Chương 308: Tiễn đưa 1
Ngân Hà Cửu Thiên
10/03/2018
- Không có kinh nghiệm thì có thể tìm tòi mà.
Liêu Thiên Hoa điếu thuốc lá từ tay phải chuyển sang tay trái nói:
- Không ai từ nhỏ chuyện gì cũng đều có thể biết. Cậu còn trẻ, có nhiệt tình. Nhiệt tình, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi. Về phần kinh nghiệm, tập đoàn Thái thị cùng công ty Quân Thắng đều có kinh nghiệm phong phú về phát triển, khai thác bất động sản. Phương diện này chúng ta có thể hướng bọn họ học tập kinh nghiệm.
Tăng Nghị chỉ biết là Liêu Thiên Hoa quyết tâm làm hạng mục này. Hắn cũng không phản đối, chỉ có điều phản đối hợp tác cùng Thường Tuấn Long.
Muốn nói Thường Tuấn Long đến Bạch Dương lần này là để đầu tư, Tăng Nghị tin điều đó, nhưng muốn nói Thường Tuấn Long ngoại trừ đầu tư ra, không còn bất luận một mục đích gì khác thì Tăng Nghị có đánh chết cũng không tin. Thường Tuấn Long nếu không có mục đích gì khác, như thế nào lại khéo léo nhìn trúng hạng mục hồ Tinh Tinh. Chẳng lẽ thành phố Bạch Dương không còn hạng mục nào khác.
Huống chi, lần này Thường Tuấn Long trực tiếp tìm chính là thành phố. Đàm phán cũng là đàm phán với thành phố. Quyền đàm phán không nằm trong tay Tăng Nghị. Ở thành phố đàm phán được điều gì thì Tăng Nghị phải chấp hành theo cái đó. Hoàn toàn chính là bị quản chế.
Loại cảm giác này khiến Tăng Nghị rất không thoải mái.
Ngẫm nghĩ một chút, Tăng Nghị nói:
- Chuyện này Chủ tịch thành phố Hồ có biết không?
Liêu Thiên Hoa cười nói:
- Hạng mục này chính là do đồng chí Hồ Khai Văn giật dây đưa tới.
Tăng Nghị vừa nghe thì liền lên tiếng:
- Thành phố đem hạng mục này giao cho khu công nghệ cao của chúng tôi vận tác, chính là sự tín nhiệm thật lớn đối với chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ phục tùng hết thảy mọi an bài của thành phố.
Liêu Thiên Hoa chợt nghe ra nhân tố tiêu cực trong lời nói của Tăng Nghị. Một hạng mục lớn như vậy giao cho hắn, hắn cũng chẳng tỏ ra hân hoan, mà chỉ tỏ vẻ phục tùng an bài của thành phố. Điều này có thể nói rất rõ vấn đề.
- Nếu có cái gì khó khăn và băn khoăn thì cứ nói ra.
Liêu Thiên Hoa nói.
- Có thành phố ủng hộ và trợ giúp, cho dù có khó khăn, tôi tin tưởng cũng đều có thể giải quyết thuận lợi.
Tăng Nghị dừng một chút, rồi nói:
- Chỉ có điều, hạng mục này quy mô quá lớn, lại liên quan đến vấn đề hồ Tinh Tinh nhập vào khu công nghệ cao. Nếu có thể an bài một vị lãnh đạo thành phố đến trù tính chung, thì người phía dưới như chúng tôi khi làm việc khó khăn cũng giảm bớt nhiều.
Liêu Thiên Hoa có chút bất ngờ. Tăng Nghị không ngờ chú động thả tay hạng mục này. Hắn nói vị lãnh đạo kia, Liêu Thiên Hoa đương nhiên là rõ ràng, là chỉ Hồ Khai Văn.
Hạng mục này nếu là Hồ Khai Văn kéo tới, thì sẽ do Hồ Khai Văn phụ trách, cũng là thuận lý thành chương. Huống chi Hồ Khai Văn còn kiêm luôn Bí thư Đảng ủy khu công nghệ cao.
Hạng mục này, Liêu Thiên Hoa vốn cũng là tính giao cho Hồ Khai Văn phụ trách. Ông ta hôm nay nói chuyện với Tăng Nghị, chính là một lần kết nối công tác, tránh cho sau này khi hạng mục được vận tác, Tăng Nghị không chịu hợp tác với Hồ Khai Văn. Chỉ có điều, Liêu Thiên Hoa thật không ngờ, chính mình còn chưa đề xuất việc này thì Tăng Nghị trước hết đã tỏ thái độ ủng hộ Hồ Khai Văn phụ trách hạng mục này. Điều này khiến cho những lý do ông chuẩn bị để thoái thác tất cả đều không dùng được.
Trong lúc nhất thời, Liêu Thiên Hoa có chút không chính xác. Tăng Nghị rốt cuộc là thật không muốn tiếp nhận hạng mục này. Chẳng lẽ hắn đã sớm biết tâm tư của mình, mà lấy lui vì tiến?
- Đương nhiên, chuyện này còn phải trải qua tập thể lãnh đạo thảo luận mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Liêu Thiên Hoa cười nói:
- Tuy nhiên, cá nhân tôi vẫn cho rằng hạng mục này nên vận tác ở khu công nghệ cao. Hôm nay chuyện này trước nói với cậu, chính là muốn cho cậu có tư tưởng chuẩn bị.
Tăng Nghị cười nói:
- Xin Bí thư Liêu cứ yên tâm. Cho dù thành phố quyết định như thế nào, cá nhân tôi đều kiên quyết phục tùng và thật sự chấp hành quyết định của thành phố.
Liêu Thiên Hoa cũng không nói cái gì thêm:
- Chuyện của tôi đã nói xong, đến lượt cậu.
Tăng Nghị còn cái gì nói nữa đâu chứ. Bản kế hoạch khai thác và phát triển hồ Tinh Tinh của hắn ở trong bao công văn kia, khẳng định là không thể lấy ra ngoài được. Nếu thành phố đã định chuyện này thì cũng xác định được người hợp tác. Lúc này anh lại đưa ra một phương án khác, bỏ qua quyết định của thành phố thì chẳng khác nào làm trái lại thành phố sao?
Hắn cười nói:
- Tôi muốn báo cáo với Bí thư Liêu tiến độ của Học viện Y học.
Liêu Thiên Hoa vừa nghe, cười nói:
- Vẫn là Tiểu Tăng cậu hiểu tôi nhất. Biết tôi rất quan tâm đến hạng mục này. Cho dù cậu không tìm đến, tôi cũng phải tìm cậu để tìm hiểu về tình huống tiến triển của Học viện Y học. Được, cậu nói đi.
Liêu Thiên Hoa đối với hạng mục Học viện Y học này rất coi trọng, là bởi vì lãnh đạo tỉnh cũng rất coi trọng nó. Ông ta nếu không quan tâm, tìm hiểu tiến triển của hạng mục, nếu chẳng may tỉnh hỏi đến, chính mình lại không biết thì chẳng phải là mất mặt sao?
Tăng Nghị đem thành quả của hội nghị nghiên cứu và thảo luận trung y, tình huống xây dựng trước mắt của học viện, cùng với giai đoạn khởi công thời kỳ sau hướng Liêu Thiên Hoa làm một báo cáo. Những tình huống này Tăng Nghị hiểu rất rõ, cho nên cũng chẳng chuẩn bị gì, chỉ có thể thuận miệng nói ra.
- Tốt, kế hoạch xây dựng lúc trước tôi cũng đã xem qua. Tôi thấy cơ bản đều thực hiện đúng hạn. Điều này rất tốt.
Liêu Thiên Hoa đối với tiến độ hạng mục rất hài lòng:
- Nếu hạng mục trong quá trình xây dựng có gặp khó khăn gì thì nhất định phải hướng thành phố phản ánh trước tiên nhé.
Tăng Nghị gật đầu đáp lời, nói vài câu biểu hiện tâm tư khách sáo rồi đứng dậy cáo từ.
Rời khỏi tòa nhà Thành ủy, Tăng Nghị có chút phát sầu, không biết chuyện này nên nói với Cố Hiến Khôn như thế nào. Cố Hiến Khôn đối với hạng mục này rất để tâm, trước sau chạy đi chạy lại nhiều lần. Đo đạc, thiết kế, quy hoạch, làm rất nhiều công tác giai đoạn trước, ai biết công sức của mình cuối cùng lại bị Thường Tuấn Long nhanh chân cướp mất.
Hắn gọi điện thoại cho Cố Hiến Khôn.
Cố Hiến Khôn ở trong điện thoại cười nói:
- Tăng Nghị, khó có được việc cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi. Có phải là có chuyện tốt cần nói cho tôi biết không?
- Hạng mục hồ Tinh Tinh, tôi hôm nay đến thành phố để báo cáo…
Tăng Nghị nói.
Cố Hiến Khôn vừa nghe thì giọng liền cao lên hai phần:
- Thế rồi sao?
- Tình huống có sự thay đổi.
Tăng Nghị dừng một chút nói:
- Trong điện thoại nói không rõ lắm. Như vậy đi, để tôi tìm cậu.
Cố Hiến Khôn trong lòng đánh bộp:
- Hôm nay không bận lắm, để tôi đến Bạch Dương tìm cậu.
- Vậy cũng được. Anh trực tiếp đến Ban quản lý khu công nghệ cao tìm tôi.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị thở dài một hơi rồi lái xe trở về khu công nghệ cao. Trên đường đi, hắn luôn mãi cân nhắc chuyện này. Thường Tuấn Long hạng mục khác không làm, lại cố tình chọn hạng mục hồ Tinh Tinh, đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp. Lúc trước, hắn và Cố Hiến Khôn đã nhiều lần đến hồ Tinh Tinh khảo sát thực địa, chuyện này Ban quản lý rất nhiều người biết. Thường Tuấn Long khi làm hạng mục, khằng định là sẽ phải thăm dò tình huống, nên không thể không biết điều này.
Thường Tuấn Long biết rõ Tăng Nghị đã tìm được người hợp tác, chuẩn bị làm hạng mục này, lại cố ý giành trước. Rốt cuộc là có mục đích gì chứ?
Điều này khiến cho Tăng Nghị có chút không rõ ràng. Thường Tuấn Long lần này lại còn lôi kéo luôn cả tập đoàn Thái thị, khiến mình không thể tạo ra bất cứ một phiền toái nào. Nếu không thì chính mình đã đắc tội với Thái Thành Lễ. Nhưng thật tâm muốn làm hạng mục đó thì chính mình lại chẳng có gì lợi.
Chẳng lẽ tiểu tử này muốn mượn hạng mục này làm suy yếu lực ảnh hưởng của hắn ở khu công nghệ cao?
Tăng Nghị chỉ có thể nghĩ đến một khả năng như vậy. Lần này hạng mục được giao cho Hồ Khai Văn phụ trách, Hồ Khai Văn quả thật có thể mượn cơ hội để nhét thế lực của mình vào khu công nghệ cao.
Nhưng nếu làm như vậy thì đối với Thường Tuấn Long có gì tốt chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui nhưng cái gì cũng không rõ, Tăng Nghị cũng lười suy nghĩ tiếp. Hắn không quan tâm Thường Tuấn Long có mục đích gì, chỉ cần y thành thật đầu tư thì mình coi như mắt không thấy, tâm không phiền. Nhưng nếu tiểu tử này dám làm động tác nhỏ nào thì chính mình tuyệt đối sẽ không khách khí với y.
Tăng Nghị đi rồi, Liêu Thiên Hoa liền gọi Hồ Khai Văn sang. Có một số việc ông ta cần hỏi Hồ Khai Văn, thăm dò thái độ của Tăng Nghị rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hồ Khai Văn sau khi nghe xong lời nói của Liêu Thiên Hoa thì nói:
- Bí thư Liêu, có một việc, tôi muốn hướng ngài báo cáo.
Liêu Thiên Hoa ừ một tiếng rồi ngồi một chỗ uống trà, chờ Hồ Khai Văn nói tiếp.
- Thường tổng của công ty Quân Thắng đã sớm có quen biết với đồng chí Tăng Nghị trước.
Hồ Khai Văn vốn không định nói chuyện này. Tin tức quan trọng như vậy, y tuyệt đối không dễ dàng nói cho người khác biết. Nhưng hiện tại Liêu Thiên Hoa đã nhắc tới, y không thể không nói.
- Ồ!
Liêu Thiên Hoa có chút bất ngờ.
Hồ Khai Văn lại bổ sung:
- Đồng chí Tăng Nghị và Thường tổng giống như là có hiểu lầm trước đây. Tuy nhiên, lần trước Thường tổng đến khu công nghệ cao, liền đem chuyện này nhắc tới. Đồng chí Tăng Nghị còn rất nhiệt tình hướng Thường tổng giới thiệu những tình huống cơ bản của khu công nghệ cao và những hạng mục trọng đại.
Liêu Thiên Hoa điếu thuốc lá từ tay phải chuyển sang tay trái nói:
- Không ai từ nhỏ chuyện gì cũng đều có thể biết. Cậu còn trẻ, có nhiệt tình. Nhiệt tình, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi. Về phần kinh nghiệm, tập đoàn Thái thị cùng công ty Quân Thắng đều có kinh nghiệm phong phú về phát triển, khai thác bất động sản. Phương diện này chúng ta có thể hướng bọn họ học tập kinh nghiệm.
Tăng Nghị chỉ biết là Liêu Thiên Hoa quyết tâm làm hạng mục này. Hắn cũng không phản đối, chỉ có điều phản đối hợp tác cùng Thường Tuấn Long.
Muốn nói Thường Tuấn Long đến Bạch Dương lần này là để đầu tư, Tăng Nghị tin điều đó, nhưng muốn nói Thường Tuấn Long ngoại trừ đầu tư ra, không còn bất luận một mục đích gì khác thì Tăng Nghị có đánh chết cũng không tin. Thường Tuấn Long nếu không có mục đích gì khác, như thế nào lại khéo léo nhìn trúng hạng mục hồ Tinh Tinh. Chẳng lẽ thành phố Bạch Dương không còn hạng mục nào khác.
Huống chi, lần này Thường Tuấn Long trực tiếp tìm chính là thành phố. Đàm phán cũng là đàm phán với thành phố. Quyền đàm phán không nằm trong tay Tăng Nghị. Ở thành phố đàm phán được điều gì thì Tăng Nghị phải chấp hành theo cái đó. Hoàn toàn chính là bị quản chế.
Loại cảm giác này khiến Tăng Nghị rất không thoải mái.
Ngẫm nghĩ một chút, Tăng Nghị nói:
- Chuyện này Chủ tịch thành phố Hồ có biết không?
Liêu Thiên Hoa cười nói:
- Hạng mục này chính là do đồng chí Hồ Khai Văn giật dây đưa tới.
Tăng Nghị vừa nghe thì liền lên tiếng:
- Thành phố đem hạng mục này giao cho khu công nghệ cao của chúng tôi vận tác, chính là sự tín nhiệm thật lớn đối với chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ phục tùng hết thảy mọi an bài của thành phố.
Liêu Thiên Hoa chợt nghe ra nhân tố tiêu cực trong lời nói của Tăng Nghị. Một hạng mục lớn như vậy giao cho hắn, hắn cũng chẳng tỏ ra hân hoan, mà chỉ tỏ vẻ phục tùng an bài của thành phố. Điều này có thể nói rất rõ vấn đề.
- Nếu có cái gì khó khăn và băn khoăn thì cứ nói ra.
Liêu Thiên Hoa nói.
- Có thành phố ủng hộ và trợ giúp, cho dù có khó khăn, tôi tin tưởng cũng đều có thể giải quyết thuận lợi.
Tăng Nghị dừng một chút, rồi nói:
- Chỉ có điều, hạng mục này quy mô quá lớn, lại liên quan đến vấn đề hồ Tinh Tinh nhập vào khu công nghệ cao. Nếu có thể an bài một vị lãnh đạo thành phố đến trù tính chung, thì người phía dưới như chúng tôi khi làm việc khó khăn cũng giảm bớt nhiều.
Liêu Thiên Hoa có chút bất ngờ. Tăng Nghị không ngờ chú động thả tay hạng mục này. Hắn nói vị lãnh đạo kia, Liêu Thiên Hoa đương nhiên là rõ ràng, là chỉ Hồ Khai Văn.
Hạng mục này nếu là Hồ Khai Văn kéo tới, thì sẽ do Hồ Khai Văn phụ trách, cũng là thuận lý thành chương. Huống chi Hồ Khai Văn còn kiêm luôn Bí thư Đảng ủy khu công nghệ cao.
Hạng mục này, Liêu Thiên Hoa vốn cũng là tính giao cho Hồ Khai Văn phụ trách. Ông ta hôm nay nói chuyện với Tăng Nghị, chính là một lần kết nối công tác, tránh cho sau này khi hạng mục được vận tác, Tăng Nghị không chịu hợp tác với Hồ Khai Văn. Chỉ có điều, Liêu Thiên Hoa thật không ngờ, chính mình còn chưa đề xuất việc này thì Tăng Nghị trước hết đã tỏ thái độ ủng hộ Hồ Khai Văn phụ trách hạng mục này. Điều này khiến cho những lý do ông chuẩn bị để thoái thác tất cả đều không dùng được.
Trong lúc nhất thời, Liêu Thiên Hoa có chút không chính xác. Tăng Nghị rốt cuộc là thật không muốn tiếp nhận hạng mục này. Chẳng lẽ hắn đã sớm biết tâm tư của mình, mà lấy lui vì tiến?
- Đương nhiên, chuyện này còn phải trải qua tập thể lãnh đạo thảo luận mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Liêu Thiên Hoa cười nói:
- Tuy nhiên, cá nhân tôi vẫn cho rằng hạng mục này nên vận tác ở khu công nghệ cao. Hôm nay chuyện này trước nói với cậu, chính là muốn cho cậu có tư tưởng chuẩn bị.
Tăng Nghị cười nói:
- Xin Bí thư Liêu cứ yên tâm. Cho dù thành phố quyết định như thế nào, cá nhân tôi đều kiên quyết phục tùng và thật sự chấp hành quyết định của thành phố.
Liêu Thiên Hoa cũng không nói cái gì thêm:
- Chuyện của tôi đã nói xong, đến lượt cậu.
Tăng Nghị còn cái gì nói nữa đâu chứ. Bản kế hoạch khai thác và phát triển hồ Tinh Tinh của hắn ở trong bao công văn kia, khẳng định là không thể lấy ra ngoài được. Nếu thành phố đã định chuyện này thì cũng xác định được người hợp tác. Lúc này anh lại đưa ra một phương án khác, bỏ qua quyết định của thành phố thì chẳng khác nào làm trái lại thành phố sao?
Hắn cười nói:
- Tôi muốn báo cáo với Bí thư Liêu tiến độ của Học viện Y học.
Liêu Thiên Hoa vừa nghe, cười nói:
- Vẫn là Tiểu Tăng cậu hiểu tôi nhất. Biết tôi rất quan tâm đến hạng mục này. Cho dù cậu không tìm đến, tôi cũng phải tìm cậu để tìm hiểu về tình huống tiến triển của Học viện Y học. Được, cậu nói đi.
Liêu Thiên Hoa đối với hạng mục Học viện Y học này rất coi trọng, là bởi vì lãnh đạo tỉnh cũng rất coi trọng nó. Ông ta nếu không quan tâm, tìm hiểu tiến triển của hạng mục, nếu chẳng may tỉnh hỏi đến, chính mình lại không biết thì chẳng phải là mất mặt sao?
Tăng Nghị đem thành quả của hội nghị nghiên cứu và thảo luận trung y, tình huống xây dựng trước mắt của học viện, cùng với giai đoạn khởi công thời kỳ sau hướng Liêu Thiên Hoa làm một báo cáo. Những tình huống này Tăng Nghị hiểu rất rõ, cho nên cũng chẳng chuẩn bị gì, chỉ có thể thuận miệng nói ra.
- Tốt, kế hoạch xây dựng lúc trước tôi cũng đã xem qua. Tôi thấy cơ bản đều thực hiện đúng hạn. Điều này rất tốt.
Liêu Thiên Hoa đối với tiến độ hạng mục rất hài lòng:
- Nếu hạng mục trong quá trình xây dựng có gặp khó khăn gì thì nhất định phải hướng thành phố phản ánh trước tiên nhé.
Tăng Nghị gật đầu đáp lời, nói vài câu biểu hiện tâm tư khách sáo rồi đứng dậy cáo từ.
Rời khỏi tòa nhà Thành ủy, Tăng Nghị có chút phát sầu, không biết chuyện này nên nói với Cố Hiến Khôn như thế nào. Cố Hiến Khôn đối với hạng mục này rất để tâm, trước sau chạy đi chạy lại nhiều lần. Đo đạc, thiết kế, quy hoạch, làm rất nhiều công tác giai đoạn trước, ai biết công sức của mình cuối cùng lại bị Thường Tuấn Long nhanh chân cướp mất.
Hắn gọi điện thoại cho Cố Hiến Khôn.
Cố Hiến Khôn ở trong điện thoại cười nói:
- Tăng Nghị, khó có được việc cậu chủ động gọi điện thoại cho tôi. Có phải là có chuyện tốt cần nói cho tôi biết không?
- Hạng mục hồ Tinh Tinh, tôi hôm nay đến thành phố để báo cáo…
Tăng Nghị nói.
Cố Hiến Khôn vừa nghe thì giọng liền cao lên hai phần:
- Thế rồi sao?
- Tình huống có sự thay đổi.
Tăng Nghị dừng một chút nói:
- Trong điện thoại nói không rõ lắm. Như vậy đi, để tôi tìm cậu.
Cố Hiến Khôn trong lòng đánh bộp:
- Hôm nay không bận lắm, để tôi đến Bạch Dương tìm cậu.
- Vậy cũng được. Anh trực tiếp đến Ban quản lý khu công nghệ cao tìm tôi.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị thở dài một hơi rồi lái xe trở về khu công nghệ cao. Trên đường đi, hắn luôn mãi cân nhắc chuyện này. Thường Tuấn Long hạng mục khác không làm, lại cố tình chọn hạng mục hồ Tinh Tinh, đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp. Lúc trước, hắn và Cố Hiến Khôn đã nhiều lần đến hồ Tinh Tinh khảo sát thực địa, chuyện này Ban quản lý rất nhiều người biết. Thường Tuấn Long khi làm hạng mục, khằng định là sẽ phải thăm dò tình huống, nên không thể không biết điều này.
Thường Tuấn Long biết rõ Tăng Nghị đã tìm được người hợp tác, chuẩn bị làm hạng mục này, lại cố ý giành trước. Rốt cuộc là có mục đích gì chứ?
Điều này khiến cho Tăng Nghị có chút không rõ ràng. Thường Tuấn Long lần này lại còn lôi kéo luôn cả tập đoàn Thái thị, khiến mình không thể tạo ra bất cứ một phiền toái nào. Nếu không thì chính mình đã đắc tội với Thái Thành Lễ. Nhưng thật tâm muốn làm hạng mục đó thì chính mình lại chẳng có gì lợi.
Chẳng lẽ tiểu tử này muốn mượn hạng mục này làm suy yếu lực ảnh hưởng của hắn ở khu công nghệ cao?
Tăng Nghị chỉ có thể nghĩ đến một khả năng như vậy. Lần này hạng mục được giao cho Hồ Khai Văn phụ trách, Hồ Khai Văn quả thật có thể mượn cơ hội để nhét thế lực của mình vào khu công nghệ cao.
Nhưng nếu làm như vậy thì đối với Thường Tuấn Long có gì tốt chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui nhưng cái gì cũng không rõ, Tăng Nghị cũng lười suy nghĩ tiếp. Hắn không quan tâm Thường Tuấn Long có mục đích gì, chỉ cần y thành thật đầu tư thì mình coi như mắt không thấy, tâm không phiền. Nhưng nếu tiểu tử này dám làm động tác nhỏ nào thì chính mình tuyệt đối sẽ không khách khí với y.
Tăng Nghị đi rồi, Liêu Thiên Hoa liền gọi Hồ Khai Văn sang. Có một số việc ông ta cần hỏi Hồ Khai Văn, thăm dò thái độ của Tăng Nghị rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hồ Khai Văn sau khi nghe xong lời nói của Liêu Thiên Hoa thì nói:
- Bí thư Liêu, có một việc, tôi muốn hướng ngài báo cáo.
Liêu Thiên Hoa ừ một tiếng rồi ngồi một chỗ uống trà, chờ Hồ Khai Văn nói tiếp.
- Thường tổng của công ty Quân Thắng đã sớm có quen biết với đồng chí Tăng Nghị trước.
Hồ Khai Văn vốn không định nói chuyện này. Tin tức quan trọng như vậy, y tuyệt đối không dễ dàng nói cho người khác biết. Nhưng hiện tại Liêu Thiên Hoa đã nhắc tới, y không thể không nói.
- Ồ!
Liêu Thiên Hoa có chút bất ngờ.
Hồ Khai Văn lại bổ sung:
- Đồng chí Tăng Nghị và Thường tổng giống như là có hiểu lầm trước đây. Tuy nhiên, lần trước Thường tổng đến khu công nghệ cao, liền đem chuyện này nhắc tới. Đồng chí Tăng Nghị còn rất nhiệt tình hướng Thường tổng giới thiệu những tình huống cơ bản của khu công nghệ cao và những hạng mục trọng đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.