Chương 276: Một cước 2
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Nhưng vào lúc này, Tăng Nghị đột nhiên lên phía
trước, đá chân của Vệ mập, không cho ông ta thay đổi vị trí, đồng thời
một tay kéo, một tay đỡ thắt lưng, đỡ Vệ mập đứng lên, nói:
- Chân dưới đừng nhúc nhích, yên tâm, tôi ở phía sau đây!
Vệ mập đau đến mức mò hôi trên đầu càng nhiều, nhưng vẫn nói:
- Được, tôi sẽ cố gắng hết mức, nhưng chân này không được nhúc nhích hả?
Tăng Nghị cười, giúp Vệ mập làm lại từ đầu đứng ở bên tường, sau đó lại lui ra phía sau ba bước, nói:
-Lại lần nữa nào! Lần này tranh thủ thực hiện ngồi xuống hoàn toàn!
Vệ mập đứng ở bên tường, hít một hơi, thu bụng lại mấy phần, sau đó ngồi xổm xuống một lần nữa. Lần này so với lần trước tốt hơn một chút. Vệ mập trong lòng vui vẻ, đang muốn ngồi xổm xuống chút nữa. Đột nhiên lại có chút không nhịn được tức giận. Kết quả là miệng vừa phun khí, bụng phình to, bỗng chốc lặp lại nguyên trạng ở trên tường. Có một cỗ lực bắn ngược trở lại, Vệ mập lại ngã ra phía sau.
Đúng lúc này Tăng Nghị xuất hiện, đỡ lấy Vệ mập giống như ban nãy.
Mọi người trong phòng cười vang, đều bị cái bụng lớn kia của Vệ Tử Cương đột nhiên chọc cho vui vẻ.
Vệ mập liên tục thử vài lần, đều không thể ngồi xổm xuống thành công, vừa mệt vừa đau, ngay cả áo sơmi trên lưng cũng đều ướt đẫm, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, lần này vẫn không thể ngồi xuống. Tôi phải nghỉ ngơi một chút, một chút sức lực cũng không còn.Nhưng làm như vậy hình như cũng có chút hiệu quả, không đau như ban nãy nữa rồi! Cách này của anh thật không tồi!
Tăng Nghị cười cười, nói:
- Một lần sau cùng, ra sức thực hiện có thể ngồi xổm xuống.
Vệ mập thở hổn hển lấy hơi, sau đó điều chỉnh tư thế, ngồi xổm xuống chút nữa. Có lẽ bởi vì ông ta nghĩ đây là lần cuối cùng, cho nên trong lòng đầy sức mạnh. Lần này không ngờ còn không xuống được sâu so với mấy lần trước, chống đỡ không được, cả người ngã về phía sau.
Mỗi lần ngã xuống, Tăng Nghị đều kịp thời đỡ lấy, Vệ mập đã quen rồi! Cho nên, một chút sức lực cũng không dùng, tự mình ngã xuống.
Kết quả khi ngã xuống được phân nửa, vốn dĩ Tăng Nghị ở đằng sau dùng sức đỡ, nhưng lần này lại không. Vệ mập liền luống cuống. Lúc này ông ta muốn điều chỉnh tư thế cũng đã không kịp nữa rồi. Vệ mập duỗi hai tay ra, bản năng muốn vịn vào một đồ vật, kết quả là không bắt được cái gì. Sau đó hai tay vội vã chống sau lưng, hy vọng khi ngã xuống đất có thể chống đỡ mình, không đến nỗi ngã lăn quay.
Ai ngờ tay vừa mới duỗi ra sau đã bị người bắt được, lập tức bên hông phát ra một tiếng “răng rắc”, âm thanh trong trẻo vang dội, tất cả trong phòng đều nghe thấy rất rõ.
Trong phòng lập tức im lặng. Vệ Tử Cương không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng những người ngồi ở bên cạnh kia thấy rất rõ, khi Vệ Tử Cương ngã xuống đất, Tăng Nghị đột nhiên đi lên, tay nắm lấy Vệ Tử Cương, đồng thời đưa đầu gối phải lên chiếu đúng vào vết thương trên lưng của Vệ Tử Cương, đúng là một sức lực mạnh mẽ.
Tiếng răng rắc vừa rồi là như thế này vọng lại, trong lòng của mọi người đều bị đè nặng lên. Tiếng vang thực sự quá lớn, mọi người đều nghĩ thắt lưng của Vệ Tử Cương chắc chắn là bị chặt đứt rồi chứ! Không ai biết rốt cục vừa rồi Tăng Nghị suy nghĩ cái gì? Làm sao lại không kịp thời đỡ lấy Vệ Tử Cương chứ?
Tăng Nghị lúc này đỡ Vệ Tử Cương, nói:
- Được rồi! Anh vận động một chút thử xem sao!
Vệ Tử Cương mặt mũi đều trắng bệch. Ban nãy âm thanh kia vang lên, ông ta sợ tới mức tim cũng ngừng đập. Bây giờ nghe Tăng Nghị nói xong, tim mới bắt đầu “bang bang” nhảy dựng lên. Ông ta thử vận động thắt lưng một chút, liền kêu “ A” một tiếng.
Vận động thêm một chút nữa, trên mặt Vệ Tử Cương vừa mừng vừa sợ, nói:
- Tốt quá rồi! Không đau chút nào nữa. Thật tốt quá đi!
Người bên kia đều thở phào nhẹ nhõm, một hồi sợ những chuyện không đâu! Mọi người làm cho Vệ Tử Cương tưởng nhầm, cho rằng cứ ngồi xổm tới ngồi xổm lui là đang điều trị chứ! Ai có thể nghĩ đến bắt Vệ Tử Cương làm đi làm lại nửa ngày đều là làm nóng cơ thể.
Cái thắt lưng này của Vệ Tử Cương đã đau mấy ngày rồi, không thể đứng, không thể nằm, tưởng đau khổ đến chết. Bây giờ đột nhiên nhẹ hẳn đi, miễn bàn đến vui sướng. Ông ta đứng ở lắc lắc thắt lưng, còn không thể tin thắt lưng của mình răng rắc một chút như vậy mà đã khỏi rồi!
Tăng Nghị cười ha ha hai tiếng, nói:
- Bây giờ xương cốt mới trở lại vị trí cũ, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Đừng hoạt động gì mạnh, nếu sai lại, tôi thấy anh sau này có muốn lên chiến trường cũng chỉ có thể là có lòng mà không có sức, nghĩ lại thôi.
- Nghe lời cậu! Tất cả nghe theo lời của cậu!
Vệ Tử Cương vui không kìm hãm được, thầm nghĩ mình phải chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt. Thật phải là có lòng mà không có sức, vậy nửa đời phía sau của mình còn có mục tiêu gì nữa hả!
- Phó chủ Nhiệm Tăng, rất cảm ơn cậu. Một chút sức mạnh vừa rồi, tôi thật sự muốn cậu cho tôi lại thêm một chút!
- Lại một chút, anh về sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tăng Nghị kéo tay áo lên, cười nói:
- Anh quyết định chưa?
Vệ Tử Cương vội vàng xin tha thứ:- Vậy thì một cước này ghi vào sổ đi, nếu rượu hôm nay khiến cho các vị uống không được thỏa thích, cậu lúc đó có thể làm mà.
Lúc này Đỗ Nhược cười sản khoái, nói:
- Hôm nay rượu là tôi mời, anh muốn trả ơn cho Tăng Nghị, để lần sau đi!
- Đừng nói là lần sau, mười lần cũng được hết!
Vệ Tử Cương cười, mời Tăng Nghị trở lại trước bàn ngồi xuống:
- Y thuật chữa bệnh của Phó chủ Nhiệm Tăng không phải là thần, mà là cực kì thần. Vệ Tử Cương tôi hôm nay xem như đã phục sát đất rồi! Cái tên họ Hoa đó, tôi thấy căn bản là thổi phồng danh tiếng, hiệu quả một chút cũng không có.
Lão Tả cười, nói:
- Không thu anh một chiếc Mercedes- Benz, thắt lưng này của anh cũng đừng nghĩ là khỏi được.
Vệ Tử Cương vỗ trán:
- Hóa ra là như vậy à! Vẫn là ông chủ Tả sẽ tính sổ!
Đỗ Nhược cười, đưa ly ra, nói:
- Nào, chúng ta cùng nâng ly kính cho y đức chữa bệnh của Tăng Nghị!
Đỗ Nhược hôm nay mời mọi người uống rượu là có nguyên nhân. Lần trước việc lừa bịp vốn đầu tư phá án, làm cho Đỗ Nhược tiếng lành đồn xa. Công tác thu hút đầu tư của các nơi trên cả nước hừng hực khí thế. Hàng năm những vụ án như vậy phát sinh không ít. Có thể đủ thuận lợi phá án và bắt giam, nhưng đặc biệt có rất ít điều kiện một lưới tóm gọn các phần tử gây tội. Chẳng những tóm gọn các phần tử gây tội, hơn nữa còn lấy lại được những tổn thất trở về, thì chỉ có mỗi vụ án này thôi.
Chỉ cần một lời nói nghi ngờ của nhân viên khách sạn và một tấm ảnh hé ra, thì kéo tơ lột kén, tầng tầng theo dấu vết, cuối cùng đập nát tập đoàn lừa đảo. Điều này càng biểu hiện ra Đỗ Nhược có phương pháp, chẳng những có thể tấn công tội phạm, mà còn có thể ngăn chặn việc gây tội.
Nghe nói vụ án này được vị nào đó của Đảng ủy Công an trung ương nhìn thấy. Ông ta đối với Đỗ Nhược tán thưởng rất nhiều, còn đặc biệt phê duyệt và khen ngợi. Đỗ Nhược sắp lên chức tới nơi rồi.
Tính toán trước kia của Đỗ Nhược, là có thể đến Giám đốc Sở Công an tỉnh. Nếu may mắn thì có thể một tranh một chức Đảng Ủy công an tỉnh. Nhưng hy vọng vô cùng mong manh. Hậu trường lớn nhất của ông ở Vinh Thành là Bí thư Thành ủy Tần Lương Tín. Nhưng Tần Lương Tín lại sắp lui ra, về quê làm ruộng. Nếu Đỗ Nhược không nắm giữ được vị trí của Giám Đốc sở Công an tỉnh, thì khi Tần Lương Tín lui ra, con đường làm quan của ông ta cơ bản cũng chấm dứt.
Ai ngờ Tăng Nghị đồng thời thu thập Gia Cát Mưu, lại giúp Đỗ Nhược mở ra một cánh cửa khác. Gần đây có tin đồn nói Đỗ Nhược rất có khả năng sẽ được điều đến Bộ.
Có không ít người đến tham dự đều chiếm được tin tức, nhưng việc này dù sao cũng không có kết luận cuối cùng, mọi người chỉ là khó hiểu, biểu đạt một chút ý chúc mừng.
Uống rượu một lát, mọi người đều cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng Đỗ Nhược một mình bỏ tiền túi ra trực tiếp trả tiền. Thời khắc mấu chốt ông ta cũng không muốn bị người ta bắt được nhược điểm gì.
Buổi sáng thứ hai, Tăng Nghị phải trở về Bạch Dương. Xe vừa mới ra, điện thoại liền vang lên. Cầm lên nghe hắn có chút không ngờ, không ngờ là Chủ Nhiệm Uông của văn phòng Trung y.
Bây giờ Tăng Nghị còn là Quản lý hội Trung y. Chỉ có điều đối với sự việc của hội Trung y, hắn vẫn là thả lỏng mặc kệ. Mấy lần mở hội nghị hắn đều viện cớ chối từ. Một là hắn không có thời gian, hai là cũng chẳng có ai đón tiếp hắn. Một đống bác sĩ già đều đồng lòng bài xích một bác sĩ mặt búng ra sữa như hắn.
- Chủ nhiệm Uông, có việc gì?
Tăng Nghị hỏi:
Bên kia Chủ Nhiệm Uông nói:
- Sáng sớm hôm nay mười giờ có hội nghị, tôi báo cáo với Phó Chủ Nhiệm Tăng một tiếng. Cậu xem có rảnh tham gia hội nghị không?
Mặc kệ Tăng Nghị có tới hay không, Chủ nhiệm Uông cũng phải tận chức tận trách! Phàm là mở hội nghị chắc chắn sẽ tự mình thông báo cho Tăng Nghị. Hơn nữa cứ cách một thời gian còn đem công việc của hội Trung y thông báo với Tăng Nghị một chút.
- Chủ đề của hôm nay là gì?
Tăng Nghị hỏi:
- Muốn bầu Ban quản lý!
Chủ nhiệm Uông sợ Tăng Nghị nghĩ nhiều, bổ sung một câu:
- Cống hiến của Chủ Nhiệm Tăng đối với hội học thuật chúng ta là rõ như ban ngày rồi! Công tác bầu Ban quản lý chắc chắn sẽ có một ghế cho Phó chủ nhiệm Tăng.
Tăng Nghị gượng cười, tôi chỉ là treo một cái danh mà thôi. Bây giờ ngay cả là bác sĩ cũng không phải, nào có cống hiến gì hả? Tuy nhiên hắn vẫn nói:
- Được rồi! Cảm ơn Chủ nhiệm Uông đã thông báo, tôi nhất định chuẩn bị tham gia hội nghị.
Chủ Nhiệm Uông tắt điện thoại, ngồi ở chỗ đó vuốt cằm, không nghĩ tới vị Phó chủ nhiệm Tăng này đối với hư danh của một người quản lý vẫn còn rất coi trọng. Không ngờ cũng muốn tới tham dự hội nghị, đây chính là lần đầu tiên. Thực ra cho dù không đến, chắc chắn anh ta vẫn là người quản lý, chuyên gia Trung y của cục Bảo vệ sức khỏe, kiêm xử lý công việc. Đây là lệ thường rồi!
- Chân dưới đừng nhúc nhích, yên tâm, tôi ở phía sau đây!
Vệ mập đau đến mức mò hôi trên đầu càng nhiều, nhưng vẫn nói:
- Được, tôi sẽ cố gắng hết mức, nhưng chân này không được nhúc nhích hả?
Tăng Nghị cười, giúp Vệ mập làm lại từ đầu đứng ở bên tường, sau đó lại lui ra phía sau ba bước, nói:
-Lại lần nữa nào! Lần này tranh thủ thực hiện ngồi xuống hoàn toàn!
Vệ mập đứng ở bên tường, hít một hơi, thu bụng lại mấy phần, sau đó ngồi xổm xuống một lần nữa. Lần này so với lần trước tốt hơn một chút. Vệ mập trong lòng vui vẻ, đang muốn ngồi xổm xuống chút nữa. Đột nhiên lại có chút không nhịn được tức giận. Kết quả là miệng vừa phun khí, bụng phình to, bỗng chốc lặp lại nguyên trạng ở trên tường. Có một cỗ lực bắn ngược trở lại, Vệ mập lại ngã ra phía sau.
Đúng lúc này Tăng Nghị xuất hiện, đỡ lấy Vệ mập giống như ban nãy.
Mọi người trong phòng cười vang, đều bị cái bụng lớn kia của Vệ Tử Cương đột nhiên chọc cho vui vẻ.
Vệ mập liên tục thử vài lần, đều không thể ngồi xổm xuống thành công, vừa mệt vừa đau, ngay cả áo sơmi trên lưng cũng đều ướt đẫm, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, lần này vẫn không thể ngồi xuống. Tôi phải nghỉ ngơi một chút, một chút sức lực cũng không còn.Nhưng làm như vậy hình như cũng có chút hiệu quả, không đau như ban nãy nữa rồi! Cách này của anh thật không tồi!
Tăng Nghị cười cười, nói:
- Một lần sau cùng, ra sức thực hiện có thể ngồi xổm xuống.
Vệ mập thở hổn hển lấy hơi, sau đó điều chỉnh tư thế, ngồi xổm xuống chút nữa. Có lẽ bởi vì ông ta nghĩ đây là lần cuối cùng, cho nên trong lòng đầy sức mạnh. Lần này không ngờ còn không xuống được sâu so với mấy lần trước, chống đỡ không được, cả người ngã về phía sau.
Mỗi lần ngã xuống, Tăng Nghị đều kịp thời đỡ lấy, Vệ mập đã quen rồi! Cho nên, một chút sức lực cũng không dùng, tự mình ngã xuống.
Kết quả khi ngã xuống được phân nửa, vốn dĩ Tăng Nghị ở đằng sau dùng sức đỡ, nhưng lần này lại không. Vệ mập liền luống cuống. Lúc này ông ta muốn điều chỉnh tư thế cũng đã không kịp nữa rồi. Vệ mập duỗi hai tay ra, bản năng muốn vịn vào một đồ vật, kết quả là không bắt được cái gì. Sau đó hai tay vội vã chống sau lưng, hy vọng khi ngã xuống đất có thể chống đỡ mình, không đến nỗi ngã lăn quay.
Ai ngờ tay vừa mới duỗi ra sau đã bị người bắt được, lập tức bên hông phát ra một tiếng “răng rắc”, âm thanh trong trẻo vang dội, tất cả trong phòng đều nghe thấy rất rõ.
Trong phòng lập tức im lặng. Vệ Tử Cương không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng những người ngồi ở bên cạnh kia thấy rất rõ, khi Vệ Tử Cương ngã xuống đất, Tăng Nghị đột nhiên đi lên, tay nắm lấy Vệ Tử Cương, đồng thời đưa đầu gối phải lên chiếu đúng vào vết thương trên lưng của Vệ Tử Cương, đúng là một sức lực mạnh mẽ.
Tiếng răng rắc vừa rồi là như thế này vọng lại, trong lòng của mọi người đều bị đè nặng lên. Tiếng vang thực sự quá lớn, mọi người đều nghĩ thắt lưng của Vệ Tử Cương chắc chắn là bị chặt đứt rồi chứ! Không ai biết rốt cục vừa rồi Tăng Nghị suy nghĩ cái gì? Làm sao lại không kịp thời đỡ lấy Vệ Tử Cương chứ?
Tăng Nghị lúc này đỡ Vệ Tử Cương, nói:
- Được rồi! Anh vận động một chút thử xem sao!
Vệ Tử Cương mặt mũi đều trắng bệch. Ban nãy âm thanh kia vang lên, ông ta sợ tới mức tim cũng ngừng đập. Bây giờ nghe Tăng Nghị nói xong, tim mới bắt đầu “bang bang” nhảy dựng lên. Ông ta thử vận động thắt lưng một chút, liền kêu “ A” một tiếng.
Vận động thêm một chút nữa, trên mặt Vệ Tử Cương vừa mừng vừa sợ, nói:
- Tốt quá rồi! Không đau chút nào nữa. Thật tốt quá đi!
Người bên kia đều thở phào nhẹ nhõm, một hồi sợ những chuyện không đâu! Mọi người làm cho Vệ Tử Cương tưởng nhầm, cho rằng cứ ngồi xổm tới ngồi xổm lui là đang điều trị chứ! Ai có thể nghĩ đến bắt Vệ Tử Cương làm đi làm lại nửa ngày đều là làm nóng cơ thể.
Cái thắt lưng này của Vệ Tử Cương đã đau mấy ngày rồi, không thể đứng, không thể nằm, tưởng đau khổ đến chết. Bây giờ đột nhiên nhẹ hẳn đi, miễn bàn đến vui sướng. Ông ta đứng ở lắc lắc thắt lưng, còn không thể tin thắt lưng của mình răng rắc một chút như vậy mà đã khỏi rồi!
Tăng Nghị cười ha ha hai tiếng, nói:
- Bây giờ xương cốt mới trở lại vị trí cũ, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Đừng hoạt động gì mạnh, nếu sai lại, tôi thấy anh sau này có muốn lên chiến trường cũng chỉ có thể là có lòng mà không có sức, nghĩ lại thôi.
- Nghe lời cậu! Tất cả nghe theo lời của cậu!
Vệ Tử Cương vui không kìm hãm được, thầm nghĩ mình phải chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt. Thật phải là có lòng mà không có sức, vậy nửa đời phía sau của mình còn có mục tiêu gì nữa hả!
- Phó chủ Nhiệm Tăng, rất cảm ơn cậu. Một chút sức mạnh vừa rồi, tôi thật sự muốn cậu cho tôi lại thêm một chút!
- Lại một chút, anh về sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tăng Nghị kéo tay áo lên, cười nói:
- Anh quyết định chưa?
Vệ Tử Cương vội vàng xin tha thứ:- Vậy thì một cước này ghi vào sổ đi, nếu rượu hôm nay khiến cho các vị uống không được thỏa thích, cậu lúc đó có thể làm mà.
Lúc này Đỗ Nhược cười sản khoái, nói:
- Hôm nay rượu là tôi mời, anh muốn trả ơn cho Tăng Nghị, để lần sau đi!
- Đừng nói là lần sau, mười lần cũng được hết!
Vệ Tử Cương cười, mời Tăng Nghị trở lại trước bàn ngồi xuống:
- Y thuật chữa bệnh của Phó chủ Nhiệm Tăng không phải là thần, mà là cực kì thần. Vệ Tử Cương tôi hôm nay xem như đã phục sát đất rồi! Cái tên họ Hoa đó, tôi thấy căn bản là thổi phồng danh tiếng, hiệu quả một chút cũng không có.
Lão Tả cười, nói:
- Không thu anh một chiếc Mercedes- Benz, thắt lưng này của anh cũng đừng nghĩ là khỏi được.
Vệ Tử Cương vỗ trán:
- Hóa ra là như vậy à! Vẫn là ông chủ Tả sẽ tính sổ!
Đỗ Nhược cười, đưa ly ra, nói:
- Nào, chúng ta cùng nâng ly kính cho y đức chữa bệnh của Tăng Nghị!
Đỗ Nhược hôm nay mời mọi người uống rượu là có nguyên nhân. Lần trước việc lừa bịp vốn đầu tư phá án, làm cho Đỗ Nhược tiếng lành đồn xa. Công tác thu hút đầu tư của các nơi trên cả nước hừng hực khí thế. Hàng năm những vụ án như vậy phát sinh không ít. Có thể đủ thuận lợi phá án và bắt giam, nhưng đặc biệt có rất ít điều kiện một lưới tóm gọn các phần tử gây tội. Chẳng những tóm gọn các phần tử gây tội, hơn nữa còn lấy lại được những tổn thất trở về, thì chỉ có mỗi vụ án này thôi.
Chỉ cần một lời nói nghi ngờ của nhân viên khách sạn và một tấm ảnh hé ra, thì kéo tơ lột kén, tầng tầng theo dấu vết, cuối cùng đập nát tập đoàn lừa đảo. Điều này càng biểu hiện ra Đỗ Nhược có phương pháp, chẳng những có thể tấn công tội phạm, mà còn có thể ngăn chặn việc gây tội.
Nghe nói vụ án này được vị nào đó của Đảng ủy Công an trung ương nhìn thấy. Ông ta đối với Đỗ Nhược tán thưởng rất nhiều, còn đặc biệt phê duyệt và khen ngợi. Đỗ Nhược sắp lên chức tới nơi rồi.
Tính toán trước kia của Đỗ Nhược, là có thể đến Giám đốc Sở Công an tỉnh. Nếu may mắn thì có thể một tranh một chức Đảng Ủy công an tỉnh. Nhưng hy vọng vô cùng mong manh. Hậu trường lớn nhất của ông ở Vinh Thành là Bí thư Thành ủy Tần Lương Tín. Nhưng Tần Lương Tín lại sắp lui ra, về quê làm ruộng. Nếu Đỗ Nhược không nắm giữ được vị trí của Giám Đốc sở Công an tỉnh, thì khi Tần Lương Tín lui ra, con đường làm quan của ông ta cơ bản cũng chấm dứt.
Ai ngờ Tăng Nghị đồng thời thu thập Gia Cát Mưu, lại giúp Đỗ Nhược mở ra một cánh cửa khác. Gần đây có tin đồn nói Đỗ Nhược rất có khả năng sẽ được điều đến Bộ.
Có không ít người đến tham dự đều chiếm được tin tức, nhưng việc này dù sao cũng không có kết luận cuối cùng, mọi người chỉ là khó hiểu, biểu đạt một chút ý chúc mừng.
Uống rượu một lát, mọi người đều cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng Đỗ Nhược một mình bỏ tiền túi ra trực tiếp trả tiền. Thời khắc mấu chốt ông ta cũng không muốn bị người ta bắt được nhược điểm gì.
Buổi sáng thứ hai, Tăng Nghị phải trở về Bạch Dương. Xe vừa mới ra, điện thoại liền vang lên. Cầm lên nghe hắn có chút không ngờ, không ngờ là Chủ Nhiệm Uông của văn phòng Trung y.
Bây giờ Tăng Nghị còn là Quản lý hội Trung y. Chỉ có điều đối với sự việc của hội Trung y, hắn vẫn là thả lỏng mặc kệ. Mấy lần mở hội nghị hắn đều viện cớ chối từ. Một là hắn không có thời gian, hai là cũng chẳng có ai đón tiếp hắn. Một đống bác sĩ già đều đồng lòng bài xích một bác sĩ mặt búng ra sữa như hắn.
- Chủ nhiệm Uông, có việc gì?
Tăng Nghị hỏi:
Bên kia Chủ Nhiệm Uông nói:
- Sáng sớm hôm nay mười giờ có hội nghị, tôi báo cáo với Phó Chủ Nhiệm Tăng một tiếng. Cậu xem có rảnh tham gia hội nghị không?
Mặc kệ Tăng Nghị có tới hay không, Chủ nhiệm Uông cũng phải tận chức tận trách! Phàm là mở hội nghị chắc chắn sẽ tự mình thông báo cho Tăng Nghị. Hơn nữa cứ cách một thời gian còn đem công việc của hội Trung y thông báo với Tăng Nghị một chút.
- Chủ đề của hôm nay là gì?
Tăng Nghị hỏi:
- Muốn bầu Ban quản lý!
Chủ nhiệm Uông sợ Tăng Nghị nghĩ nhiều, bổ sung một câu:
- Cống hiến của Chủ Nhiệm Tăng đối với hội học thuật chúng ta là rõ như ban ngày rồi! Công tác bầu Ban quản lý chắc chắn sẽ có một ghế cho Phó chủ nhiệm Tăng.
Tăng Nghị gượng cười, tôi chỉ là treo một cái danh mà thôi. Bây giờ ngay cả là bác sĩ cũng không phải, nào có cống hiến gì hả? Tuy nhiên hắn vẫn nói:
- Được rồi! Cảm ơn Chủ nhiệm Uông đã thông báo, tôi nhất định chuẩn bị tham gia hội nghị.
Chủ Nhiệm Uông tắt điện thoại, ngồi ở chỗ đó vuốt cằm, không nghĩ tới vị Phó chủ nhiệm Tăng này đối với hư danh của một người quản lý vẫn còn rất coi trọng. Không ngờ cũng muốn tới tham dự hội nghị, đây chính là lần đầu tiên. Thực ra cho dù không đến, chắc chắn anh ta vẫn là người quản lý, chuyên gia Trung y của cục Bảo vệ sức khỏe, kiêm xử lý công việc. Đây là lệ thường rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.