Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan
Chương 4: Tam đề nan giải (hạ) (2)
Nhất Dạ Khinh Chu
07/05/2021
Mọi người trong lòng âm thầm kinh ngạc: Đây là hài tử nhà ai? Dám như thế nói với người nhà đương triều Thừa tướng? Nhìn trang phục hắn mặc, không giống là hài tử của nhà quyền quý a!
Minh Tử Hiên thì lại vui mừng không ngớt:
- Công tử, là ngươi!
Thiếu niên mỉm cười, hướng Minh Tử Hiên gật đầu.
Minh Thì Trữ thấy thiếu niên kia thần thái thanh sảng, không khỏi thầm nghĩ: "Thiếu niên này thực sự là tướng mạo đẹp đẽ!" Không khỏi khẽ hỏi nhi tử:
- Đây là công tử nhà ai?
- Cha, hắn chính là người vì tửu lâu đề danh: Ngân trang thiếu niên a!
Minh Thì Trữ nghe thấy, không khỏi kinh ngạc: Một người nhìn qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi mà lại có thể nghĩ ra cái tên "Thính nguyệt lâu" ý cảnh tuyệt mỹ như vậy?
Minh Thì Trữ còn chưa cùng thiếu niên chào hỏi, Tạ Tỉnh đã mở miệng giận giữ nói:
- Ngươi! Tiểu tử dám mở miệng làm càn!
Nha hoàn đi bên người thiếu niên lúc này giương lên đôi chân mày liễu, muốn tiến lên cấp Tạ Tỉnh một bài học.
Thiếu niên thế nhưng lại nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý nàng đừng nên xúc động, cũng không đáp lời Tạ Tỉnh, trực tiếp đến gần Hàn lâm Minh Thì Trữ, thản nhiên hỏi:
- Xin hỏi Minh đại nhân, quý phủ có phải hay không dưỡng cẩu? Tại hạ vừa mới tiến đến thì chợt nghe thấy tiếng sủa của cẩu, thực sự có chút hoảng hốt.
Minh Thì Trữ cười:
- Hàn lâm phủ cũng nuôi một con cẩu, nhưng Minh mỗ cũng không biết con cẩu này là từ đâu mà tới. Khiến công tử kinh hách, Minh mỗ thực xin lỗi!
Bọn họ hoàn toàn không đem Tạ Tỉnh để vào mắt, kẻ xướng người họa, khiến những người khác trong lòng âm thầm cười.
Tạ Tỉnh đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của bọn họ:
- Hanh! - Hắn cười nhạt, nói: - Minh hàn lâm, ngươi thật là biết đánh trống lảng, ngày hôm nay ngươi không mời Minh thiên kim ra đây, không phải là khinh thường các vị ngồi đây...
- Ha ha ha.... - Thiếu niên thản niên nở nụ cười, cắt ngang lời Tạ Tỉnh.
- Ngươi cười cái gì? - Tạ Tỉnh phẫn nộ trợn mắt, quát hỏi.
- Ta cười vì thấy thói đời thật kì quái, thế nào mà cẩu cũng có thể nói được tiếng người.
- Hanh, tiểu tử, cẩn thận lời nói!
Thiếu niên giương khóe miệng, cười nhạt, nói:
- Tại hạ bất quá là nói rõ phải trái mà thôi.
- Nói rõ phải trái? Ở đây sợ rằng còn không có chỗ cho ngươi nói chuyện đâu.
- Có hay không có chỗ cho tại hạ nói, tựa hồ cũng không phải là việc Tạ gia có thể định đoạt. - Thiếu niên cố ý nhấn mạnh từ 'Tạ gia', ý tứ rất minh bạch, Minh hàn lâm phủ không phải là nơi Tạ Tỉnh có thể náo loạn.
Tạ Tỉnh đương nhiên nghe ra được "Ý ngoài lời nói" của thiếu niên, hắn có chút kinh ngạc, tiểu tử này dám nghĩ dám làm, không đơn giản, chắc chắn có thế lực đằng sau? Dám ở tại trước nơi này đấu khẩu, chẳng lẽ ăn gan báo? Nghĩ nghĩ, Tạ Tỉnh không khỏi dừng lại trước mặt thiếu niên, tựa tiếu phi tiếu hỏi:
- Vị công tử này, tướng mạo rất được, không biết là con cái nhà nào?
Thiếu niên cười nhạt:
- Tạ gia, ngài cũng đừng đánh trống lảng. Ngày hôm nay là ngày hội của văn nhân, một năm mới có một lần, Tạ gia, ngài không phải là người đọc sách, cũng không phải là quan đương triều, có đúng hay không nên rút lui, nhượng chúng ta văn nhân hảo hảo tụ hội?
Nghe tiểu hài tử miệng còn hôi sữa nói, Tạ Tỉnh thực sự thấy buồn cười:
- Hanh hanh hanh...Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa cư nhiên học người ta mạnh miệng, tự xưng 'văn nhân'. Hảo!
Có thể là do đứng lâu, Tạ Tỉnh có điểm không thoải mái, xoay xoay một chút thắt lưng, chỉ vào thiếu niên:
- Đừng nói ta không để cho ngươi cơ hội! Ngày hôm nay, ngươi 'văn nhân' nếu như đối được mấy câu đối của ta, ta sẽ tự nhiên quên đi chuyện hôm nay! Nếu không được... Hanh! - Tạ Tỉnh chuyển hướng Minh Thì Trữ:
- Phiền Minh hàn lâm thỉnh thiên kim tiểu thư đi ra, nhượng mọi người diện kiến, làm sao a?
Không chờ Minh Thì Trữ mở miệng, Hộ bộ thượng thư Lâm công tử đã trừng mắt:
- Tạ Tỉnh! Ngươi đây chính là có ý bới lông tìm vết! Hài tử này... - Lâm công tử ý thức được mình vừa mới lỡ lời, lập tức đổi giọng: - Vị tiểu huynh đệ này tuổi còn nhỏ, như thế nào đối được cặp câu đối, ngươi chính là có ý định làm khó dễ Hàn lâm đại nhân cùng Minh tiểu thư!
- Yêu, xem ra ngươi chính là quan tâm Minh hàn lâm tiểu thư? Bị người ta cự tuyệt như vậy, ngươi lẽ nào một điểm oán hận cũng không có? - Tạ Tỉnh lại bắt đầu gây xính mích.
Một câu nói, vết thương lâu ngày như lại bị mở ra.
Lâm công tử thở một hơi thật dài, nghiêm mặt nói:
- Minh tiểu thư tựa như trời cao kia, Lâm Ẩn Tiêm tự thấy không xứng với nàng, không dám có một câu oán hận. Nếu như có người viện cớ ấy mà gây xích mích, tại hạ vì danh dự của Minh tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Minh Thì Trữ nghe vậy, vuốt vuốt chòm râu, khóe miệng hơi giương lên, có chút suy nghĩ.
Minh Tử Hiên chắp tay hướng Lâm công tử nói:
- Lâm huynh có tấm lòng rộng lượng hơn người, Tử Hiên thay mặt xá muội tạ ơn Lâm huynh! - Tiếp đó chuyển hướng Tạ Tỉnh nói: - Tạ gia coi như cấp Hàn lâm phủ mặt mũi, chúng ta mỗi bên lùi một bước, thế nào?
Tạ Tỉnh cười lạnh, phất tay:
- Không! Ngày hôm nay chúng ta không nói chuyện mặt mũi! Hoặc sẽ mời Minh tiểu thư đi ra, hoặc sẽ để vị công tử kia đối cặp câu đối của ta!
Triệu công tử ở một bên nghe được thập phần tức giận:
- Tạ Tỉnh, ngươi không nên quá đáng! Ngươi nếu như còn tiếp tục nháo loạn, ta đây liền cho ngươi biết tay...
- Hảo! Chỉ sợ ngươi không có cái can đảm ấy thôi. - Tạ Tỉnh vô tình nói.
Triệu công tử muốn nói lại nhưng Minh Thì Trữ mỉm cười mở miệng:
- Triệu hiền chất không cần kích động.
- Vậy là Minh hàn lâm đáp ứng để tiểu thư đi ra? - Tạ Tỉnh cười lạnh hỏi.
Minh Thì Trữ cười không đáp, đến gần thiếu niên, hòa ái hỏi:
- Chẳng hay công tử có thể giúp ta một việc hay không?
Thiếu niên cười:
- Hàn lâm đại nhân muốn ta cùng Tạ Tỉnh đối cặp câu đối?
Minh Thì Trữ gật đầu nở nụ cười:
- Đúng vậy! Tiểu công tử có bằng lòng hay không?
- Đại nhân không sợ ta đối không được?
Minh Thì Trữ quay sang nở nụ cười:
- Minh mỗ chỉ sợ người nào đó không đáp ứng mà thôi. - Đối với năng lực có thể nghĩ ra cái tên "Thính nguyệt" đạt đến cảnh giới thượng thừa như vậy, Minh Thì Trữ tin tưởng thiếu niên thực sự là một kì tài khó gặp, biết lựa thời thế, chắc chắn sẽ đối lại được Tạ Tỉnh.
Thiếu niên nhàn nhạt nở nụ cười:
- Nếu đại nhân đã nói như vậy, tại hạ chỉ sở là không thể không đáp ứng.
- Ha ha...Hảo! - Tạ Tỉnh rất sợ thiếu niên nuốt lời, lúc này nói to lên, như thể để mọi người làm chứng.
Thiếu niên ánh mắt sắc sảo, tựa hồ minh bạch đối phương đang suy nghĩ gì, khóe miệng giương lên, lộ ra một mạt cười hàm súc tuấn mỹ.
- Vậy ngươi hãy nghe cho kĩ đây,... - Tạ Tỉnh một bên đối thiếu niên nói, một bên chỉnh chỉnh quần áo. Xem ra người này mặc dù lớn lên xấu nhưng đối trang phục bên ngoài cũng rất chú ý.
- Ta sẽ ra hai cặp câu, nếu ngươi có thể đối được, ta chịu thua, thế nào, minh bạch cả rồi chứ?
Thiếu niên tay trái vén lại một tia tóc mai bay loạn, tay phải cầm ngân phiến xoay thành một hình vòng cung hoàn hảo, "Đát" một tiếng, ngân phiến mở ra, vô hạn tiêu sái.
Trong nháy mắt, nhãn quang tỏa sáng, sinh động mà mỹ lệ, khóe miệng hơi giương lên, bộ dạng nhàn nhã, tựa như không đem lời Tạ Tỉnh nói để vào mắt.
Tạ Tỉnh cũng không quản đối phương có nghe rõ mình nói hay không, cái chính là khi nãy mình nói lớn như vậy, ở đây chắc chắn tất cả mọi người đều nghe được, có thể đứng ra làm chứng, đối phương chỉ là một tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, mình cần tức giận làm gì? Ngày hôm nay muốn gặp Minh Ức Hàm, xem ra chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vì vậy hắn đắc ý cười, giương giương lông mày, mặt cùng lúc nhăn lại, đôi mắt quét qua người thiếu niên, đánh giá từ đầu đến chân, một lát, khóe miệng nhếch lên, nhuận nhuận yết hầu, một tiếng mở đầu xã giao cũng không có, trực tiếp ra câu đối:
- Câu đối đầu tiên - Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như, danh tương như, thực bất tương như! ( Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như,tên giống nhau, mà thực chất khác nhau)
Cái gọi là "Công thành vi thứ, công tâm vi chủ" - (ý là muốn thắng thì phải đánh được vào tâm), thịnh khí lăng nhân (lên mặt nạt người), Tạ Tỉnh đây là có ý muốn cho đối phương tự rút lui. Minh Thì Trữ lúc này đang rót rượu, chợt nghe thấy vế đối kia, nghĩ có chút gay cấn, không khỏi tạm thời buông vò rượu quý, nghe xem thiếu niên như thế nào đối lại.
Mọi người cũng tập trung ánh mắt trên người thiếu niên, lẳng lặng chờ, toàn bộ "Tụ Hiền hội" trở nên im lặng như tờ, nhưng thực tế bên trong lại gợn sóng, vì lúc này các thế gia công tử đều có suy nghĩ ước gì thiếu niên kia không đối được vế dưới, sau đó may mắn được diện kiến dung nhan Minh hàn lâm tiểu thư, còn một số văn nhân còn lại thì cho rằng Minh thiên kim mỹ mạo tựa thiên tiên, không thể mạo phạm, mong muốn thiếu niên có thể đối được vế câu kia.
Thiếu niên nhẹ nhàng thu cây quạt về trong tay, dừng một chút, suy nghĩ trong chốc lát, liền nói ra đáp án:
- Ngụy Vô Kỵ, Trường Tôn Vô Kỵ, bỉ vô kỵ, thử diệc vô kỵ. (Ngụy Vô Kỵ, Trường Tôn Vô Kỵ, kia không có, này cũng không có)
Câu đối trong nhu có cương, không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh, hài hòa với vế trên, cũng dùng tên danh nhân trong sử sách, một vế đối, thực sự xứng với chữ tuyệt!
- Hảo! - Minh Thì Trữ cao giọng tán dương, cười nhìn thiếu niên, âm thầm gật đầu: Thiếu niên này thực sự là kì tài!
Tân khách đang ngồi vỗ tay tán thưởng, tuy rằng bên trong cũng có chút thất vọng.
Tạ Tỉnh thấy thiếu niên trong chốc lát lại có thể đối lại vế dưới, thực sự vừa ức vừa kinh ngạc, nếu câu đối của mình không làm khó được tiểu tử này, không chỉ mộng đẹp tan vỡ mà sau này cũng không biết phải dùng mặt mũi nào mà đối diện mọi người.
Không được! - Tạ Tỉnh thầm nghĩ: - Phải nghĩ ra một vế đối khó hơn!
Khổ công suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra một câu đối "
- Khả nghịch hành"
Phong tống hoa hương hồng mãn địa, địa mãn hồng hương hoa tống phong! ( Gió đưa hoa rơi hồng cả mặt đất, hương hoa từ mặt đất màu hồng đó lại đưa gió đi)
Câu đối chính là chỉ có hai vế đọc đảo lại thế nhưng lại thành một câu hoàn chỉnh, hơn nữa văn phong u nhã, ý cảnh tuyệt luân, không chỉ tân khách, đến cả Minh Tử Hiên trong lòng cũng phải thầm khen ngươi này tài văn chương cũng không tầm thường, chỉ tiếc là đã đi sai hướng, ai...đáng tiếc a...
Ngâm xong vế trên, ánh mắt Tạ Tỉnh tụ lại trên người thiếu niên, đợi câu trả lời.
Thiếu niên ánh mắt khẽ đảo, không nói gì, mặt hướng lên bầu trời đêm, mục quang dừng tại ánh trăng một hồi, nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
- Thế nào? Đối không được đúng không? Như vậy, hanh...! - Tạ Tỉnh nói lời này hoàn toàn có ý ngăn trở suy nghĩ của đối phương.
Mọi người cũng nín thở.
Không gian thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng tim đập...
***
- Thế nào, nghĩ không ra vế dưới sao? - Tạ Tỉnh lạnh lùng hỏi, đem ánh mắt khinh bỉ quét một lượt trên người thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười, nhẹ nhàng mở mắt, đem tầm mắt hướng đến trên người Tạ Tỉnh.
Ánh mắt thủy chung không chứa sự lạnh lẽo và sắc bén nhưng lại làm Tạ Tỉnh mạc danh kì diệu lạnh run người.
Trong nháy mắt, Tạ Tỉnh thấy dưới đáy lòng có một loại cảm giác băng lãnh, cũng dần dần từ nội tâm nảy sinh sợ hãi: Vì sao lại như vậy? Tiểu tử này nhìn trang phục không cao quý mà sao nhãn thần lại có thể như vậy thâm thúy....
Tạ Tỉnh càng cảm thấy thiếu niên trước mặt đầy bí ẩn, loại cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng đã kéo đến toàn thân, tuy rằng trên mặt vẫn giữ vững biểu tình kiêu ngạo nhưng vẻ khinh bỉ trong ánh mắt khi nãy đã không còn sót lại chút gì.
Thiếu niên nhàn nhạt nở nụ cười, không trả lời mà đi tới bàn, chấp bút đề hai hàng chữ:
- Thiên liên bích thụ xuân tư vũ
Vũ tư xuân thụ bích liên thiên. (Trời liền với cây một màu xanh - mùa xuân mưa phùn. Mưa mùa xuân - cây với trời hòa cùng màu xanh)
Mọi người thấy cảnh vật trong vế đối này càng thoát tục, ý nhị mười phần, nội tâm chấn động không ngớt. Nhiều người ngốc lăng không mở miệng nổi, không rõ chính mình rốt cuộc là vừa suy nghĩ cái gì.
Khí tức tựa hồ ngưng kết trong nháy mắt.
Đối mặt với một thiếu niên kì tài như vậy, này nguyên bản tâm văn nhân còn có ý muốn "Thưởng hoa", lúc này đã không còn nhã hứng "Thưởng hoa"
***
- Thơ hay!- Minh Thì Trữ lên tiếng khen, trong nháy mắt đánh vỡ yên lặng.
Thiếu niên chỉ cười mà không nói, chỉ thoáng lễ phép cúi đầu.
Minh Thì Trữ cười không nói, trong lòng tán thưởng: Khống nhi bất tử, túng nhi bất loạn! ( mọi hoàn cảnh mà vẫn giữ được bình tĩnh) Quả thực là một thiếu niên thanh tú tài trí hơn người.
Một bên Minh Tử Hiên mỉm cười tiến đến, hướng Tạ Tỉnh nói:
- Nếu tiểu công tử đã đối lại được vế dưới, có phải hay không Tạ gia ngài cũng nên thực hiện ước định?
Tạ Tỉnh ngày hôm nay đụng phải một người có tài, không thể nói là không may, nhưng bá đạo khác vô lại, tuy rằng không còn mặt mũi nào, nhưng vẫn cần một chút công phu ngoài mặt để người ta xem.
- Cáp.. - Tạ Tỉnh ngoài cười trong không cười nói: - Tiểu công tử quả thực tài khí bất phàm! Tạ mỗ ngày hôm nay rốt cuộc được đại khai nhãn giới!
Dứt lời, cố kiềm chế khí tức, hướng Minh hàn lâm phụ tử hai người liếc mắt, tiện đà xoay người li khai.
Hắn vừa đi chưa được vài bước, phía sau truyền đến tiếng Minh Tử Hiên thanh âm hàm tiếu:
- Tạ gia đi hảo, không tiễn.
Vừa nghe nói thế, Tạ Tỉnh trong ngực sinh khí, nhưng đã mất mặt rồi, cũng chỉ thở dài một hơi, vội vã li khai Hàn lâm phủ.
Chú thích
Note: - Lận Tương Như: sống vào thế kỉ thứ 3 TCN, là nhà chính khách nổi tiếng.
- Tư Mã Tương Như: Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh (179-117 TCN), người ở Thành Đô đời Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Đánh khúc Phượng cầu kì hoàng để quyến rũ quả phụ xinh đẹp Trác Văn Quân.
- Ngụy Vô Kỵ:Tín Lăng quân tên thật là Ngụy Vô Kỵ (?-243 TCN), là công tử nước Ngụy thời Chiến Quốc, một trong Tứ công tử chiến quốc rất nổi tiếng.
- Trường Tôn Vô Kỵ:
Minh Tử Hiên thì lại vui mừng không ngớt:
- Công tử, là ngươi!
Thiếu niên mỉm cười, hướng Minh Tử Hiên gật đầu.
Minh Thì Trữ thấy thiếu niên kia thần thái thanh sảng, không khỏi thầm nghĩ: "Thiếu niên này thực sự là tướng mạo đẹp đẽ!" Không khỏi khẽ hỏi nhi tử:
- Đây là công tử nhà ai?
- Cha, hắn chính là người vì tửu lâu đề danh: Ngân trang thiếu niên a!
Minh Thì Trữ nghe thấy, không khỏi kinh ngạc: Một người nhìn qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi mà lại có thể nghĩ ra cái tên "Thính nguyệt lâu" ý cảnh tuyệt mỹ như vậy?
Minh Thì Trữ còn chưa cùng thiếu niên chào hỏi, Tạ Tỉnh đã mở miệng giận giữ nói:
- Ngươi! Tiểu tử dám mở miệng làm càn!
Nha hoàn đi bên người thiếu niên lúc này giương lên đôi chân mày liễu, muốn tiến lên cấp Tạ Tỉnh một bài học.
Thiếu niên thế nhưng lại nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý nàng đừng nên xúc động, cũng không đáp lời Tạ Tỉnh, trực tiếp đến gần Hàn lâm Minh Thì Trữ, thản nhiên hỏi:
- Xin hỏi Minh đại nhân, quý phủ có phải hay không dưỡng cẩu? Tại hạ vừa mới tiến đến thì chợt nghe thấy tiếng sủa của cẩu, thực sự có chút hoảng hốt.
Minh Thì Trữ cười:
- Hàn lâm phủ cũng nuôi một con cẩu, nhưng Minh mỗ cũng không biết con cẩu này là từ đâu mà tới. Khiến công tử kinh hách, Minh mỗ thực xin lỗi!
Bọn họ hoàn toàn không đem Tạ Tỉnh để vào mắt, kẻ xướng người họa, khiến những người khác trong lòng âm thầm cười.
Tạ Tỉnh đều không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của bọn họ:
- Hanh! - Hắn cười nhạt, nói: - Minh hàn lâm, ngươi thật là biết đánh trống lảng, ngày hôm nay ngươi không mời Minh thiên kim ra đây, không phải là khinh thường các vị ngồi đây...
- Ha ha ha.... - Thiếu niên thản niên nở nụ cười, cắt ngang lời Tạ Tỉnh.
- Ngươi cười cái gì? - Tạ Tỉnh phẫn nộ trợn mắt, quát hỏi.
- Ta cười vì thấy thói đời thật kì quái, thế nào mà cẩu cũng có thể nói được tiếng người.
- Hanh, tiểu tử, cẩn thận lời nói!
Thiếu niên giương khóe miệng, cười nhạt, nói:
- Tại hạ bất quá là nói rõ phải trái mà thôi.
- Nói rõ phải trái? Ở đây sợ rằng còn không có chỗ cho ngươi nói chuyện đâu.
- Có hay không có chỗ cho tại hạ nói, tựa hồ cũng không phải là việc Tạ gia có thể định đoạt. - Thiếu niên cố ý nhấn mạnh từ 'Tạ gia', ý tứ rất minh bạch, Minh hàn lâm phủ không phải là nơi Tạ Tỉnh có thể náo loạn.
Tạ Tỉnh đương nhiên nghe ra được "Ý ngoài lời nói" của thiếu niên, hắn có chút kinh ngạc, tiểu tử này dám nghĩ dám làm, không đơn giản, chắc chắn có thế lực đằng sau? Dám ở tại trước nơi này đấu khẩu, chẳng lẽ ăn gan báo? Nghĩ nghĩ, Tạ Tỉnh không khỏi dừng lại trước mặt thiếu niên, tựa tiếu phi tiếu hỏi:
- Vị công tử này, tướng mạo rất được, không biết là con cái nhà nào?
Thiếu niên cười nhạt:
- Tạ gia, ngài cũng đừng đánh trống lảng. Ngày hôm nay là ngày hội của văn nhân, một năm mới có một lần, Tạ gia, ngài không phải là người đọc sách, cũng không phải là quan đương triều, có đúng hay không nên rút lui, nhượng chúng ta văn nhân hảo hảo tụ hội?
Nghe tiểu hài tử miệng còn hôi sữa nói, Tạ Tỉnh thực sự thấy buồn cười:
- Hanh hanh hanh...Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa cư nhiên học người ta mạnh miệng, tự xưng 'văn nhân'. Hảo!
Có thể là do đứng lâu, Tạ Tỉnh có điểm không thoải mái, xoay xoay một chút thắt lưng, chỉ vào thiếu niên:
- Đừng nói ta không để cho ngươi cơ hội! Ngày hôm nay, ngươi 'văn nhân' nếu như đối được mấy câu đối của ta, ta sẽ tự nhiên quên đi chuyện hôm nay! Nếu không được... Hanh! - Tạ Tỉnh chuyển hướng Minh Thì Trữ:
- Phiền Minh hàn lâm thỉnh thiên kim tiểu thư đi ra, nhượng mọi người diện kiến, làm sao a?
Không chờ Minh Thì Trữ mở miệng, Hộ bộ thượng thư Lâm công tử đã trừng mắt:
- Tạ Tỉnh! Ngươi đây chính là có ý bới lông tìm vết! Hài tử này... - Lâm công tử ý thức được mình vừa mới lỡ lời, lập tức đổi giọng: - Vị tiểu huynh đệ này tuổi còn nhỏ, như thế nào đối được cặp câu đối, ngươi chính là có ý định làm khó dễ Hàn lâm đại nhân cùng Minh tiểu thư!
- Yêu, xem ra ngươi chính là quan tâm Minh hàn lâm tiểu thư? Bị người ta cự tuyệt như vậy, ngươi lẽ nào một điểm oán hận cũng không có? - Tạ Tỉnh lại bắt đầu gây xính mích.
Một câu nói, vết thương lâu ngày như lại bị mở ra.
Lâm công tử thở một hơi thật dài, nghiêm mặt nói:
- Minh tiểu thư tựa như trời cao kia, Lâm Ẩn Tiêm tự thấy không xứng với nàng, không dám có một câu oán hận. Nếu như có người viện cớ ấy mà gây xích mích, tại hạ vì danh dự của Minh tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Minh Thì Trữ nghe vậy, vuốt vuốt chòm râu, khóe miệng hơi giương lên, có chút suy nghĩ.
Minh Tử Hiên chắp tay hướng Lâm công tử nói:
- Lâm huynh có tấm lòng rộng lượng hơn người, Tử Hiên thay mặt xá muội tạ ơn Lâm huynh! - Tiếp đó chuyển hướng Tạ Tỉnh nói: - Tạ gia coi như cấp Hàn lâm phủ mặt mũi, chúng ta mỗi bên lùi một bước, thế nào?
Tạ Tỉnh cười lạnh, phất tay:
- Không! Ngày hôm nay chúng ta không nói chuyện mặt mũi! Hoặc sẽ mời Minh tiểu thư đi ra, hoặc sẽ để vị công tử kia đối cặp câu đối của ta!
Triệu công tử ở một bên nghe được thập phần tức giận:
- Tạ Tỉnh, ngươi không nên quá đáng! Ngươi nếu như còn tiếp tục nháo loạn, ta đây liền cho ngươi biết tay...
- Hảo! Chỉ sợ ngươi không có cái can đảm ấy thôi. - Tạ Tỉnh vô tình nói.
Triệu công tử muốn nói lại nhưng Minh Thì Trữ mỉm cười mở miệng:
- Triệu hiền chất không cần kích động.
- Vậy là Minh hàn lâm đáp ứng để tiểu thư đi ra? - Tạ Tỉnh cười lạnh hỏi.
Minh Thì Trữ cười không đáp, đến gần thiếu niên, hòa ái hỏi:
- Chẳng hay công tử có thể giúp ta một việc hay không?
Thiếu niên cười:
- Hàn lâm đại nhân muốn ta cùng Tạ Tỉnh đối cặp câu đối?
Minh Thì Trữ gật đầu nở nụ cười:
- Đúng vậy! Tiểu công tử có bằng lòng hay không?
- Đại nhân không sợ ta đối không được?
Minh Thì Trữ quay sang nở nụ cười:
- Minh mỗ chỉ sợ người nào đó không đáp ứng mà thôi. - Đối với năng lực có thể nghĩ ra cái tên "Thính nguyệt" đạt đến cảnh giới thượng thừa như vậy, Minh Thì Trữ tin tưởng thiếu niên thực sự là một kì tài khó gặp, biết lựa thời thế, chắc chắn sẽ đối lại được Tạ Tỉnh.
Thiếu niên nhàn nhạt nở nụ cười:
- Nếu đại nhân đã nói như vậy, tại hạ chỉ sở là không thể không đáp ứng.
- Ha ha...Hảo! - Tạ Tỉnh rất sợ thiếu niên nuốt lời, lúc này nói to lên, như thể để mọi người làm chứng.
Thiếu niên ánh mắt sắc sảo, tựa hồ minh bạch đối phương đang suy nghĩ gì, khóe miệng giương lên, lộ ra một mạt cười hàm súc tuấn mỹ.
- Vậy ngươi hãy nghe cho kĩ đây,... - Tạ Tỉnh một bên đối thiếu niên nói, một bên chỉnh chỉnh quần áo. Xem ra người này mặc dù lớn lên xấu nhưng đối trang phục bên ngoài cũng rất chú ý.
- Ta sẽ ra hai cặp câu, nếu ngươi có thể đối được, ta chịu thua, thế nào, minh bạch cả rồi chứ?
Thiếu niên tay trái vén lại một tia tóc mai bay loạn, tay phải cầm ngân phiến xoay thành một hình vòng cung hoàn hảo, "Đát" một tiếng, ngân phiến mở ra, vô hạn tiêu sái.
Trong nháy mắt, nhãn quang tỏa sáng, sinh động mà mỹ lệ, khóe miệng hơi giương lên, bộ dạng nhàn nhã, tựa như không đem lời Tạ Tỉnh nói để vào mắt.
Tạ Tỉnh cũng không quản đối phương có nghe rõ mình nói hay không, cái chính là khi nãy mình nói lớn như vậy, ở đây chắc chắn tất cả mọi người đều nghe được, có thể đứng ra làm chứng, đối phương chỉ là một tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch, mình cần tức giận làm gì? Ngày hôm nay muốn gặp Minh Ức Hàm, xem ra chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Vì vậy hắn đắc ý cười, giương giương lông mày, mặt cùng lúc nhăn lại, đôi mắt quét qua người thiếu niên, đánh giá từ đầu đến chân, một lát, khóe miệng nhếch lên, nhuận nhuận yết hầu, một tiếng mở đầu xã giao cũng không có, trực tiếp ra câu đối:
- Câu đối đầu tiên - Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như, danh tương như, thực bất tương như! ( Lận Tương Như, Tư Mã Tương Như,tên giống nhau, mà thực chất khác nhau)
Cái gọi là "Công thành vi thứ, công tâm vi chủ" - (ý là muốn thắng thì phải đánh được vào tâm), thịnh khí lăng nhân (lên mặt nạt người), Tạ Tỉnh đây là có ý muốn cho đối phương tự rút lui. Minh Thì Trữ lúc này đang rót rượu, chợt nghe thấy vế đối kia, nghĩ có chút gay cấn, không khỏi tạm thời buông vò rượu quý, nghe xem thiếu niên như thế nào đối lại.
Mọi người cũng tập trung ánh mắt trên người thiếu niên, lẳng lặng chờ, toàn bộ "Tụ Hiền hội" trở nên im lặng như tờ, nhưng thực tế bên trong lại gợn sóng, vì lúc này các thế gia công tử đều có suy nghĩ ước gì thiếu niên kia không đối được vế dưới, sau đó may mắn được diện kiến dung nhan Minh hàn lâm tiểu thư, còn một số văn nhân còn lại thì cho rằng Minh thiên kim mỹ mạo tựa thiên tiên, không thể mạo phạm, mong muốn thiếu niên có thể đối được vế câu kia.
Thiếu niên nhẹ nhàng thu cây quạt về trong tay, dừng một chút, suy nghĩ trong chốc lát, liền nói ra đáp án:
- Ngụy Vô Kỵ, Trường Tôn Vô Kỵ, bỉ vô kỵ, thử diệc vô kỵ. (Ngụy Vô Kỵ, Trường Tôn Vô Kỵ, kia không có, này cũng không có)
Câu đối trong nhu có cương, không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh, hài hòa với vế trên, cũng dùng tên danh nhân trong sử sách, một vế đối, thực sự xứng với chữ tuyệt!
- Hảo! - Minh Thì Trữ cao giọng tán dương, cười nhìn thiếu niên, âm thầm gật đầu: Thiếu niên này thực sự là kì tài!
Tân khách đang ngồi vỗ tay tán thưởng, tuy rằng bên trong cũng có chút thất vọng.
Tạ Tỉnh thấy thiếu niên trong chốc lát lại có thể đối lại vế dưới, thực sự vừa ức vừa kinh ngạc, nếu câu đối của mình không làm khó được tiểu tử này, không chỉ mộng đẹp tan vỡ mà sau này cũng không biết phải dùng mặt mũi nào mà đối diện mọi người.
Không được! - Tạ Tỉnh thầm nghĩ: - Phải nghĩ ra một vế đối khó hơn!
Khổ công suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra một câu đối "
- Khả nghịch hành"
Phong tống hoa hương hồng mãn địa, địa mãn hồng hương hoa tống phong! ( Gió đưa hoa rơi hồng cả mặt đất, hương hoa từ mặt đất màu hồng đó lại đưa gió đi)
Câu đối chính là chỉ có hai vế đọc đảo lại thế nhưng lại thành một câu hoàn chỉnh, hơn nữa văn phong u nhã, ý cảnh tuyệt luân, không chỉ tân khách, đến cả Minh Tử Hiên trong lòng cũng phải thầm khen ngươi này tài văn chương cũng không tầm thường, chỉ tiếc là đã đi sai hướng, ai...đáng tiếc a...
Ngâm xong vế trên, ánh mắt Tạ Tỉnh tụ lại trên người thiếu niên, đợi câu trả lời.
Thiếu niên ánh mắt khẽ đảo, không nói gì, mặt hướng lên bầu trời đêm, mục quang dừng tại ánh trăng một hồi, nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
- Thế nào? Đối không được đúng không? Như vậy, hanh...! - Tạ Tỉnh nói lời này hoàn toàn có ý ngăn trở suy nghĩ của đối phương.
Mọi người cũng nín thở.
Không gian thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng tim đập...
***
- Thế nào, nghĩ không ra vế dưới sao? - Tạ Tỉnh lạnh lùng hỏi, đem ánh mắt khinh bỉ quét một lượt trên người thiếu niên.
Thiếu niên mỉm cười, nhẹ nhàng mở mắt, đem tầm mắt hướng đến trên người Tạ Tỉnh.
Ánh mắt thủy chung không chứa sự lạnh lẽo và sắc bén nhưng lại làm Tạ Tỉnh mạc danh kì diệu lạnh run người.
Trong nháy mắt, Tạ Tỉnh thấy dưới đáy lòng có một loại cảm giác băng lãnh, cũng dần dần từ nội tâm nảy sinh sợ hãi: Vì sao lại như vậy? Tiểu tử này nhìn trang phục không cao quý mà sao nhãn thần lại có thể như vậy thâm thúy....
Tạ Tỉnh càng cảm thấy thiếu niên trước mặt đầy bí ẩn, loại cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng đã kéo đến toàn thân, tuy rằng trên mặt vẫn giữ vững biểu tình kiêu ngạo nhưng vẻ khinh bỉ trong ánh mắt khi nãy đã không còn sót lại chút gì.
Thiếu niên nhàn nhạt nở nụ cười, không trả lời mà đi tới bàn, chấp bút đề hai hàng chữ:
- Thiên liên bích thụ xuân tư vũ
Vũ tư xuân thụ bích liên thiên. (Trời liền với cây một màu xanh - mùa xuân mưa phùn. Mưa mùa xuân - cây với trời hòa cùng màu xanh)
Mọi người thấy cảnh vật trong vế đối này càng thoát tục, ý nhị mười phần, nội tâm chấn động không ngớt. Nhiều người ngốc lăng không mở miệng nổi, không rõ chính mình rốt cuộc là vừa suy nghĩ cái gì.
Khí tức tựa hồ ngưng kết trong nháy mắt.
Đối mặt với một thiếu niên kì tài như vậy, này nguyên bản tâm văn nhân còn có ý muốn "Thưởng hoa", lúc này đã không còn nhã hứng "Thưởng hoa"
***
- Thơ hay!- Minh Thì Trữ lên tiếng khen, trong nháy mắt đánh vỡ yên lặng.
Thiếu niên chỉ cười mà không nói, chỉ thoáng lễ phép cúi đầu.
Minh Thì Trữ cười không nói, trong lòng tán thưởng: Khống nhi bất tử, túng nhi bất loạn! ( mọi hoàn cảnh mà vẫn giữ được bình tĩnh) Quả thực là một thiếu niên thanh tú tài trí hơn người.
Một bên Minh Tử Hiên mỉm cười tiến đến, hướng Tạ Tỉnh nói:
- Nếu tiểu công tử đã đối lại được vế dưới, có phải hay không Tạ gia ngài cũng nên thực hiện ước định?
Tạ Tỉnh ngày hôm nay đụng phải một người có tài, không thể nói là không may, nhưng bá đạo khác vô lại, tuy rằng không còn mặt mũi nào, nhưng vẫn cần một chút công phu ngoài mặt để người ta xem.
- Cáp.. - Tạ Tỉnh ngoài cười trong không cười nói: - Tiểu công tử quả thực tài khí bất phàm! Tạ mỗ ngày hôm nay rốt cuộc được đại khai nhãn giới!
Dứt lời, cố kiềm chế khí tức, hướng Minh hàn lâm phụ tử hai người liếc mắt, tiện đà xoay người li khai.
Hắn vừa đi chưa được vài bước, phía sau truyền đến tiếng Minh Tử Hiên thanh âm hàm tiếu:
- Tạ gia đi hảo, không tiễn.
Vừa nghe nói thế, Tạ Tỉnh trong ngực sinh khí, nhưng đã mất mặt rồi, cũng chỉ thở dài một hơi, vội vã li khai Hàn lâm phủ.
Chú thích
Note: - Lận Tương Như: sống vào thế kỉ thứ 3 TCN, là nhà chính khách nổi tiếng.
- Tư Mã Tương Như: Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh (179-117 TCN), người ở Thành Đô đời Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Đánh khúc Phượng cầu kì hoàng để quyến rũ quả phụ xinh đẹp Trác Văn Quân.
- Ngụy Vô Kỵ:Tín Lăng quân tên thật là Ngụy Vô Kỵ (?-243 TCN), là công tử nước Ngụy thời Chiến Quốc, một trong Tứ công tử chiến quốc rất nổi tiếng.
- Trường Tôn Vô Kỵ:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.