Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan
Chương 7: Lưỡng nữ động phòng
Nhất Dạ Khinh Chu
07/05/2021
Ngôn Hân Vân không tài nào nhớ nổi mình đã bị người ta đẩy đi bái đường như thế nào, lại càng không rõ ràng lắm, rốt cục làm thế nào mà mình bị nhét vào phòng tân hôn. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, khiến cho nàng có cảm giác, dường như mình đang ở trong một cái động sâu không thấy đáy, khó có thể tự chủ bản thân.
Đứng ở trong phòng tân hôn, đèn lồng đỏ treo trên cao, nàng đứng xa người ta cũng không được, đi khỏi lại càng không xong, chỉ đành đứng trước cửa sổ, đối diện với vầng trăng ngoài kia, nhắm mắt tĩnh thần, một lúc lâu không nói lời nào.
Mà người còn lại trong phòng tân hôn - Minh Ức Hàm, một thân lụa đỏ diễm lệ mười phần, đầu phủ khăn trùm thêu long phượng, thể hiện mười phần ý vị của thiên kim lá ngọc cành vàng, cũng đang ngồi ngay ngắn trước giường, tựa hồ đang chìm vào suy nghĩ, yên lặng không nói gì.
Thế nhân vốn đem đêm động phòng hoa chúc xếp vào một trong bốn việc vui lớn nhất của đời người, thế nhưng cái đêm động phòng này, đối với hai nàng mà nói, một người coi như hài kịch, với người còn lại chỉ là bi kịch không hơn không kém. Mặc cho cảnh đêm ngoài kia vô cùng ưu nhã, mặc cho không khí trong phủ náo nhiệt vô cùng, không một ai trong hai nàng có tâm tình nói chuyện.
***
Đêm động phòng hoa chúc, dần dần trôi qua trong tịch mịch, trong phủ đã không còn tiếng cười nói xôn xao, ngoài cửa sổ, bóng đêm cũng ngày càng tịch mịch. Lúc này, tâm tình Ngôn Hân Vân mới có chút bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng không còn hỗn loạn như trước. Nàng càng nghĩ, càng thấy rằng mình nên nói cho đối phương biết mình là nữ nhi, như thế, dù cho đối phương có phải chịu đả kích lớn một chút, thế nhưng cũng tốt hơn là che giấu toàn bộ, lừa dối tình cảm của người ta. Huống hồ, nếu không nói cho đối phương, bản thân mình phải tìm cớ gì đế từ chối tân nương? Dù cho tối hôm nay có thể cứ thế mà qua, thì thời gian sau này, chẳng lẽ tối nào cũng phải tìm một lý do để trốn động phòng sao? Thế nên, chẳng bằng hiện tại nói thẳng ra, nếu như Hàn Lâm thiên kim thông tình đạt lý đúng như lời thế nhân vẫn nói, không chừng còn có thể tha thứ cho mình, cùng mình thương lượng làm giao giải trừ được hôn ước này...
Chỉ là, lại nghĩ, vạn nhất đối phương biết được nàng ta đã gả cho một nữ nhân, tâm tình kích động, sẽ làm ra chuyện long trời lở đất gì a? Đến lúc đó bản cung phải xử lý thế nào? Chả lẽ phải đem thân phận công chúa ra dọa nàng? Vạn nhất dọa không được, bị nàng bẩm báo lên thánh thượng, vậy hậu quả tuyệt đối không nhỏ tí nào!
Này, rốt cục phải làm thế nào cho tốt? Hàm công chủ, ở chốn thâm cung xử sự vô cùng khéo léo, được người người tán thưởng, thế nhưng đối mặt với hôn sự hoang đường trước mặt này, thực sự là tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao cho phải, chỉ đành thở dài một tiếng.
"Vì sao lại thở dài?" Lúc này, từ sau hỉ khăn truyền đến thanh âm của Minh Ức Hàm, có chút đè thấp những vẫn không mất đi nét ôn nhu.
Ngôn Hân Vân có chút kinh ngạc, chậm rãi bước đến trước mặt nàng, nhàn nhạt trả lời:
"Không có gì." Dừng lại một chút, nàng nghĩ, có lẽ trước tiên nên thử xem Hàn Lâm thiên kim là dạng người gì đã, sau đó mới tính toán tiếp được. Vì vậy nhẹ nhàng hít vào một hơi, thanh âm so với khi nãy trong sáng hơn nhiều: "Minh tiểu thư, kỳ thực..."
"Kỳ thực ngươi cũng không muốn thành thân với ta." Không chờ đối phương nói xong, Minh Ức Hàm đã giúp nói hết nỗi lòng của Hân Vân ra.
Đôi mắt Ngôn Hân Vân thoáng chốc mở to:
"Ngươi... biết?"
Minh Ức Hàm mỉm cười, ngữ khí vẫn bình thản như trước.
"Ngươi đứng bên cửa sổ thở dài, ở trước mặt ta lại chần chừ lưỡng lự như thế, ta nghĩ không đoán được mới khó a."
Nghe thấy thanh âm ôn hòa như thế, Ngôn Hân Vân cũng không còn thấp thỏm như lúc ban đầu.
"Kỳ thực, công tử không muốn lấy ta, thì trước khi thành thân có thể bỏ đi mà, dựa vào khinh công của ngươi, ở đây cũng không có mấy người có thể ngăn cản được."
Ngôn Hân Vân khẽ cười khổ:
"Tại hạ sao lại không biết mình có thể dễ dàng bỏ đi? CHỉ là hôn sự này do Hoàng Thượng làm chủ, nếu ta lỗ mãng rời đi, chắc chắn sẽ bị khép vào tội khi quân. Đến lúc đó, chỉ sợ trời đất bao la, cũng khó tìm một chỗ dung thân an ổn. Chưa kể còn một chuyện trọng yếu hơn, là nếu tại hạ đi rồi, danh tiết của tiểu thư chắc chắn hủy hoại trong chốc lát."
Nàng nói rất chậm, thuận theo tâm tình mà thở dài một hơi:
"Đối với nữ nhân mà nói, danh tiết, dường như còn quan trọng hơn cả tính mệnh.."
Minh Ức Hàm nghe thế, trầm mặc một lúc lâu, nói:
"Ngươi nói đúng. Trách không được nhị ca vẫn thường nói với ta, mặc dù tiếp xúc với công tử chưa lâu, nhưng có thể khẳng định rằng công tử ngươi là một người rất biết nghĩ về người khác."
"Nga?" Ngôn Hân Vân có chút tự giễu.
Minh Ức Hàm cười nhẹ:
"Nhị ca ta sẽ không nhìn nhầm người. Kỳ thực.."
"Kỳ thực cái gì?"
"Kỳ thực, cuộc hôn nhân này, Minh Ức Hàm ta cũng là thân bất do kỷ. Nói thẳng ra, ta cũng không muốn thành thân cùng công tử." Minh Ức Hàm nói đến đây thì, trong lòng có chút hổ thẹn, không biết đối phương nghe xong sẽ phản ứng thế nào.
Nghe Ức Hàm nói thế, Ngôn Hân Vân quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, vừa hài lòng, vừa ức chế không được kinh hỉ.
"Thực sao?"
Minh Ức Hàm có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn như trước, bình thản trả lời:
"Đúng vậy. Ức Hàm đã sớm có người trong lòng, tuy rằng bởi rất nhiều nguyên nhân mà không thể cùng chàng sớm tối bên nhau, thế nhưng Ức Hàm tuyệt đối không thay lòng đổi dạ. Hy vọng công tử có thể hiểu, mà viết cho Ức Hàm một bức "Hưu thư"(đơn ly dị~)."
Hưu thư? Ngôn Hân Vân suy nghĩ trong chốc lát, không khỏi cười nhạt:
"Hỏi thế gian tình ái là gì? Tiểu thư có thể thẳng thắn như thế, tại hạ cho dù không thể hiểu hết, cũng sẽ rất cảm kích sự bộc trực thẳng thắn này của tiểu thư. Chỉ là hôn sự này là do hoàng đế chỉ hôn, không phải chỉ cần viết một phong hưu thư là có thể giải quyết được. Chúng ta muốn trả lại tự do cho đối phương, sợ rằng rất khó..."
"Đúng thế. Nhưng cũng không phải không có cách nào."
"Nga? Chẳng lẽ tiểu thư có kế sách gì chăng?" Ngôn Hân Vân dừng mắt ở trên tấm hỉ hắn, chờ đối phương đáp lại.
Sau một lát, bên dưới hỉ khăn truyền ra thanh âm của Minh Ức Hàm.
"Ân đức của đương kim hoàng thượng trải khắp thiên hạ. Từ những năm Hồng Vũ đầu tiên đến nay, cứ hai năm một lần lại có một lần tiểu xá - phàm là những người phạm vào tội ăn cắp, phỉ báng, hôn nhân không thỏa đáng... mà phải vào ngục, đều có thể được ân xá. Năm nay không phải năm tiểu xá, đành đợi đến tháng 12, chúng ta có thể trình hưu thư lên. Từ đó, ngươi và ta đều có thể được miễn tội, có thể được bình yên lấy lại tự do."
Đúng thế! Ngôn Hân Vân thầm nghĩ: Ta sao lại không nghĩ đến ý này? Bên cạnh đó trong lòng cũng rõ ràng một chuyện - Hàn Lâm thiên kim hẳn là sớm đã nghĩ đến chuyện này. Xem ra, nàng còn chán ghét hôn sự này hơn cả bản cung. Như thế cũng tốt, bản cung cũng không cần phải nói dối về thân thế, cũng không cần phải lo chuyện "Động phòng". Nghĩ tới đây, lòng của nàng an tâm không ít:
"Tiểu thư quả nhiên thông tuệ hơn người, đã như thế, chúng ta đây liền làm phu thê trên danh nghĩa, đợi đến tháng chạp, sẽ hành động theo kế hoạch."
"Công tử, lời của Ức Hàm còn chưa nói xong."
"Nga?.. Mời tiểu thư nói tiếp." Ngôn Hân Vân nói, trong lòng suy tính xem đối phương sẽ nói cái gì.
Minh Ức Hàm hơi hạ giọng:
"Công tử đã đáp ứng cùng ta làm phu thê trên danh nghĩa, thế nhưng còn có lễ pháp cần theo, trong lúc ngươi cùng ta làm phu thê trên danh nghĩa, Ức Hàm muốn cùng công tử thỏa thuận với nhau ba điều kiện."
***
Ba điều kiện? Ngôn Hân Vân đã lường trước đến vấn đề lễ tiết, nghe một chút cũng không có vấn đề gì. Vì thế gật đầu:
"Có thể, mời tiểu thư mở lời."
"Thứ nhất, ngươi với ta, trước mặt người ngoài là phu thê, sau lưng là "huynh muội". Tất cả đều phải theo lễ tiết "huynh muội" mà hành sử, chia giường ngủ riêng."
Ngôn Hân Vân nghe thế, không khỏi có chút muốn cười, vẫn nói:
"Chuyện này là đương nhiên."
"Thứ hai, ngươi với ta không được hỏi chuyện riêng của đối phương. Đương nhiên, trừ phi chính mình nguyện ý muốn kể cho đối phương nghe."
"Có thể."
"Thứ ba, ngươi và ta không được can thiệp vào hành tung của đối phương. Công tử muốn đi đâu, bao giờ hồi phủ là chuyện của công tử, Ức Hàm không muốn hỏi đến, thế nên cũng xin công tử không cần hỏi Ức Hàm những chuyện tương tự."
"Rất tốt." Ngôn Hân Vân mặc dù đối với điều thứ hai và thứ ba có chút mơ hồ, thế nhưng nghĩ kĩ, hai điểm này cũng không có gì ảnh hưởng đến mình, lại càng tiện cho mình đi lại. Như thế cũng tốt, lúc này chỉ cần chờ mình cùng hai người thân tính - Trương Kính Tư cùng Trương Khải Nhứ hội hợp, sau đó đi giải quyết chuyện riêng...
***
"Công tử đều đáp ứng ta?"
"Ngươi nói hợp tình hợp lý như thế, tại hạ không có gì thắc mắc cả." Ngôn Hân Vân nói, dừng lại một chút: "Sau đó ở trong nhà, ngươi cũng không nên gọi ta là 'công tử' nữa, để bọn nha hoàn nghe được sẽ không hay. Nếu như ngươi không thấy ngại, liền trực tiếp gọi tên ta là được rồi."
Minh Ức Hàm mỉm cười:
"Được. Vậy ngươi cũng gọi tên ta là được rồi."
Ngôn Hân Vân cười mà như không, nghiêng người, chợt thấy ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm, nhẹ nhàng nói:
"Đêm cũng đã khuya, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi. Tại hạ không tiện quấy rầy, sẽ lấy một bộ gối chăn, ngủ dưới đất vậy." Nàng liền đi đến gần mép giường, vươn tay.
"Ức Hàm còn có một yêu cầu hơi quá đáng." Người đội hỉ khăn lần thứ hai lên tiếng.
Ngôn Hân Vân có chút ngăn mặt: chẳng lẽ nàng còn muốn bản cung ra ngoài phòng mà ngủ?
Không ngờ đến, đối phương chỉ muốn nàng làm một việc -----" Hỉ khăn, không thể do nữ nhân tự tháo xuống, ngươi với ta tuy là phu thê trên danh nghĩa, thế nhưng rốt cục cũng đã bái thiên địa, hỉ khăn này cũng nên nhờ ngươi tháo xuống giúp ta."
Nói mấy câu này, khiến cho Ngôn Hân Vân đúng là muốn cười cũng không được. Đúng là, trong truyền thuyết, nữ nhân nếu tự mình tháo hỉ khăn, sẽ phạm vào ba tai họa lớn: thứ nhất hôn nhân không thuận, thứ hai thọ mệnh giảm sút, thứ ba, không có con cái. Cũng khó trách vừa rồi Hàn Lâm thiên kim nói chuyện cùng bản cung, mặc dù ung dung bình thản, thế những vẫn không dám động đến hỉ khăn trên đầu, xem ra nàng như thiếu nữ bình thường, sợ hãi~
Ngôn Hân Vân không khỏi lắc đầu, vươn tay nâng hỉ khăn,nhẹ nhàng tháo xuống.
***
Hỉ khăn đỏ thẫm vừa tháo xuống, hai người đều thấy rõ được dáng dấp của đối phương.
Chỉ thấy Hàn Lâm thiên kim có một đôi phi thanh tú tựa hai vầng trăng non cong vút, một đôi mắt sáng sinh động lòng người, ôn nhu mà trầm mặc, vừa nhìn đã thấy cực kì dễ thân cận. Ngôn Hân Vân tuy sống trong cung đã lâu, mỹ nữ giai nhân gặp qua vô số, thế nhưng Hàn Lâm thiên kim thực sự khiến nàng mở rộng tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ: Cũng không trách được Hàn Lâm thiên kim vừa nói phải chọn rễ, đã có nhiều quý tộc công tử đến tranh giành như thế, nếu bản cung là nam nhi, nói không chừng cũng sẽ tìm đủ cách cười nàng làm vợ. Đáng tiếc, bản cung không phải. Ông trời đúng là đã đùa giỡn với bản cung rồi...
Mà Minh Ức Hàm, nhìn thấy niên thiếu mi thanh mục tú trước mắt, trong lòng nhất thời có chút dị dạng...
Đứng ở trong phòng tân hôn, đèn lồng đỏ treo trên cao, nàng đứng xa người ta cũng không được, đi khỏi lại càng không xong, chỉ đành đứng trước cửa sổ, đối diện với vầng trăng ngoài kia, nhắm mắt tĩnh thần, một lúc lâu không nói lời nào.
Mà người còn lại trong phòng tân hôn - Minh Ức Hàm, một thân lụa đỏ diễm lệ mười phần, đầu phủ khăn trùm thêu long phượng, thể hiện mười phần ý vị của thiên kim lá ngọc cành vàng, cũng đang ngồi ngay ngắn trước giường, tựa hồ đang chìm vào suy nghĩ, yên lặng không nói gì.
Thế nhân vốn đem đêm động phòng hoa chúc xếp vào một trong bốn việc vui lớn nhất của đời người, thế nhưng cái đêm động phòng này, đối với hai nàng mà nói, một người coi như hài kịch, với người còn lại chỉ là bi kịch không hơn không kém. Mặc cho cảnh đêm ngoài kia vô cùng ưu nhã, mặc cho không khí trong phủ náo nhiệt vô cùng, không một ai trong hai nàng có tâm tình nói chuyện.
***
Đêm động phòng hoa chúc, dần dần trôi qua trong tịch mịch, trong phủ đã không còn tiếng cười nói xôn xao, ngoài cửa sổ, bóng đêm cũng ngày càng tịch mịch. Lúc này, tâm tình Ngôn Hân Vân mới có chút bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng không còn hỗn loạn như trước. Nàng càng nghĩ, càng thấy rằng mình nên nói cho đối phương biết mình là nữ nhi, như thế, dù cho đối phương có phải chịu đả kích lớn một chút, thế nhưng cũng tốt hơn là che giấu toàn bộ, lừa dối tình cảm của người ta. Huống hồ, nếu không nói cho đối phương, bản thân mình phải tìm cớ gì đế từ chối tân nương? Dù cho tối hôm nay có thể cứ thế mà qua, thì thời gian sau này, chẳng lẽ tối nào cũng phải tìm một lý do để trốn động phòng sao? Thế nên, chẳng bằng hiện tại nói thẳng ra, nếu như Hàn Lâm thiên kim thông tình đạt lý đúng như lời thế nhân vẫn nói, không chừng còn có thể tha thứ cho mình, cùng mình thương lượng làm giao giải trừ được hôn ước này...
Chỉ là, lại nghĩ, vạn nhất đối phương biết được nàng ta đã gả cho một nữ nhân, tâm tình kích động, sẽ làm ra chuyện long trời lở đất gì a? Đến lúc đó bản cung phải xử lý thế nào? Chả lẽ phải đem thân phận công chúa ra dọa nàng? Vạn nhất dọa không được, bị nàng bẩm báo lên thánh thượng, vậy hậu quả tuyệt đối không nhỏ tí nào!
Này, rốt cục phải làm thế nào cho tốt? Hàm công chủ, ở chốn thâm cung xử sự vô cùng khéo léo, được người người tán thưởng, thế nhưng đối mặt với hôn sự hoang đường trước mặt này, thực sự là tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao cho phải, chỉ đành thở dài một tiếng.
"Vì sao lại thở dài?" Lúc này, từ sau hỉ khăn truyền đến thanh âm của Minh Ức Hàm, có chút đè thấp những vẫn không mất đi nét ôn nhu.
Ngôn Hân Vân có chút kinh ngạc, chậm rãi bước đến trước mặt nàng, nhàn nhạt trả lời:
"Không có gì." Dừng lại một chút, nàng nghĩ, có lẽ trước tiên nên thử xem Hàn Lâm thiên kim là dạng người gì đã, sau đó mới tính toán tiếp được. Vì vậy nhẹ nhàng hít vào một hơi, thanh âm so với khi nãy trong sáng hơn nhiều: "Minh tiểu thư, kỳ thực..."
"Kỳ thực ngươi cũng không muốn thành thân với ta." Không chờ đối phương nói xong, Minh Ức Hàm đã giúp nói hết nỗi lòng của Hân Vân ra.
Đôi mắt Ngôn Hân Vân thoáng chốc mở to:
"Ngươi... biết?"
Minh Ức Hàm mỉm cười, ngữ khí vẫn bình thản như trước.
"Ngươi đứng bên cửa sổ thở dài, ở trước mặt ta lại chần chừ lưỡng lự như thế, ta nghĩ không đoán được mới khó a."
Nghe thấy thanh âm ôn hòa như thế, Ngôn Hân Vân cũng không còn thấp thỏm như lúc ban đầu.
"Kỳ thực, công tử không muốn lấy ta, thì trước khi thành thân có thể bỏ đi mà, dựa vào khinh công của ngươi, ở đây cũng không có mấy người có thể ngăn cản được."
Ngôn Hân Vân khẽ cười khổ:
"Tại hạ sao lại không biết mình có thể dễ dàng bỏ đi? CHỉ là hôn sự này do Hoàng Thượng làm chủ, nếu ta lỗ mãng rời đi, chắc chắn sẽ bị khép vào tội khi quân. Đến lúc đó, chỉ sợ trời đất bao la, cũng khó tìm một chỗ dung thân an ổn. Chưa kể còn một chuyện trọng yếu hơn, là nếu tại hạ đi rồi, danh tiết của tiểu thư chắc chắn hủy hoại trong chốc lát."
Nàng nói rất chậm, thuận theo tâm tình mà thở dài một hơi:
"Đối với nữ nhân mà nói, danh tiết, dường như còn quan trọng hơn cả tính mệnh.."
Minh Ức Hàm nghe thế, trầm mặc một lúc lâu, nói:
"Ngươi nói đúng. Trách không được nhị ca vẫn thường nói với ta, mặc dù tiếp xúc với công tử chưa lâu, nhưng có thể khẳng định rằng công tử ngươi là một người rất biết nghĩ về người khác."
"Nga?" Ngôn Hân Vân có chút tự giễu.
Minh Ức Hàm cười nhẹ:
"Nhị ca ta sẽ không nhìn nhầm người. Kỳ thực.."
"Kỳ thực cái gì?"
"Kỳ thực, cuộc hôn nhân này, Minh Ức Hàm ta cũng là thân bất do kỷ. Nói thẳng ra, ta cũng không muốn thành thân cùng công tử." Minh Ức Hàm nói đến đây thì, trong lòng có chút hổ thẹn, không biết đối phương nghe xong sẽ phản ứng thế nào.
Nghe Ức Hàm nói thế, Ngôn Hân Vân quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, vừa hài lòng, vừa ức chế không được kinh hỉ.
"Thực sao?"
Minh Ức Hàm có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn như trước, bình thản trả lời:
"Đúng vậy. Ức Hàm đã sớm có người trong lòng, tuy rằng bởi rất nhiều nguyên nhân mà không thể cùng chàng sớm tối bên nhau, thế nhưng Ức Hàm tuyệt đối không thay lòng đổi dạ. Hy vọng công tử có thể hiểu, mà viết cho Ức Hàm một bức "Hưu thư"(đơn ly dị~)."
Hưu thư? Ngôn Hân Vân suy nghĩ trong chốc lát, không khỏi cười nhạt:
"Hỏi thế gian tình ái là gì? Tiểu thư có thể thẳng thắn như thế, tại hạ cho dù không thể hiểu hết, cũng sẽ rất cảm kích sự bộc trực thẳng thắn này của tiểu thư. Chỉ là hôn sự này là do hoàng đế chỉ hôn, không phải chỉ cần viết một phong hưu thư là có thể giải quyết được. Chúng ta muốn trả lại tự do cho đối phương, sợ rằng rất khó..."
"Đúng thế. Nhưng cũng không phải không có cách nào."
"Nga? Chẳng lẽ tiểu thư có kế sách gì chăng?" Ngôn Hân Vân dừng mắt ở trên tấm hỉ hắn, chờ đối phương đáp lại.
Sau một lát, bên dưới hỉ khăn truyền ra thanh âm của Minh Ức Hàm.
"Ân đức của đương kim hoàng thượng trải khắp thiên hạ. Từ những năm Hồng Vũ đầu tiên đến nay, cứ hai năm một lần lại có một lần tiểu xá - phàm là những người phạm vào tội ăn cắp, phỉ báng, hôn nhân không thỏa đáng... mà phải vào ngục, đều có thể được ân xá. Năm nay không phải năm tiểu xá, đành đợi đến tháng 12, chúng ta có thể trình hưu thư lên. Từ đó, ngươi và ta đều có thể được miễn tội, có thể được bình yên lấy lại tự do."
Đúng thế! Ngôn Hân Vân thầm nghĩ: Ta sao lại không nghĩ đến ý này? Bên cạnh đó trong lòng cũng rõ ràng một chuyện - Hàn Lâm thiên kim hẳn là sớm đã nghĩ đến chuyện này. Xem ra, nàng còn chán ghét hôn sự này hơn cả bản cung. Như thế cũng tốt, bản cung cũng không cần phải nói dối về thân thế, cũng không cần phải lo chuyện "Động phòng". Nghĩ tới đây, lòng của nàng an tâm không ít:
"Tiểu thư quả nhiên thông tuệ hơn người, đã như thế, chúng ta đây liền làm phu thê trên danh nghĩa, đợi đến tháng chạp, sẽ hành động theo kế hoạch."
"Công tử, lời của Ức Hàm còn chưa nói xong."
"Nga?.. Mời tiểu thư nói tiếp." Ngôn Hân Vân nói, trong lòng suy tính xem đối phương sẽ nói cái gì.
Minh Ức Hàm hơi hạ giọng:
"Công tử đã đáp ứng cùng ta làm phu thê trên danh nghĩa, thế nhưng còn có lễ pháp cần theo, trong lúc ngươi cùng ta làm phu thê trên danh nghĩa, Ức Hàm muốn cùng công tử thỏa thuận với nhau ba điều kiện."
***
Ba điều kiện? Ngôn Hân Vân đã lường trước đến vấn đề lễ tiết, nghe một chút cũng không có vấn đề gì. Vì thế gật đầu:
"Có thể, mời tiểu thư mở lời."
"Thứ nhất, ngươi với ta, trước mặt người ngoài là phu thê, sau lưng là "huynh muội". Tất cả đều phải theo lễ tiết "huynh muội" mà hành sử, chia giường ngủ riêng."
Ngôn Hân Vân nghe thế, không khỏi có chút muốn cười, vẫn nói:
"Chuyện này là đương nhiên."
"Thứ hai, ngươi với ta không được hỏi chuyện riêng của đối phương. Đương nhiên, trừ phi chính mình nguyện ý muốn kể cho đối phương nghe."
"Có thể."
"Thứ ba, ngươi và ta không được can thiệp vào hành tung của đối phương. Công tử muốn đi đâu, bao giờ hồi phủ là chuyện của công tử, Ức Hàm không muốn hỏi đến, thế nên cũng xin công tử không cần hỏi Ức Hàm những chuyện tương tự."
"Rất tốt." Ngôn Hân Vân mặc dù đối với điều thứ hai và thứ ba có chút mơ hồ, thế nhưng nghĩ kĩ, hai điểm này cũng không có gì ảnh hưởng đến mình, lại càng tiện cho mình đi lại. Như thế cũng tốt, lúc này chỉ cần chờ mình cùng hai người thân tính - Trương Kính Tư cùng Trương Khải Nhứ hội hợp, sau đó đi giải quyết chuyện riêng...
***
"Công tử đều đáp ứng ta?"
"Ngươi nói hợp tình hợp lý như thế, tại hạ không có gì thắc mắc cả." Ngôn Hân Vân nói, dừng lại một chút: "Sau đó ở trong nhà, ngươi cũng không nên gọi ta là 'công tử' nữa, để bọn nha hoàn nghe được sẽ không hay. Nếu như ngươi không thấy ngại, liền trực tiếp gọi tên ta là được rồi."
Minh Ức Hàm mỉm cười:
"Được. Vậy ngươi cũng gọi tên ta là được rồi."
Ngôn Hân Vân cười mà như không, nghiêng người, chợt thấy ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm, nhẹ nhàng nói:
"Đêm cũng đã khuya, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi. Tại hạ không tiện quấy rầy, sẽ lấy một bộ gối chăn, ngủ dưới đất vậy." Nàng liền đi đến gần mép giường, vươn tay.
"Ức Hàm còn có một yêu cầu hơi quá đáng." Người đội hỉ khăn lần thứ hai lên tiếng.
Ngôn Hân Vân có chút ngăn mặt: chẳng lẽ nàng còn muốn bản cung ra ngoài phòng mà ngủ?
Không ngờ đến, đối phương chỉ muốn nàng làm một việc -----" Hỉ khăn, không thể do nữ nhân tự tháo xuống, ngươi với ta tuy là phu thê trên danh nghĩa, thế nhưng rốt cục cũng đã bái thiên địa, hỉ khăn này cũng nên nhờ ngươi tháo xuống giúp ta."
Nói mấy câu này, khiến cho Ngôn Hân Vân đúng là muốn cười cũng không được. Đúng là, trong truyền thuyết, nữ nhân nếu tự mình tháo hỉ khăn, sẽ phạm vào ba tai họa lớn: thứ nhất hôn nhân không thuận, thứ hai thọ mệnh giảm sút, thứ ba, không có con cái. Cũng khó trách vừa rồi Hàn Lâm thiên kim nói chuyện cùng bản cung, mặc dù ung dung bình thản, thế những vẫn không dám động đến hỉ khăn trên đầu, xem ra nàng như thiếu nữ bình thường, sợ hãi~
Ngôn Hân Vân không khỏi lắc đầu, vươn tay nâng hỉ khăn,nhẹ nhàng tháo xuống.
***
Hỉ khăn đỏ thẫm vừa tháo xuống, hai người đều thấy rõ được dáng dấp của đối phương.
Chỉ thấy Hàn Lâm thiên kim có một đôi phi thanh tú tựa hai vầng trăng non cong vút, một đôi mắt sáng sinh động lòng người, ôn nhu mà trầm mặc, vừa nhìn đã thấy cực kì dễ thân cận. Ngôn Hân Vân tuy sống trong cung đã lâu, mỹ nữ giai nhân gặp qua vô số, thế nhưng Hàn Lâm thiên kim thực sự khiến nàng mở rộng tầm mắt, trong lòng thầm nghĩ: Cũng không trách được Hàn Lâm thiên kim vừa nói phải chọn rễ, đã có nhiều quý tộc công tử đến tranh giành như thế, nếu bản cung là nam nhi, nói không chừng cũng sẽ tìm đủ cách cười nàng làm vợ. Đáng tiếc, bản cung không phải. Ông trời đúng là đã đùa giỡn với bản cung rồi...
Mà Minh Ức Hàm, nhìn thấy niên thiếu mi thanh mục tú trước mắt, trong lòng nhất thời có chút dị dạng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.