Chương 286: Hồng Môn Yến 2
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Dọc trên đường đi, là Vi Hướng Nam dẫn Thái phu
nhân đi trước, nhân viên ôm bé con đi theo đằng sau. Sau đó là Tăng Nghị trong bộ quần áo thư nhàn, chắp tay sau đít, đi từng bước nhỏ. Sau cùng là một người đàn ông cao to, thô kệch trong bộ quần áo màu đen, khác
hẳn với hình ảnh tươi đẹp phía trước. những người đi đường đều nhìn
trộm, còn tưởng rằng Tăng Nghị là một tên đại ca xã hội đen đang dẫn đàn em của mình đi dạo phố.
Từ phố Thiên Phủ đi ra, sắc trời cũng không còn sớ,. Vi Hướng Nam mời:
- Tối nay tôi đặt một bàn cơm ở khách sạn Thanh Giang. Đều là một số món ăn đặc sản của Nam Giang. Thái phu nhân nhất định phải nếm thử một chút.
Thái phu nhân thản nhiên cười nói:
- Như vậy đi, để tôi liên hệ với Thành Lễ trước một chút.
Cô nhớ rõ tối nay Thái Thành Lễ có hẹn với Cố Minh Châu. Không rõ ràng là mình có cần phải đi cùng không.
Người trợ lý lập tức mang điện thoại đến. Mọi người hơi tránh đi chỗ khác, đợi Thái phu nhân gọi xong điện thoại.
Một lát sau, Thái phu nhân cúp điện thoại nói:
- Thành Lễ tối nay có một cuộc hẹn xã giao cần phải tham gia. Tôi đối với sự việc này cũng không có hứng thú. Vừa vặn cũng đang hứng trí, chúng ta đi nếm thử đồ ăn của Nam Giang.
Sự việc đã định, Tăng Nghị và lái xe đều mang xe đến.
Ngồi trong xe, Tăng Nghị nhìn phía trước, thấy nhân viên ôm đứa bé vào trong xe, khi đóng cửa xe lại, người nhân viên đó nhẹ xoa mồ hôi trên trán, quơ quơ cánh tay của mình rồi bước nhanh đến chiếc Mercedes Benz đằng sau.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tăng Nghị đột nhiên nghĩ đến một việc. Dường như từ lúc gặp nhau vào buổi trưa, chính mình còn chưa nhìn thấy đứa bé ấy bước xuống đi lần nào. Mặc kệ đi đến đâu cũng đều là hai người nhân viên thay phiên nhau ôm.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Tăng Nghị quả thật nhớ rõ bé con kia không có bước đi. Loại chuyện này người bên ngoài nhìn thấy, có lẽ sẽ líu lưỡi không ngừng, cảm thấy Thái gia phô trương quá lớn. Một đứa bé con mà phải mướn người ôm đi đường. Đây chẳng khác nào những đại gia giàu có khác mua xe cho con, còn phải mướn luôn lái xe. Nhưng đối với Tăng Nghị thì hắn lại có suy nghĩ khác.
Vi Hướng Nam khi bước lên xe, Tăng Nghị khởi động xe, vừa lái vừa hỏi:
- Chị, Thái phu nhân hôm nay đưa con của mình cùng đi.
Vi Hướng Nam cũng không chú ý đến những lời này của Tăng Nghị. Trong đầu cô toàn là bữa tiệc tối nay, chỉ thuận miệng nói:
- Đúng vậy, bé con gọi là Thái Trí Trung, là bảo bối của Thái gia. Thái Thành Lễ trung niên mới có được đứa con trai. Cho nên đối với đứa con trai độc nhất này rất yêu thương. Có thể nói là hàng ngàn, hàng vạn sủng ái chỉ dành cho một người.
Tăng Nghị gật đầu, thấy Vi Hướng Nam không hiểu ý của mình thì cũng không hỏi thêm gì nữa. Thái Thành Lễ trung niên mới sanh được con trai, chuyện này Tăng Nghị cũng có nghe nói qua.
Thái Thành Lễ khi còn trẻ cũng là đào hoa hơn người, Hơn nữa tiền tiêu như nước. Vây quanh ông ta đàn bà vô số kể. Rất nhiều minh tinh, nữ nghệ sĩ đều một thời là tình nhân của Thái Thành Lễ. Lúc ấy, từng có một nữ minh tinh mang thai với Thái Thành Lễ, nhưng Thái Thành Lễ không để cho đứa bé được sinh ra. Thái gia là nhà quyền quý gia thế ở Hongkong, không có khả năng nhận một người phụ nữ thân thế không minh bạch tiến vào Thái gia. Thái Thành Lễ lại sợ ngày sau có người mang đứa bé làm áp lực, cho nên đã bắt vị nữ minh tinh kia phải bỏ cái thai.
Khi đó Thái Thành Lễ tuổi còn rất trẻ, căn bản không lo lắng về vấn đề có người nối dõi hay không. Nhưng cũng thật kỳ lạ, từ đó về sau, không có một cô gái nào có thể mang thai đứa con cho Thái Thành Lễ.
Hiện tại đứa bé Thái Trí Trung này có được là do nhiều lần Thái Thành Lễ làm thụ tinh trong ống nghiệm mới thành công. Trong lúc giữ thai lại xuất hiện nhiều vấn đề. Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm) mà sinh ra đời.
Tăng Nghị cũng đã quên là xem bài báo đó khi nào. Đó là khi vợ chồng Thái Thành Lễ đến Thailand, ở một tòa thần miếu hứa nguyện cầu tự. Kết quả khiến cho một vị phóng viên chụp được. Có thể thấy được, có được đứa bé này quả thật không dễ dàng. Thủ đoạn gì cũng đều dùng tới.
Khi tới khách sạn Thanh Giang, Tăng Nghị đặc biệt lưu ý một chút. Hắn phát hiện sau khi xe dừng lại, nhân viên đi theo lập tức mở cửa xe, sau đó ôm Thái Trí Trung lên lầu. Chân của Thái Trí Trung như trước, không hề chạm xuống mặt đất.
Tăng Nghị vẫy tay, dẫn các vệ sĩ theo sau, nghĩ thầm trong lòng chuyện này và bệnh kén ăn của Thái Trí Trung là có quan hệ với nhau.
Vi Hướng Nam hôm nay ở khách sạn Thanh Giang đặt hai bàn ở tầng cao nhất. Một bàn là dành cho Thái phu nhân, Thái Trí Trung cùng với một nhân viên ôm đứa nhỏ đi theo. Còn những nhân viên khác và vệ sĩ thì dùng cơm cách một bức vách.
Tăng Nghị sau khi bố trí ổn thoải cho vệ sĩ và nhân viên tùy tùng, thì chuẩn bị ra về. Tuy rằng ở cùng một chỗ cả một buổi chiều, nhưng những người của Thái gia một câu cũng đều tiếc không nói với Tăng Nghị. Mặt mày đều lộ vẻ cao ngạo. Điều này làm cho Tăng Nghị rất không thích.
Khi tới khách sạn Thanh Giang, Tăng Nghị chẳng khác gì đến nhà bếp của mình. Hắn chuẩn bị tìm Trương tổng của khách sạn dùng cơm, thuận tiện hỏi thăm tình hình chuẩn bị cho buổi hội nghị nghiên cứu và thảo luận.
Khi muốn đi, Vi Hướng Nam lại duỗi tay ra, cười nói:
- Tiểu Nghị, ngồi xuống dùng cơm đi.
Thái phu nhân liền nhìn Tăng Nghị, trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng thoáng ý khó chịu. Vi Hướng Nam không ngờ lại cho một lái xe cùng ngồi ăn cơm với mình, dường như không coi trọng mình lắm. Tăng Nghị liền xua tay, nói:
- Em còn có chuyện cần gặp Trương tổng của khách sạn.
- Nhưng cũng hãy ăn cơm trước đi đã.
Vi Hướng Nam lại hướng Tăng Nghị vẫy tay, sau đó quay đầu nói với Thái phu nhân:
- Đây là em của tôi, Tiểu Nghị. Hôm nay lái xe của tôi có việc, nên tôi tạm thời nhờ cậu ấy lái xe giùm.
Thái phu nhân lúc này mới thoải mái. Hóa ra đây là em trai của Vi Hướng Nam, nhân tiện nói:
- Cũng không phải người ngoài, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi. Như vậy cũng đông vui hơn một chút.
Tăng Nghị cũng không quen biết với những người này. Bởi vì dù sao đây cũng chỉ là những lời nói khách sáo. Đụng tới nhân vật lớn, còn phải lựa lời mà nói. Nếu không thì cũng chỉ là lãng phí nước miếng. Tuy nhiên, Vi Hướng Nam và Thái phu nhân đều nói như vậy, hắn cũng không thể đi nên cười ngồi xuống.
Thừa dịp đồ ăn còn chưa bưng lên, Thái phu nhân nói:
- Vi tổng, rất cảm tạ cô hôm nay đã khoãn đãi tôi. Tôi cũng không biết là cô thích gì. Chiếc nhẫn này là vật mà tôi rất thích, đã mang bên người nhiều năm. Nếu không chê cười thì tặng cho cô làm kỷ niệm.
Nói xong, Thái phu nhân liền từ ngón trỏ bàn tay trái của mình tháo một chiếc nhẫn sáng bóng xuống.
Vi Hướng Nam vội vàng từ chối nói:
- Làm như vậy không được đâu. Thái phu nhân khó có dịp đến Nam Giang, tôi là chủ nhà, về tình về lý đều phải chiêu đãi một phen. Chẳng qua là tận tình làm tròn chức phận chủ nhà, mà còn nhận đồ yêu thích của người khác, nếu truyền ra ngoài thì thật là khiến người khác phải chê cười.
- Nhận lấy đi.
Thái phu nhân đem nhẫn đặt trước mặt Vi Hướng Nam, cười nói:
- Chúng ta tuy là lần đầu quen biết, lại rất hợp ý. Tôi trong lòng đã xem chị như chị em của mình. Chị em tặng quà cho nhau, người khác làm sao mà nói được chứ.
Vi Hướng Nam trong lòng có chút giật mình. Vợ của Thái Thành Lễ tuổi tác tuy xấp xỉ mình, nhưng Thái Thành Lễ tuổi tác lại đồng với Cố Minh Châu. Thuận lời mà nói thì Thái phu nhân rõ ràng là đồng lứa với mình. Loại nhà quyền quý như Thái gia, cực kỳ chú ý, không dễ dàng kết giao với người khác. Cho nên, Vi Hướng Nam không chắc Thái phu nhân đây là có ý tứ gì.
- Quà tặng này rất quý, lại là vật mà cô yêu thích. Tôi tuyệt đối không thể nhận.
Vi Hướng Nam lại từ chối. Chiếc nhẫn này tuy quy giá, nhưng Vi Hướng Nam cũng không thiếu mấy thứ này.
Thái phu nhân cũng không kiên trì, nhưng cũng không thu nhẫn lại, mà lảng sang chuyện khác, bàn đến vấn đề tuổi tác với Vi Hướng Nam. Kết quả, Thái phu nhân lớn hơn Vi Hướng Nam một tháng. Có chút trùng hợp, cũng không biết là thật hay giả.
- Tôi đây sẽ gọi cô một tiếng em Hướng Nam.
Thái phu nhân cao hứng, nắm tay Vi Hướng Nam nói:
- Nói thật, tôi cũng muốn ở Vinh Thành thêm một thời gian nữa, để có thể tụ họp với Hướng Nam. Nhưng đáng tiếc, sự việc của Trí Trung khiến tôi phải lo lắng. Chỉ có thể là ngày sau sẽ tìm cơ hội khác. Thật sự là đáng tiếc!
Bên kia Tăng Nghị cau mày, thầm nghĩ chắc chuẩn bị vào đề chính mà Thái phu nhân muốn tìm chị Hướng Nam ngày hôm nay.
Vi Hướng Nam bị lời nói của Thái phu nhân khiến cho không hiểu ra làm sao. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thái Trí Trung, hỏi:
- Trí Trung…
Thái phu nhân than nhẹ một tiếng, tiếp lời nói:
- Không dối gạt Hướng Nam, tôi lần này đến Nam Giang chính là vì chuyện của Trí Trung. Vốn là muốn mời Minh Không pháp sư của Linh Giác Tự đến Hongkong một chuyến, nhưng thật không ngờ Minh Không pháp sư đối với chuyện của Trí Trung cũng không có đối sách.
Tăng Nghị liền cảm thấy chột dạ, không biết lão Minh Không hòa thượng này lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì nữa đây.
Từ phố Thiên Phủ đi ra, sắc trời cũng không còn sớ,. Vi Hướng Nam mời:
- Tối nay tôi đặt một bàn cơm ở khách sạn Thanh Giang. Đều là một số món ăn đặc sản của Nam Giang. Thái phu nhân nhất định phải nếm thử một chút.
Thái phu nhân thản nhiên cười nói:
- Như vậy đi, để tôi liên hệ với Thành Lễ trước một chút.
Cô nhớ rõ tối nay Thái Thành Lễ có hẹn với Cố Minh Châu. Không rõ ràng là mình có cần phải đi cùng không.
Người trợ lý lập tức mang điện thoại đến. Mọi người hơi tránh đi chỗ khác, đợi Thái phu nhân gọi xong điện thoại.
Một lát sau, Thái phu nhân cúp điện thoại nói:
- Thành Lễ tối nay có một cuộc hẹn xã giao cần phải tham gia. Tôi đối với sự việc này cũng không có hứng thú. Vừa vặn cũng đang hứng trí, chúng ta đi nếm thử đồ ăn của Nam Giang.
Sự việc đã định, Tăng Nghị và lái xe đều mang xe đến.
Ngồi trong xe, Tăng Nghị nhìn phía trước, thấy nhân viên ôm đứa bé vào trong xe, khi đóng cửa xe lại, người nhân viên đó nhẹ xoa mồ hôi trên trán, quơ quơ cánh tay của mình rồi bước nhanh đến chiếc Mercedes Benz đằng sau.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tăng Nghị đột nhiên nghĩ đến một việc. Dường như từ lúc gặp nhau vào buổi trưa, chính mình còn chưa nhìn thấy đứa bé ấy bước xuống đi lần nào. Mặc kệ đi đến đâu cũng đều là hai người nhân viên thay phiên nhau ôm.
Cẩn thận suy nghĩ lại, Tăng Nghị quả thật nhớ rõ bé con kia không có bước đi. Loại chuyện này người bên ngoài nhìn thấy, có lẽ sẽ líu lưỡi không ngừng, cảm thấy Thái gia phô trương quá lớn. Một đứa bé con mà phải mướn người ôm đi đường. Đây chẳng khác nào những đại gia giàu có khác mua xe cho con, còn phải mướn luôn lái xe. Nhưng đối với Tăng Nghị thì hắn lại có suy nghĩ khác.
Vi Hướng Nam khi bước lên xe, Tăng Nghị khởi động xe, vừa lái vừa hỏi:
- Chị, Thái phu nhân hôm nay đưa con của mình cùng đi.
Vi Hướng Nam cũng không chú ý đến những lời này của Tăng Nghị. Trong đầu cô toàn là bữa tiệc tối nay, chỉ thuận miệng nói:
- Đúng vậy, bé con gọi là Thái Trí Trung, là bảo bối của Thái gia. Thái Thành Lễ trung niên mới có được đứa con trai. Cho nên đối với đứa con trai độc nhất này rất yêu thương. Có thể nói là hàng ngàn, hàng vạn sủng ái chỉ dành cho một người.
Tăng Nghị gật đầu, thấy Vi Hướng Nam không hiểu ý của mình thì cũng không hỏi thêm gì nữa. Thái Thành Lễ trung niên mới sanh được con trai, chuyện này Tăng Nghị cũng có nghe nói qua.
Thái Thành Lễ khi còn trẻ cũng là đào hoa hơn người, Hơn nữa tiền tiêu như nước. Vây quanh ông ta đàn bà vô số kể. Rất nhiều minh tinh, nữ nghệ sĩ đều một thời là tình nhân của Thái Thành Lễ. Lúc ấy, từng có một nữ minh tinh mang thai với Thái Thành Lễ, nhưng Thái Thành Lễ không để cho đứa bé được sinh ra. Thái gia là nhà quyền quý gia thế ở Hongkong, không có khả năng nhận một người phụ nữ thân thế không minh bạch tiến vào Thái gia. Thái Thành Lễ lại sợ ngày sau có người mang đứa bé làm áp lực, cho nên đã bắt vị nữ minh tinh kia phải bỏ cái thai.
Khi đó Thái Thành Lễ tuổi còn rất trẻ, căn bản không lo lắng về vấn đề có người nối dõi hay không. Nhưng cũng thật kỳ lạ, từ đó về sau, không có một cô gái nào có thể mang thai đứa con cho Thái Thành Lễ.
Hiện tại đứa bé Thái Trí Trung này có được là do nhiều lần Thái Thành Lễ làm thụ tinh trong ống nghiệm mới thành công. Trong lúc giữ thai lại xuất hiện nhiều vấn đề. Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm) mà sinh ra đời.
Tăng Nghị cũng đã quên là xem bài báo đó khi nào. Đó là khi vợ chồng Thái Thành Lễ đến Thailand, ở một tòa thần miếu hứa nguyện cầu tự. Kết quả khiến cho một vị phóng viên chụp được. Có thể thấy được, có được đứa bé này quả thật không dễ dàng. Thủ đoạn gì cũng đều dùng tới.
Khi tới khách sạn Thanh Giang, Tăng Nghị đặc biệt lưu ý một chút. Hắn phát hiện sau khi xe dừng lại, nhân viên đi theo lập tức mở cửa xe, sau đó ôm Thái Trí Trung lên lầu. Chân của Thái Trí Trung như trước, không hề chạm xuống mặt đất.
Tăng Nghị vẫy tay, dẫn các vệ sĩ theo sau, nghĩ thầm trong lòng chuyện này và bệnh kén ăn của Thái Trí Trung là có quan hệ với nhau.
Vi Hướng Nam hôm nay ở khách sạn Thanh Giang đặt hai bàn ở tầng cao nhất. Một bàn là dành cho Thái phu nhân, Thái Trí Trung cùng với một nhân viên ôm đứa nhỏ đi theo. Còn những nhân viên khác và vệ sĩ thì dùng cơm cách một bức vách.
Tăng Nghị sau khi bố trí ổn thoải cho vệ sĩ và nhân viên tùy tùng, thì chuẩn bị ra về. Tuy rằng ở cùng một chỗ cả một buổi chiều, nhưng những người của Thái gia một câu cũng đều tiếc không nói với Tăng Nghị. Mặt mày đều lộ vẻ cao ngạo. Điều này làm cho Tăng Nghị rất không thích.
Khi tới khách sạn Thanh Giang, Tăng Nghị chẳng khác gì đến nhà bếp của mình. Hắn chuẩn bị tìm Trương tổng của khách sạn dùng cơm, thuận tiện hỏi thăm tình hình chuẩn bị cho buổi hội nghị nghiên cứu và thảo luận.
Khi muốn đi, Vi Hướng Nam lại duỗi tay ra, cười nói:
- Tiểu Nghị, ngồi xuống dùng cơm đi.
Thái phu nhân liền nhìn Tăng Nghị, trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng thoáng ý khó chịu. Vi Hướng Nam không ngờ lại cho một lái xe cùng ngồi ăn cơm với mình, dường như không coi trọng mình lắm. Tăng Nghị liền xua tay, nói:
- Em còn có chuyện cần gặp Trương tổng của khách sạn.
- Nhưng cũng hãy ăn cơm trước đi đã.
Vi Hướng Nam lại hướng Tăng Nghị vẫy tay, sau đó quay đầu nói với Thái phu nhân:
- Đây là em của tôi, Tiểu Nghị. Hôm nay lái xe của tôi có việc, nên tôi tạm thời nhờ cậu ấy lái xe giùm.
Thái phu nhân lúc này mới thoải mái. Hóa ra đây là em trai của Vi Hướng Nam, nhân tiện nói:
- Cũng không phải người ngoài, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi. Như vậy cũng đông vui hơn một chút.
Tăng Nghị cũng không quen biết với những người này. Bởi vì dù sao đây cũng chỉ là những lời nói khách sáo. Đụng tới nhân vật lớn, còn phải lựa lời mà nói. Nếu không thì cũng chỉ là lãng phí nước miếng. Tuy nhiên, Vi Hướng Nam và Thái phu nhân đều nói như vậy, hắn cũng không thể đi nên cười ngồi xuống.
Thừa dịp đồ ăn còn chưa bưng lên, Thái phu nhân nói:
- Vi tổng, rất cảm tạ cô hôm nay đã khoãn đãi tôi. Tôi cũng không biết là cô thích gì. Chiếc nhẫn này là vật mà tôi rất thích, đã mang bên người nhiều năm. Nếu không chê cười thì tặng cho cô làm kỷ niệm.
Nói xong, Thái phu nhân liền từ ngón trỏ bàn tay trái của mình tháo một chiếc nhẫn sáng bóng xuống.
Vi Hướng Nam vội vàng từ chối nói:
- Làm như vậy không được đâu. Thái phu nhân khó có dịp đến Nam Giang, tôi là chủ nhà, về tình về lý đều phải chiêu đãi một phen. Chẳng qua là tận tình làm tròn chức phận chủ nhà, mà còn nhận đồ yêu thích của người khác, nếu truyền ra ngoài thì thật là khiến người khác phải chê cười.
- Nhận lấy đi.
Thái phu nhân đem nhẫn đặt trước mặt Vi Hướng Nam, cười nói:
- Chúng ta tuy là lần đầu quen biết, lại rất hợp ý. Tôi trong lòng đã xem chị như chị em của mình. Chị em tặng quà cho nhau, người khác làm sao mà nói được chứ.
Vi Hướng Nam trong lòng có chút giật mình. Vợ của Thái Thành Lễ tuổi tác tuy xấp xỉ mình, nhưng Thái Thành Lễ tuổi tác lại đồng với Cố Minh Châu. Thuận lời mà nói thì Thái phu nhân rõ ràng là đồng lứa với mình. Loại nhà quyền quý như Thái gia, cực kỳ chú ý, không dễ dàng kết giao với người khác. Cho nên, Vi Hướng Nam không chắc Thái phu nhân đây là có ý tứ gì.
- Quà tặng này rất quý, lại là vật mà cô yêu thích. Tôi tuyệt đối không thể nhận.
Vi Hướng Nam lại từ chối. Chiếc nhẫn này tuy quy giá, nhưng Vi Hướng Nam cũng không thiếu mấy thứ này.
Thái phu nhân cũng không kiên trì, nhưng cũng không thu nhẫn lại, mà lảng sang chuyện khác, bàn đến vấn đề tuổi tác với Vi Hướng Nam. Kết quả, Thái phu nhân lớn hơn Vi Hướng Nam một tháng. Có chút trùng hợp, cũng không biết là thật hay giả.
- Tôi đây sẽ gọi cô một tiếng em Hướng Nam.
Thái phu nhân cao hứng, nắm tay Vi Hướng Nam nói:
- Nói thật, tôi cũng muốn ở Vinh Thành thêm một thời gian nữa, để có thể tụ họp với Hướng Nam. Nhưng đáng tiếc, sự việc của Trí Trung khiến tôi phải lo lắng. Chỉ có thể là ngày sau sẽ tìm cơ hội khác. Thật sự là đáng tiếc!
Bên kia Tăng Nghị cau mày, thầm nghĩ chắc chuẩn bị vào đề chính mà Thái phu nhân muốn tìm chị Hướng Nam ngày hôm nay.
Vi Hướng Nam bị lời nói của Thái phu nhân khiến cho không hiểu ra làm sao. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thái Trí Trung, hỏi:
- Trí Trung…
Thái phu nhân than nhẹ một tiếng, tiếp lời nói:
- Không dối gạt Hướng Nam, tôi lần này đến Nam Giang chính là vì chuyện của Trí Trung. Vốn là muốn mời Minh Không pháp sư của Linh Giác Tự đến Hongkong một chuyến, nhưng thật không ngờ Minh Không pháp sư đối với chuyện của Trí Trung cũng không có đối sách.
Tăng Nghị liền cảm thấy chột dạ, không biết lão Minh Không hòa thượng này lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì nữa đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.