Chương 115: Ba không được, hai được
Ngân Hà Cửu Thiên
09/06/2014
- Bác sĩ Tăng, cậu đã lâu không có tới nơi này của tôi rồi đấy.
Lão Tả nghe người ở dưới nói có Tăng Nghị đến tìm mình thì liền gác công việc qua một bên chạy đến. Chứng mất ngủ của ông ta do xuất ngoại lần trước, dựa theo phương thuốc của Tăng Nghị thì đã khỏi bệnh. Đến nay không còn mắc lại nữa. Tài năng y thuật của bác sĩ Tăng quả thực không nói bừa.
- Khí sắc của ông chủ Tả không tồi, vừa thấy chính là phát tài.
Tăng Nghị cười.
Lão Tả nói:
- Khí sắc không tồi chính là nhờ phúc của bác sĩ Tăng. Tôi vẫn muốn cảm ơn một chút, thì cậu lại đến chỗ này. Tôi cứ nghĩ cậu bận đến độ không có thời gian thăm tôi. Hôm nay nhất định phải cho tôi một cơ hội. Hết thảy chi phí sẽ tính cho tôi.
- Haha, ông chủ Tả khẳng định là có gan. Biết có người hôm nay sẽ thanh toán hóa đơn nên mới dám nói như vậy.
Tăng Nghị cười to. Hắn biết lão Tả keo kiệt nên cố ý nói đùa:
- Ông chủ Tả, tôi hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ ông hỗ trợ.
- Lời này chỉ nói với người ngoài. Có cái gì cần giúp đỡ thì cậu cứ việc mở miệng.
Lão Tả cười ngồi xuống. Ông ta đối với Tăng Nghị rất khâm phục. Nhất là chuyện Tăng Nghị hiểu biết về tranh chữ lần trước.
Tăng Nghị lấy ra một bao trà:
- Tôi có mang theo một ít trà, muốn mời ông hỗ trợ đánh giá một chút.
- Tôi đã nói rồi, chỉ là giơ tay lao động thôi.
Lão Tả tiếp nhận bao trà, đưa lên mũi ngửi:
- Trà ngon. Tuy nhiên lai lịch của nó thì tôi không thể nói rõ. Mời bác sĩ Tăng chỉ ra một phần.
- Không vội, ông trước nếm thử hương vị trà như thế nào. Còn về phần lai lịch thì tôi khẳng định sẽ nói rất chi tiết.
Tăng Nghị cười:
- Nói không chừng, chúng ta có thể hợp tác một phen.
Lão Tả vừa nghe đến chuyện buôn bán ở đây thì lập tức cảm thấy hứng thú, gọi người tới nấu nước, rồi tự mình pha trà.
Tăng Nghị nói:
- Đổ nhiều nước vào cho nó nổi lên.
Lão Tả là người lành nghề, vừa nghe thì biết Tăng Nghị muốn làm cái gì. Đổ nhiều nước thì như vậy giống như ngâm trà. Tuy rằng sẽ kém hơn một chút, nhưng nó có thể khiến cho hương vị của trà hoàn toàn tỏa ra ngoài. Tăng Nghị ở đây chính là chỉ hương vị nồng đậm của lá trà.
Sau khi nấu nước, lão Tả lại bỏ thêm một chén nước suối nhỏ. Nước sôi lần thứ hai, ông ta mới dùng cái chén nhỏ múc một lượng trà vừa đủ rồi bỏ vào trong nước sôi.
Qua hơn mười giây, lão Tả cái mũi bắt đầu co rúm:
- Trà thơm quá!
Hạ lửa nhỏ đợi một chút, khi lá trà ở trong nước hoàn toàn nở ra, lão Tả mới khẩn cấp múc ra một muỗng đổ vào trong chung trà nhỏ. Ông thổi qua thổi lại, sau đó uống một ngụm, nhấm nháp nơi đầu lưỡi. Lão Tả ánh mắt sáng ngời, nói:
- Nước trà trong xanh, hương trà lạnh thấu xương. Trà ngon, ngay cả cực phẩm Sư Đỉnh Long Tỉnh thì cũng trở nên thường thôi.
Tăng Nghị liền mỉm cười. Lời bình của lão Tả không ngờ cũng giống như của mình. Trà Long Tỉnh là loại trà trứ danh, nhưng còn trà của xã Lão Hùng thì lại là một loại trà vô danh.
Lão Tả lại nhấp thêm một ngụm:
- Duy nhất không hoàn mỹ chính là vị hơi kém một chút. Hẳn là thủ pháp chế biến không đúng. Thời gian ngắt trà cũng không đúng. Tuy rằng đều là trà búp minh nguyệt, nhưng thời gian ngắt rõ ràng không có phân biệt thanh tao, khô ẩm. Đáng tiếc, đáng tiếc. Hôm nay trời nắng ấm, khi hái chỉ trong vòng một ngày mà thôi. Đồng thời phải chú ý đến thiên thời địa lợi.
Tăng Nghị không nghĩ tới lão Tả lại có trình độ sâu về trà đạo như vậy. Ngay cả thời gian ngắt lá trà cũng phải chú ý.
- Ông chủ Tả xem, loại trà này có thể cho cấp độ phẩm chất như thế nào?
- Cấp tốt nhất.
Lão Tả nghiêm túc nói:
- Tuy rằng không được hoàn mỹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bản sắc của trà. Trà ngon thì chính là trà ngon.
- Ông cảm thấy nếu xuất ra thị trường thì thị trường định vị như thế nào?
Lão Tả ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cực phẩm Sư Đỉnh Long Tỉnh ngoài thị trường có thể lên đến hai ngàn đồng. Nhưng bởi vì cầu cao hơn cung nên giá cả ở ngoài thị trường khó nói lắm. Trước mắt loại trà này tuy nói có thể sánh ngang với Sư Đỉnh Long Tỉnh nhưng giá cả thì lại không bằng. Nếu gặp phải người am hiểu về trà, chắc chắn sẽ cho nó ngang với Sư Đỉnh Long Tỉnh, nhưng không thể kỳ vọng người nào cũng biết.
Tăng Nghị gật đầu. Những gì lão Tả nói và hắn phán đoán cơ bản là giống nhau. Dã trà ở xã Lão Hùng nếu có một thân phận hiển hách thì giá của nó sẽ không thấp hơn Sư Đỉnh Long Tỉnh.
Lão Tả bưng chén trà uống cạn một hơi.
- Đúng rồi, bác sĩ Tăng còn chưa nói qua lai lịch của loại trà này.
- Đây là loại trà của huyện Nam Vân tự sản xuất. Dân bản xứ gọi là dã trà. Một cân dã trà ngon nhất thì cũng chỉ bán được có năm mươi đồng.
Lão Tả ánh mắt lập tức mở lớn, theo sau là một thần sắc tiếc hận:
- Không nên, không nên. Đây chính là phung phí của trời.
Tăng Nghị lúc này mới cười nói:
- Tôi lần này đến gặp ôn chủ Tả chính là muốn mời ông vất vả một chuyến đến huyện Nam Vân khảo sát thực địa một phen, giúp nông dân trồng chè có được một phương pháp chế biến và quy trình hái chè chính xác. Còn nữa, còn có tiêu chuẩn phân cấp lá trà cũng muốn phiền ông quy định sẵn một chút.
- Chuyện này thật ra cũng không phiền toái. Tôi sẽ đi theo cậu một chuyến. Đến lúc đó chỉ cần cậu cho tôi hai cân dã trà là được rồi.
Lão Tả thống khoái đáp ứng.
- Đây không có vấn đề. Nếu ông chủ Tả có hứng thú đầu tư thì chúng ta cũng có thể hợp tác một phen.
Tăng Nghị cười.
Lão Tả liền lộ ra vẻ do dự. Loại trà và giá cả của trà trên thị trường như thế nào ông ta rất rõ ràng. Tuyệt đại đa số người uống trà chẳng phân biệt được loại trà gì, nổi tiếng hay không. Dã trà của xã Lão Hùng mặc dù ngon, nhưng ngay cả mình là người trong nghề cũng chưa từng nghe qua. Những quần chúng bình thường thì làm sao biết.
Làm thị trường thì lại cần tài chính quá lớn. Chính mình căn bản là không đủ sức. Trước kia đã có người làm Phổ Nhị trà, nhưng cuối cùng cũng đã sụp đổ. Không biết có bao nhiêu thương nhân buôn trà táng gia bại sản cũng vì trà.
- Nói chơi thì tôi còn có thể nói, nhưng nếu nói thật thì tôi có chút lực bất tòng tâm.
Lão Tả là người rất cẩn thận. Ân tình là ân tình, còn kinh doanh là kinh doanh, Ông ta không muốn vì ân tình mà mạo hiểm lớn, vì thế vươn ba ngón tay, cười nói:
- Hạn mực đầu tư của tôi cao lắm là con số này. Nhiều quá tôi không kham nổi.
Tăng Nghị vừa thấy liền cười nói:
- Uống trà, chúng ta uống trà đi.
Lão Tả biết Tăng Nghị chỉ đùa, nên lập tức trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Ông ta thật đúng là sợ Tăng Nghị muốn mình tiêu tiền, liền khẩn trương nói:
- Uống trà, uống trà, trà ngon như thế, không uống là lãng phí.
Lão Tả vẫn là không hiểu Tăng Nghị. Tăng Nghị căn bản không phải là cái loại hay cưỡng ép người khác. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ cưỡng cầu người khác làm gì cho mình.
Cố Địch ở một bên cảm thấy buồn bực. Y vươn ba ngón tay, hỏi:
- Ông chủ Tả, rốt cuộc là bao nhiêu? Ba chục ngàn hay ba trăm?
- Anh uống trà đi!
Tăng Nghị rót cho Cố Địch một tách, cười nói:
- Uống trà có lợi cho sức khỏe, anh hãy là nên uống nhiều hơn.
Cố Địch tức giận. Thật là, mặc kệ nhiều ít, tôi hỏi một chút cũng không được sao. Nói không chừng tôi có thể đầu tư.
Xe quân dụng của Thang Vệ Quốc luôn luôn nhanh hơn so với người khác. Anh ta là người thứ nhất đến Du Nhiên Cư, vừa vào cửa liền reo lên:
- Tăng Nghị, cậu sao lại thế này? Đi Nam Vân được một tháng, liền ăn chay chuyển sang uống trà? Tôi không ngửi thấy một chút hương vị rượu nào cả. Tôi trước đây đã nói với cậu, nếu không có rượu, lão Thang tôi sẽ bỏ về đấy.
Lão Tả vừa nghe, cái mũi thiếu chút nữa là muốn rớt ra ngoài. Du Nhiên Cư là nơi thưởng thức trà số một ở Nam Giang, sao anh lại dám nói như vậy?
- Ai nói nơi này của tôi không có rượu?
Lão Tả trừng mắt nhìn Thang Vệ Quốc. Tuy rằng là nơi thưởng thức trà nhưng vẫn kinh doanh rượu và thức ăn:
- Con mắt nào của cậu nhìn thấy chỗ này của tôi không có rượu?
Thang Vệ Quốc vừa thấy có người trừng mắt với mình thì trong lòng cảm thấy vui vẻ. Y chỉ vào cái mũi của lão Tả:
- Nơi thưởng thức trà này của ông chỉ chuyên tâm bán trà là được. Như thế nào lại còn bán rượu? Đây không phải là treo đầu dê bán thịt chó sao?
Lão Tả lại càng tức giận. Ông ta muốn nhảy dựng lên lý luận với Thang Vệ Quốc.
- Ông chủ Tả, anh ấy chỉ nói giỡn với ông thôi,
Tăng Nghị cười ha hả, ngăn lão Tả lại:
- Cách nói chuyện của anh ấy chính là như thế.
Lão Tả hừ một tiếng, không thèm để ý đến Thang Vệ Quốc, trong bụng thầm nghĩ Tăng Nghị như thế nào lại giao du với hạng người này.
Vi Hướng Nam lúc này cũng đến, cười nói:
- Tăng Nghị, chuyện gì xảy ra với em vậy? Sao tự dưng bất ngờ trở về Vinh Thành? Mau đến đây cho chị nhìn một chút.
Lão Tả thấy Vi Hướng Nam thì liền đứng lên, cười nói:
- Vi tổng, sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế? Thật sự là vinh hạnh cho Du Nhiên Cư này.
Thang Vệ Quốc lúc này mới cố ý tiến lên ôm Vi Hướng Nam, vẻ mặt đắc ý muốn nói cho lão Tả biết đây là bà xã của y.
Lão Tả biết mình liều lĩnh, xấu hổ cười nói:
- Hôm nay đều là khách quý, mau mời ngồi.
- Xong việc đang tính về nhà, ai ngờ đụng phải Cố Địch, bị anh ta túm đến đây.
Tăng Nghị giải thích, rồi khẩn trương giới thiệu lão Tả với vợ chồng Vi Hướng Nam.
Thang Vệ Quốc là người tính cách sảng khoái, nói:
- Ông chủ Tả, vừa rồi nói chuyện không được hay, ông đừng để trong lòng nhé. Lão Thang tôi cá tính như vậy, quản không được cái miệng của mình. Thời gian lâu rồi ông sẽ hiểu rõ.
Lão Tả hơi ngượng ngùng. Ông ta vốn lòng dạ hẹp hòi, lại thêm cái tính keo kiệt, lập tức cười nói:
- Cậu nếu nói vậy, về sau tôi tranh thủ gọi cậu đến đây. Khi đó cậu sẽ ngửi thấy được mùi rượu.
Mọi người ngồi xuống. Lão Tả lại rót trà cho mọi người.
Vi Hướng Nam biết được Tăng Nghị lần này trở về Vinh Thành là chuẩn bị tìm người cùng làm trà, liền hỏi:
- Em đối với loại dã trà này có bao nhiêu phần nắm chắc?
Tăng Nghị cười lắc đầu:
- Em cho tới bây giờ cũng không dám nói nắm chắc. Sự là do con người làm ra. Biện pháp cũng là do con người nghĩ. Em tin rằng mình sẽ làm tốt chuyện này.
Vi Hướng Nam biết Tăng Nghị không phải là người nói mạnh miệng. Cô hơi suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Em hãy xuất ra một bản kế hoạch tỉ mỉ, chị có thể đầu tư cho em con số này.
Nói xong liền vươn hai ngón tay.
Cố Địch mỉm cười. Lão Tả lúc nãy còn vươn ba ngón tay, Vi Hướng Nam có hai ngón, sợ là không được rồi.
Ai ngờ Tăng Nghị lại nói:
- Em thay mặt xã Lão Hùng cảm ơn chị. Chị cứ yên tâm, việc kinh doanh này em không để cho chị lỗ đâu. Chỉ trong một năm, em đảm bảo khiến cho loại trà này bay thẳng lên trời. Đến lúc đó người ta phải tới năn nỉ chị mua trà.
Lão Tả vừa nghe, trong lòng lập tức có chút hối hận. Ông ta sớm biết Vi Hướng Nam nhận vụ này, chính mình bất kể như thế nào cũng phải trộn lẫn vào một chút. Tăng Nghị hỏi mình trước, nhưng không ngờ mình lại bỏ lỡ.
Lão Tả nghe người ở dưới nói có Tăng Nghị đến tìm mình thì liền gác công việc qua một bên chạy đến. Chứng mất ngủ của ông ta do xuất ngoại lần trước, dựa theo phương thuốc của Tăng Nghị thì đã khỏi bệnh. Đến nay không còn mắc lại nữa. Tài năng y thuật của bác sĩ Tăng quả thực không nói bừa.
- Khí sắc của ông chủ Tả không tồi, vừa thấy chính là phát tài.
Tăng Nghị cười.
Lão Tả nói:
- Khí sắc không tồi chính là nhờ phúc của bác sĩ Tăng. Tôi vẫn muốn cảm ơn một chút, thì cậu lại đến chỗ này. Tôi cứ nghĩ cậu bận đến độ không có thời gian thăm tôi. Hôm nay nhất định phải cho tôi một cơ hội. Hết thảy chi phí sẽ tính cho tôi.
- Haha, ông chủ Tả khẳng định là có gan. Biết có người hôm nay sẽ thanh toán hóa đơn nên mới dám nói như vậy.
Tăng Nghị cười to. Hắn biết lão Tả keo kiệt nên cố ý nói đùa:
- Ông chủ Tả, tôi hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ ông hỗ trợ.
- Lời này chỉ nói với người ngoài. Có cái gì cần giúp đỡ thì cậu cứ việc mở miệng.
Lão Tả cười ngồi xuống. Ông ta đối với Tăng Nghị rất khâm phục. Nhất là chuyện Tăng Nghị hiểu biết về tranh chữ lần trước.
Tăng Nghị lấy ra một bao trà:
- Tôi có mang theo một ít trà, muốn mời ông hỗ trợ đánh giá một chút.
- Tôi đã nói rồi, chỉ là giơ tay lao động thôi.
Lão Tả tiếp nhận bao trà, đưa lên mũi ngửi:
- Trà ngon. Tuy nhiên lai lịch của nó thì tôi không thể nói rõ. Mời bác sĩ Tăng chỉ ra một phần.
- Không vội, ông trước nếm thử hương vị trà như thế nào. Còn về phần lai lịch thì tôi khẳng định sẽ nói rất chi tiết.
Tăng Nghị cười:
- Nói không chừng, chúng ta có thể hợp tác một phen.
Lão Tả vừa nghe đến chuyện buôn bán ở đây thì lập tức cảm thấy hứng thú, gọi người tới nấu nước, rồi tự mình pha trà.
Tăng Nghị nói:
- Đổ nhiều nước vào cho nó nổi lên.
Lão Tả là người lành nghề, vừa nghe thì biết Tăng Nghị muốn làm cái gì. Đổ nhiều nước thì như vậy giống như ngâm trà. Tuy rằng sẽ kém hơn một chút, nhưng nó có thể khiến cho hương vị của trà hoàn toàn tỏa ra ngoài. Tăng Nghị ở đây chính là chỉ hương vị nồng đậm của lá trà.
Sau khi nấu nước, lão Tả lại bỏ thêm một chén nước suối nhỏ. Nước sôi lần thứ hai, ông ta mới dùng cái chén nhỏ múc một lượng trà vừa đủ rồi bỏ vào trong nước sôi.
Qua hơn mười giây, lão Tả cái mũi bắt đầu co rúm:
- Trà thơm quá!
Hạ lửa nhỏ đợi một chút, khi lá trà ở trong nước hoàn toàn nở ra, lão Tả mới khẩn cấp múc ra một muỗng đổ vào trong chung trà nhỏ. Ông thổi qua thổi lại, sau đó uống một ngụm, nhấm nháp nơi đầu lưỡi. Lão Tả ánh mắt sáng ngời, nói:
- Nước trà trong xanh, hương trà lạnh thấu xương. Trà ngon, ngay cả cực phẩm Sư Đỉnh Long Tỉnh thì cũng trở nên thường thôi.
Tăng Nghị liền mỉm cười. Lời bình của lão Tả không ngờ cũng giống như của mình. Trà Long Tỉnh là loại trà trứ danh, nhưng còn trà của xã Lão Hùng thì lại là một loại trà vô danh.
Lão Tả lại nhấp thêm một ngụm:
- Duy nhất không hoàn mỹ chính là vị hơi kém một chút. Hẳn là thủ pháp chế biến không đúng. Thời gian ngắt trà cũng không đúng. Tuy rằng đều là trà búp minh nguyệt, nhưng thời gian ngắt rõ ràng không có phân biệt thanh tao, khô ẩm. Đáng tiếc, đáng tiếc. Hôm nay trời nắng ấm, khi hái chỉ trong vòng một ngày mà thôi. Đồng thời phải chú ý đến thiên thời địa lợi.
Tăng Nghị không nghĩ tới lão Tả lại có trình độ sâu về trà đạo như vậy. Ngay cả thời gian ngắt lá trà cũng phải chú ý.
- Ông chủ Tả xem, loại trà này có thể cho cấp độ phẩm chất như thế nào?
- Cấp tốt nhất.
Lão Tả nghiêm túc nói:
- Tuy rằng không được hoàn mỹ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bản sắc của trà. Trà ngon thì chính là trà ngon.
- Ông cảm thấy nếu xuất ra thị trường thì thị trường định vị như thế nào?
Lão Tả ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cực phẩm Sư Đỉnh Long Tỉnh ngoài thị trường có thể lên đến hai ngàn đồng. Nhưng bởi vì cầu cao hơn cung nên giá cả ở ngoài thị trường khó nói lắm. Trước mắt loại trà này tuy nói có thể sánh ngang với Sư Đỉnh Long Tỉnh nhưng giá cả thì lại không bằng. Nếu gặp phải người am hiểu về trà, chắc chắn sẽ cho nó ngang với Sư Đỉnh Long Tỉnh, nhưng không thể kỳ vọng người nào cũng biết.
Tăng Nghị gật đầu. Những gì lão Tả nói và hắn phán đoán cơ bản là giống nhau. Dã trà ở xã Lão Hùng nếu có một thân phận hiển hách thì giá của nó sẽ không thấp hơn Sư Đỉnh Long Tỉnh.
Lão Tả bưng chén trà uống cạn một hơi.
- Đúng rồi, bác sĩ Tăng còn chưa nói qua lai lịch của loại trà này.
- Đây là loại trà của huyện Nam Vân tự sản xuất. Dân bản xứ gọi là dã trà. Một cân dã trà ngon nhất thì cũng chỉ bán được có năm mươi đồng.
Lão Tả ánh mắt lập tức mở lớn, theo sau là một thần sắc tiếc hận:
- Không nên, không nên. Đây chính là phung phí của trời.
Tăng Nghị lúc này mới cười nói:
- Tôi lần này đến gặp ôn chủ Tả chính là muốn mời ông vất vả một chuyến đến huyện Nam Vân khảo sát thực địa một phen, giúp nông dân trồng chè có được một phương pháp chế biến và quy trình hái chè chính xác. Còn nữa, còn có tiêu chuẩn phân cấp lá trà cũng muốn phiền ông quy định sẵn một chút.
- Chuyện này thật ra cũng không phiền toái. Tôi sẽ đi theo cậu một chuyến. Đến lúc đó chỉ cần cậu cho tôi hai cân dã trà là được rồi.
Lão Tả thống khoái đáp ứng.
- Đây không có vấn đề. Nếu ông chủ Tả có hứng thú đầu tư thì chúng ta cũng có thể hợp tác một phen.
Tăng Nghị cười.
Lão Tả liền lộ ra vẻ do dự. Loại trà và giá cả của trà trên thị trường như thế nào ông ta rất rõ ràng. Tuyệt đại đa số người uống trà chẳng phân biệt được loại trà gì, nổi tiếng hay không. Dã trà của xã Lão Hùng mặc dù ngon, nhưng ngay cả mình là người trong nghề cũng chưa từng nghe qua. Những quần chúng bình thường thì làm sao biết.
Làm thị trường thì lại cần tài chính quá lớn. Chính mình căn bản là không đủ sức. Trước kia đã có người làm Phổ Nhị trà, nhưng cuối cùng cũng đã sụp đổ. Không biết có bao nhiêu thương nhân buôn trà táng gia bại sản cũng vì trà.
- Nói chơi thì tôi còn có thể nói, nhưng nếu nói thật thì tôi có chút lực bất tòng tâm.
Lão Tả là người rất cẩn thận. Ân tình là ân tình, còn kinh doanh là kinh doanh, Ông ta không muốn vì ân tình mà mạo hiểm lớn, vì thế vươn ba ngón tay, cười nói:
- Hạn mực đầu tư của tôi cao lắm là con số này. Nhiều quá tôi không kham nổi.
Tăng Nghị vừa thấy liền cười nói:
- Uống trà, chúng ta uống trà đi.
Lão Tả biết Tăng Nghị chỉ đùa, nên lập tức trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Ông ta thật đúng là sợ Tăng Nghị muốn mình tiêu tiền, liền khẩn trương nói:
- Uống trà, uống trà, trà ngon như thế, không uống là lãng phí.
Lão Tả vẫn là không hiểu Tăng Nghị. Tăng Nghị căn bản không phải là cái loại hay cưỡng ép người khác. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ cưỡng cầu người khác làm gì cho mình.
Cố Địch ở một bên cảm thấy buồn bực. Y vươn ba ngón tay, hỏi:
- Ông chủ Tả, rốt cuộc là bao nhiêu? Ba chục ngàn hay ba trăm?
- Anh uống trà đi!
Tăng Nghị rót cho Cố Địch một tách, cười nói:
- Uống trà có lợi cho sức khỏe, anh hãy là nên uống nhiều hơn.
Cố Địch tức giận. Thật là, mặc kệ nhiều ít, tôi hỏi một chút cũng không được sao. Nói không chừng tôi có thể đầu tư.
Xe quân dụng của Thang Vệ Quốc luôn luôn nhanh hơn so với người khác. Anh ta là người thứ nhất đến Du Nhiên Cư, vừa vào cửa liền reo lên:
- Tăng Nghị, cậu sao lại thế này? Đi Nam Vân được một tháng, liền ăn chay chuyển sang uống trà? Tôi không ngửi thấy một chút hương vị rượu nào cả. Tôi trước đây đã nói với cậu, nếu không có rượu, lão Thang tôi sẽ bỏ về đấy.
Lão Tả vừa nghe, cái mũi thiếu chút nữa là muốn rớt ra ngoài. Du Nhiên Cư là nơi thưởng thức trà số một ở Nam Giang, sao anh lại dám nói như vậy?
- Ai nói nơi này của tôi không có rượu?
Lão Tả trừng mắt nhìn Thang Vệ Quốc. Tuy rằng là nơi thưởng thức trà nhưng vẫn kinh doanh rượu và thức ăn:
- Con mắt nào của cậu nhìn thấy chỗ này của tôi không có rượu?
Thang Vệ Quốc vừa thấy có người trừng mắt với mình thì trong lòng cảm thấy vui vẻ. Y chỉ vào cái mũi của lão Tả:
- Nơi thưởng thức trà này của ông chỉ chuyên tâm bán trà là được. Như thế nào lại còn bán rượu? Đây không phải là treo đầu dê bán thịt chó sao?
Lão Tả lại càng tức giận. Ông ta muốn nhảy dựng lên lý luận với Thang Vệ Quốc.
- Ông chủ Tả, anh ấy chỉ nói giỡn với ông thôi,
Tăng Nghị cười ha hả, ngăn lão Tả lại:
- Cách nói chuyện của anh ấy chính là như thế.
Lão Tả hừ một tiếng, không thèm để ý đến Thang Vệ Quốc, trong bụng thầm nghĩ Tăng Nghị như thế nào lại giao du với hạng người này.
Vi Hướng Nam lúc này cũng đến, cười nói:
- Tăng Nghị, chuyện gì xảy ra với em vậy? Sao tự dưng bất ngờ trở về Vinh Thành? Mau đến đây cho chị nhìn một chút.
Lão Tả thấy Vi Hướng Nam thì liền đứng lên, cười nói:
- Vi tổng, sao hôm nay rồng đến nhà tôm thế? Thật sự là vinh hạnh cho Du Nhiên Cư này.
Thang Vệ Quốc lúc này mới cố ý tiến lên ôm Vi Hướng Nam, vẻ mặt đắc ý muốn nói cho lão Tả biết đây là bà xã của y.
Lão Tả biết mình liều lĩnh, xấu hổ cười nói:
- Hôm nay đều là khách quý, mau mời ngồi.
- Xong việc đang tính về nhà, ai ngờ đụng phải Cố Địch, bị anh ta túm đến đây.
Tăng Nghị giải thích, rồi khẩn trương giới thiệu lão Tả với vợ chồng Vi Hướng Nam.
Thang Vệ Quốc là người tính cách sảng khoái, nói:
- Ông chủ Tả, vừa rồi nói chuyện không được hay, ông đừng để trong lòng nhé. Lão Thang tôi cá tính như vậy, quản không được cái miệng của mình. Thời gian lâu rồi ông sẽ hiểu rõ.
Lão Tả hơi ngượng ngùng. Ông ta vốn lòng dạ hẹp hòi, lại thêm cái tính keo kiệt, lập tức cười nói:
- Cậu nếu nói vậy, về sau tôi tranh thủ gọi cậu đến đây. Khi đó cậu sẽ ngửi thấy được mùi rượu.
Mọi người ngồi xuống. Lão Tả lại rót trà cho mọi người.
Vi Hướng Nam biết được Tăng Nghị lần này trở về Vinh Thành là chuẩn bị tìm người cùng làm trà, liền hỏi:
- Em đối với loại dã trà này có bao nhiêu phần nắm chắc?
Tăng Nghị cười lắc đầu:
- Em cho tới bây giờ cũng không dám nói nắm chắc. Sự là do con người làm ra. Biện pháp cũng là do con người nghĩ. Em tin rằng mình sẽ làm tốt chuyện này.
Vi Hướng Nam biết Tăng Nghị không phải là người nói mạnh miệng. Cô hơi suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Em hãy xuất ra một bản kế hoạch tỉ mỉ, chị có thể đầu tư cho em con số này.
Nói xong liền vươn hai ngón tay.
Cố Địch mỉm cười. Lão Tả lúc nãy còn vươn ba ngón tay, Vi Hướng Nam có hai ngón, sợ là không được rồi.
Ai ngờ Tăng Nghị lại nói:
- Em thay mặt xã Lão Hùng cảm ơn chị. Chị cứ yên tâm, việc kinh doanh này em không để cho chị lỗ đâu. Chỉ trong một năm, em đảm bảo khiến cho loại trà này bay thẳng lên trời. Đến lúc đó người ta phải tới năn nỉ chị mua trà.
Lão Tả vừa nghe, trong lòng lập tức có chút hối hận. Ông ta sớm biết Vi Hướng Nam nhận vụ này, chính mình bất kể như thế nào cũng phải trộn lẫn vào một chút. Tăng Nghị hỏi mình trước, nhưng không ngờ mình lại bỏ lỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.