Chương 230: Mâu thuẫn 2
Ngân Hà Cửu Thiên
09/03/2018
Bước vào đại sảnh, Tăng Nghị liền đụng phải người quen, là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Mạc Hữu Vi.
Mạc Hữu Vi nhìn thấy Tăng Nghị xuất hiện, đầu tiên là thần sắc biến đổi, theo sau là tiến lên vài bước, cười nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, thật sự là trùng hợp. Cậu cũng đến nơi này ăn cơm.
Tăng Nghị cười hai tiếng nói:
- Bạn mời đến đây họp mặt.
Mạc Hữu Vi cũng muốn đưa ra lý do đồng dạng, qua loa tắc trách. Tuy nhiên còn chưa kịp nói thì liền thấy Gia Cát Mưu cùng với người khách tối nay từ một bên đi ra, thì lời này không nói nên lời.
Gia Cát Mưu nhìn thấy Tăng Nghị, vẻ mặt chẳng khác gì so với Mạc Hữu Vi.
Tăng Nghị nhìn thấy đằng sau Gia Cát Mưu là Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư Hoàng Châu, cùng với hai vị người nước ngoài. Một đen một trắng, còn có một người đang cầm công văn, xem bộ dạng giống như là phiên dịch cho người nước ngoài. Hắn liền cùng với Gia Cát Mưu chào hỏi:
- Chủ nhiệm Mưu, có khách à?
- Tôi xin giới thiệu cho cậu một chút.
Gia Cát Mưu biết tránh không khỏi, thầm nghĩ Tăng Nghị chắc là không tìm được tin tức nào nên đặc biệt tới đây tìm mình. Ông ta chỉ vào người nước ngoài:
- Vị này là Smith tiên sinh, là đại diện cho một công ty đầu tư lớn ở Mỹ. Còn vị này là trợ lý cho Smith tiên sinh. Còn người này là phiên dịch.
- Hoan nghênh đến với Bạch Dương!
Tăng Nghị cười chào hỏi những người này, trong lòng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nghe Lý Vĩ Tài nói, có một công ty đầu tư lớn ở Mỹ muốn xây dựng nhà máy ở khu công nghệ cao. Gia Cát Mưu đang tích cực tranh thủ, khả năng chính là ba người trước mắt này.
Gia Cát Mưu lúc này cười nói:
- Đồng chí Tăng Nghị, nếu như gặp phải, thì cùng nhau dự tiệc. Như vậy sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Gia Cát Mưu bình thường gọi Tăng Nghị là Phó chủ nhiệm Tăng, có đôi khi gọi là Chủ nhiệm Tăng, nhưng hiện tại lại gọi là đồng chí Tăng Nghị. Tăng Nghị chỉ biết đối phương rất không tình nguyện nhìn thấy mình ở trong này, thuận tiện nói:
- Không được, tôi còn có mấy người bạn bên kia. Như vậy đi, Chủ nhiệm Mưu đặt phòng nào, tôi lát nữa sẽ đến mời Smith tiên sinh một ly rượu.
- Hình như là Bằng Trình Vạn Lý…
Gia Cát Mưu nhìn Mạc Hữu Vi.
Mạc Hữu Vi lên tiếng:
- Vâng, là Bằng Trình Vạn Lý.
- Vâng, tôi biết rồi.
Tăng Nghị lại cùng với mấy người Smith khách khí một chút:
- Chúc các vị có một buổi tối thật ngon miệng.
Uông Trường Giang cũng nhận ra Gia Cát Mưu, liền tiến lên chào hỏi, rồi bảo người dẫn bọn họ vào.
Tăng Nghị nhìn theo bóng dáng của đám người Gia Cát Mưu, hơi nhíu mày một chút. Hắn phụ trách công tác thu hút đầu tư, nhưng vị Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư Hoàng Châu này lại qua lại với Gia Cát Mưu gần gũi như thế thì đây cũng không phải là chuyện tốt, sẽ ảnh hưởng đến đại cục thu hút đầu tư. Nếu những lãnh đạo mà Tăng Nghị được phân công quản lý đều như thế thì Gia Cát Mưu muốn đoạt quyền lực trong tay Tăng Nghị là chuyện rất dễ dàng.
- Chúng ta đi thôi.
Cố Hiến Khôn nói. Vừa rồi tình thế y cũng nhìn thấy. Tăng Nghị được phân công quản lý thu hút đầu tư, nhưng việc này nhiều ít cũng có chút xấu hổ.
Ba người lên lầu. Uông Trường Giang đã sắp xếp một phòng tên là Tử Khí Đông Lai. Đây là gian phòng có giá trị nhất của Tử Khí Các.
Uông Trường Giang bảo người dọn đồ ăn, lại chuẩn bị một bình rượu Mao Đài, cười ha hả, ngồi ở vị trí đối diện Tăng Nghị.
Tăng Nghị thấy Uông Trường Giang ngồi xuống, trong lòng liền cân nhắc và cảm thấy hiểu ngay. Xem ra Cố Hiến Khôn đã tìm được người hợp tác cho dự án hồ Tinh Tinh, rất có khả năng là người sau lưng Uông Trường Giang. Hạng mục này Tăng Nghị thật ra không phản đối. Khu công nghệ cao phát triển đi lên, sẽ không chỉ là một nơi chỉ có xí nghiệp, mà phải là một nơi tổng hợp toàn bộ công năng như một thành phố thu gọn, tất nhiên là cũng sẽ cần công viên và nhà ở sang trọng. Nhưng chuyện này cũng không phải do Tăng Nghị định đoạt, phải được thành phố đồng ý.
Cố Hiến Khôn lần này quả thật bởi vì chuyện của hồ Tinh Tình mà tới, nhưng trong lúc uống rượu với Tăng Nghị và Uông Trường Giang, y cũng không nói gì, chỉ có điều trong bữa tiệc nói một câu rất có ý tứ.
- Tăng Nghị, nói thật, tôi đối với hạng mục hồ Tinh Tinh cảm thấy rất có hứng thú. Hoàn toàn là bởi vì vị trí của khu công nghệ cao. Tôi xem trọng hạng mục này là bởi vì tôi xem trọng cậu. Nhưng khi nghĩ đến đối tượng hợp tác là cậu thì tôi liền cảm thấy có chút đau đầu.
Tăng Nghị đầu tiên là ngẩn ra, theo sau là hiểu được ý tứ của Cố Hiến Khôn:
- Nếu là tôi, tôi sẽ chọn hạng mục vững chắc có tính phiêu lưu thấp, và có thể kiếm được tiền lời là được rồi. Tiền lời càng cao thì tất nhiên là tính phiêu lao càng cao. Có những phiêu lưu không gánh vác nổi đâu.
Cố Hiến Khôn cười. Y biết Tăng Nghị hiểu được lời nói của mình, mượn ly rượu nói:
- Chúng ta uống một ly đi.
Người, có đôi khi có mâu thuẫn như vậy. Bình thường hận không thể tất cả quan trên đời này đều là quan tốt. Nhưng khi gặp được lại khiến mình rất đau đầu. Cố Hiến Khôn lúc này chính là như thế. Y muốn khai thác, phát triển hồ Tinh Tinh, thâu tóm xung quanh phạm vi hồ. Nhưng hắn biết điều kiện này Tăng Nghị khẳng định sẽ không đồng ý.
Nếu đổi là cán bộ khác, hoặc vì chiến tích, hoặc vì tiền, anh chỉ cần gật đầu, đối phương thậm chí sẽ vận dụng tài nguyên công cộng, mang đến cho anh một ích lợi kiếm chác. Anh đầu nhập một phân tiền, nhưng có thể thu lại lợi ích gấp mấy trăm lần. Nhưng trong đó một phần lớn lợi ích cũng không phải là do anh tự kiếm được, mà chính là cán bộ đã giúp anh đem lợi ích của đại chúng cất vào trong túi tiền của anh.
Nhưng nếu gặp được Tăng Nghị, loại chuyện tốt này cũng đừng suy nghĩ. Anh đầu nhập bao nhiêu thì nhận được bấy nhiêu.
- Làm quan khó quá! Quan tốt lại càng khó hơn.
Uông Trường Giang cảm thán một câu:
- Quan giống như Phó chủ nhiệm Tăng vậy thì thật sự là quá ít.
Tăng Nghị cũng không nghĩ Uông Trường Giang lại là một nhân vật vô cùng thông minh, sắc sảo, mỉm cười, rồi bưng cái ly lên nói:
- Từ xưa quan hay khó khăn thì đều là quan tốt. Không đề cập đến chuyện này nữa, mau uống rượu đi.
Cố Hiến Khôn mỉm cười. Lời này thật sự là không sai. Thanh quan rất khó làm. Thương nhân thì trong mong vào thanh quan, nhưng lại muốn trục lợi. Trên đường trục lợi, ai ngăn cản bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ người đó. Anh nói tham quan rốt cuộc là như thế nào mà có. Là do tình thế bức bách, căn bản nói không rõ thôi. Ngược lại có có thể khẳng định, một số thanh quan đã bị chôn vùi trong tay thương nhân.
Tuy nhiên, tình thế lúc này của khu công nghệ cao, Cố Hiến Khôn càng nguyện ý hợp tác với Tăng Nghị. Nếu đổi là người khác, như Gia Cát Mưu chẳng hạn, anh có dám đem mười tỷ tài chính đầu tư vào không?
Ba người sau khi ăn cơm xong, hướng dưới lầu chậm rãi đi xuống. Tử Khí Các chỉ có ba tầng, không cần đi thang máy, chỉ cần đi thang bộ để tiêu hóa thức ăn.
Khi đến lầu hai, chợt nghe ngoài hành lang có tiếng quát:
- Còn đứng thất thần ra đó làm gì. Khẩn trương gọi bác sĩ của sơn trang lại đây, sau đó thông báo 120, gọi xe cứu thương. Nếu Smith tiên sinh xảy ra chuyện gì, tôi không tha cho các người.
Uông Trường Giang liền nhíu mày, thầm nghĩ giọng điệu thật lớn.
Tăng Nghị cũng nghe ra, đây là giọng điệu của Mạc Hữu Vi. Hắn thầm nghĩ những ngày này không phải là trong lúc uống rượu xảy ra chuyện chứ. Vừa quẹo qua một góc, hắn thấy Mạc Hữu Vi hung hăng giáo huấn một nhân viên phục vụ.
- Phó chủ nhiệm Mạc, chuyện gì xảy ra vậy?
Tăng Nghị hỏi.
Mạc Hữu Vi nhìn Tăng Nghị, ợ một hơi rượu, sau đó loạng choạng tiến lên hai bước:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu tới cũng vừa lúc. Smith tiên sinh đột nhiên đau bụng, khẳng định là thức ăn của Tử Hải sơn trang có vấn đề. Hoặc là rượu có vấn đề.
Tăng Nghị cau mày, thầm nghĩ Mạc Hữu Vi thật sự là uống quá say khiến đầu óc không được tỉnh táo. Nếu rượu và thức ăn có vấn đề thì hiện tại không chỉ một mình Smith đau bụng mà hẳn cả một bàn mới đúng. Hắn lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Mạc, anh mau đi trước dẫn đường, tôi vào xem thử.
Uông Trường Giang nhìn kỹ Mạc Hữu Vi. Tử Hải sơn trang của bố kinh doanh đúng đắn nhé, tiếp đãi đều là những nhân vật có uy tín. Anh vừa nói chính là bôi nhọ danh tiếng của người ta.
Tăng Nghị bước vào trong phòng, vừa thấy liền cau mày lại. Trên bàn đồ ăn rất nhiều, sơn hào hải vị, tay gấu tổ yến, rượu tây lại còn thêm Mao Đài. Sợ là cũng phải đến bảy tám chục ngàn. Hắn lại nhìn thấy, bên trong còn ngồi ba vị đồng chí nữ. Đều là nhân viên công tác của khu công nghệ cao. Tăng Nghị còn nhận ra một trong số đó là cán sự của phòng Tuyên truyền Ban quản lý, tên là Hà Yến.
Mạc Hữu Vi nhìn thấy Tăng Nghị xuất hiện, đầu tiên là thần sắc biến đổi, theo sau là tiến lên vài bước, cười nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, thật sự là trùng hợp. Cậu cũng đến nơi này ăn cơm.
Tăng Nghị cười hai tiếng nói:
- Bạn mời đến đây họp mặt.
Mạc Hữu Vi cũng muốn đưa ra lý do đồng dạng, qua loa tắc trách. Tuy nhiên còn chưa kịp nói thì liền thấy Gia Cát Mưu cùng với người khách tối nay từ một bên đi ra, thì lời này không nói nên lời.
Gia Cát Mưu nhìn thấy Tăng Nghị, vẻ mặt chẳng khác gì so với Mạc Hữu Vi.
Tăng Nghị nhìn thấy đằng sau Gia Cát Mưu là Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư Hoàng Châu, cùng với hai vị người nước ngoài. Một đen một trắng, còn có một người đang cầm công văn, xem bộ dạng giống như là phiên dịch cho người nước ngoài. Hắn liền cùng với Gia Cát Mưu chào hỏi:
- Chủ nhiệm Mưu, có khách à?
- Tôi xin giới thiệu cho cậu một chút.
Gia Cát Mưu biết tránh không khỏi, thầm nghĩ Tăng Nghị chắc là không tìm được tin tức nào nên đặc biệt tới đây tìm mình. Ông ta chỉ vào người nước ngoài:
- Vị này là Smith tiên sinh, là đại diện cho một công ty đầu tư lớn ở Mỹ. Còn vị này là trợ lý cho Smith tiên sinh. Còn người này là phiên dịch.
- Hoan nghênh đến với Bạch Dương!
Tăng Nghị cười chào hỏi những người này, trong lòng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nghe Lý Vĩ Tài nói, có một công ty đầu tư lớn ở Mỹ muốn xây dựng nhà máy ở khu công nghệ cao. Gia Cát Mưu đang tích cực tranh thủ, khả năng chính là ba người trước mắt này.
Gia Cát Mưu lúc này cười nói:
- Đồng chí Tăng Nghị, nếu như gặp phải, thì cùng nhau dự tiệc. Như vậy sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Gia Cát Mưu bình thường gọi Tăng Nghị là Phó chủ nhiệm Tăng, có đôi khi gọi là Chủ nhiệm Tăng, nhưng hiện tại lại gọi là đồng chí Tăng Nghị. Tăng Nghị chỉ biết đối phương rất không tình nguyện nhìn thấy mình ở trong này, thuận tiện nói:
- Không được, tôi còn có mấy người bạn bên kia. Như vậy đi, Chủ nhiệm Mưu đặt phòng nào, tôi lát nữa sẽ đến mời Smith tiên sinh một ly rượu.
- Hình như là Bằng Trình Vạn Lý…
Gia Cát Mưu nhìn Mạc Hữu Vi.
Mạc Hữu Vi lên tiếng:
- Vâng, là Bằng Trình Vạn Lý.
- Vâng, tôi biết rồi.
Tăng Nghị lại cùng với mấy người Smith khách khí một chút:
- Chúc các vị có một buổi tối thật ngon miệng.
Uông Trường Giang cũng nhận ra Gia Cát Mưu, liền tiến lên chào hỏi, rồi bảo người dẫn bọn họ vào.
Tăng Nghị nhìn theo bóng dáng của đám người Gia Cát Mưu, hơi nhíu mày một chút. Hắn phụ trách công tác thu hút đầu tư, nhưng vị Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư Hoàng Châu này lại qua lại với Gia Cát Mưu gần gũi như thế thì đây cũng không phải là chuyện tốt, sẽ ảnh hưởng đến đại cục thu hút đầu tư. Nếu những lãnh đạo mà Tăng Nghị được phân công quản lý đều như thế thì Gia Cát Mưu muốn đoạt quyền lực trong tay Tăng Nghị là chuyện rất dễ dàng.
- Chúng ta đi thôi.
Cố Hiến Khôn nói. Vừa rồi tình thế y cũng nhìn thấy. Tăng Nghị được phân công quản lý thu hút đầu tư, nhưng việc này nhiều ít cũng có chút xấu hổ.
Ba người lên lầu. Uông Trường Giang đã sắp xếp một phòng tên là Tử Khí Đông Lai. Đây là gian phòng có giá trị nhất của Tử Khí Các.
Uông Trường Giang bảo người dọn đồ ăn, lại chuẩn bị một bình rượu Mao Đài, cười ha hả, ngồi ở vị trí đối diện Tăng Nghị.
Tăng Nghị thấy Uông Trường Giang ngồi xuống, trong lòng liền cân nhắc và cảm thấy hiểu ngay. Xem ra Cố Hiến Khôn đã tìm được người hợp tác cho dự án hồ Tinh Tinh, rất có khả năng là người sau lưng Uông Trường Giang. Hạng mục này Tăng Nghị thật ra không phản đối. Khu công nghệ cao phát triển đi lên, sẽ không chỉ là một nơi chỉ có xí nghiệp, mà phải là một nơi tổng hợp toàn bộ công năng như một thành phố thu gọn, tất nhiên là cũng sẽ cần công viên và nhà ở sang trọng. Nhưng chuyện này cũng không phải do Tăng Nghị định đoạt, phải được thành phố đồng ý.
Cố Hiến Khôn lần này quả thật bởi vì chuyện của hồ Tinh Tình mà tới, nhưng trong lúc uống rượu với Tăng Nghị và Uông Trường Giang, y cũng không nói gì, chỉ có điều trong bữa tiệc nói một câu rất có ý tứ.
- Tăng Nghị, nói thật, tôi đối với hạng mục hồ Tinh Tinh cảm thấy rất có hứng thú. Hoàn toàn là bởi vì vị trí của khu công nghệ cao. Tôi xem trọng hạng mục này là bởi vì tôi xem trọng cậu. Nhưng khi nghĩ đến đối tượng hợp tác là cậu thì tôi liền cảm thấy có chút đau đầu.
Tăng Nghị đầu tiên là ngẩn ra, theo sau là hiểu được ý tứ của Cố Hiến Khôn:
- Nếu là tôi, tôi sẽ chọn hạng mục vững chắc có tính phiêu lưu thấp, và có thể kiếm được tiền lời là được rồi. Tiền lời càng cao thì tất nhiên là tính phiêu lao càng cao. Có những phiêu lưu không gánh vác nổi đâu.
Cố Hiến Khôn cười. Y biết Tăng Nghị hiểu được lời nói của mình, mượn ly rượu nói:
- Chúng ta uống một ly đi.
Người, có đôi khi có mâu thuẫn như vậy. Bình thường hận không thể tất cả quan trên đời này đều là quan tốt. Nhưng khi gặp được lại khiến mình rất đau đầu. Cố Hiến Khôn lúc này chính là như thế. Y muốn khai thác, phát triển hồ Tinh Tinh, thâu tóm xung quanh phạm vi hồ. Nhưng hắn biết điều kiện này Tăng Nghị khẳng định sẽ không đồng ý.
Nếu đổi là cán bộ khác, hoặc vì chiến tích, hoặc vì tiền, anh chỉ cần gật đầu, đối phương thậm chí sẽ vận dụng tài nguyên công cộng, mang đến cho anh một ích lợi kiếm chác. Anh đầu nhập một phân tiền, nhưng có thể thu lại lợi ích gấp mấy trăm lần. Nhưng trong đó một phần lớn lợi ích cũng không phải là do anh tự kiếm được, mà chính là cán bộ đã giúp anh đem lợi ích của đại chúng cất vào trong túi tiền của anh.
Nhưng nếu gặp được Tăng Nghị, loại chuyện tốt này cũng đừng suy nghĩ. Anh đầu nhập bao nhiêu thì nhận được bấy nhiêu.
- Làm quan khó quá! Quan tốt lại càng khó hơn.
Uông Trường Giang cảm thán một câu:
- Quan giống như Phó chủ nhiệm Tăng vậy thì thật sự là quá ít.
Tăng Nghị cũng không nghĩ Uông Trường Giang lại là một nhân vật vô cùng thông minh, sắc sảo, mỉm cười, rồi bưng cái ly lên nói:
- Từ xưa quan hay khó khăn thì đều là quan tốt. Không đề cập đến chuyện này nữa, mau uống rượu đi.
Cố Hiến Khôn mỉm cười. Lời này thật sự là không sai. Thanh quan rất khó làm. Thương nhân thì trong mong vào thanh quan, nhưng lại muốn trục lợi. Trên đường trục lợi, ai ngăn cản bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ người đó. Anh nói tham quan rốt cuộc là như thế nào mà có. Là do tình thế bức bách, căn bản nói không rõ thôi. Ngược lại có có thể khẳng định, một số thanh quan đã bị chôn vùi trong tay thương nhân.
Tuy nhiên, tình thế lúc này của khu công nghệ cao, Cố Hiến Khôn càng nguyện ý hợp tác với Tăng Nghị. Nếu đổi là người khác, như Gia Cát Mưu chẳng hạn, anh có dám đem mười tỷ tài chính đầu tư vào không?
Ba người sau khi ăn cơm xong, hướng dưới lầu chậm rãi đi xuống. Tử Khí Các chỉ có ba tầng, không cần đi thang máy, chỉ cần đi thang bộ để tiêu hóa thức ăn.
Khi đến lầu hai, chợt nghe ngoài hành lang có tiếng quát:
- Còn đứng thất thần ra đó làm gì. Khẩn trương gọi bác sĩ của sơn trang lại đây, sau đó thông báo 120, gọi xe cứu thương. Nếu Smith tiên sinh xảy ra chuyện gì, tôi không tha cho các người.
Uông Trường Giang liền nhíu mày, thầm nghĩ giọng điệu thật lớn.
Tăng Nghị cũng nghe ra, đây là giọng điệu của Mạc Hữu Vi. Hắn thầm nghĩ những ngày này không phải là trong lúc uống rượu xảy ra chuyện chứ. Vừa quẹo qua một góc, hắn thấy Mạc Hữu Vi hung hăng giáo huấn một nhân viên phục vụ.
- Phó chủ nhiệm Mạc, chuyện gì xảy ra vậy?
Tăng Nghị hỏi.
Mạc Hữu Vi nhìn Tăng Nghị, ợ một hơi rượu, sau đó loạng choạng tiến lên hai bước:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu tới cũng vừa lúc. Smith tiên sinh đột nhiên đau bụng, khẳng định là thức ăn của Tử Hải sơn trang có vấn đề. Hoặc là rượu có vấn đề.
Tăng Nghị cau mày, thầm nghĩ Mạc Hữu Vi thật sự là uống quá say khiến đầu óc không được tỉnh táo. Nếu rượu và thức ăn có vấn đề thì hiện tại không chỉ một mình Smith đau bụng mà hẳn cả một bàn mới đúng. Hắn lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Mạc, anh mau đi trước dẫn đường, tôi vào xem thử.
Uông Trường Giang nhìn kỹ Mạc Hữu Vi. Tử Hải sơn trang của bố kinh doanh đúng đắn nhé, tiếp đãi đều là những nhân vật có uy tín. Anh vừa nói chính là bôi nhọ danh tiếng của người ta.
Tăng Nghị bước vào trong phòng, vừa thấy liền cau mày lại. Trên bàn đồ ăn rất nhiều, sơn hào hải vị, tay gấu tổ yến, rượu tây lại còn thêm Mao Đài. Sợ là cũng phải đến bảy tám chục ngàn. Hắn lại nhìn thấy, bên trong còn ngồi ba vị đồng chí nữ. Đều là nhân viên công tác của khu công nghệ cao. Tăng Nghị còn nhận ra một trong số đó là cán sự của phòng Tuyên truyền Ban quản lý, tên là Hà Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.