Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan
Chương 15: Chương 9-2
Nhất Dạ Khinh Chu
07/05/2021
"Này...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!!"
Minh Ức Hàm trở lại thư phòng, nhìn thấy bức họa trên bàn, nhất thời biến sắc, vừa sợ vừa giận.
Thủy nhi kinh hãi cúi đầu, chân nhũn ra, thân mình run rẩy.
Ngôn Hân Vân trước nay chưa từng thấy Minh Ức Hàm tức giận như vậy, không khỏi ngẩn người: Thủy nhi nói quả không sai một. Hàn Lâm thiên kim dù tao nhã đến đâu, bên trong vẫn hàm chứa tính tình của đại tiểu thư.
"Là ta không cẩn thận hủy hoạ của nàng, thật xin lỗi."Ngôn Hân Vân ngữ khí như thường.
" Ngươi...!!!". Minh Ức Hàm ánh mắt đỏ lên, ngữ khí thập phần nặng nề. "Ngươi có biết bức họa này đối với ta quan trọng thế nào không?!"
Ngôn Hân Vân chính là không thích người khác dùng giọng này nói với mình, nhưng vẫn cố nhường:
"Rất xin lỗi.".
Minh Ức Hàm căm tức tột cùng, sắc mặt một trận xanh một trận đỏ, cuối cùng vẫn là nén giận không nổi, quát lớn:
"Ngôn Hân Vân ngươi bức người quá đáng!!!".
Dứt lời, liền vận nội lực, không nói không rằng, nhằm thẳng Hân Vân mà xuất.
Ngôn Hân Vân giật mình, xuất ra khinh công thân pháp, tránh đi một chưởng sắc bén của đối phương.
"Ức nhi, nàng đừng nóng giận, nghe ta giải thích đã!".
Minh Ức Hàm căn bản không màng đối phương nói gì, chỉ vừa thấy bức họa bấy lâu trân quý bị hủy thành như vậy đã mất hết lý trí, luôn tay tung ra ngoan độc chưởng pháp, mỗi chiêu đều muốn dồn Ngôn Hân Vân vào chỗ chết.
Ngôn Hân Vân biết nàng đang cuồng nộ, vì thế mỗi chút đều nhẫn nhường, không đánh trả, liên tục thoái lui.
Thủy nhi chứng kiến cảnh tượng này, tứ chi bủn rủn, khóc không thành tiếng, hoảng hốt tìm lão phu nhân đến can gián.
***
"Cái gì? Thật có chuyện như vậy?!"
Trịnh Hoa Băng cùng Nhuế Khiết Dĩnh vốn ngồi ở đại sảnh nhàn thoại gia thường, đột nhiên thấy Thủy nhi chạy lại báo Minh Ức Hàm vì bức họa kia mà động thủ, hai người nhất thời kinh hãi!
"Mau đi xem sao!" Trịnh Hoa Băng nói xong, Nhuế Khiết Dĩnh vội vàng chạy đến nâng bà, cùng Thủy nhi gấp gáp chạy tới thư phòng.
Ba người đến nơi, chỉ thấy bên trong hỗn độn không chịu nổi. Ngôn Hân Vân thổ huyết, nửa thân tựa vào tường, mà Minh Ức Hàm sắc diện không chút thay đổi, trong tay còn đang vận khí, lạnh lùng khinh hỏi:
"Ngươi như thế nào lại không đánh trả? Nghĩ làm vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?".
"Ta bất cẩn hủy vật nàng trân quý, đều là ta sai.".
Minh Ức Hàm nhìn chằm chằm Ngôn Hân Vân trước mặt, lạnh lùng cười:
"Không cần hoài công diễn kịch, hôm nay chắc chắn ta sẽ không tha cho ngươi." Dứt lời, một chưởng hướng Ngôn Hân Vân đánh tới.
Mắt thấy chưởng lao như bay tới hiền tế (con "rể" ngoan), Trịnh Hoa Băng tức giận vô cùng, quát lớn:
"Dừng tay!!!"
Minh Ức Hàm ngẩn ra, tay dừng lại giữa không trung.
Nhuế Khiết Dĩnh cùng Thủy nhi chạy nhanh đến đỡ lấy Ngôn Hân Vân đang thụ thương.
Trịnh Hoa Băng cũng tiến đến, vung tay tát ái nữ, vang rõ một tiếng "Ba!", tức giận mắng:
"Nghịch nữ!"
Mọi người sững sờ.
Minh Ức Hàm lại ngây cả người, từ nhỏ tới nay, nàng lần đầu tiên bị mẫu thân đánh, lại bởi vì bênh vực ngoại nhân mà đánh. Lòng nàng tựa có ngàn vết dao cứa, nước mắt lập tức rơi không ngớt.
Trịnh Hoa Băng xem bức họa trên bàn, lại nhìn đến Ngôn Hân Vân đang bị thương, tức giận càng tăng, lại muốn ra tay với Ức Hàm.
Nhuế Khiết Dĩnh cùng Thủy nhi đều sợ hãi kêu thất thanh.
"Phu nhân!!!"
"Ta như thế nào lại sinh ra nghịch nữ như ngươi...?!" Trịnh Hoa Băng đột nhiên bật khóc, xé lòng mà mắng. "Ngươi xem, tám năm qua ngươi đều sống thế này. Ngươi nói, bộ dáng của mình hiện tại là tốt lắm sao? Nhắc tới cố nhân, ngươi không phải khóc thì chính là phát khí, bây giờ còn động thủ, quyết ý hạ sát phu quân của mình, ngươi còn là người sao?!" Trịnh Hoa Băng lệ càng rơi thì lòng càng đau, ra sức đánh nữ nhi.
Minh Ức Hàm cũng không tránh né, chỉ lặng yên chảy nước mắt, tùy ý mẫu thân đánh mắng.
Nhuế Khiết Dĩnh rơm rớm nước mắt vừa tiến lên khuyên nhủ mẹ chồng, vừa kéo em chồng lại, thật vất vả mới khiến người bình tĩnh lại.
Thủy nhi càng khóc lớn, "Ùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt phu nhân cũng tiểu thư:
"Phu nhân, tiểu thư, các người đều sinh khí, là do Thủy nhi không tốt, cũng bởi Thủy nhi...!"
"Thủy nhi!!" Ngôn Hân Vân gọi giật lại, Minh Ức Hàm lần này đích thực không đùa, chính mình là phu quân, nàng cũng không chút khoan nhượng, ra tay tàn nhẫn, nếu Thủy nhi thú nhận, không bị nàng đánh chết mới là lạ!
Thủy nhi cảm kích nhìn Ngôn Hân Vân, quay đầu lại, khóc ròng thưa chuyện:
"Phu nhân, quả thật lần này mọi chuyện đều do Thủy nhi. Khi đó cô gia vừa vặn tiến vào thư phòng, Thuỷ nhi phân tâm bất cẩn đem mực đến mài gần họa phổ, ai ngờ gây ra hoạ lớn, chính là càng sửa càng sai, khiến kỷ vật của tiểu thư bị hủy thành thế này. Thủy nhi sợ tới mức khóc khan, cô gia ngài vì không đành lòng nên nguyện ý gánh vác thay mọi việc...".
"Thủy nhi!!!" Ngôn Hân Vân kêu lên, động đến vết thương, nhịn không được "Khụ" một tiếng, phun ra một búng máu.
Trịnh Hoa Băng cùng Nhuế Khiết Dĩnh vội vội đỡ nàng ngồi xuống.
Thủy nhi lê gối đến trước Hân Vân, dập đầu:
"Cô gia, ngài đừng sinh khí. Thủy nhi biết ngài hảo tâm mới làm vậy. Nhưng ngài bị thương thế này, ban nãy thiếu chút nữa là vong mạng, Thủy nhi sao có thể im lặng? Ngài cho phép Thủy nhi nói hết đi...!".
Minh Ức Hàm nhìn thấy tất cả, cơ hồ không dám tin vào tai mình, sững sờ đứng chẳng vững nữa, đầu óc trống rỗng.
Thủy nhi lại bò đến bên Ức Hàm, nắm góc ảo nàng, khẩn cầu:
"Tiểu thư, sự tình chính là như vậy. Thủy nhi không dám viển vông xin người tha thứ, chỉ mong tiểu thư đừng trách cô gia nữa. Cô gia ngài thực không có lỗi với người...".
Minh Ức Hàm hờ hững nhìn Thủy nhi, sau lại trông "phu quân" vừa bị chính nàng đả thương ban nãy, lát sau, chỉ xoay người, lặng lẽ thu hồi bức họa.
Ai ngờ, Trịnh Hoa Băng nhanh hơn nàng, xuất thủ đoạt họa, liền tay xé nó thành hai nửa.
Mọi người thất kinh.
"Nương! Người làm gì vậy?! Mau trả lại họa cho con!".
Minh Ức Hàm sợ hãi kêu to, với tay muốn giành lại báu vật.
Chính là Trịnh Hoa Băng không cho, lập tức đem họa đặt xuống đất dùng chân dẫm nát.
Minh Ức Hàm gấp đến độ chảy nước mắt, chẳng màng cái gì là thể diện của Hàn Lâm thiên kim, run rẩy quỳ trên đất gom từng mảnh giấy nhỏ.
Trịnh Hoa Băng thật sự không thể nhịn được nữa, hướng lưng nhi nữ hung hăng đánh, khóc nói:
"Ngươi cả ngày trầm mê ở quá khứ, ngươi có hay không nghĩ tới những người bên ngươi cảm thấy thế nào? Vì một người đã chết nhiều năm, ngươi cả phu quân cũng không cần. Đứa con này, ta còn giữ làm gì? Giữ làm gì a, lão thiên gia?!!".
"Đã chết nhiều năm?"
Ngôn Hân Vân giật mình: nàng từng nói có ý trung nhân, nhưng...đã chết nhiều năm sao?! Nàng cùng ta miễn cưỡng phụng chỉ thành thân, lại ước định giải hôn, chính là...vì chung tình với ái nhân đã khuất ư? (Vâng, là chị đấy ạ Tội nghiệp chị, còn sống sờ sờ ra đấy mà...)
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy Minh Ức Hàm nghẹn giọng, chua xót nhặt vụn giấy trên đất:
"Không! Hắn không chết! Hắn không chết!"
"Nghịch nữ!".
Trịnh Hoa Băng lại đánh lại khóc mắng. Nhưng dẫu bà mạnh tay ra sao, nàng vẫn không ngừng lại.
Ngôn Hân Vân không đành lòng, lập tức điểm huyệt ngủ của Minh Ức Hàm, khiến nàng chìm vào giấc ngủ.
"Hân Vân, ngươi làm gì vậy?" Nhuế Khiết Dĩnh hoảng sợ hỏi.
"Ta điểm huyệt ngủ của nàng, các người mau đưa nàng về tư phòng nghỉ ngơi đi.".
Nói xong, liền gượng dậy đến gần Trịnh Hoa Băng, nhẹ nhàng thở dài:"Nàng hôm nay đã đau lòng quá độ rồi...".
Trịnh Hoa Băng dõi theo Nhuế Khiết Dĩnh cùng Thủy nhi đang đỡ Minh Ức Hàm đi, lắc đầu, bi thảm:"Oan nghiệt...!! Oan nghiệt a!". (Oan nghiệt ngay trước mặt bác)
***
Ban đêm, Trịnh Hoa Băng cùng Ngôn Hân Vân đến Minh gia từ đường, có lẽ có chuyện cần nói với nàng.
Hân Vân không phải ở rể nên chưa từng đến nơi này, nàng tò mò nhìn khắp gian phòng, lại phát hiện giữa các bài vị có một cái được quấn hồng chỉ, trên khắc hai chữ "Tiểu Hàm.".
Trịnh Hoa Băng dâng hương tổ tiên xong, từ từ bước lại, không chờ Ngôn Hân Vân mở lời, liền nói:
"Đây là tên người trong bức hoạ.".
"Nga?"
Trịnh Hoa Băng gật đầu, tìm lại ký ức về Tiểu Hàm trong quá khứ, kể lại cho Hân Vân.
"Ai...!". Trịnh Hoa Băng thở dài, nét mặt lộ rõ áy náy: "Thẳng thắn mà nói, có thể khiến Hân Vân ngươi không hợp tai, nhưng, Tiểu Hàm quả thật là hài tử tốt, nếu năm đó không xảy ra biến sự, hắn cùng Ức nhi chính là một đôi không thể chia lìa a.". (Đến giờ vẫn thế mà bác)
Ngôn Hân Vân nhíu mi, thản nhiên hỏi:
"Tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tiểu Hàm lại vong mạng?"
"Ai...Đều bởi tính cách của Ức nhi a. Nó thật sự là một một đứa nhỏ thích ăn mơ. Cạnh Thiên Tầm tự nơi chúng ta lưu lại là rừng mơ, hôm đó, nó hưng phấn kéo Tiểu Hàm đi cùng. Trên đường về vô phúc gặp bọn cường đạo giết người không chớp mắt. Tiểu Hàm tuy một lòng học hỏi võ công từ đại sư, song thân thủ non yếu hẳn nhiên không thể chống đỡ, vì bảo hộ Ức nhi, đem thân liều mạng cùng địch nhân. Sau, Ức nhi may mắn trốn được chạy về Thiên Tầm tự cầu cứu sư phụ. Chẳng ngờ khi bọn ta đến nơi, cường đạo cùng Tiểu Hàm đều không thấy bóng dáng. Chúng ta từng hoài nghi hắn bị bọn chúng bắt đi, nhưng không lâu sau lại tìm thấy chiếc hài của hắn dưới vách núi...". Trịnh Hoa Băng nghẹn giọng, không thể nói hết lời.
Ngôn Hân Vân nghe vậy, trong lòng rung động:
"Nguyên lai như thế, khó trách Ức nhi trân trọng bức họa tựa sinh mạng. Nàng đối với Tiểu Hàm hẳn rất áy náy...".
Trịnh Hoa Băng trầm trầm thở dài, gật đầu:
"Về sau, Ức nhi tính tình đại biến, đem chính tên mình thay đổi. Khi giang sơn sơ định, chúng ta một nhà đoàn tụ, nhưng Ức nhi đã không còn là Ức nhi trước đây nữa. Nó một lòng muốn tìm đại sư truyền thụ võ nghệ. Nhưng người thấy tâm trí nữ nhi bất ổn, vậy nên không đáp ứng. Ức nhi trong tâm sớm chẳng thể buông bỏ, lại tiếp tục thỉnh cầu, thông qua đại sư mà gặp được Thiên Cơ Đạo Nhân, gian khổ cách mấy cũng nhất mực van nài. Trùng hợp lúc ấy Thiên Cơ Đạo Nhân cũng chính đang tìm kiếm đồ đệ, ngài thấy Ức nhi thông minh bất phàm nên thu nhận. Tự ta không thể an tâm nhưng cũng không thể khuyên giải, đành gửi hai ca ca theo cùng nó, cầu đạo nhân chấp nhận bọn nó làm môn hạ, có thể ổn định Ức nhi, sau, nếu không có nhị huynh ở cạnh chiếu cố, ta thật chẳng dám nghĩ nha đầu đó còn có thể làm ra sự tình gì nữa...".
"Nàng vì cái gì lại một mực muốn lĩnh hội võ công tối thượng?".
"Vẫn do tơ lòng năm xưa không tài nào gỡ bỏ, Ức nhi oán, nếu trước kia nó hữu dụng, Tiểu Hàm đã không bị cường đạo bức chết...".
Ngôn Hân Vân trầm mặc hồi lâu, nói:
"Chưa từng nghĩ tới nàng suốt bao nhiêu năm phải khổ tâm như vậy, cũng là lão thiên gia bỡn cợt, đày ải nhân sinh...".
Trịnh Hoa Băng thở dài, cầm tay Hân Vân, lời nói thấm thía:
"Hài tử, ngươi vất vả rồi..."
Hân Vân cười nhẹ, ôn nhu đáp:
"Nhạc mẫu xé lòng thuật lại chuyện xưa, bao nhiêu âu lo đều biểu hiện hết trên nét mặt, chẳng phải muốn Hân Vân sau này có thể cảm thông cho nàng? Hân Vân hiểu được, ta cam đoan, tuyệt sẽ không để nàng đau khổ thêm nữa. Thỉnh nhạc mẫu đại nhân yên tâm.".
Trịnh Hoa Băng vui mừng:
"Hân Vân, hài tử ngươi thật tốt...Ức nhi nhà ta không biết đã tu mấy kiếp mới có thể tìm được phu quân như ngươi. Nghe được lời này của ngươi, thân trượng mẫu này thật an lòng biết bao.".
Ngôn Hân Vân đạm cười, không nói gì.
***
Ngày kế, Minh Ức Hàm tỉnh lại vẫn không mở miệng nói chuyện, cũng tuyệt thực, chỉ lẳng lặng giam mình trong phòng ngẩn người, bất kể ai khuyên đều vô dụng.
Minh Thì Trữ biết tính tình ái nữ, bảo mọi người không cần đi quấy rầy nàng, để nàng tĩnh tâm một chút.
Ngôn Hân Vân chứng kiến cảnh này, nhíu mi: Tâm bệnh dụng tâm dược trị, mở nút dứt khoát phải tìm ra kẻ thắt nút. Xem ra, chỉ có thể làm vậy. Nghĩ kĩ rồi, nàng gọi Thủy nhi đến thư phòng.
"Thủy nhi, ngươi trước đây từng thấy qua bộ dáng hài tử trong tranh?".
Ngôn Hân Vân vừa mài mực vừa hỏi.
"Thấy...rồi ạ. Cô gia, ngài hỏi chuyện điều này làm gì?" Thủy nhi nhìn Ngôn Hân Vân, có phần âu lo, song vẫn cố mở lời.
Nàng mỉm cười, cầm bút họa ra hơn mười kiểu lông mi, ánh mắt, mũi miệng, lỗ tai của hài đồng...bảo Thủy nhi chọn ra trong số đó thứ giống nhất dựa theo chân dung của hài tử kia.
Thủy nhi trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn làm, mở to hai mắt, đắn đo khá lâu mới chọn xong.
Ngôn Hân Vân chiếu theo đó ghép lại, phóng tác thành chân dung...
"Thủy nhi, ngươi xem khuôn mặt này giống người trong tranh không?"
Tiểu nha đầu nhìn kỹ, không khỏi ngạc nhiên thốt lên:
"Giống! Giống cực kỳ! Quả thực giống nhau như đúc!".
Ngôn Hân Vân cười:
"Thủy nhi, mài mực!".
"A?"
Thủy nhi khó hiểu, nhìn nàng.
"Mài - mực!".
Ngôn Hân Vân phát rõ từng tiếng, đoạn, bật cười như vừa giáo tiểu nha đầu nói chuyện vậy.
***
Hoàng hôn, Minh Ức Hàm vẫn giam mình trong phòng trầm mặc. Người trong phủ khuyên thế nào cũng vô dụng, nàng đến cả bữa tối cũng không buồn ngó đến...
"Mẫu thân nàng đã đem chuyện xưa nói hết cho ta.". Ngôn Hân Vân trong tay cầm hai bức hoạ bước vào phòng, thoáng thấy trong một góc khuất chính là Minh Ức Hàm, liền nói: "Nàng, sao phải khiến bản thân thành như vậy...?"
Minh Ức Hàm im lặng, cũng không ngẩng nhìn Ngôn Hân Vân, biểu tình thập phần hờ hững.
Ngôn Hân Vân lắc đầu, tiến lại, đem hai bức hoạ mở ra trước mặt nàng, ôn nhu nói:
"Đây là hai bức hoạ ta muốn đem đến cho nàng, một bức chính là bức bị mẫu thân nàng xé nát, dù Thủy nhi đã cố sức khôi phục, nhưng nó vẫn không thể trở lại như trước. " Nói xong, nàng dừng lại, khẽ nhìn Minh Ức Hàm,vẫn là vẻ mặt đó.
Lại tiếp tục mở lời:
" Còn bức này, ta căn cứ theo miêu tả của Thủy nhi tái dựng lại chân dung hài tử kia, so với chính bản của nàng có thể sai khác, nhưng cũng sai ít đúng nhiều, nàng nếu nhã ý, đừng ngại mở ra xem, nếu cần chỉnh sửa, ta nhất định sửa lại theo ý nàng.".
Lời còn chưa dứt, Minh Ức Hàm đột nhiên giật phắt hai bức hoạ trước mặt, ném xuống đất.
Ngôn Hân Vân sững người một chút, nhìn thiếu nữ trước mắt, lúc sau,trong lòng sinh khí, ngữ khí trở nên lạnh như băng, trầm thấp:
"Nàng không yêu chính bản thân mình, là có lỗi với gia quyến, càng có lỗi với Tiểu Hàm ca ca đã liều mạng vì nàng!"
Đoạn, phất tay áo xoay người ly khai.
Tới gần cửa, Hân Vân bỗng dừng bước, thở một hơi dài, nghiêm mặt hướng Minh Ức Hàm, nói:
"Nếu ta là Tiểu Hàm ca của nàng, nhìn thấy bộ dạng đến thân mình cũng không màng này, ta nhất định cảm thấy chính ta xưa kia thật ngớ ngẩn! Hy sinh tính mạng đổi lấy một người căn bản không hiểu được giá trị thập phần đáng quý của sự sống, không phải rất buồn cười sao?!".
Nói rồi,nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Trong phòng, còn lại mỗi Minh Ức Hàm.
Một Minh Ức Hàm đang chết lặng rơi lệ không ngừng.
Minh Ức Hàm trở lại thư phòng, nhìn thấy bức họa trên bàn, nhất thời biến sắc, vừa sợ vừa giận.
Thủy nhi kinh hãi cúi đầu, chân nhũn ra, thân mình run rẩy.
Ngôn Hân Vân trước nay chưa từng thấy Minh Ức Hàm tức giận như vậy, không khỏi ngẩn người: Thủy nhi nói quả không sai một. Hàn Lâm thiên kim dù tao nhã đến đâu, bên trong vẫn hàm chứa tính tình của đại tiểu thư.
"Là ta không cẩn thận hủy hoạ của nàng, thật xin lỗi."Ngôn Hân Vân ngữ khí như thường.
" Ngươi...!!!". Minh Ức Hàm ánh mắt đỏ lên, ngữ khí thập phần nặng nề. "Ngươi có biết bức họa này đối với ta quan trọng thế nào không?!"
Ngôn Hân Vân chính là không thích người khác dùng giọng này nói với mình, nhưng vẫn cố nhường:
"Rất xin lỗi.".
Minh Ức Hàm căm tức tột cùng, sắc mặt một trận xanh một trận đỏ, cuối cùng vẫn là nén giận không nổi, quát lớn:
"Ngôn Hân Vân ngươi bức người quá đáng!!!".
Dứt lời, liền vận nội lực, không nói không rằng, nhằm thẳng Hân Vân mà xuất.
Ngôn Hân Vân giật mình, xuất ra khinh công thân pháp, tránh đi một chưởng sắc bén của đối phương.
"Ức nhi, nàng đừng nóng giận, nghe ta giải thích đã!".
Minh Ức Hàm căn bản không màng đối phương nói gì, chỉ vừa thấy bức họa bấy lâu trân quý bị hủy thành như vậy đã mất hết lý trí, luôn tay tung ra ngoan độc chưởng pháp, mỗi chiêu đều muốn dồn Ngôn Hân Vân vào chỗ chết.
Ngôn Hân Vân biết nàng đang cuồng nộ, vì thế mỗi chút đều nhẫn nhường, không đánh trả, liên tục thoái lui.
Thủy nhi chứng kiến cảnh tượng này, tứ chi bủn rủn, khóc không thành tiếng, hoảng hốt tìm lão phu nhân đến can gián.
***
"Cái gì? Thật có chuyện như vậy?!"
Trịnh Hoa Băng cùng Nhuế Khiết Dĩnh vốn ngồi ở đại sảnh nhàn thoại gia thường, đột nhiên thấy Thủy nhi chạy lại báo Minh Ức Hàm vì bức họa kia mà động thủ, hai người nhất thời kinh hãi!
"Mau đi xem sao!" Trịnh Hoa Băng nói xong, Nhuế Khiết Dĩnh vội vàng chạy đến nâng bà, cùng Thủy nhi gấp gáp chạy tới thư phòng.
Ba người đến nơi, chỉ thấy bên trong hỗn độn không chịu nổi. Ngôn Hân Vân thổ huyết, nửa thân tựa vào tường, mà Minh Ức Hàm sắc diện không chút thay đổi, trong tay còn đang vận khí, lạnh lùng khinh hỏi:
"Ngươi như thế nào lại không đánh trả? Nghĩ làm vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?".
"Ta bất cẩn hủy vật nàng trân quý, đều là ta sai.".
Minh Ức Hàm nhìn chằm chằm Ngôn Hân Vân trước mặt, lạnh lùng cười:
"Không cần hoài công diễn kịch, hôm nay chắc chắn ta sẽ không tha cho ngươi." Dứt lời, một chưởng hướng Ngôn Hân Vân đánh tới.
Mắt thấy chưởng lao như bay tới hiền tế (con "rể" ngoan), Trịnh Hoa Băng tức giận vô cùng, quát lớn:
"Dừng tay!!!"
Minh Ức Hàm ngẩn ra, tay dừng lại giữa không trung.
Nhuế Khiết Dĩnh cùng Thủy nhi chạy nhanh đến đỡ lấy Ngôn Hân Vân đang thụ thương.
Trịnh Hoa Băng cũng tiến đến, vung tay tát ái nữ, vang rõ một tiếng "Ba!", tức giận mắng:
"Nghịch nữ!"
Mọi người sững sờ.
Minh Ức Hàm lại ngây cả người, từ nhỏ tới nay, nàng lần đầu tiên bị mẫu thân đánh, lại bởi vì bênh vực ngoại nhân mà đánh. Lòng nàng tựa có ngàn vết dao cứa, nước mắt lập tức rơi không ngớt.
Trịnh Hoa Băng xem bức họa trên bàn, lại nhìn đến Ngôn Hân Vân đang bị thương, tức giận càng tăng, lại muốn ra tay với Ức Hàm.
Nhuế Khiết Dĩnh cùng Thủy nhi đều sợ hãi kêu thất thanh.
"Phu nhân!!!"
"Ta như thế nào lại sinh ra nghịch nữ như ngươi...?!" Trịnh Hoa Băng đột nhiên bật khóc, xé lòng mà mắng. "Ngươi xem, tám năm qua ngươi đều sống thế này. Ngươi nói, bộ dáng của mình hiện tại là tốt lắm sao? Nhắc tới cố nhân, ngươi không phải khóc thì chính là phát khí, bây giờ còn động thủ, quyết ý hạ sát phu quân của mình, ngươi còn là người sao?!" Trịnh Hoa Băng lệ càng rơi thì lòng càng đau, ra sức đánh nữ nhi.
Minh Ức Hàm cũng không tránh né, chỉ lặng yên chảy nước mắt, tùy ý mẫu thân đánh mắng.
Nhuế Khiết Dĩnh rơm rớm nước mắt vừa tiến lên khuyên nhủ mẹ chồng, vừa kéo em chồng lại, thật vất vả mới khiến người bình tĩnh lại.
Thủy nhi càng khóc lớn, "Ùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt phu nhân cũng tiểu thư:
"Phu nhân, tiểu thư, các người đều sinh khí, là do Thủy nhi không tốt, cũng bởi Thủy nhi...!"
"Thủy nhi!!" Ngôn Hân Vân gọi giật lại, Minh Ức Hàm lần này đích thực không đùa, chính mình là phu quân, nàng cũng không chút khoan nhượng, ra tay tàn nhẫn, nếu Thủy nhi thú nhận, không bị nàng đánh chết mới là lạ!
Thủy nhi cảm kích nhìn Ngôn Hân Vân, quay đầu lại, khóc ròng thưa chuyện:
"Phu nhân, quả thật lần này mọi chuyện đều do Thủy nhi. Khi đó cô gia vừa vặn tiến vào thư phòng, Thuỷ nhi phân tâm bất cẩn đem mực đến mài gần họa phổ, ai ngờ gây ra hoạ lớn, chính là càng sửa càng sai, khiến kỷ vật của tiểu thư bị hủy thành thế này. Thủy nhi sợ tới mức khóc khan, cô gia ngài vì không đành lòng nên nguyện ý gánh vác thay mọi việc...".
"Thủy nhi!!!" Ngôn Hân Vân kêu lên, động đến vết thương, nhịn không được "Khụ" một tiếng, phun ra một búng máu.
Trịnh Hoa Băng cùng Nhuế Khiết Dĩnh vội vội đỡ nàng ngồi xuống.
Thủy nhi lê gối đến trước Hân Vân, dập đầu:
"Cô gia, ngài đừng sinh khí. Thủy nhi biết ngài hảo tâm mới làm vậy. Nhưng ngài bị thương thế này, ban nãy thiếu chút nữa là vong mạng, Thủy nhi sao có thể im lặng? Ngài cho phép Thủy nhi nói hết đi...!".
Minh Ức Hàm nhìn thấy tất cả, cơ hồ không dám tin vào tai mình, sững sờ đứng chẳng vững nữa, đầu óc trống rỗng.
Thủy nhi lại bò đến bên Ức Hàm, nắm góc ảo nàng, khẩn cầu:
"Tiểu thư, sự tình chính là như vậy. Thủy nhi không dám viển vông xin người tha thứ, chỉ mong tiểu thư đừng trách cô gia nữa. Cô gia ngài thực không có lỗi với người...".
Minh Ức Hàm hờ hững nhìn Thủy nhi, sau lại trông "phu quân" vừa bị chính nàng đả thương ban nãy, lát sau, chỉ xoay người, lặng lẽ thu hồi bức họa.
Ai ngờ, Trịnh Hoa Băng nhanh hơn nàng, xuất thủ đoạt họa, liền tay xé nó thành hai nửa.
Mọi người thất kinh.
"Nương! Người làm gì vậy?! Mau trả lại họa cho con!".
Minh Ức Hàm sợ hãi kêu to, với tay muốn giành lại báu vật.
Chính là Trịnh Hoa Băng không cho, lập tức đem họa đặt xuống đất dùng chân dẫm nát.
Minh Ức Hàm gấp đến độ chảy nước mắt, chẳng màng cái gì là thể diện của Hàn Lâm thiên kim, run rẩy quỳ trên đất gom từng mảnh giấy nhỏ.
Trịnh Hoa Băng thật sự không thể nhịn được nữa, hướng lưng nhi nữ hung hăng đánh, khóc nói:
"Ngươi cả ngày trầm mê ở quá khứ, ngươi có hay không nghĩ tới những người bên ngươi cảm thấy thế nào? Vì một người đã chết nhiều năm, ngươi cả phu quân cũng không cần. Đứa con này, ta còn giữ làm gì? Giữ làm gì a, lão thiên gia?!!".
"Đã chết nhiều năm?"
Ngôn Hân Vân giật mình: nàng từng nói có ý trung nhân, nhưng...đã chết nhiều năm sao?! Nàng cùng ta miễn cưỡng phụng chỉ thành thân, lại ước định giải hôn, chính là...vì chung tình với ái nhân đã khuất ư? (Vâng, là chị đấy ạ Tội nghiệp chị, còn sống sờ sờ ra đấy mà...)
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy Minh Ức Hàm nghẹn giọng, chua xót nhặt vụn giấy trên đất:
"Không! Hắn không chết! Hắn không chết!"
"Nghịch nữ!".
Trịnh Hoa Băng lại đánh lại khóc mắng. Nhưng dẫu bà mạnh tay ra sao, nàng vẫn không ngừng lại.
Ngôn Hân Vân không đành lòng, lập tức điểm huyệt ngủ của Minh Ức Hàm, khiến nàng chìm vào giấc ngủ.
"Hân Vân, ngươi làm gì vậy?" Nhuế Khiết Dĩnh hoảng sợ hỏi.
"Ta điểm huyệt ngủ của nàng, các người mau đưa nàng về tư phòng nghỉ ngơi đi.".
Nói xong, liền gượng dậy đến gần Trịnh Hoa Băng, nhẹ nhàng thở dài:"Nàng hôm nay đã đau lòng quá độ rồi...".
Trịnh Hoa Băng dõi theo Nhuế Khiết Dĩnh cùng Thủy nhi đang đỡ Minh Ức Hàm đi, lắc đầu, bi thảm:"Oan nghiệt...!! Oan nghiệt a!". (Oan nghiệt ngay trước mặt bác)
***
Ban đêm, Trịnh Hoa Băng cùng Ngôn Hân Vân đến Minh gia từ đường, có lẽ có chuyện cần nói với nàng.
Hân Vân không phải ở rể nên chưa từng đến nơi này, nàng tò mò nhìn khắp gian phòng, lại phát hiện giữa các bài vị có một cái được quấn hồng chỉ, trên khắc hai chữ "Tiểu Hàm.".
Trịnh Hoa Băng dâng hương tổ tiên xong, từ từ bước lại, không chờ Ngôn Hân Vân mở lời, liền nói:
"Đây là tên người trong bức hoạ.".
"Nga?"
Trịnh Hoa Băng gật đầu, tìm lại ký ức về Tiểu Hàm trong quá khứ, kể lại cho Hân Vân.
"Ai...!". Trịnh Hoa Băng thở dài, nét mặt lộ rõ áy náy: "Thẳng thắn mà nói, có thể khiến Hân Vân ngươi không hợp tai, nhưng, Tiểu Hàm quả thật là hài tử tốt, nếu năm đó không xảy ra biến sự, hắn cùng Ức nhi chính là một đôi không thể chia lìa a.". (Đến giờ vẫn thế mà bác)
Ngôn Hân Vân nhíu mi, thản nhiên hỏi:
"Tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Tiểu Hàm lại vong mạng?"
"Ai...Đều bởi tính cách của Ức nhi a. Nó thật sự là một một đứa nhỏ thích ăn mơ. Cạnh Thiên Tầm tự nơi chúng ta lưu lại là rừng mơ, hôm đó, nó hưng phấn kéo Tiểu Hàm đi cùng. Trên đường về vô phúc gặp bọn cường đạo giết người không chớp mắt. Tiểu Hàm tuy một lòng học hỏi võ công từ đại sư, song thân thủ non yếu hẳn nhiên không thể chống đỡ, vì bảo hộ Ức nhi, đem thân liều mạng cùng địch nhân. Sau, Ức nhi may mắn trốn được chạy về Thiên Tầm tự cầu cứu sư phụ. Chẳng ngờ khi bọn ta đến nơi, cường đạo cùng Tiểu Hàm đều không thấy bóng dáng. Chúng ta từng hoài nghi hắn bị bọn chúng bắt đi, nhưng không lâu sau lại tìm thấy chiếc hài của hắn dưới vách núi...". Trịnh Hoa Băng nghẹn giọng, không thể nói hết lời.
Ngôn Hân Vân nghe vậy, trong lòng rung động:
"Nguyên lai như thế, khó trách Ức nhi trân trọng bức họa tựa sinh mạng. Nàng đối với Tiểu Hàm hẳn rất áy náy...".
Trịnh Hoa Băng trầm trầm thở dài, gật đầu:
"Về sau, Ức nhi tính tình đại biến, đem chính tên mình thay đổi. Khi giang sơn sơ định, chúng ta một nhà đoàn tụ, nhưng Ức nhi đã không còn là Ức nhi trước đây nữa. Nó một lòng muốn tìm đại sư truyền thụ võ nghệ. Nhưng người thấy tâm trí nữ nhi bất ổn, vậy nên không đáp ứng. Ức nhi trong tâm sớm chẳng thể buông bỏ, lại tiếp tục thỉnh cầu, thông qua đại sư mà gặp được Thiên Cơ Đạo Nhân, gian khổ cách mấy cũng nhất mực van nài. Trùng hợp lúc ấy Thiên Cơ Đạo Nhân cũng chính đang tìm kiếm đồ đệ, ngài thấy Ức nhi thông minh bất phàm nên thu nhận. Tự ta không thể an tâm nhưng cũng không thể khuyên giải, đành gửi hai ca ca theo cùng nó, cầu đạo nhân chấp nhận bọn nó làm môn hạ, có thể ổn định Ức nhi, sau, nếu không có nhị huynh ở cạnh chiếu cố, ta thật chẳng dám nghĩ nha đầu đó còn có thể làm ra sự tình gì nữa...".
"Nàng vì cái gì lại một mực muốn lĩnh hội võ công tối thượng?".
"Vẫn do tơ lòng năm xưa không tài nào gỡ bỏ, Ức nhi oán, nếu trước kia nó hữu dụng, Tiểu Hàm đã không bị cường đạo bức chết...".
Ngôn Hân Vân trầm mặc hồi lâu, nói:
"Chưa từng nghĩ tới nàng suốt bao nhiêu năm phải khổ tâm như vậy, cũng là lão thiên gia bỡn cợt, đày ải nhân sinh...".
Trịnh Hoa Băng thở dài, cầm tay Hân Vân, lời nói thấm thía:
"Hài tử, ngươi vất vả rồi..."
Hân Vân cười nhẹ, ôn nhu đáp:
"Nhạc mẫu xé lòng thuật lại chuyện xưa, bao nhiêu âu lo đều biểu hiện hết trên nét mặt, chẳng phải muốn Hân Vân sau này có thể cảm thông cho nàng? Hân Vân hiểu được, ta cam đoan, tuyệt sẽ không để nàng đau khổ thêm nữa. Thỉnh nhạc mẫu đại nhân yên tâm.".
Trịnh Hoa Băng vui mừng:
"Hân Vân, hài tử ngươi thật tốt...Ức nhi nhà ta không biết đã tu mấy kiếp mới có thể tìm được phu quân như ngươi. Nghe được lời này của ngươi, thân trượng mẫu này thật an lòng biết bao.".
Ngôn Hân Vân đạm cười, không nói gì.
***
Ngày kế, Minh Ức Hàm tỉnh lại vẫn không mở miệng nói chuyện, cũng tuyệt thực, chỉ lẳng lặng giam mình trong phòng ngẩn người, bất kể ai khuyên đều vô dụng.
Minh Thì Trữ biết tính tình ái nữ, bảo mọi người không cần đi quấy rầy nàng, để nàng tĩnh tâm một chút.
Ngôn Hân Vân chứng kiến cảnh này, nhíu mi: Tâm bệnh dụng tâm dược trị, mở nút dứt khoát phải tìm ra kẻ thắt nút. Xem ra, chỉ có thể làm vậy. Nghĩ kĩ rồi, nàng gọi Thủy nhi đến thư phòng.
"Thủy nhi, ngươi trước đây từng thấy qua bộ dáng hài tử trong tranh?".
Ngôn Hân Vân vừa mài mực vừa hỏi.
"Thấy...rồi ạ. Cô gia, ngài hỏi chuyện điều này làm gì?" Thủy nhi nhìn Ngôn Hân Vân, có phần âu lo, song vẫn cố mở lời.
Nàng mỉm cười, cầm bút họa ra hơn mười kiểu lông mi, ánh mắt, mũi miệng, lỗ tai của hài đồng...bảo Thủy nhi chọn ra trong số đó thứ giống nhất dựa theo chân dung của hài tử kia.
Thủy nhi trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn làm, mở to hai mắt, đắn đo khá lâu mới chọn xong.
Ngôn Hân Vân chiếu theo đó ghép lại, phóng tác thành chân dung...
"Thủy nhi, ngươi xem khuôn mặt này giống người trong tranh không?"
Tiểu nha đầu nhìn kỹ, không khỏi ngạc nhiên thốt lên:
"Giống! Giống cực kỳ! Quả thực giống nhau như đúc!".
Ngôn Hân Vân cười:
"Thủy nhi, mài mực!".
"A?"
Thủy nhi khó hiểu, nhìn nàng.
"Mài - mực!".
Ngôn Hân Vân phát rõ từng tiếng, đoạn, bật cười như vừa giáo tiểu nha đầu nói chuyện vậy.
***
Hoàng hôn, Minh Ức Hàm vẫn giam mình trong phòng trầm mặc. Người trong phủ khuyên thế nào cũng vô dụng, nàng đến cả bữa tối cũng không buồn ngó đến...
"Mẫu thân nàng đã đem chuyện xưa nói hết cho ta.". Ngôn Hân Vân trong tay cầm hai bức hoạ bước vào phòng, thoáng thấy trong một góc khuất chính là Minh Ức Hàm, liền nói: "Nàng, sao phải khiến bản thân thành như vậy...?"
Minh Ức Hàm im lặng, cũng không ngẩng nhìn Ngôn Hân Vân, biểu tình thập phần hờ hững.
Ngôn Hân Vân lắc đầu, tiến lại, đem hai bức hoạ mở ra trước mặt nàng, ôn nhu nói:
"Đây là hai bức hoạ ta muốn đem đến cho nàng, một bức chính là bức bị mẫu thân nàng xé nát, dù Thủy nhi đã cố sức khôi phục, nhưng nó vẫn không thể trở lại như trước. " Nói xong, nàng dừng lại, khẽ nhìn Minh Ức Hàm,vẫn là vẻ mặt đó.
Lại tiếp tục mở lời:
" Còn bức này, ta căn cứ theo miêu tả của Thủy nhi tái dựng lại chân dung hài tử kia, so với chính bản của nàng có thể sai khác, nhưng cũng sai ít đúng nhiều, nàng nếu nhã ý, đừng ngại mở ra xem, nếu cần chỉnh sửa, ta nhất định sửa lại theo ý nàng.".
Lời còn chưa dứt, Minh Ức Hàm đột nhiên giật phắt hai bức hoạ trước mặt, ném xuống đất.
Ngôn Hân Vân sững người một chút, nhìn thiếu nữ trước mắt, lúc sau,trong lòng sinh khí, ngữ khí trở nên lạnh như băng, trầm thấp:
"Nàng không yêu chính bản thân mình, là có lỗi với gia quyến, càng có lỗi với Tiểu Hàm ca ca đã liều mạng vì nàng!"
Đoạn, phất tay áo xoay người ly khai.
Tới gần cửa, Hân Vân bỗng dừng bước, thở một hơi dài, nghiêm mặt hướng Minh Ức Hàm, nói:
"Nếu ta là Tiểu Hàm ca của nàng, nhìn thấy bộ dạng đến thân mình cũng không màng này, ta nhất định cảm thấy chính ta xưa kia thật ngớ ngẩn! Hy sinh tính mạng đổi lấy một người căn bản không hiểu được giá trị thập phần đáng quý của sự sống, không phải rất buồn cười sao?!".
Nói rồi,nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Trong phòng, còn lại mỗi Minh Ức Hàm.
Một Minh Ức Hàm đang chết lặng rơi lệ không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.