự rất muốn tự mình thấy giết chết. Mặc dù Thu Thiên không phải là loại người keo kiệt kia, nhưng không muốn em dâu Thu Thiên thiện lương hiểu lầm hình tượng đàn ông chói lọi của anh ta, vậy thì không tốt.
Nghe lời nói của Thanh Sơn, đầu của Thu Thiên không khỏi đầy vạch đen.
Thì ra là bọn họ, là bởi vì bọn họ đều muốn nhìn xem bộ dạng của Boss cuối cùng như thế nào, mới vừa rồi cô còn cho là một tên con trai nào đó áp đặt ý nghĩ cho bọn họ đấy.
Vội len lén liếc nhìn chàng trai nào đó tiếp tục lấy thuốc từ kho hàng, bạn học Thu Thiên tự mình nghiên cứu.
Vì thế cũng đặc biệt dịu dàng ở kênh hệ thống chào hỏi bọn họ: “Chúc mừng năm mới, mừng năm mới vui không?”
Tuy đã là mồng bảy, cũng coi như là đang ăn tết đi.
Thừa dịp người con trai nào đó tìm thuốc, mọi người tán gẫu vài câu, tâm sự tiết mục cuối năm, trò chuyện cơm tất niên gì đó, lại là cảnh hòa thuận vui vẻ.
Thu Thiên mới phát hiện, dường như trong đội ít đi một người. Đúng rồi, Tiêu Sái đâu?
Thanh Sơn cười hả hê, “Thao tác của cậu ấy quá yếu, không cần vào đội.”
Đây cũng là sự thật, mặc dù nói không biết Cửu Yêu Huyền Ma mạnh bao nhiêu, nhưng người Tiêu Sái kia, tuyệt đối không thích hợp vào đội. Cậu ta đánh nhau luống cuống tay chân, ngay cả tự giải thoát cũng quên, đừng nói chi là cứu người.
Thanh Sơn nói, không chỉ những người khác ngầm thừa nhận, ngay cả Thu Thiên cũng đồng ý.
Bởi vì cô tận mắt nhìn thấy bạn học Tiêu Sái giết quái thấp hơn anh ta mười cấp, bị một đám yêu quái vây kín ở trong góc đâm tới chọc vào. Cũng may cấp bậc chênh lệch lớn, nếu không đã sớm bị thay phiên rồi.
Chàng trai nào đó lấy được tất cả thuốc men, giống như nghĩ đến điều gì lại hỏi Thu Thiên một câu: “Mang theo bích ngọc châu chưa?”
Ngày đó anh nói lấy cái kia đổi bộ đồ ngọc bích về, giống loại hạt dạ minh châu màu xanh biếc.
Thu Thiên lục lọi gói hàng, không rõ chân tướng gật đầu một cái.
Chàng trai nào đó mới lên tiếng trong kênh hệ thống: “Đến Vọng Tịch Nhai tập hợp.”
Ngay sau đó, anh triệu hồi con ngựa màu trắng của Thu Thiên đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc được nữa, hai người cùng nhau cưỡi ngựa chạy về phía Vọng Tịch Nhai.
Cũng không biết có phải số mệnh tốt của mấy ngày nay không tới hay không, xa xa, nhìn thấy màu đỏ lửa phía chân trời, còn có cảnh tượng vắng vẻ trước mắt kia, Thu Thiên cảm thấy có chút khẩn trương.
Cũng không phải bởi vì sợ, mà bởi vì người có chút tò mò đối với cảnh tượng sắp xảy ra.
Lão Đại, lão Tam và Thanh Sơn cũng điều điều khiển cưỡi ngựa của mình đi tới vách đá, còn Tiêu Sái đi theo.
“Mẹ kiếp, cậu tới đây làm gì?” Thanh Sơn làm động tác tay khinh bỉ.
“Đến cổ vũ tinh thần cho các cậu, thuận tiện chụp lại.” Thời khắc kinh điển như vậy, tại sao không chụp lại để làm kỷ niệm?
Nói cũng phải, cách xa một chút, đoán chừng có lẽ không có vấn đề, chỉ cần cậu ta không ra tay là được.
Đạt được sự thỏa thuận ngầm của Kỷ Tri Viễn, đôi mắt Tiêu Sái lóe sáng lấp lánh, căn bản không để ý đến Thanh Sơn khinh bỉ. Thanh Sơn vừa nhìn ngay cả lão Tứ đều đã ngầm đồng ý, đành phải thầm tiếp tục khinh thường, vì thế ánh mắt hai người đàn ông giao chiến trên không trung.
Lần lượt phân chia thuốc xong, chàng trai nào đó hỏi một câu: “Đã chuẩn bị xong?”
Lúc anh nhìn thấy Thu Thiên, ánh mắt dừng lại nhiều hơn hai giây, Thu Thiên đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, vội vàng theo đám lão Tam ở trong đội đánh trận 1.
Khi đôi mắt đen nhìn thấy trận 1 kia, trong mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó rất bình tĩnh ép sự kích động kia xuống.
“Nếu đều chuẩn bị xong, vậy thì nhảy.”
Ngày đó, sau khi Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn lấy hết bích tiên hoa giao cho Liên Tiểu Tiên, thì Liên Tiểu Tiên giúp bọn họ giết Cửu Yêu Huyền Ma ở Vọng Tịch Nhai.
Nói đến Vọng Tịch Nhai này, chính là nơi ước hẹn mà năm đó người đàn ông chờ đợi người con gái tu hành trở về, cũng chính là nơi cô gái bị Cửu Yêu Huyền Ma bắt đi.
Sau khi nói xong, nhiều hàng chữ cùng lúc nhắc nhở nhiệm vụ của hai người bọn họ ở trong cột: “Trở về Vọng Tịch Nhai chín trăm năm trước, tiêu diệt Cửu Yêu Huyền Ma.”
Chàng trai nào đó phân tích một chút, nếu là chín trăm năm trước, hẳn là chỉ lúc bọn họ lần đầu tiên nhảy vực, đi qua dốc núi xuống xoáy nước trung tâm hồ đến phong cảnh như xuân kia của Vọng Tịch Nhai.
Nói cách khác, bọn họ muốn giết Cửu Yêu Huyền Ma, còn phải trở lại chỗ đó.
Trong trò chơi có một thiết lập, nếu như trong đội đã có người ở trong bản mô phỏng nào đó, chỉ cần click mời vào, những người khác trong đội có thể trực tiếp đến bản mô phỏng đó.
Nhưng ngoại trừ bản mô phỏng cá nhân, về phần nhiệm vụ Tàng Ẩn có phải như thế hay không, không ai dám có kết luận.
Mặc kệ có thể truyền đến hay không, cứ thử xem thôi.
Vì vậy, sáu người đồng loạt nhảy xuống núi.
Tình hình không hề khác mấy lần trước, mặt hồ vốn dao động, sau đó gió nổi mây phun, sau khi có cầu vồng giữa trung tâm hồ xuất hiện Liên Tiểu Tiên áo trắng.
Lúc Liên Tiểu Tiên nói chuyện lại tiết kiệm không ít câu, sau khi nói hai ba câu, Tiểu Tiên biến mất, mặt hồ xuất hiện vòng xoáy.
Lão Đại, Tiêu Sái bọn họ nhìn thấy mà sửng sốt.
Tiêu Sái: “Quá phóng khoáng, quần áo trên người kia.”
Thanh Sơn: “Vóc người đẹp đấy, đó là NPC” (NPC là nhữg nhân vật đc thiết kế sẵn trog game để hỗ trợ người chơi - Viết tắt của từ NON-PLAYER CHARACTER .). Như ẩn như hiện, quả thật đường cong đó…
Lão Đại không nhịn được vuốt đao: “Khiến lòng người sôi sục, ha ha.”
Lão Tam đi theo vuốt đao: “Chính xác.”
Thu thiên đổ mồ hôi, bây giờ là lúc thảo luận chuyện nào sao? Chỉ là ăn một cái tết, không ngờ lão Đại và lão Tam cũng chú ý khơi dậy một số chuyện.
NPC Liên TiểuTiên này thiết kế rất đẹp, phải nói là NPC xinh đẹp nhất trên trần gian, dĩ nhiên không phải là Liên Tiểu Tiên thì không ai có thể hơn.
Chỉ là cho tới bây giờ Thu Thiên và chàng trai nào đó cũng không quá chú trọng hình dáng bên ngoài, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên thấy, cho nên cũng không có cảm giác gì nhiều.
Thanh Sơn càng nghi ngờ gấp đôi: “Lão Tứ, cậu không cảm thấy NPC này rất mất hồn?” Không lý do sao, loại người đàn ông giống như anh ta, nhìn thấy cái này cho dù là hình ảnh hư cấu đều đã chảy nước miếng. Nhưng mà cũng đúng, lão Tứ là ai, lão Tứ là Kỷ Tri Viễn mãi mãi không bị sắc đẹp hấp dẫn.
Chàng trai nào đó mới nhàn nhạt nói một câu: “Bình thường.”
Mặc dù là nói với Thanh Sơn, nhưng dường như ánh mắt chàng trai nào đó đặt trên người của Thu Thiên.
Tất cả người đàn ông hiểu ra, nói nhảm không phải sao! Thu Thiên ở đây, có người bạn gái trong sạch như rồng nhỏ, ai sẽ để ý đến NPC hư cấu.
Thu Thiên đỏ mặt.
Vì che giấu sự xấu hổ của cô, dẫn đầu đi đến trong hồ: “Lão Tam, các anh mau đến đây xem, có thể trực tiếp đi vào hay không.”
Kỷ Tri Viễn nhếch môi cười về phía màn hình, cũng không vạch trần cô xấu hổ, đi nhanh mấy bước, đứng ở bên cạnh cô: “Chờ anh.”
Câu này là nói chuyện riêng.
Thu Thiên thấy những lời này không khỏi dừng chân, trong nháy mắt nghiêng người vừa đúng nhìn thấy động tác anh dùng trong hệ thống.
Lần này, dọa cô giật mình, vội vàng quay đầu nhìn mấy người đàn ông khác, cũng may mấy người đàn ông kia không chút nào chú ý đến động tác của Kỷ Tri Viễn, cô mới khẽ thở dài.
Trước mặt nhiều người như vậy anh cũng dám…
Thu Thiên rất hoài nghi mấy ngày nay anh không đến chung cư của mình, cũng không phải bởi vì anh tức giận, tuyệt đối là bởi vì anh không dùng xe, hay là nguyên nhân gì khác.
Cho nên rất không cam lòng yếu thế đáp biểu tình quả đấm lại.
Người nào đó lại nhếch môi cười, gửi lại đôi môi đỏ mộng.
Vừa tới liền đáp lại, cực kỳ vui vẻ, mãi cho đến khi mấy người con trai phía sau kia đồng thời thúc giục, trên mặt Thu Thiên mới nóng lên.
Chàng trai nào đó tự biết mình trêu chọc có hơi quá, nhưng thật sự là nhịn mấy ngày, có chút khó có thể kiềm chế, không khỏi tự giễu cười một tiếng, thu lại cảm xúc: “Đi thôi.”
… Thu Thiên nhìn anh đi trước, tự mình đành phải đuổi kịp.
Hai giây sau, màn hình bắt đầu tối, lại hai giây sau, màn hình sáng lên, bọn họ đã đi đến Vọng Tịch Nhai chín trăm năm trước.
Giống như suy đoán trước đó của bọn họ, đám lão Tam không có cách đi vào được.
Vì vậy Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn gửi tin mời bọn họ đến, trong nháy mắt, bốn người nào đó cũng xuất hiện ở trên Vọng Tịch Nhai bốn mùa như xuân kia.
“Quả nhiên là nhân gian tiên cảnh.” Lão Tam không nhịn được cảm thán về Vọng Tịch Nhai chín trăm năm trước, Tiêu Sái lại bắt đầu chụp hình.
“Mẹ kiếp!” Thanh Sơn nhìn Tiêu Sái luôn chụp ảnh, rất không hài lòng về việc chụp hình, “Chụp tấm hình chung cho lão Tứ và em dâu!”
Một câu làm thức tỉnh người trong mơ, Tiêu Sái nhanh chóng ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới trước mặt người đàn ông áo xanh.
Không đành lòng làm trái ý tốt của người khác, Thu Thiên đành phải đứng bên cạnh người đàn ông nào đó, hai người đứng vai kề vai, phía sau là hình ảnh khoan khoái mây trắng bay lượn ở Vọng Tịch Nhai.
Riêng tư thế này, Tiêu Sái liền ngưỡng mộ, nhìn xuống, ngay mặt, bên cạnh chụp N tấm.
Chụp xong cái này, Thu Thiên vừa muốn đi, lão Đại vuốt đao và lão Tam ở một bên đột nhiên cùng lúc nói: “Tư thế quá đơn giản.”
Thanh Sơn vỗ đùi: “Lão Tứ, dùng biểu tình vợ chồng đi!”
Biểu tình vợ chồng… Biểu tình vợ chồng…
Biểu tình vợ chồng ở trong này không phải là hình ảnh, mà là hành động, giống như ôm, như ôm công chúa, như hôn trán, như nam ôm eo nữ hôn thắm thiết…
Chàng trai nào đó không nói gì, Thu Thiên đã sớm bị shock không cách nào nhúc nhích.
Rốt cuộc bọn họ đang làm gì?
Chẳng lẽ không phải đến đánh Boss sao… Thật khiến cho người ta phiền muộn…
Cũng may Kỷ Tri Viễn kịp thời nói một câu: “Chú ý BOSS!”
Đừng nói, mặc dù câu này của Kỷ Tri Viễn nói ra rất kỳ lạ, cũng quá cố ý, nhưng quả thật nhận được hiệu quả rất tốt.
Đầu tiên Thanh Sơn và Tiêu Sái sửng sốt, sau đó vậy mà liếc nhau, cười với Kỷ Tri Viễn.
Thu Thiên thầm nghĩ, mặc dù anh lấy cớ này rất kém, nhưng mà cũng coi như cứu vớt cô đang xấu hổ.
Ai ngờ, mới vừa nghĩ như vậy xong, liền cảm thấy hình ảnh run lên, bầu trời đột nhiên xuất hiện đám quạ lớn mãnh liệt như mây đen đến gần.
Người đàn ông áo xanh nhanh chóng bảo vệ người mặc áo tím phía trước, nhanh chóng viết chữ: “Tiểu Ngũ tránh xa một chút.”
Mây đen liền cuốn sạch cả Vọng Tịch Nhai, sắc trời ảm đạm, cuồn phong gào thét, lá cây ở không ngừng tung bay giữa không trung.
Cùng với đất rung núi chuyển, giữa một đám mây đen, dần dần xuất hiện một cơ thể vô cùng to lớn.
Eo gấu lưng hổ, đầu như tê giác mặt hung dữ, nhưng không nhìn thấy mắt. Tóc đỏ cực kỳ dài, bay lượn ở trong gió.
Móng trái cầm nĩa, móng phải mở ra, phát ra hình cầu màu xanh tím như ma quỷ đang không ngừng xoay chuyển giữa trời.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, quái vật khổng lồ kia từ đó rơi xuống, vững vàng rơi trên Vọng Tịch Nhai.
Xem ra đây chính là Cửu Yêu Huyền Ma mà Liên Tiểu Tiên nói.
Tiêu Sái: “Quá lớn…”
Thanh Sơn: “Cậu đừng đứng gần nó! Có chết đừng trách tôi!”
Tiêu Sái đang nhìn say mê, cư nhiên từ từ dựa sát vào Cửu Yêu Huyền Ma, muốn chụp vài tấm hình góc độ khác nhau.
Không đợi những người khác phản ứng kịp, Thanh Sơn trái lại rống to Tiêu Sái trước.
Mặc dù, ngữ điệu không tốt lắm, nhưng thật ra, lão Nhị rất tốt với Tiểu Ngũ…
Nhưng mà, GM hả, cách thức Cửu Yêu Huyền Ma này xuất hiện cũng quá kỳ quái, lại còn từ trên trời giáng xuống.
Cửu Yêu Huyền Ma vừa mới đứng vững, liền trực tiếp nhìn trời gào một tiếng, mà nó gào thét một lát, mặt đất lại có thể còn xuất hiện vòng sáng màu xanh lam, từ nhỏ biến thành lớn, từ xa tới gần.
Cho đến khi vòng sáng quét qua trên người mình, Thu Thiên mới phát hiện trên màn hình người mặc áo tím lại bỗng chốc lung lay, bị thương lập tức hiển thị nhắc nhở màu máu -386 trên đầu.
“Mẹ nó! Đây là kỹ năng quần công!”
Dựa vào mức độ phát xạ và độ mạnh yếu, cho dù khinh công có khá hơn nữa, cũng không trốn được!
Nhiều lời thêm vô nghĩa, đại đao trong tay lão Đại, lão Tam đồng thời sáng lên, vô số bột nước li ti bắt đầu lượn vòng đánh tới quái vật khổng lồ kia.
Ngay cả Tiêu Sái cũng đã ra dáng cầm cây quạt lên, lại còn có thể vận dụng triệt để tuyệt chiêu kiếm pháp đang dùng hồi máu cho Thanh Sơn.
Cái này thật đúng là cực kỳ phát triển trình độ.
Mọi người cùng nhau phát ra kỹ năng, vòng tròn không ngừng chạy xoay tròn đánh nó, mặc dù màn hình có hiển thị mức bị thương của nó, nhưng mà, so với thanh máu rất dài kia, kỹ năng ảnh hưởng đến nó vẫn còn quá yếu ớt.
“Lão Tứ, tiếp tục như vậy không được đâu.” Lão Đại liếc nhìn thanh máu của mình tụt xuống, vừa thuận tay nắm lấy một viên thuốc hồi phục lập tức nuốt vào.
Kỷ Tri Viễn nhanh chóng phân tích, vẫn không quên nhanh chóng hồi máu cho Thu Thiên và Lão Tam.
Thu Thiên mặc trên người bộ đồ ngọc bích, tỉ lệ né tránh tăng cao, cho nên tốt hơn lão Đại bọn họ một chút, ít nhất ba lần có thể có hai lần né tránh thành công.
Nhưng cứ như vậy đánh tiếp, quả thật không phải biện pháp, rất có thể bị tiêu diệt hết tập thể.
Vào lúc này, quái vật lớn kia đột nhiên đâm nĩa xuống mặt đất, mặt đất lập tức nứt ra mấy cái khe lớn, vòng tròn màu lam ban nãy biến mất, nhưng ngay sau đó lại bị nét vẽ màu xanh lam trên cây nĩa thay thế phát xạ ra bên ngoài.
Nhưng nét vẽ cuối cùng tốt một chút, bản lĩnh Thu Thiên cực nhanh nhẹn liên tục nhảy mấy cái, thuận lợi tránh thoát những đường lam trong không trung kia.
Động tác hoàn mỹ lại đẹp, quả thật tựa như Bond trong phim 007, thuận lợi tránh thoát tia hồng ngoại phòng bị.
Thanh Sơn cũng không nhịn được kêu lên tốt! Không ngờ, em dâu xinh đẹp, thao tác còn mạnh như vậy, quả nhiên là người một nhà của lão Tứ, đều mạnh mẽ không phải người.
… Nhìn thấy Thanh Sơn quá kích động, liền tha thứ cách diễn đạt không thích hợp của anh ta.
Thao tác của Thu Thiên đang lưu loát, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn, thấy chàng trai nào đó nói một câu trong kênh hệ thống.
“Thu Thiên, sử dụng bích ngọc châu đó.”
Bích ngọc châu, mới vừa rồi trước khi đến anh kêu mình mang hạt châu theo, cũng là lúc ấy sau khi đổi bộ đồ ngọc bích, đồng thời cho hai người NPC bọn họ một hạt châu đảm nhận nhiệm vụ.
Hạt châu kia chẳng lẽ sẽ có lợi gì sao?
Nhanh chóng mở gói hàng ra, con chuột chuyển qua bên trái hạt châu, quả nhiên phát hiện nhắc nhở: một hạt châu vô cùng thần kỳ, có thể sử dụng chốc lát.
Không chút do dự double-click phím bên phải, sau đó, chuyện thần kỳ xảy ra.
Cửu Yêu Huyền Ma phát ra năng lực ánh sáng, đánh lên trên người, cũng mềm như bông giống như không có bất kỳ lực sát thương nào, trên đầu người màu tím hiện ra nhắc nhở con số -1 giống như đùa.
Cái này chẳng phải con quái không hề có lực sát thương với bọn họ sao.
Thu Thiên không khỏi có chút vui mừng nhìn về phía chàng trai nào đó, tên con trai đó đang tăng máu cho lão Đại và lão Tam, hơn nữa xem ra chuẩn bị muốn bắt đầu năng lực Ngọc Phiến Thư Sinh mạnh nhất.
Cô dĩ nhiên cũng không thể rớt lại phía sau, phải biết thiếu nữ áo tím cũng có kỹ năng rất tốt, chính là Hoa Điệp Chi Hồn.
Quần áo nhẹ nhàng chuyển động trong cánh hoa, nhẹ nhàng như bươm bướm ngày xuân nhẹ nhàng bay qua.
Một xoay tròn, một xoay người lại, thiếu nữ áo tím linh động, giống như là tiên nữ bị bỏ quên ở phàm trần, làm cho người ta nhìn thấy có vài phần si mê.
Ánh sáng màu tím nhạt xoay tròn, mềm mại đáng yêu mà lại không mất sự sắc bén hướng tới Cửu Yên Huyền Ma kia.
Chỉ thấy lúc này! Đột nhiên một đường ánh sáng bảy màu từ yếu đến mạnh đuổi theo ánh sáng màu tím nhạt kia, cùng hợp với ánh sáng màu tím nhạt làm một, trực tiếp đánh về phía Cửu Yêu Huyền Ma!
Thủy châu của lão Tam và lão Đại cũng vận sức chờ phát ra đuổi theo ánh sáng bảy màu kia, còn có thanh kiếm trong tay Thanh Sơn hiện ra ánh sáng màu lam.
Nhiều loại ánh sáng nay đều đồng thời hợp thành một điểm, hình thành vòng xoáy vô cùng to lớn, trực tiếp dồn ép ngay vị trí trái tim của quái vật khổng lồ kia!
Tất cả chỉ mới ngắn ngủi mấy giây, ánh sáng giống như biến thành thanh kiếm vô cùng sắc nhọn, không chút lưu tình xuyên qua cơ thể Cửu Yêu Huyền Ma, sau đó, ánh sáng bắn ra bốn phía, con vật khổng lồ tan biến trong nháy mắt!
Bầu trời hiện lên vô số loại ánh sáng, có phần giống như tia chớp, chỉ là đủ loại màu sắc mà thôi.
Luồng sáng trôi qua, con vật khổng lồ hoàn toàn biến mất, lại xuất hiện chín con có vẻ như không có chân, hơn nữa quái vật một mắt đang chậm rãi di chuyển, vật thể kỳ quái giống như một con quái bình thường trong trò chơi, nhưng tóc dài màu đỏ giống như con quái vật kia lúc nãy. Chỉ là xem ra không có hung hăn như thế, cũng không có kinh khủng như vậy.
Làm sao giết xong còn có con quái?
Mặc dù trong lòng nhóm người có chút nghi vấn, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thanh Sơn thử nghiệm đùa giỡn cho con gần anh ta nhất vài phát kiếm, máu có chút dày, nhưng tuyệt đối đánh được, lập tức chết, trong lúc chết còn xuất hiện một con giống như quái vật khổng lồ mới vừa rồi kia, trong tay có vật thể treo lơ lửng giữa không trung.
Kỹ năng quần công của người con trai nào đó quá mạnh, trực tiếp đón tới hai ba cái liền rớt xuống ba con, sau đó Thu Thiên cũng giết một con, lão Đại lão Tam còn lại hợp lực giết hết.
Chỉ thấy mấy hình cầu trên trời kia dần dần hợp lại, sau đó hình thành sương mù, sương mù kia dần dần tan đi, tự nhiên xuất hiện một cô gái trẻ tuổi, trên đầu có dấu chấm hỏi màu đỏ rất to!
Thu Thiên không khỏi sững sờ, nhìn về phía Kỷ Tri Viễn, vừa vặn phát hiện chàng trai nào đó cũng đang nhìn cô.
Cô đột nhiên rất hồi hộp, cũng rất kích động, bởi vì, nếu như dựa theo nhiệm vụ tàng ẩn nhắc nhở, sau khi giết hết Cửu Yêu Huyền Ma, sẽ cứu thoát người con gái kia, mà giải cứu người con gái, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành rồi.
Trần thế náo động nhất, nhiệm vụ tàng ẩn dây dưa nhất – tình duyên ngàn năm ở Vọng Tịch Nhai.
Cũng không biết có phải gần tình ý mà e sợ hay không, Thu Thiên đi vài bước, lại dừng bước không đi lên, có phần nhờ giúp đỡ nhìn chàng trai nào đó.
Chàng trai nào đó lại khẽ mĩm cười với cô.
Nụ cười này, khiến Thu Thiên ổn định cảm xúc, cô hít thở sâu một lát, cất bước đi về phía cô gái, sau đó dừng lại đứng trước mặt cô gái, click vào dấu chấm hỏi trên đầu.
Ngay sau đó trong màn hình nhắc nhở cùng nói chuyện với nhau.
Cười: “Tiểu tử bị nhốt ở đây 999 năm, đến năm nay đã là 1000 năm. Cảm ơn đại ơn đại đức của ân nhân, tiểu tử không gì báo đáp. Cửu Yêu ở bên trong núi Vọng Tịch dưỡng được chín thần để cưỡi, tiểu nữ tử vẫn luôn chăm sóc, bây giờ tiểu nữ tử muốn đi tìm vọng lang, chín thần để cưỡi liền tặng cho ân nhân.” Nói xong cơ thể cúi chào “Mong rằng ân nhân nhận lấy, đừng từ chối.”
Sau đó liên tiểu tiên vừa kể lại chuyện xưa ngày hôm đó, vừa cảm thán một lần, lúc này mới vung tay lên, bên cạnh vách núi thấp thoáng một người đàn ông tới, mi thanh mục tú. (*)
(*) Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.
Hai người cùng nhau đi tới, cầm tay nhìn nhau.
Rồi sau đó, phía sau hai người xuất hiện hào quang bảy màu, không đợi bọn họ hiểu chuyện gì xảy ra, hai người kia liền biến mất ở bên trong hào quang.
Chỉ có trên màn hình máy tính của Kỷ Tri Viễn và Thu Thiên đồng thời xuất hiện bốn câu thơ:
Trên trời nguyện làm chim liền cánh,
Dưới đất nguyện làm cây liền cành.
Ngàn năm tình duyên trông mong gặp gỡ,
Cuộc đời này không rời Vọng Tịch Nhai.
Thu Thiên vẫn còn ngẩn ngơ nhìn bốn câu thơ trên màn hình, trên màn hình lại chợt hiện, xuất hiện một con giống Phượng Hoàng toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt nhuộm bảy màu, có chín đuôi rất dài tung bay trong gió, xinh đẹp khác với chim màu trắng!
Mọi người nhìn thấy không khỏi ngẩn ra, người nào đó khẽ cười, nhưng vẫn không quên nhìn về phía đôi mắt mở rất lớn của người áo tím nào đó.
Cùng lúc đó, trên thế giới xuất hiện một dòng thông báo: [ Chúc mừng Thu Thiên và vợ chồng quan nhân Tây Hồ hoàn thành trò chơi sử thi tình duyên ngàn năm ở Vọng Tịch Nhai cấp nhiệm vụ Ẩn Tàng! ]
Ngay sau đó, lại là một chuỗi thông báo.
[ Chúc mừng bang phái Thu Ý Nồng nâng lên một cấp, điểm tăng lên 500 điểm! ]
[ Chúc mừng Thu Thiên và quan nhân Tây Hồ đạt được danh hiệu Thần Tiên Quyến Lữ! ]
[ Chúc mừng Thu Thiên và quan nhân Tây Hồ giành được Phượng thần thú chín màu để cưỡi! ]
. . . Oa. . . . . . . .
Bên dưới thế giới náo nhiệt.
Mặc dù ăn tết người chơi không tính là quá nhiều, nhưng có thể thảo luận xem đều đã thảo luận xem rồi.
Có bày tỏ sùng bái, có bày tỏ thần kỳ.
Nhưng đại đa số người đều bày tỏ vô cùng hâm mộ Tây Hồ và Thu Thiên có thể hoàn thành nhiệm vụ sử thi này.
Còn có, thần thú cấp bậc đó, cả trong trò chơi chỉ có một con như thế, quá làm cho người ta hâm mộ! Quá phong cách rồi!
Tiêu Sái và lão Tứ càng vui mừng không thôi, hai người vây quanh con chim lớn màu trắng chụp rất nhiều tấm hình.
Lão Đại và lão Tam cũng cảm thấy vui mừng thay Tây Hồ và Thu Thiên.
Quan trọng nhất là, điểm của bang phái nâng cao, nói cách khác, tháng này, bọn họ sẽ đạt được hạng thứ nhất toàn bộ bang phái sever, người trong bang phái kỳ Qīsūu.com đều sẽ có phần thưởng!
Thu Thiên nhìn Phượng Hoàng chín màu xinh đẹp kia, mặc dù vui mừng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút mất mát.
Không phải là bởi vì phần thưởng chưa đủ tốt, đối với cô mà nó, cô không coi trọng đồ vật trong trò chơi.
Cô sở dĩ buồn bã, là bốn câu thơ kia.
Cho dù chỉ là tình tiết trò chơi đặt ra, nếu như cùng người mình thích tách ra, nhất định rất khổ sở.
Vô tình nghĩ đến người đàn ông nào đó, thời gian gần bốn tháng nói ngắn không ngắn, nhưng dài cũng không dài, anh trở thành bạn trai của cô.
Lần đầu tiên được đàn ông nắm tay, lần đầu tiên được đàn ông ôm, lần đầu tiên hôn môi với đàn ông.
Chưa bao giờ nghĩ tới, về sau sẽ như thế nào.
Nhưng bây giờ cô, lại có một chút thất vọng.
Nếu như ở cùng với anh, có thể giống như trong trò chơi cười với vọng lang, lâu như vậy không?
Dĩ nhiên không thể nào là một ngàn năm, chỉ cần lâu một chút, liền giống như hiện tại, lâu một chút hơn nữa thì tốt rồi.
Cô xoay người nhìn anh, hình như phát hiện ánh mắt của cô, anh trên màn hình khẽ mỉm cười cũng không nói lời nào trong kênh.
Nhưng di động đặt trên bàn lại sáng.
Từng chữ từng chữ của anh viết trong tin nhắn, mỉm cười gửi cho cô.
Anh nói: “Biết không? Anh muốn gặp em.”
Thì ra là, anh lại hiểu tâm tình giờ khắc này của cô.
Còn có gì có thể so sánh với việc khiến người ta ấm áp này đây?
Cô quyết định không hề ngượng ngùng nữa, thoải mái đáp lại anh: “Em cũng thế.”
Em cũng thế… Muốn gặp anh.
Tác giả có lời muốn nói: muốn kết thúc rồi, nước mắt của tôi rơi ào ào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.