Chương 9: Loạn (2)
Neil
21/08/2022
Sắc trời dần chuyển tối, ba người trong phòng cũng đem mọi thứ gặp gỡ kể lại một lượt. Tâm tình lúc này mỗi người đều khác nhau nên không khí bất ngờ lâm vào yên tĩnh.
Mọi chuyện diễn ra một cách đột ngột không thể nắm bắt làm tâm người hoảng hốt. Thu Nguyệt Minh từ đầu căn cứ theo nguyên tắc cũng như cốt chuyện mà suy đoán nhưng nàng lại không cách nào chỉ rõ mục đích của nữ nhân nọ.
Bầu không khí cứ động lại như thế cho đến khi Vũ Hạo Thiên lên tiếng cắt đứt.
- " trời cũng đã gần tối, trước các ngươi sớm về phòng, những chuyện này tạm thời không cần nghĩ đến hảo hảo nghỉ ngơi"
- " Thiên ca ca nói đúng Nguyệt Minh chúng ta nên trở về một ngày này cũng không thiếu mệt rồi"
Sở Nhan cũng cất tiếng đồng thuận, quay đầu nhìn phía Thu Nguyệt Minh dò hỏi.
Thu Nguyệt Minh lúc này vẫn còn chìm trong suy nghĩ đơn giản gật đầu một cái,đứng lên khỏi ghế hướng hai người làm một cái biểu tình. Vũ Hạo Thiên thân chủ nhịp nhàng mà mở cửa đưa tiễn các nàng ra ngoài.
Đi đến trước cửa Thu Nguyệt Minh hướng ánh mắt hơi cúi đầu khách khí nói câu" cảm tạ "không quay đầu đi theo Sở Nhan ra hành lang xuyên qua dãy phòng đến hai căn phòng sát cầu thang. Mỗi người lần lượt đi vào hai bên khác nhau ăn ý không nói tiếng nào. Từng người đều có suy nghĩ riêng tốt nhất không cần quấy rầy đến.
Vào phòng, Thu Nguyệt Minh mang theo tâm trí mê mang đảo mắt nhìn xung quanh xát định không có bất thường mới bước đến bên giường đơn ngồi xuống. Nàng muốn hảo hảo nghĩ lại một chút nhưng lại vô định mở ra bảng nhiệm vụ mà khi đến thế giới này đã có. Như muốn chứng minh cái gì lại như không thể nắm bắt được mà đọc lại từng dòng chữ trong khung.
Vẫn là hàng chữ ngay ngắn sắp xếp chỉnh chu, nhìn qua không có khác biệt nhưng Thu Nguyệt Minh lại đọc đi đọc lại cho đến khi thấy được sự thay đổi, nàng bất ngờ phát hiện nhiệm vụ liên quan đến Cẩn Hạ Thần đã không biết khi nào thêm vào dòng chữ nhỏ nằm ngay sát thời hạn định
"YL, đây là như thế nào hiện ra "
Là lỗi sao nhưng nếu là lỗi thì phải hiện lên thông báo sao lại bất thình lình mà xuất hiện.
" Không có thông tin cụ thể thưa ngài, bởi vì nó không thuộc quyền hạn ta có thể tra đến "
" Nhưng ngài không cần lo lắng nó sẽ không ảnh hưởng, ngài bây giờ nên nghỉ ngơi rồi"
Thu Nguyệt Minh không đáp nói nữa cũng vô dụng đường đi đến mê hồn trận thật sự đã mở ra với nàng. Trong đầu nàng lúc này không có bất kỳ suy nghĩ gì ngoài trừ sự kích thích cùng chờ mong đôi mắt màu xám tro lúc này hiện lên tia sáng đáy mắt hơi gương lên khắc hoạ khuôn mặt lạnh lùng thêm phần sinh động.
Nhịp tim nàng càng lúc càng nhanh sự hướng thú đối với thế giới này bỗng dưng bùng nổ khiến nàng muốn lập tức làm gì đó, nó giống như đi trên con đường mình đã mơ thấy vô số lần, muốn khám phá, muốn thử sức lại bị mờ mịt tre lấp nhưng lại không ngăn cản được cảm xúc muốn bước đi. Thu Nguyệt Minh để tay lên ngực ngăn cản trái tim đang kích động bên trong, cảm giác chân thực lại xa lạ làm nàng không quen nhưng nàng muốn hưởng thụ nó như một điều trân quý mà nàng có được và đang nắm trong tay.
" Chủ nhân người không sao chứ"
" Không ta chỉ cảm thấy ngươi lúc này thật tốt"
Tâm tình không biết sao lại tốt lên Thu Nguyệt Minh mở miệng cũng không suy nghĩ chỉ thấy sao nói vậy
" Ngài xác định mình không có bệnh đi"
" Trừ lúc phát ngôn "
Đúng là phá không khí mà. Thu Nguyệt Minh mặc kệ cái hệ thống ầm ĩ phản bát. Nàng đi ra ngoài xuống gặp lão chủ kêu ngươi mang lên cho nàng một thùng nước ấm để tắm rửa. Nơi đây người người đều là tu luyện sĩ họ làm sạch bằng việc tẩy rửa linh lực nói cách khác là có phép có thể tẩy sạch, không ăn vẫn không đói nghe thật tà môn nhưng đối với nơi này đều đó là hiển nhiên. Đương nhiên điều này loại trừ người không tu đạo và người chưa biết đến linh khí là gì như nàng.
Lão chủ rất nhanh đáp ứng tiện tay kêu hai tiểu nha đầu mang thùng gỗ đến. Sau một lúc nước được đổ đầy thùng còn rất tri kỷ mà bỏ thêm vài cánh hoa trên bề mặt.
" Cô nương có thể vào rồi có cần ta ở lại hầu hạ không ạ "
" Ngươi ra ngoài đi ở đây ta tự lo được có gì ta sẽ gọi "
Nàng không quen tắm mà bị người nhìn như thế. Nên nhanh chóng cho lui hai người kia một mình thuận lợi cởi từng lớp y phục, chỉ quấn tấm khăn mỏng thả mình vào thùng gỗ.
Tắm rửa một hồi khi nước đã nguội nàng đứng lên lau khô bọt nước còn đọng lại trên cơ thể mặc vào trung y, lại kêu người dọn dẹp một chút.
Trời đã hạ một màu đen huyền Thu Nguyệt Minh đứng ở cạnh cửa sổ mở ra nhìn vào mắt là vầng trăng khuyết đi một nữa nằm cô tịch giữa màng đêm yên tĩnh những cơn gió thổi mang theo ám mây lạnh lẽo lướt qua, từng ám từng ám lại nhanh chậm khác biệt cuối cùng chỉ còn ánh trắng một mình trơ trọi trong màn đêm dài thê lương.
Cảnh đêm buông xuống bao phủ những ngôi nhà chen chúc đan xen với nhiều ánh đèn vẫn cũng phát sáng. Thu Nguyệt Minh nhắm nhìn tỉ mỉ một lần nơi này không giống với nàng tưởng tượng lại rất giống với nàng tưởng tượng vô số lần. Một nơi phồn hoa, ngập tràn sự sống muôn màu, muôn vẻ. Phía xa xa hướng về là hoàng cung nơi hoàng quyền ngựa trị thật không thể không nhắc đến công lao người phía trên đã tạo dựng một đế chế hùng mạnh nơi nhân quyền được tôn trọng và lựa chọn.
Nhưng có thể cái nàng đang cảm khái nơi đây chỉ là bề nổi cũng tảng băng chìm thì sao, nàng cũng không biết chỉ có người bên trong mới có đáp án.
Tia sáng vụt qua trong đáy mắt Thu Nguyệt Minh, đưa tay đóng lại cửa sổ qua đầu đi đến bên giường nên ngủ.
_____
Tg:
17/4/2022
Các chương đầu khá quan trọng nên đi từ từ (・∀・)
Nên ngủ
Mọi chuyện diễn ra một cách đột ngột không thể nắm bắt làm tâm người hoảng hốt. Thu Nguyệt Minh từ đầu căn cứ theo nguyên tắc cũng như cốt chuyện mà suy đoán nhưng nàng lại không cách nào chỉ rõ mục đích của nữ nhân nọ.
Bầu không khí cứ động lại như thế cho đến khi Vũ Hạo Thiên lên tiếng cắt đứt.
- " trời cũng đã gần tối, trước các ngươi sớm về phòng, những chuyện này tạm thời không cần nghĩ đến hảo hảo nghỉ ngơi"
- " Thiên ca ca nói đúng Nguyệt Minh chúng ta nên trở về một ngày này cũng không thiếu mệt rồi"
Sở Nhan cũng cất tiếng đồng thuận, quay đầu nhìn phía Thu Nguyệt Minh dò hỏi.
Thu Nguyệt Minh lúc này vẫn còn chìm trong suy nghĩ đơn giản gật đầu một cái,đứng lên khỏi ghế hướng hai người làm một cái biểu tình. Vũ Hạo Thiên thân chủ nhịp nhàng mà mở cửa đưa tiễn các nàng ra ngoài.
Đi đến trước cửa Thu Nguyệt Minh hướng ánh mắt hơi cúi đầu khách khí nói câu" cảm tạ "không quay đầu đi theo Sở Nhan ra hành lang xuyên qua dãy phòng đến hai căn phòng sát cầu thang. Mỗi người lần lượt đi vào hai bên khác nhau ăn ý không nói tiếng nào. Từng người đều có suy nghĩ riêng tốt nhất không cần quấy rầy đến.
Vào phòng, Thu Nguyệt Minh mang theo tâm trí mê mang đảo mắt nhìn xung quanh xát định không có bất thường mới bước đến bên giường đơn ngồi xuống. Nàng muốn hảo hảo nghĩ lại một chút nhưng lại vô định mở ra bảng nhiệm vụ mà khi đến thế giới này đã có. Như muốn chứng minh cái gì lại như không thể nắm bắt được mà đọc lại từng dòng chữ trong khung.
Vẫn là hàng chữ ngay ngắn sắp xếp chỉnh chu, nhìn qua không có khác biệt nhưng Thu Nguyệt Minh lại đọc đi đọc lại cho đến khi thấy được sự thay đổi, nàng bất ngờ phát hiện nhiệm vụ liên quan đến Cẩn Hạ Thần đã không biết khi nào thêm vào dòng chữ nhỏ nằm ngay sát thời hạn định
"YL, đây là như thế nào hiện ra "
Là lỗi sao nhưng nếu là lỗi thì phải hiện lên thông báo sao lại bất thình lình mà xuất hiện.
" Không có thông tin cụ thể thưa ngài, bởi vì nó không thuộc quyền hạn ta có thể tra đến "
" Nhưng ngài không cần lo lắng nó sẽ không ảnh hưởng, ngài bây giờ nên nghỉ ngơi rồi"
Thu Nguyệt Minh không đáp nói nữa cũng vô dụng đường đi đến mê hồn trận thật sự đã mở ra với nàng. Trong đầu nàng lúc này không có bất kỳ suy nghĩ gì ngoài trừ sự kích thích cùng chờ mong đôi mắt màu xám tro lúc này hiện lên tia sáng đáy mắt hơi gương lên khắc hoạ khuôn mặt lạnh lùng thêm phần sinh động.
Nhịp tim nàng càng lúc càng nhanh sự hướng thú đối với thế giới này bỗng dưng bùng nổ khiến nàng muốn lập tức làm gì đó, nó giống như đi trên con đường mình đã mơ thấy vô số lần, muốn khám phá, muốn thử sức lại bị mờ mịt tre lấp nhưng lại không ngăn cản được cảm xúc muốn bước đi. Thu Nguyệt Minh để tay lên ngực ngăn cản trái tim đang kích động bên trong, cảm giác chân thực lại xa lạ làm nàng không quen nhưng nàng muốn hưởng thụ nó như một điều trân quý mà nàng có được và đang nắm trong tay.
" Chủ nhân người không sao chứ"
" Không ta chỉ cảm thấy ngươi lúc này thật tốt"
Tâm tình không biết sao lại tốt lên Thu Nguyệt Minh mở miệng cũng không suy nghĩ chỉ thấy sao nói vậy
" Ngài xác định mình không có bệnh đi"
" Trừ lúc phát ngôn "
Đúng là phá không khí mà. Thu Nguyệt Minh mặc kệ cái hệ thống ầm ĩ phản bát. Nàng đi ra ngoài xuống gặp lão chủ kêu ngươi mang lên cho nàng một thùng nước ấm để tắm rửa. Nơi đây người người đều là tu luyện sĩ họ làm sạch bằng việc tẩy rửa linh lực nói cách khác là có phép có thể tẩy sạch, không ăn vẫn không đói nghe thật tà môn nhưng đối với nơi này đều đó là hiển nhiên. Đương nhiên điều này loại trừ người không tu đạo và người chưa biết đến linh khí là gì như nàng.
Lão chủ rất nhanh đáp ứng tiện tay kêu hai tiểu nha đầu mang thùng gỗ đến. Sau một lúc nước được đổ đầy thùng còn rất tri kỷ mà bỏ thêm vài cánh hoa trên bề mặt.
" Cô nương có thể vào rồi có cần ta ở lại hầu hạ không ạ "
" Ngươi ra ngoài đi ở đây ta tự lo được có gì ta sẽ gọi "
Nàng không quen tắm mà bị người nhìn như thế. Nên nhanh chóng cho lui hai người kia một mình thuận lợi cởi từng lớp y phục, chỉ quấn tấm khăn mỏng thả mình vào thùng gỗ.
Tắm rửa một hồi khi nước đã nguội nàng đứng lên lau khô bọt nước còn đọng lại trên cơ thể mặc vào trung y, lại kêu người dọn dẹp một chút.
Trời đã hạ một màu đen huyền Thu Nguyệt Minh đứng ở cạnh cửa sổ mở ra nhìn vào mắt là vầng trăng khuyết đi một nữa nằm cô tịch giữa màng đêm yên tĩnh những cơn gió thổi mang theo ám mây lạnh lẽo lướt qua, từng ám từng ám lại nhanh chậm khác biệt cuối cùng chỉ còn ánh trắng một mình trơ trọi trong màn đêm dài thê lương.
Cảnh đêm buông xuống bao phủ những ngôi nhà chen chúc đan xen với nhiều ánh đèn vẫn cũng phát sáng. Thu Nguyệt Minh nhắm nhìn tỉ mỉ một lần nơi này không giống với nàng tưởng tượng lại rất giống với nàng tưởng tượng vô số lần. Một nơi phồn hoa, ngập tràn sự sống muôn màu, muôn vẻ. Phía xa xa hướng về là hoàng cung nơi hoàng quyền ngựa trị thật không thể không nhắc đến công lao người phía trên đã tạo dựng một đế chế hùng mạnh nơi nhân quyền được tôn trọng và lựa chọn.
Nhưng có thể cái nàng đang cảm khái nơi đây chỉ là bề nổi cũng tảng băng chìm thì sao, nàng cũng không biết chỉ có người bên trong mới có đáp án.
Tia sáng vụt qua trong đáy mắt Thu Nguyệt Minh, đưa tay đóng lại cửa sổ qua đầu đi đến bên giường nên ngủ.
_____
Tg:
17/4/2022
Các chương đầu khá quan trọng nên đi từ từ (・∀・)
Nên ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.