Chương 253: Cấp dưới cũ 1
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Tết Trung thu đảo mắt một cái đã đến. Tuy rằng
không phải ở Nam Giang, nhưng Tăng Nghị vẫn nhận được rất nhiều cuộc
điện thoại hỏi thăm. Hắn hiện tại là Phó chủ nhiệm khu công nghệ cao
thành phố Bạch Dương. Người chúc tết hắn không hề thiếu.
Chạng vạng, Tăng Nghị nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ. Bởi vì người bên kia khi mở miệng đã gọi bác sĩ Tăng mặc dù tiếng xưng hô này đã lâu rồi không ai còn gọi.
- Vâng, tôi là Tăng Nghị, xin hỏi anh là ai?
Tăng Nghị cảm thấy khẩu âm của đối phương hơi xa lạ, liền chủ động hỏi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng:
- Là tôi, lão Mạnh, Mạnh Quần Sinh.
Tăng Nghị cũng cảm thấy bất ngờ. Từ năm ngoái, sau khi Mạnh Quần Sinh được viện quân y mang đi, hai người không còn liên lạc gì nữa. Hắn nói:
- Hóa ra là anh Mạnh, đã lâu không gặp. Trung thu vui vẻ.
Mạnh Quần Sinh ở trong điện thoại cười nói:
- Trung thu vui vẻ! Thật sự là ngại quá, sớm nên điện thoại cho cậu. Nhưng phải tận bây giờ mới gọi được. Cậu hiện tại đang ở thủ đô?
Tăng Nghị trả lời:
- Vâng, tôi hiện tại đang ở thủ đô.
Hắn thầm nghĩ Mạnh Quần Sinh làm sao mà biết được.
- Mấy ngày hôm trước, tôi có trở về Nam Giang một chuyến, trong lòng người muốn gặp nhất chính là cậu. Nhưng sau khi nghe ngóng, mới biết được cậu đã đến thủ đô.
Mạnh Quần Sinh cười:
- Tôi hiện tại cũng trở về thủ đô rồi. Cậu nếu không bận gì thì tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Ba của tôi cũng rất muốn gặp cậu.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, tối nay cũng chẳng bận gì. Phương Nam Quốc ở tứ họp viện sum họp với người nhà. Đường Hạo Nhiên thì tham gia tiệc tối với văn phòng tỉnh tại thủ đô. Tăng Nghị là cán bộ thành phố Bạch Dương, ở lại văn phòng tại thủ đô tham gia tiệc tối thì không thích hợp lắm.
- Được, đã hơn một năm không gặp, tôi cũng rất nhớ anh Mạnh và chú Mạnh đấy.
- Cậu đang ở văn phòng Bạch Dương ở thủ đô à? Tôi cho người qua đón anh.
Mạnh Quần Sinh khi nói chuyện, toát lên một giọng quan rất mạnh.
Tăng Nghị nói:
- Không cần phiền toái như vậy. Tôi bên này có xe, anh Mạnh cứ nói địa chỉ là tôi tự đến được.
- Tôi đây cũng không khách sáo với cậu nữa. Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.
Mạnh Quần Sinh mỉm cười, rồi nói một chút địa chỉ tối nay dùng cơm. Là Kinh Hoa Ngự Yến Cung. Chỉ nghe cái tên thôi là biết không tầm thường rồi.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị nhìn thời gian cũng không còn sớm, thu dọn một chút rồi nói với Đường Hạo Nhiên một tiếng, sau đó xuống lầu rời khỏi văn phòng tỉnh tại thủ đô.
Lái xe của văn phòng rất quen thuộc đường sá ở thủ đô. Vừa nghe Tăng Nghị nói ra cái tên, thì lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Tăng thật đúng là vất vả. Tối rồi mà vẫn còn phải đi công việc. Thật sự là khiến chúng tôi phải kính nể.
Tăng Nghị cười:
- Không phải là công tác, mà là một người bạn cũ mời.
Lái xe nói:
- Bạn của Phó chủ nhiệm Tăng nhất định là đại quan của Các bộ và Ủy ban trung ương tại thủ đô rồi.
Tăng Nghị có chút khó hiểu. Mạnh Quần Sinh hiện tại làm cái gì thì hắn cũng không rõ lắm. Chỉ có điều không biết lái xe vì sao lại nói như vậy:
- Sao anh lại nói như thế?
- Kinh Hoa Ngự Yến Cung cũng không phải là nơi bình thường. Những cán bộ từ nơi khác đến, muốn chạy hạng mục thì bình thường đều chọn chỗ này để mời khách. Nơi đó cấp bậc rất cao, không ai có thể tùy tiện vào được. Bên trong không phải là Ủy ban Cải cách, bộ Tài chính thì cũng là Bộ Giao thông, Bộ Xây dựng.
Lái xe đã đưa lãnh đạo tỉnh đến đó vài lần nên rất quen thuộc với tình huống bên trong. Thấy Tăng Nghị có hứng thú thì lập tức nói đến nỗi có thể từ một khách sạn bình thường trở thành tam công triều đình.
Tăng Nghị cười:
- Đồ ăn ở Ngự Yến Cung thế nào?
- Sơn hào hải vị, chim bay cá nhảy. Chỉ cần là muốn ăn thì bên trong toàn bộ đều có. Về phần khẩu vị…
Lái xe cảm thấy ngượng ngùng:
- Tôi chỉ là một lái xe, làm sao có thể vào bên trong ăn cơm chứ. Đứng ngay tại cửa cũng nghe thấy mùi rồi.
Tăng Nghị liền biết lái xe cũng là tin vỉa hè thôi. Khách sạn còn chưa bước vào thì làm sao biết tình hình bên trong như thế nào.
- Anh tối nay có lộc ăn đấy. Tuy nhiên không được uống rượu. Sau khi ăn cơm xong thì đưa tôi về.
Lái xe vừa nghe, đầu tiên là chưa phản ứng lại. Đến khi hồi phục tinh thần thì liền gật mạnh đầu nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu cứ yên tâm. Tôi cam đoan là không uống rượu. An toàn đi, bình an trở về. Nói xong thì liền nhấn ga, chiếc xe lại tăng tốc không ít, thẳng đến Ngự Yến Cung.
Hôm nay, Tăng Nghị là đi dự tiệc, chứ cũng chẳng phải là đi làm công tác, cũng chẳng có gì kiêng kỵ. Hơn nữa, khiến lái xe chở mình đi, rồi lại bắt người ta chờ mình bên ngoài, thì thật sự không được hay cho lắm.
Bước vào Ngự Yến Cung, thoạt nhìn giống như một tòa hoa viên. Bảo vệ cửa cúi chào, ngăn đón cũng không ngăn đón, để cho xe Tăng Nghị tiến vào trong.
Bên trong rất lớn, cây xanh thấp thoáng. Chiếc xe dựa theo tấm biển chỉ dẫn bên đường, quẹo qua bảy tám ngã mới đến được một công trình kiến trúc mang đậm hơi thở của nền văn minh trước. Dưới ngọn đèn, tòa nhà có vẻ rực rỡ, quý phái gấp mười lần.
Lúc này lập tức có bảo vệ tiến lên cúi chào, rồi mở cửa xe cho khách. Quản lý khách sạn gần như lúc nào cũng đứng ngay cửa xe, mỉm cười nói:
- Chào quý khách, xin hỏi ngài có hẹn trước hay không?
Tăng Nghị xuống xe nói:
- Tôi họ Tăng, đã có hẹn với Mạnh tiên sinh trước.
Quản lý trí nhớ thật tốt, lập tức giơ tay nói:
- Hóa ra là Phó chủ nhiệm Tăng, xin chào. Trưởng phòng Mạnh đặt phòng ở bên cạnh, xin mời ngài theo tôi.
Lái xe lúc này cầm lấy cặp xách của Tăng Nghị nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, để tôi, để tôi.
Y đã đưa lãnh đạo tới đây vài lần, nhưng chưa lần nào được bước vào trong. Nhưng cũng biết nơi này có bao nhiêu lợi hại. Chỉ cần là khách quen chỗ này, vừa rồi bảo vệ cổng nhìn thấy xe và biển số xe thì biết ngay lãnh đạo nào đến đây. Chờ khi anh vào bên trong, khách sạn sẽ biết phái ai ra đón. Hơn nữa, tính danh chức vụ tuyệt đối gọi không sai.
Hai người đi theo quản lý bước vào trong đại sảnh. Đang đi thì nghe bên cạnh truyền đến một giọng nữ vui mừng:
- Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị nghe giọng nói rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn, không ngờ là Yến Dung. Cô đang ngồi bên cạnh Phó chủ tịch thành phố Long Sơn Yến Trị Đạo. Tăng Nghị lập tức đi nhanh tới, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, chào ngài.
Yến Trị Đạo nhìn thấy Tăng Nghị cũng cảm thấy rất bất ngờ, trong đầu nghĩ tới chẳng lẽ người mà Yến Dung gặp ở sân bay có xe quân nhân đến đón thật đúng là Tăng Nghị sao? Nếu là thật, thì chàng thanh niên này bối cảnh thật sự quá sâu. Ông ta đứng lên, bắt tay Tăng Nghị, cười nói:
- Là Tiểu Tăng à? Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu. Xem ra chúng ta rất có duyên phận.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Tôi là cấp dưới cũ của Phó chủ tịch thành phố Yến. Đối với Phó chủ tịch thành phố Yến đương nhiên là có duyên phận.
- Cậu là cấp dưới cũ của lão Yến tôi. Yến Dung nhà tôi lại là cấp dưới cũ của cậu. Trước kia, Tiểu Yến nhận không ít sự chiếu cố của cậu. Còn lão Yến tôi thì lại không thế nào chiếu cố được cho cậu.
Yến Trị Đạo đùa. Tăng Nghị hiện tại không còn là cán bộ thành phố Long Sơn. Khi nói chuyện cũng chẳng cần gì kiêng kỵ.
Tăng Nghị liền khoát tay nói:
- Tiểu Yến lúc trước cũng giúp tôi không ít. Phó chủ tịch thành phố Yến lần này đến thủ đô khi nào vậy?
- Được vài ngày rồi.
Yến Trị Đạo chỉ vào ghế ngồi:
- Mau ngồi xuống nói đi.
Tăng Nghị mời Yến Trị Đạo ngồi xuống, sau đó nói với người quản lý kia:
- Anh cứ đi trước. Tôi ở trong này ngồi một lát. Nếu Trưởng phòng Mạnh tới thì phiền anh báo với tôi một lát.
- Vâng!
Người quản lý khom người, sau đó lui ra cửa.
Yến Trị Đạo vừa nghe đến ba chữ “Trưởng phòng Mạnh” thì lại hỏi:
- Cậu đến thủ đô công tác à?
Ông ta là Phó chủ tịch thường trực thành phố, đến thủ đô làm việc, cầu ông nội cáo bà nội, tận dụng mọi phương pháp cũng không chắc có thể gặp được Trưởng phòng thực quyền của Các bộ và Ủy ban Trung ương.
Tăng Nghị liền khoát tay:
- Đây là một người bạn cũ ở Vinh Thành trước kia, hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Yến Trị Đạo cũng không hỏi lại. Đến Ngự Yến Cung dùng cơm, lại có người nào không phải là chạy việc chứ. Tăng Nghị rõ ràng là cũng không nói thật. Tuy nhiên, điều này cũng có thể lý giải. Tuy rằng đều là cán bộ tỉnh Nam Giang, nhưng khi tới nơi này rồi thì đều là đối thủ cạnh tranh. Tăng Nghị hiện tại là cán bộ thành phố Bạch Dương, đương nhiên sẽ không nói thật với mình.
Đây là logic trong quan trường, không nghĩ tới Tăng Nghị là tới dự tiệc thật. Nhưng cũng không có cách nào khác để nói rõ. Bởi vì Tăng Nghị hiện tại cũng không biết Mạnh Quần Sinh đang làm cái gì. Một câu “Trưởng phòng Mạnh” hắn vẫn là nghe nhân viên phục vụ gọi.
Yến Dung lúc này nói:
- Trưởng phòng Tăng, gần đây báo chí của tỉnh có đưa tin về khu công nghệ cao Bạch Dương, vẫn là anh làm rất tốt. Từ khi anh rời khỏi Nam Vân, thì Nam Vân không còn được lên báo tỉnh nữa.
Yến Trị Đạo sắc mặt trầm xuống, lập tức chỉnh lại:
- Tiểu Tăng hiện nay là Phó chủ nhiệm Tăng của khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương, cái gì là Trưởng phòng Tăng nữa. lãnh đạo trong quan trường rất kiêng kỵ điều này. Gọi danh hiệu sai, không phải là không chú ý đến cấp bậc quan của người ta sao?
Chạng vạng, Tăng Nghị nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ. Bởi vì người bên kia khi mở miệng đã gọi bác sĩ Tăng mặc dù tiếng xưng hô này đã lâu rồi không ai còn gọi.
- Vâng, tôi là Tăng Nghị, xin hỏi anh là ai?
Tăng Nghị cảm thấy khẩu âm của đối phương hơi xa lạ, liền chủ động hỏi.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng:
- Là tôi, lão Mạnh, Mạnh Quần Sinh.
Tăng Nghị cũng cảm thấy bất ngờ. Từ năm ngoái, sau khi Mạnh Quần Sinh được viện quân y mang đi, hai người không còn liên lạc gì nữa. Hắn nói:
- Hóa ra là anh Mạnh, đã lâu không gặp. Trung thu vui vẻ.
Mạnh Quần Sinh ở trong điện thoại cười nói:
- Trung thu vui vẻ! Thật sự là ngại quá, sớm nên điện thoại cho cậu. Nhưng phải tận bây giờ mới gọi được. Cậu hiện tại đang ở thủ đô?
Tăng Nghị trả lời:
- Vâng, tôi hiện tại đang ở thủ đô.
Hắn thầm nghĩ Mạnh Quần Sinh làm sao mà biết được.
- Mấy ngày hôm trước, tôi có trở về Nam Giang một chuyến, trong lòng người muốn gặp nhất chính là cậu. Nhưng sau khi nghe ngóng, mới biết được cậu đã đến thủ đô.
Mạnh Quần Sinh cười:
- Tôi hiện tại cũng trở về thủ đô rồi. Cậu nếu không bận gì thì tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Ba của tôi cũng rất muốn gặp cậu.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, tối nay cũng chẳng bận gì. Phương Nam Quốc ở tứ họp viện sum họp với người nhà. Đường Hạo Nhiên thì tham gia tiệc tối với văn phòng tỉnh tại thủ đô. Tăng Nghị là cán bộ thành phố Bạch Dương, ở lại văn phòng tại thủ đô tham gia tiệc tối thì không thích hợp lắm.
- Được, đã hơn một năm không gặp, tôi cũng rất nhớ anh Mạnh và chú Mạnh đấy.
- Cậu đang ở văn phòng Bạch Dương ở thủ đô à? Tôi cho người qua đón anh.
Mạnh Quần Sinh khi nói chuyện, toát lên một giọng quan rất mạnh.
Tăng Nghị nói:
- Không cần phiền toái như vậy. Tôi bên này có xe, anh Mạnh cứ nói địa chỉ là tôi tự đến được.
- Tôi đây cũng không khách sáo với cậu nữa. Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.
Mạnh Quần Sinh mỉm cười, rồi nói một chút địa chỉ tối nay dùng cơm. Là Kinh Hoa Ngự Yến Cung. Chỉ nghe cái tên thôi là biết không tầm thường rồi.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị nhìn thời gian cũng không còn sớm, thu dọn một chút rồi nói với Đường Hạo Nhiên một tiếng, sau đó xuống lầu rời khỏi văn phòng tỉnh tại thủ đô.
Lái xe của văn phòng rất quen thuộc đường sá ở thủ đô. Vừa nghe Tăng Nghị nói ra cái tên, thì lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Tăng thật đúng là vất vả. Tối rồi mà vẫn còn phải đi công việc. Thật sự là khiến chúng tôi phải kính nể.
Tăng Nghị cười:
- Không phải là công tác, mà là một người bạn cũ mời.
Lái xe nói:
- Bạn của Phó chủ nhiệm Tăng nhất định là đại quan của Các bộ và Ủy ban trung ương tại thủ đô rồi.
Tăng Nghị có chút khó hiểu. Mạnh Quần Sinh hiện tại làm cái gì thì hắn cũng không rõ lắm. Chỉ có điều không biết lái xe vì sao lại nói như vậy:
- Sao anh lại nói như thế?
- Kinh Hoa Ngự Yến Cung cũng không phải là nơi bình thường. Những cán bộ từ nơi khác đến, muốn chạy hạng mục thì bình thường đều chọn chỗ này để mời khách. Nơi đó cấp bậc rất cao, không ai có thể tùy tiện vào được. Bên trong không phải là Ủy ban Cải cách, bộ Tài chính thì cũng là Bộ Giao thông, Bộ Xây dựng.
Lái xe đã đưa lãnh đạo tỉnh đến đó vài lần nên rất quen thuộc với tình huống bên trong. Thấy Tăng Nghị có hứng thú thì lập tức nói đến nỗi có thể từ một khách sạn bình thường trở thành tam công triều đình.
Tăng Nghị cười:
- Đồ ăn ở Ngự Yến Cung thế nào?
- Sơn hào hải vị, chim bay cá nhảy. Chỉ cần là muốn ăn thì bên trong toàn bộ đều có. Về phần khẩu vị…
Lái xe cảm thấy ngượng ngùng:
- Tôi chỉ là một lái xe, làm sao có thể vào bên trong ăn cơm chứ. Đứng ngay tại cửa cũng nghe thấy mùi rồi.
Tăng Nghị liền biết lái xe cũng là tin vỉa hè thôi. Khách sạn còn chưa bước vào thì làm sao biết tình hình bên trong như thế nào.
- Anh tối nay có lộc ăn đấy. Tuy nhiên không được uống rượu. Sau khi ăn cơm xong thì đưa tôi về.
Lái xe vừa nghe, đầu tiên là chưa phản ứng lại. Đến khi hồi phục tinh thần thì liền gật mạnh đầu nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu cứ yên tâm. Tôi cam đoan là không uống rượu. An toàn đi, bình an trở về. Nói xong thì liền nhấn ga, chiếc xe lại tăng tốc không ít, thẳng đến Ngự Yến Cung.
Hôm nay, Tăng Nghị là đi dự tiệc, chứ cũng chẳng phải là đi làm công tác, cũng chẳng có gì kiêng kỵ. Hơn nữa, khiến lái xe chở mình đi, rồi lại bắt người ta chờ mình bên ngoài, thì thật sự không được hay cho lắm.
Bước vào Ngự Yến Cung, thoạt nhìn giống như một tòa hoa viên. Bảo vệ cửa cúi chào, ngăn đón cũng không ngăn đón, để cho xe Tăng Nghị tiến vào trong.
Bên trong rất lớn, cây xanh thấp thoáng. Chiếc xe dựa theo tấm biển chỉ dẫn bên đường, quẹo qua bảy tám ngã mới đến được một công trình kiến trúc mang đậm hơi thở của nền văn minh trước. Dưới ngọn đèn, tòa nhà có vẻ rực rỡ, quý phái gấp mười lần.
Lúc này lập tức có bảo vệ tiến lên cúi chào, rồi mở cửa xe cho khách. Quản lý khách sạn gần như lúc nào cũng đứng ngay cửa xe, mỉm cười nói:
- Chào quý khách, xin hỏi ngài có hẹn trước hay không?
Tăng Nghị xuống xe nói:
- Tôi họ Tăng, đã có hẹn với Mạnh tiên sinh trước.
Quản lý trí nhớ thật tốt, lập tức giơ tay nói:
- Hóa ra là Phó chủ nhiệm Tăng, xin chào. Trưởng phòng Mạnh đặt phòng ở bên cạnh, xin mời ngài theo tôi.
Lái xe lúc này cầm lấy cặp xách của Tăng Nghị nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, để tôi, để tôi.
Y đã đưa lãnh đạo tới đây vài lần, nhưng chưa lần nào được bước vào trong. Nhưng cũng biết nơi này có bao nhiêu lợi hại. Chỉ cần là khách quen chỗ này, vừa rồi bảo vệ cổng nhìn thấy xe và biển số xe thì biết ngay lãnh đạo nào đến đây. Chờ khi anh vào bên trong, khách sạn sẽ biết phái ai ra đón. Hơn nữa, tính danh chức vụ tuyệt đối gọi không sai.
Hai người đi theo quản lý bước vào trong đại sảnh. Đang đi thì nghe bên cạnh truyền đến một giọng nữ vui mừng:
- Trưởng phòng Tăng.
Tăng Nghị nghe giọng nói rất quen thuộc, quay đầu lại nhìn, không ngờ là Yến Dung. Cô đang ngồi bên cạnh Phó chủ tịch thành phố Long Sơn Yến Trị Đạo. Tăng Nghị lập tức đi nhanh tới, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, chào ngài.
Yến Trị Đạo nhìn thấy Tăng Nghị cũng cảm thấy rất bất ngờ, trong đầu nghĩ tới chẳng lẽ người mà Yến Dung gặp ở sân bay có xe quân nhân đến đón thật đúng là Tăng Nghị sao? Nếu là thật, thì chàng thanh niên này bối cảnh thật sự quá sâu. Ông ta đứng lên, bắt tay Tăng Nghị, cười nói:
- Là Tiểu Tăng à? Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu. Xem ra chúng ta rất có duyên phận.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Tôi là cấp dưới cũ của Phó chủ tịch thành phố Yến. Đối với Phó chủ tịch thành phố Yến đương nhiên là có duyên phận.
- Cậu là cấp dưới cũ của lão Yến tôi. Yến Dung nhà tôi lại là cấp dưới cũ của cậu. Trước kia, Tiểu Yến nhận không ít sự chiếu cố của cậu. Còn lão Yến tôi thì lại không thế nào chiếu cố được cho cậu.
Yến Trị Đạo đùa. Tăng Nghị hiện tại không còn là cán bộ thành phố Long Sơn. Khi nói chuyện cũng chẳng cần gì kiêng kỵ.
Tăng Nghị liền khoát tay nói:
- Tiểu Yến lúc trước cũng giúp tôi không ít. Phó chủ tịch thành phố Yến lần này đến thủ đô khi nào vậy?
- Được vài ngày rồi.
Yến Trị Đạo chỉ vào ghế ngồi:
- Mau ngồi xuống nói đi.
Tăng Nghị mời Yến Trị Đạo ngồi xuống, sau đó nói với người quản lý kia:
- Anh cứ đi trước. Tôi ở trong này ngồi một lát. Nếu Trưởng phòng Mạnh tới thì phiền anh báo với tôi một lát.
- Vâng!
Người quản lý khom người, sau đó lui ra cửa.
Yến Trị Đạo vừa nghe đến ba chữ “Trưởng phòng Mạnh” thì lại hỏi:
- Cậu đến thủ đô công tác à?
Ông ta là Phó chủ tịch thường trực thành phố, đến thủ đô làm việc, cầu ông nội cáo bà nội, tận dụng mọi phương pháp cũng không chắc có thể gặp được Trưởng phòng thực quyền của Các bộ và Ủy ban Trung ương.
Tăng Nghị liền khoát tay:
- Đây là một người bạn cũ ở Vinh Thành trước kia, hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Yến Trị Đạo cũng không hỏi lại. Đến Ngự Yến Cung dùng cơm, lại có người nào không phải là chạy việc chứ. Tăng Nghị rõ ràng là cũng không nói thật. Tuy nhiên, điều này cũng có thể lý giải. Tuy rằng đều là cán bộ tỉnh Nam Giang, nhưng khi tới nơi này rồi thì đều là đối thủ cạnh tranh. Tăng Nghị hiện tại là cán bộ thành phố Bạch Dương, đương nhiên sẽ không nói thật với mình.
Đây là logic trong quan trường, không nghĩ tới Tăng Nghị là tới dự tiệc thật. Nhưng cũng không có cách nào khác để nói rõ. Bởi vì Tăng Nghị hiện tại cũng không biết Mạnh Quần Sinh đang làm cái gì. Một câu “Trưởng phòng Mạnh” hắn vẫn là nghe nhân viên phục vụ gọi.
Yến Dung lúc này nói:
- Trưởng phòng Tăng, gần đây báo chí của tỉnh có đưa tin về khu công nghệ cao Bạch Dương, vẫn là anh làm rất tốt. Từ khi anh rời khỏi Nam Vân, thì Nam Vân không còn được lên báo tỉnh nữa.
Yến Trị Đạo sắc mặt trầm xuống, lập tức chỉnh lại:
- Tiểu Tăng hiện nay là Phó chủ nhiệm Tăng của khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương, cái gì là Trưởng phòng Tăng nữa. lãnh đạo trong quan trường rất kiêng kỵ điều này. Gọi danh hiệu sai, không phải là không chú ý đến cấp bậc quan của người ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.