Chương 362: Thanh niên tài tử lêu lổng 1
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
- Bạch tổng đến rồi ư?
Tăng Nghị bắt tay cười nói:
- Ngồi xuống rồi nói!
Bạch Gia Thụ nhìn thấy trên bàn còn có một bộ bát đũa, rõ ràng còn người khác nữa, nhưng không thấy người đâu, y cũng không dám ngồi xuống:
- Gần đây thắt lưng tôi có chút vấn đề, không thể ngồi được.
Bạch Gia Thụ cười xua tay, đi tới chỗ Đỗ Nhược vươn tay nói:
- Cục Trưởng Đỗ chúc mừng ngài thăng chức! Đáng lẽ phải tự mình tới chỗ anh chúc mừng, nhưng chỉ sợ anh không có thời gian gặp tôi. Hôm nay cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện này rồi.
Đỗ Nhược cười:
- Thăng chức hay không, đều do lãnh đạo cấp trên định đoạt, nhưng cho dù tôi không được thăng chức, cũng rất hoan nghênh cậu tới bất cứ lúc nào. Dù gì cũng đâu phải người ngoài.
Bạch Gia Thụ cũng không xem lời nói này là thật. Nếu ông không coi tôi là người ngoài, năm trước cũng sẽ không để tôi bị tạm giam lâu như vậy. Bạch Gia Thụ nói thêm vài câu chúc mừng sau đó liền vào vấn đề chính:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, nghe nói thành phố Long Sơn phải xây dựng sân bay à?
Tăng Nghị nhấc khóe mắt, cười:
- Bạch tổng là một nhà doanh nghiệp có tiếng của thành phố Long Sơn, chuyện này tin tức của anh đáng lẽ phải hơn tôi mới đúng chứ!
- Không dám, không dám!
Bạch Gia Thụ khoát tay:
- Chuyện này tôi cũng chỉ là nghe từ Tôn thiếu của công ty xây dựng Bình Xuyên.
Tăng Nghị rất hiểu tình hình của Bình Xuyên. Tôn thiếu mà Bạch Gia Phụ nói ở đây chính là con trai của Tôn Văn Kiệt, tên là Tôn Dực. Cách đây mấy tháng có đến Nam Giang, tiếp nhận bộ cục diện rối rắm của công ty Xây dựng Phi Long, sau đó đổi tên thành Xây dựng Bình Xuyên. Trước đây, ngoài dự án hồ Tinh Tinh có vốn đầu tư ra, không hề nghe nói có tiếp nhận qua công trình nào trong tỉnh nữa.
-Vậy chắc là có chuyện này, tin tức từ Tôn tổng không thể là giả được!
Tăng Nghị cười.
Bạch Gia Thụ gật đầu:
- Tôn thiếu tối nay có mời vài người bạn ở Long Sơn tới nhà hàng Tứ Quý Thanh ăn bữa cơm. Tôi cũng xem như là người Long Sơn nên có đi cùng. Lúc đó có nghe Vệ tổng ở Tứ Quý Thanh có nói Cục trưởng Đỗ đã đặt chỗ rồi, định cùng Phó chủ nhiệm Tăng tới ăn cơm. Tôi nghĩ nhất định phải tới kính các vị chén rượu, một là chúc mừng Cục trưởng Đỗ được thăng chức, hai là cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của Phó chủ nhiệm Tăng khi tôi còn ở Long Sơn. Ai ngờ hai người lại đổi chỗ ăn.
-Tôn tổng chắc chưa ăn xong phải không, vậy chúng ta cùng ăn đi!
Đỗ Nhược giả ý mời mọc, dù sao tối nay ông ta cũng là người mời, chuyện này ông ta đã sớm giải thích rồi,
Bạch Gia Thụ xua tay, nói:
- Không cần tôi đã ăn rồi, tới đây chỉ là muốn kính hai vị lãnh đạo chén rượu thôi, với tôi cũng có chút việc nhỏ phải phiền Phó chủ nhiệm Tăng giúp.
-Có chuyện gì, anh cứ nói!
Tăng Nghị đáp.
- Năm ngoái nhờ Phó chủ nhiệm Tăng giúp đỡ, tôi có buôn bán Tướng Quân Trà kiếm được chút lời, giờ lại muốn đầu tư tiếp.
Bạch Gia Thụ nhìn Tăng Nghị, cười nói:
- Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên nói với Phó chủ nhiệm Tăng là an toàn và ổn thoả nhất.
Tăng Nghị cười nói:
- Được, tôi rất hoan nghênh, chuyện này coi như là Bạch tổng đang đầu tư cho xã hội, cá nhân tôi rất ủng hộ. Như vậy đi, ngày mai anh tới Ban quản lý tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cho anh những dự án và chính sách của Ban quản lý.
Bạch Gia Thụ nghe xong, liền định cáo từ:
- Vậy được, giờ tôi không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa.
-Vậy, ngày mai gặp!
Tăng Nghị cười, đứng dậy tiễn Bạch Gia Thụ tới chân cầu thang,
Trở về phòng, Long Mỹ Tâm cũng đã trở lại, Đỗ Nhược đang hỏi Long Mỹ Tâm:
- Con trai Chủ tịch tỉnh, Tôn thiếu, hình như cũng đến từ thủ đô, Long tiểu thư có quen anh ta không?
Long Mỹ Tâm lên tiếng:
- Anh đang nói về tên Thanh niên tài tử lêu lổng ấy à?
Tăng Nghị và Đỗ Nhược nhìn nhau cười. Thanh niên tài tử lêu lổng? Đó là một danh từ gì vậy, rốt cuộc là thanh niên tài tử, hay là thanh niên lêu lổng?
Long Mỹ Tâm cũng không quen biết Tôn Dực, tuy nhiên chuyện trong thủ đô, cô cơ bản đều biết, liền giới thiệu một chút chuyện của Tôn Dực.
Tôn Văn Kiệt xuất thân rất bình thường, thuộc vào phần tử muốn dựa vào học hành mà thay đổi vận mệnh. Sau khi đi làm, may mắn được một vị lãnh đạo tuyển làm thư ký, từ đó về sau đi theo vị lãnh đạo kia từng bước, từng bước thăng chức rất nhanh. Đầu tiên là Thứ trưởng bộ Dân chính, sau tới tới Chủ tịch tỉnh tỉnh Nam Giang.
Tôn Dực là con trai độc nhất của Tôn Văn Kiệt, tốt nghiệp đại học điện ảnh của thủ đô khoa đạo diễn, là một thanh niên tài tử có tiếng trong thủ đô, thích chơi bời cùng mấy nữ diễn viên hạng ba, tự cho mình là nghệ sĩ, là nhà nghệ thuật. Năm trước Tôn Dực liên lạc được với vài ông bầu, quay được hai bộ phim, nhưng dính vào tin đồn với vị nữ diễn viên nào đó, kết quả chuyện rối tinh rối mù lên, xém chút nữa là bị họ đòi nợ, mới trốn đến Nam Giang.
Tăng Nghị và Đỗ Nhược nghe Long Mỹ Tâm giới thiệu xong, bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu công tử họ Tôn này “Tâm cao ngất trời, nhưng mệnh thì mỏng manh như giấy”. Muốn làm một nhà nghệ sĩ nhưng kết quả lại bị dồn tới bước phải bỏ chạy. Cũng may bố cậu ta là Chủ tịch tỉnh nếu không, sợ rằng cậu ta đã bị mấy ông chủ nợ kia ép tới mức nhảy lầu rồi..
Đỗ Nhược nhớ kĩ chuyện của Tôn Dực, “thanh niên tài tử” Đỗ Nhược tôi không quản được, nhưng “thanh niên lêu lổng“ thì ông ta có thể quản.
Vừa rồi Bạch Gia Thụ tuy chỉ nói mấy câu, nhưng Đỗ Nhược cũng đại khái phỏng đoán được những chuyện xảy ra: Tôn Dực muốn kéo công trình sân bay thành phố Long Sơn về với mình nên mời một số người của thành phố Long Sơn ăn cơm. Sau khi đến, có lẽ là chọn Mãn Giang Hồng, Vệ Tử Cương không dám đắc tội với Tôn Dực nên đã khai ra phòng đã được Cục trưởng Đỗ đặt rồi.
Tôn Dực tuy con trai duy nhất của Chủ tịch tỉnh nhưng y dù sao cũng không phải Chủ tịch tỉnh, trong Vinh Thành y không dám qua mặt Đỗ Nhược, vì thế chủ động lùi bước, qua phòng khác. Trùng hợp là, lại gặp chuyện phòng của Kỷ An Dân không đủ rộng.
Nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ không bị lừa, nhưng đối với Ký An Dân lại khác. Rõ ràng ông ta và Đỗ Nhược quen biết, nhưng trình độ của con người này nói thật chẳng ra gì nên mới làm ra chuyện như vậy. Đáng nhẽ, chí ít cũng phải biết người mà Đỗ Nhược hôm nay mời là ai mới rồi quyết định có đổi phòng hay không.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Kỷ An Dân chỉ có thể làm Cục trưởng cục Lương thực. Nếu thực sự cho ông ta đổi một chức vụ khác không chừng sẽ là làm chân chạy việc cho Tần Lương Tín.
Lưu Lão Tam rất nhanh đã bưng tới vài món. Những món này quả là hương bay thơm nồng toát ra từ bốn phía, giống như một cỗ máy toản mùi thơm vậy.
- Long tiểu thư, đồ ăn đơn giản vậy thôi, cô nếm thử coi sao.
Tăng Nghị cười nói.
Đỗ Nhược cũng cười:
- Chiêu đãi không chu toàn, cô đừng để bụng.
Long Mỹ Tâm khẽ lắc đầu, cười:
- Kỳ thật khi còn ở thủ đô, tôi rất nhớ mùi vị của đồ ăn Nam Vân, chỉ có điều những món hôm nay có vẻ không giống với trước đây.
Đỗ Nhược ngơ ngác, có cái gì không giống chứ, chẳng lẽ là mùi vị không giống sao?.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Nơi này là Vinh Thành! Cho dù là ở huyện Nam Vân, cũng không phải tất cả mọi người đều có quê ở xã lão Hùng, đồ ăn đều đựng trong những cái đĩa lớn. Cô cứ ăn đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.
Long Mỹ Tâm liền cười bắt đầu thử đĩa rau. Cô nhớ tới thời gian trước kia ở xã Lão Hùng, tuy rằng điều kiện rất đơn sơ, nhưng rất vui vẻ, cũng không biết xã Lão Hùng giờ thế nào rồi.
Đỗ Nhược thầm nghĩ hóa ra là cách đựng đồ ăn không giống nhau, thật là khiến ông ta sợ bóng sợ gió một hồi.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Lưu Tư Kỳ thẹn thùng ló đầu vào, cười nói:
- Tăng đại ca, anh ra đây đi!
-Vào đây, vào đây ngồi.
Tăng Nghị vẫy tay gọi cô vào:
- Đây là Tư Kỳ, con gái của Lưu thúc, cô bé này là Kim Phượng Hoảng bay tới từ huyện Nam Vân chúng ta đấy, đang học ở đại học Vinh Thành.
Lưu Tư Kỳ đang định tiến vào, nghe Tăng Nghị khen mình liền ngượng ngùng nói:
- Nghe cha nói anh đến đây, em liền tới xem.
- Dạo này thế nào? Cơm tối đã ăn chưa?
Tăng Nghị cười hỏi.
Lưu Tư Kỳ cười:
- Đã ăn rồi. Ở trường chỉ nhìn thấy sách, chẳng có việc gì làm cả nên tới cửa tiệm giúp đỡ một chút.
- Việc của cửa tiệm là việc của Lưu thúc phải lo lắng, còn việc của em bây giờ là học tập, dã ngoại, vui chơi cùng các bạn. Việc của mình thì không làm lại tới đây giúp, anh xem Lưu thúc chưa chắc đã vui đâu.
Tăng Nghị cười.
Quả nhiên, Lưu Tư Kỳ liền buồn rầu nói:
- Lời của anh và lời của cha giống nhau như đúc!
Nói xong, Lưu Tư Kỳ liền nhìn về phía Long Mỹ Tâm, thầm nghĩ cô gái xinh đẹp này là ai, sao trước kia chưa từng gặp qua. Cô cùng Diệp Thanh Hạm là chị em tốt, tất nhiên rất quan tâm đến chuyện Long Mỹ Tâm và Tăng Nghị quan hệ gì.
Tăng Nghị bắt tay cười nói:
- Ngồi xuống rồi nói!
Bạch Gia Thụ nhìn thấy trên bàn còn có một bộ bát đũa, rõ ràng còn người khác nữa, nhưng không thấy người đâu, y cũng không dám ngồi xuống:
- Gần đây thắt lưng tôi có chút vấn đề, không thể ngồi được.
Bạch Gia Thụ cười xua tay, đi tới chỗ Đỗ Nhược vươn tay nói:
- Cục Trưởng Đỗ chúc mừng ngài thăng chức! Đáng lẽ phải tự mình tới chỗ anh chúc mừng, nhưng chỉ sợ anh không có thời gian gặp tôi. Hôm nay cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện này rồi.
Đỗ Nhược cười:
- Thăng chức hay không, đều do lãnh đạo cấp trên định đoạt, nhưng cho dù tôi không được thăng chức, cũng rất hoan nghênh cậu tới bất cứ lúc nào. Dù gì cũng đâu phải người ngoài.
Bạch Gia Thụ cũng không xem lời nói này là thật. Nếu ông không coi tôi là người ngoài, năm trước cũng sẽ không để tôi bị tạm giam lâu như vậy. Bạch Gia Thụ nói thêm vài câu chúc mừng sau đó liền vào vấn đề chính:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, nghe nói thành phố Long Sơn phải xây dựng sân bay à?
Tăng Nghị nhấc khóe mắt, cười:
- Bạch tổng là một nhà doanh nghiệp có tiếng của thành phố Long Sơn, chuyện này tin tức của anh đáng lẽ phải hơn tôi mới đúng chứ!
- Không dám, không dám!
Bạch Gia Thụ khoát tay:
- Chuyện này tôi cũng chỉ là nghe từ Tôn thiếu của công ty xây dựng Bình Xuyên.
Tăng Nghị rất hiểu tình hình của Bình Xuyên. Tôn thiếu mà Bạch Gia Phụ nói ở đây chính là con trai của Tôn Văn Kiệt, tên là Tôn Dực. Cách đây mấy tháng có đến Nam Giang, tiếp nhận bộ cục diện rối rắm của công ty Xây dựng Phi Long, sau đó đổi tên thành Xây dựng Bình Xuyên. Trước đây, ngoài dự án hồ Tinh Tinh có vốn đầu tư ra, không hề nghe nói có tiếp nhận qua công trình nào trong tỉnh nữa.
-Vậy chắc là có chuyện này, tin tức từ Tôn tổng không thể là giả được!
Tăng Nghị cười.
Bạch Gia Thụ gật đầu:
- Tôn thiếu tối nay có mời vài người bạn ở Long Sơn tới nhà hàng Tứ Quý Thanh ăn bữa cơm. Tôi cũng xem như là người Long Sơn nên có đi cùng. Lúc đó có nghe Vệ tổng ở Tứ Quý Thanh có nói Cục trưởng Đỗ đã đặt chỗ rồi, định cùng Phó chủ nhiệm Tăng tới ăn cơm. Tôi nghĩ nhất định phải tới kính các vị chén rượu, một là chúc mừng Cục trưởng Đỗ được thăng chức, hai là cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của Phó chủ nhiệm Tăng khi tôi còn ở Long Sơn. Ai ngờ hai người lại đổi chỗ ăn.
-Tôn tổng chắc chưa ăn xong phải không, vậy chúng ta cùng ăn đi!
Đỗ Nhược giả ý mời mọc, dù sao tối nay ông ta cũng là người mời, chuyện này ông ta đã sớm giải thích rồi,
Bạch Gia Thụ xua tay, nói:
- Không cần tôi đã ăn rồi, tới đây chỉ là muốn kính hai vị lãnh đạo chén rượu thôi, với tôi cũng có chút việc nhỏ phải phiền Phó chủ nhiệm Tăng giúp.
-Có chuyện gì, anh cứ nói!
Tăng Nghị đáp.
- Năm ngoái nhờ Phó chủ nhiệm Tăng giúp đỡ, tôi có buôn bán Tướng Quân Trà kiếm được chút lời, giờ lại muốn đầu tư tiếp.
Bạch Gia Thụ nhìn Tăng Nghị, cười nói:
- Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên nói với Phó chủ nhiệm Tăng là an toàn và ổn thoả nhất.
Tăng Nghị cười nói:
- Được, tôi rất hoan nghênh, chuyện này coi như là Bạch tổng đang đầu tư cho xã hội, cá nhân tôi rất ủng hộ. Như vậy đi, ngày mai anh tới Ban quản lý tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cho anh những dự án và chính sách của Ban quản lý.
Bạch Gia Thụ nghe xong, liền định cáo từ:
- Vậy được, giờ tôi không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa.
-Vậy, ngày mai gặp!
Tăng Nghị cười, đứng dậy tiễn Bạch Gia Thụ tới chân cầu thang,
Trở về phòng, Long Mỹ Tâm cũng đã trở lại, Đỗ Nhược đang hỏi Long Mỹ Tâm:
- Con trai Chủ tịch tỉnh, Tôn thiếu, hình như cũng đến từ thủ đô, Long tiểu thư có quen anh ta không?
Long Mỹ Tâm lên tiếng:
- Anh đang nói về tên Thanh niên tài tử lêu lổng ấy à?
Tăng Nghị và Đỗ Nhược nhìn nhau cười. Thanh niên tài tử lêu lổng? Đó là một danh từ gì vậy, rốt cuộc là thanh niên tài tử, hay là thanh niên lêu lổng?
Long Mỹ Tâm cũng không quen biết Tôn Dực, tuy nhiên chuyện trong thủ đô, cô cơ bản đều biết, liền giới thiệu một chút chuyện của Tôn Dực.
Tôn Văn Kiệt xuất thân rất bình thường, thuộc vào phần tử muốn dựa vào học hành mà thay đổi vận mệnh. Sau khi đi làm, may mắn được một vị lãnh đạo tuyển làm thư ký, từ đó về sau đi theo vị lãnh đạo kia từng bước, từng bước thăng chức rất nhanh. Đầu tiên là Thứ trưởng bộ Dân chính, sau tới tới Chủ tịch tỉnh tỉnh Nam Giang.
Tôn Dực là con trai độc nhất của Tôn Văn Kiệt, tốt nghiệp đại học điện ảnh của thủ đô khoa đạo diễn, là một thanh niên tài tử có tiếng trong thủ đô, thích chơi bời cùng mấy nữ diễn viên hạng ba, tự cho mình là nghệ sĩ, là nhà nghệ thuật. Năm trước Tôn Dực liên lạc được với vài ông bầu, quay được hai bộ phim, nhưng dính vào tin đồn với vị nữ diễn viên nào đó, kết quả chuyện rối tinh rối mù lên, xém chút nữa là bị họ đòi nợ, mới trốn đến Nam Giang.
Tăng Nghị và Đỗ Nhược nghe Long Mỹ Tâm giới thiệu xong, bất đắc dĩ lắc đầu. Cậu công tử họ Tôn này “Tâm cao ngất trời, nhưng mệnh thì mỏng manh như giấy”. Muốn làm một nhà nghệ sĩ nhưng kết quả lại bị dồn tới bước phải bỏ chạy. Cũng may bố cậu ta là Chủ tịch tỉnh nếu không, sợ rằng cậu ta đã bị mấy ông chủ nợ kia ép tới mức nhảy lầu rồi..
Đỗ Nhược nhớ kĩ chuyện của Tôn Dực, “thanh niên tài tử” Đỗ Nhược tôi không quản được, nhưng “thanh niên lêu lổng“ thì ông ta có thể quản.
Vừa rồi Bạch Gia Thụ tuy chỉ nói mấy câu, nhưng Đỗ Nhược cũng đại khái phỏng đoán được những chuyện xảy ra: Tôn Dực muốn kéo công trình sân bay thành phố Long Sơn về với mình nên mời một số người của thành phố Long Sơn ăn cơm. Sau khi đến, có lẽ là chọn Mãn Giang Hồng, Vệ Tử Cương không dám đắc tội với Tôn Dực nên đã khai ra phòng đã được Cục trưởng Đỗ đặt rồi.
Tôn Dực tuy con trai duy nhất của Chủ tịch tỉnh nhưng y dù sao cũng không phải Chủ tịch tỉnh, trong Vinh Thành y không dám qua mặt Đỗ Nhược, vì thế chủ động lùi bước, qua phòng khác. Trùng hợp là, lại gặp chuyện phòng của Kỷ An Dân không đủ rộng.
Nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ không bị lừa, nhưng đối với Ký An Dân lại khác. Rõ ràng ông ta và Đỗ Nhược quen biết, nhưng trình độ của con người này nói thật chẳng ra gì nên mới làm ra chuyện như vậy. Đáng nhẽ, chí ít cũng phải biết người mà Đỗ Nhược hôm nay mời là ai mới rồi quyết định có đổi phòng hay không.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Kỷ An Dân chỉ có thể làm Cục trưởng cục Lương thực. Nếu thực sự cho ông ta đổi một chức vụ khác không chừng sẽ là làm chân chạy việc cho Tần Lương Tín.
Lưu Lão Tam rất nhanh đã bưng tới vài món. Những món này quả là hương bay thơm nồng toát ra từ bốn phía, giống như một cỗ máy toản mùi thơm vậy.
- Long tiểu thư, đồ ăn đơn giản vậy thôi, cô nếm thử coi sao.
Tăng Nghị cười nói.
Đỗ Nhược cũng cười:
- Chiêu đãi không chu toàn, cô đừng để bụng.
Long Mỹ Tâm khẽ lắc đầu, cười:
- Kỳ thật khi còn ở thủ đô, tôi rất nhớ mùi vị của đồ ăn Nam Vân, chỉ có điều những món hôm nay có vẻ không giống với trước đây.
Đỗ Nhược ngơ ngác, có cái gì không giống chứ, chẳng lẽ là mùi vị không giống sao?.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Nơi này là Vinh Thành! Cho dù là ở huyện Nam Vân, cũng không phải tất cả mọi người đều có quê ở xã lão Hùng, đồ ăn đều đựng trong những cái đĩa lớn. Cô cứ ăn đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.
Long Mỹ Tâm liền cười bắt đầu thử đĩa rau. Cô nhớ tới thời gian trước kia ở xã Lão Hùng, tuy rằng điều kiện rất đơn sơ, nhưng rất vui vẻ, cũng không biết xã Lão Hùng giờ thế nào rồi.
Đỗ Nhược thầm nghĩ hóa ra là cách đựng đồ ăn không giống nhau, thật là khiến ông ta sợ bóng sợ gió một hồi.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Lưu Tư Kỳ thẹn thùng ló đầu vào, cười nói:
- Tăng đại ca, anh ra đây đi!
-Vào đây, vào đây ngồi.
Tăng Nghị vẫy tay gọi cô vào:
- Đây là Tư Kỳ, con gái của Lưu thúc, cô bé này là Kim Phượng Hoảng bay tới từ huyện Nam Vân chúng ta đấy, đang học ở đại học Vinh Thành.
Lưu Tư Kỳ đang định tiến vào, nghe Tăng Nghị khen mình liền ngượng ngùng nói:
- Nghe cha nói anh đến đây, em liền tới xem.
- Dạo này thế nào? Cơm tối đã ăn chưa?
Tăng Nghị cười hỏi.
Lưu Tư Kỳ cười:
- Đã ăn rồi. Ở trường chỉ nhìn thấy sách, chẳng có việc gì làm cả nên tới cửa tiệm giúp đỡ một chút.
- Việc của cửa tiệm là việc của Lưu thúc phải lo lắng, còn việc của em bây giờ là học tập, dã ngoại, vui chơi cùng các bạn. Việc của mình thì không làm lại tới đây giúp, anh xem Lưu thúc chưa chắc đã vui đâu.
Tăng Nghị cười.
Quả nhiên, Lưu Tư Kỳ liền buồn rầu nói:
- Lời của anh và lời của cha giống nhau như đúc!
Nói xong, Lưu Tư Kỳ liền nhìn về phía Long Mỹ Tâm, thầm nghĩ cô gái xinh đẹp này là ai, sao trước kia chưa từng gặp qua. Cô cùng Diệp Thanh Hạm là chị em tốt, tất nhiên rất quan tâm đến chuyện Long Mỹ Tâm và Tăng Nghị quan hệ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.