Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan
Chương 46: Gặp nguy
Nhất Dạ Khinh Chu
07/05/2021
Tuyết rơi liên tục, gió thổi tuyết càng rơi xuống.
Minh Ức Hàm ở phòng bếp một đêm làm dược, lại đợi tới giờ mẹo cũng không gặp Khải Nhứ tới lấy. Sợ chậm trễ thời gian chữa thương Ngôn Hân Vân, nàng một mình chạy tới lầu các bên kia, nhẹ nhàng mở cửa. Nhìn xung quanh trống không, không bóng người, cả người cơ hồ nhuyễn đi.
Nàng hoảng hốt chạy đi tìm Khải Nhứ, Khải Nhứ không ở đây, chạy đi tìm Kính Tư, Kính Tư không ở đây, đi tìm Yến Vương, Yến Vương cũng không ở đây!
Nàng chưa từ bỏ ý định, còn trở lại thu thủy biệt viện, tìm hết mỗi một cái góc biệt viện, nhưng giống nhau không thấy bất luận bóng dáng kẻ nào!
Cuối cùng nàng phẫn nộ trở lại Trường thiên biệt thự. Hỏi hết các gia đinh trong viện, hạ nhân nói cho nàng biết: Yến Vương sáng sớm mang theo vài người hướng hoàng lăng đi rồi.
Lúc này, Minh Ức Hàm mới ý thức được Ngôn Hân Vân thật sự quyết định khai chính mình. Nàng trong lòng nhất thời thật mạnh đau xót, hận Ngôn Hân Vân im lặng mà đi được như vậy!
Tất cả đau buồn trong lòng nàng tăng lên nhiều. Nàng quyết định chạy tới hoàng lăng tìm Ngôn Hân Vân lý luận, nàng không tin người kia "Công chúa điện hạ" thật sự có thể đi tiêu sái, yên tâm thoải mái được như vậy......
***
Giờ Thìn, mưa tuyết tầm tả kéo cả đoàn đoàn gió tuyết theo, không bao lâu, trên mặt đất đã trắng xoá một mảnh, màu xám trên bầu trời cuồng phong lại đến, xương gió lạnh nghênh đón đánh úp trực diện, trực tiếp lọt vào cốt tủy, người quả thực lạnh thở không nổi.
Minh Ức Hàm mạo hiểm giá lạnh như thế chạy đến ngàn sơn tìm, vốn định tìm cái người phụ lòng mình giáp mặt "Răn dạy", ai ngờ đến nơi đó lại phát hiện sơn thượng tuyết cuồn cuộn, sơn hạ nhân triều mãnh liệt, một mảnh ồn ào, Yến Vương tự mình chỉ huy rất nhiều quan binh chính vây quanh cả tòa đại sơn, một mặt sơ tán đám người, một mặt lên núi cứu viện.
Nàng ngẩn ra, một loại điềm xấu dự cảm không lành cho Hàm nhi: Chẳng lẽ......
Quả nhiên, giữ chặt một vị đi đường đang vội vàng mang con bỏ chạy, nàng vội vàng hỏi:
"Đại thúc, sơn thượng đã xảy ra chuyện gì?".
"Vừa mới tuyết lở, đã chết vài người!".
Tuyết lở?! Nàng kinh hãi, lại giữ chặt hán tử:
"Đã chết người? Đại thúc ngươi có biết người chết là người nào không?".
Hán tử kia đi vội vả, trả lời thập phần không kiên nhẫn:
"Không biết, không biết!" Liền bỏ đi theo dòng người lánh nạn.
Minh Ức Hàm ngực khẩn trương bất ổn, đều đã quên chính mình là tới tìm người lý luận. Nàng liều mạng hướng tới chỗ Yến Vương bên kia, nhưng dù là như thế nào cũng bị dòng ngươi chạy nạn làm rối loạn phương hướng.
Tình thế khẩn cấp, nàng bất chấp mọi người chạy loạn, đơn giản trước mặt mọi người giũ ra khinh công, nhảy đến bên người Yến Vương, vội vàng hoán một tiếng:
"Điện hạ!".
Yến Vương vội vàng chỉ huy cứu, chợt nghe có tiếng người kêu chính mình, quay lại vừa thấy, kinh ngạc là nàng:
"Sao ngươi lại tới đây?".
Nàng không kịp trả lời, trực tiếp hỏi:
"Hàm Nhi có phải hay không ở sơn thượng?!".
Yến Vương thần sắc trầm trọng, tự tự mang thương:
"Đúng, nàng còn ở trên đó. Sáng nay bổn vương đưa nàng lên núi, không nghĩ tới chúng ta vừa mới xuống núi, sơn thượng liền tuyết lở......".
Minh Ức Hàm vừa nghe, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, gót chân nhuyễn, nghiêng ngã vài bước.
Yến Vương chạy nhanh đỡ lấy nàng:
"Ngươi làm sao vậy?!".
Nàng trong mắt tràn đầy nước mắt, miễn cưỡng đứng thẳng, truy vấn:
"Hiện tại không có tin tức sơn thượng sao?".
Yến Vương lắc đầu, nhưng lại an ủi nói:
"Bất quá Kính Tư cùng Khải Nhứ đã đi lên cứu viện......".
Nhưng nàng làm sao yên tâm được?
Yến Vương sau nói cái gì nàng đều đã muốn không biết, minh minh bên trong, nàng chỉ nghe đến âm thanh trong lòng chính mình: Ta muốn đi lên! Hàm Nhi, ngươi trăm ngàn không thể có việc......
Vì thế khởi một đạo chân khí, nàng mạo hiểm phi thân lên núi, khi đó Yến Vương muốn ngăn cũng đã không kịp.
Này dọc theo đường đi, lại một lần phát sinh tuyết lở, băng tuyết rơi xuống, ầm ầm phun tỏa. Minh Ức Hàm khinh thân trốn tránh, cẩn thận né qua vài kiếp nạn. Tuyết càng phát ra băng mãnh liệt, nàng lại càng phải mau chóng tìm được hoàng lăng cấm. Mà khi nàng ở giữa núi nhìn xung quanh cơ hồ bị bao phủ bởi tuyết, kia phiến từng tiên Mai Lâm hải, nay hoàng lăng cấm địa đã muốn không nhìn ra. Giờ phút này ở trước mắt nàng, là một mảnh yên ba cuồn cuộn, hàn khí bức người lấp đầy nơi đây.
Nàng khóc, thả người nhảy vào tuyết sờ soạng.
Ánh mắt nàng tràn đầy nước mắt mơ hồ, phong tuyết tàn phá thân thể nàng, ở trong lớp lớp tuyết thất thanh kêu gọi tên Hân Vân. Chính là vô luận nàng như thế nào kêu gọi, đều không có tiếng đáp lại.
"Hàm Nhi...... Ngươi ở nơi nào......" Nàng dùng tay hất đám tuyết ở dưới thân, thanh âm hò hét đến tê lòng.
Có thể do tuyết không ngừng rơi, gió cuồn cuộn nổi lên làm cho âm thanh nàng gần như tuyệt vọng.
Gió xoáy nổi lên, tuyết đọng lại sụp xuống.
Ngay lúc cận kề với sinh tử, trong đầu Minh Ức Hàm hiện lên những nơi mà hai nàng đã trải qua cũng nhau, một tiên Mai Lâm ngây thơ chất phác, hoàng lăng cấm cô quạnh, Hàn Lâm quý phủ mê mang, còn có thu thủy biệt viện cùng tiểu lầu các nhiều điểm gợi nhớ......
Tiểu Hàm Ca, ta ở đây......
Hân Vân, đừng rời xa ta......
Hàm Nhi...... Ngươi đến tột cùng ở nơi nào......
Nàng đem hết tia khí lực cuối cùng đẩy ra tảng đá bị tuyết đọng, lại tìm không thấy người mình muốn tìm.
Trong lòng nhớ lại, là ánh mắt sắc đẹp của Ngôn Hân Vân lúc rơi xuống vách núi đen kia, cùng với đêm qua thân mật hôn môi làm cho nàng tan nát cõi lòng cùng tâm tình ngọt ngào cùng lúc hiện ra......
Cơn lốc lại đánh tới, cảnh vật như bị tuyết lấp đầy đã không còn nhìn thấy, sức nàng đã hết nàng rốt cục ở thật sâu trong lớp tuyết để lại một tia mỉm cười đau khổ.....
***
Đây là nơi nào.....
Hảo hắc......
Hốt hoảng, Minh Ức Hàm đi vào một đầm lầy màu đen.
Thân thủ nhanh nhẹn ngồi dậy, ánh mắt như đang xem xét, sâu kín tiếng gió thỉnh thoảng theo bên tai xẹt qua, làm cho người nghe cũng cực kì lo sợ.
Minh Ức Hàm thấy dưới chân lầy lội, bước từng bước khó khăn. Nàng trong lòng cảm thấy mê mang: Này rốt cuộc là nơi nào? Ta như thế nào lại đến nơi đây?
Nàng xem xét xung quanh rồi tìm hướng mà thoát ra ngoài, nhưng là đi rồi lại đi đến cả mấy canh giờ, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.
"Hàm Nhi, ngươi ở nơi nào?"......
"Khải Nhứ, Kính Tư các ngươi ở nơi nào?"......
Nàng càng chạy càng hoảng, nhịn không được lớn tiếng kêu gọi, nhưng là không ai đáp lại.
Như vậy, lại đi thêm một canh giờ nữa, nàng cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn, người cũng mệt mỏi, chân không chút sức lực nào. Nàng mệt mỏi ngồi xuống, quanh thân lầy lội làm cho nàng khó chịu cơ hồ hít thở không thông, dần dần, nàng khép lại đau khổ chống đỡ mí mắt, hô hấp có vẻ yếu đi rất nhiều.
"Cô nương.".
Một âm thanh ôn hòa bỗng nhiên truyền tiến lỗ tai nàng.
Nàng cố gắng mở to mắt vừa thấy - ánh mắt mệt mỏi trong chốc lát xuất hiện kinh hỉ:
"Lưu tiên sinh......".
Quốc sư hơi hơi vuốt cằm, một tay cầm quạt lông, một tay nâng nàng dậy.
Nàng cố hết sức đứng dậy, tinh thần phấn chấn:
"Tiên sinh, nơi này là nơi nào? Ta như thế nào lại ở chỗ này?".
Quốc sư mặt mang nụ cười, không nói gì, mà là nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, bước về phía trước.
Minh Ức Hàm đáy lòng đoán không ra, lại mơ mơ màng màng đi theo hắn.
Dọc theo đường đi, nàng hỏi quốc sư một ít vấn đề, quốc sư cũng cùng nàng nói rất nhiều, kỳ quái là, nàng vừa nghe xong tinh thần không rõ ra sao.
Nàng mơ màng kinh ngạc theo quốc sư chậm rãi đi nửa canh giờ, sau đó mơ hồ nhìn thấy phía trước có một chút ánh mặt trời, mỗi từng bước đến gần, cảnh quang đều trở nên sáng một chút. Như vậy, đi đến cuối đường, bỗng nhiên không thấy quốc sư. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng:
"Tiên sinh!" Tiếp theo liền tỉnh lại.
Minh Ức Hàm ở phòng bếp một đêm làm dược, lại đợi tới giờ mẹo cũng không gặp Khải Nhứ tới lấy. Sợ chậm trễ thời gian chữa thương Ngôn Hân Vân, nàng một mình chạy tới lầu các bên kia, nhẹ nhàng mở cửa. Nhìn xung quanh trống không, không bóng người, cả người cơ hồ nhuyễn đi.
Nàng hoảng hốt chạy đi tìm Khải Nhứ, Khải Nhứ không ở đây, chạy đi tìm Kính Tư, Kính Tư không ở đây, đi tìm Yến Vương, Yến Vương cũng không ở đây!
Nàng chưa từ bỏ ý định, còn trở lại thu thủy biệt viện, tìm hết mỗi một cái góc biệt viện, nhưng giống nhau không thấy bất luận bóng dáng kẻ nào!
Cuối cùng nàng phẫn nộ trở lại Trường thiên biệt thự. Hỏi hết các gia đinh trong viện, hạ nhân nói cho nàng biết: Yến Vương sáng sớm mang theo vài người hướng hoàng lăng đi rồi.
Lúc này, Minh Ức Hàm mới ý thức được Ngôn Hân Vân thật sự quyết định khai chính mình. Nàng trong lòng nhất thời thật mạnh đau xót, hận Ngôn Hân Vân im lặng mà đi được như vậy!
Tất cả đau buồn trong lòng nàng tăng lên nhiều. Nàng quyết định chạy tới hoàng lăng tìm Ngôn Hân Vân lý luận, nàng không tin người kia "Công chúa điện hạ" thật sự có thể đi tiêu sái, yên tâm thoải mái được như vậy......
***
Giờ Thìn, mưa tuyết tầm tả kéo cả đoàn đoàn gió tuyết theo, không bao lâu, trên mặt đất đã trắng xoá một mảnh, màu xám trên bầu trời cuồng phong lại đến, xương gió lạnh nghênh đón đánh úp trực diện, trực tiếp lọt vào cốt tủy, người quả thực lạnh thở không nổi.
Minh Ức Hàm mạo hiểm giá lạnh như thế chạy đến ngàn sơn tìm, vốn định tìm cái người phụ lòng mình giáp mặt "Răn dạy", ai ngờ đến nơi đó lại phát hiện sơn thượng tuyết cuồn cuộn, sơn hạ nhân triều mãnh liệt, một mảnh ồn ào, Yến Vương tự mình chỉ huy rất nhiều quan binh chính vây quanh cả tòa đại sơn, một mặt sơ tán đám người, một mặt lên núi cứu viện.
Nàng ngẩn ra, một loại điềm xấu dự cảm không lành cho Hàm nhi: Chẳng lẽ......
Quả nhiên, giữ chặt một vị đi đường đang vội vàng mang con bỏ chạy, nàng vội vàng hỏi:
"Đại thúc, sơn thượng đã xảy ra chuyện gì?".
"Vừa mới tuyết lở, đã chết vài người!".
Tuyết lở?! Nàng kinh hãi, lại giữ chặt hán tử:
"Đã chết người? Đại thúc ngươi có biết người chết là người nào không?".
Hán tử kia đi vội vả, trả lời thập phần không kiên nhẫn:
"Không biết, không biết!" Liền bỏ đi theo dòng người lánh nạn.
Minh Ức Hàm ngực khẩn trương bất ổn, đều đã quên chính mình là tới tìm người lý luận. Nàng liều mạng hướng tới chỗ Yến Vương bên kia, nhưng dù là như thế nào cũng bị dòng ngươi chạy nạn làm rối loạn phương hướng.
Tình thế khẩn cấp, nàng bất chấp mọi người chạy loạn, đơn giản trước mặt mọi người giũ ra khinh công, nhảy đến bên người Yến Vương, vội vàng hoán một tiếng:
"Điện hạ!".
Yến Vương vội vàng chỉ huy cứu, chợt nghe có tiếng người kêu chính mình, quay lại vừa thấy, kinh ngạc là nàng:
"Sao ngươi lại tới đây?".
Nàng không kịp trả lời, trực tiếp hỏi:
"Hàm Nhi có phải hay không ở sơn thượng?!".
Yến Vương thần sắc trầm trọng, tự tự mang thương:
"Đúng, nàng còn ở trên đó. Sáng nay bổn vương đưa nàng lên núi, không nghĩ tới chúng ta vừa mới xuống núi, sơn thượng liền tuyết lở......".
Minh Ức Hàm vừa nghe, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, gót chân nhuyễn, nghiêng ngã vài bước.
Yến Vương chạy nhanh đỡ lấy nàng:
"Ngươi làm sao vậy?!".
Nàng trong mắt tràn đầy nước mắt, miễn cưỡng đứng thẳng, truy vấn:
"Hiện tại không có tin tức sơn thượng sao?".
Yến Vương lắc đầu, nhưng lại an ủi nói:
"Bất quá Kính Tư cùng Khải Nhứ đã đi lên cứu viện......".
Nhưng nàng làm sao yên tâm được?
Yến Vương sau nói cái gì nàng đều đã muốn không biết, minh minh bên trong, nàng chỉ nghe đến âm thanh trong lòng chính mình: Ta muốn đi lên! Hàm Nhi, ngươi trăm ngàn không thể có việc......
Vì thế khởi một đạo chân khí, nàng mạo hiểm phi thân lên núi, khi đó Yến Vương muốn ngăn cũng đã không kịp.
Này dọc theo đường đi, lại một lần phát sinh tuyết lở, băng tuyết rơi xuống, ầm ầm phun tỏa. Minh Ức Hàm khinh thân trốn tránh, cẩn thận né qua vài kiếp nạn. Tuyết càng phát ra băng mãnh liệt, nàng lại càng phải mau chóng tìm được hoàng lăng cấm. Mà khi nàng ở giữa núi nhìn xung quanh cơ hồ bị bao phủ bởi tuyết, kia phiến từng tiên Mai Lâm hải, nay hoàng lăng cấm địa đã muốn không nhìn ra. Giờ phút này ở trước mắt nàng, là một mảnh yên ba cuồn cuộn, hàn khí bức người lấp đầy nơi đây.
Nàng khóc, thả người nhảy vào tuyết sờ soạng.
Ánh mắt nàng tràn đầy nước mắt mơ hồ, phong tuyết tàn phá thân thể nàng, ở trong lớp lớp tuyết thất thanh kêu gọi tên Hân Vân. Chính là vô luận nàng như thế nào kêu gọi, đều không có tiếng đáp lại.
"Hàm Nhi...... Ngươi ở nơi nào......" Nàng dùng tay hất đám tuyết ở dưới thân, thanh âm hò hét đến tê lòng.
Có thể do tuyết không ngừng rơi, gió cuồn cuộn nổi lên làm cho âm thanh nàng gần như tuyệt vọng.
Gió xoáy nổi lên, tuyết đọng lại sụp xuống.
Ngay lúc cận kề với sinh tử, trong đầu Minh Ức Hàm hiện lên những nơi mà hai nàng đã trải qua cũng nhau, một tiên Mai Lâm ngây thơ chất phác, hoàng lăng cấm cô quạnh, Hàn Lâm quý phủ mê mang, còn có thu thủy biệt viện cùng tiểu lầu các nhiều điểm gợi nhớ......
Tiểu Hàm Ca, ta ở đây......
Hân Vân, đừng rời xa ta......
Hàm Nhi...... Ngươi đến tột cùng ở nơi nào......
Nàng đem hết tia khí lực cuối cùng đẩy ra tảng đá bị tuyết đọng, lại tìm không thấy người mình muốn tìm.
Trong lòng nhớ lại, là ánh mắt sắc đẹp của Ngôn Hân Vân lúc rơi xuống vách núi đen kia, cùng với đêm qua thân mật hôn môi làm cho nàng tan nát cõi lòng cùng tâm tình ngọt ngào cùng lúc hiện ra......
Cơn lốc lại đánh tới, cảnh vật như bị tuyết lấp đầy đã không còn nhìn thấy, sức nàng đã hết nàng rốt cục ở thật sâu trong lớp tuyết để lại một tia mỉm cười đau khổ.....
***
Đây là nơi nào.....
Hảo hắc......
Hốt hoảng, Minh Ức Hàm đi vào một đầm lầy màu đen.
Thân thủ nhanh nhẹn ngồi dậy, ánh mắt như đang xem xét, sâu kín tiếng gió thỉnh thoảng theo bên tai xẹt qua, làm cho người nghe cũng cực kì lo sợ.
Minh Ức Hàm thấy dưới chân lầy lội, bước từng bước khó khăn. Nàng trong lòng cảm thấy mê mang: Này rốt cuộc là nơi nào? Ta như thế nào lại đến nơi đây?
Nàng xem xét xung quanh rồi tìm hướng mà thoát ra ngoài, nhưng là đi rồi lại đi đến cả mấy canh giờ, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.
"Hàm Nhi, ngươi ở nơi nào?"......
"Khải Nhứ, Kính Tư các ngươi ở nơi nào?"......
Nàng càng chạy càng hoảng, nhịn không được lớn tiếng kêu gọi, nhưng là không ai đáp lại.
Như vậy, lại đi thêm một canh giờ nữa, nàng cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn, người cũng mệt mỏi, chân không chút sức lực nào. Nàng mệt mỏi ngồi xuống, quanh thân lầy lội làm cho nàng khó chịu cơ hồ hít thở không thông, dần dần, nàng khép lại đau khổ chống đỡ mí mắt, hô hấp có vẻ yếu đi rất nhiều.
"Cô nương.".
Một âm thanh ôn hòa bỗng nhiên truyền tiến lỗ tai nàng.
Nàng cố gắng mở to mắt vừa thấy - ánh mắt mệt mỏi trong chốc lát xuất hiện kinh hỉ:
"Lưu tiên sinh......".
Quốc sư hơi hơi vuốt cằm, một tay cầm quạt lông, một tay nâng nàng dậy.
Nàng cố hết sức đứng dậy, tinh thần phấn chấn:
"Tiên sinh, nơi này là nơi nào? Ta như thế nào lại ở chỗ này?".
Quốc sư mặt mang nụ cười, không nói gì, mà là nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, bước về phía trước.
Minh Ức Hàm đáy lòng đoán không ra, lại mơ mơ màng màng đi theo hắn.
Dọc theo đường đi, nàng hỏi quốc sư một ít vấn đề, quốc sư cũng cùng nàng nói rất nhiều, kỳ quái là, nàng vừa nghe xong tinh thần không rõ ra sao.
Nàng mơ màng kinh ngạc theo quốc sư chậm rãi đi nửa canh giờ, sau đó mơ hồ nhìn thấy phía trước có một chút ánh mặt trời, mỗi từng bước đến gần, cảnh quang đều trở nên sáng một chút. Như vậy, đi đến cuối đường, bỗng nhiên không thấy quốc sư. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng:
"Tiên sinh!" Tiếp theo liền tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.