Chương 180: Sự cố
Ngân Hà Cửu Thiên
09/09/2017
- Vấn đề chính là ở chỗ đó.
Thang Tu Quyền hít một hơi:
- Phỏng đoán là hoạt động chủ quan. Khi nhìn thấy mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây thì cho rằng trái đất chuyển động từ đông sang tây. Nhưng lại có rất nhiều người cho rằng, trái đất xoay xung quanh mặt trời. Cho nên, một ngàn cá nhân học Trung y thì sẽ cho ra một ngàn lý luận khác nhau. Đây chính là nguyên nhân mà Trung y rất khó bồi dưỡng. Từ xưa đến nay, Trung y phát triển ra những trường phái thành thục cũng phải có đến mấy chục cái. Còn những loại chưa chắc đã hiểu rõ hết mà phải dựa vào sách thuốc Trung y để chữa bệnh thì lại nhiều đếm không xuể.
- Có lý!
Địch lão lại lộ ra một thần sắc trầm tư:
- Lão tú tài, anh hãy nói tiếp đi.
- Tây y tuy rằng rất khó xưng là ngành học độc lập, bởi vì nó là dùng những lý luận chữa bệnh rất ít là từ thầy thuốc sáng lập, mà là từ giải phẫu học, sinh vật học, vật lý học, hóa học… Những công trình học này đều dựa trên những chuyên gia ngành học cơ sở sáng lập. Các loại thuốc tây y và thiết bị kiểm tra đo lường cũng không phải do thầy thuốc phát minh.
Thang Tu Quyền nhìn Địch lão:
- Nhưng hiện tại, thanh thiếu niên nhận nền giáo dục đại chúng chính là những ngành học tri thức cơ sở này. Trước khi tiếp nhận nền giáo dục của một tây y thì bọn họ đối với cơ sở lý luận Tây y đã có hiểu biết nhất định. Sau này trải qua nghiên cứu bồi dưỡng, bọn họ từ đó đã có thể trở thành một bác sĩ.
Địch lão cười, hóa ra Trung y thua là ở điểm bắt đầu.
- Rốt cuộc, là phần tử tri thức, nói mấy câu đã có thể giúp tôi hiểu được vì sao Trung y lại khó bồi dưỡng hơn so với Tây y.
- Nói như vậy, người tiếp nhận ngành học giáo dục cơ sở này sẽ dưỡng thành phương thức suy nghĩ có tính khoa học. Nếu đi học Trung y thì liền trở nên khó tiếp nhận. Cho nên, hiện tại những trường đại học Trung y bồi dưỡng ra nhiều thầy thuốc Trung y, nhưng phần lớn cũng phải dựa trên xét nghiệm Tây y rồi mới kê phương thuốc được.
Thang Tu Quyền nói tiếp:
- Trung y hiện tại đánh không lại Tây y. Ngoại trừ những nhân tài thật sự không có thì còn có một nguyên nhân khác. Trung y đến nay vẫn chưa có một hệ thống tri thức cơ sở tiêu chuẩn. Học giả khó mà học được, còn người dùng thì lại khó dùng. Muốn tiến hành tu chỉnh hệ thống cơ sở tri thức của anh, anh đều không có chỗ để xuống tay. Đây chính là trở ngại cản trở Trung y phát triển. Nhưng Tây y thì không giống với. Kết cấu tri thức cẩn thận, nghiêm túc, người tiếp nhận cũng tiện, mà người sửa chữa cũng tiện. Tôi đem loại khác biệt này tổng kết lại một câu: Trung y là hệ thống kinh nghiệm, Tây y là hệ thống tri thức. Kinh nghiệm thì khó có thể kế thừa. Hiểu rõ tri thức thì dễ dàng kế thừa hơn.
- Vậy thì Trung – Tây y cái nào giỏi hơn?
Địch lão lại hỏi.
Thang Tu Quyền lắc đầu:
- Rất khó nói, cái nào cũng có ưu điểm của mình. Đến bệnh viện giống như ngồi công đường xử án. Anh sẽ cảm thấy Trung y không đúng tý nào. Đụng tới tiểu tử như Tăng Nghị thì lại cảm thấy trung y rất thần kỳ.
Địch lão cười ha hả. Những lời này thật ra không sai chút nào. Tăng Nghị tiểu tử này trên người quả thật có chút thần kỳ. Nhìn qua khí sắc liền biết được chân tướng của bệnh tình. Đây chính là bất luận một dụng cụ tiên tiến nào cũng chưa chắc làm được.
- Anh nói lên quan điểm này, Tăng Nghị có đồng ý không?
Thang Tu Quyền cười nói:
- Có cái ủng hộ, nhưng có cái không.
Đang nói thì từ xa truyền đến động cơ ô tô. Chiếc ô tô của Tăng Nghị đậu trước cửa biệt thự Thang Tu Quyền. Hắn đang cùng Long Mỹ Tâm bước xuống xe.
- Không phải là đang chơi cờ sao?
Tăng Nghị cười hỏi.
Địch lão cùng với Tăng Nghị đánh rất nhiều ván, thắng ít thua nhiều. Sau khi biết rõ sự thật, ông ta ý định tìm Tăng Nghị để gỡ gạc cũng yếu đi rất nhiều:
- Bỏ đi mấy ngày, người bệnh cũng không quản. Công vụ của huyện cũng không quản. Tôi nhất định phải nói với Chủ tịch huyện của cậu, nhất định khai trừ cậu.
- Ông nội, ông đây chính là oan uổng cho tụi cháu rồi.
Long Mỹ Tâm cười bước lên phía trước:
- Chúng cháu đi là để tranh thủ hạng mục lớn cho huyện Nam Vân.
Mấy ngày nay Tăng Nghị đi làm cái gì thì Trương Kiệt Hùng đã sớm báo cáo cho Địch lão rồi. Địch lão hiểu rõ sự thật trong lòng, nhưng khi thấy Long Mỹ Tâm bảo vệ cho Tăng Nghị như vậy thì ông trong lòng cảm thấy vui vẻ:
- Ông không phải là Chủ tịch huyện, cháu sốt ruột cho cậu ta làm gì?
Long Mỹ Tâm đỏ mặt lên, oán trách nhìn. Sau đó quay mặt đi chỗ khác, cho là mình chưa nói cái gì.
Trong cái lồng chim treo dưới mái hiên, Thang Tu Quyền vẫn chưa nghe thấy tiếng chim kêu, nhưng lúc này lại kêu lên hai tiếng.
Tăng Nghị tò mò đi đến nói:
- Mới không gặp hai ngày, con chim này như thế nào lại biết ca hát chứ?
Thang Tu Quyền lên tiếng:
- Địch lão là người luyện chim lành nghề, mở cổ họng giùm cho con chim này. Nó đang học hát đấy.
- Kỳ quái, kỳ quái.
Tăng Nghị nhìn chằm chằm vào con chim, buồn bực nói:
- Tôi đã nuôi hơn nửa năm, nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng cũng không khiến nó hót được.
Địch lão cười ha hả:
- Luận cờ vua, cậu với tôi còn miễn cưỡng xem như tám lạng nửa cân. Nhưng luận về nuôi chim thì tôi có thể chấp cậu tám con phố.
Trương Kiệt Hùng ở một bên cố gắng nhịn cười. Cờ vua thì mặc kệ, nay lại chuyển thành nuôi chim. Địch lão từ sau khi đến Trường Ninh Sơn này thì chuyện thú vị ngày càng nhiều. So với lúc còn ở thủ đô thì mạnh hơn. Ở thủ đô, ông mỗi ngày chỉ biết nói chuyện với chim, chơi với chim thì một chút lạc thú cũng không có. Hơn nữa bệnh tình của Địch Hạo Huy đã khiến cho Địch lão hơn một năm qua không có được gương mặt tươi cười. Người nào nhìn mặt của ông cũng đều muốn tránh xa. Dáng vẻ không giống như hiện tại. Địch lão cả ngày tâm trạng vui vẻ. Tiếng cười không ngừng. Khi muốn đánh cờ thì tìm Thang Tu Quyền. So về nuôi chim thì lại ức hiếp Tăng Nghị.
Tăng Nghị vươn ngón tay cái:
- Đúng là gừng càng già càng cay.
Địch lão cười sảng khoái:
- Khi nào tâm trạng của tôi vui thì tôi sẽ dạy cậu hai chiêu.
Long Mỹ Tâm lúc này như có như không nói:
- Ông nội, tâm trạng hiện nay của ông không tốt sao?
Địch lão lập tức thổi râu trừng mắt. Con bé kia thật sự là ương bướng. Khó khăn lắm mới có được một cơ hội, còn không cho ông khoe khoang một chút sao? Ông nói:
- Con bé kia, cánh tay khuỷa tay cũng dài quá nhỉ?
Tất cả mọi người đều cười to, khiến cho Long Mỹ Tâm ngượng ngùng, dậm chân bỏ đi.
Tăng Nghị cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho mình một tách. Đang muốn uống thì điện thoại vang lên. Là Chánh văn phòng Lưu Cường của phòng Xúc tiến đầu tư. Tăng Nghị liền nghe máy:
- Chánh văn phòng Lưu, có chuyện gì vậy?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Lục Nguyên:
- Trưởng phòng, đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.
Tăng Nghị đặt tách trà xuống hỏi.
- Công trường thi công nhà khách Bạch Vân tại đường phía nam xảy ra sự cố. Giàn giáo sập, bị thương mấy công nhân.
Lưu Cường khẩn trương nói.
- Hiện tại tình huống như thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
- Công nhân bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Tình huống vẫn còn chưa biết.
- Tôi lập tức sang đó ngay.
Tăng Nghị nói xong liền cúp điện thoại, vội vàng nói hai câu với Địch lão và Thang Tu Quyền rồi lái ô tô xuống núi.
- So với Chủ tịch huyện thì còn bận hơn.
Địch lão nhẹ nhàng mỉm cười hai tiếng.
Nhà khách Bạch Vân là hàng mục mà phòng Xúc tiến đầu tư đưa tới năm ngoái. Muốn ở đường cái phía nam huyện Nam Vân xây dựng một khách sạn bảy tầng cấp bậc bốn sao.
Tăng Nghị khi tới hiện trường thì liền thấy giàn giáo, ống tuýp và bàn đạp lộn xộn. Những người thuộc bộ môn có liên quan cùng với điều tra viên của phòng Giám sát an toàn đã tới tiến hành điều tra. Dương Phúc Tinh đang làm việc với những người này, báo cáo tình huống lúc đó.
Nhìn thấy Tăng Nghị, Dương Phúc Tinh vẻ mặt đau khổ, kể lể nói:
- Trưởng phòng Tăng, tôi thật sự là tiêu rồi.
- Hiện tại nói những lời này có ích gì.
Tăng Nghị mặt bình tĩnh nói:
- Có người chết hay không?
- Có năm người bị thương, đã được đưa tới bệnh viện. Không có ai chết cả.
Dương Phúc Tinh rầu rĩ nói.
- Tôi đã sớm nói với ông rồi, nhất định phải chú ý đến vấn đề an toàn. Ông đã nhiều năm làm công trình như vậy, chẳng lẽ không rõ ràng tầm quan trọng của an toàn sao?
Dương Phúc Tinh vẻ mặt đau khổ nói
- Hôm nay việc này là bất ngờ. Chúng tôi vừa mới lắp một giàn dáo mới. Còn chưa kịp cố định thì một trận gió to thổi qua khiến cái giàn giáo bị đổ xuống.
- Vì sao không làm biện pháp dự phòng?
Tăng Nghị hỏi.
- Chúng tôi là nghiêm khắc dựa theo điều lệ thao tác mà tiến hành thi công. Nhưng ai cũng không tưởng tượng được ở đâu lại xuất hiện một cơn gió lớn đến như vậy.
Dương Phúc Tinh cảm thấy rất oan uổng:
- Thật sự là xui xẻo mà!
Ở huyện, gần như tất cả những công trình lớn nhỏ đều do Tăng Nghị phụ trách giao tiếp với các bộ môn ở huyện. Người phụ trách điều tra sự cố cũng nhận ra Tăng Nghị. Y đi tới:
- Trưởng phòng Tăng, chúng tôi đã điều tra được. hôm nay tình huống quả thật là đặc biệt. Lúc ấy có một cơn gió lớn. Anh xem, ngay cả biển quảng cáo đối diện cũng bị thổi ngã.
Tăng Nghị giương mắt nhìn một chút, phát hiện biển quảng cáo của mái nhà đối diện quả thật là bị gió thổi bay. Nhưng hắn vẫn nói:
- Bình thường luôn nhấn mạnh an toàn trong sản xuất chính là vì phòng ngừa những phát sinh không ngờ. Hiện tại giàn giáo sụp, lại có người bị thương, đã nói lên công tác an toàn vẫn chưa được làm tốt.
Dương Phúc Tinh biết Tăng Nghị bình thường rất coi trọng an toàn. Phát sinh sự cố ngày hôm nay, ông ta chỉ có thể nói mình xui xẻo. Ông nói:
- Trưởng phòng Tăng, tôi đã cho ngừng tất cả các công trình. Tiến hành công tác tự kiểm tra an toàn. Lần này toàn bộ tiền thuốc men của công nhân bị thương sẽ do tôi phụ trách.
- Đây vốn là nên do ông phụ trách.
Tăng Nghị quát lên. Hắn bình thường nói nhiều nhất chính là phương diện an toàn. Hắn yên tâm nhất cũng là đội công trình của Dương Phúc Tinh. Nhưng không nghĩ tới chính công trình của Dương Phúc Tinh mới bị sự cố. Điều này làm cho hắn có chút căm tức.
Dương Phúc Tinh cũng có chút hiểu được mình phụ tín nhiệm của Tăng Nghị. Tăng Nghị tin tưởng ông mới giao cho ông các công trình để làm. Nhưng chính mình lại gây tai họa cho người ta. Nếu lúc ấy có thể xuyên qua thêm mấy cái dây thừng thì sự cố này có thể tránh được. Dương Phúc Tinh lên tiếng:
- Trưởng phòng Tăng, khi trở về, tôi sẽ làm ra một chương trình, nhất định sẽ làm cho phương diện an toàn được đề cao đúng chỗ. Mỗi một chi tiết đều phải suy xét toàn diện, tránh cho về sau không phát sinh chuyện như vầy nữa.
- Nếu có lần sau, thì tôi là người đầu tiên đuổi ông ra khỏi Nam Vân này đấy.
Tăng Nghị nói xong câu này thì ngồi ô tô rời khỏi, đến bệnh viện xem qua những công nhân bị thương.
Dương Phúc Tinh vẻ mặt nhăn nhó, xem ra Tăng Nghị là thật sự tức giận. Đây là thần tài của mình, đắc tội không nổi. Xem ra về sau về phương diện an toàn còn phải tốn công sức nhiều hơn.
Người của phòng Giám sát an toàn bên cạnh cũng lắc đầu, thở dài:
- Lão Dương, sự cố đã xảy ra rồi. Vẫn nên giải quyết tốt hậu quả thôi.
Dương Phúc Tinh gật đầu:
- Thì biết phải làm sao bây giờ?
- Trước cho ngừng lại hết, sau khi kiểm tra an toàn xong, đủ tiêu chuẩn, ông sẽ làm trở lại. Việc bồi thường cho các công nhân bị thương, ông cũng nên làm cho tốt.
Người của phòng Giám sát an toàn xuất ra thư thông báo xử lý sự cố, trực tiếp đưa cho Dương Phúc Tinh:
- Ngoài ra, tiền đóng phạt an toàn sản xuất cũng phải tăng lên.
Dương Phúc Tinh tiếp nhận thư thông báo xử lý, nói:
- Vâng, tôi biết rồi.
Sau đó lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ thật là xui xẻo. Gió sớm không thổi, muộn không thổi, lại cố tình thổi đúng lúc mình dựng giàn dáo lên chứ. Thật sự là đen đủi mà.
Tăng Nghị đến bệnh viện thăm các công nhân bị thương. Cũng may giàn giáo là từ từ sập xuống, nên lực nện xuống cũng không lớn. Những người công nhân này bị thương cũng không nghiêm trọng. Chỉ cần dưỡng thương hai tháng là được.
Rời khỏi bệnh viện, hắn lại đến UBND huyện, đem tình huống của việc xây dựng trường đại học Y báo cáo lại cho Tương Trung Nhạc và Khang Đức Lai. Hiện tại, bệnh tình của David đã có chiều hướng chuyển biến tốt đẹp. Tiếu Đăng đã liên lạc với Tăng Nghị ở Vinh Thành, tỏ vẻ hiệp nghị quyên góp xây dựng trường đại học Y có thể có hiệu lực. Tăng Nghị ở lại Vinh Thành chính là vì tin tức này.
- Ở lại Vinh Thành?
Khang Đức Lai bóp tàn thuốc:
- Đây chỉ là ý định của sở, vẫn chưa phải là quyết định cuối cùng?
- Cơ bản đã được định rồi.
Tăng Nghị nói:
- Trường đại học Y được đặt tên là trường đại học Y Nam Vân. Sau khi xây dựng xong, trường đại học sẽ có một danh ngạch đặc biệt cho huyện Nam Vân trong vấn đề chiêu sinh. Ngoại trừ chỉ tiêu theo kế hoạch thì còn có thể cho thêm năm mươi danh ngạch nữa.
Khang Đức Lai cau mày. Ông ta không có hứng thú nghe những ưu đãi đó, thầm nghĩ việc này hiện tại đã phiền toái rồi. Ở thành phố cũng có ý định đem trường đại học về xây dựng ở thành phố Long Sơn. Huyện Nam Vân cũng là một bộ phận của thành phố Long Sơn. Mặc kệ ngụ lại ở thành phố hay là Nam Vân thì thành phố cao lắm là mất hứng và cao hứng thôi. Nhưng nếu ở lại Vinh Thành, ở thành phố sẽ nhìn huyện Nam Vân như thế nào. Đây hoàn toàn chính là vô tổ chức.
- Tiểu Tăng, có chuyện này tôi quên thông báo cho cậu. Ở thành phố mấy ngày hôm trước đã phái Phó chủ tịch thành phố Yến xuống đây một chuyến.
Khang Đức Lai nhìn Tăng Nghị:
- Ở thành phố cũng cho rằng điều kiện để thành lập trường đại học y ở huyện Nam Vân là có hạn.
Tăng Nghị cau mày, liền ý thức được sự tình phức tạp. Hắn trước đây không có suy xét thành phố sẽ nhúng tay vào. Nếu lúc này hạng mục được ký ở Vinh Thành, thì thành phố cũng sẽ không thể nói gì hơn. Nhưng nếu ký ở Nam Vân, mà lại được xây dựng ở Vinh Thành thì thành phố không nghĩ gì mới là lạ. Bất luận một vị lãnh đạo nào cũng không cho phép loại chuyện này phát sinh. Huyện Nam Vân rốt cuộc là do thành phố Long Sơn lãnh đạo hay là Vinh Thành lãnh đạo?
Tương Trung Nhạc hít một ngụm khói. Lúc ký hiệp nghị, ai cũng vô cùng cao hứng, ai có thể nghĩ đến sẽ có khúc chiết đằng sau. Sớm biết như thế thì hiệp nghị này sẽ không ký. Y nói:
- Việc đã đến nước này, tôi nghĩ có thể suy xét đem trường đại học Y thay đổi tên là trường đại học Y Long Sơn, do thành phố và tỉnh cùng nhau xây dựng.
Khang Đức Lai thầm nghĩ điều này có thể được sao? Ở thành phố và tỉnh cùng nhau xây dựng, ở thành phố bỏ tiền, kết quả trường lại được xây dựng ở nơi khác. Khi đó mặt mũi toàn bộ bị mất hết. Ở thành phố như thế nào lại đồng ý chứ?
Tăng Nghị suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ở thành phố muốn xây dựng trường đại học y, tất nhiên là phải làm tờ trình xin lên tỉnh rồi. Tôi thấy việc này chúng ta không cần làm, liền giao cho tỉnh phối hợp đi.
Khang Đức Lai nghĩ cũng không còn biện pháp nào. Huyện Nam Vân ai cũng không ủng hộ, nhưng cũng không ai phản đối. Vậy thì để cho tỉnh và thành phố tự động lên tòa án thôi. Dù sao, mặc kệ cùng thành phố tranh hay là với tỉnh thì huyện Nam Vân cũng không có phần thắng. Hiện tại ở tỉnh và thành phố đều muốn nhúng tay. Hạng mục này nên sớm cho ra ngoài thì hơn.
Hiểu được điều này, Khang Đức Lai cũng không cân nhắc nữa. Ông ta nói:
- Tôi nghe nói hôm nay nhà khách Bạch Vân xảy ra sự cố?
Tương Trung Nhạc lên tiếng:
- Chuyện này đã điều tra xong. Ở huyện trước mắt cũng đã hạ thông báo, yêu cầu tất cả các công trình đang thi công, lập tức đình công, tiến hành kiểm tra an toàn.
Khang Đức Lai trầm giọng nói:
- Hiện tại công trình của huyện rất nhiều, xác suất xảy ra sự cố an toàn cũng rất lớn. Tôi thấy nên tất yếu thành lập một văn phòng kiểm tra giám sát an toàn.
Tương Trung Nhạc gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- An toàn là một vấn đề lớn. Tôi thấy chuyện này nên do Bí thư Khang dẫn đầu, nêu ra ý kiến coi trọng vấn đề an toàn. Tôi sẽ làm trợ thủ cho ngài.
Thành phố Long Sơn. Chủ tịch thành phố Diêu Tuấn Minh đang ngồi phê văn kiện. Thư ký nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi tiến vào, đặt mấy xấp tài liệu mới tới lên trên bàn làm việc. Diêu Tuấn Minh liền nhìn một phần, thấy ở trên là tài liệu gửi lên sở Y tế, thì thuận tay cầm lên. Tuy nhiên, sau khi xem qua ý kiến phúc đáp bên trong, sắc mặt của ông liền chìm xuống. Khang Đức Lai này rốt cuộc muốn làm gì?
Diêu Tuấn Minh cầm ý kiến phúc đáp của sở Y tế vào văn phòng của Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh:
- Bí thư Trần, tờ trình của chúng ta lên sở Y tế đã có ý kiến phúc đáp rồi.
Nói xong, liền đặt ý kiến phúc đáp của tỉnh lên trên bàn làm việc của Trần Quốc Khánh.
Trần Quốc Khánh đối với chuyện này rất quan tâm nên khoát tay nói:
- Tuấn Minh ngồi đi.
Sau đó liền cầm bản ý kiến phúc đáp lên xem.
Bản ý kiến phúc đáp có đến mấy trăm chữ. Đại khái là nói rằng, bởi vì người Mỹ quyên góp xây dựng trường đại học Y Nam Vân có ý nghĩa rất quan trọng. Trải qua thận trọng suy xét, ở tỉnh đối với hạng mục này quyết định tiến hành an bài toàn diện, đối với tài nguyên khám chữa bệnh ở thành phố Long Sơn một lần nữa đánh giá và phối trí. Cho nên lúc này tạm thời không chấp nhận tờ trình của thành phố Long Sơn.
Trần Quốc Khánh sắc mặt liền chìm xuống. Trong tờ trình thành phố Long Sơn đưa lên không có nói đến việc người Mỹ quyên góp tiền xây dựng, càng không có nói đến huyện Nam Vân. Ở tỉnh vì sao lại phê xuống ý kiến phúc đáp như vậy? Đây khẳng định là có người đã báo lên tỉnh.
- Bí thư Trần, nếu không thì tôi gọi điện thoại, trước tìm hiểu rõ ràng tình huống ở huyện Nam Vân rồi nói sau?
Diêu Tuấn Minh lúc này là cả một bụng tức. Việc này rõ ràng là huyện Nam Vân đảo quỷ. Ông đã sớm nghe nói huyện Nam Vân vì muốn cho việc xây dựng trường Đại học Y ngụ lại ở Nam Vân nên đã phái người đến tỉnh hoạt động. Kết quả lại chính là lợn lành thành lợn què, bị tỉnh cướp mất.
Dựa theo tính toán của Diêu Tuấn Minh, ở thành phố đánh tiếng xin trước, vì thành phố Long Sơn tranh thủ thiết lập danh ngạch xây dựng trường đại học Y. Một chỗ thì không có khả năng xây dựng hai trường đại học Y, ở thành phố làm áp lực khiến huyện Nam Vân đem hạng mục này nhập vào thành phố. Như vậy, liền thuận lợi tiếp quản hạng mục của huyện Nam Vân, còn có thể được đầu tư và những điều kiện ưu đãi của người Mỹ.
Quan trọng nhất là, nếu trường đại học này được xây dựng tại thành phố, ngoại trừ những thành tích có thể nhìn thấy được thì thành phố còn có thể tranh thủ rất nhiều biên chế nhân viên cấp sở, cấp cục, đem người của mình an bài vào.
Cấp bậc trong giáo dục rất cao. Hiệu trưởng trường đại học ít nhất đều là cấp Phó giám đốc sở. Yến Trị Đạo trước kia tuy chỉ là một giáo viên dạt học, nhưng cấp bậc bày ra rất cao, thẳng tiến lên Phó chủ tịch thành phố. So với người bình thường thì cao hơn rất nhiều. Có thể nói, đây là đường tắt để mình được mạ vàng.
Hiện tại, ở tỉnh lại trù tính an bài khác. Nói cách khác, trường đại học này cũng là trường đại học của tỉnh, đối với thành phố chẳng có nửa điểm quan hệ. Diêu Tuấn Minh tính toán liền rơi vào khoảng không. Trong lòng chỉ biết căm tức, muốn bóp chết Khang Đức Lai.
Đối với kết quả gà bay trứng vỡ này, Trần Quốc Khánh cũng tức giận không thể át, nói:
- Huyện Nam Vân muốn làm cái gì vậy? Vì một chút ích lợi nhỏ nhoi của mình mà không thèm để ý đến trù tính chung của thành phố. Trong mắt bọn họ có còn Thành ủy và UBND thành phố Long Sơn này không?
- Tôi có thể lý giải ước nguyện ban đầu của bọn họ. Tôi nghĩ bọn họ cũng là vì muốn phát triển Nam Vân, đề cao sự nổi tiếng cho Nam Vân. Cho nên cũng như thành phố, đánh tiếng trước thôi.
Diêu Tuấn Minh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Hành động này của huyện Nam Vân hoàn toàn là vô tổ chức. Bất luận một lãnh đạo nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.
- Ước nguyện ban đầu thì tốt, nhưng loại hành vi vô tổ chức như thế này thì tuyệt không thể dung túng.
Trần Quốc Khánh nổi giận lôi đình. Khang Đức Lai quả thật là coi trời bằng vung, muốn làm cái gì thì làm. Đánh ngay một báo cáo đến tỉnh. Trong mắt ông ta căn bản không có Thành ủy, cũng không có ích lợi của thành phố Long Sơn, rất cần phải nghiêm trị.
Thang Tu Quyền hít một hơi:
- Phỏng đoán là hoạt động chủ quan. Khi nhìn thấy mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây thì cho rằng trái đất chuyển động từ đông sang tây. Nhưng lại có rất nhiều người cho rằng, trái đất xoay xung quanh mặt trời. Cho nên, một ngàn cá nhân học Trung y thì sẽ cho ra một ngàn lý luận khác nhau. Đây chính là nguyên nhân mà Trung y rất khó bồi dưỡng. Từ xưa đến nay, Trung y phát triển ra những trường phái thành thục cũng phải có đến mấy chục cái. Còn những loại chưa chắc đã hiểu rõ hết mà phải dựa vào sách thuốc Trung y để chữa bệnh thì lại nhiều đếm không xuể.
- Có lý!
Địch lão lại lộ ra một thần sắc trầm tư:
- Lão tú tài, anh hãy nói tiếp đi.
- Tây y tuy rằng rất khó xưng là ngành học độc lập, bởi vì nó là dùng những lý luận chữa bệnh rất ít là từ thầy thuốc sáng lập, mà là từ giải phẫu học, sinh vật học, vật lý học, hóa học… Những công trình học này đều dựa trên những chuyên gia ngành học cơ sở sáng lập. Các loại thuốc tây y và thiết bị kiểm tra đo lường cũng không phải do thầy thuốc phát minh.
Thang Tu Quyền nhìn Địch lão:
- Nhưng hiện tại, thanh thiếu niên nhận nền giáo dục đại chúng chính là những ngành học tri thức cơ sở này. Trước khi tiếp nhận nền giáo dục của một tây y thì bọn họ đối với cơ sở lý luận Tây y đã có hiểu biết nhất định. Sau này trải qua nghiên cứu bồi dưỡng, bọn họ từ đó đã có thể trở thành một bác sĩ.
Địch lão cười, hóa ra Trung y thua là ở điểm bắt đầu.
- Rốt cuộc, là phần tử tri thức, nói mấy câu đã có thể giúp tôi hiểu được vì sao Trung y lại khó bồi dưỡng hơn so với Tây y.
- Nói như vậy, người tiếp nhận ngành học giáo dục cơ sở này sẽ dưỡng thành phương thức suy nghĩ có tính khoa học. Nếu đi học Trung y thì liền trở nên khó tiếp nhận. Cho nên, hiện tại những trường đại học Trung y bồi dưỡng ra nhiều thầy thuốc Trung y, nhưng phần lớn cũng phải dựa trên xét nghiệm Tây y rồi mới kê phương thuốc được.
Thang Tu Quyền nói tiếp:
- Trung y hiện tại đánh không lại Tây y. Ngoại trừ những nhân tài thật sự không có thì còn có một nguyên nhân khác. Trung y đến nay vẫn chưa có một hệ thống tri thức cơ sở tiêu chuẩn. Học giả khó mà học được, còn người dùng thì lại khó dùng. Muốn tiến hành tu chỉnh hệ thống cơ sở tri thức của anh, anh đều không có chỗ để xuống tay. Đây chính là trở ngại cản trở Trung y phát triển. Nhưng Tây y thì không giống với. Kết cấu tri thức cẩn thận, nghiêm túc, người tiếp nhận cũng tiện, mà người sửa chữa cũng tiện. Tôi đem loại khác biệt này tổng kết lại một câu: Trung y là hệ thống kinh nghiệm, Tây y là hệ thống tri thức. Kinh nghiệm thì khó có thể kế thừa. Hiểu rõ tri thức thì dễ dàng kế thừa hơn.
- Vậy thì Trung – Tây y cái nào giỏi hơn?
Địch lão lại hỏi.
Thang Tu Quyền lắc đầu:
- Rất khó nói, cái nào cũng có ưu điểm của mình. Đến bệnh viện giống như ngồi công đường xử án. Anh sẽ cảm thấy Trung y không đúng tý nào. Đụng tới tiểu tử như Tăng Nghị thì lại cảm thấy trung y rất thần kỳ.
Địch lão cười ha hả. Những lời này thật ra không sai chút nào. Tăng Nghị tiểu tử này trên người quả thật có chút thần kỳ. Nhìn qua khí sắc liền biết được chân tướng của bệnh tình. Đây chính là bất luận một dụng cụ tiên tiến nào cũng chưa chắc làm được.
- Anh nói lên quan điểm này, Tăng Nghị có đồng ý không?
Thang Tu Quyền cười nói:
- Có cái ủng hộ, nhưng có cái không.
Đang nói thì từ xa truyền đến động cơ ô tô. Chiếc ô tô của Tăng Nghị đậu trước cửa biệt thự Thang Tu Quyền. Hắn đang cùng Long Mỹ Tâm bước xuống xe.
- Không phải là đang chơi cờ sao?
Tăng Nghị cười hỏi.
Địch lão cùng với Tăng Nghị đánh rất nhiều ván, thắng ít thua nhiều. Sau khi biết rõ sự thật, ông ta ý định tìm Tăng Nghị để gỡ gạc cũng yếu đi rất nhiều:
- Bỏ đi mấy ngày, người bệnh cũng không quản. Công vụ của huyện cũng không quản. Tôi nhất định phải nói với Chủ tịch huyện của cậu, nhất định khai trừ cậu.
- Ông nội, ông đây chính là oan uổng cho tụi cháu rồi.
Long Mỹ Tâm cười bước lên phía trước:
- Chúng cháu đi là để tranh thủ hạng mục lớn cho huyện Nam Vân.
Mấy ngày nay Tăng Nghị đi làm cái gì thì Trương Kiệt Hùng đã sớm báo cáo cho Địch lão rồi. Địch lão hiểu rõ sự thật trong lòng, nhưng khi thấy Long Mỹ Tâm bảo vệ cho Tăng Nghị như vậy thì ông trong lòng cảm thấy vui vẻ:
- Ông không phải là Chủ tịch huyện, cháu sốt ruột cho cậu ta làm gì?
Long Mỹ Tâm đỏ mặt lên, oán trách nhìn. Sau đó quay mặt đi chỗ khác, cho là mình chưa nói cái gì.
Trong cái lồng chim treo dưới mái hiên, Thang Tu Quyền vẫn chưa nghe thấy tiếng chim kêu, nhưng lúc này lại kêu lên hai tiếng.
Tăng Nghị tò mò đi đến nói:
- Mới không gặp hai ngày, con chim này như thế nào lại biết ca hát chứ?
Thang Tu Quyền lên tiếng:
- Địch lão là người luyện chim lành nghề, mở cổ họng giùm cho con chim này. Nó đang học hát đấy.
- Kỳ quái, kỳ quái.
Tăng Nghị nhìn chằm chằm vào con chim, buồn bực nói:
- Tôi đã nuôi hơn nửa năm, nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng cũng không khiến nó hót được.
Địch lão cười ha hả:
- Luận cờ vua, cậu với tôi còn miễn cưỡng xem như tám lạng nửa cân. Nhưng luận về nuôi chim thì tôi có thể chấp cậu tám con phố.
Trương Kiệt Hùng ở một bên cố gắng nhịn cười. Cờ vua thì mặc kệ, nay lại chuyển thành nuôi chim. Địch lão từ sau khi đến Trường Ninh Sơn này thì chuyện thú vị ngày càng nhiều. So với lúc còn ở thủ đô thì mạnh hơn. Ở thủ đô, ông mỗi ngày chỉ biết nói chuyện với chim, chơi với chim thì một chút lạc thú cũng không có. Hơn nữa bệnh tình của Địch Hạo Huy đã khiến cho Địch lão hơn một năm qua không có được gương mặt tươi cười. Người nào nhìn mặt của ông cũng đều muốn tránh xa. Dáng vẻ không giống như hiện tại. Địch lão cả ngày tâm trạng vui vẻ. Tiếng cười không ngừng. Khi muốn đánh cờ thì tìm Thang Tu Quyền. So về nuôi chim thì lại ức hiếp Tăng Nghị.
Tăng Nghị vươn ngón tay cái:
- Đúng là gừng càng già càng cay.
Địch lão cười sảng khoái:
- Khi nào tâm trạng của tôi vui thì tôi sẽ dạy cậu hai chiêu.
Long Mỹ Tâm lúc này như có như không nói:
- Ông nội, tâm trạng hiện nay của ông không tốt sao?
Địch lão lập tức thổi râu trừng mắt. Con bé kia thật sự là ương bướng. Khó khăn lắm mới có được một cơ hội, còn không cho ông khoe khoang một chút sao? Ông nói:
- Con bé kia, cánh tay khuỷa tay cũng dài quá nhỉ?
Tất cả mọi người đều cười to, khiến cho Long Mỹ Tâm ngượng ngùng, dậm chân bỏ đi.
Tăng Nghị cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho mình một tách. Đang muốn uống thì điện thoại vang lên. Là Chánh văn phòng Lưu Cường của phòng Xúc tiến đầu tư. Tăng Nghị liền nghe máy:
- Chánh văn phòng Lưu, có chuyện gì vậy?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Lục Nguyên:
- Trưởng phòng, đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.
Tăng Nghị đặt tách trà xuống hỏi.
- Công trường thi công nhà khách Bạch Vân tại đường phía nam xảy ra sự cố. Giàn giáo sập, bị thương mấy công nhân.
Lưu Cường khẩn trương nói.
- Hiện tại tình huống như thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
- Công nhân bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Tình huống vẫn còn chưa biết.
- Tôi lập tức sang đó ngay.
Tăng Nghị nói xong liền cúp điện thoại, vội vàng nói hai câu với Địch lão và Thang Tu Quyền rồi lái ô tô xuống núi.
- So với Chủ tịch huyện thì còn bận hơn.
Địch lão nhẹ nhàng mỉm cười hai tiếng.
Nhà khách Bạch Vân là hàng mục mà phòng Xúc tiến đầu tư đưa tới năm ngoái. Muốn ở đường cái phía nam huyện Nam Vân xây dựng một khách sạn bảy tầng cấp bậc bốn sao.
Tăng Nghị khi tới hiện trường thì liền thấy giàn giáo, ống tuýp và bàn đạp lộn xộn. Những người thuộc bộ môn có liên quan cùng với điều tra viên của phòng Giám sát an toàn đã tới tiến hành điều tra. Dương Phúc Tinh đang làm việc với những người này, báo cáo tình huống lúc đó.
Nhìn thấy Tăng Nghị, Dương Phúc Tinh vẻ mặt đau khổ, kể lể nói:
- Trưởng phòng Tăng, tôi thật sự là tiêu rồi.
- Hiện tại nói những lời này có ích gì.
Tăng Nghị mặt bình tĩnh nói:
- Có người chết hay không?
- Có năm người bị thương, đã được đưa tới bệnh viện. Không có ai chết cả.
Dương Phúc Tinh rầu rĩ nói.
- Tôi đã sớm nói với ông rồi, nhất định phải chú ý đến vấn đề an toàn. Ông đã nhiều năm làm công trình như vậy, chẳng lẽ không rõ ràng tầm quan trọng của an toàn sao?
Dương Phúc Tinh vẻ mặt đau khổ nói
- Hôm nay việc này là bất ngờ. Chúng tôi vừa mới lắp một giàn dáo mới. Còn chưa kịp cố định thì một trận gió to thổi qua khiến cái giàn giáo bị đổ xuống.
- Vì sao không làm biện pháp dự phòng?
Tăng Nghị hỏi.
- Chúng tôi là nghiêm khắc dựa theo điều lệ thao tác mà tiến hành thi công. Nhưng ai cũng không tưởng tượng được ở đâu lại xuất hiện một cơn gió lớn đến như vậy.
Dương Phúc Tinh cảm thấy rất oan uổng:
- Thật sự là xui xẻo mà!
Ở huyện, gần như tất cả những công trình lớn nhỏ đều do Tăng Nghị phụ trách giao tiếp với các bộ môn ở huyện. Người phụ trách điều tra sự cố cũng nhận ra Tăng Nghị. Y đi tới:
- Trưởng phòng Tăng, chúng tôi đã điều tra được. hôm nay tình huống quả thật là đặc biệt. Lúc ấy có một cơn gió lớn. Anh xem, ngay cả biển quảng cáo đối diện cũng bị thổi ngã.
Tăng Nghị giương mắt nhìn một chút, phát hiện biển quảng cáo của mái nhà đối diện quả thật là bị gió thổi bay. Nhưng hắn vẫn nói:
- Bình thường luôn nhấn mạnh an toàn trong sản xuất chính là vì phòng ngừa những phát sinh không ngờ. Hiện tại giàn giáo sụp, lại có người bị thương, đã nói lên công tác an toàn vẫn chưa được làm tốt.
Dương Phúc Tinh biết Tăng Nghị bình thường rất coi trọng an toàn. Phát sinh sự cố ngày hôm nay, ông ta chỉ có thể nói mình xui xẻo. Ông nói:
- Trưởng phòng Tăng, tôi đã cho ngừng tất cả các công trình. Tiến hành công tác tự kiểm tra an toàn. Lần này toàn bộ tiền thuốc men của công nhân bị thương sẽ do tôi phụ trách.
- Đây vốn là nên do ông phụ trách.
Tăng Nghị quát lên. Hắn bình thường nói nhiều nhất chính là phương diện an toàn. Hắn yên tâm nhất cũng là đội công trình của Dương Phúc Tinh. Nhưng không nghĩ tới chính công trình của Dương Phúc Tinh mới bị sự cố. Điều này làm cho hắn có chút căm tức.
Dương Phúc Tinh cũng có chút hiểu được mình phụ tín nhiệm của Tăng Nghị. Tăng Nghị tin tưởng ông mới giao cho ông các công trình để làm. Nhưng chính mình lại gây tai họa cho người ta. Nếu lúc ấy có thể xuyên qua thêm mấy cái dây thừng thì sự cố này có thể tránh được. Dương Phúc Tinh lên tiếng:
- Trưởng phòng Tăng, khi trở về, tôi sẽ làm ra một chương trình, nhất định sẽ làm cho phương diện an toàn được đề cao đúng chỗ. Mỗi một chi tiết đều phải suy xét toàn diện, tránh cho về sau không phát sinh chuyện như vầy nữa.
- Nếu có lần sau, thì tôi là người đầu tiên đuổi ông ra khỏi Nam Vân này đấy.
Tăng Nghị nói xong câu này thì ngồi ô tô rời khỏi, đến bệnh viện xem qua những công nhân bị thương.
Dương Phúc Tinh vẻ mặt nhăn nhó, xem ra Tăng Nghị là thật sự tức giận. Đây là thần tài của mình, đắc tội không nổi. Xem ra về sau về phương diện an toàn còn phải tốn công sức nhiều hơn.
Người của phòng Giám sát an toàn bên cạnh cũng lắc đầu, thở dài:
- Lão Dương, sự cố đã xảy ra rồi. Vẫn nên giải quyết tốt hậu quả thôi.
Dương Phúc Tinh gật đầu:
- Thì biết phải làm sao bây giờ?
- Trước cho ngừng lại hết, sau khi kiểm tra an toàn xong, đủ tiêu chuẩn, ông sẽ làm trở lại. Việc bồi thường cho các công nhân bị thương, ông cũng nên làm cho tốt.
Người của phòng Giám sát an toàn xuất ra thư thông báo xử lý sự cố, trực tiếp đưa cho Dương Phúc Tinh:
- Ngoài ra, tiền đóng phạt an toàn sản xuất cũng phải tăng lên.
Dương Phúc Tinh tiếp nhận thư thông báo xử lý, nói:
- Vâng, tôi biết rồi.
Sau đó lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ thật là xui xẻo. Gió sớm không thổi, muộn không thổi, lại cố tình thổi đúng lúc mình dựng giàn dáo lên chứ. Thật sự là đen đủi mà.
Tăng Nghị đến bệnh viện thăm các công nhân bị thương. Cũng may giàn giáo là từ từ sập xuống, nên lực nện xuống cũng không lớn. Những người công nhân này bị thương cũng không nghiêm trọng. Chỉ cần dưỡng thương hai tháng là được.
Rời khỏi bệnh viện, hắn lại đến UBND huyện, đem tình huống của việc xây dựng trường đại học Y báo cáo lại cho Tương Trung Nhạc và Khang Đức Lai. Hiện tại, bệnh tình của David đã có chiều hướng chuyển biến tốt đẹp. Tiếu Đăng đã liên lạc với Tăng Nghị ở Vinh Thành, tỏ vẻ hiệp nghị quyên góp xây dựng trường đại học Y có thể có hiệu lực. Tăng Nghị ở lại Vinh Thành chính là vì tin tức này.
- Ở lại Vinh Thành?
Khang Đức Lai bóp tàn thuốc:
- Đây chỉ là ý định của sở, vẫn chưa phải là quyết định cuối cùng?
- Cơ bản đã được định rồi.
Tăng Nghị nói:
- Trường đại học Y được đặt tên là trường đại học Y Nam Vân. Sau khi xây dựng xong, trường đại học sẽ có một danh ngạch đặc biệt cho huyện Nam Vân trong vấn đề chiêu sinh. Ngoại trừ chỉ tiêu theo kế hoạch thì còn có thể cho thêm năm mươi danh ngạch nữa.
Khang Đức Lai cau mày. Ông ta không có hứng thú nghe những ưu đãi đó, thầm nghĩ việc này hiện tại đã phiền toái rồi. Ở thành phố cũng có ý định đem trường đại học về xây dựng ở thành phố Long Sơn. Huyện Nam Vân cũng là một bộ phận của thành phố Long Sơn. Mặc kệ ngụ lại ở thành phố hay là Nam Vân thì thành phố cao lắm là mất hứng và cao hứng thôi. Nhưng nếu ở lại Vinh Thành, ở thành phố sẽ nhìn huyện Nam Vân như thế nào. Đây hoàn toàn chính là vô tổ chức.
- Tiểu Tăng, có chuyện này tôi quên thông báo cho cậu. Ở thành phố mấy ngày hôm trước đã phái Phó chủ tịch thành phố Yến xuống đây một chuyến.
Khang Đức Lai nhìn Tăng Nghị:
- Ở thành phố cũng cho rằng điều kiện để thành lập trường đại học y ở huyện Nam Vân là có hạn.
Tăng Nghị cau mày, liền ý thức được sự tình phức tạp. Hắn trước đây không có suy xét thành phố sẽ nhúng tay vào. Nếu lúc này hạng mục được ký ở Vinh Thành, thì thành phố cũng sẽ không thể nói gì hơn. Nhưng nếu ký ở Nam Vân, mà lại được xây dựng ở Vinh Thành thì thành phố không nghĩ gì mới là lạ. Bất luận một vị lãnh đạo nào cũng không cho phép loại chuyện này phát sinh. Huyện Nam Vân rốt cuộc là do thành phố Long Sơn lãnh đạo hay là Vinh Thành lãnh đạo?
Tương Trung Nhạc hít một ngụm khói. Lúc ký hiệp nghị, ai cũng vô cùng cao hứng, ai có thể nghĩ đến sẽ có khúc chiết đằng sau. Sớm biết như thế thì hiệp nghị này sẽ không ký. Y nói:
- Việc đã đến nước này, tôi nghĩ có thể suy xét đem trường đại học Y thay đổi tên là trường đại học Y Long Sơn, do thành phố và tỉnh cùng nhau xây dựng.
Khang Đức Lai thầm nghĩ điều này có thể được sao? Ở thành phố và tỉnh cùng nhau xây dựng, ở thành phố bỏ tiền, kết quả trường lại được xây dựng ở nơi khác. Khi đó mặt mũi toàn bộ bị mất hết. Ở thành phố như thế nào lại đồng ý chứ?
Tăng Nghị suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ở thành phố muốn xây dựng trường đại học y, tất nhiên là phải làm tờ trình xin lên tỉnh rồi. Tôi thấy việc này chúng ta không cần làm, liền giao cho tỉnh phối hợp đi.
Khang Đức Lai nghĩ cũng không còn biện pháp nào. Huyện Nam Vân ai cũng không ủng hộ, nhưng cũng không ai phản đối. Vậy thì để cho tỉnh và thành phố tự động lên tòa án thôi. Dù sao, mặc kệ cùng thành phố tranh hay là với tỉnh thì huyện Nam Vân cũng không có phần thắng. Hiện tại ở tỉnh và thành phố đều muốn nhúng tay. Hạng mục này nên sớm cho ra ngoài thì hơn.
Hiểu được điều này, Khang Đức Lai cũng không cân nhắc nữa. Ông ta nói:
- Tôi nghe nói hôm nay nhà khách Bạch Vân xảy ra sự cố?
Tương Trung Nhạc lên tiếng:
- Chuyện này đã điều tra xong. Ở huyện trước mắt cũng đã hạ thông báo, yêu cầu tất cả các công trình đang thi công, lập tức đình công, tiến hành kiểm tra an toàn.
Khang Đức Lai trầm giọng nói:
- Hiện tại công trình của huyện rất nhiều, xác suất xảy ra sự cố an toàn cũng rất lớn. Tôi thấy nên tất yếu thành lập một văn phòng kiểm tra giám sát an toàn.
Tương Trung Nhạc gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- An toàn là một vấn đề lớn. Tôi thấy chuyện này nên do Bí thư Khang dẫn đầu, nêu ra ý kiến coi trọng vấn đề an toàn. Tôi sẽ làm trợ thủ cho ngài.
Thành phố Long Sơn. Chủ tịch thành phố Diêu Tuấn Minh đang ngồi phê văn kiện. Thư ký nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi tiến vào, đặt mấy xấp tài liệu mới tới lên trên bàn làm việc. Diêu Tuấn Minh liền nhìn một phần, thấy ở trên là tài liệu gửi lên sở Y tế, thì thuận tay cầm lên. Tuy nhiên, sau khi xem qua ý kiến phúc đáp bên trong, sắc mặt của ông liền chìm xuống. Khang Đức Lai này rốt cuộc muốn làm gì?
Diêu Tuấn Minh cầm ý kiến phúc đáp của sở Y tế vào văn phòng của Bí thư Thành ủy Trần Quốc Khánh:
- Bí thư Trần, tờ trình của chúng ta lên sở Y tế đã có ý kiến phúc đáp rồi.
Nói xong, liền đặt ý kiến phúc đáp của tỉnh lên trên bàn làm việc của Trần Quốc Khánh.
Trần Quốc Khánh đối với chuyện này rất quan tâm nên khoát tay nói:
- Tuấn Minh ngồi đi.
Sau đó liền cầm bản ý kiến phúc đáp lên xem.
Bản ý kiến phúc đáp có đến mấy trăm chữ. Đại khái là nói rằng, bởi vì người Mỹ quyên góp xây dựng trường đại học Y Nam Vân có ý nghĩa rất quan trọng. Trải qua thận trọng suy xét, ở tỉnh đối với hạng mục này quyết định tiến hành an bài toàn diện, đối với tài nguyên khám chữa bệnh ở thành phố Long Sơn một lần nữa đánh giá và phối trí. Cho nên lúc này tạm thời không chấp nhận tờ trình của thành phố Long Sơn.
Trần Quốc Khánh sắc mặt liền chìm xuống. Trong tờ trình thành phố Long Sơn đưa lên không có nói đến việc người Mỹ quyên góp tiền xây dựng, càng không có nói đến huyện Nam Vân. Ở tỉnh vì sao lại phê xuống ý kiến phúc đáp như vậy? Đây khẳng định là có người đã báo lên tỉnh.
- Bí thư Trần, nếu không thì tôi gọi điện thoại, trước tìm hiểu rõ ràng tình huống ở huyện Nam Vân rồi nói sau?
Diêu Tuấn Minh lúc này là cả một bụng tức. Việc này rõ ràng là huyện Nam Vân đảo quỷ. Ông đã sớm nghe nói huyện Nam Vân vì muốn cho việc xây dựng trường Đại học Y ngụ lại ở Nam Vân nên đã phái người đến tỉnh hoạt động. Kết quả lại chính là lợn lành thành lợn què, bị tỉnh cướp mất.
Dựa theo tính toán của Diêu Tuấn Minh, ở thành phố đánh tiếng xin trước, vì thành phố Long Sơn tranh thủ thiết lập danh ngạch xây dựng trường đại học Y. Một chỗ thì không có khả năng xây dựng hai trường đại học Y, ở thành phố làm áp lực khiến huyện Nam Vân đem hạng mục này nhập vào thành phố. Như vậy, liền thuận lợi tiếp quản hạng mục của huyện Nam Vân, còn có thể được đầu tư và những điều kiện ưu đãi của người Mỹ.
Quan trọng nhất là, nếu trường đại học này được xây dựng tại thành phố, ngoại trừ những thành tích có thể nhìn thấy được thì thành phố còn có thể tranh thủ rất nhiều biên chế nhân viên cấp sở, cấp cục, đem người của mình an bài vào.
Cấp bậc trong giáo dục rất cao. Hiệu trưởng trường đại học ít nhất đều là cấp Phó giám đốc sở. Yến Trị Đạo trước kia tuy chỉ là một giáo viên dạt học, nhưng cấp bậc bày ra rất cao, thẳng tiến lên Phó chủ tịch thành phố. So với người bình thường thì cao hơn rất nhiều. Có thể nói, đây là đường tắt để mình được mạ vàng.
Hiện tại, ở tỉnh lại trù tính an bài khác. Nói cách khác, trường đại học này cũng là trường đại học của tỉnh, đối với thành phố chẳng có nửa điểm quan hệ. Diêu Tuấn Minh tính toán liền rơi vào khoảng không. Trong lòng chỉ biết căm tức, muốn bóp chết Khang Đức Lai.
Đối với kết quả gà bay trứng vỡ này, Trần Quốc Khánh cũng tức giận không thể át, nói:
- Huyện Nam Vân muốn làm cái gì vậy? Vì một chút ích lợi nhỏ nhoi của mình mà không thèm để ý đến trù tính chung của thành phố. Trong mắt bọn họ có còn Thành ủy và UBND thành phố Long Sơn này không?
- Tôi có thể lý giải ước nguyện ban đầu của bọn họ. Tôi nghĩ bọn họ cũng là vì muốn phát triển Nam Vân, đề cao sự nổi tiếng cho Nam Vân. Cho nên cũng như thành phố, đánh tiếng trước thôi.
Diêu Tuấn Minh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Hành động này của huyện Nam Vân hoàn toàn là vô tổ chức. Bất luận một lãnh đạo nào cũng không thể dễ dàng tha thứ.
- Ước nguyện ban đầu thì tốt, nhưng loại hành vi vô tổ chức như thế này thì tuyệt không thể dung túng.
Trần Quốc Khánh nổi giận lôi đình. Khang Đức Lai quả thật là coi trời bằng vung, muốn làm cái gì thì làm. Đánh ngay một báo cáo đến tỉnh. Trong mắt ông ta căn bản không có Thành ủy, cũng không có ích lợi của thành phố Long Sơn, rất cần phải nghiêm trị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.