Chương 367: Học giả cán bộ 2
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Bữa tiệc rượu đi được một nửa thì Đường Hạo Nhiên
tới. Tăng Nghị hôm nay đặt phòng ở khách sạn Giải Phóng là thông qua
Đường Hạo Nhiên. Đường Hạo Nhiên nghĩ Tăng Nghị muốn chiêu đãi khách quý cho nên sau khi xong việc đã vội vàng tới đây.
Yến Trị Đạo giật mình kinh hãi. Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy thân phận đặc biệt, bình thường những cán bộ xếp hạng gần cuối trong các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khi gặp cũng phải thân thiết gọi một tiếng “Đường lão đệ”, lại càng không nói đến những người khác. Phóng nhãn toàn bộ tỉnh Nam Giang, có thể trước mặt Đường Hạo Nhiên thẳng thắt lưng chắc không có đến mấy người. Không nghĩ tới trong mạng lưới quan hệ của Tăng Nghị lại có người này. Thật sự là hùng mạnh đến thái quá.
- Nơi này thật sự rất náo nhiệt, tôi ở bên ngoài cũng có thể nghe được.
Đường Hạo Nhiên bước ào nói:
- Nghe nói Phó chủ nhiệm Tăng tiền nhiều thế lớn ở trong này, cơm chiều còn chưa ăn, không ngại cho tôi thêm một đôi đũa chứ?
Tăng Nghị khẩn trương mời Đường Hạo Nhiên ngồi, sau đó giới thiệu với mọi người, rồi bảo nhân viên phục vụ bỏ thêm vài món ăn.
- Phó chủ tịch thành phố Yến, hạng mục sân bay ngụ lại ở thành phố Long Sơn tôi ở tỉnh cũng có nghe.
Đường Hạo Nhiên sau khi ngồi xuống liền giơ cái ly lên nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến càng vất vả công lao càng lớn. Hôm nay gặp mặt, tôi phải kính anh một ly.
Nếu trước kia, Yến Trị Đạo khẳng định phải là thủ sủng nhược kinh khi người chủ động mời rượu mình lại là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy. Tuy nhiên, sau khi trải qua kinh thành một phen, Yến Trị Đạo ít nhiều cũng có chút thích ứng, cười nói:
- Cá nhân tôi chỉ là xuất lực mà thôi. Hạng mục lần này có thể thuận lợi có được, chủ yếu là vì thái độ kiên quyết của thành phố đã chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của tỉnh.
Đường Hạo Nhiên cùng mọi người uống vào vài ly rượu, bụng còn chưa ăn no thì liền có điện thoại, vội vàng cáo từ. Y là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, quanh năm suốt tháng khó mà có được thời điểm thanh nhàn.
Ba người uống vào một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm, Yến Trị Đạo đề xuất tan tiệc.
Tăng Nghị tiễn Yến Trị Đạo lên xe, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, có đồng chí tại văn phòng thường trú tại tỉnh đến đón, tôi không tiễn ngài nữa. Có cơ hội đến Long Sơn, tôi sẽ đến làm phiền ngài.
Yến Trị Đạo ngồi lên xe, xua tay cười nói:
- Không tiễn, không tiễn, trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn phải làm việc mà.
Khi Yến Trị Đạo rời khỏi, Tăng Nghị cùng với Cố Hiến Khôn ngồi xe rời khỏi khách sạn Giải Phóng.
- Vừa rồi đi cùng với Tăng Nghị là Phó chủ tịch thành phố Long Sơn Yến Trị Đạo sao?
Thường Tuấn Long từ trong phòng Giám đốc sở đi ra, từ xa đã nhìn thấy xe của Tăng Nghị. Y nói:
- Còn một người hình như là Cố Hiến Khôn của tập đoàn Danh Sĩ.
Tôn Dực chậm rãi bước đi thong thả, nghe xong lời nói của Thường Tuấn Long, sắc mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng cũng không yên. Tăng Nghị cùng Yến Trị Đạo quây cùng một chỗ, hơn nữa còn có Cố Hiến Khôn, vừa thấy thì biết chuyện này không ổn.
Thường Tuấn Long chậc chậc hai tiếng nói:
- Tôn thiếu, tôi thấy cái hạng mục kia của anh sợ là gặp khó khăn rồi.
Tôn Dực hừ lạnh một tiếng:
- Tuy nhiên chỉ là Cố Hiến Khôn, hẳn là có thể làm ra được cái gì chứ?
Thường Tuấn Long lắc đầu nói:
- Không nên khinh thường. Cố Hiến Khôn là người tuân theo quy cũ, nhưng Tăng Nghị lại là người không thành thật.
Tôn Dực quay đầu lại nói:
- Sao lại thế này? Đường đường là Thường thiếu của Thường gia, sau khi bị người ta tẩy lông, như thế nào ngay cả dũng khí cũng không còn?
Thường Tuấn Long mặt lúc ấy liền sa sầm xuống, cắn răng một cái, hướng xe mình đi tới, trong lòng tức nghẹn. Nếu tiểu tử anh muốn tìm cái chết, bố cũng không ngăn cản đâu. Chờ cho anh gặp rủi ro thì lúc đó sẽ biết Tăng Nghị là người khó dây vào.
Tôn Dực nhìn Thường Tuấn Long rời khỏi, khinh thường mỉm cười một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử anh lúc trước hay cười nhạo tôi là nhị ca, như thế nào cũng không nghĩ lại chính mình cũng có ngày hôm nay.
Tôn Dực đi theo phía sau, cũng hướng đến bãi đậu xe. Y không sợ Cố Hiến Khôn. Cố gia ở tỉnh Nam Giang chỉ là quá khứ rồi. Hạng mục sân bay ở Long Sơn, y quyết tâm muốn bắt được.
Hạng mục hồ Tinh Tinh tuy rằng thoạt nhìn không tồi, nhưng dù sao rất khó trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy được hiệu quả và lợi ích. Bên kia máy móc khởi động, anh ở bên này phải nhanh chóng đập tiền. Nếu không công trình sẽ phải ngừng lại. Còn hạng mục sân bay ở Long Sơn thì lại khác. Đây là công trình chính phủ dân sinh, một khi lên ngựa thì sẽ không bị đình trệ. Tổng quy mô đầu tư sẽ lên đến mười sáu tỷ. Chỉ cần có thể nhận xây dựng thì ít nhất cũng kiếm được lợi nhuận bốn năm trăm triệu.
Tôn Dực đã hỏi thăm qua, hạng mục này tình huống tài chính rất tốt. Tổng cục hàng không dân dụng gánh vác một nửa phí dụng. Khoản tiền này rất nhanh có thể được đưa xuống dưới. Huyện Nam Vân phụ trách một phần ba tài chính. Như vậy, thành phố Long Sơn cũng không ra một phân tiền. Ít nhất trong vòng hai năm, công trình này sẽ không xuất hiện tình trạng tài chính bị thiếu hụt, rất ổn thỏa.
Nguyên nhân chính vì như thế Tôn Dực mới quyết định ra tay. Công trình này chỉ cần bắt được, mặc kệ là mình làm hay là bán đi thì đều có nước luộc cả. Hơn nữa, làm sân bay tuyệt đối sẽ không dám khất nợ công trình.
Tuy nhiên, Tôn Dực cũng không tính toán mình sẽ làm công trình này. Khi quyền nhận thầu đến tay, y sẽ bán cho cấp dưới, chính mình phụ trách lấy tiền mặt là được.
Tôn Dực gần đây khá túng tiền. Vì khoản nợ làm phim năm ngoái, hạng mục hồ Tinh Tinh trước mặt cũng không góp tiền gì được. Tôn Dực khi đến Nam Giang, gần như là hai bàn tay trắng. Việc thu mua công ty Xây dựng Phi Long và tham dự hạng mục hồ Tinh Tinh đều là dựa vào chiêu bài rực rỡ công tử của Chủ tịch tỉnh.
Đương nhiên, Tôn Dực cũng còn có tâm tư khác, tuy rằng đóng phim không kiếm được tiền, nhưng khi có tiền, y vẫn muốn làm lại mấy bộ. Nếu không cho ra được một vài bộ phim gây tiếng vang, mặt mũi của y làm sao mà có thể lấy về được.
Tăng Nghị đang trong phòng làm việc xem văn kiện thì thấy ngoài cửa sổ thấy có ảnh người lắc lư vài cái, liền nói:
- Vào đi!
Long Mỹ Tâm đẩy cửa bước vào, buồn bực nói:
- Thật đúng thính như mũi chó! Tôi còn chưa gõ cửa thì anh đã biết.
- Tôi đã nói rất nhiều lần, đây gọi là khứu giác chính trị.
Tăng Nghị trầm giọng nói:
- Thôi đi, dù sao thì cô cũng không hiểu đâu.
- Tôi nghe sao giống hương thiết ngọc quá đi.
Long Mỹ Tâm bĩu môi, khinh thường nói:
- Anh nếu thật sự có khứu giác chính trị thì đã sớm ôm bản cô nương không buông tay rồi.
Nói xong, Long Mỹ Tâm đem một túi văn kiện quăng lên bàn làm việc của Tăng Nghị, sau đó tự nhiên phóng khoáng ngồi trên ghế sofa tiếp khách.
Tăng Nghị cầm lấy túi văn kiện hỏi:
- Đây là cái gì?
- Phương án kế hoạch đầu tư. Phó chủ nhiệm Tăng xem qua.
Long Mỹ Tâm nói một tiếng rồi dựa vào thế sofa, bày ra bộ dạng chán muốn chết.
Tăng Nghị hơi cau mày nói:
- Xem ra cô đúng là nóng vội. Để tôi xem xem.
Nói xong, Tăng Nghị mở túi văn kiện, từ bên trong rút ra vài tờ giấy.
Chỉ nhìn một tiêu đề thôi, Tăng Nghị liền mỉm cười, không khỏi lắc đầu, sau đó tiếp tục xem.
Long Mỹ Tâm quan sát vẻ mặt biến hóa của Tăng Nghị, trên mặt hiện ra ý cười. Cô đối với phương án đầu tư này của mình rất hài lòng, tuyệt đối có thể hơn Thôi Ân Hi một cái đầu.
Tăng Nghị rất nhanh xem xong văn kiện, nói:
- Cô chuẩn bị làm chuyện này?
- Vì sao anh đối với bản cô nương luôn có một thái độ hoài nghi?
Long Mỹ Tâm hỏi:
- Tôi trước kia có lừa gạt tiền của ai bao giờ không?
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!
Tăng Nghị cười đứng lên:
- Hạng mục này khẳng định sẽ giống như cô đầu tư vào Tướng Quân Trà, có thể mang lại nhiều hy vọng cho mọi người. Chỉ có điều không có một phân tiền lợi nhuận đâu/
- Tôi nguyên bản chẳng tính toán đến vấn đề lợi nhuận.
Long Mỹ Tâm phất tay, hơi có chút bất đắc dĩ:
- Anh chỉ là một tiểu quan, cả ngày đều giống trống bắt loa tạo phúc muôn dân. Bản cô nương sao có thể đứng ở đằng sau anh được chứ?
Tăng Nghị cười nói:
- Cô cũng không phải tự coi nhẹ mình thôi. Kỳ thật bản chất của cô cũng không tồi. Cảnh giới của tôi tuy rằng rất cao, nhưng nếu cô nỗ lực cố gắng thì vẫn còn có hy vọng.
Long Mỹ Tâm vui vẻ nói:
- Có lời khen tặng của tôi, anh có thể kiếm ăn không ít đấy.
- Khen tặng cũng chỉ là chuyện bình thường, tôi cũng không muốn hại cô.
Tăng Nghị cười. Hắn phát hiện cô công chúa kiêu ngạo trên đường cao tốc kỳ thật cũng có chút đáng yêu. Về phần bản kế hoạch này, hắn đối với Long Mỹ Tâm lại có một nhận thức mới.
Long Mỹ Tâm chuẩn bị thành lập một quỹ từ thiện chuyên môn giúp đỡ những người bệnh nặng nhưng lại bị gánh nặng thuốc men. Hơn nữa, định hướng sẽ hợp tác với viện Y học Nam Vân.
Mặc kệ là gia tộc David, hay là tập đoàn Bình Hải, bọn họ quyên tiền xây dựng viện Y học Nam Vân đều chứa đựng mong muốn hiệu quả và lợi ích trong đó. Còn Long Mỹ Tâm thì không cần bất luận một hồi báo nào. Cô chỉ đem quỹ từ thiện đầu cấp cho viện Y học Nam Vân. Thoạt nhìn thì mở rộng lực ảnh hưởng cho viện Y học Nam Vân, nhưng kỳ thật là thay Tăng Nghị nghĩ biện pháp, thay Tăng Nghị chia sẻ.
Cô vì Tăng Nghị mà suy xét, Tăng Nghị tất nhiên có thể hiểu được tâm ý của cô.
Đây chính là chỗ cao minh của Long Mỹ Tâm. Bản thân cô nói đầu tư thì nhất định sẽ đầu tư, nhưng mục đích cô đến Nam Giang cũng nhất định phải đạt tới.
- Thủ tục cụ thể tôi sẽ mau chóng cho người giải quyết. Đến lúc đó sẽ xuất ra một chương trình cụ thể.
Long Mỹ Tâm nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng còn có chỉ thị gì không?
Tăng Nghị nhìn đồng hồ, cười nói:
- Đến giờ ăn cơm rồi, hôm nay tôi mời khách, Long đại cô nương nể mặt giùm.
- Không đi, không phải yến tiệc tốt lành gì.
Long Mỹ Tâm từ chối.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Cứ như vậy đi, cô mời khách, còn tôi dự tiệc. Con người của tôi bây giờ còn không sợ hồng môn yến
- Tầm phào!
Long Mỹ Tâm đứng lên, oán hận liếc mắt nhìn Tăng Nghị một cái, sau đó bước ra cửa, phóng khoáng nói:
- Mau mang tiền mặt cho tôi. Chính anh đã tự dâng mình đến cửa, đừng trách tôi lòng lang dạ sói.
Yến Trị Đạo giật mình kinh hãi. Thư ký của Bí thư Tỉnh ủy thân phận đặc biệt, bình thường những cán bộ xếp hạng gần cuối trong các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khi gặp cũng phải thân thiết gọi một tiếng “Đường lão đệ”, lại càng không nói đến những người khác. Phóng nhãn toàn bộ tỉnh Nam Giang, có thể trước mặt Đường Hạo Nhiên thẳng thắt lưng chắc không có đến mấy người. Không nghĩ tới trong mạng lưới quan hệ của Tăng Nghị lại có người này. Thật sự là hùng mạnh đến thái quá.
- Nơi này thật sự rất náo nhiệt, tôi ở bên ngoài cũng có thể nghe được.
Đường Hạo Nhiên bước ào nói:
- Nghe nói Phó chủ nhiệm Tăng tiền nhiều thế lớn ở trong này, cơm chiều còn chưa ăn, không ngại cho tôi thêm một đôi đũa chứ?
Tăng Nghị khẩn trương mời Đường Hạo Nhiên ngồi, sau đó giới thiệu với mọi người, rồi bảo nhân viên phục vụ bỏ thêm vài món ăn.
- Phó chủ tịch thành phố Yến, hạng mục sân bay ngụ lại ở thành phố Long Sơn tôi ở tỉnh cũng có nghe.
Đường Hạo Nhiên sau khi ngồi xuống liền giơ cái ly lên nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến càng vất vả công lao càng lớn. Hôm nay gặp mặt, tôi phải kính anh một ly.
Nếu trước kia, Yến Trị Đạo khẳng định phải là thủ sủng nhược kinh khi người chủ động mời rượu mình lại là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy. Tuy nhiên, sau khi trải qua kinh thành một phen, Yến Trị Đạo ít nhiều cũng có chút thích ứng, cười nói:
- Cá nhân tôi chỉ là xuất lực mà thôi. Hạng mục lần này có thể thuận lợi có được, chủ yếu là vì thái độ kiên quyết của thành phố đã chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của tỉnh.
Đường Hạo Nhiên cùng mọi người uống vào vài ly rượu, bụng còn chưa ăn no thì liền có điện thoại, vội vàng cáo từ. Y là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, quanh năm suốt tháng khó mà có được thời điểm thanh nhàn.
Ba người uống vào một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm, Yến Trị Đạo đề xuất tan tiệc.
Tăng Nghị tiễn Yến Trị Đạo lên xe, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, có đồng chí tại văn phòng thường trú tại tỉnh đến đón, tôi không tiễn ngài nữa. Có cơ hội đến Long Sơn, tôi sẽ đến làm phiền ngài.
Yến Trị Đạo ngồi lên xe, xua tay cười nói:
- Không tiễn, không tiễn, trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn phải làm việc mà.
Khi Yến Trị Đạo rời khỏi, Tăng Nghị cùng với Cố Hiến Khôn ngồi xe rời khỏi khách sạn Giải Phóng.
- Vừa rồi đi cùng với Tăng Nghị là Phó chủ tịch thành phố Long Sơn Yến Trị Đạo sao?
Thường Tuấn Long từ trong phòng Giám đốc sở đi ra, từ xa đã nhìn thấy xe của Tăng Nghị. Y nói:
- Còn một người hình như là Cố Hiến Khôn của tập đoàn Danh Sĩ.
Tôn Dực chậm rãi bước đi thong thả, nghe xong lời nói của Thường Tuấn Long, sắc mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng cũng không yên. Tăng Nghị cùng Yến Trị Đạo quây cùng một chỗ, hơn nữa còn có Cố Hiến Khôn, vừa thấy thì biết chuyện này không ổn.
Thường Tuấn Long chậc chậc hai tiếng nói:
- Tôn thiếu, tôi thấy cái hạng mục kia của anh sợ là gặp khó khăn rồi.
Tôn Dực hừ lạnh một tiếng:
- Tuy nhiên chỉ là Cố Hiến Khôn, hẳn là có thể làm ra được cái gì chứ?
Thường Tuấn Long lắc đầu nói:
- Không nên khinh thường. Cố Hiến Khôn là người tuân theo quy cũ, nhưng Tăng Nghị lại là người không thành thật.
Tôn Dực quay đầu lại nói:
- Sao lại thế này? Đường đường là Thường thiếu của Thường gia, sau khi bị người ta tẩy lông, như thế nào ngay cả dũng khí cũng không còn?
Thường Tuấn Long mặt lúc ấy liền sa sầm xuống, cắn răng một cái, hướng xe mình đi tới, trong lòng tức nghẹn. Nếu tiểu tử anh muốn tìm cái chết, bố cũng không ngăn cản đâu. Chờ cho anh gặp rủi ro thì lúc đó sẽ biết Tăng Nghị là người khó dây vào.
Tôn Dực nhìn Thường Tuấn Long rời khỏi, khinh thường mỉm cười một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử anh lúc trước hay cười nhạo tôi là nhị ca, như thế nào cũng không nghĩ lại chính mình cũng có ngày hôm nay.
Tôn Dực đi theo phía sau, cũng hướng đến bãi đậu xe. Y không sợ Cố Hiến Khôn. Cố gia ở tỉnh Nam Giang chỉ là quá khứ rồi. Hạng mục sân bay ở Long Sơn, y quyết tâm muốn bắt được.
Hạng mục hồ Tinh Tinh tuy rằng thoạt nhìn không tồi, nhưng dù sao rất khó trong khoảng thời gian ngắn nhìn thấy được hiệu quả và lợi ích. Bên kia máy móc khởi động, anh ở bên này phải nhanh chóng đập tiền. Nếu không công trình sẽ phải ngừng lại. Còn hạng mục sân bay ở Long Sơn thì lại khác. Đây là công trình chính phủ dân sinh, một khi lên ngựa thì sẽ không bị đình trệ. Tổng quy mô đầu tư sẽ lên đến mười sáu tỷ. Chỉ cần có thể nhận xây dựng thì ít nhất cũng kiếm được lợi nhuận bốn năm trăm triệu.
Tôn Dực đã hỏi thăm qua, hạng mục này tình huống tài chính rất tốt. Tổng cục hàng không dân dụng gánh vác một nửa phí dụng. Khoản tiền này rất nhanh có thể được đưa xuống dưới. Huyện Nam Vân phụ trách một phần ba tài chính. Như vậy, thành phố Long Sơn cũng không ra một phân tiền. Ít nhất trong vòng hai năm, công trình này sẽ không xuất hiện tình trạng tài chính bị thiếu hụt, rất ổn thỏa.
Nguyên nhân chính vì như thế Tôn Dực mới quyết định ra tay. Công trình này chỉ cần bắt được, mặc kệ là mình làm hay là bán đi thì đều có nước luộc cả. Hơn nữa, làm sân bay tuyệt đối sẽ không dám khất nợ công trình.
Tuy nhiên, Tôn Dực cũng không tính toán mình sẽ làm công trình này. Khi quyền nhận thầu đến tay, y sẽ bán cho cấp dưới, chính mình phụ trách lấy tiền mặt là được.
Tôn Dực gần đây khá túng tiền. Vì khoản nợ làm phim năm ngoái, hạng mục hồ Tinh Tinh trước mặt cũng không góp tiền gì được. Tôn Dực khi đến Nam Giang, gần như là hai bàn tay trắng. Việc thu mua công ty Xây dựng Phi Long và tham dự hạng mục hồ Tinh Tinh đều là dựa vào chiêu bài rực rỡ công tử của Chủ tịch tỉnh.
Đương nhiên, Tôn Dực cũng còn có tâm tư khác, tuy rằng đóng phim không kiếm được tiền, nhưng khi có tiền, y vẫn muốn làm lại mấy bộ. Nếu không cho ra được một vài bộ phim gây tiếng vang, mặt mũi của y làm sao mà có thể lấy về được.
Tăng Nghị đang trong phòng làm việc xem văn kiện thì thấy ngoài cửa sổ thấy có ảnh người lắc lư vài cái, liền nói:
- Vào đi!
Long Mỹ Tâm đẩy cửa bước vào, buồn bực nói:
- Thật đúng thính như mũi chó! Tôi còn chưa gõ cửa thì anh đã biết.
- Tôi đã nói rất nhiều lần, đây gọi là khứu giác chính trị.
Tăng Nghị trầm giọng nói:
- Thôi đi, dù sao thì cô cũng không hiểu đâu.
- Tôi nghe sao giống hương thiết ngọc quá đi.
Long Mỹ Tâm bĩu môi, khinh thường nói:
- Anh nếu thật sự có khứu giác chính trị thì đã sớm ôm bản cô nương không buông tay rồi.
Nói xong, Long Mỹ Tâm đem một túi văn kiện quăng lên bàn làm việc của Tăng Nghị, sau đó tự nhiên phóng khoáng ngồi trên ghế sofa tiếp khách.
Tăng Nghị cầm lấy túi văn kiện hỏi:
- Đây là cái gì?
- Phương án kế hoạch đầu tư. Phó chủ nhiệm Tăng xem qua.
Long Mỹ Tâm nói một tiếng rồi dựa vào thế sofa, bày ra bộ dạng chán muốn chết.
Tăng Nghị hơi cau mày nói:
- Xem ra cô đúng là nóng vội. Để tôi xem xem.
Nói xong, Tăng Nghị mở túi văn kiện, từ bên trong rút ra vài tờ giấy.
Chỉ nhìn một tiêu đề thôi, Tăng Nghị liền mỉm cười, không khỏi lắc đầu, sau đó tiếp tục xem.
Long Mỹ Tâm quan sát vẻ mặt biến hóa của Tăng Nghị, trên mặt hiện ra ý cười. Cô đối với phương án đầu tư này của mình rất hài lòng, tuyệt đối có thể hơn Thôi Ân Hi một cái đầu.
Tăng Nghị rất nhanh xem xong văn kiện, nói:
- Cô chuẩn bị làm chuyện này?
- Vì sao anh đối với bản cô nương luôn có một thái độ hoài nghi?
Long Mỹ Tâm hỏi:
- Tôi trước kia có lừa gạt tiền của ai bao giờ không?
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!
Tăng Nghị cười đứng lên:
- Hạng mục này khẳng định sẽ giống như cô đầu tư vào Tướng Quân Trà, có thể mang lại nhiều hy vọng cho mọi người. Chỉ có điều không có một phân tiền lợi nhuận đâu/
- Tôi nguyên bản chẳng tính toán đến vấn đề lợi nhuận.
Long Mỹ Tâm phất tay, hơi có chút bất đắc dĩ:
- Anh chỉ là một tiểu quan, cả ngày đều giống trống bắt loa tạo phúc muôn dân. Bản cô nương sao có thể đứng ở đằng sau anh được chứ?
Tăng Nghị cười nói:
- Cô cũng không phải tự coi nhẹ mình thôi. Kỳ thật bản chất của cô cũng không tồi. Cảnh giới của tôi tuy rằng rất cao, nhưng nếu cô nỗ lực cố gắng thì vẫn còn có hy vọng.
Long Mỹ Tâm vui vẻ nói:
- Có lời khen tặng của tôi, anh có thể kiếm ăn không ít đấy.
- Khen tặng cũng chỉ là chuyện bình thường, tôi cũng không muốn hại cô.
Tăng Nghị cười. Hắn phát hiện cô công chúa kiêu ngạo trên đường cao tốc kỳ thật cũng có chút đáng yêu. Về phần bản kế hoạch này, hắn đối với Long Mỹ Tâm lại có một nhận thức mới.
Long Mỹ Tâm chuẩn bị thành lập một quỹ từ thiện chuyên môn giúp đỡ những người bệnh nặng nhưng lại bị gánh nặng thuốc men. Hơn nữa, định hướng sẽ hợp tác với viện Y học Nam Vân.
Mặc kệ là gia tộc David, hay là tập đoàn Bình Hải, bọn họ quyên tiền xây dựng viện Y học Nam Vân đều chứa đựng mong muốn hiệu quả và lợi ích trong đó. Còn Long Mỹ Tâm thì không cần bất luận một hồi báo nào. Cô chỉ đem quỹ từ thiện đầu cấp cho viện Y học Nam Vân. Thoạt nhìn thì mở rộng lực ảnh hưởng cho viện Y học Nam Vân, nhưng kỳ thật là thay Tăng Nghị nghĩ biện pháp, thay Tăng Nghị chia sẻ.
Cô vì Tăng Nghị mà suy xét, Tăng Nghị tất nhiên có thể hiểu được tâm ý của cô.
Đây chính là chỗ cao minh của Long Mỹ Tâm. Bản thân cô nói đầu tư thì nhất định sẽ đầu tư, nhưng mục đích cô đến Nam Giang cũng nhất định phải đạt tới.
- Thủ tục cụ thể tôi sẽ mau chóng cho người giải quyết. Đến lúc đó sẽ xuất ra một chương trình cụ thể.
Long Mỹ Tâm nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng còn có chỉ thị gì không?
Tăng Nghị nhìn đồng hồ, cười nói:
- Đến giờ ăn cơm rồi, hôm nay tôi mời khách, Long đại cô nương nể mặt giùm.
- Không đi, không phải yến tiệc tốt lành gì.
Long Mỹ Tâm từ chối.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Cứ như vậy đi, cô mời khách, còn tôi dự tiệc. Con người của tôi bây giờ còn không sợ hồng môn yến
- Tầm phào!
Long Mỹ Tâm đứng lên, oán hận liếc mắt nhìn Tăng Nghị một cái, sau đó bước ra cửa, phóng khoáng nói:
- Mau mang tiền mặt cho tôi. Chính anh đã tự dâng mình đến cửa, đừng trách tôi lòng lang dạ sói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.