Chương 85: Hồi mã thương
Ngân Hà Cửu Thiên
09/06/2014
Trần Long quay lại nhìn, thấy Tăng Nghị, thầm nghĩ: hỏng rồi, đúng là Tăng Nghị dây vào bọn Viên Văn Kiệt. Y giơ tay lên, định ngăn Tăng Nghị lại, nhưng thấy Tăng Nghị trừng mắt, hoảng sợ, ngẩn người ra, không dám cản nữa.
Tăng Nghị mặt mày xanh mét, đến trước mặt đám ác ôn kia, nói:
- Các người này, lần trước bị đòn, bài học còn chưa đủ hay sao mà mau quên quá!
Mặt sẹo và tên đen gầy hết sức đau đầu, họ đã từng nếm đòn của Tăng Nghị, Tăng Nghị xuất hiện, họ sợ là chuyện hôm nay không xong.
- Thầy thuốc Tăng, lần này chúng tôi làm theo lệnh của cơ quan giải phóng mặt bằng, tiến hành công tác cưỡng chế phá dỡ. Chúng tôi chấp hành quyết định anh minh của chính phủ, xin anh đừng can thiệp!
Tăng Nghị không thèm nhìn thẳng mặt đối phương, nói:
- Phải không? Thông báo cưỡng chế phá dỡ đâu, lấy ra cho tôi xem!
Mặt sẹo lập tức nổi giận, thông báo cưỡng chế phá dỡ còn chưa có, là do Viên Văn Kiệt sai nhóm mình tới đây trước, phủ đầu cư dân ở đây.
- Thầy thuốc Tăng, chuyện này…
- Không lấy ra được thì cút ngay cho tôi!
Tăng Nghị quát lên.
Đám ác ôn sau lưng Mặt Sẹo lập tức nổi giận, giơ ống tuýp ra chỉ vào Tăng Nghị:
- Tiểu tử, muốn chết phải không? Có tin hay không, lão gia đây thịt mày ngay tại chỗ!
Tên đen gầy giơ tay che phía trước đám ác ôn, nói với Tăng Nghị:
- Thầy thuốc Tăng, việc này không liên quan đến anh, anh coi như không thấy gì cả. Tôi biết anh, nhưng đám huynh đệ của tôi không biết anh, lát nữa nếu anh bị thương tổn, sẽ không tốt đâu!
Tăng Nghị cười lạnh:
- Anh là cái thá gì, dám nói chuyện với tôi như vậy!
Tên đen gầy thấy Tăng Nghị không nể mặt, khuôn mặt lập tức lúc đỏ, lúc đen, cực kỳ phẫn nộ. Lần trước y bị Tăng Nghị đánh một trận, là tài nghệ không bằng người, nhưng hôm nay phía mình có nhiều người như vậy, sợ cái đ.. gì? Dù tiểu tử này có võ nghệ, chẳng lẽ có thể đánh ngã một lúc mười mấy người hay sao?
- Thầy thuốc Tăng, anh cần phải hiểu rõ, nếu không có sự đồng ý của cấp trên, làm sao chúng tôi dám cưỡng chế phá dỡ như vậy? Anh muốn làm ầm ĩ lên, cũng không được đâu!
Tên đen gầy oán hận nhìn Tăng Nghị, mắt lộ vẻ uy hiếp.
- Anh muốn dạy dỗ tôi sao?
Tăng Nghị nhướng mày, mắt âm trầm nhìn chằm chằm tên đen gầy.
Bị sat khí trong mắt Tăng Nghị đột nhiên toát ra, đầy uy hiếp, tên đen gầy không tự chủ được, lui ra sau mấy bước, ngoài miệng vẫn cứng rắn nói:
- Là tôi muốn nhắc nhở anh!
Thấy tình hình không ổn, Mặt Sẹo chạy tới, bật cười ha hả:
- Thầy thuốc Tăng, làm cái gì thế, anh muốn thế nào?
Mặt Sẹo hiểu rõ, không đáng đắc tội với Tăng Nghị, nghe nói Cục trưởng Cục công an thành phố Đỗ Nhược xưng huynh gọi đệ với Tăng Nghị. Hôm nay nếu quả thật động thủ, Cục trưởng Đỗ mà biết, phái mình dù có mười mấy người, cũng không là gì. Lần trước, mùi vị bị nhốt ở Cục công an, quả thật nghĩ lại mà kinh.
- Vừa rồi không phải tôi đã nói rõ ràng sao?
Tăng Nghị nhìn Mặt Sẹo:
- Không đưa ra được thông báo cưỡng chế, cút ngay cho tôi!
Mặt của Mặt Sẹo co rút lại, trong lòng y hết sức tức giận, tuy nhiên suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nhịn. Nếu thằng họ Tăng nhà mày nhảy ra làm kẻ “thấy chuyện bất bình chẳng tha”, thì chúng tao sẽ cho mày chút thể diện, nhưng lần sau chúng tao đến, mày còn dám cản trở thế này, thì mày sẽ biết thế nào là lễ độ.
Tao cũng không tin, mày có thể cả ngày không làm gì cả, hai mươi bốn giờ giữ lấy chỗ này.
Mặt Sẹo nghĩ đến đây, vung tay lên, nói:
- Các anh em, hôm nay cho thầy thuốc Tăng chút mặt mũi, chúng ta rút lui!
Tên đen gầy cũng biết là hôm nay không thể làm được việc, ngoài tên Tăng Nghị này ra, tên cảnh sát lần trước bắt mình, đang đứng xa xa như hổ rình mồi. Cảnh sát có mặt, cho thấy hiện giờ ở trên chưa thống nhất ý kiến, có lẽ còn hy vọng sự tình có thể giải quyết ổn thỏa được, nếu không, trong những trường hợp như thế này, cảnh sát đều tránh không lộ mặt.
Tuy nhiên tên đen gầy không cam lòng, y giơ ống tuýp chỉ vào cư dân, nói:
- Đừng tưởng rằng trốn được một lần, có thể trốn được mười năm. Chỗ này không thể tránh khỏi bị phá dỡ. Hôm nay bố làm công tác tư tưởng cho chúng mày trước, đợi có thông báo cưỡng chế phá dỡ, chúng tao lại đến làm, chứ không phải chỉ nói đơn giản như vậy đâu!
Đám ác ôn tuy khó chịu, nhưng thấy tên cầm đầu lên tiếng, liền hạ ống tuýp xuống, nghênh ngang rời khỏi hiện trường.
Các cư dân lập tức cùng hoan hô, hát vang bài quốc ca.
Lúc này Trần Long mới bước tới, kéo Tăng Nghị rời khỏi chỗ đó, nói:
- Sao cậu lại kích động như vậy? Hành động theo cảm tính như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề!
Tăng Nghị cả giận nói:
- Hậu quả như thế nào mặc kệ, chẳng lẽ đứng nhìn những tên côn đồ đó dùng ống tuýp đánh dân chúng máu thịt tan nát?
Trần Long biết tính Tăng Nghị, cũng không cãi lại, nói:
- Tốt nhất là phải nghĩ cách, khiến ở trên làm áp lực, trừ khi Viên Văn Kiệt đồng ý lùi một bước, nếu không việc này không thể giải quyết thích đáng.
Tăng Nghị cũng hiểu được điều này, hắn có thể ngăn cản được một lần, hai lần, nhưng không thể ngăn cản mãi được, chỉ cần cơ quan giải phóng mặt bằng đưa ra thông báo cưỡng chế phá dỡ, những gì không hợp pháp, cũng thành có hợp pháp, đến lúc đó, một mình mình, không thể nào ngăn được nữa. Trần Long nói đúng, phải hoàn toàn giải quyết việc này, nhất định phải khiến Viên Văn Kiệt lui bước, khiến y tiến hành bồi thường theo quy định của thành phố, đây mới là biện pháp giải quyết vấn đề một cách căn bản.
Tăng Nghị hơi buồn bực, lần này Phương Nam Quốc đi không đúng lúc rồi, nếu ông ta ở Nam Giang, mình có thể nói giúp mấy câu cho những người dân này. Nhưng hiện giờ không có ông ta, hắn lại không có ảnh hưởng gì với mấy lãnh đạo chủ yếu khác của tỉnh, việc này rất khó xử lý.
- Tôi sẽ nghĩ cách.
Tăng Nghị nghiêm mặt nói.
Trần Long thở dài, trong lòng y cũng hết sức thông cảm mấy người dân ở khu này, nhưng cũng như Tăng Nghị, y lực bất tòng tâm, không biết phải giúp họ bằng cách nào. Là một phần tử trong bộ máy chuyên chính, y biết rõ, nếu các cư dan ở đây cứ tiếp tục làm ầm ĩ, cho dù không cưỡng chế phá dỡ, xuất phát từ sự cần thiết duy trì ổn định, lãnh đạo cấp cao chắc chắn cũng sẽ áp dụng biện pháp chuyên chính.
Trần Long nói:
- Hiện giờ, đối với khu này, lãnh đạo ở trên còn lưỡng lự có nên cưỡng chế phá dỡ hay không, việc này có thể sẽ kéo dài vài ngày.
Tăng Nghị gật đầu, xem ra mình phải mau chóng nghĩ ra biện pháp. Lúc này hắn lại thấm thía cảm giác bất lực của loại người thấp cổ bé miệng, nếu không có quyền lực, muốn làm chuyện gì đó, cũng rất khó.
Trần Long lại khuyên Tăng Nghị khẩn trương chuyển nhà, tuy nhiên Tăng Nghị quyết tâm, không thấy được chuyện ở đây được giải quyết thỏa đáng, hắn tuyệt đối không chuyển đi.
Trần Long bất đắc dĩ, đợi Tăng Nghị đi khỏi, y lại đến chỗ các cư dân, khuyên họ giải tán, vừa dụ dỗ vừa gạt gẫm, mới khiến họ chịu trở về nhà.
Tăng Nghị nghĩ tạm thời không có việc gì, bèn đến Sở Y tế làm việc, khi tan việc về đến phòng khám, đã là hoàng hôn, sắc trời hơi u ám.
Đang định đẩy cửa bước vào, phía trước vang lên tiếng kêu to:
- Cứu mạng!
Tăng Nghị quay lại, nhìn thấy một người đang chạy tới, cả người đầy máu, theo sau là mấy tên thanh niên cầm ống tuýp trong tay.
Người kia chạy được vài bước, đột nhiên té ngã trên mặt đất, các tên thanh niên đuổi theo sau, vung ống tuýp lên đập xuống, một tên hét lớn:
- Đồ chó đẻ chõ mõm vào việc của người khác! Đẻ bố mày xem xương cốt mày cứng rắn hay gậy sắt của bố mày đây cứng rắn hơn.
Các loại gậy gộc liên tục giáng xuống, người kia kêu lên đau đớn, nhưng rất nhanh, tiếng kêu liền yếu dần.
- Dừng tay!
Tăng Nghị hét lớn một tiếng, chạy tới, tung một cú đá, một tên thanh niên liền văng đi mấy mét. Lúc này hắn đã nhận ra, mấy tên này là những tên theo Mặt Sẹo hồi trưa.
Tăng Nghị hết sức phẫn nộ, ra tay không chút lưu tình, hắn túm lấy cánh tay một tên ác ôn, giật một cái trật khớp, sau đó vặn ngược lại thật mạnh, lại còn lắc lắc mấy cái, coi như hoàn toàn làm cánh tay tên kia rơi rụng, cho dù có thần tiên ra tay, cũng không thể giúp y cử động bình thường được nữa.
Một tên ác ôn khác vung ống tuýp định đập hắn, Tăng Nghị nghiêng người tránh, chợt nghe “rắc” một tiếng, đối phương ngửa mặt bay đi mấy mét, té tên mặt đất, miệng hộc máu, đủ biết chắc chắn đã bị gãy mấy cái xương xườn.
Mấy tên còn lại thấy vậy, biết Tăng Nghị lợi hại, xúm vào đỡ đồng bọn dậy, la lối một chút, rồi kéo đi hết.
Tăng Nghị cũng không đuổi theo, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, xem thương thế của người kia. Vuốt vuốt máu trên mặt người đàn ông, hắn mới nhận ra, người đó chính là Mạnh Quần Sinh, người hồi trưa tụ tập cư dân ở khu nhà cũ.
Vạch mí mắt Mạnh Quần Sinh ra, ánh mắt ông ta đã bắt đầu tán lạc, Tăng Nghị vỗi vàng mở hòm thuốc của mình, lấy một bình sứ ra, đổ ra mấy viên thuốc màu đỏ, rồi mở miệng Mạnh Quần Sinh, nhét vào.
Qua một lúc lâu, chợt nghe trong mũi Mạnh Quần Sinh phát ra tiếng thở, sau đó ông ta bắt đầu thở dồn dập. Tăng Nghị biết mạng của Mạnh quần Sinh xem như có thể giữ được, hắn lại vội vàng kiểm tra các vết thương, làm cầm máu, rồi gọi cho số 120, để xe cứu thướng chạy tới hiện trường.
Một giờ sau, bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân tỉnh, bác sĩ ngoại khoa báo cáo với Thiệu Hải Ba:
- Trên người bệnh nhân gãy xương nhiều chỗ, xương tay chân đều bị gãy, trong đó tay phải nghiêm trọng nhất, cẳng tay gãy ba chỗ, cánh tay gãy năm chỗ, xương cốt dập nát, tôi thấy rất khó khôi phục. Tuy nhiên, chuyên gia Tăng đã thử dùng thủ pháp nắn xương về vị trí cũ, trước mắt còn chưa biết hiệu quả thế nào.
Thiệu Hải Ba biết đây là chuyện đổ máu do cưỡng chế phá dỡ nhà, bởi vì phòng bên cạnh cũng có một người bị thương, thương thế cũng khá nặng.
Vị bác sĩ lại báo cáo:
- Cũng may không nguy hại đến tính mạng, mấy mảnh xương chèn vào nội tạng đã được lấy ra.
Qua hơn mười phút, Tăng Nghị từ phòng giải phẫu đi ra, thoạt nhìn có phần mỏi mệt, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy phẫn nộ.
- Sư đệ, thế nào?
Thiệu Hải Ba vội bước len trước.
- Xương cốt đã được em nắn lại, tình hình không thể lạc quan, có lẽ chỉ có thể khôi phụ được bảy tám phần!
Tăng Nghị không thể không phẫn nộ, hôm nay nếu không gặp được mình, mạng Mạnh Quần Sinh chắc chắn kết thúc.
- Thạt sự là vô pháp vô thiên, không tưởng tượng nổi, giữa ban ngày ban mặt, lại xảy ra chuyện như vậy!
Thiệu Hải Ba cũng rất khiếp sợ, y đã biết các chi tiết của vụ này từ miệng của những người dân đưa người bị thương ở phòng bên cạnh đến bệnh viện kể lại.
Buổi sáng, sau khi Tăng Nghị đuổi bọn côn đồ đến cưỡng chế phá dỡ đi, cư dân xung quanh cũng chầm chậm tản ra về nhà. Đúng lúc mọi người đang ăn cơm chiều, tên đen gầy lại dẫn đội cưỡng chế phá dỡ tới, mang theo cả xe nâng, chuẩn bị phá dỡ tòa nhà cũ, lúc ấy chỉ có Mạnh Quần Sinh và một nhân viên khác có mặt.
Cư dân xung quanh nghe tin chạy tới hỗ trợ, đám lưu manh liền bỏ lại xe nâng chạy, hiện trường chỉ còn lại nhân viên kia trong vũng máu, mọi người liền khẩn trương đưa y vào bệnh viện. Mạnh Quần Sinh là do Tăng Nghị đưa tới.
Tăng Nghị mặt mày xanh mét, đến trước mặt đám ác ôn kia, nói:
- Các người này, lần trước bị đòn, bài học còn chưa đủ hay sao mà mau quên quá!
Mặt sẹo và tên đen gầy hết sức đau đầu, họ đã từng nếm đòn của Tăng Nghị, Tăng Nghị xuất hiện, họ sợ là chuyện hôm nay không xong.
- Thầy thuốc Tăng, lần này chúng tôi làm theo lệnh của cơ quan giải phóng mặt bằng, tiến hành công tác cưỡng chế phá dỡ. Chúng tôi chấp hành quyết định anh minh của chính phủ, xin anh đừng can thiệp!
Tăng Nghị không thèm nhìn thẳng mặt đối phương, nói:
- Phải không? Thông báo cưỡng chế phá dỡ đâu, lấy ra cho tôi xem!
Mặt sẹo lập tức nổi giận, thông báo cưỡng chế phá dỡ còn chưa có, là do Viên Văn Kiệt sai nhóm mình tới đây trước, phủ đầu cư dân ở đây.
- Thầy thuốc Tăng, chuyện này…
- Không lấy ra được thì cút ngay cho tôi!
Tăng Nghị quát lên.
Đám ác ôn sau lưng Mặt Sẹo lập tức nổi giận, giơ ống tuýp ra chỉ vào Tăng Nghị:
- Tiểu tử, muốn chết phải không? Có tin hay không, lão gia đây thịt mày ngay tại chỗ!
Tên đen gầy giơ tay che phía trước đám ác ôn, nói với Tăng Nghị:
- Thầy thuốc Tăng, việc này không liên quan đến anh, anh coi như không thấy gì cả. Tôi biết anh, nhưng đám huynh đệ của tôi không biết anh, lát nữa nếu anh bị thương tổn, sẽ không tốt đâu!
Tăng Nghị cười lạnh:
- Anh là cái thá gì, dám nói chuyện với tôi như vậy!
Tên đen gầy thấy Tăng Nghị không nể mặt, khuôn mặt lập tức lúc đỏ, lúc đen, cực kỳ phẫn nộ. Lần trước y bị Tăng Nghị đánh một trận, là tài nghệ không bằng người, nhưng hôm nay phía mình có nhiều người như vậy, sợ cái đ.. gì? Dù tiểu tử này có võ nghệ, chẳng lẽ có thể đánh ngã một lúc mười mấy người hay sao?
- Thầy thuốc Tăng, anh cần phải hiểu rõ, nếu không có sự đồng ý của cấp trên, làm sao chúng tôi dám cưỡng chế phá dỡ như vậy? Anh muốn làm ầm ĩ lên, cũng không được đâu!
Tên đen gầy oán hận nhìn Tăng Nghị, mắt lộ vẻ uy hiếp.
- Anh muốn dạy dỗ tôi sao?
Tăng Nghị nhướng mày, mắt âm trầm nhìn chằm chằm tên đen gầy.
Bị sat khí trong mắt Tăng Nghị đột nhiên toát ra, đầy uy hiếp, tên đen gầy không tự chủ được, lui ra sau mấy bước, ngoài miệng vẫn cứng rắn nói:
- Là tôi muốn nhắc nhở anh!
Thấy tình hình không ổn, Mặt Sẹo chạy tới, bật cười ha hả:
- Thầy thuốc Tăng, làm cái gì thế, anh muốn thế nào?
Mặt Sẹo hiểu rõ, không đáng đắc tội với Tăng Nghị, nghe nói Cục trưởng Cục công an thành phố Đỗ Nhược xưng huynh gọi đệ với Tăng Nghị. Hôm nay nếu quả thật động thủ, Cục trưởng Đỗ mà biết, phái mình dù có mười mấy người, cũng không là gì. Lần trước, mùi vị bị nhốt ở Cục công an, quả thật nghĩ lại mà kinh.
- Vừa rồi không phải tôi đã nói rõ ràng sao?
Tăng Nghị nhìn Mặt Sẹo:
- Không đưa ra được thông báo cưỡng chế, cút ngay cho tôi!
Mặt của Mặt Sẹo co rút lại, trong lòng y hết sức tức giận, tuy nhiên suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nhịn. Nếu thằng họ Tăng nhà mày nhảy ra làm kẻ “thấy chuyện bất bình chẳng tha”, thì chúng tao sẽ cho mày chút thể diện, nhưng lần sau chúng tao đến, mày còn dám cản trở thế này, thì mày sẽ biết thế nào là lễ độ.
Tao cũng không tin, mày có thể cả ngày không làm gì cả, hai mươi bốn giờ giữ lấy chỗ này.
Mặt Sẹo nghĩ đến đây, vung tay lên, nói:
- Các anh em, hôm nay cho thầy thuốc Tăng chút mặt mũi, chúng ta rút lui!
Tên đen gầy cũng biết là hôm nay không thể làm được việc, ngoài tên Tăng Nghị này ra, tên cảnh sát lần trước bắt mình, đang đứng xa xa như hổ rình mồi. Cảnh sát có mặt, cho thấy hiện giờ ở trên chưa thống nhất ý kiến, có lẽ còn hy vọng sự tình có thể giải quyết ổn thỏa được, nếu không, trong những trường hợp như thế này, cảnh sát đều tránh không lộ mặt.
Tuy nhiên tên đen gầy không cam lòng, y giơ ống tuýp chỉ vào cư dân, nói:
- Đừng tưởng rằng trốn được một lần, có thể trốn được mười năm. Chỗ này không thể tránh khỏi bị phá dỡ. Hôm nay bố làm công tác tư tưởng cho chúng mày trước, đợi có thông báo cưỡng chế phá dỡ, chúng tao lại đến làm, chứ không phải chỉ nói đơn giản như vậy đâu!
Đám ác ôn tuy khó chịu, nhưng thấy tên cầm đầu lên tiếng, liền hạ ống tuýp xuống, nghênh ngang rời khỏi hiện trường.
Các cư dân lập tức cùng hoan hô, hát vang bài quốc ca.
Lúc này Trần Long mới bước tới, kéo Tăng Nghị rời khỏi chỗ đó, nói:
- Sao cậu lại kích động như vậy? Hành động theo cảm tính như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề!
Tăng Nghị cả giận nói:
- Hậu quả như thế nào mặc kệ, chẳng lẽ đứng nhìn những tên côn đồ đó dùng ống tuýp đánh dân chúng máu thịt tan nát?
Trần Long biết tính Tăng Nghị, cũng không cãi lại, nói:
- Tốt nhất là phải nghĩ cách, khiến ở trên làm áp lực, trừ khi Viên Văn Kiệt đồng ý lùi một bước, nếu không việc này không thể giải quyết thích đáng.
Tăng Nghị cũng hiểu được điều này, hắn có thể ngăn cản được một lần, hai lần, nhưng không thể ngăn cản mãi được, chỉ cần cơ quan giải phóng mặt bằng đưa ra thông báo cưỡng chế phá dỡ, những gì không hợp pháp, cũng thành có hợp pháp, đến lúc đó, một mình mình, không thể nào ngăn được nữa. Trần Long nói đúng, phải hoàn toàn giải quyết việc này, nhất định phải khiến Viên Văn Kiệt lui bước, khiến y tiến hành bồi thường theo quy định của thành phố, đây mới là biện pháp giải quyết vấn đề một cách căn bản.
Tăng Nghị hơi buồn bực, lần này Phương Nam Quốc đi không đúng lúc rồi, nếu ông ta ở Nam Giang, mình có thể nói giúp mấy câu cho những người dân này. Nhưng hiện giờ không có ông ta, hắn lại không có ảnh hưởng gì với mấy lãnh đạo chủ yếu khác của tỉnh, việc này rất khó xử lý.
- Tôi sẽ nghĩ cách.
Tăng Nghị nghiêm mặt nói.
Trần Long thở dài, trong lòng y cũng hết sức thông cảm mấy người dân ở khu này, nhưng cũng như Tăng Nghị, y lực bất tòng tâm, không biết phải giúp họ bằng cách nào. Là một phần tử trong bộ máy chuyên chính, y biết rõ, nếu các cư dan ở đây cứ tiếp tục làm ầm ĩ, cho dù không cưỡng chế phá dỡ, xuất phát từ sự cần thiết duy trì ổn định, lãnh đạo cấp cao chắc chắn cũng sẽ áp dụng biện pháp chuyên chính.
Trần Long nói:
- Hiện giờ, đối với khu này, lãnh đạo ở trên còn lưỡng lự có nên cưỡng chế phá dỡ hay không, việc này có thể sẽ kéo dài vài ngày.
Tăng Nghị gật đầu, xem ra mình phải mau chóng nghĩ ra biện pháp. Lúc này hắn lại thấm thía cảm giác bất lực của loại người thấp cổ bé miệng, nếu không có quyền lực, muốn làm chuyện gì đó, cũng rất khó.
Trần Long lại khuyên Tăng Nghị khẩn trương chuyển nhà, tuy nhiên Tăng Nghị quyết tâm, không thấy được chuyện ở đây được giải quyết thỏa đáng, hắn tuyệt đối không chuyển đi.
Trần Long bất đắc dĩ, đợi Tăng Nghị đi khỏi, y lại đến chỗ các cư dân, khuyên họ giải tán, vừa dụ dỗ vừa gạt gẫm, mới khiến họ chịu trở về nhà.
Tăng Nghị nghĩ tạm thời không có việc gì, bèn đến Sở Y tế làm việc, khi tan việc về đến phòng khám, đã là hoàng hôn, sắc trời hơi u ám.
Đang định đẩy cửa bước vào, phía trước vang lên tiếng kêu to:
- Cứu mạng!
Tăng Nghị quay lại, nhìn thấy một người đang chạy tới, cả người đầy máu, theo sau là mấy tên thanh niên cầm ống tuýp trong tay.
Người kia chạy được vài bước, đột nhiên té ngã trên mặt đất, các tên thanh niên đuổi theo sau, vung ống tuýp lên đập xuống, một tên hét lớn:
- Đồ chó đẻ chõ mõm vào việc của người khác! Đẻ bố mày xem xương cốt mày cứng rắn hay gậy sắt của bố mày đây cứng rắn hơn.
Các loại gậy gộc liên tục giáng xuống, người kia kêu lên đau đớn, nhưng rất nhanh, tiếng kêu liền yếu dần.
- Dừng tay!
Tăng Nghị hét lớn một tiếng, chạy tới, tung một cú đá, một tên thanh niên liền văng đi mấy mét. Lúc này hắn đã nhận ra, mấy tên này là những tên theo Mặt Sẹo hồi trưa.
Tăng Nghị hết sức phẫn nộ, ra tay không chút lưu tình, hắn túm lấy cánh tay một tên ác ôn, giật một cái trật khớp, sau đó vặn ngược lại thật mạnh, lại còn lắc lắc mấy cái, coi như hoàn toàn làm cánh tay tên kia rơi rụng, cho dù có thần tiên ra tay, cũng không thể giúp y cử động bình thường được nữa.
Một tên ác ôn khác vung ống tuýp định đập hắn, Tăng Nghị nghiêng người tránh, chợt nghe “rắc” một tiếng, đối phương ngửa mặt bay đi mấy mét, té tên mặt đất, miệng hộc máu, đủ biết chắc chắn đã bị gãy mấy cái xương xườn.
Mấy tên còn lại thấy vậy, biết Tăng Nghị lợi hại, xúm vào đỡ đồng bọn dậy, la lối một chút, rồi kéo đi hết.
Tăng Nghị cũng không đuổi theo, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, xem thương thế của người kia. Vuốt vuốt máu trên mặt người đàn ông, hắn mới nhận ra, người đó chính là Mạnh Quần Sinh, người hồi trưa tụ tập cư dân ở khu nhà cũ.
Vạch mí mắt Mạnh Quần Sinh ra, ánh mắt ông ta đã bắt đầu tán lạc, Tăng Nghị vỗi vàng mở hòm thuốc của mình, lấy một bình sứ ra, đổ ra mấy viên thuốc màu đỏ, rồi mở miệng Mạnh Quần Sinh, nhét vào.
Qua một lúc lâu, chợt nghe trong mũi Mạnh Quần Sinh phát ra tiếng thở, sau đó ông ta bắt đầu thở dồn dập. Tăng Nghị biết mạng của Mạnh quần Sinh xem như có thể giữ được, hắn lại vội vàng kiểm tra các vết thương, làm cầm máu, rồi gọi cho số 120, để xe cứu thướng chạy tới hiện trường.
Một giờ sau, bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân tỉnh, bác sĩ ngoại khoa báo cáo với Thiệu Hải Ba:
- Trên người bệnh nhân gãy xương nhiều chỗ, xương tay chân đều bị gãy, trong đó tay phải nghiêm trọng nhất, cẳng tay gãy ba chỗ, cánh tay gãy năm chỗ, xương cốt dập nát, tôi thấy rất khó khôi phục. Tuy nhiên, chuyên gia Tăng đã thử dùng thủ pháp nắn xương về vị trí cũ, trước mắt còn chưa biết hiệu quả thế nào.
Thiệu Hải Ba biết đây là chuyện đổ máu do cưỡng chế phá dỡ nhà, bởi vì phòng bên cạnh cũng có một người bị thương, thương thế cũng khá nặng.
Vị bác sĩ lại báo cáo:
- Cũng may không nguy hại đến tính mạng, mấy mảnh xương chèn vào nội tạng đã được lấy ra.
Qua hơn mười phút, Tăng Nghị từ phòng giải phẫu đi ra, thoạt nhìn có phần mỏi mệt, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy phẫn nộ.
- Sư đệ, thế nào?
Thiệu Hải Ba vội bước len trước.
- Xương cốt đã được em nắn lại, tình hình không thể lạc quan, có lẽ chỉ có thể khôi phụ được bảy tám phần!
Tăng Nghị không thể không phẫn nộ, hôm nay nếu không gặp được mình, mạng Mạnh Quần Sinh chắc chắn kết thúc.
- Thạt sự là vô pháp vô thiên, không tưởng tượng nổi, giữa ban ngày ban mặt, lại xảy ra chuyện như vậy!
Thiệu Hải Ba cũng rất khiếp sợ, y đã biết các chi tiết của vụ này từ miệng của những người dân đưa người bị thương ở phòng bên cạnh đến bệnh viện kể lại.
Buổi sáng, sau khi Tăng Nghị đuổi bọn côn đồ đến cưỡng chế phá dỡ đi, cư dân xung quanh cũng chầm chậm tản ra về nhà. Đúng lúc mọi người đang ăn cơm chiều, tên đen gầy lại dẫn đội cưỡng chế phá dỡ tới, mang theo cả xe nâng, chuẩn bị phá dỡ tòa nhà cũ, lúc ấy chỉ có Mạnh Quần Sinh và một nhân viên khác có mặt.
Cư dân xung quanh nghe tin chạy tới hỗ trợ, đám lưu manh liền bỏ lại xe nâng chạy, hiện trường chỉ còn lại nhân viên kia trong vũng máu, mọi người liền khẩn trương đưa y vào bệnh viện. Mạnh Quần Sinh là do Tăng Nghị đưa tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.