Chương 490: Hiệp cốt nhu tràng
Ngân Hà Cửu Thiên
28/03/2018
Đứng ở đó đợi không đến năm phút, chiếc Santana của Trần Chí Quân liền xuất hiện:
- Cục trưởng Trần, lại phiền anh rồi, tôi vô cùng cảm kích!
Tăng Nghị ngồi trên xe nói.
Trần Chí Quân cười, Tăng Nghị nói ra chữ “Lại”, Trần Chí Quân lền biết mình đã đi đúng đường rồi, chỉ cần Tăng Nghị cảm kích, sẽ chẳng còn kẻ nào dám nhăm nhe khiến ông hạ chức nữa:
- Nói lời khách khí làm gì, Tăng huynh đệ, chiếc xe này của tôi, hôm nay sẽ do cậu toàn quyền sai bảo, đi đâu cứ nói.
Tăng Nghị cũng không khách khí nữa:
- Vậy vất vả cho Cục trưởng Trần rồi, chúng ta tới trụ sở Tỉnh ủy đi!
Trần Chí quân vừa nghe, thân mình liền ngồi thẳng lên. Hiện tại đã tan giờ làm, lúc này đi tới trụ sở Tỉnh ủy không phải là đi tới nhà lãnh đạo tỉnh thì còn đi đâu nữa. Tiểu tử Tăng Nghị này quả nhiên quan hệ rất sâu sắc, có thể đến nhà lãnh đạo tỉnh tự mình báo cáo công việc, đến Bí thư Liêu cũng chưa chắc có thể cơ hội này.
Từ lúc Tăng Nghị gọi điện đến, Trần Chí Quân liền bết hôm nay nhất định có thu hoạch. Tăng Nghị có thể nói rõ mục đích hắn tới đây chứng tỏ hắn không hề xem mình như người ngoài. Trần Chí Quân lúc này trong lòng nghĩ có lãnh đạo tỉnh ủy làm chỗ dựa, còn phải lo gì nữa.
Không đợi Trần Chí Quân phải lên tiếng, lái xe liền khởi động xe, hướng chạy về trung tâm Vinh Thành.
Đến cửa văn phòng tỉnh ủy, xa xa đã nhìn thấy Băng Lăng đang đứng ở đó. Hôm nay cô ấy không ăn mặc cầu kì, chỉ mặc áo trắng, quần bò màu xanh, chân đi một đôi giầy thể thao trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất tự nhiên.
- Đến đây được rồi!
Tăng Nghị bảo lái xe dừng xe sang bên đường.
Thấy Tăng Nghị từ một chiếc Santana bước xuống, Băng Lăng liền mỉm cười, tao nhã bước tới, hạ giọng:
- Sao lại ngồi một chiếc xe như vậy tới đây? Tôi còn đang ngóng chiếc xe của anh đấy.
-Trên đường, xe bị hỏng rồi, cũng may gặp được người quen nếu không sợ đã chậm trễ rồi.
Tăng Nghị cười:
-Thật ngại quá, để cô phải chờ lâu rồi.
- Tôi cũng mới tan làm, đi tới cửa, nghĩ anh cũng sắp tới rồi nên đợi một lát.
Băng Lăng cười!
Trần Chí Quân lúc này mới từ xe bước xuống nhưng không dám tiến lên. Đây chính là của đại viện tỉnh ủy, Trần Chí Quân liền có chút câu nệ, hướng bên hai người kia khẽ mỉm cười.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Hôm nay nếu không may gặp được Cục trưởng Trần, e rằng để cô phải đợi lâu rồi, và tôi khả năng cũng sẽ thất lễ với Bí thư Băng.
Băng Lăng liền đáp:
-Vậy cũng nên cảm ơn Cục trưởng Trần một tiếng mới đúng.
Nói xong, cô nhìn về phía xe của Trần Chí Quân.
Trần Chí Quân tuy đứng cách xa vài bước, nhưng vẫn có thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người này. Nhất là ba chữ “Bí thư Băng”, Trần Chí Quân không khó có thể nghe thấy. Lúc này Trần Chí Quân cả người run lên, lập tức bước nhanh về phía trước, chào hỏi
-Tôi xin giới thiệu, vị này là cô Băng Lăng, là bạn học thời đại học của tôi, giờ đang là bác sĩ ở viện Trung Y.
Tăng Nghị liền quay sang giới thiệu với Băng Lăng:
- Băng Lăng, vị này là Cục trưởng Trần, cục trưởng cục công an thành phố Bạch Dương.
- Băng Lăng tiểu thư khí chất tao nhã, sắc đẹp hơn người, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường. Hôm nay có duyên gặp mặt, thật là vinh dự cho tôi!
Trần Chí Quân lộ ra một nụ cười, nói hết tất cả những gì bản thân đang nghĩ. Cô gái xinh đẹp bạn học của Tăng Nghị này họ Băng, không cần đoán cũng biết là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Băng rồi.
Băng Lăng nắm tay thật chặt:
- Đã sớm nghe danh Cục trưởng Trần, hôm nay may mà gặp anh, nếu không chắc tôi phải đứng đứng ở chỗ này chờ đau chân rồi.
Trần Chí quân cười nói:
- Lời này của Băng Lăng tiểu thư khách khí quá rồi. Tôi và Tăng Nghị là bạn cũ, hôm nay may mắn hoàn thành nhiệm vụ đưa Tăng Nghị nguyên vẹn giao cho Băng Lăng tiểu thư, tôi đây cũng yên tâm rồi.
Băng Lăng vốn dĩ chỉ là nói mấy câu khách khí nhưng vì nể mặt Trần Chí Quân nên cô lập tức cố gắng không bực tức, thầm nghĩ, Trần Chí Quân này đúng là kẻ có mắt nhìn người:
- Khi nào có thời gian rảnh, nhất định tôi sẽ phải tới Bạch Dương một chuyến.
- Trần Chí Quân tôi là người ngay thẳng, không biết nói nhiều lời. Vậy đi, khi nào Băng Lăng tiểu thư tới, tôi nhất định sẽ tiếp đón tận tình.
Trần Chí Quân nói xong, liền tiếp:
- Tôi còn có chút việc phải xử lí, vậy tôi xin đi trước.
Tăng Nghị và Băng Lăng cũng không kéo giữ nói khách khí vài câu, nhìn Trần Chí quân lên xe, liền đi vào tòa nhà Tỉnh ủy.
Cảnh vệ ở cửa nhìn thấy Băng Lăng, không dám ngăn lại, trực tiếp cho qua. Khuôn mặt này của Băng Lăng chính là giấy thông hành tốt nhất, bởi trong này, có ai không biết thiên kim tiể thư của Băng Hàn Bách cơ chứ.
Trần Chí Quân ngồi trong xe, tâm trí lại đặt ở phía sau xe, nhìn cảnh phía sau cửa sổ xe, ông ta mới yên tâm, thầm nghĩ, lần này không uổng công tới đây một chuyến. Hôm nay, lúc Tăng Nghị từ chối, nếu không phải do mình chủ động quyết định có lẽ đã không có cơ hội ngày hôm nay. Trần Chí Quân cũng không phải là gà mờ mới bước chân vào chốn quan trường, lần đầu tiên gặp mặt, ông cũng không nên quá mức ân cần ngược lại sẽ không tốt. Nhưng dẫu sao hôm nay cũng biết được đơn vị làm việc của Băng Lăng rồi, sau này muốn liên lạc lại cũng sẽ có cơ hội.
Chỗ ở của Băng Hàn Bách đương nhiên là ở tòa nhà số một của ủy viên thường vụ. Lúc Phương Nam Quốc chuyển đi khỏi đây, Tăng Nghị có đến giúp đỡ. Chỉ có điều từ đó về sau, Tăng Nghị không hề tới nơi này nữa.
Nơi này giờ đã đổi chủ, nhưng từ xa nhìn thấy mấy phòng nhỏ kia, Tăng Nghị vẫn có chút cảm thấy bồi hồi, như có chút mất mát.
- Tăng Nghị, vào đi, không cần khách khí!
Băng Lăng trực tiếp đẩy cửa ra, dẫn Tăng Nghị vào.
Phu nhân của Băng Hàn Bách là Ngô Mạn Thanh lúc này cũng từ trong phòng trong đi ra, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười:
-Tiểu Lăng về đấy à? Đây chính là Tiểu Tăng phải không? Vài năm không gặp, giờ đã lớn như vậy rồi, so với lúc nhỏ đã chững chạc hơn nhiều!
-Trước kia cháu còn nhỏ, hành sự không suy nghĩ, nếu có chỗ nào đắc tội mong dì Ngô thông cảm bỏ qua!
Tăng Nghị cười, tiến tới xách theo hai cái túi nhỏ, bên trong là chút quà mọn.
- Đứa trẻ này, đến nhà còn phải mang quà cáp gì chứ!
Ngô Mạn Thanh trách cứ một câu, nhưng vẫn nhận lấy túi xách, tiện tay để ở một bên:
- Tiểu Lăng, con ở đây với Tiểu Tăng, mẹ đi gọi điện thoại, giục lão Băng một tiếng!
Tăng Nghị có thể cảm giác được, Ngô Mạn Thanh đối với mình chỉ là nhiệt tình bề ngoài thôi. Dẫu sao hắn cũng có thể hiểu được, là do năm đó đã để lại cho Ngô Mạn Thanh ấn tượng thật sự là rất ác liệt. Tuy nói là vì chữa bệnh, nhưng đưa Ngô Mạn Thanh phơi nắng ở trước cửa, còn hắn thì lại tránh trong khuê phòng con gái nhà người ta mấy ngày không ra ngoài. Nếu đổi lại là vị cha mẹ nào khác đều khó có thể không nghĩ gì, huống hồ là phu nhân của Bí thư Tỉnh ủy, người ta có thể tha thứ cho hắn cũng là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tăng Nghị liền mỉm cười, thầm nghĩ chính mình năm đó cũng thật sự là nghé con không sợ hổ. Loại chuyện như vậy mà chính mình không ngờ cũng dám cả gan làm. Cũng may đã trị khỏi bệnh, nếu không chắc hắn tiêu rồi.
- Anh cười cái gì?
Băng Lăng bưng chén trà hỏi.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia ở Quân Sơn khi tới nhà cô thôi.
Băng Lăng cũng không khỏi cười lên một tiếng, nói:
- Lần đó bị anh hại thảm rồi! Sau đó bị cha của tôi dạy dỗ vài ngày. Nếu không phải mẹ tôi tỉnh lại không có chuyện gì, nếu không có lẽ tôi đã bị cha của tôi đuổi ra khỏi nhà rồi.
- Khi đó còn trẻ!
Tăng Nghị khẳng khái nói một câu, điềm nhiên uống một chén trà, phát hiện ra rất nhiều dụng cụ bài trí trong nhà vẫn chưa bị đổi, vẫn giống như lúc Phương Nam Quốc còn ở đây. Điều này khiến hắn có chút bất ngờ, xem ra Băng Hàn Bách thật là một người tiết kiệm.
Hai người ngồi trong phòng khách hàn huyên hơn hai mươi phút sau, Băng Hàn Bách cũng đã về.
Đẩy cửa nhìn thấy Tăng Nghị, Băng Hàn Bách bình thường vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cũng lộ ra ý cười, chậm rãi nói:
-Tiểu Tăng đến rồi sao?
- Bí thư Băng!
Tăng Nghị liền khẩn trương đứng lên.
- Ngồi đi, ngồi đi!
Băng Hàn Bách khoát tay, cởi áo khoác ra treo lên, nói:
- Ở nhà không cần khách khí, cũng không cần gọi tôi là Bí thư Băng, giống Tiểu Lăng đi, gọi tôi là lão đồng chí Băng là được rồi!
Nói xong, ông ta đi qua, ngồi trên ghế sa lon đối diện hai người.
Ngô Mạn Thanh lúc này đi ra:
- Lão Băng về rồi à, cơm tối đã chuẩn bị xong.
- Hôm nay em đích thân xuống bếp làm riêng vài món chiêu đãi Tiểu Tăng.
Băng Hàn Bách chau mày, nói:
- Bà cũng thật là, sao có thể để khách ngồi ở đây không quan tâm như vậy chứ?
- Tiểu Tăng cũng đâu phải là người ngoài!
Ngô Mạn Thanh cười. Tiểu Tăng đương nhiên không phải người ngoài. Bởi vì Ngô Mạn Thanh đề phòng Tăng Nghị giống như kẻ trộm, một kẻ hành sự lỗ mãng như vậy, sao có thể lại kêu hắn vào nhà được chứ.
Cũng may Băng Hàn Bách chỉ nói một câu, sau đó liền chuyển đề tài, nói:
- Tiểu Tăng, lần này việc bảo vệ sức khoẻ cho đoàn cán bộ lão thành ở Nam Giang cậu đã làm rất tốt. Trước khi rời đi, Chủ nhiệm văn phòng trung ương Hùng Thiệu Hải còn nêu danh biểu dương cậu, nói hệ thống bảo vệ sức khoẻ tỉnh Nam Giang chúng ta có trình độ cao, y thuật tốt.
- Kỳ thật Chung lão, Từ lão, cũng không phải mắc phải bệnh gì nặng. Tôi chẳng qua chỉ là gặp may thôi!
Tăng Nghị cười.
Băng Hàn Bách gật đầu. Lần này hai vị lão thủ trưởng được xác định chỉ là bệnh nhẹ, nhưng nếu không có Tăng Nghị, khả năng đã xảy ra chuyện lớn rồi. Đến một mức độ nào đó, khảo nghiệm không chỉ là trình độ y thuật cuả thầy thuốc, quan trọng hơn là khả năng tâm lý, cùng với thủ thuật linh hoạt. Riêng điểm này, không ai có thể bằng Tăng Nghị.
-Tôi lại không nghĩ là do cậu gặp may, cơ hội sẽ chỉ cho người có sự chuẩn bị! Có điều, cậu không hề kiêu ngạo, cũng không nóng vội, điều này khiến tôi rất vui!
Băng Hàn Bách cười, đứng lên nói:
- Ăn cơm trước đi, để các người đói bụng chờ tôi, Bí thư Tỉnh ủy tôi đã cảm thấy không phải rồi. Chúng ta cơm nước xong lại nói chuyện.
Rất nhiều đại lãnh đạo, lúc ăn cơm có cái quy củ bất thành văn đó là “khi ăn không nói “, thậm chí cấp bậc càng là cao, cái quy củ này lại càng nghiêm khắc hơn. Mặc dù là ở nhà ăn cơm, cũng như thế. Trưởng bối cầm chiếc đũa lên trước, những người khác mới có thể ăn, trưởng bối hạ đũa, những người khác cho dù ăn chưa no, cũng nhất định phải dừng lại.
Nhưng ở nhà Băng Hàn Bách thật ra không có quy luật này. Băng Hàn Bách lại càng thích người một nhà vui vẻ hòa thuận cùng dùng bữa. Nếu không như thế, Băng Lăng cũng sẽ không dám gọi Băng Hàn Bách là “ Lão đồng chí “ rồi. Trưởng bối như Băng Hàn Bách ở bên ngoài linh hoạt, sắc bén, cứng rắn nhưng ở nhà, lại không xác lập bất cứ quyền uy nào.
Điều này làm cho Tăng Nghị nhớ tới một từ: “ Hiệp cốt nhu tràng “ để miêu tả Băng Hàn Bách.
“Hiệp cốt nhu tràng”: Người bên noài cứng rắn nhưng nội tâm lại phóng khoáng, thoải mái
- Cục trưởng Trần, lại phiền anh rồi, tôi vô cùng cảm kích!
Tăng Nghị ngồi trên xe nói.
Trần Chí Quân cười, Tăng Nghị nói ra chữ “Lại”, Trần Chí Quân lền biết mình đã đi đúng đường rồi, chỉ cần Tăng Nghị cảm kích, sẽ chẳng còn kẻ nào dám nhăm nhe khiến ông hạ chức nữa:
- Nói lời khách khí làm gì, Tăng huynh đệ, chiếc xe này của tôi, hôm nay sẽ do cậu toàn quyền sai bảo, đi đâu cứ nói.
Tăng Nghị cũng không khách khí nữa:
- Vậy vất vả cho Cục trưởng Trần rồi, chúng ta tới trụ sở Tỉnh ủy đi!
Trần Chí quân vừa nghe, thân mình liền ngồi thẳng lên. Hiện tại đã tan giờ làm, lúc này đi tới trụ sở Tỉnh ủy không phải là đi tới nhà lãnh đạo tỉnh thì còn đi đâu nữa. Tiểu tử Tăng Nghị này quả nhiên quan hệ rất sâu sắc, có thể đến nhà lãnh đạo tỉnh tự mình báo cáo công việc, đến Bí thư Liêu cũng chưa chắc có thể cơ hội này.
Từ lúc Tăng Nghị gọi điện đến, Trần Chí Quân liền bết hôm nay nhất định có thu hoạch. Tăng Nghị có thể nói rõ mục đích hắn tới đây chứng tỏ hắn không hề xem mình như người ngoài. Trần Chí Quân lúc này trong lòng nghĩ có lãnh đạo tỉnh ủy làm chỗ dựa, còn phải lo gì nữa.
Không đợi Trần Chí Quân phải lên tiếng, lái xe liền khởi động xe, hướng chạy về trung tâm Vinh Thành.
Đến cửa văn phòng tỉnh ủy, xa xa đã nhìn thấy Băng Lăng đang đứng ở đó. Hôm nay cô ấy không ăn mặc cầu kì, chỉ mặc áo trắng, quần bò màu xanh, chân đi một đôi giầy thể thao trắng, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất tự nhiên.
- Đến đây được rồi!
Tăng Nghị bảo lái xe dừng xe sang bên đường.
Thấy Tăng Nghị từ một chiếc Santana bước xuống, Băng Lăng liền mỉm cười, tao nhã bước tới, hạ giọng:
- Sao lại ngồi một chiếc xe như vậy tới đây? Tôi còn đang ngóng chiếc xe của anh đấy.
-Trên đường, xe bị hỏng rồi, cũng may gặp được người quen nếu không sợ đã chậm trễ rồi.
Tăng Nghị cười:
-Thật ngại quá, để cô phải chờ lâu rồi.
- Tôi cũng mới tan làm, đi tới cửa, nghĩ anh cũng sắp tới rồi nên đợi một lát.
Băng Lăng cười!
Trần Chí Quân lúc này mới từ xe bước xuống nhưng không dám tiến lên. Đây chính là của đại viện tỉnh ủy, Trần Chí Quân liền có chút câu nệ, hướng bên hai người kia khẽ mỉm cười.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Hôm nay nếu không may gặp được Cục trưởng Trần, e rằng để cô phải đợi lâu rồi, và tôi khả năng cũng sẽ thất lễ với Bí thư Băng.
Băng Lăng liền đáp:
-Vậy cũng nên cảm ơn Cục trưởng Trần một tiếng mới đúng.
Nói xong, cô nhìn về phía xe của Trần Chí Quân.
Trần Chí Quân tuy đứng cách xa vài bước, nhưng vẫn có thể nghe rõ cuộc đối thoại của hai người này. Nhất là ba chữ “Bí thư Băng”, Trần Chí Quân không khó có thể nghe thấy. Lúc này Trần Chí Quân cả người run lên, lập tức bước nhanh về phía trước, chào hỏi
-Tôi xin giới thiệu, vị này là cô Băng Lăng, là bạn học thời đại học của tôi, giờ đang là bác sĩ ở viện Trung Y.
Tăng Nghị liền quay sang giới thiệu với Băng Lăng:
- Băng Lăng, vị này là Cục trưởng Trần, cục trưởng cục công an thành phố Bạch Dương.
- Băng Lăng tiểu thư khí chất tao nhã, sắc đẹp hơn người, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường. Hôm nay có duyên gặp mặt, thật là vinh dự cho tôi!
Trần Chí Quân lộ ra một nụ cười, nói hết tất cả những gì bản thân đang nghĩ. Cô gái xinh đẹp bạn học của Tăng Nghị này họ Băng, không cần đoán cũng biết là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Băng rồi.
Băng Lăng nắm tay thật chặt:
- Đã sớm nghe danh Cục trưởng Trần, hôm nay may mà gặp anh, nếu không chắc tôi phải đứng đứng ở chỗ này chờ đau chân rồi.
Trần Chí quân cười nói:
- Lời này của Băng Lăng tiểu thư khách khí quá rồi. Tôi và Tăng Nghị là bạn cũ, hôm nay may mắn hoàn thành nhiệm vụ đưa Tăng Nghị nguyên vẹn giao cho Băng Lăng tiểu thư, tôi đây cũng yên tâm rồi.
Băng Lăng vốn dĩ chỉ là nói mấy câu khách khí nhưng vì nể mặt Trần Chí Quân nên cô lập tức cố gắng không bực tức, thầm nghĩ, Trần Chí Quân này đúng là kẻ có mắt nhìn người:
- Khi nào có thời gian rảnh, nhất định tôi sẽ phải tới Bạch Dương một chuyến.
- Trần Chí Quân tôi là người ngay thẳng, không biết nói nhiều lời. Vậy đi, khi nào Băng Lăng tiểu thư tới, tôi nhất định sẽ tiếp đón tận tình.
Trần Chí Quân nói xong, liền tiếp:
- Tôi còn có chút việc phải xử lí, vậy tôi xin đi trước.
Tăng Nghị và Băng Lăng cũng không kéo giữ nói khách khí vài câu, nhìn Trần Chí quân lên xe, liền đi vào tòa nhà Tỉnh ủy.
Cảnh vệ ở cửa nhìn thấy Băng Lăng, không dám ngăn lại, trực tiếp cho qua. Khuôn mặt này của Băng Lăng chính là giấy thông hành tốt nhất, bởi trong này, có ai không biết thiên kim tiể thư của Băng Hàn Bách cơ chứ.
Trần Chí Quân ngồi trong xe, tâm trí lại đặt ở phía sau xe, nhìn cảnh phía sau cửa sổ xe, ông ta mới yên tâm, thầm nghĩ, lần này không uổng công tới đây một chuyến. Hôm nay, lúc Tăng Nghị từ chối, nếu không phải do mình chủ động quyết định có lẽ đã không có cơ hội ngày hôm nay. Trần Chí Quân cũng không phải là gà mờ mới bước chân vào chốn quan trường, lần đầu tiên gặp mặt, ông cũng không nên quá mức ân cần ngược lại sẽ không tốt. Nhưng dẫu sao hôm nay cũng biết được đơn vị làm việc của Băng Lăng rồi, sau này muốn liên lạc lại cũng sẽ có cơ hội.
Chỗ ở của Băng Hàn Bách đương nhiên là ở tòa nhà số một của ủy viên thường vụ. Lúc Phương Nam Quốc chuyển đi khỏi đây, Tăng Nghị có đến giúp đỡ. Chỉ có điều từ đó về sau, Tăng Nghị không hề tới nơi này nữa.
Nơi này giờ đã đổi chủ, nhưng từ xa nhìn thấy mấy phòng nhỏ kia, Tăng Nghị vẫn có chút cảm thấy bồi hồi, như có chút mất mát.
- Tăng Nghị, vào đi, không cần khách khí!
Băng Lăng trực tiếp đẩy cửa ra, dẫn Tăng Nghị vào.
Phu nhân của Băng Hàn Bách là Ngô Mạn Thanh lúc này cũng từ trong phòng trong đi ra, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười:
-Tiểu Lăng về đấy à? Đây chính là Tiểu Tăng phải không? Vài năm không gặp, giờ đã lớn như vậy rồi, so với lúc nhỏ đã chững chạc hơn nhiều!
-Trước kia cháu còn nhỏ, hành sự không suy nghĩ, nếu có chỗ nào đắc tội mong dì Ngô thông cảm bỏ qua!
Tăng Nghị cười, tiến tới xách theo hai cái túi nhỏ, bên trong là chút quà mọn.
- Đứa trẻ này, đến nhà còn phải mang quà cáp gì chứ!
Ngô Mạn Thanh trách cứ một câu, nhưng vẫn nhận lấy túi xách, tiện tay để ở một bên:
- Tiểu Lăng, con ở đây với Tiểu Tăng, mẹ đi gọi điện thoại, giục lão Băng một tiếng!
Tăng Nghị có thể cảm giác được, Ngô Mạn Thanh đối với mình chỉ là nhiệt tình bề ngoài thôi. Dẫu sao hắn cũng có thể hiểu được, là do năm đó đã để lại cho Ngô Mạn Thanh ấn tượng thật sự là rất ác liệt. Tuy nói là vì chữa bệnh, nhưng đưa Ngô Mạn Thanh phơi nắng ở trước cửa, còn hắn thì lại tránh trong khuê phòng con gái nhà người ta mấy ngày không ra ngoài. Nếu đổi lại là vị cha mẹ nào khác đều khó có thể không nghĩ gì, huống hồ là phu nhân của Bí thư Tỉnh ủy, người ta có thể tha thứ cho hắn cũng là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tăng Nghị liền mỉm cười, thầm nghĩ chính mình năm đó cũng thật sự là nghé con không sợ hổ. Loại chuyện như vậy mà chính mình không ngờ cũng dám cả gan làm. Cũng may đã trị khỏi bệnh, nếu không chắc hắn tiêu rồi.
- Anh cười cái gì?
Băng Lăng bưng chén trà hỏi.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia ở Quân Sơn khi tới nhà cô thôi.
Băng Lăng cũng không khỏi cười lên một tiếng, nói:
- Lần đó bị anh hại thảm rồi! Sau đó bị cha của tôi dạy dỗ vài ngày. Nếu không phải mẹ tôi tỉnh lại không có chuyện gì, nếu không có lẽ tôi đã bị cha của tôi đuổi ra khỏi nhà rồi.
- Khi đó còn trẻ!
Tăng Nghị khẳng khái nói một câu, điềm nhiên uống một chén trà, phát hiện ra rất nhiều dụng cụ bài trí trong nhà vẫn chưa bị đổi, vẫn giống như lúc Phương Nam Quốc còn ở đây. Điều này khiến hắn có chút bất ngờ, xem ra Băng Hàn Bách thật là một người tiết kiệm.
Hai người ngồi trong phòng khách hàn huyên hơn hai mươi phút sau, Băng Hàn Bách cũng đã về.
Đẩy cửa nhìn thấy Tăng Nghị, Băng Hàn Bách bình thường vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, cũng lộ ra ý cười, chậm rãi nói:
-Tiểu Tăng đến rồi sao?
- Bí thư Băng!
Tăng Nghị liền khẩn trương đứng lên.
- Ngồi đi, ngồi đi!
Băng Hàn Bách khoát tay, cởi áo khoác ra treo lên, nói:
- Ở nhà không cần khách khí, cũng không cần gọi tôi là Bí thư Băng, giống Tiểu Lăng đi, gọi tôi là lão đồng chí Băng là được rồi!
Nói xong, ông ta đi qua, ngồi trên ghế sa lon đối diện hai người.
Ngô Mạn Thanh lúc này đi ra:
- Lão Băng về rồi à, cơm tối đã chuẩn bị xong.
- Hôm nay em đích thân xuống bếp làm riêng vài món chiêu đãi Tiểu Tăng.
Băng Hàn Bách chau mày, nói:
- Bà cũng thật là, sao có thể để khách ngồi ở đây không quan tâm như vậy chứ?
- Tiểu Tăng cũng đâu phải là người ngoài!
Ngô Mạn Thanh cười. Tiểu Tăng đương nhiên không phải người ngoài. Bởi vì Ngô Mạn Thanh đề phòng Tăng Nghị giống như kẻ trộm, một kẻ hành sự lỗ mãng như vậy, sao có thể lại kêu hắn vào nhà được chứ.
Cũng may Băng Hàn Bách chỉ nói một câu, sau đó liền chuyển đề tài, nói:
- Tiểu Tăng, lần này việc bảo vệ sức khoẻ cho đoàn cán bộ lão thành ở Nam Giang cậu đã làm rất tốt. Trước khi rời đi, Chủ nhiệm văn phòng trung ương Hùng Thiệu Hải còn nêu danh biểu dương cậu, nói hệ thống bảo vệ sức khoẻ tỉnh Nam Giang chúng ta có trình độ cao, y thuật tốt.
- Kỳ thật Chung lão, Từ lão, cũng không phải mắc phải bệnh gì nặng. Tôi chẳng qua chỉ là gặp may thôi!
Tăng Nghị cười.
Băng Hàn Bách gật đầu. Lần này hai vị lão thủ trưởng được xác định chỉ là bệnh nhẹ, nhưng nếu không có Tăng Nghị, khả năng đã xảy ra chuyện lớn rồi. Đến một mức độ nào đó, khảo nghiệm không chỉ là trình độ y thuật cuả thầy thuốc, quan trọng hơn là khả năng tâm lý, cùng với thủ thuật linh hoạt. Riêng điểm này, không ai có thể bằng Tăng Nghị.
-Tôi lại không nghĩ là do cậu gặp may, cơ hội sẽ chỉ cho người có sự chuẩn bị! Có điều, cậu không hề kiêu ngạo, cũng không nóng vội, điều này khiến tôi rất vui!
Băng Hàn Bách cười, đứng lên nói:
- Ăn cơm trước đi, để các người đói bụng chờ tôi, Bí thư Tỉnh ủy tôi đã cảm thấy không phải rồi. Chúng ta cơm nước xong lại nói chuyện.
Rất nhiều đại lãnh đạo, lúc ăn cơm có cái quy củ bất thành văn đó là “khi ăn không nói “, thậm chí cấp bậc càng là cao, cái quy củ này lại càng nghiêm khắc hơn. Mặc dù là ở nhà ăn cơm, cũng như thế. Trưởng bối cầm chiếc đũa lên trước, những người khác mới có thể ăn, trưởng bối hạ đũa, những người khác cho dù ăn chưa no, cũng nhất định phải dừng lại.
Nhưng ở nhà Băng Hàn Bách thật ra không có quy luật này. Băng Hàn Bách lại càng thích người một nhà vui vẻ hòa thuận cùng dùng bữa. Nếu không như thế, Băng Lăng cũng sẽ không dám gọi Băng Hàn Bách là “ Lão đồng chí “ rồi. Trưởng bối như Băng Hàn Bách ở bên ngoài linh hoạt, sắc bén, cứng rắn nhưng ở nhà, lại không xác lập bất cứ quyền uy nào.
Điều này làm cho Tăng Nghị nhớ tới một từ: “ Hiệp cốt nhu tràng “ để miêu tả Băng Hàn Bách.
“Hiệp cốt nhu tràng”: Người bên noài cứng rắn nhưng nội tâm lại phóng khoáng, thoải mái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.