Chương 312: Nhất thiếu 1
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
Buổi tối Thang Vệ Quốc có uống chút rượu , khi đến
hiện trường đầu vẫn choáng váng. Anh ta chạy xe đến đây, xa xa đã nhìn
thấy đèn xe cảnh sát và xe cứu thương chớp xanh chớp đỏ chói mắt, liền
tỉnh một nửa!
Xe vẫn chưa dừng lại thì Thang Vệ Quốc đã nhảy xuống xe, sau đó xông thẳng sang bên này, con mắt bắt đầu nhìn lục soát mọi nơi tìm Tăng Nghị.
Một gã cảnh sát giơ tay và ngăn cản Thang Vệ Quốc, quát:
- Cảnh sát đang phá án, lùi …
- Cút con mẹ mày đi!
Thang Vệ Quốc không đợi cảnh sát nói xong, một bàn tay to giơ lên ngăn cản người cảnh sát ấy và trực tiếp đánh ngã xuống mặt đất. Sau đó vội vàng chạy đi mọi nơi tìm bóng dáng Tăng Nghị, rống lớn, gọi:
- Tăng Nghị, Tăng Nghị!
Cảnh sát xung quanh nhìn thấy có một người đàn ông hung hãn đột nhiên xông vào như vậy, lại còn tiến lên và đánh cảnh sát đổ nhào trên mặt đất, còn tưởng rằng lại có người đến liền tức khắc xông tới kéo người làm loạn xuống.
Thang Vệ Quốc lấy ra giấy chứng nhận, ném đến trước mặt một gã cảnh sát, quát:
- Ai là người phụ trách ở đây, mau gọi tới đây cho bố?
Cảnh sát đều chuẩn bị rút súng rồi, kết quả thoáng nhìn thấy được bìa mặt giấy chứng nhận, lúc đó rất kinh sợ. Cảnh sát dẫn đầu đi tới mở ra, vừa nhìn thấy hai chân liền đứng nghiêm, nói:
- Xin chào Thủ Trưởng!
Thang Vệ Quốc liền chỉ vào cảnh sát đó, gấp giọng hỏi:
- Tăng Nghị đâu, Tăng Nghị ở đâu?
Trước khi cảnh sát tới đây sớm nghe Trần Long gọi tên Tăng Nghị, cho nên vội vàng tiến lên, đáp:
- Tăng Nghị bị thương, sếp Trần đưa anh ấy đi bệnh viện rồi….
Nói chưa xong, cảnh sát chỉ cảm thấy áo mình căng ra, liền bị Thang Vệ Quốc túm lên.
Thang Vệ Quốc mở to hai mắt nhìn, quát:
- Mẹ mày, Tăng Nghị làm sao mà lại bị thương chứ!
Thang Vệ Quốc uống rượu nhưng không hồ đồ. Y bản lĩnh đầy mình nhưng muốn thương tổn đến Tăng Nghị cũng là một việc rất khó.
Cảnh sát bị sự hung hãn của Thang vệ Quốc hù dọa liền gấp rút giải thích:
- Chúng tôi…khi chúng tôi đến thì nhìn thấy anh ấy đã bị thương rồi, cho nên sếp Trần mới đưa anh ta đi bệnh viện trước. Chúng tôi ở lại mang những kẻ hung đồ này quay về trong cục tiếp nhận điều tra. Tình huống sự việc muốn rõ ràng thì chờ chúng tôi đem người về…
- Mang cái rắm thì có.
Thang Vệ Quốc đẩy cảnh sát kia ra, đi nhanh tới mấy người, tún một gã nằm trên mặt đất giáng xuống một cái bạt tai lớn, đánh cho tên kia nửa bên mặt lập tức thay đổi:
- Nói! Ai là người sai khiến mày đánh bị thương Tăng Nghị?
Nói xong, Thang Vệ Quốc dang tay còn muốn đánh nữa, cảnh sát xung quanh vừa nhìn thấy vội vàng bước lên phía trước, mọi người cùng nhau dùng lực mới làm cho Thang Vệ Quốc sống chết dừng lại! Bố của tôi ơi, bố chính là hiện trường thẩm vấn, cũng không cần phải như vậy! Người đó đã bị thương rồi, lại còn bị thêm mấy cái tát, làm sao mà còn khai báo gì được nữa.
Trong lồng ngực Thang Vệ Quốc lửa giận ngập trời. Dám đánh anh em của tôi, mày tưởng ông đây hai đấm đầu là trang trí phải không? Y đành để cho cảnh sát mang về chậm rãi điều tra, hận không thể thêm một quyền đánh cho thằng cha này hộc máu.
Mấy người cảnh sát một thân đổ mồ hôi mới miễn cưỡng ngăn Thang Vệ Quốc lại, người bên cạnh lập tức nói:
- Vị Thủ Trưởng này, sự việc chúng tôi sẽ lập tức điều tra rõ ràng. Tăng Nghị hiện tại bị thương đưa vào bệnh viện rồi! Anh có phải đi xem thương tích của anh ấy trước không?
Thang Vệ vừa nghe, vung bàn tay to đẩy cho mấy người cảnh sát một cái lảo đảo. Rút điện thoại ra, Thang Vệ Quốc gọi cho Vi Hướng Nam:
-Tiểu Nam, cái hòm thuốc của Tăng Nghị có phải ở nhà không? Bây giờ em lập tức mang cái hòm thuốc tới liên lạc với Trần Long, Tăng Nghị bị người ta đánh bị thương đưa vào bệnh viện rồi!
- Em yên tâm! Anh tuyệt đối không tha cho bọn chúng!
Thang Vệ Quốc nói một câu oán hận rồi gác máy, sau đó chỉ tay vào cảnh sát, nói:
- Ai cũng không được rời đi, ở lại trong này cho tôi thẩm vấn, bây giờ thẩm vấn.
Cảnh sát không còn cách nào khác, đem mấy người bị thương nặng đến bệnh viện, phái người đi theo giám sát, sau đó bắt đầu thẩm vấn điều tra tại hiện trường.
Thang Vệ Quốc gọi một cú điện thoại tập hợp mấy chục tên đầu trọc của đội khu cảnh giới, chuẩn bị bắt tay vào làm.
Cảnh sát vừa nghe xong, trong lòng liền sợ hãi. Mẹ của tôi ơi! Cái nhóm Sát Thần này muốn làm gì đây hả?
Tăng Nghị được đưa đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh, bác sĩ của bệnh viện đều biết hắn. Tình cảnh hỗn loạn đến ngay cả Thiệu Hải Ba vừa về nhà suốt đêm phải chạy lên bệnh viện.
Lúc Thiệu Hải Ba vào bệnh viện, đúng lúc đụng phải Vi Hướng Nam, hai người cùng nhau đi vào.
Vi Hướng Nam sắc mặt lo lắng, hỏi:
- Viện Trưởng Thiệu, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Tăng Nghị bị thương có nặng không?
- Ban nãy trong điện thoại, bác sĩ nói với tôi là không bị thương đến gân cốt.
Thiệu Hải Ba có phần tự trách mình:
- Buổi chiều, Tăng Nghị còn gọi điện cho tôi, nói là buổi tối cùng nhau đi ăn cơm, tiễn Thôi Ân Hi. Tôi có hai ca phẫu thuật phải sắp xếp, nên liền từ chối không nhận lời. Ai biết được rằng tối đó lại xảy ra chuyện.Sớm biết như vậy, tôi thế nào cũng đi cùng cậu ấy, nói không chừng chuyện này sẽ không xảy ra.
Vi Hướng Nam mang theo hộp thuốc bước nhanh vào thang máy:
- Bây giờ nói những cái này cũng vô dụng, đi xem tình hình của cậu ấy trước đã.
Hai người vào thang máy, đi thẳng tới phòng bệnh đặc biệt ở trên lầu.
Tăng Nghị lúc này đang nằm trên giường bệnh, nửa người trên bị bao thành một cái bánh tét lớn. Bệnh viện cầm đến mấy bình truyền dịch, nói là đề phòng vết thương nhiễm trùng. Bây giờ đang khuyên Tăng Nghị truyền dịch.
-Tiểu Nghị!
Thiệu Hải Ba bước nhanh tới, hỏi:
-Thế nào, có cảm giác gì?
- Bao băng gạc nhiều lắm, đè nén đến thở không nổi.
Tăng Nghị hay đùa giỡn, nói:
- Bệnh viện các anh phải huấn luyện một lần nữa băng miệng vết thương. Bằng không miệng vết thương còn chưa được băng tốt, thì người bệnh cũng bị chết nghẹn rồi.
- Lúc này là lúc nào rồi, mà còn đùa giỡn!
Vi Hướng Nam nhìn Tăng Nghị có thể nói cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt hòm thuốc xuống, trên mặt có chút lo lắng. Cô ấy xem nửa ngày rồi mà không nhìn thấy cái gì, bởi vì miệng vết thương đã bị bao rất kín, liền khẩn trương hỏi:
- Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?
- Không sao, mọi người không cần lo lắng.
Tăng Nghị nói.
Bác sĩ bên cạnh liền hỏi:
- Đây có thể gọi là không việc gì sao? Miệng vết thương hở dài quá bảy, tám tấc. May mà là bằng gậy, nếu đối phương hôm nay lấy ra là con dao nhỏ, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vi Hướng Nam và Thiệu Hải Ba cùng biến sắc, hai người vừa nghe mấy chữ “ bảy, tám tấc” thì liền nghẹn họng.
Tăng Nghị rất không thích, trừng mắt nhìn vị bác sĩ kia, nói:
- Thật không có việc gì, dù sao cũng chỉ trúng một gậy, chỉ là vết thương ngoài da.
- Xương cốt không có vấn đề gì chứ?
Thiệu Hải Ba hỏi:
- Nếu nói là côn thương, chỉ cần xương cốt không có vấn đề gì, thì cơ bản là không có gì đáng ngại.
- Xương cốt tốt lắm! Nếu không phải là bác sĩ lấy cái chết áp chế, bắt em nằm úp ở chỗ này, không được cử động, thì lúc này em đã trở về nhà ngủ rồi!
Tăng Nghị cười.
Thiệu Hải Ba không tin, quay đầu ra nhìn bác sĩ.
Bác sĩ liền gật đầu nói:
- Qua chụp X-quang thì thấy xương cốt không có vấn đề gì cả.
Thiệu Hải Ba cũng trừng mắt nhìn vị bác sĩ kia. Biết rõ tôi đang rất vội, mà còn cố ý phóng đại tình trạng vết thương, anh tranh công cũng phải chọn thời gian chứ! Tim tôi cũng bị anh làm cho sợ đến có vấn đề rồi!
- Hay là ở bệnh viện theo dõi vài ngày cũng tốt?
Vi Hướng Nam cũng nói:
- Đúng! Không nên vội xuất viện. Mấy hôm trước bận rộn thu xếp việc thảo luận và nghiên cứu, chắc là cũng mệt rồi, đúng lúc được nghỉ ngơi vài ngày!
Bác sĩ bên cạnh trong tay vẫn còn cầm bình truyền dịch, nói:
- Viện trưởng Thiệu, anh xem, bình truyền dịch này có cần truyền nữa hay không?
Thiệu Hải ba vung tay chặn lại:
- Không cần truyền nữa. Thật vất vả cho anh rồi, anh trở về chuẩn bị tốt bệnh án đi, tôi muốn xem lại một chút.
Nếu là dao làm bị thương thì cách giải quyết của bệnh viện là thỏa đáng, nhưng nếu như nói là gậy làm bị thương, thì bản thân Tăng Nghị cũng có thể xử lý. Trong trung y có phương pháp điều trị máu bầm tích tụ còn hiệu quả hơn so với truyền dịch.
Vi Hướng Nam giúp Tăng Nghị mở cái hòm thuốc, để Tăng Nghị tự mình lấy ra thuốc thích hợp. Sau đó đi lấy một cốc nước, đặt ở trên bàn, rồi giúp Tăng Nghị chèn đệm lót, cho Tăng Nghị nằm sấp được thoải mái một chút, nói:
- Em bình thường khá nhanh nhạy, thế nào mà lại bị người ta đánh?
- Hai tay khó địch bốn tay, khó tránh khỏi!
Tăng Nghị cười gượng:
- Hôm nay có thể tránh thoát một gậy kia đã là rất may mắn rồi!
- Lần này tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn người kia được!
Vi Hướng Nam cũng là rất tức giận. Từ lúc cô ấy quen biết Tăng Nghị đến giờ, chưa bao giờ thấy Tăng Nghị thảm hại như vậy.
- Uống thuốc xong em đi ngủ trước đi! Mấy hôm nay chị cũng không có việc gì, chị sẽ ở bệnh viện trông em.
- Không cần đâu!
Tăng Nghị nói:
- Có chút thương tích nhỏ, không ảnh hưởng đến đi lại, sao có thể khiến cho mọi người lo lắng chứ!
Thiệu Hải Ba cười nói:
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi! Ngày thường đều là em giúp đỡ mọi người chữa bệnh, bây giờ đến lượt em nằm trên giường bệnh. Đây là cơ hội hiếm thấy để chúng tôi chiêm ngưỡng mà!
Tăng Nghị không còn cách nào, lắc đầu. Lúc này có truyện cười xem rồi!
Xe vẫn chưa dừng lại thì Thang Vệ Quốc đã nhảy xuống xe, sau đó xông thẳng sang bên này, con mắt bắt đầu nhìn lục soát mọi nơi tìm Tăng Nghị.
Một gã cảnh sát giơ tay và ngăn cản Thang Vệ Quốc, quát:
- Cảnh sát đang phá án, lùi …
- Cút con mẹ mày đi!
Thang Vệ Quốc không đợi cảnh sát nói xong, một bàn tay to giơ lên ngăn cản người cảnh sát ấy và trực tiếp đánh ngã xuống mặt đất. Sau đó vội vàng chạy đi mọi nơi tìm bóng dáng Tăng Nghị, rống lớn, gọi:
- Tăng Nghị, Tăng Nghị!
Cảnh sát xung quanh nhìn thấy có một người đàn ông hung hãn đột nhiên xông vào như vậy, lại còn tiến lên và đánh cảnh sát đổ nhào trên mặt đất, còn tưởng rằng lại có người đến liền tức khắc xông tới kéo người làm loạn xuống.
Thang Vệ Quốc lấy ra giấy chứng nhận, ném đến trước mặt một gã cảnh sát, quát:
- Ai là người phụ trách ở đây, mau gọi tới đây cho bố?
Cảnh sát đều chuẩn bị rút súng rồi, kết quả thoáng nhìn thấy được bìa mặt giấy chứng nhận, lúc đó rất kinh sợ. Cảnh sát dẫn đầu đi tới mở ra, vừa nhìn thấy hai chân liền đứng nghiêm, nói:
- Xin chào Thủ Trưởng!
Thang Vệ Quốc liền chỉ vào cảnh sát đó, gấp giọng hỏi:
- Tăng Nghị đâu, Tăng Nghị ở đâu?
Trước khi cảnh sát tới đây sớm nghe Trần Long gọi tên Tăng Nghị, cho nên vội vàng tiến lên, đáp:
- Tăng Nghị bị thương, sếp Trần đưa anh ấy đi bệnh viện rồi….
Nói chưa xong, cảnh sát chỉ cảm thấy áo mình căng ra, liền bị Thang Vệ Quốc túm lên.
Thang Vệ Quốc mở to hai mắt nhìn, quát:
- Mẹ mày, Tăng Nghị làm sao mà lại bị thương chứ!
Thang Vệ Quốc uống rượu nhưng không hồ đồ. Y bản lĩnh đầy mình nhưng muốn thương tổn đến Tăng Nghị cũng là một việc rất khó.
Cảnh sát bị sự hung hãn của Thang vệ Quốc hù dọa liền gấp rút giải thích:
- Chúng tôi…khi chúng tôi đến thì nhìn thấy anh ấy đã bị thương rồi, cho nên sếp Trần mới đưa anh ta đi bệnh viện trước. Chúng tôi ở lại mang những kẻ hung đồ này quay về trong cục tiếp nhận điều tra. Tình huống sự việc muốn rõ ràng thì chờ chúng tôi đem người về…
- Mang cái rắm thì có.
Thang Vệ Quốc đẩy cảnh sát kia ra, đi nhanh tới mấy người, tún một gã nằm trên mặt đất giáng xuống một cái bạt tai lớn, đánh cho tên kia nửa bên mặt lập tức thay đổi:
- Nói! Ai là người sai khiến mày đánh bị thương Tăng Nghị?
Nói xong, Thang Vệ Quốc dang tay còn muốn đánh nữa, cảnh sát xung quanh vừa nhìn thấy vội vàng bước lên phía trước, mọi người cùng nhau dùng lực mới làm cho Thang Vệ Quốc sống chết dừng lại! Bố của tôi ơi, bố chính là hiện trường thẩm vấn, cũng không cần phải như vậy! Người đó đã bị thương rồi, lại còn bị thêm mấy cái tát, làm sao mà còn khai báo gì được nữa.
Trong lồng ngực Thang Vệ Quốc lửa giận ngập trời. Dám đánh anh em của tôi, mày tưởng ông đây hai đấm đầu là trang trí phải không? Y đành để cho cảnh sát mang về chậm rãi điều tra, hận không thể thêm một quyền đánh cho thằng cha này hộc máu.
Mấy người cảnh sát một thân đổ mồ hôi mới miễn cưỡng ngăn Thang Vệ Quốc lại, người bên cạnh lập tức nói:
- Vị Thủ Trưởng này, sự việc chúng tôi sẽ lập tức điều tra rõ ràng. Tăng Nghị hiện tại bị thương đưa vào bệnh viện rồi! Anh có phải đi xem thương tích của anh ấy trước không?
Thang Vệ vừa nghe, vung bàn tay to đẩy cho mấy người cảnh sát một cái lảo đảo. Rút điện thoại ra, Thang Vệ Quốc gọi cho Vi Hướng Nam:
-Tiểu Nam, cái hòm thuốc của Tăng Nghị có phải ở nhà không? Bây giờ em lập tức mang cái hòm thuốc tới liên lạc với Trần Long, Tăng Nghị bị người ta đánh bị thương đưa vào bệnh viện rồi!
- Em yên tâm! Anh tuyệt đối không tha cho bọn chúng!
Thang Vệ Quốc nói một câu oán hận rồi gác máy, sau đó chỉ tay vào cảnh sát, nói:
- Ai cũng không được rời đi, ở lại trong này cho tôi thẩm vấn, bây giờ thẩm vấn.
Cảnh sát không còn cách nào khác, đem mấy người bị thương nặng đến bệnh viện, phái người đi theo giám sát, sau đó bắt đầu thẩm vấn điều tra tại hiện trường.
Thang Vệ Quốc gọi một cú điện thoại tập hợp mấy chục tên đầu trọc của đội khu cảnh giới, chuẩn bị bắt tay vào làm.
Cảnh sát vừa nghe xong, trong lòng liền sợ hãi. Mẹ của tôi ơi! Cái nhóm Sát Thần này muốn làm gì đây hả?
Tăng Nghị được đưa đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh, bác sĩ của bệnh viện đều biết hắn. Tình cảnh hỗn loạn đến ngay cả Thiệu Hải Ba vừa về nhà suốt đêm phải chạy lên bệnh viện.
Lúc Thiệu Hải Ba vào bệnh viện, đúng lúc đụng phải Vi Hướng Nam, hai người cùng nhau đi vào.
Vi Hướng Nam sắc mặt lo lắng, hỏi:
- Viện Trưởng Thiệu, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Tăng Nghị bị thương có nặng không?
- Ban nãy trong điện thoại, bác sĩ nói với tôi là không bị thương đến gân cốt.
Thiệu Hải Ba có phần tự trách mình:
- Buổi chiều, Tăng Nghị còn gọi điện cho tôi, nói là buổi tối cùng nhau đi ăn cơm, tiễn Thôi Ân Hi. Tôi có hai ca phẫu thuật phải sắp xếp, nên liền từ chối không nhận lời. Ai biết được rằng tối đó lại xảy ra chuyện.Sớm biết như vậy, tôi thế nào cũng đi cùng cậu ấy, nói không chừng chuyện này sẽ không xảy ra.
Vi Hướng Nam mang theo hộp thuốc bước nhanh vào thang máy:
- Bây giờ nói những cái này cũng vô dụng, đi xem tình hình của cậu ấy trước đã.
Hai người vào thang máy, đi thẳng tới phòng bệnh đặc biệt ở trên lầu.
Tăng Nghị lúc này đang nằm trên giường bệnh, nửa người trên bị bao thành một cái bánh tét lớn. Bệnh viện cầm đến mấy bình truyền dịch, nói là đề phòng vết thương nhiễm trùng. Bây giờ đang khuyên Tăng Nghị truyền dịch.
-Tiểu Nghị!
Thiệu Hải Ba bước nhanh tới, hỏi:
-Thế nào, có cảm giác gì?
- Bao băng gạc nhiều lắm, đè nén đến thở không nổi.
Tăng Nghị hay đùa giỡn, nói:
- Bệnh viện các anh phải huấn luyện một lần nữa băng miệng vết thương. Bằng không miệng vết thương còn chưa được băng tốt, thì người bệnh cũng bị chết nghẹn rồi.
- Lúc này là lúc nào rồi, mà còn đùa giỡn!
Vi Hướng Nam nhìn Tăng Nghị có thể nói cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt hòm thuốc xuống, trên mặt có chút lo lắng. Cô ấy xem nửa ngày rồi mà không nhìn thấy cái gì, bởi vì miệng vết thương đã bị bao rất kín, liền khẩn trương hỏi:
- Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?
- Không sao, mọi người không cần lo lắng.
Tăng Nghị nói.
Bác sĩ bên cạnh liền hỏi:
- Đây có thể gọi là không việc gì sao? Miệng vết thương hở dài quá bảy, tám tấc. May mà là bằng gậy, nếu đối phương hôm nay lấy ra là con dao nhỏ, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vi Hướng Nam và Thiệu Hải Ba cùng biến sắc, hai người vừa nghe mấy chữ “ bảy, tám tấc” thì liền nghẹn họng.
Tăng Nghị rất không thích, trừng mắt nhìn vị bác sĩ kia, nói:
- Thật không có việc gì, dù sao cũng chỉ trúng một gậy, chỉ là vết thương ngoài da.
- Xương cốt không có vấn đề gì chứ?
Thiệu Hải Ba hỏi:
- Nếu nói là côn thương, chỉ cần xương cốt không có vấn đề gì, thì cơ bản là không có gì đáng ngại.
- Xương cốt tốt lắm! Nếu không phải là bác sĩ lấy cái chết áp chế, bắt em nằm úp ở chỗ này, không được cử động, thì lúc này em đã trở về nhà ngủ rồi!
Tăng Nghị cười.
Thiệu Hải Ba không tin, quay đầu ra nhìn bác sĩ.
Bác sĩ liền gật đầu nói:
- Qua chụp X-quang thì thấy xương cốt không có vấn đề gì cả.
Thiệu Hải Ba cũng trừng mắt nhìn vị bác sĩ kia. Biết rõ tôi đang rất vội, mà còn cố ý phóng đại tình trạng vết thương, anh tranh công cũng phải chọn thời gian chứ! Tim tôi cũng bị anh làm cho sợ đến có vấn đề rồi!
- Hay là ở bệnh viện theo dõi vài ngày cũng tốt?
Vi Hướng Nam cũng nói:
- Đúng! Không nên vội xuất viện. Mấy hôm trước bận rộn thu xếp việc thảo luận và nghiên cứu, chắc là cũng mệt rồi, đúng lúc được nghỉ ngơi vài ngày!
Bác sĩ bên cạnh trong tay vẫn còn cầm bình truyền dịch, nói:
- Viện trưởng Thiệu, anh xem, bình truyền dịch này có cần truyền nữa hay không?
Thiệu Hải ba vung tay chặn lại:
- Không cần truyền nữa. Thật vất vả cho anh rồi, anh trở về chuẩn bị tốt bệnh án đi, tôi muốn xem lại một chút.
Nếu là dao làm bị thương thì cách giải quyết của bệnh viện là thỏa đáng, nhưng nếu như nói là gậy làm bị thương, thì bản thân Tăng Nghị cũng có thể xử lý. Trong trung y có phương pháp điều trị máu bầm tích tụ còn hiệu quả hơn so với truyền dịch.
Vi Hướng Nam giúp Tăng Nghị mở cái hòm thuốc, để Tăng Nghị tự mình lấy ra thuốc thích hợp. Sau đó đi lấy một cốc nước, đặt ở trên bàn, rồi giúp Tăng Nghị chèn đệm lót, cho Tăng Nghị nằm sấp được thoải mái một chút, nói:
- Em bình thường khá nhanh nhạy, thế nào mà lại bị người ta đánh?
- Hai tay khó địch bốn tay, khó tránh khỏi!
Tăng Nghị cười gượng:
- Hôm nay có thể tránh thoát một gậy kia đã là rất may mắn rồi!
- Lần này tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn người kia được!
Vi Hướng Nam cũng là rất tức giận. Từ lúc cô ấy quen biết Tăng Nghị đến giờ, chưa bao giờ thấy Tăng Nghị thảm hại như vậy.
- Uống thuốc xong em đi ngủ trước đi! Mấy hôm nay chị cũng không có việc gì, chị sẽ ở bệnh viện trông em.
- Không cần đâu!
Tăng Nghị nói:
- Có chút thương tích nhỏ, không ảnh hưởng đến đi lại, sao có thể khiến cho mọi người lo lắng chứ!
Thiệu Hải Ba cười nói:
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi! Ngày thường đều là em giúp đỡ mọi người chữa bệnh, bây giờ đến lượt em nằm trên giường bệnh. Đây là cơ hội hiếm thấy để chúng tôi chiêm ngưỡng mà!
Tăng Nghị không còn cách nào, lắc đầu. Lúc này có truyện cười xem rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.