Chương 20
Neil
07/11/2022
Thu Nguyệt Minh nhìn bóng lưng nàng, luôn cảm thấy một cổ bí ẩn tìm tàn. Nàng đáng lẽ nên thiên chân thuần khiết nhưng cố tình lại quỷ mị khó
phân.
-" Yl, nàng thật sự là Cẩn Hạ Thần sao"
" Thật, mọi thông tin cùng chỉ số đều cho biết nàng là nữ chủ của quyển tiểu thuyết này "
" Chỉ số... Tu vi của nàng ta đã tới đâu rồi "
" Chủ nhân, đã vào Tri Vượt bát tinh "
Thu Nguyệt Minh tròn mắt. Nhanh đến như vậy, không đúng cốt truyện chỉ mới bắt đầu nàng ta làm sao làm được chuyện này.
" Nguyên tác không bị ảnh hưởng sao " nàng muốn vò đầu nhưng nhấc tay đã bắt đầu ê ẩm, nàng quên mình còn đang bị thương thật xui xẻo mà.
" Không ảnh hưởng thưa ngài"
Thu Nguyệt Minh bám tường đi từng bước khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc để lộ nét lạnh nhạt nơi khoé môi, trên người đã rách đến khó nhìn nhưng nàng không để ý chỉ chăm chăm phía trước xuất thần.
Nguyên tác đã bị sáo trộn Thu Nguyệt Minh có một suy nghĩ tự phong, mạch truyện đã không còn đi theo đường thẳng, như nhện đang giăng tơ làm tổ uống lượng, tất cả đều tập trung tại một tâm điểm. Sẽ không quá khó đoán nếu tâm điểm là nàng nhưng theo lời hệ thống từng thông cáo còn rất nhiều người bị "quét"vào không thể chắc chắn rằng ai trong họ sẽ là tâm điểm hoặc không.
Theo ý nghĩ đó Vũ Hạo Thiên sẽ mất đi hòa quang nam chính đồng thời cũng làm nàng mất đi nguyên tác tu bổ sẽ không thể đoán trước được sự việc xảy ra. Trong thế giới Thần hiện hữu này việc đoán được tương lai có lợi thế rất lớn với Thu Nguyệt Minh nếu mất đi nàng còn phải lao tâm khổ trí nhiều hơn.
Thu Nguyệt Minh đỡ đầu dù có linh dược hỗ trợ nhưng vì nàng mất máu khá nhiều trong thời gian ngắn chưa thể tu bổ, thân thể cũng ẩn ẩn đau nhức. Thu Nguyệt Minh cắn môi dòng suy nghĩ cứ như vậy bị cơn đau làm rối loạn.
Nàng bước về tiểu viện suy nghĩ hỗn loạn không giúp ích được gì, Thu Nguyệt Minh tạm gác qua một bên nàng bước đến bàn nhỏ lấy y phục thay ra.
Vết thương chồng chất đã sớm khô kết mài đỏ tươi chói mắt tương phản với da thịt trắng tuyết, Thu Nguyệt Minh cắn răng lau một chút những chỗ bị thương đổ một ít thuốc ra khăn tay chấm nhẹ lên từng vết thương.
Không như tưởng tượng đau rát ngược lại bôi lên có chút mát lạnh. Phía sau lưng không với tới Thu Nguyệt Minh thở dài mặc y phục vào. Quần áo bị hủy nàng cũng không liếc nhìn, trực tiếp cất vào góc lấy ra y phục đệ tử mặc vào không quên treo Bách Ngọc bên hông.
Làm xong hết thảy Thu Nguyệt Minh bước ra khỏi phòng, nàng còn nhiệm vụ phải làm chưa thể an tâm nghỉ ngơi.
Lần này may mắn hơn vừa qua cửa tiểu viện đã thấy Hồng Nhung cùng Du Trầm đi đến.
Hai người đang nói chuyện ngước mắt thấy Thu Nguyệt Minh thì mỉm cười đi tới.
" Sư muội như thế nào ra đây không phải nên ở trong nghỉ ngơi sao "
Du Trầm ôn hòa chào hỏi nàng.
" Ta có chút chuyện muốn tìm hai vị sư tỷ chỉ giáo "
Thu Nguyệt Minh cũng yên lặng gật đầu với các nàng không nhanh không chậm nói.
Hồng Nhung cùng Du Trầm nhìn nhau, Hồng Nhung mỉm cười bước tới gần Thu Nguyệt Minh
" Sư muội cứ nói chuyện chúng ta biết đương nhiên sẽ nói cho ngươi"
- " vậy hai vị sư tỷ mời theo ta ".
Du Trầm cầm quyển công pháp trong tay hơi suy tư nhìn Thu Nguyệt Minh.
" Ý sư muội ta đã rõ chuyện này có chút kì lạ, ta cần thương lượng với đại sư tỷ, ngươi tạm thời đừng động đến công pháp cứ yên tâm tịnh dưỡng "
Hồng Nhung bên cạnh cũng một bộ trầm tư, nàng trước giờ vẫn chưa thấy người không thể dẫn khí nhập thể, rõ ràng Bách Ngọc có phản ứng với linh lực trong cơ thể nhưng lại không hấp thụ được linh khí chuyện này quả thật kì lạ.
Linh khí là nguồn linh lực sản sinh từ vòm đại lục là nguồn linh lực tự nhiên trong trời đất. Nhân, ma, yêu, vận đều có khởi đầu từ linh khí chuyển hóa thành linh lực, là căn nguyên cũng là tà đạo của thế giới.
Hồng Nhung nghĩ đến vài khả năng cũng lắc đầu khó hiểu, nàng nhẹ giọng nói.
" Sư muội ngươi đừng lo lắng ta cùng Du Trầm sẽ tìm đại sư tỷ nàng ấy chắc chắn sẽ có cách giúp ngươi "
- " hai vị sư tỷ có thể cho ta theo ở nơi này cũng không an tâm được "
Thu Nguyệt Minh mặt một bộ nghiêm túc nói, nàng nếu ở đây thì tương lai thật sự bị phế rồi, thời gian nhiệm vụ chỉ còn một ngày.
Hồng Nhung nhìn nàng vừa định mở miệng thì Du Trầm bên cạnh đã ôn hòa tiếp " hảo, muội theo chúng ta cùng đi" lại quay sang Hồng Nhung gật đầu.
Bầu không khí có chút quái dị, Thu Nguyệt Minh kiệm lời khuôn mặt vạn vạn không biểu tình đi theo.
Hồng Nhung liếc mắt nhìn nàng nhỏ giọng hỏi Du Trầm " thật sự để nàng đến sao "
- "có gì không thể, đại sư tỷ đã căn dặn chúng ta chiếu cố nàng không phải sao "
" Nhưng mà..." Hồng Nhung muốn nói lại thôi chỉ đành thở dài. Thôi bỏ đi phải cầu tiểu sư muội nhiều phúc rồi.
Du Trầm bật cười nhìn qua nàng:" Ngươi đây lo lắng cái gì a đại sư tỷ cũng không phải hổ sẽ không ăn nàng "
- " cầu mong là vậy " Hồng Nhung vẫn rầu rĩ. Đại sư tỷ chỉ sợ hổ còn không bằng. Cũng không quên phản bác nội tâm Hồng Nhung đều là đại sư tỷ sẽ dùng cách nào khiến tiểu sư muội dẫn khí nhập thể, trong đầu lượt qua ba ngàn kiểu" tra tấn" Hồng Nhung rùng mình.
Du Trầm bất đắc dĩ nhìn nàng ở kia rối rắm vỗ nhẹ vào vai nàng, Hồng Nhung hoàn hảo thu tâm tư lại, hai người nhìn nhau cuối cùng thở dài bước đi.
Thu Nguyệt Minh không biết tâm tư hai người vẫn đang ung dung chịu đựng cơn đau nhức bước tiếp..
*
- "Đại sư tỷ mọi chuyện là vậy"
Tiểu viện của Trúc Diễm được bố trí rất chỉnh chu phù hợp với tính cách nghiêm khắc của nàng. Mọi ngọn cây nhành cỏ đều được cắt gọt tỉ mỉ có dòng nước chạy dọc theo bờ rãnh chảy đến hậu viện, nơi đó có một vườn trồng đầy dược linh đang tỏa ánh sáng ấm áp.
Thu Nguyệt Minh không nghĩ đến Trúc Diễm cũng là một người biết hưởng thụ như thế. Miêu tả về người này không nhiều chỉ biết nàng vì Thiên Tinh quán mà nhốt mình khổ luyện không màn thế nhân dần đà sinh ra thập toàn thập mỹ chẳng một hạt bụi nhân sinh nào có thể lọt vào mắt nàng. Một người nghiêm khắc với người khác cũng chẳng tha cho bản thân mình bao nhiêu.
Bên tai tiếng nước róc rách tâm không tránh khỏi cảm giác thanh bình, Thu Nguyệt Minh cúi đầu hạ mi mắt bắt đầu lạc vào suy tư.
Nàng có lẽ không biết hay cố tình bỏ qua ánh mắt một người lúc mới bước vào đã dán chặt trên người nàng.
Trúc Diễm nhìn tiểu sư muội mới nhập môn, dáng người nhỏ nhắn phần khí chất đối nghịch luân chuyển trên người nàng hài hòa đến khó tả. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt non nớt tinh mỹ tạo cho nàng phần khí chất đặc hữu độc nhất, dù muốn nhưng cũng không thể che lấp đi phần thành thục quyến rũ trong xương tủy.
Cố tình mang một gương mặt hoạ thủy lại thanh khiết như suối làm người không tự chủ được tới gần nàng nhưng rồi lại như vật cản đường không thể với chỉ mặc nàng bước qua rất giống với người đó.
Thanh lãnh như băng tuyết lại yêu mị câu hồn một người thích yên tĩnh văn nhã thanh lãnh như liên trắng lại không cam lòng tịch mịch nhuốm màu phong trần.
Ánh mắt Trúc Diễm nhìn Thu Nguyệt Minh thoáng qua tia mất mát nhưng chỉ thoáng qua.
Nàng vẫn một bộ dạng nghiêm nghị như thường:" chuyện này quả thật có chút rắc rối ta phải trình lên sư tôn tạm thời muội cứ ở tiểu viện"
Trúc Diễm hơi nâng mi nhìn nàng:" tu hành không được vội nếu không sẽ nhập ma chướng"
Nàng nhìn vào mắt thiếu nữ hạ giọng trầm thấp:" vạn kiếp siêu linh"
Hồng Nhung kéo góc áo Du Trầm kẽ liếc nàng lên án, ngươi xem đại sư tỷ lại bắt đầu xấu tính rồi.
Thu Nguyệt Minh tâm tình lúc này đã có phần gấp nhiệm vụ a chỉ còn một ngày ngươi không muốn ta vội thì chờ ngày phế a.
" Chủ nhân yên tâm dù mất khả năng hấp thụ nhưng ngài có thể nhờ công phu chỉ có hơi phiền phức một chút"
" Một chút, ngươi nói thật hay thử cảm giác bị gió quật đến rách da có bao nhiêu đau chưa "
Thật đúng lúc nàng nghi ngờ hệ thống, chờ đến tuyệt đường sống của nàng.
" Nhưng ngài cũng chịu được đấy thôi ". Âm thanh cuối cùng lại từ từ nhỏ đi giống như sợ Thu Nguyệt Minh nghe thấy dứt khoát chuyển đổi thành tiếng gào nhỏ không biết của loài nào.
Thu Nguyệt Minh kinh ngạc hệ thống từ lúc nào sinh động như vậy.
-" Yl, nàng thật sự là Cẩn Hạ Thần sao"
" Thật, mọi thông tin cùng chỉ số đều cho biết nàng là nữ chủ của quyển tiểu thuyết này "
" Chỉ số... Tu vi của nàng ta đã tới đâu rồi "
" Chủ nhân, đã vào Tri Vượt bát tinh "
Thu Nguyệt Minh tròn mắt. Nhanh đến như vậy, không đúng cốt truyện chỉ mới bắt đầu nàng ta làm sao làm được chuyện này.
" Nguyên tác không bị ảnh hưởng sao " nàng muốn vò đầu nhưng nhấc tay đã bắt đầu ê ẩm, nàng quên mình còn đang bị thương thật xui xẻo mà.
" Không ảnh hưởng thưa ngài"
Thu Nguyệt Minh bám tường đi từng bước khuôn mặt đã khôi phục chút huyết sắc để lộ nét lạnh nhạt nơi khoé môi, trên người đã rách đến khó nhìn nhưng nàng không để ý chỉ chăm chăm phía trước xuất thần.
Nguyên tác đã bị sáo trộn Thu Nguyệt Minh có một suy nghĩ tự phong, mạch truyện đã không còn đi theo đường thẳng, như nhện đang giăng tơ làm tổ uống lượng, tất cả đều tập trung tại một tâm điểm. Sẽ không quá khó đoán nếu tâm điểm là nàng nhưng theo lời hệ thống từng thông cáo còn rất nhiều người bị "quét"vào không thể chắc chắn rằng ai trong họ sẽ là tâm điểm hoặc không.
Theo ý nghĩ đó Vũ Hạo Thiên sẽ mất đi hòa quang nam chính đồng thời cũng làm nàng mất đi nguyên tác tu bổ sẽ không thể đoán trước được sự việc xảy ra. Trong thế giới Thần hiện hữu này việc đoán được tương lai có lợi thế rất lớn với Thu Nguyệt Minh nếu mất đi nàng còn phải lao tâm khổ trí nhiều hơn.
Thu Nguyệt Minh đỡ đầu dù có linh dược hỗ trợ nhưng vì nàng mất máu khá nhiều trong thời gian ngắn chưa thể tu bổ, thân thể cũng ẩn ẩn đau nhức. Thu Nguyệt Minh cắn môi dòng suy nghĩ cứ như vậy bị cơn đau làm rối loạn.
Nàng bước về tiểu viện suy nghĩ hỗn loạn không giúp ích được gì, Thu Nguyệt Minh tạm gác qua một bên nàng bước đến bàn nhỏ lấy y phục thay ra.
Vết thương chồng chất đã sớm khô kết mài đỏ tươi chói mắt tương phản với da thịt trắng tuyết, Thu Nguyệt Minh cắn răng lau một chút những chỗ bị thương đổ một ít thuốc ra khăn tay chấm nhẹ lên từng vết thương.
Không như tưởng tượng đau rát ngược lại bôi lên có chút mát lạnh. Phía sau lưng không với tới Thu Nguyệt Minh thở dài mặc y phục vào. Quần áo bị hủy nàng cũng không liếc nhìn, trực tiếp cất vào góc lấy ra y phục đệ tử mặc vào không quên treo Bách Ngọc bên hông.
Làm xong hết thảy Thu Nguyệt Minh bước ra khỏi phòng, nàng còn nhiệm vụ phải làm chưa thể an tâm nghỉ ngơi.
Lần này may mắn hơn vừa qua cửa tiểu viện đã thấy Hồng Nhung cùng Du Trầm đi đến.
Hai người đang nói chuyện ngước mắt thấy Thu Nguyệt Minh thì mỉm cười đi tới.
" Sư muội như thế nào ra đây không phải nên ở trong nghỉ ngơi sao "
Du Trầm ôn hòa chào hỏi nàng.
" Ta có chút chuyện muốn tìm hai vị sư tỷ chỉ giáo "
Thu Nguyệt Minh cũng yên lặng gật đầu với các nàng không nhanh không chậm nói.
Hồng Nhung cùng Du Trầm nhìn nhau, Hồng Nhung mỉm cười bước tới gần Thu Nguyệt Minh
" Sư muội cứ nói chuyện chúng ta biết đương nhiên sẽ nói cho ngươi"
- " vậy hai vị sư tỷ mời theo ta ".
Du Trầm cầm quyển công pháp trong tay hơi suy tư nhìn Thu Nguyệt Minh.
" Ý sư muội ta đã rõ chuyện này có chút kì lạ, ta cần thương lượng với đại sư tỷ, ngươi tạm thời đừng động đến công pháp cứ yên tâm tịnh dưỡng "
Hồng Nhung bên cạnh cũng một bộ trầm tư, nàng trước giờ vẫn chưa thấy người không thể dẫn khí nhập thể, rõ ràng Bách Ngọc có phản ứng với linh lực trong cơ thể nhưng lại không hấp thụ được linh khí chuyện này quả thật kì lạ.
Linh khí là nguồn linh lực sản sinh từ vòm đại lục là nguồn linh lực tự nhiên trong trời đất. Nhân, ma, yêu, vận đều có khởi đầu từ linh khí chuyển hóa thành linh lực, là căn nguyên cũng là tà đạo của thế giới.
Hồng Nhung nghĩ đến vài khả năng cũng lắc đầu khó hiểu, nàng nhẹ giọng nói.
" Sư muội ngươi đừng lo lắng ta cùng Du Trầm sẽ tìm đại sư tỷ nàng ấy chắc chắn sẽ có cách giúp ngươi "
- " hai vị sư tỷ có thể cho ta theo ở nơi này cũng không an tâm được "
Thu Nguyệt Minh mặt một bộ nghiêm túc nói, nàng nếu ở đây thì tương lai thật sự bị phế rồi, thời gian nhiệm vụ chỉ còn một ngày.
Hồng Nhung nhìn nàng vừa định mở miệng thì Du Trầm bên cạnh đã ôn hòa tiếp " hảo, muội theo chúng ta cùng đi" lại quay sang Hồng Nhung gật đầu.
Bầu không khí có chút quái dị, Thu Nguyệt Minh kiệm lời khuôn mặt vạn vạn không biểu tình đi theo.
Hồng Nhung liếc mắt nhìn nàng nhỏ giọng hỏi Du Trầm " thật sự để nàng đến sao "
- "có gì không thể, đại sư tỷ đã căn dặn chúng ta chiếu cố nàng không phải sao "
" Nhưng mà..." Hồng Nhung muốn nói lại thôi chỉ đành thở dài. Thôi bỏ đi phải cầu tiểu sư muội nhiều phúc rồi.
Du Trầm bật cười nhìn qua nàng:" Ngươi đây lo lắng cái gì a đại sư tỷ cũng không phải hổ sẽ không ăn nàng "
- " cầu mong là vậy " Hồng Nhung vẫn rầu rĩ. Đại sư tỷ chỉ sợ hổ còn không bằng. Cũng không quên phản bác nội tâm Hồng Nhung đều là đại sư tỷ sẽ dùng cách nào khiến tiểu sư muội dẫn khí nhập thể, trong đầu lượt qua ba ngàn kiểu" tra tấn" Hồng Nhung rùng mình.
Du Trầm bất đắc dĩ nhìn nàng ở kia rối rắm vỗ nhẹ vào vai nàng, Hồng Nhung hoàn hảo thu tâm tư lại, hai người nhìn nhau cuối cùng thở dài bước đi.
Thu Nguyệt Minh không biết tâm tư hai người vẫn đang ung dung chịu đựng cơn đau nhức bước tiếp..
*
- "Đại sư tỷ mọi chuyện là vậy"
Tiểu viện của Trúc Diễm được bố trí rất chỉnh chu phù hợp với tính cách nghiêm khắc của nàng. Mọi ngọn cây nhành cỏ đều được cắt gọt tỉ mỉ có dòng nước chạy dọc theo bờ rãnh chảy đến hậu viện, nơi đó có một vườn trồng đầy dược linh đang tỏa ánh sáng ấm áp.
Thu Nguyệt Minh không nghĩ đến Trúc Diễm cũng là một người biết hưởng thụ như thế. Miêu tả về người này không nhiều chỉ biết nàng vì Thiên Tinh quán mà nhốt mình khổ luyện không màn thế nhân dần đà sinh ra thập toàn thập mỹ chẳng một hạt bụi nhân sinh nào có thể lọt vào mắt nàng. Một người nghiêm khắc với người khác cũng chẳng tha cho bản thân mình bao nhiêu.
Bên tai tiếng nước róc rách tâm không tránh khỏi cảm giác thanh bình, Thu Nguyệt Minh cúi đầu hạ mi mắt bắt đầu lạc vào suy tư.
Nàng có lẽ không biết hay cố tình bỏ qua ánh mắt một người lúc mới bước vào đã dán chặt trên người nàng.
Trúc Diễm nhìn tiểu sư muội mới nhập môn, dáng người nhỏ nhắn phần khí chất đối nghịch luân chuyển trên người nàng hài hòa đến khó tả. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt non nớt tinh mỹ tạo cho nàng phần khí chất đặc hữu độc nhất, dù muốn nhưng cũng không thể che lấp đi phần thành thục quyến rũ trong xương tủy.
Cố tình mang một gương mặt hoạ thủy lại thanh khiết như suối làm người không tự chủ được tới gần nàng nhưng rồi lại như vật cản đường không thể với chỉ mặc nàng bước qua rất giống với người đó.
Thanh lãnh như băng tuyết lại yêu mị câu hồn một người thích yên tĩnh văn nhã thanh lãnh như liên trắng lại không cam lòng tịch mịch nhuốm màu phong trần.
Ánh mắt Trúc Diễm nhìn Thu Nguyệt Minh thoáng qua tia mất mát nhưng chỉ thoáng qua.
Nàng vẫn một bộ dạng nghiêm nghị như thường:" chuyện này quả thật có chút rắc rối ta phải trình lên sư tôn tạm thời muội cứ ở tiểu viện"
Trúc Diễm hơi nâng mi nhìn nàng:" tu hành không được vội nếu không sẽ nhập ma chướng"
Nàng nhìn vào mắt thiếu nữ hạ giọng trầm thấp:" vạn kiếp siêu linh"
Hồng Nhung kéo góc áo Du Trầm kẽ liếc nàng lên án, ngươi xem đại sư tỷ lại bắt đầu xấu tính rồi.
Thu Nguyệt Minh tâm tình lúc này đã có phần gấp nhiệm vụ a chỉ còn một ngày ngươi không muốn ta vội thì chờ ngày phế a.
" Chủ nhân yên tâm dù mất khả năng hấp thụ nhưng ngài có thể nhờ công phu chỉ có hơi phiền phức một chút"
" Một chút, ngươi nói thật hay thử cảm giác bị gió quật đến rách da có bao nhiêu đau chưa "
Thật đúng lúc nàng nghi ngờ hệ thống, chờ đến tuyệt đường sống của nàng.
" Nhưng ngài cũng chịu được đấy thôi ". Âm thanh cuối cùng lại từ từ nhỏ đi giống như sợ Thu Nguyệt Minh nghe thấy dứt khoát chuyển đổi thành tiếng gào nhỏ không biết của loài nào.
Thu Nguyệt Minh kinh ngạc hệ thống từ lúc nào sinh động như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.