Chương 547: Đổi thành
Ngân Hà Cửu Thiên
28/03/2018
Bữa cơm tan rất nhanh, vì đám người Tôn Hữu Thắng thật sự ăn không vô nữa rồi.
Bàng Nãi Kiệt tiễn Tăng Nghị xuống lầu, nói:
- Em Tăng, khi nào về lại Nam Giang?
- Ngày mai là về, ở nhà cả núi việc!
Tăng Nghị cười nói.
Bàng Nãi Kiệt đập đập cánh tay của Tăng Nghị.
- Thế thì chúng ta chia tay ở đây vậy, ngày mai anh cũng phải về thành phố Bình Dương rồi. Sau khi về, anh sẽ cử người liên hệ với em đấy.
Tăng Nghị biết đây là nói chuyện cử đoàn tham quan từ thành phố Bạch Dương đến khảo sát, bèn nói:
- Được thôi, bọn em vểnh cổ chờ, hoan nghênh các anh em đơn vị của thành phố Bình Sơn đến tham quan chỉ đạo!
Bàng Nãi Kiệt nhìn Tăng Nghị lên xe rời đi, xong vẫn gác tay đứng ở đó, trong lòng có không ít suy nghĩ. Buổi tụ họp hôm nay, khiến Bàng Nãi Kiệt có rất nhiều cảm xúc. Một cậu em có xuất thân con cháu quý tộc giống mình, từ nhỏ đã được mài dũa, vẫn luôn tự nhận rất giỏi, nghĩ rằng với bản lĩnh của mình tuyệt đối có thể tung hoành thiên hạ. Không biết, có những người xuất thân tầm thường, nhưng trình độ tầm nhìn đều không dưới mình. Hôm nay mấy người Tôn Hữu Thắng đã vấp thật nặng, bị Tăng Nghị cầm dao khoét vào tim, lúc sắp đi còn bồi thêm một nhát:
- Vì chút tiền bồi thường đó, mà có vài người chuyện xấu gì cũng làm được hết!
Một câu nói, khiến cho mấy người Tôn Hữu Thắng hận đến ngứa cả hàm răng, nhưng cũng không nói được gì.
Bất kể là mấy ngày trước xử Từ Minh Hiệp, hay là hôm nay xử Tôn Hữu Thắng, Tăng Nghị đều không nhẹ tay chút nào, không hề nể mặt, hơn nữa sau khi xử xong, còn khiến anh không có được đường về. Đây chính là một kiểu bản lĩnh, không phải ai cũng có thể làm được! Thử hỏi đổi người khác đi bẻ trật cánh tay Từ Minh Hiệp, xem thử hậu quả sẽ ra sao!
Từ Minh Hiệp và Tôn Hữu Thắng phạm phải một lỗi giống nhau, chưa làm rõ thân phận của đối phương đã mạo muội làm khó dễ, cuối cùng ngược lại đem đá đập vào chân mình. Tăng Nghị này căn bản không nằm trong phạm vi thế lực của các người, không chịu sự tiết chế của các người, gây khó dễ với người thế này, hậu quả vốn dĩ là khó đoán trước được.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hôm nay Tăng Nghị đánh Tôn Hữu Thắng một bạt tai trước mặt mọi người. TĂNG Nghị họ hoàn toàn không phải là người nhà họ Địch hơn nữa nhiều lần có ơn với nhà họ Địch, anh lại mắng Tăng Nghị là nô tài của nhà mình, Tăng Nghị không nổi điên mới lạ. Hôm nay ở bữa cơm không bẻ cánh tay của ai, đều coi như là nể mặt lão Địch rồi. Cái tát này, chính là muốn bọn họ mở to mắt nhìn rõ Tăng Nghị này là ai, hơn nữa có đánh cũng như không, dù sao đi nữa tay của các người cũng không thể vươn tới Nam Giang.
Chỉ có điều thủ đoạn mềm dẻo này của Tăng Nghị, so với việc bẻ cánh tay của Tôn Hữu Thắng càng khiến Tôn Hữu Thắng khổ sở hơn. Quả thật là không còn chút mặt mũi, chút thể diện cuối cùng cũng bị Tăng Nghị lôi xuống đất dẫm mạnh lên mấy cái.
Bàng Nãi Kiệt đột nhiên thở dài, quay người từ từ bước vào nhà hàng Cát Tường, có một người như Tăng Nghị thế này chắn ở trước, Địch Hạo Huy có thể nói là quá may mắn, một mình Tăng Nghị, có thể hạ gục hơn một trăm tên Tôn Hữu Thắng.
Ngày hôm sau, tiễn vợ chồng Hạ Ngôn Băng xong, Tăng Nghị bèn về lại Nam Giang, chuyện khu mới Tiểu Ngô Sơn cực kỳ phức tạp, hắn cũng không thể ở Bắc Kinh thêm nữa.
Buổi sáng vừa mới đến Ban quản lý liền có người vào báo cáo:
- Chủ nhiệm Tăng, đại quân khu có một vị lãnh đạo đến, muốn gặp anh!
Tăng Nghị liền đứng dậy, bước về phía cổng, vừa ra khỏi cửa liền thấy một Đại tá chưa đến bốn mươi tuổi từ cầu thang bước ra, sau lưng còn có một vị Thiếu tá.
- Phó Trưởng ban Trương, chào anh!
Tăng Nghị liền bước lên, giơ hai tay ra.
- Có chuyện gì, thì anh phái người đến thông báo một tiếng là được rồi, sao còn đích thân đến, thật sự làm tôi thấy sợ quá!
Trương Thiếu Bạch cười ha ha, nói:
- Quen biết nhau lâu như vậy, mà vẫn chưa đến chỗ làm việc của Chủ nhiệm Tăng ngồi, hôm nay thuận đường, tôi bèn ghé qua thăm một chút!
- Phó Trưởng ban Trương, mời vào!
Tăng Nghị giơ tay cười nói:
- Không biết anh sắp đến, nên không chuẩn bị gì cả, để anh phải cười chê rồi!
- Nói cái gì vậy, Chủ nhiệm Tăng công việc bận rộn, là tôi làm phiền anh mới đúng!
Trương Thiếu Bạch cười sảng khoái, cùng Tăng Nghị bước vào văn phòng, vị Thiếu tá kia không bước vào, chỉ đứng ngoài cổng.
Tăng Nghị rót trà cho Trương Thiếu Bạch, nói:
- Về việc xây dựng Viện an dưỡng, tôi đang muốn đến báo cáo với Phó Trưởng ban Trương đây!
Trương Thiếu Bạch xua xua tay, cười nói:
- Báo cáo cái gì không biết, cậu em Tăng, ở đây không phải người ngoài gì, nên không cần làm bộ văn chương kiểu cách, chúng ta cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết, vẫn là câu nói đó, bàn bạc mà làm!
Tăng Nghị cười cười, thầm nghĩ giọng lão Từ ở tiệc cưới Địch Hạo Huy hôm đó, quả nhiên là uy lực không nhỏ, vị Đại tá Trương Thiếu Bạch trước mắt này, là Phó trưởng ban Ban hậu cần của đại quân khu, chủ yếu phụ trách vệ cần bảo hộ, xây dựng Viện an dưỡng là thuộc phạm vi quản lý của Trương Thiếu Bạch, nghe nói Trương Thiếu Bạch có chút gốc gác, tuy nhiên có thể là con cháu chi thứ, cho nên mới lăn lộn ở hậu cần, không gia nhập vào đội tác chiến.
Tăng Nghị và Trương Thiếu Bạch thời gian gần đây qua lại khá nhiều, thái độ của Trương Thiếu Bạch, chỉ có thể nói là ủng hộ, nhưng quan hệ với Tăng Nghị, vẫn chưa đến mức nói chuyện anh em, hôm nay chủ động đến thăm, phỏng chừng là nghe được tin đồn gì rồi.
Phải biết rằng, những tướng đứng đầu quân đội tính khí rất cao ngạo, chuyện Viện an dưỡng trước đây, đều là Tăng Nghị đi tìm Trương Thiếu Bạch, hơn nữa không chắc đi một lần là có thể gặp được. Trương Thiếu Bạch chủ động đến nhà như hôm nay, vẫn khiến Tăng Nghị có hơi ngạc nhiên.
- Bất kể là ở tỉnh, hay là ở thành phố, việc xây dựng Viện an dưỡng đều phải toàn lực ủng hộ, trước mắt công tác trưng đất của Viện an dưỡng, đã bước đầu hoàn thành rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xây.
Tăng Nghị liền đến bàn làm việc lấy ra một tài liệu, là tình hình tiến độ trưng đất giai đoạn một.
Trương Thiếu Bạch cầm lấy tài liệu, nhưng không xem, mà cười ha ha nói:
- Nghe nói ở dưới có một vài người không thành thật, cố ý gây rối phải không?
Tăng Nghị liền nói:
- Có lần trưng đất nào không phải có chút thiêu thân, là chuyện rất bình thường! Tuy nhiên Phó trưởng ban Trương yên tâm, trên đất xây dựng Viện an dưỡng, không tồn tại bất cứ vấn đề nào.
- Em Tăng, không phải anh nói cậu, con người cậu thật là khách sáo quá!
Trương Thiếu Bạch cười đốt một điếu thuốc, nói:
- Nếu có chuyện gì không dễ giải quyết, thì giao cho anh ra mặt. Đám người này, anh thấy không đánh mấy roi, thì da mặt bọn họ sẽ ngứa ngáy!
- Nếu thật sự cần bộ đội ra mặt, tôi nhất định sẽ mở miệng!
Tăng Nghị cười nói.
- Vậy mới đúng chứ!
Trương Thiếu Bạch cười nói, người Tăng Nghị quen biết với mình bao nhiêu lâu này, sau lưng lại có thể thông đến trời, lúc trước nhận được thông báo, phải xây dựng Viện an dưỡng ở núi Tiểu Ngô, Trương Thiếu Bạch chỉ xem như một nhiệm vụ bình thường mới hoàn thành, cấp trên đã nhấn mạnh trọng điểm Trương Thiếu Bạch bèn nắm bắt trọng điểm. Nhưng Trương Thiếu Bạch không biết những tình tiết quan trọng của Viện an dưỡng, cuối cùng là nằm ở Tăng Nghị.
Chuyện ở tiệc cưới của Địch Hạo Huy lần này vừa xảy ra, liền có người đến dò hỏi Trương Thiếu Bạch tình hình của Tăng Nghị. Trương Thiếu Bạch lúc này mới để tâm, tra dò rõ ràng mới phát hiện mắt mình hoa nặng quá. Một dây anten vững chắc ở ngay trước mắt mình phát sáng bao lâu nay mà mình lại không nhận ra.
Nói gần, Tăng Nghị và Phó tư lệnh Vi có một tầng quan hệ, nói xa, thời gian lão Địch ở Nam Giang, Tăng Nghị lại thường xuyên ra vào lầu Chẩm Giang. Nhưng không biết xa hay gần, đây đều là những nhân vật mình phải kết giao.
Nghĩ Tăng Nghị có lẽ từ Bắc Kinh trở về rồi, Trương Thiếu Bạch bèn chủ động đến thăm.
- Em Tăng trước kia từng làm ở huyện Nam Vân phải không?
Trương Thiếu Bạch cũng không phải là ngu xuẩn. Tuy mục đích lần đến thăm này rất rõ ràng, nhưng làm sao vào tay, vẫn phải chú ý chút.
Tăng Nghị gật gật đầu nói:
- Trước khi đến Bạch Dương, tôi từng làm Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư Nam Vân.
- Vậy thì coi như tôi tìm đúng người rồi!
Trương Thiếu Bạch cười ha ha.
- Có chuyện này, phải nhờ cậu Tăng giúp đỡ Trương này thôi!
Tăng Nghị đã nghĩ đến chuyện gì rồi, tuy nhiên vẫn hỏi:
- Phó trưởng ban Trương cứ nói, chỉ cần giúp được, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.
- Trà tướng quân này rất được các lão thủ trưởng ưa thích, lúc trước khi quân khu mua, dự tính không đủ, số lượng có thấp hơn một chút, hiện tại khiến cho ban hậu cần chúng tôi rất đau đầu, có chút vị trà này, cậu bảo đưa ai bỏ ai, ai cũng không thể đắt tội được!
Trương Thiếu Bạch nhìn Tăng Nghị.
- Em Tăng từng làm ở huyện Nam Vân, về mặt này chắc chắn có người quen. Chuyện số lượng, vẫn phải người cậu giúp khai thông một chút, ít nhất phải nâng cao hai phần trăm mới được, xem như giúp ông anh Trương này vậy!
- Anh Trương đã mở miệng rồi, tôi còn có thể chối từ sao! Việc này để tôi liên hệ!
Tăng Nghị cười cười, thầm nghĩ Trương Thiếu Bạch hơi thú vị đấy, chuyện này rõ ràng ông ta có thể tự làm được, lại muốn tìm mình, tự đưa cho mình một ân tình, không thể phủ nhận, đây chính là một thủ đoạn hay để kéo gần mối quan hệ.
- Anh biết ngay mà, em Tăng sẽ không làm lơ anh đâu!
Trương Thiếu Bạch thấy Tăng Nghị đồng ý, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nói xong chuyện này, Trương Thiếu Bạch liền đi vào việc chính. Chuyện xây dựng Viện an dưỡng, chuyện này, bên trên gần đây có hối thúc một lần, Trương Thiếu Bạch cũng không dám lơ là. Y rất rõ, Viện an dưỡng e là có thủ trưởng lớn làm chủ, hơn nữa rất có thể vị thủ trưởng lớn này còn là Tăng Nghị mời đến, điều này, Trương Thiếu Bạch mấy ngày nay mới ý thức tới.
- Biệt thự trên núi Tiểu Ngô, chỉ cấp cho quân khu bảy ngôi, thế này có phải là hơi ít không?
Trương Thiếu Bạch nhìn Tăng Nghị, cười nói:
- Dù thế nào, em Tăng cũng phải giải quyết cho anh mười ngôi mới được, nếu không anh Trương tôi sao có mặt mũi nào về báo cáo chứ!
- Núi Tiểu Ngô là nơi to như thế, có nhiều còn hơn thiếu, Văn phòng trung ương và Bộ tổng tham mưu cũng cỡ đó, thêm nữa tôi thật sự không kiếm ra được!
Tăng Nghị cười khổ sở nói.
Trương Thiếu Bạch dựng lông mày lên, trợn mắt nói:
- Chuyện của người khác anh không biết, mười ngôi của anh, em Tăng bắt buộc phải giải quyết cho anh!
Tăng Nghị lắc lắc đầu, đắn đo một hồi, rồi nói:
- Để tôi thử nghĩ cách vậy!
Trương Thiếu Bạch lại cười.
- Yên tâm, anh sẽ không để cậu em thiệt thòi đâu! Về đất xây Viện an dưỡng dưới núi, giá cả chúng ta có thể thương lượng!
Trương Thiếu Bạch cũng biết khu mới núi Tiểu Ngô đó Tăng Nghị không dễ làm. Bên trên chỉ cho Tăng Nghị khoản bồi thường trưng đất xây Viện an dưỡng, còn một phần tiền vốn thiết bị đi kèm, nhưng Tăng Nghị phải làm cả một khu mới, sự thiếu hụt trong đó không phải là số tiền nhỏ. Tăng Nghị bây giờ căn bản là tay không, bởi vậy Trương Thiếu Bạch bằng lòng giải quyết giúp Tăng Nghị chút vốn bên sử dụng đất cho Viện an dưỡng của đại quân khu.
Tăng Nghị bèn nhìn Trương Thiếu Bạch, hỏi:
- Anh Trương, Viện an dưỡng dưới núi này, bên anh đại khái là cần bao nhiêu đất?
Trương Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc, rồi giơ bốn ngón tay ra, nói:
- Ít nhất phải con số này, quy hoạch của các cậu đối với diện tích đất rừng che phủ yêu cầu tương đối cao, hơn nữa không thể xây dựng tòa nhà thật cao, cuối cùng có thể vượt hơn con số này đó.
- Dù có tính theo bốn trăm mẫu, thì cũng cần một số vốn lớn đấy!
Tăng Nghị nhìn Trương Thiếu Bạch.
- Theo tôi biết, chi tiêu quân phí của đại quân khu trước giờ đều không phải thoáng cho lắm.
Trương Thiếu Bạch gật gật đầu, nhất thời không hiểu Tăng Nghị nói câu này là ý gì, y bèn nói:
- Khoản tiền đất, cộng thêm chi phí xây dựng, thật sự không phải là con số nhỏ, tuy nhiên bên Bộ đã đang nghĩ cách giải quyết, sẽ không làm khó cậu đâu.
Tăng Nghị liền nói:
- Tôi lại có một cách, có thể thay quân khu tiết kiệm một khoản chi tiêu lớn!
Trương Thiếu Bạch mắt sáng lên, nói thật, khoản tiền này thật sự khiến Bộ đau đầu, tiền mua vũ khí trang bị cho bộ đội, mỗi năm còn không đủ, bây giờ phải xây thêm một Viện an dưỡng lớn thế này, thật sự vẫn hơi vất vả. Vì bảo đảm tiến độ xây dựng của Viện an dưỡng, dự toán của bộ đội sửa hết lần này đến lần khác, sửa đến mức tóc của không ít người đều rụng cả mớ.
- Em Tăng, cậu nói xem!
Trương Thiếu Bạch nghiêng người ấn lấy tay vịn ghế sô pha, hỏi Tăng Nghị.
- Viện an dưỡng lầu Thẩm Giang, cũng xây được mấy chục năm rồi nhỉ?
Tăng Nghị hỏi.
Trương Thiếu Bạch liền hỏi ngay, ý của Tăng Nghị là về Viện an dưỡng lầu Thẩm Giang, gan cũng không nhỏ, lòng ham muốn cũng khiến người khác giật mình, y nói:
- Ý của cậu là…
- Viện an dưỡng đó xây hơi sớm, thật ra bố trí kiến trúc bên trong đều đã lạc hậu rồi, chỉ còn lại một môi trường tuyệt đẹp. Theo tôi được biết, ngoài một thời gian trước lão Địch ra vào ra, Viện an dưỡng đã để không hơn một năm rồi, có rất ít lão thủ trưởng đến ở, phải không?
Tăng Nghị hỏi.
Trương Thiếu Bạch ừ hừ một tiếng, điều Tăng Nghị nói, thật sự là có thật, Viện an dưỡng tuy để không, nhưng bảo đảm hậu cần vẫn phải theo, chi tiêu mỗi năm không phải là con số nhỏ.
- Tôi cảm thấy chúng ta có thể đổi đất!
Tăng Nghị nhìn Trương Thiếu Bạch nói:
- Đã muốn xây dựng Viện an dưỡng mới, thì dứt khoát dời hết cả hệ thống Viện an dưỡng đến luôn. Đất trống bên Thẩm Giang, có thể đem đổi ở bên này, một mẫu đổi hai mẫu, tôi giải quyết cho anh bảy trăm mẫu đất sử dụng, muốn xây mới, thì xây một cái thịnh hành, cứ miễn cưỡng mãi đến lúc chả ai hài lòng!
- Em Tăng nói cũng có lý lắm, chỉ có điều chuyện này tôi không quyết được.
Trương Thiếu Bạch thả tay ra.
- Đất bên Thẩm Giang đó qua quy hoạch đấu thấu, lợi nhuận thu được, một nửa thuộc Viện dưỡng lão mới, hoặc do chúng ta xây giúp một phần cũng được!
Tăng Nghị lại gợi thêm sự hấp dẫn.
Trương Thiếu Bạch trong bụng nhẩm tính, cảm thấy mối làm ăn này cũng không phải là không thể làm, phần đất Thẩm Giang đối với cả thành phố Vinh mà nói, là có một không hai, nhưng đặt vào tay quân khu, thì một xu tiền cũng không đáng. Bên trên có quy định, quân đội không được tiến hành bất cứ hạng mục mang tính kinh doanh nào, mỗi năm quân khu còn phải đặc biệt lấy ra một số tiền, để tiến hành bảo vệ sửa chữa, không được mất mát. Nếu giao cho địa phương, thì chỉ có thể theo giá sàn, giao cho thành phố Vinh Thành, kiểu mua bán lỗ vốn này, bộ đội đương nhiên không làm, trước kia thành phố Vinh Thành cũng nhắc mấy lần, nhưng đều nhận được sự phủ quyết không hề do dự.
Nếu tiến hành theo cách đổi đất như Tăng Nghị nói, thì dễ làm hơn nhiều rồi, hơn nữa một công đôi việc, cái cũ cái mới cùng được giải quyết, còn tiết kiệm được một nửa dự toán.
- Biệt thự trên núi, tôi có thể làm theo con số mà anh Trương nói!
Tăng Nghị lại thêm một điều kiện.
Trương Thiếu Bạch cắn răng một cái, nói:
- Chuyện này, để tôi về báo lên trên, còn về được hay không, thì phải xem bên trên quyết định thế nào thôi.
Bàng Nãi Kiệt tiễn Tăng Nghị xuống lầu, nói:
- Em Tăng, khi nào về lại Nam Giang?
- Ngày mai là về, ở nhà cả núi việc!
Tăng Nghị cười nói.
Bàng Nãi Kiệt đập đập cánh tay của Tăng Nghị.
- Thế thì chúng ta chia tay ở đây vậy, ngày mai anh cũng phải về thành phố Bình Dương rồi. Sau khi về, anh sẽ cử người liên hệ với em đấy.
Tăng Nghị biết đây là nói chuyện cử đoàn tham quan từ thành phố Bạch Dương đến khảo sát, bèn nói:
- Được thôi, bọn em vểnh cổ chờ, hoan nghênh các anh em đơn vị của thành phố Bình Sơn đến tham quan chỉ đạo!
Bàng Nãi Kiệt nhìn Tăng Nghị lên xe rời đi, xong vẫn gác tay đứng ở đó, trong lòng có không ít suy nghĩ. Buổi tụ họp hôm nay, khiến Bàng Nãi Kiệt có rất nhiều cảm xúc. Một cậu em có xuất thân con cháu quý tộc giống mình, từ nhỏ đã được mài dũa, vẫn luôn tự nhận rất giỏi, nghĩ rằng với bản lĩnh của mình tuyệt đối có thể tung hoành thiên hạ. Không biết, có những người xuất thân tầm thường, nhưng trình độ tầm nhìn đều không dưới mình. Hôm nay mấy người Tôn Hữu Thắng đã vấp thật nặng, bị Tăng Nghị cầm dao khoét vào tim, lúc sắp đi còn bồi thêm một nhát:
- Vì chút tiền bồi thường đó, mà có vài người chuyện xấu gì cũng làm được hết!
Một câu nói, khiến cho mấy người Tôn Hữu Thắng hận đến ngứa cả hàm răng, nhưng cũng không nói được gì.
Bất kể là mấy ngày trước xử Từ Minh Hiệp, hay là hôm nay xử Tôn Hữu Thắng, Tăng Nghị đều không nhẹ tay chút nào, không hề nể mặt, hơn nữa sau khi xử xong, còn khiến anh không có được đường về. Đây chính là một kiểu bản lĩnh, không phải ai cũng có thể làm được! Thử hỏi đổi người khác đi bẻ trật cánh tay Từ Minh Hiệp, xem thử hậu quả sẽ ra sao!
Từ Minh Hiệp và Tôn Hữu Thắng phạm phải một lỗi giống nhau, chưa làm rõ thân phận của đối phương đã mạo muội làm khó dễ, cuối cùng ngược lại đem đá đập vào chân mình. Tăng Nghị này căn bản không nằm trong phạm vi thế lực của các người, không chịu sự tiết chế của các người, gây khó dễ với người thế này, hậu quả vốn dĩ là khó đoán trước được.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hôm nay Tăng Nghị đánh Tôn Hữu Thắng một bạt tai trước mặt mọi người. TĂNG Nghị họ hoàn toàn không phải là người nhà họ Địch hơn nữa nhiều lần có ơn với nhà họ Địch, anh lại mắng Tăng Nghị là nô tài của nhà mình, Tăng Nghị không nổi điên mới lạ. Hôm nay ở bữa cơm không bẻ cánh tay của ai, đều coi như là nể mặt lão Địch rồi. Cái tát này, chính là muốn bọn họ mở to mắt nhìn rõ Tăng Nghị này là ai, hơn nữa có đánh cũng như không, dù sao đi nữa tay của các người cũng không thể vươn tới Nam Giang.
Chỉ có điều thủ đoạn mềm dẻo này của Tăng Nghị, so với việc bẻ cánh tay của Tôn Hữu Thắng càng khiến Tôn Hữu Thắng khổ sở hơn. Quả thật là không còn chút mặt mũi, chút thể diện cuối cùng cũng bị Tăng Nghị lôi xuống đất dẫm mạnh lên mấy cái.
Bàng Nãi Kiệt đột nhiên thở dài, quay người từ từ bước vào nhà hàng Cát Tường, có một người như Tăng Nghị thế này chắn ở trước, Địch Hạo Huy có thể nói là quá may mắn, một mình Tăng Nghị, có thể hạ gục hơn một trăm tên Tôn Hữu Thắng.
Ngày hôm sau, tiễn vợ chồng Hạ Ngôn Băng xong, Tăng Nghị bèn về lại Nam Giang, chuyện khu mới Tiểu Ngô Sơn cực kỳ phức tạp, hắn cũng không thể ở Bắc Kinh thêm nữa.
Buổi sáng vừa mới đến Ban quản lý liền có người vào báo cáo:
- Chủ nhiệm Tăng, đại quân khu có một vị lãnh đạo đến, muốn gặp anh!
Tăng Nghị liền đứng dậy, bước về phía cổng, vừa ra khỏi cửa liền thấy một Đại tá chưa đến bốn mươi tuổi từ cầu thang bước ra, sau lưng còn có một vị Thiếu tá.
- Phó Trưởng ban Trương, chào anh!
Tăng Nghị liền bước lên, giơ hai tay ra.
- Có chuyện gì, thì anh phái người đến thông báo một tiếng là được rồi, sao còn đích thân đến, thật sự làm tôi thấy sợ quá!
Trương Thiếu Bạch cười ha ha, nói:
- Quen biết nhau lâu như vậy, mà vẫn chưa đến chỗ làm việc của Chủ nhiệm Tăng ngồi, hôm nay thuận đường, tôi bèn ghé qua thăm một chút!
- Phó Trưởng ban Trương, mời vào!
Tăng Nghị giơ tay cười nói:
- Không biết anh sắp đến, nên không chuẩn bị gì cả, để anh phải cười chê rồi!
- Nói cái gì vậy, Chủ nhiệm Tăng công việc bận rộn, là tôi làm phiền anh mới đúng!
Trương Thiếu Bạch cười sảng khoái, cùng Tăng Nghị bước vào văn phòng, vị Thiếu tá kia không bước vào, chỉ đứng ngoài cổng.
Tăng Nghị rót trà cho Trương Thiếu Bạch, nói:
- Về việc xây dựng Viện an dưỡng, tôi đang muốn đến báo cáo với Phó Trưởng ban Trương đây!
Trương Thiếu Bạch xua xua tay, cười nói:
- Báo cáo cái gì không biết, cậu em Tăng, ở đây không phải người ngoài gì, nên không cần làm bộ văn chương kiểu cách, chúng ta cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết, vẫn là câu nói đó, bàn bạc mà làm!
Tăng Nghị cười cười, thầm nghĩ giọng lão Từ ở tiệc cưới Địch Hạo Huy hôm đó, quả nhiên là uy lực không nhỏ, vị Đại tá Trương Thiếu Bạch trước mắt này, là Phó trưởng ban Ban hậu cần của đại quân khu, chủ yếu phụ trách vệ cần bảo hộ, xây dựng Viện an dưỡng là thuộc phạm vi quản lý của Trương Thiếu Bạch, nghe nói Trương Thiếu Bạch có chút gốc gác, tuy nhiên có thể là con cháu chi thứ, cho nên mới lăn lộn ở hậu cần, không gia nhập vào đội tác chiến.
Tăng Nghị và Trương Thiếu Bạch thời gian gần đây qua lại khá nhiều, thái độ của Trương Thiếu Bạch, chỉ có thể nói là ủng hộ, nhưng quan hệ với Tăng Nghị, vẫn chưa đến mức nói chuyện anh em, hôm nay chủ động đến thăm, phỏng chừng là nghe được tin đồn gì rồi.
Phải biết rằng, những tướng đứng đầu quân đội tính khí rất cao ngạo, chuyện Viện an dưỡng trước đây, đều là Tăng Nghị đi tìm Trương Thiếu Bạch, hơn nữa không chắc đi một lần là có thể gặp được. Trương Thiếu Bạch chủ động đến nhà như hôm nay, vẫn khiến Tăng Nghị có hơi ngạc nhiên.
- Bất kể là ở tỉnh, hay là ở thành phố, việc xây dựng Viện an dưỡng đều phải toàn lực ủng hộ, trước mắt công tác trưng đất của Viện an dưỡng, đã bước đầu hoàn thành rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xây.
Tăng Nghị liền đến bàn làm việc lấy ra một tài liệu, là tình hình tiến độ trưng đất giai đoạn một.
Trương Thiếu Bạch cầm lấy tài liệu, nhưng không xem, mà cười ha ha nói:
- Nghe nói ở dưới có một vài người không thành thật, cố ý gây rối phải không?
Tăng Nghị liền nói:
- Có lần trưng đất nào không phải có chút thiêu thân, là chuyện rất bình thường! Tuy nhiên Phó trưởng ban Trương yên tâm, trên đất xây dựng Viện an dưỡng, không tồn tại bất cứ vấn đề nào.
- Em Tăng, không phải anh nói cậu, con người cậu thật là khách sáo quá!
Trương Thiếu Bạch cười đốt một điếu thuốc, nói:
- Nếu có chuyện gì không dễ giải quyết, thì giao cho anh ra mặt. Đám người này, anh thấy không đánh mấy roi, thì da mặt bọn họ sẽ ngứa ngáy!
- Nếu thật sự cần bộ đội ra mặt, tôi nhất định sẽ mở miệng!
Tăng Nghị cười nói.
- Vậy mới đúng chứ!
Trương Thiếu Bạch cười nói, người Tăng Nghị quen biết với mình bao nhiêu lâu này, sau lưng lại có thể thông đến trời, lúc trước nhận được thông báo, phải xây dựng Viện an dưỡng ở núi Tiểu Ngô, Trương Thiếu Bạch chỉ xem như một nhiệm vụ bình thường mới hoàn thành, cấp trên đã nhấn mạnh trọng điểm Trương Thiếu Bạch bèn nắm bắt trọng điểm. Nhưng Trương Thiếu Bạch không biết những tình tiết quan trọng của Viện an dưỡng, cuối cùng là nằm ở Tăng Nghị.
Chuyện ở tiệc cưới của Địch Hạo Huy lần này vừa xảy ra, liền có người đến dò hỏi Trương Thiếu Bạch tình hình của Tăng Nghị. Trương Thiếu Bạch lúc này mới để tâm, tra dò rõ ràng mới phát hiện mắt mình hoa nặng quá. Một dây anten vững chắc ở ngay trước mắt mình phát sáng bao lâu nay mà mình lại không nhận ra.
Nói gần, Tăng Nghị và Phó tư lệnh Vi có một tầng quan hệ, nói xa, thời gian lão Địch ở Nam Giang, Tăng Nghị lại thường xuyên ra vào lầu Chẩm Giang. Nhưng không biết xa hay gần, đây đều là những nhân vật mình phải kết giao.
Nghĩ Tăng Nghị có lẽ từ Bắc Kinh trở về rồi, Trương Thiếu Bạch bèn chủ động đến thăm.
- Em Tăng trước kia từng làm ở huyện Nam Vân phải không?
Trương Thiếu Bạch cũng không phải là ngu xuẩn. Tuy mục đích lần đến thăm này rất rõ ràng, nhưng làm sao vào tay, vẫn phải chú ý chút.
Tăng Nghị gật gật đầu nói:
- Trước khi đến Bạch Dương, tôi từng làm Cục trưởng cục xúc tiến đầu tư Nam Vân.
- Vậy thì coi như tôi tìm đúng người rồi!
Trương Thiếu Bạch cười ha ha.
- Có chuyện này, phải nhờ cậu Tăng giúp đỡ Trương này thôi!
Tăng Nghị đã nghĩ đến chuyện gì rồi, tuy nhiên vẫn hỏi:
- Phó trưởng ban Trương cứ nói, chỉ cần giúp được, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.
- Trà tướng quân này rất được các lão thủ trưởng ưa thích, lúc trước khi quân khu mua, dự tính không đủ, số lượng có thấp hơn một chút, hiện tại khiến cho ban hậu cần chúng tôi rất đau đầu, có chút vị trà này, cậu bảo đưa ai bỏ ai, ai cũng không thể đắt tội được!
Trương Thiếu Bạch nhìn Tăng Nghị.
- Em Tăng từng làm ở huyện Nam Vân, về mặt này chắc chắn có người quen. Chuyện số lượng, vẫn phải người cậu giúp khai thông một chút, ít nhất phải nâng cao hai phần trăm mới được, xem như giúp ông anh Trương này vậy!
- Anh Trương đã mở miệng rồi, tôi còn có thể chối từ sao! Việc này để tôi liên hệ!
Tăng Nghị cười cười, thầm nghĩ Trương Thiếu Bạch hơi thú vị đấy, chuyện này rõ ràng ông ta có thể tự làm được, lại muốn tìm mình, tự đưa cho mình một ân tình, không thể phủ nhận, đây chính là một thủ đoạn hay để kéo gần mối quan hệ.
- Anh biết ngay mà, em Tăng sẽ không làm lơ anh đâu!
Trương Thiếu Bạch thấy Tăng Nghị đồng ý, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nói xong chuyện này, Trương Thiếu Bạch liền đi vào việc chính. Chuyện xây dựng Viện an dưỡng, chuyện này, bên trên gần đây có hối thúc một lần, Trương Thiếu Bạch cũng không dám lơ là. Y rất rõ, Viện an dưỡng e là có thủ trưởng lớn làm chủ, hơn nữa rất có thể vị thủ trưởng lớn này còn là Tăng Nghị mời đến, điều này, Trương Thiếu Bạch mấy ngày nay mới ý thức tới.
- Biệt thự trên núi Tiểu Ngô, chỉ cấp cho quân khu bảy ngôi, thế này có phải là hơi ít không?
Trương Thiếu Bạch nhìn Tăng Nghị, cười nói:
- Dù thế nào, em Tăng cũng phải giải quyết cho anh mười ngôi mới được, nếu không anh Trương tôi sao có mặt mũi nào về báo cáo chứ!
- Núi Tiểu Ngô là nơi to như thế, có nhiều còn hơn thiếu, Văn phòng trung ương và Bộ tổng tham mưu cũng cỡ đó, thêm nữa tôi thật sự không kiếm ra được!
Tăng Nghị cười khổ sở nói.
Trương Thiếu Bạch dựng lông mày lên, trợn mắt nói:
- Chuyện của người khác anh không biết, mười ngôi của anh, em Tăng bắt buộc phải giải quyết cho anh!
Tăng Nghị lắc lắc đầu, đắn đo một hồi, rồi nói:
- Để tôi thử nghĩ cách vậy!
Trương Thiếu Bạch lại cười.
- Yên tâm, anh sẽ không để cậu em thiệt thòi đâu! Về đất xây Viện an dưỡng dưới núi, giá cả chúng ta có thể thương lượng!
Trương Thiếu Bạch cũng biết khu mới núi Tiểu Ngô đó Tăng Nghị không dễ làm. Bên trên chỉ cho Tăng Nghị khoản bồi thường trưng đất xây Viện an dưỡng, còn một phần tiền vốn thiết bị đi kèm, nhưng Tăng Nghị phải làm cả một khu mới, sự thiếu hụt trong đó không phải là số tiền nhỏ. Tăng Nghị bây giờ căn bản là tay không, bởi vậy Trương Thiếu Bạch bằng lòng giải quyết giúp Tăng Nghị chút vốn bên sử dụng đất cho Viện an dưỡng của đại quân khu.
Tăng Nghị bèn nhìn Trương Thiếu Bạch, hỏi:
- Anh Trương, Viện an dưỡng dưới núi này, bên anh đại khái là cần bao nhiêu đất?
Trương Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc, rồi giơ bốn ngón tay ra, nói:
- Ít nhất phải con số này, quy hoạch của các cậu đối với diện tích đất rừng che phủ yêu cầu tương đối cao, hơn nữa không thể xây dựng tòa nhà thật cao, cuối cùng có thể vượt hơn con số này đó.
- Dù có tính theo bốn trăm mẫu, thì cũng cần một số vốn lớn đấy!
Tăng Nghị nhìn Trương Thiếu Bạch.
- Theo tôi biết, chi tiêu quân phí của đại quân khu trước giờ đều không phải thoáng cho lắm.
Trương Thiếu Bạch gật gật đầu, nhất thời không hiểu Tăng Nghị nói câu này là ý gì, y bèn nói:
- Khoản tiền đất, cộng thêm chi phí xây dựng, thật sự không phải là con số nhỏ, tuy nhiên bên Bộ đã đang nghĩ cách giải quyết, sẽ không làm khó cậu đâu.
Tăng Nghị liền nói:
- Tôi lại có một cách, có thể thay quân khu tiết kiệm một khoản chi tiêu lớn!
Trương Thiếu Bạch mắt sáng lên, nói thật, khoản tiền này thật sự khiến Bộ đau đầu, tiền mua vũ khí trang bị cho bộ đội, mỗi năm còn không đủ, bây giờ phải xây thêm một Viện an dưỡng lớn thế này, thật sự vẫn hơi vất vả. Vì bảo đảm tiến độ xây dựng của Viện an dưỡng, dự toán của bộ đội sửa hết lần này đến lần khác, sửa đến mức tóc của không ít người đều rụng cả mớ.
- Em Tăng, cậu nói xem!
Trương Thiếu Bạch nghiêng người ấn lấy tay vịn ghế sô pha, hỏi Tăng Nghị.
- Viện an dưỡng lầu Thẩm Giang, cũng xây được mấy chục năm rồi nhỉ?
Tăng Nghị hỏi.
Trương Thiếu Bạch liền hỏi ngay, ý của Tăng Nghị là về Viện an dưỡng lầu Thẩm Giang, gan cũng không nhỏ, lòng ham muốn cũng khiến người khác giật mình, y nói:
- Ý của cậu là…
- Viện an dưỡng đó xây hơi sớm, thật ra bố trí kiến trúc bên trong đều đã lạc hậu rồi, chỉ còn lại một môi trường tuyệt đẹp. Theo tôi được biết, ngoài một thời gian trước lão Địch ra vào ra, Viện an dưỡng đã để không hơn một năm rồi, có rất ít lão thủ trưởng đến ở, phải không?
Tăng Nghị hỏi.
Trương Thiếu Bạch ừ hừ một tiếng, điều Tăng Nghị nói, thật sự là có thật, Viện an dưỡng tuy để không, nhưng bảo đảm hậu cần vẫn phải theo, chi tiêu mỗi năm không phải là con số nhỏ.
- Tôi cảm thấy chúng ta có thể đổi đất!
Tăng Nghị nhìn Trương Thiếu Bạch nói:
- Đã muốn xây dựng Viện an dưỡng mới, thì dứt khoát dời hết cả hệ thống Viện an dưỡng đến luôn. Đất trống bên Thẩm Giang, có thể đem đổi ở bên này, một mẫu đổi hai mẫu, tôi giải quyết cho anh bảy trăm mẫu đất sử dụng, muốn xây mới, thì xây một cái thịnh hành, cứ miễn cưỡng mãi đến lúc chả ai hài lòng!
- Em Tăng nói cũng có lý lắm, chỉ có điều chuyện này tôi không quyết được.
Trương Thiếu Bạch thả tay ra.
- Đất bên Thẩm Giang đó qua quy hoạch đấu thấu, lợi nhuận thu được, một nửa thuộc Viện dưỡng lão mới, hoặc do chúng ta xây giúp một phần cũng được!
Tăng Nghị lại gợi thêm sự hấp dẫn.
Trương Thiếu Bạch trong bụng nhẩm tính, cảm thấy mối làm ăn này cũng không phải là không thể làm, phần đất Thẩm Giang đối với cả thành phố Vinh mà nói, là có một không hai, nhưng đặt vào tay quân khu, thì một xu tiền cũng không đáng. Bên trên có quy định, quân đội không được tiến hành bất cứ hạng mục mang tính kinh doanh nào, mỗi năm quân khu còn phải đặc biệt lấy ra một số tiền, để tiến hành bảo vệ sửa chữa, không được mất mát. Nếu giao cho địa phương, thì chỉ có thể theo giá sàn, giao cho thành phố Vinh Thành, kiểu mua bán lỗ vốn này, bộ đội đương nhiên không làm, trước kia thành phố Vinh Thành cũng nhắc mấy lần, nhưng đều nhận được sự phủ quyết không hề do dự.
Nếu tiến hành theo cách đổi đất như Tăng Nghị nói, thì dễ làm hơn nhiều rồi, hơn nữa một công đôi việc, cái cũ cái mới cùng được giải quyết, còn tiết kiệm được một nửa dự toán.
- Biệt thự trên núi, tôi có thể làm theo con số mà anh Trương nói!
Tăng Nghị lại thêm một điều kiện.
Trương Thiếu Bạch cắn răng một cái, nói:
- Chuyện này, để tôi về báo lên trên, còn về được hay không, thì phải xem bên trên quyết định thế nào thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.