Chương 306: Nhanh chân đến trước 1
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
- Có câu tục ngữ “Nhất phương thủy thổ dưỡng dục nhất phương nhân”.
Hoàng Xán mỉm cười một tiếng, nói với Lưu Phong Kiệt:
- Trước kia là thời kỳ nông nghiệp, bởi vì giao thông không tiện lợi, khí hậu không được thoải mái, tất cả mọi người đều phải tự túc tự cấp. Mỗi người tiếp xúc, đơn giản chính là đất mà người đó đã sinh ra và được nuôi dưỡng. Cho nên từ nam chí bắc, mới tạo nên những phong thổ khác nhau. Người ăn ngũ cốc hoa màu, mà ngũ cốc hoa màu lại từ đất mà sinh trưởng ra. Đất như thế nào thì cho ra loại hoa màu đó. Một người từ lúc sinh ra, đã ăn thức ăn được sinh trưởng từ mảnh đất đó. Như vậy, người đó và đất của địa phương sẽ hòa hợp một thể, mà chúng ta thường hay gọi là “Thiên nhân hợp nhất”.
- Khi người đó rời khỏi mảnh đất này, tiến vào một mảnh đất khác, trạng thái cân bằng giữa thân thể và thiên nhiên sẽ bị đánh vỡ. Bởi vậy sẽ sinh ra tình trạng khí hậu không ưa. Một nhúm đất cũ, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng có thể cho con người cơ năng, rất nhanh khôi phục được trạng thái cân bằng.
Lưu Phong Kiệt cười nói:
- Hóa ra là có chuyện như vậy.
Hoàng Xán nói tiếp:
- Tây y thường đem khí hậu không ưa quy về triệu chứng “mất cân bằng vi khuẩn”. Đó cũng là một đạo lý giống nhau thôi. Cố định lại hoàn cảnh ở và thói quen ăn uống sẽ làm cho vi khuẩn cân bằng lại. Khi đổi mới hoàn cảnh, những vi khuẩn đang ổn định bị phá vỡ, trở về trạng thái áp chế trước kia. Mất đi áp chế chính là nguyên nhân gây nên rối loạn tiêu hóa.
Những người trong nhà ăn đều gật đầu. Lời giải thích này của Hoàng lão rất rõ ràng, và cũng dễ dàng lý giải.
Hoàng Xán hút một hơi thuốc, ho khụ khụ hai tiếng rất nhỏ, nói:
- Tuy nhiên, hiện tại không còn giống như ngày xưa. Những người sinh sống tại phía đông bắc, khả năng mỗi ngày đều ăn gạo thailand, uống nước của Mỹ. Buổi sáng băng tuyết ngập trời, nhưng buổi chiều thì có thể mặc quần bơi lặn xuống biển. Cho nên, loại biện pháp “Thổ” này thật không bình thường.
Mọi người khẽ mỉm cười. Hoàng Xán nói quả thật là sự thật. Hiện tại có bé con từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên, khả năng cũng chưa từng uống được một ngụm nước của địa phương.
Lúc này, Phan Bảo Tấn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chen vào, nói:
- Kỳ thật, dùng đất chữa bệnh, trong trung y cũng không hiếm thấy. Đơn thuốc kinh điển nhất còn có Nhất Tề Hoàng Thổ Thang. Mở ra những điển tịch y học cổ đại, dùng Hoàng Thổ Thang chữa bệnh ví dụ không hiếm. Trước kia bệnh dịch tả phát tác, thầy thuốc chính là dùng Hoàng Thổ Thang để trị, hiệu quả thần nghiệm vô cùng. Khi tới thời cận đại, các nhà nghiên cứu Pfizer đã tìm thấy chất oxytetracycline từ đất.
Nghe các vị thần y giảng giải, đều là những chuyện về đất, so với bệnh của con trai mình thì chẳng có liên quan gì, khiến cho vợ chồng Thái Thành Lễ vô cùng lo lắng.
- Hoàng lão, bệnh của Trí Trung, hiện tại có chẩn đoán chính xác hay không?
Thái Thành Lễ nhỏ giọng hỏi, trên mặt nở nụ cười khách khí.
Hoàng Xán trở lại chính đề, chỉ vào Thái Trí Trung nói:
- Con của ngài từ nhỏ có phải luôn được người ôm, rất ít khi bước xuống dưới phải không?
Thái Thành Lễ nhìn về phía vợ của mình. Ông ta bình thường khá bận, việc chăm sóc con cái đa phần là do vợ chịu trách nhiệm.
Thái phu nhân ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Bởi vì đứa bé từ nhỏ đã ốm yếu, cho nên tôi mướn một người phụ trách việc đưa đón con hàng ngày. Nhưng hình như cũng không có…
Hoàng Xán không đợi Thái phu nhân nói xong, mà lại hỏi người tùy tùng:
- Cậu hãy nói một chút, bình thường đều là như thế nào mới ẳm đứa bé này? Chia đều một ngày thì ôm trong thời gian bao lâu?
Thái Thành Lễ nói một câu:
- Cứ nói sự thật, không cần có bất luận một giấu diếm nào.
Người tùy tùng lên tiếng:
- Tiểu thiếu gia thích khóc nhè, cho nên ngoại trừ lúc đi ngủ, đều là do hai chúng tôi thay phiên nhau ôm. Đại khái, một ngày có thể ôm mười hai, mười ba giờ…
Anh ta có chút không nhất định, nghiêng đầu sang người tùy tùng bên cạnh để chứng thực.
Người kia liền gật đầu:
- Không sai biệt lắm, chính là như vậy, chỉ nhiều chứ không ít.
- Chú em Trương, cậu xem bệnh này…
Hoàng Xán hướng Trương Thanh Lai hỏi ý kiến.
Trương Thanh Lai gật đầu nói:
- Tôi thấy có thể chẩn đoán chính xác.
Hoàng Xán cũng hiểu được cơ bản chính là như vậy. Ông ta nói:
- Thái tiên sinh, bệnh của con ngài, tôi thấy cũng không cần dùng cái gì là Trần Bích Thổ Thang. Xung quanh nếu có người quen thuộc, trong nhà có đứa bé xấp xỉ tuổi của nó, thì mang cậu ấy tới, cùng chơi đùa với bé con nhà khác. Cũng không cần phái theo tùy tùng làm gì. Bé con nhà người ta như thế nào thì con của ngài cũng sẽ như thế. Qua hơn mười ngày hẳn là sẽ khỏi thôi.
Thái Thành Lễ có chút hoảng sợ. Ông ta người thứ nhất chợt nhớ tới chính là Vi Hướng Nam. Vi Hướng Nam có một cặp song sinh, lớn hơn Trí Trung nhà mình cũng chỉ một tuổi.
Thái phu nhân cũng là ý tưởng này, thầm nghĩ Minh Không pháp sư quả thật là lợi hại. Bệnh của Trí Trung nhà mình không phải là ứng trên người Vi Hướng Nam sao? Người ta đã sớm đem phương pháp trị liệu nói cho mình biết, nhưng mình lại không dùng. Cuối cùng đi một vòng lớn, lại trở về với Vi Hướng Nam.
Hoàng Xán nói xong, quay sang hỏi Trương Thanh Lai:
- Chú em Trương, cậu thấy biện pháp này khả thi không?
Trương Thanh Lai gật đầu, cười nói:
- Cứ theo như Hoàng lão mà xử lý. Tôi làm nghề y cả nửa đời này, đối với Trần Bích Thổ Thang công dụng của nó cũng không rõ ràng lắm. Biện pháp này của Hoàng lão là ổn thỏa. Mười ngày nửa tháng, cho dù không thể tốt hết toàn bộ, nhưng khẳng định là sẽ có hiệu quả.
Hoàng Xán liền nói với Thái Thành Lễ:
- Thái tiên sinh, đây là biện pháp tốt nhất của chúng tôi, ngài xem thế nào?
- Bệnh kia là bởi vì…
Thái Thành Lễ cũng không khằng định, lại hỏi thêm một câu.
- Ôm quá nhiều, ít va chạm với sự mộc mạc, khiến nhiệt trong cơ thể không phát tiết được.
Hoàng Xán cười nói:
- Thái tiên sinh, đứa bé dương khí thịnh, xúc động thiện động, cần phải cho nó chạy nhảy nhiều hơn. Gần thủy thì hỏa tà sẽ tiêu, còn gần thổ thì bẩn khí bình lại. Điều trị một khoảng thời gian, tôi thấy sẽ không còn việc gì nữa.
Thái Thành Lễ vội vàng gật đầu đáp:
- Làm phiền Hoàng lão, làm phiền các vị thần y.
Hoàng Xán khoát tay chặn lại nói:
- Ngài hẳn là nên cảm ơn người đã cho ngài phương thuốc cổ truyền đó. Bệnh của con trai ngài, mạch tượng điều hòa. Nếu hôm nay ngài không nhắc tới chuyện này, có lẽ chúng tôi tạm thời thật khó mà tìm ra được manh mối.
Trương Thanh Lai cũng cảm thán nói:
- Đúng vậy, đứa bé được ôm trong lòng là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu không có năng lực quan sát cẩn thận, khẳng định là khó mà nhìn ra được căn bệnh này là do ôm quá nhiều. Người mà đưa ra được phương thuốc cổ truyền này nhất định phải là một vị y thuật cực kỳ cao minh. Hơn nữa lại tâm tư chú ý rất kỹ. Không biết người này là ai vậy?
Thái Thành Lễ lên tiếng:
- Là một người bạn trong giới thương nhân của tôi ở Nam Giang, họ Vi.
Hoàng Xán sửng sốt nói:
- Là Vi Hướng Nam?
Thái Thành Lễ giật mình, Hoàng lão không ngờ cũng biết Vi Hướng Nam. Ông ta gật đầu nói:
- Phải!
- Thật khó trách!
Hoàng Xán liền bình thường trở lại. Ông ta đến Nam Giang ngày đầu tiên, Tăng Nghị đã an bài tiệc đón gió cho ông, và ông đã gặp mặt Vi Hướng Nam, Thôi Ân Hi và David. Vi Hướng Nam chỉ là một người bình thường nhưng không ngờ có thể nói ra một phương thuốc cực kỳ đúng bệnh, điều này khẳng định là có liên quan đến Tăng Nghị. Tăng Nghị nếu đã nhìn ra được nguyên nhân gây bệnh của Thái Trí Trung, nhưng lại không ra mặt để nói, mà lại khiến Vi Hướng Nam lên tiếng, rồi lại an bài hội chẩn, Hoàng Xán cẩn thận suy nghĩ lại, liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Xem ra Tăng Nghị không muốn cùng với vợ chồng Thái Thành Lễ giao tiếp. Chắc là vợ chồng Thái Thành Lễ đã đắc tội với Tăng Nghị.
- Thái tiên sinh, khi nào trở lại, ngài nhất định phải cảm tạ Vi nữ sĩ một tiếng.
Thái Thành Lễ gật đầu, hổ thẹn nói:
- Vâng, xem ra lúc trước đã hiểu lầm ý tốt của Vi tổng. Hẳn là phải nên nói một lời xin lỗi và cảm ơn.
Hoàng Xán cũng không nói gì nữa, quay lại nói với Phan Bảo Tấn:
- Bảo Tấn, bệnh án của ngày hôm nay nhất định phải nhớ kỹ. Là bác sĩ, nhất định phải quan sát tỉ mỉ, ngàn vạn lần đừng bị một sự vật quá quen thuộc với chúng ta che mắt.
Phan Bảo Tấn gật đầu đáp lời:
- Vâng, bệnh án của ngày hôm nay, khiến tôi được mở mang tầm mắt rất nhiều.
Hoàng Xán trong lòng lại thở dài. So với Tăng Nghị, Phan Bảo Tấn rốt cuộc vẫn kém hơn một bậc.
Thái Thành Lễ thấy bệnh của con trai mình đã được hai vị đại danh y chẩn đoán chính xác, tảng đá trong lòng như rơi xuống. Sau khi luôn mãi nói lời cảm tạ, lúc đó mới dẫn vợ con ra về. Về phần chuyện cảm ơn, ông ta sẽ an bài người chuẩn bị.
Hoàng Xán mỉm cười một tiếng, nói với Lưu Phong Kiệt:
- Trước kia là thời kỳ nông nghiệp, bởi vì giao thông không tiện lợi, khí hậu không được thoải mái, tất cả mọi người đều phải tự túc tự cấp. Mỗi người tiếp xúc, đơn giản chính là đất mà người đó đã sinh ra và được nuôi dưỡng. Cho nên từ nam chí bắc, mới tạo nên những phong thổ khác nhau. Người ăn ngũ cốc hoa màu, mà ngũ cốc hoa màu lại từ đất mà sinh trưởng ra. Đất như thế nào thì cho ra loại hoa màu đó. Một người từ lúc sinh ra, đã ăn thức ăn được sinh trưởng từ mảnh đất đó. Như vậy, người đó và đất của địa phương sẽ hòa hợp một thể, mà chúng ta thường hay gọi là “Thiên nhân hợp nhất”.
- Khi người đó rời khỏi mảnh đất này, tiến vào một mảnh đất khác, trạng thái cân bằng giữa thân thể và thiên nhiên sẽ bị đánh vỡ. Bởi vậy sẽ sinh ra tình trạng khí hậu không ưa. Một nhúm đất cũ, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng có thể cho con người cơ năng, rất nhanh khôi phục được trạng thái cân bằng.
Lưu Phong Kiệt cười nói:
- Hóa ra là có chuyện như vậy.
Hoàng Xán nói tiếp:
- Tây y thường đem khí hậu không ưa quy về triệu chứng “mất cân bằng vi khuẩn”. Đó cũng là một đạo lý giống nhau thôi. Cố định lại hoàn cảnh ở và thói quen ăn uống sẽ làm cho vi khuẩn cân bằng lại. Khi đổi mới hoàn cảnh, những vi khuẩn đang ổn định bị phá vỡ, trở về trạng thái áp chế trước kia. Mất đi áp chế chính là nguyên nhân gây nên rối loạn tiêu hóa.
Những người trong nhà ăn đều gật đầu. Lời giải thích này của Hoàng lão rất rõ ràng, và cũng dễ dàng lý giải.
Hoàng Xán hút một hơi thuốc, ho khụ khụ hai tiếng rất nhỏ, nói:
- Tuy nhiên, hiện tại không còn giống như ngày xưa. Những người sinh sống tại phía đông bắc, khả năng mỗi ngày đều ăn gạo thailand, uống nước của Mỹ. Buổi sáng băng tuyết ngập trời, nhưng buổi chiều thì có thể mặc quần bơi lặn xuống biển. Cho nên, loại biện pháp “Thổ” này thật không bình thường.
Mọi người khẽ mỉm cười. Hoàng Xán nói quả thật là sự thật. Hiện tại có bé con từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên, khả năng cũng chưa từng uống được một ngụm nước của địa phương.
Lúc này, Phan Bảo Tấn rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chen vào, nói:
- Kỳ thật, dùng đất chữa bệnh, trong trung y cũng không hiếm thấy. Đơn thuốc kinh điển nhất còn có Nhất Tề Hoàng Thổ Thang. Mở ra những điển tịch y học cổ đại, dùng Hoàng Thổ Thang chữa bệnh ví dụ không hiếm. Trước kia bệnh dịch tả phát tác, thầy thuốc chính là dùng Hoàng Thổ Thang để trị, hiệu quả thần nghiệm vô cùng. Khi tới thời cận đại, các nhà nghiên cứu Pfizer đã tìm thấy chất oxytetracycline từ đất.
Nghe các vị thần y giảng giải, đều là những chuyện về đất, so với bệnh của con trai mình thì chẳng có liên quan gì, khiến cho vợ chồng Thái Thành Lễ vô cùng lo lắng.
- Hoàng lão, bệnh của Trí Trung, hiện tại có chẩn đoán chính xác hay không?
Thái Thành Lễ nhỏ giọng hỏi, trên mặt nở nụ cười khách khí.
Hoàng Xán trở lại chính đề, chỉ vào Thái Trí Trung nói:
- Con của ngài từ nhỏ có phải luôn được người ôm, rất ít khi bước xuống dưới phải không?
Thái Thành Lễ nhìn về phía vợ của mình. Ông ta bình thường khá bận, việc chăm sóc con cái đa phần là do vợ chịu trách nhiệm.
Thái phu nhân ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Bởi vì đứa bé từ nhỏ đã ốm yếu, cho nên tôi mướn một người phụ trách việc đưa đón con hàng ngày. Nhưng hình như cũng không có…
Hoàng Xán không đợi Thái phu nhân nói xong, mà lại hỏi người tùy tùng:
- Cậu hãy nói một chút, bình thường đều là như thế nào mới ẳm đứa bé này? Chia đều một ngày thì ôm trong thời gian bao lâu?
Thái Thành Lễ nói một câu:
- Cứ nói sự thật, không cần có bất luận một giấu diếm nào.
Người tùy tùng lên tiếng:
- Tiểu thiếu gia thích khóc nhè, cho nên ngoại trừ lúc đi ngủ, đều là do hai chúng tôi thay phiên nhau ôm. Đại khái, một ngày có thể ôm mười hai, mười ba giờ…
Anh ta có chút không nhất định, nghiêng đầu sang người tùy tùng bên cạnh để chứng thực.
Người kia liền gật đầu:
- Không sai biệt lắm, chính là như vậy, chỉ nhiều chứ không ít.
- Chú em Trương, cậu xem bệnh này…
Hoàng Xán hướng Trương Thanh Lai hỏi ý kiến.
Trương Thanh Lai gật đầu nói:
- Tôi thấy có thể chẩn đoán chính xác.
Hoàng Xán cũng hiểu được cơ bản chính là như vậy. Ông ta nói:
- Thái tiên sinh, bệnh của con ngài, tôi thấy cũng không cần dùng cái gì là Trần Bích Thổ Thang. Xung quanh nếu có người quen thuộc, trong nhà có đứa bé xấp xỉ tuổi của nó, thì mang cậu ấy tới, cùng chơi đùa với bé con nhà khác. Cũng không cần phái theo tùy tùng làm gì. Bé con nhà người ta như thế nào thì con của ngài cũng sẽ như thế. Qua hơn mười ngày hẳn là sẽ khỏi thôi.
Thái Thành Lễ có chút hoảng sợ. Ông ta người thứ nhất chợt nhớ tới chính là Vi Hướng Nam. Vi Hướng Nam có một cặp song sinh, lớn hơn Trí Trung nhà mình cũng chỉ một tuổi.
Thái phu nhân cũng là ý tưởng này, thầm nghĩ Minh Không pháp sư quả thật là lợi hại. Bệnh của Trí Trung nhà mình không phải là ứng trên người Vi Hướng Nam sao? Người ta đã sớm đem phương pháp trị liệu nói cho mình biết, nhưng mình lại không dùng. Cuối cùng đi một vòng lớn, lại trở về với Vi Hướng Nam.
Hoàng Xán nói xong, quay sang hỏi Trương Thanh Lai:
- Chú em Trương, cậu thấy biện pháp này khả thi không?
Trương Thanh Lai gật đầu, cười nói:
- Cứ theo như Hoàng lão mà xử lý. Tôi làm nghề y cả nửa đời này, đối với Trần Bích Thổ Thang công dụng của nó cũng không rõ ràng lắm. Biện pháp này của Hoàng lão là ổn thỏa. Mười ngày nửa tháng, cho dù không thể tốt hết toàn bộ, nhưng khẳng định là sẽ có hiệu quả.
Hoàng Xán liền nói với Thái Thành Lễ:
- Thái tiên sinh, đây là biện pháp tốt nhất của chúng tôi, ngài xem thế nào?
- Bệnh kia là bởi vì…
Thái Thành Lễ cũng không khằng định, lại hỏi thêm một câu.
- Ôm quá nhiều, ít va chạm với sự mộc mạc, khiến nhiệt trong cơ thể không phát tiết được.
Hoàng Xán cười nói:
- Thái tiên sinh, đứa bé dương khí thịnh, xúc động thiện động, cần phải cho nó chạy nhảy nhiều hơn. Gần thủy thì hỏa tà sẽ tiêu, còn gần thổ thì bẩn khí bình lại. Điều trị một khoảng thời gian, tôi thấy sẽ không còn việc gì nữa.
Thái Thành Lễ vội vàng gật đầu đáp:
- Làm phiền Hoàng lão, làm phiền các vị thần y.
Hoàng Xán khoát tay chặn lại nói:
- Ngài hẳn là nên cảm ơn người đã cho ngài phương thuốc cổ truyền đó. Bệnh của con trai ngài, mạch tượng điều hòa. Nếu hôm nay ngài không nhắc tới chuyện này, có lẽ chúng tôi tạm thời thật khó mà tìm ra được manh mối.
Trương Thanh Lai cũng cảm thán nói:
- Đúng vậy, đứa bé được ôm trong lòng là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu không có năng lực quan sát cẩn thận, khẳng định là khó mà nhìn ra được căn bệnh này là do ôm quá nhiều. Người mà đưa ra được phương thuốc cổ truyền này nhất định phải là một vị y thuật cực kỳ cao minh. Hơn nữa lại tâm tư chú ý rất kỹ. Không biết người này là ai vậy?
Thái Thành Lễ lên tiếng:
- Là một người bạn trong giới thương nhân của tôi ở Nam Giang, họ Vi.
Hoàng Xán sửng sốt nói:
- Là Vi Hướng Nam?
Thái Thành Lễ giật mình, Hoàng lão không ngờ cũng biết Vi Hướng Nam. Ông ta gật đầu nói:
- Phải!
- Thật khó trách!
Hoàng Xán liền bình thường trở lại. Ông ta đến Nam Giang ngày đầu tiên, Tăng Nghị đã an bài tiệc đón gió cho ông, và ông đã gặp mặt Vi Hướng Nam, Thôi Ân Hi và David. Vi Hướng Nam chỉ là một người bình thường nhưng không ngờ có thể nói ra một phương thuốc cực kỳ đúng bệnh, điều này khẳng định là có liên quan đến Tăng Nghị. Tăng Nghị nếu đã nhìn ra được nguyên nhân gây bệnh của Thái Trí Trung, nhưng lại không ra mặt để nói, mà lại khiến Vi Hướng Nam lên tiếng, rồi lại an bài hội chẩn, Hoàng Xán cẩn thận suy nghĩ lại, liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Xem ra Tăng Nghị không muốn cùng với vợ chồng Thái Thành Lễ giao tiếp. Chắc là vợ chồng Thái Thành Lễ đã đắc tội với Tăng Nghị.
- Thái tiên sinh, khi nào trở lại, ngài nhất định phải cảm tạ Vi nữ sĩ một tiếng.
Thái Thành Lễ gật đầu, hổ thẹn nói:
- Vâng, xem ra lúc trước đã hiểu lầm ý tốt của Vi tổng. Hẳn là phải nên nói một lời xin lỗi và cảm ơn.
Hoàng Xán cũng không nói gì nữa, quay lại nói với Phan Bảo Tấn:
- Bảo Tấn, bệnh án của ngày hôm nay nhất định phải nhớ kỹ. Là bác sĩ, nhất định phải quan sát tỉ mỉ, ngàn vạn lần đừng bị một sự vật quá quen thuộc với chúng ta che mắt.
Phan Bảo Tấn gật đầu đáp lời:
- Vâng, bệnh án của ngày hôm nay, khiến tôi được mở mang tầm mắt rất nhiều.
Hoàng Xán trong lòng lại thở dài. So với Tăng Nghị, Phan Bảo Tấn rốt cuộc vẫn kém hơn một bậc.
Thái Thành Lễ thấy bệnh của con trai mình đã được hai vị đại danh y chẩn đoán chính xác, tảng đá trong lòng như rơi xuống. Sau khi luôn mãi nói lời cảm tạ, lúc đó mới dẫn vợ con ra về. Về phần chuyện cảm ơn, ông ta sẽ an bài người chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.