Chương 39: Theo đuổi vợ phạm phải sai lầm (7)
Lục Lý
21/03/2020
Một lời vừa nói ra, giống như là sấm sét giữa trừi
quang, cho dù không đánh chết người cũng làm cho Nguyễn Anh kinh ngạc
đến trừng lớn mắt, nàng không nghe sai chứ? Tham gia tuyển chị thái tử phi với nàng không có chút quan hệ nào.
Hơn nữa, hôm qua chính vì việc lập thái tử phi, Vĩnh Dương Đế cùng với Trịnh hoàng hậu mới tranh chấp, một lời không đúng liền vung tay, không biết hai người vừa ý ai, nàng cũng biết tránh xa ra mới là hành động sáng suốt, nhưng nghe ý tứ của điện hạ, giống với việc đem nàng từ trong một góc lấy ra đặt trước mắt Vĩnh Dương Đế, nàng không muốn chịu trận, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, “điện hạ, cái này sợ là không thich hợp.”
“Không thích hợp chỗ nào?” Kết quả suy nghĩ của Lang Trạm rất đúng, đúng lúc tuyển chọn thái tử phi, nhân cơ hội này cho Nguyễn Anh tham gia, đến lúc đó chàng liền cắn chặt Nguyễn Anh, không buông nàng ra, xem ai dám phản đối!
Nguyễn Anh trong lòng tắc nghẽn, chỗ nào cũng không thích hợp, vào lúc quan trọng như thế này, tuyệt đối không được tùy tiện với người khác, mà Vĩnh Dương Đế vừa ý ai cũng sẽ không vừa ý nàng, nàng nếu không hiểu chuyện cứ tiến lại gần, vậy chính là tìm đến cái chết rồi.
Khó xử chính là lời này không thể nói rõ, nàng đành phải lấy xuất thân của mình ra để nói, “dân nữ xuất thân thấp kém, vốn không phù hợp với yêu cầu tham gia tuyển chọn thái tử phi.”
Lang Trạm lắc đầu, “nàng là con gái của Tiêu tướng quân, thích hợp.”
“Nhưng nhà họ Nguyễn cũng chỉ là một hộ thương nhân bình thường.”
Thái tử tuyển phi, việc lớn cỡ nào, đến lúc đó không biết có chọn được người không, người tuyển chọn không thiếu được, người tham gia tuyển chọn chắc chắn cũng là nữ nhân cao quý, Tiêu tướng quân tuy chiến công oanh liệt không thể xem thường, nhưng người đã không còn nữa, nhà họ Nguyễn chung quy vẫn là thương nhân, càng miễn bàn bây giờ đã suy tàn đến nước này, vì thế tư cách tham gia tuyển chọn thái tử phi Nguyễn Anh không thể nói dối, nàng thật sự là không đủ tư cách.
“Vẫn mong điện hạ suy sét.” Nàng cúi đầu nói.
Hi vọng trong lòng Lang Trạm đã phát triển thành một thứ đồ vật to lớn, bị trận mưa gió này của Nguyễn Anh phá hủy, đã yếu ớt thoi thóp, “Nguyễn cô nương là vì thân phận mà cự tuyệt?”
Nguyễn Anh gạt đầu, cứ dùng lí do này, thực sự không tìm được lí do thích đáng, nhưng thấy Lang Trạm nhấc bước muốn rời đi, “trở ngại này, nàng đợi cô gia.”
“Hả?”
Lang Trạm đã đi xa.
Nguyễn Anh trung thực đứng đợi ở hoa uyển, chưa đến một khắc sau, Lang Trạm dẫn một đoàn người đi đến, người dẫn đầu là chàng sải bước đi đến, theo sau dường như là cung nhân bên cạnh Vĩnh Dương Đế.
Cho đến khi đi đến trước mặt, Nguyễn Anh mới xác định, bưng thánh chỉ của Minh Hoàng quả thật là cung nhân của Phụng Nguyên điện.
Cung nhân cao giọng nói: “Nguyễn Anh tiếp chỉ!”
Nguyễn Anh mơ hồ quỳ xuống, dóng tai lên nghe kĩ nội dung của thánh chỉ, nghe đến một nửa, da đầu bỗng nhiên ngứa ngáy, hận không thể trong chốc lát nhảy ra khỏi hoàng cung, sẽ không vào nữa.
Trong thánh chỉ nói Tiêu tướng quân à nữ anh hùng dũng cảm như vậy, lại nói đến sự qua đời đáng tiếc của Tiêu tướng quân, là đau buồn lớn cho cả nước, để an ủi hồn thiêng của người, đặc biệt đưa con gái của người nhập cung, được hoàng hậu nuôi dưỡng, đối đãi giống như là vật báu.
Nguyễn Anh cố gắng nghe hết, ngập ngừng phản ứng đều chậm trễ, qua một lúc mới biết cảm tạ lĩnh chỉ, cái này cũng không thể trách nàng, nếu thánh chỉ này đọc vào khi nàng còn nhỏ, hoặc có thể khiến người khác đồng tình và cảm thông, nhưng hôm nay đọc, nàng lại có nét mặt như vậy, không chừng người khác sẽ nghĩ như thế nào đây!
Lúc này nàng giống như một củ cải bị Lang Trạm nhổ ra từ trong đất đặt lên trên xe được người khác lựa chọn.
Nguyễn Anh trở nên phiền muộn, Lang Trạm ở bên cạnh nói một tiếng, “vấn đề thân phận như vậy đã giải quyết xong.”
Điểm tốt duy nhất của bản thánh chỉ này chính là lần nữa thần hóa Tiêu tướng quân, đồng thời đề cao hình tượng cá nhân của Nguyễn Anh, sau cùng lại dùng hoàng hậu mặc cho Nguyễn Anh một chiếc áo choàng cao quý, sau này sợ là không ai có thể nói nàng là con gái của thương nhân, như vậy có thể đủ để tham gia tuyển chọn thái tử phi.
Lang Trạm đúng là hao tổn tâm sức.
Nguyễn Anh thầm nghiến răng, “điện hạ làm thế nào để nghĩ ra cách này?”
Lang Trạm cho là nàng hài lòng, nhếch nhếch mày, đáp một tiếng, “rất dễ, từ thủ hạ của Tiêu tướng quân.”
“Bệ hạ đã đồng ý rồi?”
Lang Trạm: “Đối với việc của Tiêu tướng quân, phụ hoàng xưa nay vẫn cầu được ước thấy, Nguyễn … …” Bỗng nhiên nhớ lại gì đó, nét mặt trở nên khó coi, chàng lại gần mấy bước, “tuyệt đối không được để người khác biết được nàng giống với Tiêu tướng quân.”
Thần sắc Nguyễn Anh lại thay đổi, “điện hạ yên tâm, dân nữ sẽ cẩn thận, lúc này nên cảnh giác.”
“Vậy thì tốt.”
Lang Trạm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Anh cân nhắc lùi về phía sau mấy bước, nàng thực sự không muốn tham gia tuyển chọn thái tử phi gì đó, bèn tìm một lí do, “đủ thân phận thì tốt rồi, nhưng gần đây dân nữ phải cùng thái hậu xuất cung một chuyến, sợ là không kịp rồi.”
“Xuất cung?” Lang Trạm híp mắt lại, Nguyễn Anh gật gật đầu, ánh mắt nhảy loạn, dáng vẻ này chứng tỏ trong lòng có mưu đồ, chàng trước hết định thần, “lúc nào?”
Nguyễn Anh: “Vẫn chưa định.”
“Không có gì trở ngại, cô gia không sợ, ngày mai cô gia sẽ ra lệnh cho lễ bộ bắt khai tuyển, cô gia đưa nàng đến lễ bộ ghi danh trước.”
Lời nói vội vàng không thể nhẫn nại, động tác thần thái vẫn vô cùng đứng đắn, Nguyễn Anh liếc mắt nhìn qua, trong lòng vô cùng nôn nóng, nàng còn muốn tìm lí do thứ ba, nghĩ lui nghĩ tới chỉ còn một điều, “dân nữ đói rồi.”
Hơn nữa, hôm qua chính vì việc lập thái tử phi, Vĩnh Dương Đế cùng với Trịnh hoàng hậu mới tranh chấp, một lời không đúng liền vung tay, không biết hai người vừa ý ai, nàng cũng biết tránh xa ra mới là hành động sáng suốt, nhưng nghe ý tứ của điện hạ, giống với việc đem nàng từ trong một góc lấy ra đặt trước mắt Vĩnh Dương Đế, nàng không muốn chịu trận, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, “điện hạ, cái này sợ là không thich hợp.”
“Không thích hợp chỗ nào?” Kết quả suy nghĩ của Lang Trạm rất đúng, đúng lúc tuyển chọn thái tử phi, nhân cơ hội này cho Nguyễn Anh tham gia, đến lúc đó chàng liền cắn chặt Nguyễn Anh, không buông nàng ra, xem ai dám phản đối!
Nguyễn Anh trong lòng tắc nghẽn, chỗ nào cũng không thích hợp, vào lúc quan trọng như thế này, tuyệt đối không được tùy tiện với người khác, mà Vĩnh Dương Đế vừa ý ai cũng sẽ không vừa ý nàng, nàng nếu không hiểu chuyện cứ tiến lại gần, vậy chính là tìm đến cái chết rồi.
Khó xử chính là lời này không thể nói rõ, nàng đành phải lấy xuất thân của mình ra để nói, “dân nữ xuất thân thấp kém, vốn không phù hợp với yêu cầu tham gia tuyển chọn thái tử phi.”
Lang Trạm lắc đầu, “nàng là con gái của Tiêu tướng quân, thích hợp.”
“Nhưng nhà họ Nguyễn cũng chỉ là một hộ thương nhân bình thường.”
Thái tử tuyển phi, việc lớn cỡ nào, đến lúc đó không biết có chọn được người không, người tuyển chọn không thiếu được, người tham gia tuyển chọn chắc chắn cũng là nữ nhân cao quý, Tiêu tướng quân tuy chiến công oanh liệt không thể xem thường, nhưng người đã không còn nữa, nhà họ Nguyễn chung quy vẫn là thương nhân, càng miễn bàn bây giờ đã suy tàn đến nước này, vì thế tư cách tham gia tuyển chọn thái tử phi Nguyễn Anh không thể nói dối, nàng thật sự là không đủ tư cách.
“Vẫn mong điện hạ suy sét.” Nàng cúi đầu nói.
Hi vọng trong lòng Lang Trạm đã phát triển thành một thứ đồ vật to lớn, bị trận mưa gió này của Nguyễn Anh phá hủy, đã yếu ớt thoi thóp, “Nguyễn cô nương là vì thân phận mà cự tuyệt?”
Nguyễn Anh gạt đầu, cứ dùng lí do này, thực sự không tìm được lí do thích đáng, nhưng thấy Lang Trạm nhấc bước muốn rời đi, “trở ngại này, nàng đợi cô gia.”
“Hả?”
Lang Trạm đã đi xa.
Nguyễn Anh trung thực đứng đợi ở hoa uyển, chưa đến một khắc sau, Lang Trạm dẫn một đoàn người đi đến, người dẫn đầu là chàng sải bước đi đến, theo sau dường như là cung nhân bên cạnh Vĩnh Dương Đế.
Cho đến khi đi đến trước mặt, Nguyễn Anh mới xác định, bưng thánh chỉ của Minh Hoàng quả thật là cung nhân của Phụng Nguyên điện.
Cung nhân cao giọng nói: “Nguyễn Anh tiếp chỉ!”
Nguyễn Anh mơ hồ quỳ xuống, dóng tai lên nghe kĩ nội dung của thánh chỉ, nghe đến một nửa, da đầu bỗng nhiên ngứa ngáy, hận không thể trong chốc lát nhảy ra khỏi hoàng cung, sẽ không vào nữa.
Trong thánh chỉ nói Tiêu tướng quân à nữ anh hùng dũng cảm như vậy, lại nói đến sự qua đời đáng tiếc của Tiêu tướng quân, là đau buồn lớn cho cả nước, để an ủi hồn thiêng của người, đặc biệt đưa con gái của người nhập cung, được hoàng hậu nuôi dưỡng, đối đãi giống như là vật báu.
Nguyễn Anh cố gắng nghe hết, ngập ngừng phản ứng đều chậm trễ, qua một lúc mới biết cảm tạ lĩnh chỉ, cái này cũng không thể trách nàng, nếu thánh chỉ này đọc vào khi nàng còn nhỏ, hoặc có thể khiến người khác đồng tình và cảm thông, nhưng hôm nay đọc, nàng lại có nét mặt như vậy, không chừng người khác sẽ nghĩ như thế nào đây!
Lúc này nàng giống như một củ cải bị Lang Trạm nhổ ra từ trong đất đặt lên trên xe được người khác lựa chọn.
Nguyễn Anh trở nên phiền muộn, Lang Trạm ở bên cạnh nói một tiếng, “vấn đề thân phận như vậy đã giải quyết xong.”
Điểm tốt duy nhất của bản thánh chỉ này chính là lần nữa thần hóa Tiêu tướng quân, đồng thời đề cao hình tượng cá nhân của Nguyễn Anh, sau cùng lại dùng hoàng hậu mặc cho Nguyễn Anh một chiếc áo choàng cao quý, sau này sợ là không ai có thể nói nàng là con gái của thương nhân, như vậy có thể đủ để tham gia tuyển chọn thái tử phi.
Lang Trạm đúng là hao tổn tâm sức.
Nguyễn Anh thầm nghiến răng, “điện hạ làm thế nào để nghĩ ra cách này?”
Lang Trạm cho là nàng hài lòng, nhếch nhếch mày, đáp một tiếng, “rất dễ, từ thủ hạ của Tiêu tướng quân.”
“Bệ hạ đã đồng ý rồi?”
Lang Trạm: “Đối với việc của Tiêu tướng quân, phụ hoàng xưa nay vẫn cầu được ước thấy, Nguyễn … …” Bỗng nhiên nhớ lại gì đó, nét mặt trở nên khó coi, chàng lại gần mấy bước, “tuyệt đối không được để người khác biết được nàng giống với Tiêu tướng quân.”
Thần sắc Nguyễn Anh lại thay đổi, “điện hạ yên tâm, dân nữ sẽ cẩn thận, lúc này nên cảnh giác.”
“Vậy thì tốt.”
Lang Trạm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Anh cân nhắc lùi về phía sau mấy bước, nàng thực sự không muốn tham gia tuyển chọn thái tử phi gì đó, bèn tìm một lí do, “đủ thân phận thì tốt rồi, nhưng gần đây dân nữ phải cùng thái hậu xuất cung một chuyến, sợ là không kịp rồi.”
“Xuất cung?” Lang Trạm híp mắt lại, Nguyễn Anh gật gật đầu, ánh mắt nhảy loạn, dáng vẻ này chứng tỏ trong lòng có mưu đồ, chàng trước hết định thần, “lúc nào?”
Nguyễn Anh: “Vẫn chưa định.”
“Không có gì trở ngại, cô gia không sợ, ngày mai cô gia sẽ ra lệnh cho lễ bộ bắt khai tuyển, cô gia đưa nàng đến lễ bộ ghi danh trước.”
Lời nói vội vàng không thể nhẫn nại, động tác thần thái vẫn vô cùng đứng đắn, Nguyễn Anh liếc mắt nhìn qua, trong lòng vô cùng nôn nóng, nàng còn muốn tìm lí do thứ ba, nghĩ lui nghĩ tới chỉ còn một điều, “dân nữ đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.