Chương 210: Tâng bốc
Ngân Hà Cửu Thiên
09/09/2017
- Vất vả cho thư ký Lư phải xuống đón, tôi thật sự là không dám nhận.
Tăng Nghị cười ha hả, bắt tay với Lư Hiểu Bằng.
Lư Hiểu Bằng làm ra vẻ trách cứ nói:
- Thăng quan cũng không thèm thông báo cho tôi biết một tiếng. Định xem tôi là người ngoài à?
Tăng Nghị cười khổ nói:
- Đây là cái sai của tôi, tôi xin hướng thư ký Lư xin lỗi. Thật sự là sự việc này quá đột nhiên, tôi còn chưa hồi phục lại tinh thần, thì đã bị sung quân đến Bạch Dương rồi. Đến hiện tại vẫn còn như đang ở trong mộng.
Lư Hiểu Bằng tất nhiên là không thể tức giận với Tăng Nghị. Tăng Nghị hiện tại là người thân cận với Bí thư Phương. Một câu của hắn tương đương với thư ký Đường, ai dám cùng hắn tức giận chứ. Lư Hiểu Bằng muốn mượn cơ hội kéo gần quan hệ với Tăng Nghị một chút. Y nhiệt tình nói:
- Đi, chúng ta lên lầu nói chuyện. Buổi sáng Phó chủ tịch Niếp đi làm còn đặc biệt nhắc đến cậu đấy.
Gia Cát Mưu nghe xong những lời này thì thầm nghĩ tuy rằng biết Tăng Nghị xuống là để mạ vàng, nhưng cũng không nghĩ lai lịch lại có thể lớn như vậy. Không ngờ sau lưng lại có quan hệ với Phó chủ tịch tỉnh Niếp. Ông ta đôi mắt trông mong nhìn Tăng Nghị, chờ hắn có thể giới thiệu mình một chút.
Tăng Nghị lúc này đi tới, cười nói:
- Tôi xin giới thiệu với thư ký Lư một chút, vị này là Chủ nhiệm Mưu của khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương Gia Cát Mưu, là lãnh đạo của tôi đấy.
Lư Hiểu Bằng nghe lời Tăng Nghị giới thiệu thì biết rằng hai người này quan hệ cũng bình thường. Chỉ là quan hệ trong công việc, liền vươn tay ra, ôn hòa cười nói:
- Chủ nhiệm Gia Cát, hân hạnh được làm quen. Lần này mọi người có thể tranh thủ được một hạng mục lớn đến như vậy, thực lực không tầm thường, thật khiến cho người ta phải hâm mộ.
- Thư ký Lư khen trật rồi. Về sau còn phải nhờ thư ký Lư chiếu cố nhiều hơn.
Gia Cát Mưu hai tay cầm lấy tay của Lư Hiểu Bằng, vẻ mặt mỉm cười, rất cung kính. Niếp Quốc Bình tuy chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, cũng không phải là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng chủ quản về kinh tế thương mại, trong tay nắm rất nhiều hạng mục lớn. Chỉ cần giơ ngón tay cấp cho khu công nghệ cao một hoặc hai hạng mục thì chiến tích sẽ không như bây giờ.
- Đâu dám, đâu dám!
Lư Hiểu Bằng thản nhiên lên tiếng, rồi đi trước dẫn đường.
Vừa mới tiến vào tòa nhà chính quyền, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhân viên công tác bên trong, lập tức mọi người liền cảm nhận được không khí trang nghiêm. Gia Cát Mưu bắt đầu câu nệ, bước đi rón ra rón rén, không dám thở mạnh. Ông ta vụng trộm nhìn Tăng Nghị phía sau, đánh giá một chút, lại phát hiện thần thái Tăng Nghị rất tự nhiên, không có một tia khẩn trương nào cả. Xem ra giống như là trước kia thường xuyên ra vào chỗ này nên tập mãi thành quen.
Gia Cát Mưu liền âm thầm đổ mồ hôi. Nguy hiểm thật! Tuy nói rằng chính mình đang đem hạng mục trường đại học Y đè lên vai Tăng Nghị, nhưng may mắn là không làm khó đối phương. Ngày nhậm chức cũng đã đích thân ra đón. Bằng không thì việc này sẽ khó giải quyết. Tăng Nghị ở tỉnh bối cảnh đương nhiên rất sâu. Chỉ cần tùy tiện đánh một báo cáo nhỏ, con đường làm quan của mình sẽ không ổn ngay.
Bước lên lầu, Lư Hiểu Bằng đưa hai người vào trong một phòng tiếp khách nhỏ ngồi, sau đó bảo nhân viên công tác pha trà.
Gia Cát Mưu chú ý một chút, trà cho mình là do nhân viên công tác bưng lên. Còn trà của Tăng Nghị thì do chính Lư Hiểu Bằng tự mình bưng lên. Như vậy sẽ không còn giống với tách trà của mình, cấp bậc cao hơn rất nhiều. Gia Cát Mưu liền càng thêm chứng thật phỏng đoán của mình. Ngay cả thư ký của Phó chủ tịch tỉnh còn phải nịnh bợ Tăng Nghị. Xem ra sau khi trở về, chính mình phải ủng hộ công tác của đồng chí Tăng Nghị nhiều hơn mới được.
Lư Hiểu Bằng nói chuyện một hồi rồi đứng lên xin lỗi nói:
- Cậu cứ ngồi đây, tôi sang bên chỗ Phó chủ tịch tỉnh Niếp xem xét một chút.
- Vất vả cho thư ký Lư rồi!
Tăng Nghị cười. Hắn hiểu được ý tứ của Lư Hiểu Bằng. Lư Hiểu Bằng muốn trước mặt Gia Cát Mưu làm như vậy chính là tâng bốc cho mình. Ân tình này nhất định phải ghi nhớ:
- Khi nào thư ký rảnh thì tôi mời anh một bữa cơm.
- Không dám, không dám!
Lư Hiểu Bằng mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Khi Lư Hiểu Bằng bước ra ngoài rồi, Gia Cát Mưu mới lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu có quan hệ rất sâu với thư ký Lư nhỉ?
Tăng Nghị cười nói:
- Năm ngoái, khi tỉnh tổ chức đoàn thương mại giao lưu sang Anh quốc, Phó chủ tịch tỉnh Niếp là trưởng đoàn, còn tôi là thành viên của đoàn.
Gia Cát Mưu liền ồ lên một tiếng, nhưng trong lòng không thể nào tin. Thật chỉ bằng một chút quan hệ như vậy mà Lư Hiểu Bằng có thể khách sáo với cậu như vậy sao?
Hai người ngồi trong phòng tiếp khách được nửa giờ thì Lư Hiểu Bằng gõ cửa bước vào nói:
- Hiệp nghị ký tên đã được chuẩn bị tốt, hiện tại chúng ta có thể qua đó.
Đi theo đằng sau Lư Hiểu Bằng, hai người bước vào một gian phòng lớn khác. Bên trong rất tráng lệ, giống như khung cảnh của một nơi tiếp lãnh đạo nguyên thủ quốc gia. Có một số phóng viên của tỉnh được mời tới đang chuẩn bị máy quay phim quay lại. Tuy nhiên, bọn họ đối với hai người Tăng Nghị lại không có hứng thú.
Đợi một lát, cửa phòng họp được một nhân viên công tác mở ra. Chỉ thấy Niếp Quốc Bình dẫn đầu. Cùng đi với ông là David. Đằng sau là Chủ tịch thành phố Bạch Dương Triệu Chiêm Binh, cùng với trọ lý của David Tiếu Đăng. Đi theo đằng sau nữa chính là hơn hai mươi người đại diện cho hai bên cùng với nhân viên công tác.
Mọi người cùng nhau bước vào, sau khi Niếp Quốc Bình và David yên vị đâu vào đấy thì mọi người liền theo thứ tự mà ngồi xuống hai bên. Cuối cùng chỉ còn một số người không có tư cách ngồi thì cùng với Tăng Nghị đứng một bên.
Niếp Quốc Bình phát biểu một bài nói chuyện, tỏ vẻ sẽ ủng hộ quỹ y học của David đồng thời tỏ lòng biết ơn. Ngoài ra ông cũng đại diện cho tỉnh truyền đạt thái độ coi trọng hạng mục này. David cũng nói vài câu, tỏ vẻ cũng xem trọng hạng mục này cùng với triển vọng phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang.
Trong không khí vui vẻ, hai người đứng dậy, đi đến trước bàn ký hiệp nghị đã được chuẩn bị sẵn, trịnh trọng ký tên của mình lên.
Sa đó, Gia Cát Mưu cũng đại diện cho khu công nghệ cao cùng ký tên vào hạng mục. Triệu Chiêm Binh chỉ ở một bên nhìn.
Nghi thức hoàn thành, chủ và khách đều vỗ tay hoan hô. Niếp Quốc Bình nhìn thấy Tăng Nghị đang đứng một góc thì liền vẫy tay nói:
- Tiểu Tăng, cậu qua đây.
Tăng Nghị có chút bất ngờ, không nghĩ tới Niếp Quốc Bình trước mặt mọi người lại gọi mình, cũng đành bước tới nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, David tiên sinh.
- Nghe nói hạng mục trường đại học Y này do cậu phụ trách?
Niếp Quốc Bình hỏi.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Vâng!
Niếp Quốc Bình liền nói với David:
- David tiên sinh, nếu hạng mục còn có điều gì nghi vấn thì cứ hỏi Tăng Nghị.
Gia Cát Mưu ở một bên thật là hâm mộ. Cán bộ tỉnh Nam Giang có mấy trăm ngàn, có thể được Phó chủ tịch tỉnh điểm danh, tuyệt đối là không vượt quá một trăm người. Thậm chí năm mươi người đã là nhiều lắm rồi. Cho nên, nếu lọt vào tầm nhìn của Phó chủ tịch tỉnh thì tuyệt đối tiền đồ là bất khả lượng.
David cười ha hả nói:
- Nếu là do Tăng Nghị tiên sinh phụ trách thì tôi yên tâm rồi.
Gia Cát Mưu giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ Tăng Nghị có quen biết với tên người Mỹ này sao? Nghe nói David là người nối nghiệp một nhà tài phiệt ở Mỹ, lực ảnh hưởng không nhỏ. Hàng năm đều đến các nơi trên thế giới làm từ thiện. Tiền làm từ thiện có đến mấy trăm triệu đô la Mỹ. Khó trách Tăng Nghị một chút cũng không lo lắng về tài chính của hạng mục.
- Đây là công tác của tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực làm tốt chuyện này, khiến cho trường đại học Y được xây dựng với tiêu chuẩn cao nhất.
Tăng Nghị mỉm cười hai tiếng. Trước mặt Niếp Quốc Bình, hắn một chút áp lực cũng không có.
Tiếu Đăng lúc này lại đặt ra một vấn đề:
- Tiền quyên góp xây dựng hạng mục này, Tăng tiên sinh như thế nào có thể cam đoan tài chính mà chúng tôi đóng góp, toàn bộ sẽ được dùng cho việc xây dựng trường?
Tăng Nghị lên tiếng:
- Khu công nghệ cao của chúng tôi có một chính sách. Hễ là xây dựng những hạng mục trọng đại thì sẽ là tiền nào việc ấy. Tài chính của quý vị sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản chuyên dụng cho hạng mục. Không cần phải trải qua bất cứ một hình thức chuyển đổi nào. Đến lúc đó, quý vị có thể phái người đến tiến hành giám sát việc sử dụng tài chính như thế nào.
Tiếu Đăng lại hỏi:
- Mọi người dựa vào tiêu chuẩn nào để xem hạng mục đó là quan trọng?
- Hạng mục ở tỉnh hay là ở thành phố thì đều là những hạng mục quan trọng cả. Ngoại trừ điều này ra thì hễ là ngạch đầu tư vượt quá ba mươi triệu thì được tính là hạng mục quan trọng.
Tăng Nghị cười:
- Ở quận còn có hạng mục quan trọng khác. Ngoài việc làm tốt công tác xây dựng trường, chúng tôi cũng hoan nghênh David tiên sinh đến khu công nghệ cao để khảo sát đầu tư.
Triệu Chiêm Binh ở một bên ánh mắt sáng ngời, thầm nghĩ vị Phó chủ nhiệm Tăng mới tới này thật là có bản lĩnh. Vừa mới nhậm chức được vài ngày, đã đem chính sách của khu công nghệ cao công bố ra ngoài. Hiện tại gặp được kẽ hở liền thực hiện ngay công tác thu hút đầu tư. Không tồi, không tồi. Gia Cát Mưu là người cũng có chủ ý, nhưng nếu luận về làm việc thì vẫn cần những người có khả năng như thế này.
David rất thống khoái nói:
- Nếu Tăng tiên sinh đã mời thì tôi đây khẳng định sẽ đi một chuyến.
- Chính quyền thành phố Bạch Dương chúng tôi chắc chắn sẽ cung kính chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng đợi David tiên sinh đến.
Triệu Chiêm Binh rèn sắt khi còn nóng. Loại tài phiệt giống như David đều là đối tượng tranh đoạt cho các nơi.
Gia Cát Mưu cũng không buông tha cho cơ hội tốt này, lập tức tỏ vẻ nói:
- Khu công nghệ cao của chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi khách quý.
Sau khi nghi thức ký ước kết thúc, Tăng Nghị hướng Gia Cát Mưu xin phép, nói muốn ở lại Vinh Thành, đốc thúc David mau chóng đem tài chính đã hứa hẹn đúng lúc thực hiện.
Gia Cát Mưu đương nhiên hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Đốc thúc David chỉ là một cái cớ. Ở lại Vinh Thành chủ yếu là nghĩ biện pháp gom góp tài chính cho hạng mục. Ông ta không có khả năng phản đối.
- Chuyện này rất quan trọng. Phó chủ nhiệm Tăng nhất định phải sớm ngày chứng thực.
Tiễn bước Gia Cát Mưu, Tăng Nghị đứng ở dưới lầu gọi vài cuộc điện thoại. Lần này đến thành phố Bạch Dương quá gấp rút, ngoại trừ Đường Hạo Nhiên và Đỗ Nhược thì hắn chưa kịp thông báo cho bất cứ ai. Chuyện này nhất định phải bày một bàn tiệc rồi.
Nói chuyện điện thoại xong, chỉ thấy Lư Hiểu Bằng đi ra nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng rượu mừng nhất định là phải uống. Phó chủ tịch tỉnh Niếp giải phóng cho tôi nửa ngày nên tôi có thời gian.
Hai người liền cười bước lên xe, sau đó đến khách sạn Thang Giang.
Giám đốc Trương của khách sạn Thanh Giang tất nhiên là quen biết với Lư Hiểu Bằng, tiến ra mở cửa xe, cười nói:
- Thư ký Lư đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Mau mời vào, mời vào.
Hai người bước vào đại sảnh khách sạn Thanh Giang, dưới sự dẫn đường của Giám đốc Trương bước đến thang máy.
Vừa lúc thang máy mở cửa. Hai người đàn ông mặc âu phục từ bên trong bước ra. Trong đó có một người rất vội, trong tay còn cầm di động đang nhìn cái gì, cũng không ngẩng đầu lên nhìn đường, liền đụng phải ngực của Lư Hiểu Bằng.
Bộp! Cái rương trong tay của người nọ rớt xuống mặt đất.
Bla, bla! Người nọ lập tức la lên, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Đáng tiếc nói cái gì mọi người nghe không hiểu.
Người đi sau là phiên dịch, ngay lập tức nói:
- Anh làm sao vậy? Có thấy đường hay không? Không có mắt à? Có biết trong rương của Lý tiên sinh đều là những vật quý. Quăng hỏng rồi, anh không đền nổi đâu. Hiện tại lập tức xin lỗi Lý tiên sinh đi, cầu xin Lý tiên sinh tha thứ.
Lư Hiểu Bằng sắc mặt trầm xuống. Ở tỉnh Nam Giang, y khi nào bị người ta nói chuyện như vậy, lập tức liếc mắt nhìn Giám đốc Trương. Lư Hiểu Bằng có thân phận đặc biệt, cũng không tiện nói chuyện.
Tăng Nghị cười ha hả, bắt tay với Lư Hiểu Bằng.
Lư Hiểu Bằng làm ra vẻ trách cứ nói:
- Thăng quan cũng không thèm thông báo cho tôi biết một tiếng. Định xem tôi là người ngoài à?
Tăng Nghị cười khổ nói:
- Đây là cái sai của tôi, tôi xin hướng thư ký Lư xin lỗi. Thật sự là sự việc này quá đột nhiên, tôi còn chưa hồi phục lại tinh thần, thì đã bị sung quân đến Bạch Dương rồi. Đến hiện tại vẫn còn như đang ở trong mộng.
Lư Hiểu Bằng tất nhiên là không thể tức giận với Tăng Nghị. Tăng Nghị hiện tại là người thân cận với Bí thư Phương. Một câu của hắn tương đương với thư ký Đường, ai dám cùng hắn tức giận chứ. Lư Hiểu Bằng muốn mượn cơ hội kéo gần quan hệ với Tăng Nghị một chút. Y nhiệt tình nói:
- Đi, chúng ta lên lầu nói chuyện. Buổi sáng Phó chủ tịch Niếp đi làm còn đặc biệt nhắc đến cậu đấy.
Gia Cát Mưu nghe xong những lời này thì thầm nghĩ tuy rằng biết Tăng Nghị xuống là để mạ vàng, nhưng cũng không nghĩ lai lịch lại có thể lớn như vậy. Không ngờ sau lưng lại có quan hệ với Phó chủ tịch tỉnh Niếp. Ông ta đôi mắt trông mong nhìn Tăng Nghị, chờ hắn có thể giới thiệu mình một chút.
Tăng Nghị lúc này đi tới, cười nói:
- Tôi xin giới thiệu với thư ký Lư một chút, vị này là Chủ nhiệm Mưu của khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương Gia Cát Mưu, là lãnh đạo của tôi đấy.
Lư Hiểu Bằng nghe lời Tăng Nghị giới thiệu thì biết rằng hai người này quan hệ cũng bình thường. Chỉ là quan hệ trong công việc, liền vươn tay ra, ôn hòa cười nói:
- Chủ nhiệm Gia Cát, hân hạnh được làm quen. Lần này mọi người có thể tranh thủ được một hạng mục lớn đến như vậy, thực lực không tầm thường, thật khiến cho người ta phải hâm mộ.
- Thư ký Lư khen trật rồi. Về sau còn phải nhờ thư ký Lư chiếu cố nhiều hơn.
Gia Cát Mưu hai tay cầm lấy tay của Lư Hiểu Bằng, vẻ mặt mỉm cười, rất cung kính. Niếp Quốc Bình tuy chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, cũng không phải là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nhưng chủ quản về kinh tế thương mại, trong tay nắm rất nhiều hạng mục lớn. Chỉ cần giơ ngón tay cấp cho khu công nghệ cao một hoặc hai hạng mục thì chiến tích sẽ không như bây giờ.
- Đâu dám, đâu dám!
Lư Hiểu Bằng thản nhiên lên tiếng, rồi đi trước dẫn đường.
Vừa mới tiến vào tòa nhà chính quyền, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhân viên công tác bên trong, lập tức mọi người liền cảm nhận được không khí trang nghiêm. Gia Cát Mưu bắt đầu câu nệ, bước đi rón ra rón rén, không dám thở mạnh. Ông ta vụng trộm nhìn Tăng Nghị phía sau, đánh giá một chút, lại phát hiện thần thái Tăng Nghị rất tự nhiên, không có một tia khẩn trương nào cả. Xem ra giống như là trước kia thường xuyên ra vào chỗ này nên tập mãi thành quen.
Gia Cát Mưu liền âm thầm đổ mồ hôi. Nguy hiểm thật! Tuy nói rằng chính mình đang đem hạng mục trường đại học Y đè lên vai Tăng Nghị, nhưng may mắn là không làm khó đối phương. Ngày nhậm chức cũng đã đích thân ra đón. Bằng không thì việc này sẽ khó giải quyết. Tăng Nghị ở tỉnh bối cảnh đương nhiên rất sâu. Chỉ cần tùy tiện đánh một báo cáo nhỏ, con đường làm quan của mình sẽ không ổn ngay.
Bước lên lầu, Lư Hiểu Bằng đưa hai người vào trong một phòng tiếp khách nhỏ ngồi, sau đó bảo nhân viên công tác pha trà.
Gia Cát Mưu chú ý một chút, trà cho mình là do nhân viên công tác bưng lên. Còn trà của Tăng Nghị thì do chính Lư Hiểu Bằng tự mình bưng lên. Như vậy sẽ không còn giống với tách trà của mình, cấp bậc cao hơn rất nhiều. Gia Cát Mưu liền càng thêm chứng thật phỏng đoán của mình. Ngay cả thư ký của Phó chủ tịch tỉnh còn phải nịnh bợ Tăng Nghị. Xem ra sau khi trở về, chính mình phải ủng hộ công tác của đồng chí Tăng Nghị nhiều hơn mới được.
Lư Hiểu Bằng nói chuyện một hồi rồi đứng lên xin lỗi nói:
- Cậu cứ ngồi đây, tôi sang bên chỗ Phó chủ tịch tỉnh Niếp xem xét một chút.
- Vất vả cho thư ký Lư rồi!
Tăng Nghị cười. Hắn hiểu được ý tứ của Lư Hiểu Bằng. Lư Hiểu Bằng muốn trước mặt Gia Cát Mưu làm như vậy chính là tâng bốc cho mình. Ân tình này nhất định phải ghi nhớ:
- Khi nào thư ký rảnh thì tôi mời anh một bữa cơm.
- Không dám, không dám!
Lư Hiểu Bằng mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Khi Lư Hiểu Bằng bước ra ngoài rồi, Gia Cát Mưu mới lên tiếng:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu có quan hệ rất sâu với thư ký Lư nhỉ?
Tăng Nghị cười nói:
- Năm ngoái, khi tỉnh tổ chức đoàn thương mại giao lưu sang Anh quốc, Phó chủ tịch tỉnh Niếp là trưởng đoàn, còn tôi là thành viên của đoàn.
Gia Cát Mưu liền ồ lên một tiếng, nhưng trong lòng không thể nào tin. Thật chỉ bằng một chút quan hệ như vậy mà Lư Hiểu Bằng có thể khách sáo với cậu như vậy sao?
Hai người ngồi trong phòng tiếp khách được nửa giờ thì Lư Hiểu Bằng gõ cửa bước vào nói:
- Hiệp nghị ký tên đã được chuẩn bị tốt, hiện tại chúng ta có thể qua đó.
Đi theo đằng sau Lư Hiểu Bằng, hai người bước vào một gian phòng lớn khác. Bên trong rất tráng lệ, giống như khung cảnh của một nơi tiếp lãnh đạo nguyên thủ quốc gia. Có một số phóng viên của tỉnh được mời tới đang chuẩn bị máy quay phim quay lại. Tuy nhiên, bọn họ đối với hai người Tăng Nghị lại không có hứng thú.
Đợi một lát, cửa phòng họp được một nhân viên công tác mở ra. Chỉ thấy Niếp Quốc Bình dẫn đầu. Cùng đi với ông là David. Đằng sau là Chủ tịch thành phố Bạch Dương Triệu Chiêm Binh, cùng với trọ lý của David Tiếu Đăng. Đi theo đằng sau nữa chính là hơn hai mươi người đại diện cho hai bên cùng với nhân viên công tác.
Mọi người cùng nhau bước vào, sau khi Niếp Quốc Bình và David yên vị đâu vào đấy thì mọi người liền theo thứ tự mà ngồi xuống hai bên. Cuối cùng chỉ còn một số người không có tư cách ngồi thì cùng với Tăng Nghị đứng một bên.
Niếp Quốc Bình phát biểu một bài nói chuyện, tỏ vẻ sẽ ủng hộ quỹ y học của David đồng thời tỏ lòng biết ơn. Ngoài ra ông cũng đại diện cho tỉnh truyền đạt thái độ coi trọng hạng mục này. David cũng nói vài câu, tỏ vẻ cũng xem trọng hạng mục này cùng với triển vọng phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang.
Trong không khí vui vẻ, hai người đứng dậy, đi đến trước bàn ký hiệp nghị đã được chuẩn bị sẵn, trịnh trọng ký tên của mình lên.
Sa đó, Gia Cát Mưu cũng đại diện cho khu công nghệ cao cùng ký tên vào hạng mục. Triệu Chiêm Binh chỉ ở một bên nhìn.
Nghi thức hoàn thành, chủ và khách đều vỗ tay hoan hô. Niếp Quốc Bình nhìn thấy Tăng Nghị đang đứng một góc thì liền vẫy tay nói:
- Tiểu Tăng, cậu qua đây.
Tăng Nghị có chút bất ngờ, không nghĩ tới Niếp Quốc Bình trước mặt mọi người lại gọi mình, cũng đành bước tới nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, David tiên sinh.
- Nghe nói hạng mục trường đại học Y này do cậu phụ trách?
Niếp Quốc Bình hỏi.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Vâng!
Niếp Quốc Bình liền nói với David:
- David tiên sinh, nếu hạng mục còn có điều gì nghi vấn thì cứ hỏi Tăng Nghị.
Gia Cát Mưu ở một bên thật là hâm mộ. Cán bộ tỉnh Nam Giang có mấy trăm ngàn, có thể được Phó chủ tịch tỉnh điểm danh, tuyệt đối là không vượt quá một trăm người. Thậm chí năm mươi người đã là nhiều lắm rồi. Cho nên, nếu lọt vào tầm nhìn của Phó chủ tịch tỉnh thì tuyệt đối tiền đồ là bất khả lượng.
David cười ha hả nói:
- Nếu là do Tăng Nghị tiên sinh phụ trách thì tôi yên tâm rồi.
Gia Cát Mưu giật mình kinh hãi. Chẳng lẽ Tăng Nghị có quen biết với tên người Mỹ này sao? Nghe nói David là người nối nghiệp một nhà tài phiệt ở Mỹ, lực ảnh hưởng không nhỏ. Hàng năm đều đến các nơi trên thế giới làm từ thiện. Tiền làm từ thiện có đến mấy trăm triệu đô la Mỹ. Khó trách Tăng Nghị một chút cũng không lo lắng về tài chính của hạng mục.
- Đây là công tác của tôi, tôi sẽ dốc hết toàn lực làm tốt chuyện này, khiến cho trường đại học Y được xây dựng với tiêu chuẩn cao nhất.
Tăng Nghị mỉm cười hai tiếng. Trước mặt Niếp Quốc Bình, hắn một chút áp lực cũng không có.
Tiếu Đăng lúc này lại đặt ra một vấn đề:
- Tiền quyên góp xây dựng hạng mục này, Tăng tiên sinh như thế nào có thể cam đoan tài chính mà chúng tôi đóng góp, toàn bộ sẽ được dùng cho việc xây dựng trường?
Tăng Nghị lên tiếng:
- Khu công nghệ cao của chúng tôi có một chính sách. Hễ là xây dựng những hạng mục trọng đại thì sẽ là tiền nào việc ấy. Tài chính của quý vị sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản chuyên dụng cho hạng mục. Không cần phải trải qua bất cứ một hình thức chuyển đổi nào. Đến lúc đó, quý vị có thể phái người đến tiến hành giám sát việc sử dụng tài chính như thế nào.
Tiếu Đăng lại hỏi:
- Mọi người dựa vào tiêu chuẩn nào để xem hạng mục đó là quan trọng?
- Hạng mục ở tỉnh hay là ở thành phố thì đều là những hạng mục quan trọng cả. Ngoại trừ điều này ra thì hễ là ngạch đầu tư vượt quá ba mươi triệu thì được tính là hạng mục quan trọng.
Tăng Nghị cười:
- Ở quận còn có hạng mục quan trọng khác. Ngoài việc làm tốt công tác xây dựng trường, chúng tôi cũng hoan nghênh David tiên sinh đến khu công nghệ cao để khảo sát đầu tư.
Triệu Chiêm Binh ở một bên ánh mắt sáng ngời, thầm nghĩ vị Phó chủ nhiệm Tăng mới tới này thật là có bản lĩnh. Vừa mới nhậm chức được vài ngày, đã đem chính sách của khu công nghệ cao công bố ra ngoài. Hiện tại gặp được kẽ hở liền thực hiện ngay công tác thu hút đầu tư. Không tồi, không tồi. Gia Cát Mưu là người cũng có chủ ý, nhưng nếu luận về làm việc thì vẫn cần những người có khả năng như thế này.
David rất thống khoái nói:
- Nếu Tăng tiên sinh đã mời thì tôi đây khẳng định sẽ đi một chuyến.
- Chính quyền thành phố Bạch Dương chúng tôi chắc chắn sẽ cung kính chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng đợi David tiên sinh đến.
Triệu Chiêm Binh rèn sắt khi còn nóng. Loại tài phiệt giống như David đều là đối tượng tranh đoạt cho các nơi.
Gia Cát Mưu cũng không buông tha cho cơ hội tốt này, lập tức tỏ vẻ nói:
- Khu công nghệ cao của chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi khách quý.
Sau khi nghi thức ký ước kết thúc, Tăng Nghị hướng Gia Cát Mưu xin phép, nói muốn ở lại Vinh Thành, đốc thúc David mau chóng đem tài chính đã hứa hẹn đúng lúc thực hiện.
Gia Cát Mưu đương nhiên hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Đốc thúc David chỉ là một cái cớ. Ở lại Vinh Thành chủ yếu là nghĩ biện pháp gom góp tài chính cho hạng mục. Ông ta không có khả năng phản đối.
- Chuyện này rất quan trọng. Phó chủ nhiệm Tăng nhất định phải sớm ngày chứng thực.
Tiễn bước Gia Cát Mưu, Tăng Nghị đứng ở dưới lầu gọi vài cuộc điện thoại. Lần này đến thành phố Bạch Dương quá gấp rút, ngoại trừ Đường Hạo Nhiên và Đỗ Nhược thì hắn chưa kịp thông báo cho bất cứ ai. Chuyện này nhất định phải bày một bàn tiệc rồi.
Nói chuyện điện thoại xong, chỉ thấy Lư Hiểu Bằng đi ra nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng rượu mừng nhất định là phải uống. Phó chủ tịch tỉnh Niếp giải phóng cho tôi nửa ngày nên tôi có thời gian.
Hai người liền cười bước lên xe, sau đó đến khách sạn Thang Giang.
Giám đốc Trương của khách sạn Thanh Giang tất nhiên là quen biết với Lư Hiểu Bằng, tiến ra mở cửa xe, cười nói:
- Thư ký Lư đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Mau mời vào, mời vào.
Hai người bước vào đại sảnh khách sạn Thanh Giang, dưới sự dẫn đường của Giám đốc Trương bước đến thang máy.
Vừa lúc thang máy mở cửa. Hai người đàn ông mặc âu phục từ bên trong bước ra. Trong đó có một người rất vội, trong tay còn cầm di động đang nhìn cái gì, cũng không ngẩng đầu lên nhìn đường, liền đụng phải ngực của Lư Hiểu Bằng.
Bộp! Cái rương trong tay của người nọ rớt xuống mặt đất.
Bla, bla! Người nọ lập tức la lên, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Đáng tiếc nói cái gì mọi người nghe không hiểu.
Người đi sau là phiên dịch, ngay lập tức nói:
- Anh làm sao vậy? Có thấy đường hay không? Không có mắt à? Có biết trong rương của Lý tiên sinh đều là những vật quý. Quăng hỏng rồi, anh không đền nổi đâu. Hiện tại lập tức xin lỗi Lý tiên sinh đi, cầu xin Lý tiên sinh tha thứ.
Lư Hiểu Bằng sắc mặt trầm xuống. Ở tỉnh Nam Giang, y khi nào bị người ta nói chuyện như vậy, lập tức liếc mắt nhìn Giám đốc Trương. Lư Hiểu Bằng có thân phận đặc biệt, cũng không tiện nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.