Chương 376: Chuyện không tốt
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Khổng Phồn Tấn khi nói chuyện bao giờ cũng chọn thời cơ thích hợp, động tác tay mạnh mẽ, tỏ ra rất có thực lực.
Y đơn giản đem thành tích của huyện Bạch Mã năm ngoái ra làm một bài giới thiệu, lập tức chuyển ngữ điệu nói:
- Thành tích huyện Bạch Mã đạt được, không rời khỏi sự ủng hộ mạnh mẽ của các vị lãnh đạo, các vị hiền xã. Thành tích là đáng mừng, nhưng không thể phủ nhận khoảng cách chênh lệch kinh tế của chúng ta so với địa khu là rất lớn. Muốn cho nhân dân của huyện Bạch Mã có một cuộc sống hạnh phúc, trách nhiệm rất nặng nề…
- Các vị lãnh đạo, các vị hiền xã, các đồng chí, một năm mới là môt năm hy vọng tràn đầy và cũng là một năm của thách thức, buộc chúng ta phải nắm tay đi đến, vì sự phát triển của quê nhà mà chân thành hợp tác. Tôi tin chắc có sự tham gia của mọi người, huyện Bạch Mã tương lai sẽ càng thêm tốt đẹp. Cuối cùng chúc mọi người mạnh khỏe, công tác thuận lợi, vạn sự như ý!
Khổng Phồn Tấn lên đọc diễn văn, sau khi kết thúc Chủ Tịch Huyện Vương Tư Tiệp lại giới thiệu một chút về kế hoạch công việc kinh tế của huyện Bạch Mã trong một năm mới, tiệc trà coi như chính thức bắt đầu rồi!
Thành viên bộ máy lãnh đạo huyện bắt đầu nâng ly, đến từng bàn kính rượu, thăm hỏi và cùng hội viên tham dự nói chuyện thân mật. Mỗi người phụ trách ở trong huyện lại chủ động xuất kích, hướng tới một số các ông chủ phú thương có tiềm lực đầu tư, nhiệt tình giới thiệu chính sách đầu tư, hoàn cảnh đầu tư, các dự án quan trọng thu hút đấu tư ở trong huyện.
Trên bàn Tăng Nghị, mọi người sau khi biết rõ thân phận của Tăng Nghị, thì tỏ ra rất thân thiện, trò chuyện nhiệt tình.
La Quốc Kiên thấy tất cả mọi người không để ý đến mình, liền chủ động tìm người nói chuyện, cười hỏi:
- Phó Chủ Nhiệm Tăng là sư đệ của Viện trưởng Thiệu, vậy y thuật chắc chắn cũng rất lợi hại?
Hồ Hướng Tiền đặt đôi đũa trên bàn, nói:
- Năm ngoái, nữ hoàng Anh Quốc mắc bệnh nặng, mời toàn bộ bác sĩ trên thế giới. Những vị Chuyên gia nước ngoài ấy cũng phải bó tay không có biện pháp, không trị được. Cuối cùng, Phó chủ nhiệm Tăng đến, chỉ dùng một ly trà Tướng Quân, khiến cho Nữ hoàng Anh quốc hết bệnh ngay tại chỗ. Anh nói có lợi hại không chứ?
Khi Hồ Hướng Tiền nói lời này, giống như bản thân lúc đó có mặt ngay tại hiện trường. Y vốn tưởng rằng La Quốc Kiên sẽ trả lời một câu “lợi hại” chứ, ai ngờ vừa mới nói xong, La Quốc Kiên liền từ trên ghế quay người đến giữa Hồ Hướng Tiền và Tăng Nghị, đặt mông chen giữa ngồi xuống.
La Quốc Kiên nhìn Tăng Nghị, nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, vậy anh xem cho tôi với, xem xem tôi có bệnh gì.
Hồ Hướng Tiền bất ngờ, không kịp phòng ngự, thiếu chút nữa là bị chen ngã xuống dưới bàn. Lúc này chỉ có thể xê dịch sang bên cạnh, tạm thời ngồi ở chỗ của La Quốc Kiên. Sắc mặt nhìn không tốt, thầm nhủ: La Quốc Kiên này đúng là có bệnh, mà còn là bệnh tâm thần. Bệnh cũng không nhẹ đâu.
Tăng Nghị không muốn giằng co với La Quốc Kiên, nói:
-Chủ tịch huyện Hồ hay nói giỡn đấy chứ, y thuật của tôi thực ra rất bình thường, không dám so với La Tổng, nếu anh thấy sức khỏe không tốt, tốt nhất vẫn là nên đi đến bệnh viện khám xem.
- Phó Chủ Nhiệm Tăng khiêm tốn đấy thôi!
Bàn tay to rực rỡ ánh vàng của La Quốc Kiên quơ quơ nói:
- Bệnh của người nước ngoài đều được Chủ nhiệm Tăng chữa khỏi hết. Y thuật của anh chắc chắn là rất lợi hại. Mọi người đều là đồng hương, bệnh của người đồng hương này, Phó chủ Nhiệm Tăng giúp đỡ khám xem.
Hồ Hướng Tiền thấy La Quốc Kiên quấn quýt lấy Tăng Nghị không tha, thầm nghĩ mình thật không nên nhiều chuyện. Trong lòng suy xét kĩ một lượt,.y bưng ly rượu tới bàn.
Chỉ chốc lát, Trưởng Phòng La ngồi ở bàn trên bước lại nói:
- Quốc Kiên, cậu làm gì vậy?
La Quốc Kiên nhìn sang anh trai mình, liền vội vàng đứng lên, nói:
- Anh, Chủ tịch huyện Hồ nói y thuật của Phó Chủ Nhiệm Tăng rất cao siêu. Em đang xin Phó chủ nhiệm Tăng khám giúp đây.
- Vớ vẩn, hồ đồ!
La Quốc Cường khiển trách:
- Phó chủ nhiệm Tăng đường đường là cán bộ quốc gia, không phải bác sĩ tại chỗ. Hôm nay anh ấy đến nơi đây là muốn vì huyện Bạch Mã chúng ta bày mưu tính kế phát triển kinh tế. Em ở bên cạnh quấy rối cái gì hả? Còn không mau đi sang một bên.
La Quốc Kiên hình như rất sợ hãi anh mình, liền đi sang bên cạnh mấy bước, sắc mặt có phần hậm hực.
- Phó chủ nhiệm Tăng, thật xấu hổ, em trai của tôi là người thô kệch, không hiểu phép tắc, làm cho anh chê cười rồi!
La Quốc Cường nâng một ly rượu cười ha hả, nói:
- Nếu có chỗ nào xúc phạm, người làm anh này xin thay mặt nhận lỗi với anh.
-Trưởng Phòng La đã quá lời rồi, không việc gì!
Tăng Nghị đứng lên cười, ngăn cản La Quốc Cường.
Tăng Nghị thầm nghĩ La Quốc Cường này đến không có ý tốt. Bình thường đến mà giảng lời hay, phần nhiều đều là không có ý tốt. Nhất là La Quốc Cường – loại Trưởng phòng cầm thực quyền, lại càng không có khả năng nói với mình cái gì tốt đẹp. Ngay cả nhân vật số một, số hai ở dưới đến sở Giao thông chạy dự án, La Quốc Cường cũng không chắc có thể có sắc mặt tốt, lời nói dễ nghe.
Quả nhiên La Quốc Cường uống ly rượu đó cũng không tính toán là thật. Nghe thấy lời của Tăng Nghị, y liền nâng một ly rượu, thở dài nói:
- Cậu em này của tôi ấy mà, sức khỏe vẫn luôn không tốt. Đây là một tâm bệnh, cho nên tình cờ gặp bác sĩ, cậu ta lại muốn hỏi đến tận cùng. Cũng chỉ là vì nóng lòng cầu thầy trị bệnh. Phó chủ nhiệm Tăng chớ trách.
Tăng Nghị khẽ mỉm cười, vẫn là câu nói đó:
- Không việc gì!
- Ban nãy, tôi ở bên kia cùng Viện trưởng Thiệu cũng trò chuyện một lúc. Y thuật của Viện trưởng Thiệu quả thực không tầm thường, khiến cho người ta khâm phục. Chúng ta rất là ăn ý.
La Quốc Cường cười ha hả nói với Tăng Nghị:
- Nếu như Viện trưởng Thiệu có thể xem cho Quốc Cường, vậy nhất định là tay đến bệnh khỏi. Nhưng chỉ sợ, Viện trưởng Thiệu công việc bận rộn, không chắc chắn có thể rút ra lúc này. Cho nên tôi không dám mở lời.
Trịnh Năng Phúc bên cạnh hồi hộp nhất. Trưởng phòng La đây là đến thay mặt ủng hộ em trai mình. Anh ta trước tiên nói là sức khỏe La Quốc Kiên không tốt, chính là muốn nói với mọi người, em trai mình vữa nãy quấn quýt lấy Tăng Nghị không phải là vô cớ gây rối. Lại nói mình không dám mở lời với Viện trưởng Thiệu. Đây là sự châm chọc dáng vẻ kiêu ngạo thái quá của hai anh em Tăng Nghị, không xứng làm thầy thuốc.
Vậy muốn xảy ra chuyện lớn hả? Trịnh Năng Phúc không kìm lòng nổi, xoa tay nghĩ xem nên giải vây chuyện này như thế nào.
La Quốc Cường quả thật có suy nghĩ này. Anh ta sớm đã thấy Tăng Nghị không vừa mắt. Vừa rồi Tăng Nghị đã bỏ mặc sĩ diện của lãnh đạo huyện Bạch Mã, chính là muốn thay Thiệu Hải Ba bất bình. La Quốc Cường nhìn xem rất minh bạch, cho nên trong lòng mới không thích. Đừng nói là huyện Bạch Mã, ngay cả thành phố Tầm Châu cũng không ai dám đem bản thân đặt ở vị trí chiếu trên. Huống chi chỉ là một Phó viện trưởng bệnh viện tỉnh ngoài. Một người tỉnh ngoài tới, cũng muốn ngồi phía trước ông đây. Hôm nay có thể cho cậu một ghế ở bên cạnh, ông đây cũng là rất nể mặt rồi!
Trọng tâm chú ý của tất cả lãnh đạo huyện Bạch Mãluôn ở trên người La Quốc Cường. La Quốc Cường bên đó đứng lên, bọn họ cũng đã biết rồi!
Trịnh Năng Phúc lúc này đang khổ tâm suy nghĩ. Các lãnh đạo đều nhìn sang bên này, liền bước nhanh tới hỏi nhỏ:
- Tiểu Trịnh, tình hình gì đây?
Khổng Phồn Tấn bất động thanh sắc hỏi.
- Nghe lời nói của Trưởng phòng La, hình như là La Tống có bệnh gì đó. Trưởng phòng La muốn mời Viện trưởng Thiệu và Phó chủ nhiệm Tăng xem cho một chút.
Trịnh Năng Phúc cũng không dám khẳng định rốt cục La Quốc Kiên có bệnh hay không? Dù sao nhìn anh ta cũng không giống, cho nên không đem lời ra nói liều, chỉ nói một câu “hình như”.
Tin tức này làm cho tinh thần của các vị lãnh đạo huyện Bạch Mã không khỏi bị rung động. Trưởng phòng La có thể vì em mình ra mặt khẩn cầu, có thể thấy được Trưởng phòng La quan tâm em mình đến cỡ nào. Nếu như huyện Bạch Mã có thể có biện pháp chữa trị tốt bệnh của em trai Trưởng phòng La, vậy nói bao nhiêu lời hay, uống bao nhiêu rượu cũng không sánh bằng. Đến lúc đó, Trưởng phòng La vui vẻ, vậy chuyện huyện Bạch Mã tu sửa đường quốc lộ cũng là việc rất nhỏ thôi.
Khổng Phồn Tấn lập tức làm ra chỉ thị:
- Lập tức liên hệ bệnh viện Nhân Dân huyện, phòng Trung y huyện, bảo bọn họ trước tiên phái hai chuyên gia có kinh nghiệm qua đây. Ngoài ra, tìm hiểu một chút tình hình, xem huyện chúng ta có những vị danh y nào có tiếng, nhất định phải mời luôn.
Y đơn giản đem thành tích của huyện Bạch Mã năm ngoái ra làm một bài giới thiệu, lập tức chuyển ngữ điệu nói:
- Thành tích huyện Bạch Mã đạt được, không rời khỏi sự ủng hộ mạnh mẽ của các vị lãnh đạo, các vị hiền xã. Thành tích là đáng mừng, nhưng không thể phủ nhận khoảng cách chênh lệch kinh tế của chúng ta so với địa khu là rất lớn. Muốn cho nhân dân của huyện Bạch Mã có một cuộc sống hạnh phúc, trách nhiệm rất nặng nề…
- Các vị lãnh đạo, các vị hiền xã, các đồng chí, một năm mới là môt năm hy vọng tràn đầy và cũng là một năm của thách thức, buộc chúng ta phải nắm tay đi đến, vì sự phát triển của quê nhà mà chân thành hợp tác. Tôi tin chắc có sự tham gia của mọi người, huyện Bạch Mã tương lai sẽ càng thêm tốt đẹp. Cuối cùng chúc mọi người mạnh khỏe, công tác thuận lợi, vạn sự như ý!
Khổng Phồn Tấn lên đọc diễn văn, sau khi kết thúc Chủ Tịch Huyện Vương Tư Tiệp lại giới thiệu một chút về kế hoạch công việc kinh tế của huyện Bạch Mã trong một năm mới, tiệc trà coi như chính thức bắt đầu rồi!
Thành viên bộ máy lãnh đạo huyện bắt đầu nâng ly, đến từng bàn kính rượu, thăm hỏi và cùng hội viên tham dự nói chuyện thân mật. Mỗi người phụ trách ở trong huyện lại chủ động xuất kích, hướng tới một số các ông chủ phú thương có tiềm lực đầu tư, nhiệt tình giới thiệu chính sách đầu tư, hoàn cảnh đầu tư, các dự án quan trọng thu hút đấu tư ở trong huyện.
Trên bàn Tăng Nghị, mọi người sau khi biết rõ thân phận của Tăng Nghị, thì tỏ ra rất thân thiện, trò chuyện nhiệt tình.
La Quốc Kiên thấy tất cả mọi người không để ý đến mình, liền chủ động tìm người nói chuyện, cười hỏi:
- Phó Chủ Nhiệm Tăng là sư đệ của Viện trưởng Thiệu, vậy y thuật chắc chắn cũng rất lợi hại?
Hồ Hướng Tiền đặt đôi đũa trên bàn, nói:
- Năm ngoái, nữ hoàng Anh Quốc mắc bệnh nặng, mời toàn bộ bác sĩ trên thế giới. Những vị Chuyên gia nước ngoài ấy cũng phải bó tay không có biện pháp, không trị được. Cuối cùng, Phó chủ nhiệm Tăng đến, chỉ dùng một ly trà Tướng Quân, khiến cho Nữ hoàng Anh quốc hết bệnh ngay tại chỗ. Anh nói có lợi hại không chứ?
Khi Hồ Hướng Tiền nói lời này, giống như bản thân lúc đó có mặt ngay tại hiện trường. Y vốn tưởng rằng La Quốc Kiên sẽ trả lời một câu “lợi hại” chứ, ai ngờ vừa mới nói xong, La Quốc Kiên liền từ trên ghế quay người đến giữa Hồ Hướng Tiền và Tăng Nghị, đặt mông chen giữa ngồi xuống.
La Quốc Kiên nhìn Tăng Nghị, nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, vậy anh xem cho tôi với, xem xem tôi có bệnh gì.
Hồ Hướng Tiền bất ngờ, không kịp phòng ngự, thiếu chút nữa là bị chen ngã xuống dưới bàn. Lúc này chỉ có thể xê dịch sang bên cạnh, tạm thời ngồi ở chỗ của La Quốc Kiên. Sắc mặt nhìn không tốt, thầm nhủ: La Quốc Kiên này đúng là có bệnh, mà còn là bệnh tâm thần. Bệnh cũng không nhẹ đâu.
Tăng Nghị không muốn giằng co với La Quốc Kiên, nói:
-Chủ tịch huyện Hồ hay nói giỡn đấy chứ, y thuật của tôi thực ra rất bình thường, không dám so với La Tổng, nếu anh thấy sức khỏe không tốt, tốt nhất vẫn là nên đi đến bệnh viện khám xem.
- Phó Chủ Nhiệm Tăng khiêm tốn đấy thôi!
Bàn tay to rực rỡ ánh vàng của La Quốc Kiên quơ quơ nói:
- Bệnh của người nước ngoài đều được Chủ nhiệm Tăng chữa khỏi hết. Y thuật của anh chắc chắn là rất lợi hại. Mọi người đều là đồng hương, bệnh của người đồng hương này, Phó chủ Nhiệm Tăng giúp đỡ khám xem.
Hồ Hướng Tiền thấy La Quốc Kiên quấn quýt lấy Tăng Nghị không tha, thầm nghĩ mình thật không nên nhiều chuyện. Trong lòng suy xét kĩ một lượt,.y bưng ly rượu tới bàn.
Chỉ chốc lát, Trưởng Phòng La ngồi ở bàn trên bước lại nói:
- Quốc Kiên, cậu làm gì vậy?
La Quốc Kiên nhìn sang anh trai mình, liền vội vàng đứng lên, nói:
- Anh, Chủ tịch huyện Hồ nói y thuật của Phó Chủ Nhiệm Tăng rất cao siêu. Em đang xin Phó chủ nhiệm Tăng khám giúp đây.
- Vớ vẩn, hồ đồ!
La Quốc Cường khiển trách:
- Phó chủ nhiệm Tăng đường đường là cán bộ quốc gia, không phải bác sĩ tại chỗ. Hôm nay anh ấy đến nơi đây là muốn vì huyện Bạch Mã chúng ta bày mưu tính kế phát triển kinh tế. Em ở bên cạnh quấy rối cái gì hả? Còn không mau đi sang một bên.
La Quốc Kiên hình như rất sợ hãi anh mình, liền đi sang bên cạnh mấy bước, sắc mặt có phần hậm hực.
- Phó chủ nhiệm Tăng, thật xấu hổ, em trai của tôi là người thô kệch, không hiểu phép tắc, làm cho anh chê cười rồi!
La Quốc Cường nâng một ly rượu cười ha hả, nói:
- Nếu có chỗ nào xúc phạm, người làm anh này xin thay mặt nhận lỗi với anh.
-Trưởng Phòng La đã quá lời rồi, không việc gì!
Tăng Nghị đứng lên cười, ngăn cản La Quốc Cường.
Tăng Nghị thầm nghĩ La Quốc Cường này đến không có ý tốt. Bình thường đến mà giảng lời hay, phần nhiều đều là không có ý tốt. Nhất là La Quốc Cường – loại Trưởng phòng cầm thực quyền, lại càng không có khả năng nói với mình cái gì tốt đẹp. Ngay cả nhân vật số một, số hai ở dưới đến sở Giao thông chạy dự án, La Quốc Cường cũng không chắc có thể có sắc mặt tốt, lời nói dễ nghe.
Quả nhiên La Quốc Cường uống ly rượu đó cũng không tính toán là thật. Nghe thấy lời của Tăng Nghị, y liền nâng một ly rượu, thở dài nói:
- Cậu em này của tôi ấy mà, sức khỏe vẫn luôn không tốt. Đây là một tâm bệnh, cho nên tình cờ gặp bác sĩ, cậu ta lại muốn hỏi đến tận cùng. Cũng chỉ là vì nóng lòng cầu thầy trị bệnh. Phó chủ nhiệm Tăng chớ trách.
Tăng Nghị khẽ mỉm cười, vẫn là câu nói đó:
- Không việc gì!
- Ban nãy, tôi ở bên kia cùng Viện trưởng Thiệu cũng trò chuyện một lúc. Y thuật của Viện trưởng Thiệu quả thực không tầm thường, khiến cho người ta khâm phục. Chúng ta rất là ăn ý.
La Quốc Cường cười ha hả nói với Tăng Nghị:
- Nếu như Viện trưởng Thiệu có thể xem cho Quốc Cường, vậy nhất định là tay đến bệnh khỏi. Nhưng chỉ sợ, Viện trưởng Thiệu công việc bận rộn, không chắc chắn có thể rút ra lúc này. Cho nên tôi không dám mở lời.
Trịnh Năng Phúc bên cạnh hồi hộp nhất. Trưởng phòng La đây là đến thay mặt ủng hộ em trai mình. Anh ta trước tiên nói là sức khỏe La Quốc Kiên không tốt, chính là muốn nói với mọi người, em trai mình vữa nãy quấn quýt lấy Tăng Nghị không phải là vô cớ gây rối. Lại nói mình không dám mở lời với Viện trưởng Thiệu. Đây là sự châm chọc dáng vẻ kiêu ngạo thái quá của hai anh em Tăng Nghị, không xứng làm thầy thuốc.
Vậy muốn xảy ra chuyện lớn hả? Trịnh Năng Phúc không kìm lòng nổi, xoa tay nghĩ xem nên giải vây chuyện này như thế nào.
La Quốc Cường quả thật có suy nghĩ này. Anh ta sớm đã thấy Tăng Nghị không vừa mắt. Vừa rồi Tăng Nghị đã bỏ mặc sĩ diện của lãnh đạo huyện Bạch Mã, chính là muốn thay Thiệu Hải Ba bất bình. La Quốc Cường nhìn xem rất minh bạch, cho nên trong lòng mới không thích. Đừng nói là huyện Bạch Mã, ngay cả thành phố Tầm Châu cũng không ai dám đem bản thân đặt ở vị trí chiếu trên. Huống chi chỉ là một Phó viện trưởng bệnh viện tỉnh ngoài. Một người tỉnh ngoài tới, cũng muốn ngồi phía trước ông đây. Hôm nay có thể cho cậu một ghế ở bên cạnh, ông đây cũng là rất nể mặt rồi!
Trọng tâm chú ý của tất cả lãnh đạo huyện Bạch Mãluôn ở trên người La Quốc Cường. La Quốc Cường bên đó đứng lên, bọn họ cũng đã biết rồi!
Trịnh Năng Phúc lúc này đang khổ tâm suy nghĩ. Các lãnh đạo đều nhìn sang bên này, liền bước nhanh tới hỏi nhỏ:
- Tiểu Trịnh, tình hình gì đây?
Khổng Phồn Tấn bất động thanh sắc hỏi.
- Nghe lời nói của Trưởng phòng La, hình như là La Tống có bệnh gì đó. Trưởng phòng La muốn mời Viện trưởng Thiệu và Phó chủ nhiệm Tăng xem cho một chút.
Trịnh Năng Phúc cũng không dám khẳng định rốt cục La Quốc Kiên có bệnh hay không? Dù sao nhìn anh ta cũng không giống, cho nên không đem lời ra nói liều, chỉ nói một câu “hình như”.
Tin tức này làm cho tinh thần của các vị lãnh đạo huyện Bạch Mã không khỏi bị rung động. Trưởng phòng La có thể vì em mình ra mặt khẩn cầu, có thể thấy được Trưởng phòng La quan tâm em mình đến cỡ nào. Nếu như huyện Bạch Mã có thể có biện pháp chữa trị tốt bệnh của em trai Trưởng phòng La, vậy nói bao nhiêu lời hay, uống bao nhiêu rượu cũng không sánh bằng. Đến lúc đó, Trưởng phòng La vui vẻ, vậy chuyện huyện Bạch Mã tu sửa đường quốc lộ cũng là việc rất nhỏ thôi.
Khổng Phồn Tấn lập tức làm ra chỉ thị:
- Lập tức liên hệ bệnh viện Nhân Dân huyện, phòng Trung y huyện, bảo bọn họ trước tiên phái hai chuyên gia có kinh nghiệm qua đây. Ngoài ra, tìm hiểu một chút tình hình, xem huyện chúng ta có những vị danh y nào có tiếng, nhất định phải mời luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.