Thư Tình Bí Mật Của Thái Tử

Chương 23: Cứu vợ trạm thứ ba (3)

Lục Lý

20/03/2020

Nguyễn Anh trố mắt đứng nhìn, một câu cũng không nói ra được, trên đời này làm gì có đạo lí để thái tử điện hạ nằm ngủ dưới đất?

  

“Điều này hoàn toàn không thể, vẫn là để dân nữ nằm dưới đất.” Nàng không thỏa hiệp nhìn về phía Lang Trạm.

  

Gió đêm mát mẻ từ ngoài cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng đưa câu nói này vào tai của Lang Trạm, Lang Trạm mỉm cười trong gió, “nếu phu nhân đã kiên trì như thế, vậy ta nằm dưới đất nửa đêm trước, nửa đêm sau phu nhân nằm, thế nào?”

  

Nói đến đây, hai mắt khép hờ như là đang uy hiếp Nguyễn Anh, Nguyễn Anh chỉ có thể gật đầu, “cũng tốt.” Trong lòng lại nghĩ là, nếu dân nữ ngủ say, ngủ quá giấc, làm thế nào?”

  

Qua một lúc, tiểu nhị ở quán trọ đưa bữa tối đến, hai người dùng bữa tối xong, Lang Trạm gọi tiểu nhị bưng nước lên, vừa hay để Nguyễn Anh tắm gội.

  

Sau khi tiểu nhị rời đi, Nguyễn Anh ngồi bên bàn cầm chặt tách trà, một tách trà bình thường, nàng như là có thể nhìn ra hoa, một chút cũng không nhắc đến chuyện tắm gội, nhưng đôi tai đỏ bừng để lộ ra tâm tư của nàng.

  

Lang Trạm cũng không phải là người lỗ mãng, ngược lại chàng rất chu đáo, sau đó liền đi đến cửa, “có việc thì gọi ta một tiếng.”

  

Nguyễn Anh nghe thấy liền quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một góc áo của ngài ấy, cửa bị đóng chặt lại, nàng không nhìn thấy được cảnh bên ngoài, nhưng nàng biết Lang Trạm đứng canh ở ngoài cửa.

  

Nàng không do dự nữa, đứng dậy đi vào trong phòng. Gian phòng này phân trong ngoài, bên trong là nơi để ngủ, sắp xếp vẫn được xem là gọn gàng ngăn nắp, bồn tắm được đặt phía sau bức bình phong, Nguyễn Anh đi về phía sau bình phong.

  

Sau khi tắm xong đi ra lại, tóc được buộc lại thả ở bên vai, ướt sũng, khuôn mặt trắng như tuyết, môi càng đỏ hơn.

  

Lang Trạm vừa vào liền nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, yết hầu chặt lại, sắc mặt liền thay đổi, sau đó liền xoay người đi ra, “ta lại đi hóng gió.”

  

“ ́y?” Nguyễn Anh không biết ngài ấy như thế nào, thấy ngài ấy ra ngoài cũng không tiện hỏi, liền đi thẳng đến trước cửa sổ, đợi cho gió đêm nhẹ nhàng thổi khô tóc nàng.

  

Qua một hồi sau, cánh cửa mở ra, Lang Trạm rảo bước đi vào, nhìn cũng không nhìn nàng, ngồi xuống trước bàn bưng tách trà lên uống.

  

Chàng ấy chỉ chuyên tâm uống trà, không màng đến Nguyễn Anh, Nguyễn Anh không muốn quấy rầy ngài ấy, cũng cẩn thận ngồi xuống, trong phòng trở nên yên lặng, cho đến khi tóc của Nguyễn Anh khô hơn một nữa, Lang Trạm mới mở miệng nói, “ngủ đi.”

  

Hai chữ này kèm theo sự ra lệnh, Lang Trạm không nhìn qua, Nguyễn Anh cũng thật thà lên giường đi ngủ, nàng cũng có hơi mệt, vừa lên giường liền đi vào giấc mộng.

  

Lang Trạm lúc này mới để ý đến bản thân, tìm người thay nước, chàng cũng đã tắm rửa xong, lại ăn vận chỉnh tề đi xuống lầu, đến chỗ tiểu nhị tìm hai cái quạt, tiểu nhị luôn mồm vâng dạ đưa cho chàng nhiều hơn một cái.

  

Nguyễn Anh ngủ rất ngon giấc, tuy nói thời tiết ban đêm rất nóng, nhưng tối nay lại hoàn toàn không như vậy, nàng chỉ cảm thấy từng đợt gió mát thoảng qua người mình, nàng ngủ rất thoải mái, cho đến khi ánh mặt trời chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng trở mình, đầu không cẩn thận chạm vào trên tường mới tỉnh dậy, nếu không phải như vậy, nàng cũng không biết lúc nào tỉnh lại.



  

Nguyễn Anh nằm trên giường dụi dụi mắt, lại thoải mái duỗi thẳng tay chân, lúc muốn bò dậy, trên đầu giường một nam nhân đang đứng, “phu nhân ngủ rất ngon?”

  

Lang Trạm đứng chắp tay sau lưng, viền mắt thâm quầng hơn tối qua, chứng tỏ không ngủ ngon, Nguyễn Anh trong lòng thầm nói thật tồi tệ! Quên rằng nửa đêm sau nàng phải ngủ dưới đất!

  

“Điện ... ...”

  

“Đừng gọi như thế.”

  

“Vậy ... ... ca ca?”

  

“Cũng không được.”

  

“Phu quân, là thiếp không đúng, thiếp sai rồi, thiếp không nên ngủ say như vậy, thiếp đã chiếm tiện nghi thì phải trả lại, vậy thì tối nay người ngủ giường, thiếp ngủ đất.”

  

Lang Trạm thật ra từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy hai chữ phu quân, hai chữ này quá mềm mỏng, còn lại đều bị chàng tự động bơ luôn, không thì gật đầu một cái?

  

Chàng gật đầu, thấy Nguyễn Anh muốn thức dậy rửa mặt, bèn đi ra ngoài. Nguyễn Anh lén lút thở ra một hơi, xuống giường rửa mặt, chải đầu, từ trong gói đồ lấy áo quần ra mặc.

  

Gói đồ này vẫn là Lang Trạm mang đi, theo lời Lang Trạm nói, là Trịnh hoàng hậu thay nàng chuẩn bị. Nguyễn Anh soạn ra một hồi, tìm ra một bộ y phục màu xanh nhạt, mặc lên người quả nhiên thanh tâm đẹp đẽ.

“Phu nhân, thu xếp ... ...” Nguyễn Anh hài lòng đi ra khỏi phòng, giọng nói thúc giục của Lang Trạm bỗng nhiên ngừng lại, chàng như là lần đầu gặp Nguyễn Anh, tất cả lời nói đều bị nghẽn lại ở trọng yết hầu một lúc mới có thể nói ra được, “thu xếp xong thì dùng bữa.” Chỉ thấy trên bàn bày biện đầy thức ăn sáng.

  

Lúc hai người dùng bữa sáng, mặt trời ngày càng lên cao, tiếng ồn ào náo nhiệt ở trên phố truyền đến, thu hút Nguyễn Anh đang cắn bánh bao cũng nhổm người dậy nhìn ra bên ngoài.

  

Từ lầu ba nhìn xuống, ồ, là một cảnh tượng phố xá náo nhiệt, những cửa hàng thì không cần phải nói, những tiểu thương bán đủ thứ đồ đếm không xuể, còn có những người đi đường kề vai nối gót rộn ràng nhốn nháo, đó gọi là náo nhiệt.

  

“Nàng muốn xem, ăn xong chúng ta sẽ ra ngoài.” Lang Trạm nhìn không quen sự náo nhiệt của nàng, dùng bữa thì tất nhiên sẽ dùng, Nguyễn Anh nghe ra ý tứ này mỉm cười ngồi trở lại ghế, “vâng.”

  

“Vâng gì?”

  

“Lúc ăn phải tập trung.”

  



“Tốt.”

  

Nguyễn Anh ăn xong một cái bánh bao, bưng bát lên uống canh, Lang Trạm ăn xong, ngồi trên ghế im lặng nhìn nàng.

  

Lời của Trịnh hoàng hậu dường như vẫn quanh quẩn bên tai, “bản cung rất vừa ý A Anh, nếu như con có ý với nó, lần này là cơ hội, có thể thử xem, nó cũng không phải là một khúc gỗ, con làm nhiều việc, nó tự nhiên cũng sẽ hiểu được.”

  

Nguyễn Anh lúc nào mới hiểu được thì không nói chính xác được, nhưng những lời này thực sự khiến cho Lang Trạm thông suốt, nếu không vì lòng riêng của mình, chàng sẽ không đóng vai phu thê với Nguyễn Anh, không cùng Nguyễn Anh ở chung một phòng, chỉ mong có thể có một kết quả như mong muốn.

Dùng bữa xong, Nguyễn Anh vốn không vội ra phố, hai người còn có việc quan trọng phải làm, “chúng ta phải tìm hoàng tổ mẫu như thế nào?”

  

Lang Trạm dù bận rộn vẫn nhìn nàng, “tối qua, tiểu nhị nói với ta một việc thú vị, nói hai ngày trước, tiệm rượu bên cạnh có cô nương bị cường hào trêu ghẹo, có một bà lão từ trên trời đi xuống, luôn miệng nói cường hào đó là ác quỷ, cầm một thanh kiếm gỗ đào bị nứt muốn chém người.”

  

Việc này ... ... thú vị ở chỗ nào?

  

Nguyễn Anh đang mù tịt không biết gì như là đầu hàng, đầu chợt đau, suy nghĩ rõ ràng hơn không ít, “bà cụ đó có thể là hoàng tổ mẫu?”

  

“Chắc là không sai, phu nhân biết trước khi tổ mẫu vào gia môn đã từng làm gì không?”

  

Nguyễn Anh thẳng thắn nhanh nhẹn lắc đầu, “không biết.”

  

Đừng đoán nữa, nhanh nói!

  

“Trước khi tổ mẫu gả cho tổ phụ, đã từng tự phong cho mình là hiệp khách Minh Châu, thích nhất là bênh vực kẻ yếu, nơi nào có việc bất bình nơi đó có người, chúng ta tạm thời không cần tìm, đợi người tự mình đi ra.”

  

“Cho nên chúng ta cần phải ở đây, có thể nhìn thấy tổ mẫu trừ hại cho dân?”

  

“Chính là ý này.”

  

“Vậy tại sao chũng ta không tự mình đóng một vở kịch gì đó dẫn dụ người đi ra?”

  

  

Tác giả có lời muốn nói:

Vô cùng cám ơn thiên thần nhỏ “Ca Cáp” đã ném một quả mìn, thiên thần nhỏ “mặt trăng” ném hai quả mìn, thiên thần nhỏ 22148450 ném một quả mìn.

Ngủ ngon, các thiên thần nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Bí Mật Của Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook