Chương 244: Người quen cũ
Ngân Hà Cửu Thiên
09/03/2018
Địch Hạo Huy khá từ tốn, lái xe rất ổn, bóp còi cũng không, im lặng ngồi phía trong xe, từ từ lái xe về phía trước.
Tăng Nghị nhìn ra phía ngoài thấy dòng xe cộ không thấy đuôi, cảm thán nói:
- Lúc trước đến Vinh Thành, tôi luôn cảm thấy xe cộ đông đúc, thường xảy ra kẹt xe, bây giờ đến thủ đô, tôi lại cảm thấy Vinh Thành trước nay không hề có kẹt xe.
Phương Thần Doanh mỉm cười nói:
- Mỗi năm đến tết, thủ đô đều đặc biệt kẹt xe, đây cũng là một điểm đặc sắc của thủ đô.
- Tại sao vậy?
Tăng Nghị quay qua hỏi.
Phương Thần Doanh chỉ ra chiếc xe phía bên ngoài
- Anh xem, trên đường tất cả đều là biển hiệu xe của vùng ngoài, tất cả đều là “vào kinh ứng thí”.
Sau khi Tăng Nghị nghe xong, cảm thấy khó hiểu, đúng là khó hiểu, suy nghĩ một hồi, Tăng Nghị bất giác lại cười. “Vào kinh ứng thí” từ này quả là rất hình tượng. Vốn là những người này đều từ vùng ngoài đến, nhân dịp tết đến Thủ đô để thăm các quan lớn, đây cũng có thể chính là một điểm nổi bật của chốn Thủ đô. Bất luận là nơi nào đi chăng nữa, thì khi năm qua tết đến, các cấp lãnh đạo đều sẽ bận rộn hơn công việc của ngày thường. Người ta luôn nhân cơ hội tốt này để tặng quà cho lãnh đạo một cách quang minh chính đại, thật là đã bỏ sót rồi.
Địch Hạo Huy cũng cười:
- Đây nào có phải là vào ứng thí, rõ ràng là tra trấn giám khảo. Lãnh đạo của chúng ta nhận được hàng trăm hộp bánh trung thu, rồi phải lao tâm việc làm thế nào mà giải quyết đây.
Người ngồi trên xe tất cả đều cười, hàng trăm hộp bánh trung thu, đúng thật là đau đầu! Khó trách không như thế làm sao thấy được người ăn bánh trung thu. Nhưng mà mỗi năm bánh trung thu đều được sản xuất, chiếc hộp cũng ngày càng đẹp hơn, hoá ra đều là bộ mặt của cuộc sống.
Xe của Địch Hạo Huy đi qua trung tâm của thành phố, sau đó đi vào một con hẻm đá phiến yên tĩnh, cuối cùng là đi vào một cái sân lớn, phía bên trong đã đậu rất nhiều chiếc xe, đều là những biển số xe thường ngày ít nhìn thấy.
- Anh lần đầu tiên đến thủ đô, cần phải tiếp đãi chu đáo, nhưng vào lúc này thì không được rồi, nên phải ở nơi này đàm đạo thôi, lần sau anh đến, tôi sẽ bù lại tội!
Địch Hạo Huy ngừng xe, rồi lại giải thích thêm một câu nữa.
Tăng Nghị cười nói:
- Nơi này, lúc ở Vinh Thành cũng nghe người ta nói lại.
Tăng Nghị hiểu ý của Địch Hạo Huy, với gia cảnh của Địch gia mà nói, đừng nói là đi nhà khách chính phủ, dù là đi Uỷ ban quân sự cũng không ai dám chậm trễ. Đối với Địch Hạo Huy mà nói, cũng là một câu có thể sắp xếp, nhưng mà xem ra vào dịp tết, những nơi đó các nhân vật lớn thường xuyên tới lui. Địch Hạo Huy là một người có tính tình khiêm tốn, nên sợ rằng người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Khách sạn quốc nội, đại khái là chia làm hai loại, một loại là nói về lợi ích kinh tế, có tiền liền mang đi mà tiêu phí; một loại khác là không nói về lợi ích kinh tế, chỉ là đặc biệt định người phục vụ. Nếu anh là người có thắt vào trong lưng quần cũng chưa chắc vào nổi cánh cửa này.
Địch Hạo Huy hôm nay đã chọn một nhà hàng thuộc vào loại hạng nhất. Chỉ cần anh có thể trả được tiền cơm, không có ai là dám cãi lại lời anh, nhưng cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể vào đây được. Nhìn chiếc xe ở phía trước cửa, liền biết được rằng người đến đây tiêu tiền là thuộc vào hàng vinh hoa phú quý.
Mọi người xuống xe, liền có nhân viên phục vụ đến, mời mọi người đi vào trong. Tăng Nghị nhìn qua phía sau một hồi, thấy rằng chiếc Jeep của Địch Hạo Huy đã được nhân viên dùng mái che xe che lại.
- Nơi này lúc trước là nhà của Vương gia, bây giờ trở thành khách sạn. Tôi đến đây hai lần rồi, khẩu vị rất ngon!
Địch Hạo Huy mỉm cười và đi về phía trước:
- Mỹ Tâm ở trên thương trường, rất thân với bà chủ ở đây. Chị ấy cũng có thể đến đây rồi.
Đang nói, Tăng Nghị liền nhìn thấy Long Mỹ Tâm. Vẫn là dáng vẻ của một người phú quý, với một nụ cười nguy hiểm trên gương mặt của mình. Dù sao Tăng Nghị cũng có thể nhìn ra cô không có điểm nào giống vơi danh môn quý diện.
- Anh chịu đến thủ đô rồi à?
Long Mỹ Tâm tiến lên hai bước:
- Chắc là nghĩ thông rồi có phải không?
- Nghĩ thông rồi!
Tăng Nghị nghiêm túc gật đầu, nói xong, Hắn lấy chiếc túi xách trong tay của Long Mỹ Tâm, liền nói tiếp:
- Tôi đến đây, đến đây!
Long Mỹ Tâm trợn tròn mắt, hai mắt trừng thật to:
- Anh……anh sẽ không thực chuẩn bị xách túi xách cho tôi chứ?
- Có cái gì lại không thể?!
Tăng nghị hỏi ngược lại, nhưng rồi lại nói:
- Tôi cầm ví, cô trả tiền, rất công bằng. Bây giờ là tiền của tôi! Haha, mọi người tối nay không cần khách sáo, tôi mời!
Long Mỹ Tâm tấm tức, nói:
- Tự đi mà bấm bàn tính nhé, cầm như thế này, là muốn ta mời à, đừng có mơ!
- Tôi đã nói rồi, bảo tôi xách giỏ phí tổn sẽ rất cao, bây giờ trên tay tôi, cô có không đồng ý cũng không được rồi!
Tăng Nghị cười:
- Chuẩn bị trả tiền đi nhé!
Long Mỹ Tâm nét mặt tức tối nhìn Tăng Nghị. Trong lòng, trong suy nghĩ ngập đầy những điểm tốt của hắn ta, nhưng vừa thấy mặt, hắn lại khiến mình tức đến không chịu nổi:
- Anh đây là cường mua cường bán! Đến địa giới thủ đô, dưới chân thiên tử, anh còn dám ngang tàng, còn làm ra vẻ khí phách.
Tăng Nghị cũng dứt khoát, không nói đến lời thứ hai đã lấy ví của Long Mỹ Tâm đem đi:
- Vậy cô tự mà lại lấy đi!
Long Mỹ Tâm phát điên lên:
- Nhiều như thế một lúc anh có thể tiêu hết à!
Những người đứng bên cạnh đều cười, đặc biệt là Địch Hạo Huy cười đến muốn trẹo cả quai hàm. Trước đây ở Trường Ninh Sơn, thấy hai người vừa gặp liền cãi nhau, hôm nay vẫn cái tính ấy, không có chút gì thay đổi.
- Tôi đây cũng là một nhà lãnh đạo, xách giỏ cho cô thì còn thể thống gì nữa!
Tăng Nghị lại chọc tức Long Mỹ Tâm, miệng vẫn nói, nhưng tay thì cầm ví tiền trả lại cho cô, rồi giới thiệu cô với Phương Thần Doanh và Đường Hạo Nhiên. Mọi người đi vào phía trong.
Vương phủ so với tứ hợp viện của Phương Nam Quốc đúng là to hơn rất nhiều. Mấy người liên tục đi qua bảy, tám cái cửa mới có thể đến được nơi yên tĩnh của viện. Trong sân ngợp bóng mát của cây trúc, cảnh thiên nhiên thật hào khoáng. Dây leo được treo lên, dù là không có vẻ gì tuyệt mĩ, nhưng thật sự rất tự nhiên. Trong sân có một căn phòng, mở cửa ra nhìn vào là thấy phòng khách và phòng ăn. Những vật dụng bày ra đều là những dụng cụ cũ trong nhà, nhưng vẫn mang hơi thở của sự hiện đại.
Đường Hạo Nhiên đi một đoạn đường đến đây, cũng được mở mang tầm mắt. Ở Vinh Thành cũng không có nhiều những nhà hàng kiểu như vậy. Toàn thể đều là một nhà hàng rất cổ kính, cảm giác bước đi trong này, giống như trở về mấy trăm năm trước. Trong một cái sân to thế này nhưng chỉ có duy nhất một cái bàn, như vậy cũng có thể suy ra được chi phí của một bữa cơm cao đến cỡ nào.
Mọi người vừa ngồi xuống, Giám đốc của nhà hàng liền đến, bước vào cửa hai tay chắp lại:
- Xin lỗi, xin lỗi, khách quý đến nhà, tôi lại không đích thân đến đón tiếp được, thật là thất lễ.
- Giám đốc, có gì đâu mà ngài phải vội vàng!
Long Mỹ Tâm hồi đáp.
Giám đốc biết Long Mỹ Tâm không thể là người có thể trêu vào, liền vội vàng giải thích:
- Hôm nay có hai vị thần đến chỗ của chúng tôi, tôi phải gấp rút đi sắp xếp. Vì thế đã sơ xuất quên việc đón tiếp khách quý.
Long Mỹ Tâm có một chút tò mò,
- Là vị thần nào vậy, có thể làm cho Giám đốc đây phải nhọc tâm?
- Một vị thần y đến từ Càn Châu, Mỹ Tâm tiểu thư có thể đã từng nghe qua. Tên gọi là Bạch Mộc Thông, y thuật cao minh; một vị khác là cao tăng đến từ Vinh Thành, Minh Không đại sư. Lúc nãy chính là Minh Không đại sư vừa ở đây, giảng nghe rất hay, tôi nghe như mê mẩn.
Giám đốc bước tiến lên mấy bước, cười nói:
- Nếu muốn, Mỹ Tâm tiểu thư có thể qua nghe giảng. Tôi vừa mới nghe một chút, đã cảm thấy học được nhiều điều hay.
Long Mỹ Tâm quay qua, muốn hỏi Tăng Nghị có đi không, nhưng lại thấy Tăng Nghị đang cười:
- Anh cười cái gì?
Tăng Nghị có thể không cười được à? Hai vị thần thánh mà Giám đốc vừa nói, hắn dĩ nhiên là có quen biết rồi. Đây đúng là cái duyên của con người, hắn cười đáp:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy thế giới này rất nhỏ.
Giám đốc liền nhìn Tăng Nghị. Long Mỹ Tâm giới thiệu với ông ấy, ông ấy cũng không biết Tăng Nghị là ai, liền hỏi:
- Vị này đây có quen biết với Bạch thần y, hay là có quen biết với Minh Không đại sư?
Tăng Nghị cười đáp:
- Cả hai đều quen biết.
Mắt của Giám đốc bỗng sáng lên, hai vị này không phải là có thể dễ dàng mời đến được, khó trách Mỹ Tâm tiểu thư lại xem trọng buổi tiệc hôm nay đến như vậy. Thì ra đúng là khách quý.
Long Mỹ Tâm liền hỏi:
- Có muốn đi qua xem không?
Tăng nghị cười cười, đứng dậy nói:
- Nếu đã có duyên rồi, lại không chào hỏi thì đúng là không phải.
Tăng Nghị muốn đi xem bộ dạng của Minh Không Đại Sư lúc này. Ở trước mặt Thôi Tể Xương sau khi một lần thuyết pháp, Minh Không liền được Thôi Tể Xương phong thành Cao Tăng, được mời đến Hàn Quốc để giảng kinh, có sức ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Bình Hải ở Hàn Quốc. Có thể nói Minh Không đến rồi, thì Tổng Thống cũng phải ra tiếp đón. Lần này đi đến mấy tháng Tăng Nghị cho rằng ông ấy đã vui đến không muốn về rồi, không ngờ lại có thể được gặp nhau ở đây.
Tăng Nghị nhìn ra phía ngoài thấy dòng xe cộ không thấy đuôi, cảm thán nói:
- Lúc trước đến Vinh Thành, tôi luôn cảm thấy xe cộ đông đúc, thường xảy ra kẹt xe, bây giờ đến thủ đô, tôi lại cảm thấy Vinh Thành trước nay không hề có kẹt xe.
Phương Thần Doanh mỉm cười nói:
- Mỗi năm đến tết, thủ đô đều đặc biệt kẹt xe, đây cũng là một điểm đặc sắc của thủ đô.
- Tại sao vậy?
Tăng Nghị quay qua hỏi.
Phương Thần Doanh chỉ ra chiếc xe phía bên ngoài
- Anh xem, trên đường tất cả đều là biển hiệu xe của vùng ngoài, tất cả đều là “vào kinh ứng thí”.
Sau khi Tăng Nghị nghe xong, cảm thấy khó hiểu, đúng là khó hiểu, suy nghĩ một hồi, Tăng Nghị bất giác lại cười. “Vào kinh ứng thí” từ này quả là rất hình tượng. Vốn là những người này đều từ vùng ngoài đến, nhân dịp tết đến Thủ đô để thăm các quan lớn, đây cũng có thể chính là một điểm nổi bật của chốn Thủ đô. Bất luận là nơi nào đi chăng nữa, thì khi năm qua tết đến, các cấp lãnh đạo đều sẽ bận rộn hơn công việc của ngày thường. Người ta luôn nhân cơ hội tốt này để tặng quà cho lãnh đạo một cách quang minh chính đại, thật là đã bỏ sót rồi.
Địch Hạo Huy cũng cười:
- Đây nào có phải là vào ứng thí, rõ ràng là tra trấn giám khảo. Lãnh đạo của chúng ta nhận được hàng trăm hộp bánh trung thu, rồi phải lao tâm việc làm thế nào mà giải quyết đây.
Người ngồi trên xe tất cả đều cười, hàng trăm hộp bánh trung thu, đúng thật là đau đầu! Khó trách không như thế làm sao thấy được người ăn bánh trung thu. Nhưng mà mỗi năm bánh trung thu đều được sản xuất, chiếc hộp cũng ngày càng đẹp hơn, hoá ra đều là bộ mặt của cuộc sống.
Xe của Địch Hạo Huy đi qua trung tâm của thành phố, sau đó đi vào một con hẻm đá phiến yên tĩnh, cuối cùng là đi vào một cái sân lớn, phía bên trong đã đậu rất nhiều chiếc xe, đều là những biển số xe thường ngày ít nhìn thấy.
- Anh lần đầu tiên đến thủ đô, cần phải tiếp đãi chu đáo, nhưng vào lúc này thì không được rồi, nên phải ở nơi này đàm đạo thôi, lần sau anh đến, tôi sẽ bù lại tội!
Địch Hạo Huy ngừng xe, rồi lại giải thích thêm một câu nữa.
Tăng Nghị cười nói:
- Nơi này, lúc ở Vinh Thành cũng nghe người ta nói lại.
Tăng Nghị hiểu ý của Địch Hạo Huy, với gia cảnh của Địch gia mà nói, đừng nói là đi nhà khách chính phủ, dù là đi Uỷ ban quân sự cũng không ai dám chậm trễ. Đối với Địch Hạo Huy mà nói, cũng là một câu có thể sắp xếp, nhưng mà xem ra vào dịp tết, những nơi đó các nhân vật lớn thường xuyên tới lui. Địch Hạo Huy là một người có tính tình khiêm tốn, nên sợ rằng người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Khách sạn quốc nội, đại khái là chia làm hai loại, một loại là nói về lợi ích kinh tế, có tiền liền mang đi mà tiêu phí; một loại khác là không nói về lợi ích kinh tế, chỉ là đặc biệt định người phục vụ. Nếu anh là người có thắt vào trong lưng quần cũng chưa chắc vào nổi cánh cửa này.
Địch Hạo Huy hôm nay đã chọn một nhà hàng thuộc vào loại hạng nhất. Chỉ cần anh có thể trả được tiền cơm, không có ai là dám cãi lại lời anh, nhưng cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể vào đây được. Nhìn chiếc xe ở phía trước cửa, liền biết được rằng người đến đây tiêu tiền là thuộc vào hàng vinh hoa phú quý.
Mọi người xuống xe, liền có nhân viên phục vụ đến, mời mọi người đi vào trong. Tăng Nghị nhìn qua phía sau một hồi, thấy rằng chiếc Jeep của Địch Hạo Huy đã được nhân viên dùng mái che xe che lại.
- Nơi này lúc trước là nhà của Vương gia, bây giờ trở thành khách sạn. Tôi đến đây hai lần rồi, khẩu vị rất ngon!
Địch Hạo Huy mỉm cười và đi về phía trước:
- Mỹ Tâm ở trên thương trường, rất thân với bà chủ ở đây. Chị ấy cũng có thể đến đây rồi.
Đang nói, Tăng Nghị liền nhìn thấy Long Mỹ Tâm. Vẫn là dáng vẻ của một người phú quý, với một nụ cười nguy hiểm trên gương mặt của mình. Dù sao Tăng Nghị cũng có thể nhìn ra cô không có điểm nào giống vơi danh môn quý diện.
- Anh chịu đến thủ đô rồi à?
Long Mỹ Tâm tiến lên hai bước:
- Chắc là nghĩ thông rồi có phải không?
- Nghĩ thông rồi!
Tăng Nghị nghiêm túc gật đầu, nói xong, Hắn lấy chiếc túi xách trong tay của Long Mỹ Tâm, liền nói tiếp:
- Tôi đến đây, đến đây!
Long Mỹ Tâm trợn tròn mắt, hai mắt trừng thật to:
- Anh……anh sẽ không thực chuẩn bị xách túi xách cho tôi chứ?
- Có cái gì lại không thể?!
Tăng nghị hỏi ngược lại, nhưng rồi lại nói:
- Tôi cầm ví, cô trả tiền, rất công bằng. Bây giờ là tiền của tôi! Haha, mọi người tối nay không cần khách sáo, tôi mời!
Long Mỹ Tâm tấm tức, nói:
- Tự đi mà bấm bàn tính nhé, cầm như thế này, là muốn ta mời à, đừng có mơ!
- Tôi đã nói rồi, bảo tôi xách giỏ phí tổn sẽ rất cao, bây giờ trên tay tôi, cô có không đồng ý cũng không được rồi!
Tăng Nghị cười:
- Chuẩn bị trả tiền đi nhé!
Long Mỹ Tâm nét mặt tức tối nhìn Tăng Nghị. Trong lòng, trong suy nghĩ ngập đầy những điểm tốt của hắn ta, nhưng vừa thấy mặt, hắn lại khiến mình tức đến không chịu nổi:
- Anh đây là cường mua cường bán! Đến địa giới thủ đô, dưới chân thiên tử, anh còn dám ngang tàng, còn làm ra vẻ khí phách.
Tăng Nghị cũng dứt khoát, không nói đến lời thứ hai đã lấy ví của Long Mỹ Tâm đem đi:
- Vậy cô tự mà lại lấy đi!
Long Mỹ Tâm phát điên lên:
- Nhiều như thế một lúc anh có thể tiêu hết à!
Những người đứng bên cạnh đều cười, đặc biệt là Địch Hạo Huy cười đến muốn trẹo cả quai hàm. Trước đây ở Trường Ninh Sơn, thấy hai người vừa gặp liền cãi nhau, hôm nay vẫn cái tính ấy, không có chút gì thay đổi.
- Tôi đây cũng là một nhà lãnh đạo, xách giỏ cho cô thì còn thể thống gì nữa!
Tăng Nghị lại chọc tức Long Mỹ Tâm, miệng vẫn nói, nhưng tay thì cầm ví tiền trả lại cho cô, rồi giới thiệu cô với Phương Thần Doanh và Đường Hạo Nhiên. Mọi người đi vào phía trong.
Vương phủ so với tứ hợp viện của Phương Nam Quốc đúng là to hơn rất nhiều. Mấy người liên tục đi qua bảy, tám cái cửa mới có thể đến được nơi yên tĩnh của viện. Trong sân ngợp bóng mát của cây trúc, cảnh thiên nhiên thật hào khoáng. Dây leo được treo lên, dù là không có vẻ gì tuyệt mĩ, nhưng thật sự rất tự nhiên. Trong sân có một căn phòng, mở cửa ra nhìn vào là thấy phòng khách và phòng ăn. Những vật dụng bày ra đều là những dụng cụ cũ trong nhà, nhưng vẫn mang hơi thở của sự hiện đại.
Đường Hạo Nhiên đi một đoạn đường đến đây, cũng được mở mang tầm mắt. Ở Vinh Thành cũng không có nhiều những nhà hàng kiểu như vậy. Toàn thể đều là một nhà hàng rất cổ kính, cảm giác bước đi trong này, giống như trở về mấy trăm năm trước. Trong một cái sân to thế này nhưng chỉ có duy nhất một cái bàn, như vậy cũng có thể suy ra được chi phí của một bữa cơm cao đến cỡ nào.
Mọi người vừa ngồi xuống, Giám đốc của nhà hàng liền đến, bước vào cửa hai tay chắp lại:
- Xin lỗi, xin lỗi, khách quý đến nhà, tôi lại không đích thân đến đón tiếp được, thật là thất lễ.
- Giám đốc, có gì đâu mà ngài phải vội vàng!
Long Mỹ Tâm hồi đáp.
Giám đốc biết Long Mỹ Tâm không thể là người có thể trêu vào, liền vội vàng giải thích:
- Hôm nay có hai vị thần đến chỗ của chúng tôi, tôi phải gấp rút đi sắp xếp. Vì thế đã sơ xuất quên việc đón tiếp khách quý.
Long Mỹ Tâm có một chút tò mò,
- Là vị thần nào vậy, có thể làm cho Giám đốc đây phải nhọc tâm?
- Một vị thần y đến từ Càn Châu, Mỹ Tâm tiểu thư có thể đã từng nghe qua. Tên gọi là Bạch Mộc Thông, y thuật cao minh; một vị khác là cao tăng đến từ Vinh Thành, Minh Không đại sư. Lúc nãy chính là Minh Không đại sư vừa ở đây, giảng nghe rất hay, tôi nghe như mê mẩn.
Giám đốc bước tiến lên mấy bước, cười nói:
- Nếu muốn, Mỹ Tâm tiểu thư có thể qua nghe giảng. Tôi vừa mới nghe một chút, đã cảm thấy học được nhiều điều hay.
Long Mỹ Tâm quay qua, muốn hỏi Tăng Nghị có đi không, nhưng lại thấy Tăng Nghị đang cười:
- Anh cười cái gì?
Tăng Nghị có thể không cười được à? Hai vị thần thánh mà Giám đốc vừa nói, hắn dĩ nhiên là có quen biết rồi. Đây đúng là cái duyên của con người, hắn cười đáp:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy thế giới này rất nhỏ.
Giám đốc liền nhìn Tăng Nghị. Long Mỹ Tâm giới thiệu với ông ấy, ông ấy cũng không biết Tăng Nghị là ai, liền hỏi:
- Vị này đây có quen biết với Bạch thần y, hay là có quen biết với Minh Không đại sư?
Tăng Nghị cười đáp:
- Cả hai đều quen biết.
Mắt của Giám đốc bỗng sáng lên, hai vị này không phải là có thể dễ dàng mời đến được, khó trách Mỹ Tâm tiểu thư lại xem trọng buổi tiệc hôm nay đến như vậy. Thì ra đúng là khách quý.
Long Mỹ Tâm liền hỏi:
- Có muốn đi qua xem không?
Tăng nghị cười cười, đứng dậy nói:
- Nếu đã có duyên rồi, lại không chào hỏi thì đúng là không phải.
Tăng Nghị muốn đi xem bộ dạng của Minh Không Đại Sư lúc này. Ở trước mặt Thôi Tể Xương sau khi một lần thuyết pháp, Minh Không liền được Thôi Tể Xương phong thành Cao Tăng, được mời đến Hàn Quốc để giảng kinh, có sức ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Bình Hải ở Hàn Quốc. Có thể nói Minh Không đến rồi, thì Tổng Thống cũng phải ra tiếp đón. Lần này đi đến mấy tháng Tăng Nghị cho rằng ông ấy đã vui đến không muốn về rồi, không ngờ lại có thể được gặp nhau ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.