Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
Chương 3: Tôi trùng tên với 1 em chó
Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
20/10/2023
10.
Hứa Vãn và Khương Nhu thời trung học rất thân với nhau. Thân đến mức khó hiểu.
Có lẽ vì Khương Nhu luôn xếp thứ 20 từ dưới đếm lên, Hứa Vãn xếp thứ 19 từ dưới đếm lên, duyên phận kỳ diệu. Sau đó hai cô gái có số điểm kém muốn chết kết thành đôi với nhau, lại còn có tình đồng cảm, thưởng thức lẫn nhau.
Khi đó Khương Nhu đang học khiêu vũ, Hứa Vãn học vẽ tranh, khi mọi người đang học tiết tự học buổi tối thì hai người hẹn nhau cùng đến phòng tập. Hai người cứ đi tới đi lui mãi thì hình thành tình bạn từ thời mặc quần thủng đáy.
Chỉ có điều tính cách hai người như hai thái cực. Một người vô tư, cởi mở khủng khiếp. Một người thẹn thùng, nhát gan vô cùng.
Ví dụ như Hứa Vãn thích lớp trưởng đeo kính kia không phải ngày một ngày hai, nhưng mãi đến khi tốt nghiệp vẫn là kiểu từ xa nhìn lén chứ không hề tiến triển.
Khương Nhu nhìn không nổi, có một ngày phát hiện Hứa Vãn ngày nào cũng viết thư tình, cô liền ép Hứa Vãn đưa thư tình cho lớp trưởng. “Mày ở đây viết mà không gửi cho cậu ta, viết tới thiên hoang địa lão cậu ta cũng không biết.”
Cô thật sự nhìn mà sốt ruột thay, kết quả con nhóc hèn nhát này nói, “Tao viết đâu phải cho cậu ấy xem, nếu cậu ấy thích tao thì sẽ cảm giác được.”
???
Logic gì thế này?
“Cảm giác được cái gì! Mày không thấy đóa hoa trắng bé nhỏ Thiên Thiên ngày nào cũng đi hỏi lớp trưởng đề toán hả?” Khương Nhu hận rèn sắt không thành thép.
“Đó… mày học hỏi đi, mày hiểu toán không? Không hiểu thì cầm đi hỏi!” Khương Nhu nói, ánh mắt ám chỉ phía Tống Nham.
“Như vậy không… không ổn đâu.” Hứa Vãn thu hồi tầm mắt, đầu vùi xuống càng thấp, “Hơn nữa có hỏi tao nghe giảng cũng không hiểu…” Cô ngượng, ngượng muốn chết.
“Mày ngốc thật hả? Không phải để mày nghe hiểu, nghe không hiểu thì hỏi tiếp.” Đúng là hoàng đế không vội thái giám vội.
“Cậu ấy có nghĩ tao ngu ngốc quá không?” Hứa Vãn gục đầu.
“Mày vốn đã ngốc rồi.” Khương Nhu cười cô.
Cô vừa tức vừa sốt ruột, nghẹn đỏ mặt.
Thôi thôi.
Hai người nhìn nhau cười phá lên.
“Mày nói tao, mày theo đuổi Lý Tầm kia cả trường đều biết, kết quả cậu ta vứt mày qua một bên, sao mày vẫn còn theo quấy rầy cậu ta, mày không thấy mất mặt hả?” Hứa Vãn cười hỏi cô.
Khương Nhu nghe Hứa Vãn nhắc tới Lý Tầm thì ỉu xìu. Cô ngồi trên ghế, gác chân lên bàn, ngửa mặt lên trời thở dài.
“Mày không hiểu hiểu đâu, cậu ta quái dị lắm, 36 kế tình yêu cậu ta không ăn kế nào. Mất mặt cái gì, tao thanh minh chút, là cậu ta theo đuổi tao trước.”
“Cậu ta theo đuổi mày lúc nào? Mày đi qua cửa lớp cậu ta nhiều lần như vậy, đi WC mà phải chạy tới đau lưng. Sao tao chưa từng thấy cậu ta trước cửa lớp mình lần nào?”
Khương Nhu chết trân.
“Haizz, mày không hiểu, nhóc con à, tao đối với cậu ta không phải là kiểu mày thích Tống Nham. Tao là…”
Khương Nhu không thể giải thích tại sao, cô luôn cảm thấy cô đối với cậu ta đặc biệt, cụ thể đặc biệt thế nào thì cô không rõ lắm.
“Vậy là loại nào?” Hứa Vãn lại hỏi.
“Thì…” Khương Nhu suy nghĩ, “Cậu ấy là một đứa bé, nhỏ hơn tao, tao thích cậu ta làm gì chứ. Quá lắm thì coi như tao tình thương thánh mẫu tràn lan, quan tâm chăm sóc bạn nhỏ thôi.”
Ha ha ha. Trong lớp học, hai cô gái cười ngả nghiêng ngã ngữa. Đúng lúc đó, một chiếc áo sơ mi trắng lướt qua cửa lớp họ.
Thiếu niên đè thấp vành mũ, mặt xanh mét. Cậu đeo tai nghe, mắt nhìn thẳng, đi về phía trước, không màng đến vẻ ngạc nhiên của những người xung quanh khi cậu xuất hiện ở hành lang khối 12.
Trong sự chú ý của toàn bộ bạn học trên hành lang, cậu đút hai tay túi quần, chậm rãi bước xuống cầu thang. Câu nói “tình thương thánh mẫu tràn lan, quan tâm chăm sóc bạn nhỏ” cứ lởn vởn trong tâm trí cậu.
Ngày hôm đó cậu trốn học.
Cậu thấy phiền lòng.
Nhất là khi mẹ cậu điện thoại đến bảo cậu quay về ký tên. Ký tên cái gì cậu không hỏi.
Sau đó cậu mới nghe ông nội nói, cha mẹ đã mua biệt thự ở những thành phố khác nhau, công ty cũng chia thành vài công ty riêng, quản lý riêng, cậu cảm thấy buồn cười. Một doanh nhân, mộtnngười phụ nữ mạnh mẽ, ly hôn có thể phân chia lợi ích rõ ràng như vậy, duy chỉ có một thứ không phân chia rõ ràng chính là cậu. Theo tính cách của họ, hẳn là ký thỏa thuận gì đó, ví dụ như cuối tuần lẻ về nhà bố, cuối tuần chẵn đến nhà mẹ. Hay là trung học mẹ quản lý, đại học bố quản lý, nếu học cao học thì luân phiên.
Nực cười!
Càng buồn cười hơn là, ngôi biệt thự từng một nhà ba người ở, cha mẹ bảo cậu về ký tên, biệt thự đứng tên cậu.
Tại sao cậu lại phải ký?
Nơi đã từng cùng nhau chung sống, giờ để cậu sống một mình, họ không cảm thấy tàn nhẫn sao?
Không, họ chỉ có lợi ích và công bằng.
Nhưng họ có công bằng với cậu?
Cậu không đi đâu cả, cậu ở nhà ông nội, những thứ kia cậu không muốn nhìn thấy một thứ nào.
11.
Hôm nay Hứa Vãn hoàn thành công việc sớm. Xong việc cô bắt đầu ở khách sạn thử váy mới. Cô đã mua mấy chiếc váy hơn 10.000 tệ, tiêu mấy tháng tiền lương mà mắt không chớp. Mặc váy, soi qua soi lại trước gương chục lần, chụp ảnh gửi Khương Nhu. Khương Nhu không trả lời cho cô biết váy nào đẹp, cuối cùng cô đành chọn một chiếc váy màu xanh nhạt tương đối kín đáo, không lộ vai không lộ eo.
Từ nhỏ Tống Nham đã là “con nhà người ta”, thành tích học tập tốt, giao tiếp tốt, có thể trò chuyện với bất kỳ ai, đi đến đâu cũng có những cô bé bị anh thu hút, đàn ông như anh luôn làm người ta thấy có khoảng cách.
Cô lo mặc quá lộ thì anh sẽ cảm thấy không phù hợp. Cô ngồi ở bàn trang điểm, vẽ đi vẽ lại lông mày, có lẽ vì hồi hộp nên hôm nay vẽ không thuận tay. Trang điểm xong, cô cầm di động nhìn giờ, cảm thấy thời gian này thật tra tấn người ta, chờ đợi luôn gây cảm giác thấp thỏm, rối rắm.
Trong lúc đợi, cô nghĩ hàng chục câu mở đầu, thậm chí còn nghĩ ra vô số phương thức bày tỏ của Tống Nham, cũng nghĩ ra cách đáp lại tương ứng.
Đồng ý ngay thì có bị anh xem thường không?
Đồng ý quá uyển chuyển thì anh có hiểu được tình cảm của mình không?
Chết tiệt…
Thời khắc mấu chốt thì cao thủ tình trường Khương Nhu lại mất liên lạc?
Bây giờ cô không có quân sư, hoảng loạn, tay chân thừa thãi. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những người bạn trai trước đây của Khương Nhu không thể chấp nhận công việc của cô ấy, lúc quan trọng không thể liên lạc được với cô, một người bạn thân như cô còn muốn nghẹt thở. Bây giờ cô rất căng thẳng.
“Đing… đong…” Chuông cửa vang lên.
Cô bắn khỏi ghế ngồi.
Anh ấy đến!
Chuông cửa lại vang lên lần nữa rồi ngừng.
Là anh ấy!
Hứa Vãn nhanh chóng ra mở cửa, vừa ra đến cửa thì thấy quên vé xem ca nhạc, cô vỗ nhẹ đầu mình, quay lại lấy vé.
Trước khi mở cửa, cô nhìn vào gương lần cuối, kiểm tra lớp trang điểm của mình rồi chậm rãi mở cửa.
Vừa mở cửa, một bóng người giày da đồ vest, cao to đẹp trai đập vào mắt cô.
Tống Nham nở nụ cười với người mở cửa, nụ cười như ánh nắng chói chang làm tim cô đập nhanh hơn.
“Lâu thế chưa mở cửa, tôi còn tưởng cô ngủ.” Giọng anh mang ý đùa.
“Không, tôi… tôi không nghe thấy.” Hứa Vãn căng thẳng, nói lắp bắp.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ chàng trai tỏa nắng thời trung học hiện giờ đã biến thành một người đàn ông trưởng thành, tuấn tú sẽ có một ngày đứng trước cửa phòng mình, mỉm cười với mình.
Nụ cười này giống như xóa tan 8-9 năm yêu thầm chua xót của cô, chỉ còn lại những viên kẹo ngọt.
“Sao vẫn lơ ngơ vậy ~” Anh giơ tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô, “Cô không quên vé xem ca nhạc đấy chứ?”
Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi bị anh chạm vào thế này. “Không có quên!”. Cô bối rối mở túi xách ra.
Vì quá căng thẳng nên cô làm rơi cả son môi ra ngoài, cô ngồi xổm xuống nhặt. Kết quả tay vừa chạm vào thỏi son thì có một bàn tay to lớn khác đã đi trước một bước cầm lấy.
Cô ngước lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Trong khoảnh khắc, cô đột nhiên có cảm giác muốn hôn anh. Cô yêu thảm người đàn ông này.
Kết quả anh đứng lên trước, tránh ánh mắt cô.
Hứa Vãn liếm liếm môi, cũng đứng lên.
“Sao vụng về vậy?” Tống Nham đưa thỏi son cho
cô.
Hứa Vãn đỏ mặt, không biết nên nói gì, da đầu tê dại. Cô đành đưa vé vào cửa cho anh. “Vé đây.” Cô đưa cho anh bằng cả hai tay.
Tống Nham hơi khựng lại, nhận hai tấm vé, cười nói: “Thật tốt quá! Vé vào cửa khó tìm vậy mà cô vẫn tìm được, đúng là tôi tìm đúng người.”
“Cũng không quá khó.” Hứa Vãn cúi đầu thẹn thùng không dám nhìn anh. Cô nghĩ lát nữa đi cùng nên nắm tay anh, hay là đợi anh nắm tay mình, cô lóng ngóng không biết nên để tay đi đâu.
“Hôm nay cảm ơn cô. Tôi còn có việc, hai ngày nữa tôi sẽ mời cô đi ăn!” Tống Nham cầm vé vào cổng buổi biểu diễn, chỉ chỉ với cô.
??
Là ý gì?
Hứa Vãn ngẩng phắt lên nhìn anh, cảm giác như bị đánh mạnh một đòn.
“Tôi với bạn gái cãi nhau, cô ấy chạy đến đây, nhất quyết đòi xem ca nhạc, tôi đang to cả đầu không biết làm thế nào, nếu không nhờ có cô thì chẳng biết ra sao. Con gái sao mà… điên cuồng vậy…”
Tống Nham còn đang nói gì đó, Hứa Vãn không nghe lọt một chữ nào. Cô cứng người đứng đó, toàn thân lạnh toát.
“Phải rồi, hôm nay cô cũng có hẹn sao? Rất đẹp."
Tống Nham lúc này mới chú ý đến hôm nay cô khác lạ, cực kỳ xinh đẹp.
“Ừ.” Hứa Vãn không biết trả lời anh thế nào, chỉ muốn tiễn anh đi ngay, cô sợ mình không kiềm chế được bật khóc.
Cô cắn chặt môi, cố gắng khiến mình không quá thảm hại.
“Vậy tôi đi trước, chúc cô hẹn hò vui vẻ nhé!”
Tống Nham tạm biệt, sau đó cầm vé rời đi.
Hứa Vãn đứng ngây người một chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng anh đi xa, lúc này mới nhìn thấy anh đang cầm bó hoa. Bó hoa hồng đẹp đẽ như đang cười nhạo cô.
Thì ra anh ta nói muốn hai vé xem ca nhạc là ý này, thì ra người anh ta muốn xem cùng không phải là cô, thì ra hai ngày nay anh ta đột nhiên nhiệt tình với mình chỉ vì mình giúp anh ta mua được vé để dỗ dành bạn gái…
Thì ra, anh ta đã có bạn gái. Chỉ có mình cô như kẻ ngốc.
Cô nhớ đến lời Khương Nhu nói, “Nếu có ngày cậu ta đưa thiệp mời đám cưới, có phải mày cũng đi góp tiền mừng không?”
Cô chính là người như vậy, nhưng sao lại buồn đến thế… Nỗi chua xót trào dâng trong lòng, cô quay lưng, chưa kịp mở cửa phòng đã òa lên khóc…
12.
“Cái váy ngắn lộ eo trễ vai màu tím đó. Mày cần tao dạy sao? Ăn mặc bảo thủ như vậy, mày đi tàu điện ngầm à…”
Nửa giờ sau Khương Nhu đến
nơi tín hiệu tốt hơn, mở điện thoại nhận được tin nhắn wechat oanh tạc của Hứa Vãn cách đó nửa giờ.
Cô nàng này đúng là muốn bỏ vốn gốc đi tóm lấy người trong mộng.
Khương Nhu đã nói, nếu hạ vốn gốc thì phải một kích tất trúng, nếu không thì không lấy lại vốn nổi. Nào ngờ tin nhắn gửi đi không ai trả lời.
Thôi, người ta giờ đang anh anh em em, làm gì có thời gian mà nhắn lại. Khương Nhu tắt điện thoại, ngồi trên xe buýt xem lại ảnh hôm nay mình chụp. Xem như hài lòng.
Cô lại mở điện thoại ra xem mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của mấy ngày qua vì mất tín hiệu mà không nhận được. Đúng lúc này xe buýt phanh
gấp, đầu Khương Nhu đụng vào lưng ghế trước. Cô đụng đau nổi đom đóm mắt, ngẩng lên nhìn thấy trên đường núi có một đống đất đá. Hành
khách phàn nàn ồn ào, tài xế ngừng xe ven đường, bảo mọi người xuống xe đợi, anh ta liên lạc với bên giao thông để dọn sạch đá.
Mọi người đành phải xuống xe, tìm chỗ đất trống bên đường nghỉ ngơi. Khương Nhu tìm một hòn đá, ngồi xuống đọc tin nhắn cho đỡ chán.
Cô nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ số máy bàn từ Giang thành, không có ghi chú, số lạ. Vốn định xóa đi nhưng giây cuối cùng, ma xui quỷ khiến cô
gọi đi.
Chuông reo mấy lần không có người nhấc máy, cô vừa định cúp máy thì lại có tín hiệu kết nối.
“Tiểu Lưu, cô nghe điện thoại.” Lý Tầm vừa điều
trị cho một bệnh nhân xong thì nghe điện thoại bàn reo, các y tá đều đang bận, không ai muốn nghe điện thoại. Anh ngẩn người một lúc rồi nói Lưu Văn đang giúp anh chỉnh trang quần áo đến nghe điện thoại.
“Vâng.” Lưu Vãn hơi bất đắc dĩ.
Điện thoại gọi đến đôi khi là người bệnh hẹn lịch khám, nhưng y tá thường không muốn nghe điện thoại đến đặt lịch. Thường là họ sắp xếp thời gian của bác sĩ, bệnh nhân xong rồi mới điện thoại cho
bệnh nhân báo ngày hẹn. Nếu bệnh nhân nào cũng muốn thuận tiện thời gian cho mình thì có lúc bác sĩ sẽ quá bận rộn, cùng lúc xuất hiện vài
chục người hẹn trước, có đôi khi lại chỉ có vài người. Bác sĩ y tá đều vất vả.
Lưu Văn còn đeo găng tay, trên găng tay dính máu nên cô không nhấc máy mà ấn loa ngoài:
“Alo…”
“Xin chào, tôi thấy trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ.” Khương Nhu mới xuống xe, trải qua một đoạn đường quanh co ngoằn ngoèo nên còn choáng váng, giọng không rõ ràng lắm.
“Khi nào? Chúng tôi không có gọi điện thoại, cô gọi nhầm số.” Lưu Văn buột miệng.
“Ừm… tôi tên Khương Nhu, thật sự không có gọi sao?” Khương Nhu cũng bối rối, ngẫm lại đây là máy bàn, có thể là do người khác gọi nên người này không biết.
“Không có.” Giọng Lưu Vãn không tốt lắm. Dĩ nhiên cô biết Khương Nhu là ai, chính là người không nghe lời dặn bác sĩ, luôn gây rắc rối cho
bác sĩ Lý.
“Vậy à, tôi xin lỗi.” Khương Nhu cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi, cô đi loanh quanh vài vòng, đội cứu hộ chưa đến, cô không đi được, cũng không biết ở đây chờ đến bao lâu.
Trong bệnh viện.
Lý Tầm vừa nghe đã nhận ra giọng cô. Rất nhiều ngày không gặp, lạ lùng là anh vẫn có thể nhận ra giọng cô ngay lập tức. Động tác trên tay anh
chậm lại, lắng nghe cô với Lưu Văn nói chuyện.
Nào ngờ Lưu Văn bảo gọi nhầm số, anh cau mày.
Điện thoại cúp máy, anh dừng lại. Lưu Văn đi đến giúp anh.
Đột nhiên anh hỏi: “Vừa rồi ai gọi điện thoại?” Hỏi thật thản nhiên, như thể hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
Lưu Văn ngạc nhiên, sao bác sĩ Lý còn quan tâm đến điện thoại?
“Một người gọi nhầm số.” Lưu Văn nói xong lại giúp anh khử trùng dụng cụ. Trong lòng nghĩ bác sĩ Lý hôm nay rất lạ, anh có khi nào để ý đến điện
thoại, bảo cô nghe máy, còn hỏi ai gọi đến.
Lý Tầm mặt không đổi sắc, tiếp nhận dụng cụ cô đưa sang, lại thuận miệng hỏi một câu: “Có nói là ai không?”
??!!
Lưu Văn càng khó hiểu, đành phải ngẫm nghĩ lại tên cô gái trong điện thoại nói.
“Hình như tên Khương Nhu.”
Động tác Lý Tầm khựng lại, nghiêng mặt nhìn Lưu Văn trong một giây, thu hồi tầm mắt, tiếp tục thực hiện điều trị.
“Không phải đó là người bệnh tuần trước các cô gọi điện mà không liên lạc được sao?”
Anh hỏi bình thản đến nỗi Lưu Văn không nghe ra vấn đề gì, cô bắt đầu nghĩ lại, sau đó ra vẻ bừng tỉnh - tuần trước cô gọi cho từng bệnh nhân hẹn
trước thời gian điều trị tiếp theo, người tên Khương Nhu kia đúng là gọi nhiều lần không liên lạc được. Vì quá đông bệnh nhân, hơn nữa y tá
cũng không quan tâm mấy đến việc không liên lạc được ai, cho nên đã quên mất việc này.
Lưu Văn ngượng ngùng, nói nhỏ, “Tôi quên mất, tuần trước tôi gọi điện thoại cho cô ấy. Trí nhớ này của tôi thật là. Bây giờ tôi gọi lại cho cô ấy?”
“…” Lý Tầm cũng không nói gì, vẫn tập trung điều trị.
Lưu Văn đứng đó không biết bác sĩ Lý có ý gì, cuối cùng cắn răng gọi lại cho Khương Nhu.
Không đến một phút, Lưu Vãn quay lại bên cạnh Lý Tầm, “Bác sĩ Lý, không liên lạc được với cô ấy, đường dây bận suốt.”
Lý Tầm dừng lại, thầm thở dài trong lòng. “Được rồi.”
Lòng trống rỗng.
Một lúc sau anh nói, “Hôm nay đừng bổ sung thêm số, tôi mệt.”
“Vâng.” Lưu Văn cảm giác anh hơi chán nản, không biết vì sao nên thận trọng đi vòng qua anh.
Sau đó việc này truyền trong phòng y tá, nói là bác sĩ Lý quan tâm quá mức đến một bệnh nhân.
“Có phải Khương Nhu là người quấn lấy bác sĩ Lý hôm trước không?”
“Đúng đó! Trời ạ! Bác sĩ Lý không có ý gì với cô ta chứ?”
“Không thể nào! Bệnh nhân như cô ta bác sĩ Lý khinh thường kết giao, bác sĩ Lý không phải người tùy tiện.”
“Đúng vậy. Bác sĩ Lý trẻ tuổi, có tài có sắc, lại dịu dàng. Không biết cô gái nào được hời đây?”
“Dịu dàng? Không phải chứ, bác sĩ Lý bình thường đối xử với mấy cô không phải lạnh gần chết sao?”
“Đúng đúng, giống tăng băng vạn năm.”
“Nếu ngày nào đó mà bác sĩ Lý cười với tôi chắc tôi chết mất.”
“Cô lại mê trai đi, thật ghen tị với mấy cô được ở chung phòng với bác sĩ Lý.”
“Đúng vậy, ngắm trai đẹp sẽ kéo dài tuổi thọ…”
Ha ha ha ha ha, một nhóm y tá trẻ khi rảnh rỗi, trà
dư tửu hậu thì đề tài bàn tán đều liên quan đến Lý Tầm khiến bác sĩ nam trong cả bệnh viện chịu nhiều đả kích. Mỗi lần Lý Tầm đi ngang qua
phòng y tá luôn là vẻ mặt vô cảm, dường như không có gì có thể khuấy động được lòng anh.
13.
Khương Nhu được sắp xếp tạm đến một khách sạn vào lúc 12 giờ đêm.
Vật vã cả ngày, cô kiệt sức, không muốn xem điện thoại. Vứt túi xách, cởi quần áo đi tắm.
Tắm xong ra ngoài thấy chị Thanh điện thoại muốn cháy máy. Cô cảm giác có chuyện vì chị Thanh chịu trách nhiệm kết nối cô với các công ty, nếu không có việc thì chị Thanh sẽ không gọi cho
cô.
Cô gọi lại.
“Alo… Dự án công viên rừng Trương Gia Giới không cần làm nữa.” Chị Thanh nói với giọng tức giận.
Dứt lời, hai người cùng im lặng.
“Em đã đi quay phim chụp ảnh rồi, không làm là ý
gì?” Khương Nhu tuy biết chị Thanh nói không cần làm tức là không cần làm thật. Nhưng cô vẫn muốn hỏi nguyên nhân.
“Em xem trên mạng đi. Hôm nay weibo của em lên hot search, con khốn Hương Hương đó lại giở trò quỷ.” Chị Thanh giận dữ.
Trên mạng?
Hai ngày nay Khương Nhu ở trong núi sâu chụp ảnh, không có tín hiệu, sáng 5 giờ dậy, tối 12 giờ ngủ, mệt không có thời gian lên mạng.
Cô mở máy tính kết nối vào wifi chập chờn của khách sạn, mở một bài đăng - “Blogger du lịch Hương Hương phản hồi việc sao chép video”.
Khương Nhu biết Hương Hương này, có hơn một
triệu fans, sao chép phong cách video của Khương Nhu.
Khương Nhu mở hot search xem thử thế nào, fans của Khương Nhu và fans của Hương Hương đang cãi nhau ầm ĩ xem là ai sao chép ai. Khương Nhu đau đầu. Cô chỉ muốn yên tĩnh làm một blogger du lịch, cho dù biết Hương Hương sao chép cũng không quan tâm. Bởi vì cô ta có sao chép thì cũng chỉ là sao chép phong cách và vài diễn giải về phong cảnh. Định nghĩa pháp luật về việc sao chép còn rất mơ hồ, huống chi là ngành công nghiệp video du lịch mới này, muốn phán xét việc sao chép hay không rất khó khăn. Nhưng nếu là fans cứng của Khương Nhu thì chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra ngay lập tức.
Khương Nhu cảm thấy không cần thiết phải tố cáo việc sao chép, cô không muốn phiền phức, cô vẫn luôn cảm thấy mọi việc nên để cho thời gian chứng minh, công lý tại lòng người. Thời gian đó cô để dành quay nhiều video hơn, sống cuộc đời của mình.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy video của Hương Hương khóc lóc giả vờ thảm thương đáp lại
những lên án đạo video thì cô vẫn choáng váng.
“Tôi cũng không biết tại sao thuyết minh của tôi với chị ấy lại giống nhau. Tôi không có xem video của chị ấy, thật sự giống nhau sao? Có ai nói cho tôi biết được không?”
Cô ta vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Video của chị ấy cũng giống phong cách của tôi sao? Tôi mệt quá. Hôm qua quay video đến 12 giờ đêm, cắt nối biên tập đến 3 giờ sáng. Xong lại thấy fans cãi nhau. Tôi xin mọi người đừng gây lớn chuyện, tôi không muốn gây rắc rối cho chị. Nếu chị ấy thích video của tôi, thỉnh thoảng trùng lặp tôi cũng không ngại. Chị có thể tha cho fans của tôi không? Họ đâu có ý gì xấu, họ chỉ muốn bảo vệ tôi…”
Khương Nhu không xem tiếp.
Hương Hương này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, một video khóc lóc giả khổ là xoay chuyển chiều hướng dư luận, bên dưới video tất cả đều mắng Khương Nhu.
“Mụ già, cách xa Hương Hương chúng tôi một chút đi.”
“Còn sao chép của Hương Hương chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
“Người xấu xí bày lắm trò. Ôm Hương Hương chúng ta.”
“Trời phải thu phục con chó sao chép bài của người khác này đi. Hương Hương không tha cho mày.”
“Chó đạo văn không bao giờ tìm được bạn trai.”
…
Khương Nhu nhìn bình luận, tức bể phổi.
Cô điện thoại cho chị Thanh.
“Chị Thanh, chị không đọc những gì trên mạng nói sao, cô ta copy em không phải chuyện ngày một ngày hai, tại sao dự án đang yên lành lại vì chuyện này mà ngừng lại?”
Chị Thanh là người hợp tác với cô bao lâu nay, biết rõ tính cách Khương Nhu, Hương Hương sao chép tác phẩm của cô cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
“Không phải chị ngừng dự án mà ban tổ chức cảm thấy bình luận trên mạng sẽ ảnh hưởng mức độ phổ biến của các video du lịch tiếp theo của em. Dư luận đang thiên về Hương Hương, ban tổ chức cân nhắc việc sử dụng video của Hương Hương để hưởng ké độ nóng tên tuổi, tốt cho hiệu quả tuyên truyền.” Chị Thanh nói xong, bất lực thở dài.
“Không phải chứ, ban tổ chức dựa vào dư luận mà đưa phán quyết cho em?”
Khương Nhu bị ngừng dự án không phải lần đầu. Đủ loại nguyên nhân, đủ loại lý do kỳ quái cô từng gặp. Đối phương bồi thường cho cô mấy ngàn chi phí đi lại, còn một tuần vất vả quay chụp, biên tập của cô thành phế thải, cô chỉ đành xem như video miễn phí phát đi. Blogger du lịch đôi khi thật bất lực.
Không nói đến tiền, không thể sinh hoạt bình thường. Nói đến tiền bạc thì du lịch thành nhiệm vụ, nỗ lực tìm ý tưởng, tìm kiếm những điểm hay ho, nổi bật, còn bị bên đối tác yêu cầu thêm quảng cáo vào, đẩy mạnh đặc sản địa phương, cứ sửa đi rồi sửa lại.
Cô từ ban đầu khó chịu, không chấp nhận được, đến nay đã thành thạo, cũng thoải mái hơn. Cho dù có bao nhiêu kinh nghiệm thì cô vẫn thấy uất ức vì sự giả dối, đổi trắng thay đen của dư luận dẫn đến việc mất đi dự án.
Chị Thanh an ủi cô hồi lâu, cuối cùng nói. “Đã nói với em từ lâu rồi, em không đi khiêu khích người khác thì người khác cũng khiêu khích em. Nhường nhịn không có nghĩa sẽ đổi lấy việc chung sống hòa bình.”
Cúp điện thoại, tâm trạng Khương Nhu vẫn rất tệ. Trong đầu cô cứ quẩn quanh câu nói của chị Thanh. Cô phải gặp Hương Hương kia.
Đột nhiên cô nhớ đến Lý Tầm. Ở thời điểm mong manh yếu ớt nhất, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Lý Tầm. Người ghét cô, phớt lờ cô, lạnh nhạt vô tình - Lý Tầm.
Thật quá đáng.
Cô muốn gọi cho anh, mặc dù cô không biết mình muốn nói gì với anh. Nhưng giờ đã là 1 giờ sáng, tìm anh cũng quá đột ngột. Cô nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra cớ đau răng để tìm anh.
Tìm được cớ rồi, cô hưng phấn mở điện thoại lướt đến danh bạ, kéo - kéo xuống - kéo mãi, cuối cùng sự thật không có số điện thoại Lý Tầm hắt cho cô một chậu nước lạnh.
14.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng đông, con đường lát đá xanh tỏa hơi lạnh dưới ánh sáng lờ mờ. Một chú chó ngốc va đầu vào gốc cây, đụng đến nổi đom đóm mắt, ngã ngửa xuống gốc cây.
Lý Tầm bất lực lắc đầu, ngồi xổm xuống đỡ nó lên. “Bảo mày chậm chút mà không nghe.”
Chú Corgi nhỏ chớp mắt, vốn giỏi diễn trò nên mắt đã ươn ướt, rên ư ử vùi đầu vào ngực anh, dụi chân vào người anh.
“Đừng… tao bị dị ứng lông chó.” Lý Tầm vội vàng nhấc nó ra xa hơn.
Chú chó lại vặn vẹo người không nghe lời, rên rỉ.
Anh không chịu nổi dáng vẻ chơi xấu này của nó. “Tiểu Khương.” Anh gọi tên nó, nhìn chằm chằm vào mắt nó, “Có thể ôm mày nhưng mày không được chui vào người tao, nhớ chưa?”
“Gaâuuu” Tiểu Khương gâu một tiếng đáp lại.
Lý Tầm bất đắc dĩ lại ôm nó vào lòng. Ban đầu nó còn ngoan ngoãn nhìn chủ nhân, không được mấy giây là lại chơi xấu, chui vào quần áo anh…
“Tiểu Khương!” Lý Tầm thả lỏng tay, thấp giọng cảnh cáo nó.
Nó lại không thèm bận tâm, nhảy khỏi vòng tay anh, kéo dây xích bỏ chạy. Lý Tầm muốn nắm dây xích lại thì nó tránh đi, không để anh kéo.
Lý Tầm dừng lại, nó lại đứng ở phía trước chờ, chờ anh đi tới thì lại chạy. Cứ thế sáng sớm tinh mơ, một người một chó thong thả một trước một
sau đi trong con hẻm nhỏ. Cảnh tượng này rất đẹp.
Lý Tầm đi theo phía sau cảm thấy rất bất lực, tính xấu quấn lấy anh khiến anh không có cách nào đối phó này giống ai?
Tiểu Khương vui vẻ chạy, cuối cùng đi đến một tứ hợp viện. Một bà cụ đang tưới hoa trước cửa. Tiểu Khương nghịch ngợm chạy đến trước mặt
bà, làm nũng quay quanh ống quần bà. Bà Trương ban đầu giật mình, khi nhìn kỹ thấy Tiểu Khương thì gương mặt hiền từ nở nụ cười. “Nhóc
con, có mình con sao?”
Bà Trương cười bảo nó đứng sang một bên đừng cản trở bà tưới cây, thế nhưng Tiểu Khương lại cố tình đứng dưới vòi nước, nhảy tới nhảy lui.
“Nhóc bướng, con còn quấy rầy bà tưới hoa thì bà tưới xong không cho con ăn.”
Chó ngốc dường như nghe hiểu lời bà nói, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bồn hoa, nghiêng đầu lấy lòng bà.
Bà Trương bất đắc dĩ mỉm cười, ngẩng lên thấy một chàng trai cao gầy đứng phía xa xa. Bà biết người thanh niên này, từ lúc bà ở Mỹ về đây thi thoảng sẽ gặp cậu ấy dẫn chó dạo ngõ hẻm cổ kính này. Tuy gặp nhiều lần nhưng hai bên hiếm khi chào hỏi, chàng trai này không thích nói chuyện, mỗi lần dẫn chó đến đây cũng chỉ nhìn từ xa, không đến gần. Ngược lại chú corgi nhỏ này lại nhiệt tình, không giống chủ nó.
Bà Trương nghe người ta nói người thanh niên này không sống ở đây, hình như đang tìm người, vì thế thỉnh thoảng mới đến đây nhưng không nói
lời nào, mọi người cũng chỉ suy đoán thế. Ngay cả cậu ấy là người ở đâu, làm gì, mọi người cũng không ai biết. Chính vì vẻ ngoài nổi bật nhưng lại quá lãnh đạm nên mọi người trong phố cổ khi rỗi
rảnh cũng hay bàn tán về cậu. Mọi người nói chàng trai trẻ này không giống con nhà bình
thường, tuy ăn mặc đơn giản nhưng tự thân toát lên vẻ cao quý. Hơn nữa tính cách bí ẩn nên những lời đồn đãi về cậu truyền khắp phố cổ.
Đứng hồi lâu, chú chó vẫn còn chạy quanh sân bà Trương, chàng trai cũng không có ý rời đi hay đến gần. Bà Trương không nghĩ nhiều, quay vào nhà lấy ít bánh quy cho chó con, suy nghĩ rồi nhìn cậu
hỏi, “Anh bạn trẻ, có thể cho nó ăn bánh quy dành cho chó con không?”
Lý Tầm đứng bên đó, bị bà hỏi đột ngột thì hơi mất tự nhiên, đáp khẽ: “Dạ được.”
Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện.
Bà Trương cảm thấy người thanh niên này cũng không khó hòa đồng như lời đồn nên cười nói với anh. “Vậy cháu chờ nhé, bà đút cho nó một ít.” Bà Trương nói rồi đem bánh quy đặt vào đĩa, để
dưới chân Tiểu Khương.
Tiểu Khương thấy bánh quy, mắt sáng lên, hưng phấn nhảy cẫng lên, xoắn xuýt bên cạnh bà Trương.
Lý Tầm thấy nó phấn khích quá, sợ nó vồ trúng bà cụ, anh lo lắng cau mày nhìn nó.
“Tiểu…” Anh muốn gọi tên nó cảnh cáo, lời ra đến miệng, anh bỗng nhớ ra gì đó, cắn răng nuốt xuống.
“Nó tên gì vậy, đáng yêu quá.” Bà Trương thấy anh muốn nói lại thôi, chủ động bắt chuyện. Bà Trương xưa nay nhân hậu, không hiểu sao nhìn thấy chàng trai này luôn trầm lặng rất đáng thương, không giống người xấu. Không biết sao
cậu ấy lại như vậy, nếu có chuyện gì bà có thể giúp được thì tốt quá.
Lý Tầm bị bà hỏi, anh nhìn bà, lại nhìn chú chó ngốc đang hớn hở, bất lực thở dài. “Tiểu Cẩu ạ.” Anh đáp.
“Ồ?” Bà Trương nghe câu trả lời này thì cười to, “Tiểu Cẩu cũng tốt, thông tục dễ hiểu, ai có thể đặt tên vậy cũng không tồi.”
“Tiểu Cẩu ~” Bà Trương thử gọi Tiểu Khương.
Tiểu Khương không có phản ứng, vẫn nhảy nhót tưng bừng.
“Tiểu Cẩu, lại đây.” Lý Tầm xấu hổ, muốn nó chạy qua đây.
Tiểu Khương??!!
Nó nhìn chủ nhân mình khó hiểu. Hình như không
phải gọi mình, nhưng ánh mắt chủ nhân lại như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
“Tiểu Cẩu, chủ con gọi con đó.” Bà Trương giúp anh gọi thêm một tiếng. Chú chó nhỏ vẫn không thèm để ý, bà cười ha hả nói với anh, “Chú nhóc
này đói bụng, không thèm đoái hoài gì tới chủ. Anh bạn trẻ, không chê phiền thì vào ngồi, chờ nó ăn xong rồi đi.”
Lý Tầm muốn nổi cáu. Tiểu Khương như cố tình chống đối anh, núp sau lưng bà cụ ăn bánh quy.
“Không cần ạ.” Lý Tầm nhẹ nhàng từ chối, hơi lúng túng.
“Vậy cháu lại ghế dài này ngồi đi.” Bà Trương nghĩ anh xấu hổ nên dời ghế trong sân ra ngoài, cười với anh, “Đừng hiểu lầm, bà sống ở đây lâu
rồi, bà có đứa cháu gái cũng luôn vắng nhà, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi các cháu thì vui thôi.”
Cháu gái ~ Lý Tầm do dự, ngập ngừng mấy giây mới trả lời, “Dạ được.”
Anh chậm rãi bước qua, ngồi xuống chiếc ghế cạnh tường. Anh bị bà cụ nhìn tay chân lóng ngóng.
“Cháu thì sao, có người thân ở đây sao? Thỉnh thoảng bà thấy cháu dắt chó đi dạo ở đây.” Bà Trương hiền lành hỏi.
Lý Tầm ngẩng đầu đối diện tầm mắt bà, lại cúi đầu nói khẽ. “Dạ có, trước kia có.”
Bà Trương nghe vậy thì sửng sốt, không rõ cậu nói trước kia có là ý gì, là người thân đã rời đi hay qua đời? Bà cũng không hỏi thêm, sợ gợi lên hồi ức làm đau lòng người trẻ tuổi.
“Xem ra là anh bạn trẻ đang hoài niệm, khu phố cổ này gần như không còn người trẻ tuổi, toàn đi ra ngoài sống, chỉ còn lại những ông bà già như
bà đây thôi.” Bà Trương cười nói.
“…” Lý Tầm cúi đầu không đáp. Anh nhớ đến vài chuyện, buồn buồn.
“Cháu xem bà già bà đây cũng không hiểu sở thích của mấy người trẻ, tiếc là cháu ngoại bà không ở đây, nếu con bé ở đây nó có thể dẫn cháu đi dạo, chơi này nọ. Bọn trẻ các cháu sẽ có chuyện để nói, để chơi cùng.” Bà Trương thấy
anh không tự nhiên, nghĩ thầm chàng trai này khá
nhút nhát, thật ra thì trông rất ngoan ngoãn. Bà nhớ tới cô cháu gái kiêu ngạo dăm ba ngày lại không thấy bóng người của mình, lắc đầu.
“Cô ấy… đi ra ngoài làm việc sao ạ?” Lý Tầm đột nhiên ngẩng lên hỏi bà Trương.
Bà bị anh hỏi sửng sốt, không hiểu sao tự dưng cậu ấy lại có hứng thú, dù sao thì cũng nhắc tới Khương Nhu nên bà cũng thuận miệng nhắc. “Có
lẽ vậy, không biết nó làm cái gì, luôn biến mất mười ngày nửa tháng không có tin tức, đúng là không làm cho người ta bớt lo mà.”
Lý Tầm nghe xong, muốn nói lại thôi. Đầu ngón tay trong túi véo véo nhau, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi, “Bà không lo lắng cho cô ấy sao? Cô ấy
đột ngột biến mất vài ngày vậy?” Hỏi xong thì thấy hối hận, hình như mình quá đường đột, vì vậy lại bổ sung, “Dù sao cô ấy cũng là con gái.”
“Ừm…” Bà Trương cảm thấy thanh niên này hơi kỳ lạ, rõ ràng vẻ mặt “người sống chớ gần”, sao tự dưng lại mở máy hát nói chuyện, lại hứng thú
với đề tài cháu gái mình như vậy, đành phải nói tiếp, “Con cháu lớn rồi, nó thích làm gì thì làm, không quản được, nhà nói nó không nghe, cũng không có bạn trai quản lý, người cứ như con ngựa hoang mất cương, không thể kiểm soát.”
Thật ra Lý Tầm còn muốn hỏi, cô có bạn trai không? Nhưng ngập ngừng hồi lâu vẫn thấy quá đường đột, cuối cùng bỏ cuộc.
Sau đó, Lý Tầm ôm Tiểu Khương lên, tạm biệt bà Trương, dẫm lên con đường đá xanh thong thả rời đi. Bà Trương đứng ở cổng nhìn cậu ôm chú chó nghịch ngợm với dáng vẻ dịu dàng, cảm thấy
cậu chắc chắn là cậu bé ngoan. Không biết cậu đã trải qua những gì, bề ngoài không giỏi ăn nói nhưng thật ra là một chàng trai hiền lành.
Bà Trương không biết, tâm tình người ôm chó đi càng lúc càng dâng cao hơn cả thái dương, càng lúc càng rạng rỡ, ngay cả khóe miệng cũng không kiềm chế được mà cong lên. Đơn giản chỉ vì câu
nói kia của bà, “Tuần sau con bé về.”
Cô sắp quay về sao? Lần đầu tiên sau khi cô biến mất còn biết được tin tức của cô, cảm xúc trong lòng anh phức tạp khó tả. Cô đã trở lại, cho dù sẽ
lại biến mất, cho dù là biến mất có thể vài ngày, có thể nửa tháng, nhưng dù sao cô cũng đã trở lại.
Cứ như thế, anh cảm thấy lòng mình dần dần tràn ngập niềm vui.
Hứa Vãn và Khương Nhu thời trung học rất thân với nhau. Thân đến mức khó hiểu.
Có lẽ vì Khương Nhu luôn xếp thứ 20 từ dưới đếm lên, Hứa Vãn xếp thứ 19 từ dưới đếm lên, duyên phận kỳ diệu. Sau đó hai cô gái có số điểm kém muốn chết kết thành đôi với nhau, lại còn có tình đồng cảm, thưởng thức lẫn nhau.
Khi đó Khương Nhu đang học khiêu vũ, Hứa Vãn học vẽ tranh, khi mọi người đang học tiết tự học buổi tối thì hai người hẹn nhau cùng đến phòng tập. Hai người cứ đi tới đi lui mãi thì hình thành tình bạn từ thời mặc quần thủng đáy.
Chỉ có điều tính cách hai người như hai thái cực. Một người vô tư, cởi mở khủng khiếp. Một người thẹn thùng, nhát gan vô cùng.
Ví dụ như Hứa Vãn thích lớp trưởng đeo kính kia không phải ngày một ngày hai, nhưng mãi đến khi tốt nghiệp vẫn là kiểu từ xa nhìn lén chứ không hề tiến triển.
Khương Nhu nhìn không nổi, có một ngày phát hiện Hứa Vãn ngày nào cũng viết thư tình, cô liền ép Hứa Vãn đưa thư tình cho lớp trưởng. “Mày ở đây viết mà không gửi cho cậu ta, viết tới thiên hoang địa lão cậu ta cũng không biết.”
Cô thật sự nhìn mà sốt ruột thay, kết quả con nhóc hèn nhát này nói, “Tao viết đâu phải cho cậu ấy xem, nếu cậu ấy thích tao thì sẽ cảm giác được.”
???
Logic gì thế này?
“Cảm giác được cái gì! Mày không thấy đóa hoa trắng bé nhỏ Thiên Thiên ngày nào cũng đi hỏi lớp trưởng đề toán hả?” Khương Nhu hận rèn sắt không thành thép.
“Đó… mày học hỏi đi, mày hiểu toán không? Không hiểu thì cầm đi hỏi!” Khương Nhu nói, ánh mắt ám chỉ phía Tống Nham.
“Như vậy không… không ổn đâu.” Hứa Vãn thu hồi tầm mắt, đầu vùi xuống càng thấp, “Hơn nữa có hỏi tao nghe giảng cũng không hiểu…” Cô ngượng, ngượng muốn chết.
“Mày ngốc thật hả? Không phải để mày nghe hiểu, nghe không hiểu thì hỏi tiếp.” Đúng là hoàng đế không vội thái giám vội.
“Cậu ấy có nghĩ tao ngu ngốc quá không?” Hứa Vãn gục đầu.
“Mày vốn đã ngốc rồi.” Khương Nhu cười cô.
Cô vừa tức vừa sốt ruột, nghẹn đỏ mặt.
Thôi thôi.
Hai người nhìn nhau cười phá lên.
“Mày nói tao, mày theo đuổi Lý Tầm kia cả trường đều biết, kết quả cậu ta vứt mày qua một bên, sao mày vẫn còn theo quấy rầy cậu ta, mày không thấy mất mặt hả?” Hứa Vãn cười hỏi cô.
Khương Nhu nghe Hứa Vãn nhắc tới Lý Tầm thì ỉu xìu. Cô ngồi trên ghế, gác chân lên bàn, ngửa mặt lên trời thở dài.
“Mày không hiểu hiểu đâu, cậu ta quái dị lắm, 36 kế tình yêu cậu ta không ăn kế nào. Mất mặt cái gì, tao thanh minh chút, là cậu ta theo đuổi tao trước.”
“Cậu ta theo đuổi mày lúc nào? Mày đi qua cửa lớp cậu ta nhiều lần như vậy, đi WC mà phải chạy tới đau lưng. Sao tao chưa từng thấy cậu ta trước cửa lớp mình lần nào?”
Khương Nhu chết trân.
“Haizz, mày không hiểu, nhóc con à, tao đối với cậu ta không phải là kiểu mày thích Tống Nham. Tao là…”
Khương Nhu không thể giải thích tại sao, cô luôn cảm thấy cô đối với cậu ta đặc biệt, cụ thể đặc biệt thế nào thì cô không rõ lắm.
“Vậy là loại nào?” Hứa Vãn lại hỏi.
“Thì…” Khương Nhu suy nghĩ, “Cậu ấy là một đứa bé, nhỏ hơn tao, tao thích cậu ta làm gì chứ. Quá lắm thì coi như tao tình thương thánh mẫu tràn lan, quan tâm chăm sóc bạn nhỏ thôi.”
Ha ha ha. Trong lớp học, hai cô gái cười ngả nghiêng ngã ngữa. Đúng lúc đó, một chiếc áo sơ mi trắng lướt qua cửa lớp họ.
Thiếu niên đè thấp vành mũ, mặt xanh mét. Cậu đeo tai nghe, mắt nhìn thẳng, đi về phía trước, không màng đến vẻ ngạc nhiên của những người xung quanh khi cậu xuất hiện ở hành lang khối 12.
Trong sự chú ý của toàn bộ bạn học trên hành lang, cậu đút hai tay túi quần, chậm rãi bước xuống cầu thang. Câu nói “tình thương thánh mẫu tràn lan, quan tâm chăm sóc bạn nhỏ” cứ lởn vởn trong tâm trí cậu.
Ngày hôm đó cậu trốn học.
Cậu thấy phiền lòng.
Nhất là khi mẹ cậu điện thoại đến bảo cậu quay về ký tên. Ký tên cái gì cậu không hỏi.
Sau đó cậu mới nghe ông nội nói, cha mẹ đã mua biệt thự ở những thành phố khác nhau, công ty cũng chia thành vài công ty riêng, quản lý riêng, cậu cảm thấy buồn cười. Một doanh nhân, mộtnngười phụ nữ mạnh mẽ, ly hôn có thể phân chia lợi ích rõ ràng như vậy, duy chỉ có một thứ không phân chia rõ ràng chính là cậu. Theo tính cách của họ, hẳn là ký thỏa thuận gì đó, ví dụ như cuối tuần lẻ về nhà bố, cuối tuần chẵn đến nhà mẹ. Hay là trung học mẹ quản lý, đại học bố quản lý, nếu học cao học thì luân phiên.
Nực cười!
Càng buồn cười hơn là, ngôi biệt thự từng một nhà ba người ở, cha mẹ bảo cậu về ký tên, biệt thự đứng tên cậu.
Tại sao cậu lại phải ký?
Nơi đã từng cùng nhau chung sống, giờ để cậu sống một mình, họ không cảm thấy tàn nhẫn sao?
Không, họ chỉ có lợi ích và công bằng.
Nhưng họ có công bằng với cậu?
Cậu không đi đâu cả, cậu ở nhà ông nội, những thứ kia cậu không muốn nhìn thấy một thứ nào.
11.
Hôm nay Hứa Vãn hoàn thành công việc sớm. Xong việc cô bắt đầu ở khách sạn thử váy mới. Cô đã mua mấy chiếc váy hơn 10.000 tệ, tiêu mấy tháng tiền lương mà mắt không chớp. Mặc váy, soi qua soi lại trước gương chục lần, chụp ảnh gửi Khương Nhu. Khương Nhu không trả lời cho cô biết váy nào đẹp, cuối cùng cô đành chọn một chiếc váy màu xanh nhạt tương đối kín đáo, không lộ vai không lộ eo.
Từ nhỏ Tống Nham đã là “con nhà người ta”, thành tích học tập tốt, giao tiếp tốt, có thể trò chuyện với bất kỳ ai, đi đến đâu cũng có những cô bé bị anh thu hút, đàn ông như anh luôn làm người ta thấy có khoảng cách.
Cô lo mặc quá lộ thì anh sẽ cảm thấy không phù hợp. Cô ngồi ở bàn trang điểm, vẽ đi vẽ lại lông mày, có lẽ vì hồi hộp nên hôm nay vẽ không thuận tay. Trang điểm xong, cô cầm di động nhìn giờ, cảm thấy thời gian này thật tra tấn người ta, chờ đợi luôn gây cảm giác thấp thỏm, rối rắm.
Trong lúc đợi, cô nghĩ hàng chục câu mở đầu, thậm chí còn nghĩ ra vô số phương thức bày tỏ của Tống Nham, cũng nghĩ ra cách đáp lại tương ứng.
Đồng ý ngay thì có bị anh xem thường không?
Đồng ý quá uyển chuyển thì anh có hiểu được tình cảm của mình không?
Chết tiệt…
Thời khắc mấu chốt thì cao thủ tình trường Khương Nhu lại mất liên lạc?
Bây giờ cô không có quân sư, hoảng loạn, tay chân thừa thãi. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những người bạn trai trước đây của Khương Nhu không thể chấp nhận công việc của cô ấy, lúc quan trọng không thể liên lạc được với cô, một người bạn thân như cô còn muốn nghẹt thở. Bây giờ cô rất căng thẳng.
“Đing… đong…” Chuông cửa vang lên.
Cô bắn khỏi ghế ngồi.
Anh ấy đến!
Chuông cửa lại vang lên lần nữa rồi ngừng.
Là anh ấy!
Hứa Vãn nhanh chóng ra mở cửa, vừa ra đến cửa thì thấy quên vé xem ca nhạc, cô vỗ nhẹ đầu mình, quay lại lấy vé.
Trước khi mở cửa, cô nhìn vào gương lần cuối, kiểm tra lớp trang điểm của mình rồi chậm rãi mở cửa.
Vừa mở cửa, một bóng người giày da đồ vest, cao to đẹp trai đập vào mắt cô.
Tống Nham nở nụ cười với người mở cửa, nụ cười như ánh nắng chói chang làm tim cô đập nhanh hơn.
“Lâu thế chưa mở cửa, tôi còn tưởng cô ngủ.” Giọng anh mang ý đùa.
“Không, tôi… tôi không nghe thấy.” Hứa Vãn căng thẳng, nói lắp bắp.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ chàng trai tỏa nắng thời trung học hiện giờ đã biến thành một người đàn ông trưởng thành, tuấn tú sẽ có một ngày đứng trước cửa phòng mình, mỉm cười với mình.
Nụ cười này giống như xóa tan 8-9 năm yêu thầm chua xót của cô, chỉ còn lại những viên kẹo ngọt.
“Sao vẫn lơ ngơ vậy ~” Anh giơ tay chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô, “Cô không quên vé xem ca nhạc đấy chứ?”
Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi bị anh chạm vào thế này. “Không có quên!”. Cô bối rối mở túi xách ra.
Vì quá căng thẳng nên cô làm rơi cả son môi ra ngoài, cô ngồi xổm xuống nhặt. Kết quả tay vừa chạm vào thỏi son thì có một bàn tay to lớn khác đã đi trước một bước cầm lấy.
Cô ngước lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Trong khoảnh khắc, cô đột nhiên có cảm giác muốn hôn anh. Cô yêu thảm người đàn ông này.
Kết quả anh đứng lên trước, tránh ánh mắt cô.
Hứa Vãn liếm liếm môi, cũng đứng lên.
“Sao vụng về vậy?” Tống Nham đưa thỏi son cho
cô.
Hứa Vãn đỏ mặt, không biết nên nói gì, da đầu tê dại. Cô đành đưa vé vào cửa cho anh. “Vé đây.” Cô đưa cho anh bằng cả hai tay.
Tống Nham hơi khựng lại, nhận hai tấm vé, cười nói: “Thật tốt quá! Vé vào cửa khó tìm vậy mà cô vẫn tìm được, đúng là tôi tìm đúng người.”
“Cũng không quá khó.” Hứa Vãn cúi đầu thẹn thùng không dám nhìn anh. Cô nghĩ lát nữa đi cùng nên nắm tay anh, hay là đợi anh nắm tay mình, cô lóng ngóng không biết nên để tay đi đâu.
“Hôm nay cảm ơn cô. Tôi còn có việc, hai ngày nữa tôi sẽ mời cô đi ăn!” Tống Nham cầm vé vào cổng buổi biểu diễn, chỉ chỉ với cô.
??
Là ý gì?
Hứa Vãn ngẩng phắt lên nhìn anh, cảm giác như bị đánh mạnh một đòn.
“Tôi với bạn gái cãi nhau, cô ấy chạy đến đây, nhất quyết đòi xem ca nhạc, tôi đang to cả đầu không biết làm thế nào, nếu không nhờ có cô thì chẳng biết ra sao. Con gái sao mà… điên cuồng vậy…”
Tống Nham còn đang nói gì đó, Hứa Vãn không nghe lọt một chữ nào. Cô cứng người đứng đó, toàn thân lạnh toát.
“Phải rồi, hôm nay cô cũng có hẹn sao? Rất đẹp."
Tống Nham lúc này mới chú ý đến hôm nay cô khác lạ, cực kỳ xinh đẹp.
“Ừ.” Hứa Vãn không biết trả lời anh thế nào, chỉ muốn tiễn anh đi ngay, cô sợ mình không kiềm chế được bật khóc.
Cô cắn chặt môi, cố gắng khiến mình không quá thảm hại.
“Vậy tôi đi trước, chúc cô hẹn hò vui vẻ nhé!”
Tống Nham tạm biệt, sau đó cầm vé rời đi.
Hứa Vãn đứng ngây người một chỗ, nhìn chằm chằm theo bóng anh đi xa, lúc này mới nhìn thấy anh đang cầm bó hoa. Bó hoa hồng đẹp đẽ như đang cười nhạo cô.
Thì ra anh ta nói muốn hai vé xem ca nhạc là ý này, thì ra người anh ta muốn xem cùng không phải là cô, thì ra hai ngày nay anh ta đột nhiên nhiệt tình với mình chỉ vì mình giúp anh ta mua được vé để dỗ dành bạn gái…
Thì ra, anh ta đã có bạn gái. Chỉ có mình cô như kẻ ngốc.
Cô nhớ đến lời Khương Nhu nói, “Nếu có ngày cậu ta đưa thiệp mời đám cưới, có phải mày cũng đi góp tiền mừng không?”
Cô chính là người như vậy, nhưng sao lại buồn đến thế… Nỗi chua xót trào dâng trong lòng, cô quay lưng, chưa kịp mở cửa phòng đã òa lên khóc…
12.
“Cái váy ngắn lộ eo trễ vai màu tím đó. Mày cần tao dạy sao? Ăn mặc bảo thủ như vậy, mày đi tàu điện ngầm à…”
Nửa giờ sau Khương Nhu đến
nơi tín hiệu tốt hơn, mở điện thoại nhận được tin nhắn wechat oanh tạc của Hứa Vãn cách đó nửa giờ.
Cô nàng này đúng là muốn bỏ vốn gốc đi tóm lấy người trong mộng.
Khương Nhu đã nói, nếu hạ vốn gốc thì phải một kích tất trúng, nếu không thì không lấy lại vốn nổi. Nào ngờ tin nhắn gửi đi không ai trả lời.
Thôi, người ta giờ đang anh anh em em, làm gì có thời gian mà nhắn lại. Khương Nhu tắt điện thoại, ngồi trên xe buýt xem lại ảnh hôm nay mình chụp. Xem như hài lòng.
Cô lại mở điện thoại ra xem mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của mấy ngày qua vì mất tín hiệu mà không nhận được. Đúng lúc này xe buýt phanh
gấp, đầu Khương Nhu đụng vào lưng ghế trước. Cô đụng đau nổi đom đóm mắt, ngẩng lên nhìn thấy trên đường núi có một đống đất đá. Hành
khách phàn nàn ồn ào, tài xế ngừng xe ven đường, bảo mọi người xuống xe đợi, anh ta liên lạc với bên giao thông để dọn sạch đá.
Mọi người đành phải xuống xe, tìm chỗ đất trống bên đường nghỉ ngơi. Khương Nhu tìm một hòn đá, ngồi xuống đọc tin nhắn cho đỡ chán.
Cô nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ số máy bàn từ Giang thành, không có ghi chú, số lạ. Vốn định xóa đi nhưng giây cuối cùng, ma xui quỷ khiến cô
gọi đi.
Chuông reo mấy lần không có người nhấc máy, cô vừa định cúp máy thì lại có tín hiệu kết nối.
“Tiểu Lưu, cô nghe điện thoại.” Lý Tầm vừa điều
trị cho một bệnh nhân xong thì nghe điện thoại bàn reo, các y tá đều đang bận, không ai muốn nghe điện thoại. Anh ngẩn người một lúc rồi nói Lưu Văn đang giúp anh chỉnh trang quần áo đến nghe điện thoại.
“Vâng.” Lưu Vãn hơi bất đắc dĩ.
Điện thoại gọi đến đôi khi là người bệnh hẹn lịch khám, nhưng y tá thường không muốn nghe điện thoại đến đặt lịch. Thường là họ sắp xếp thời gian của bác sĩ, bệnh nhân xong rồi mới điện thoại cho
bệnh nhân báo ngày hẹn. Nếu bệnh nhân nào cũng muốn thuận tiện thời gian cho mình thì có lúc bác sĩ sẽ quá bận rộn, cùng lúc xuất hiện vài
chục người hẹn trước, có đôi khi lại chỉ có vài người. Bác sĩ y tá đều vất vả.
Lưu Văn còn đeo găng tay, trên găng tay dính máu nên cô không nhấc máy mà ấn loa ngoài:
“Alo…”
“Xin chào, tôi thấy trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ.” Khương Nhu mới xuống xe, trải qua một đoạn đường quanh co ngoằn ngoèo nên còn choáng váng, giọng không rõ ràng lắm.
“Khi nào? Chúng tôi không có gọi điện thoại, cô gọi nhầm số.” Lưu Văn buột miệng.
“Ừm… tôi tên Khương Nhu, thật sự không có gọi sao?” Khương Nhu cũng bối rối, ngẫm lại đây là máy bàn, có thể là do người khác gọi nên người này không biết.
“Không có.” Giọng Lưu Vãn không tốt lắm. Dĩ nhiên cô biết Khương Nhu là ai, chính là người không nghe lời dặn bác sĩ, luôn gây rắc rối cho
bác sĩ Lý.
“Vậy à, tôi xin lỗi.” Khương Nhu cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi, cô đi loanh quanh vài vòng, đội cứu hộ chưa đến, cô không đi được, cũng không biết ở đây chờ đến bao lâu.
Trong bệnh viện.
Lý Tầm vừa nghe đã nhận ra giọng cô. Rất nhiều ngày không gặp, lạ lùng là anh vẫn có thể nhận ra giọng cô ngay lập tức. Động tác trên tay anh
chậm lại, lắng nghe cô với Lưu Văn nói chuyện.
Nào ngờ Lưu Văn bảo gọi nhầm số, anh cau mày.
Điện thoại cúp máy, anh dừng lại. Lưu Văn đi đến giúp anh.
Đột nhiên anh hỏi: “Vừa rồi ai gọi điện thoại?” Hỏi thật thản nhiên, như thể hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
Lưu Văn ngạc nhiên, sao bác sĩ Lý còn quan tâm đến điện thoại?
“Một người gọi nhầm số.” Lưu Văn nói xong lại giúp anh khử trùng dụng cụ. Trong lòng nghĩ bác sĩ Lý hôm nay rất lạ, anh có khi nào để ý đến điện
thoại, bảo cô nghe máy, còn hỏi ai gọi đến.
Lý Tầm mặt không đổi sắc, tiếp nhận dụng cụ cô đưa sang, lại thuận miệng hỏi một câu: “Có nói là ai không?”
??!!
Lưu Văn càng khó hiểu, đành phải ngẫm nghĩ lại tên cô gái trong điện thoại nói.
“Hình như tên Khương Nhu.”
Động tác Lý Tầm khựng lại, nghiêng mặt nhìn Lưu Văn trong một giây, thu hồi tầm mắt, tiếp tục thực hiện điều trị.
“Không phải đó là người bệnh tuần trước các cô gọi điện mà không liên lạc được sao?”
Anh hỏi bình thản đến nỗi Lưu Văn không nghe ra vấn đề gì, cô bắt đầu nghĩ lại, sau đó ra vẻ bừng tỉnh - tuần trước cô gọi cho từng bệnh nhân hẹn
trước thời gian điều trị tiếp theo, người tên Khương Nhu kia đúng là gọi nhiều lần không liên lạc được. Vì quá đông bệnh nhân, hơn nữa y tá
cũng không quan tâm mấy đến việc không liên lạc được ai, cho nên đã quên mất việc này.
Lưu Văn ngượng ngùng, nói nhỏ, “Tôi quên mất, tuần trước tôi gọi điện thoại cho cô ấy. Trí nhớ này của tôi thật là. Bây giờ tôi gọi lại cho cô ấy?”
“…” Lý Tầm cũng không nói gì, vẫn tập trung điều trị.
Lưu Văn đứng đó không biết bác sĩ Lý có ý gì, cuối cùng cắn răng gọi lại cho Khương Nhu.
Không đến một phút, Lưu Vãn quay lại bên cạnh Lý Tầm, “Bác sĩ Lý, không liên lạc được với cô ấy, đường dây bận suốt.”
Lý Tầm dừng lại, thầm thở dài trong lòng. “Được rồi.”
Lòng trống rỗng.
Một lúc sau anh nói, “Hôm nay đừng bổ sung thêm số, tôi mệt.”
“Vâng.” Lưu Văn cảm giác anh hơi chán nản, không biết vì sao nên thận trọng đi vòng qua anh.
Sau đó việc này truyền trong phòng y tá, nói là bác sĩ Lý quan tâm quá mức đến một bệnh nhân.
“Có phải Khương Nhu là người quấn lấy bác sĩ Lý hôm trước không?”
“Đúng đó! Trời ạ! Bác sĩ Lý không có ý gì với cô ta chứ?”
“Không thể nào! Bệnh nhân như cô ta bác sĩ Lý khinh thường kết giao, bác sĩ Lý không phải người tùy tiện.”
“Đúng vậy. Bác sĩ Lý trẻ tuổi, có tài có sắc, lại dịu dàng. Không biết cô gái nào được hời đây?”
“Dịu dàng? Không phải chứ, bác sĩ Lý bình thường đối xử với mấy cô không phải lạnh gần chết sao?”
“Đúng đúng, giống tăng băng vạn năm.”
“Nếu ngày nào đó mà bác sĩ Lý cười với tôi chắc tôi chết mất.”
“Cô lại mê trai đi, thật ghen tị với mấy cô được ở chung phòng với bác sĩ Lý.”
“Đúng vậy, ngắm trai đẹp sẽ kéo dài tuổi thọ…”
Ha ha ha ha ha, một nhóm y tá trẻ khi rảnh rỗi, trà
dư tửu hậu thì đề tài bàn tán đều liên quan đến Lý Tầm khiến bác sĩ nam trong cả bệnh viện chịu nhiều đả kích. Mỗi lần Lý Tầm đi ngang qua
phòng y tá luôn là vẻ mặt vô cảm, dường như không có gì có thể khuấy động được lòng anh.
13.
Khương Nhu được sắp xếp tạm đến một khách sạn vào lúc 12 giờ đêm.
Vật vã cả ngày, cô kiệt sức, không muốn xem điện thoại. Vứt túi xách, cởi quần áo đi tắm.
Tắm xong ra ngoài thấy chị Thanh điện thoại muốn cháy máy. Cô cảm giác có chuyện vì chị Thanh chịu trách nhiệm kết nối cô với các công ty, nếu không có việc thì chị Thanh sẽ không gọi cho
cô.
Cô gọi lại.
“Alo… Dự án công viên rừng Trương Gia Giới không cần làm nữa.” Chị Thanh nói với giọng tức giận.
Dứt lời, hai người cùng im lặng.
“Em đã đi quay phim chụp ảnh rồi, không làm là ý
gì?” Khương Nhu tuy biết chị Thanh nói không cần làm tức là không cần làm thật. Nhưng cô vẫn muốn hỏi nguyên nhân.
“Em xem trên mạng đi. Hôm nay weibo của em lên hot search, con khốn Hương Hương đó lại giở trò quỷ.” Chị Thanh giận dữ.
Trên mạng?
Hai ngày nay Khương Nhu ở trong núi sâu chụp ảnh, không có tín hiệu, sáng 5 giờ dậy, tối 12 giờ ngủ, mệt không có thời gian lên mạng.
Cô mở máy tính kết nối vào wifi chập chờn của khách sạn, mở một bài đăng - “Blogger du lịch Hương Hương phản hồi việc sao chép video”.
Khương Nhu biết Hương Hương này, có hơn một
triệu fans, sao chép phong cách video của Khương Nhu.
Khương Nhu mở hot search xem thử thế nào, fans của Khương Nhu và fans của Hương Hương đang cãi nhau ầm ĩ xem là ai sao chép ai. Khương Nhu đau đầu. Cô chỉ muốn yên tĩnh làm một blogger du lịch, cho dù biết Hương Hương sao chép cũng không quan tâm. Bởi vì cô ta có sao chép thì cũng chỉ là sao chép phong cách và vài diễn giải về phong cảnh. Định nghĩa pháp luật về việc sao chép còn rất mơ hồ, huống chi là ngành công nghiệp video du lịch mới này, muốn phán xét việc sao chép hay không rất khó khăn. Nhưng nếu là fans cứng của Khương Nhu thì chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra ngay lập tức.
Khương Nhu cảm thấy không cần thiết phải tố cáo việc sao chép, cô không muốn phiền phức, cô vẫn luôn cảm thấy mọi việc nên để cho thời gian chứng minh, công lý tại lòng người. Thời gian đó cô để dành quay nhiều video hơn, sống cuộc đời của mình.
Thế nhưng khi cô nhìn thấy video của Hương Hương khóc lóc giả vờ thảm thương đáp lại
những lên án đạo video thì cô vẫn choáng váng.
“Tôi cũng không biết tại sao thuyết minh của tôi với chị ấy lại giống nhau. Tôi không có xem video của chị ấy, thật sự giống nhau sao? Có ai nói cho tôi biết được không?”
Cô ta vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Video của chị ấy cũng giống phong cách của tôi sao? Tôi mệt quá. Hôm qua quay video đến 12 giờ đêm, cắt nối biên tập đến 3 giờ sáng. Xong lại thấy fans cãi nhau. Tôi xin mọi người đừng gây lớn chuyện, tôi không muốn gây rắc rối cho chị. Nếu chị ấy thích video của tôi, thỉnh thoảng trùng lặp tôi cũng không ngại. Chị có thể tha cho fans của tôi không? Họ đâu có ý gì xấu, họ chỉ muốn bảo vệ tôi…”
Khương Nhu không xem tiếp.
Hương Hương này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, một video khóc lóc giả khổ là xoay chuyển chiều hướng dư luận, bên dưới video tất cả đều mắng Khương Nhu.
“Mụ già, cách xa Hương Hương chúng tôi một chút đi.”
“Còn sao chép của Hương Hương chúng tôi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
“Người xấu xí bày lắm trò. Ôm Hương Hương chúng ta.”
“Trời phải thu phục con chó sao chép bài của người khác này đi. Hương Hương không tha cho mày.”
“Chó đạo văn không bao giờ tìm được bạn trai.”
…
Khương Nhu nhìn bình luận, tức bể phổi.
Cô điện thoại cho chị Thanh.
“Chị Thanh, chị không đọc những gì trên mạng nói sao, cô ta copy em không phải chuyện ngày một ngày hai, tại sao dự án đang yên lành lại vì chuyện này mà ngừng lại?”
Chị Thanh là người hợp tác với cô bao lâu nay, biết rõ tính cách Khương Nhu, Hương Hương sao chép tác phẩm của cô cũng không phải chuyện mới mẻ gì.
“Không phải chị ngừng dự án mà ban tổ chức cảm thấy bình luận trên mạng sẽ ảnh hưởng mức độ phổ biến của các video du lịch tiếp theo của em. Dư luận đang thiên về Hương Hương, ban tổ chức cân nhắc việc sử dụng video của Hương Hương để hưởng ké độ nóng tên tuổi, tốt cho hiệu quả tuyên truyền.” Chị Thanh nói xong, bất lực thở dài.
“Không phải chứ, ban tổ chức dựa vào dư luận mà đưa phán quyết cho em?”
Khương Nhu bị ngừng dự án không phải lần đầu. Đủ loại nguyên nhân, đủ loại lý do kỳ quái cô từng gặp. Đối phương bồi thường cho cô mấy ngàn chi phí đi lại, còn một tuần vất vả quay chụp, biên tập của cô thành phế thải, cô chỉ đành xem như video miễn phí phát đi. Blogger du lịch đôi khi thật bất lực.
Không nói đến tiền, không thể sinh hoạt bình thường. Nói đến tiền bạc thì du lịch thành nhiệm vụ, nỗ lực tìm ý tưởng, tìm kiếm những điểm hay ho, nổi bật, còn bị bên đối tác yêu cầu thêm quảng cáo vào, đẩy mạnh đặc sản địa phương, cứ sửa đi rồi sửa lại.
Cô từ ban đầu khó chịu, không chấp nhận được, đến nay đã thành thạo, cũng thoải mái hơn. Cho dù có bao nhiêu kinh nghiệm thì cô vẫn thấy uất ức vì sự giả dối, đổi trắng thay đen của dư luận dẫn đến việc mất đi dự án.
Chị Thanh an ủi cô hồi lâu, cuối cùng nói. “Đã nói với em từ lâu rồi, em không đi khiêu khích người khác thì người khác cũng khiêu khích em. Nhường nhịn không có nghĩa sẽ đổi lấy việc chung sống hòa bình.”
Cúp điện thoại, tâm trạng Khương Nhu vẫn rất tệ. Trong đầu cô cứ quẩn quanh câu nói của chị Thanh. Cô phải gặp Hương Hương kia.
Đột nhiên cô nhớ đến Lý Tầm. Ở thời điểm mong manh yếu ớt nhất, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Lý Tầm. Người ghét cô, phớt lờ cô, lạnh nhạt vô tình - Lý Tầm.
Thật quá đáng.
Cô muốn gọi cho anh, mặc dù cô không biết mình muốn nói gì với anh. Nhưng giờ đã là 1 giờ sáng, tìm anh cũng quá đột ngột. Cô nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra cớ đau răng để tìm anh.
Tìm được cớ rồi, cô hưng phấn mở điện thoại lướt đến danh bạ, kéo - kéo xuống - kéo mãi, cuối cùng sự thật không có số điện thoại Lý Tầm hắt cho cô một chậu nước lạnh.
14.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng đông, con đường lát đá xanh tỏa hơi lạnh dưới ánh sáng lờ mờ. Một chú chó ngốc va đầu vào gốc cây, đụng đến nổi đom đóm mắt, ngã ngửa xuống gốc cây.
Lý Tầm bất lực lắc đầu, ngồi xổm xuống đỡ nó lên. “Bảo mày chậm chút mà không nghe.”
Chú Corgi nhỏ chớp mắt, vốn giỏi diễn trò nên mắt đã ươn ướt, rên ư ử vùi đầu vào ngực anh, dụi chân vào người anh.
“Đừng… tao bị dị ứng lông chó.” Lý Tầm vội vàng nhấc nó ra xa hơn.
Chú chó lại vặn vẹo người không nghe lời, rên rỉ.
Anh không chịu nổi dáng vẻ chơi xấu này của nó. “Tiểu Khương.” Anh gọi tên nó, nhìn chằm chằm vào mắt nó, “Có thể ôm mày nhưng mày không được chui vào người tao, nhớ chưa?”
“Gaâuuu” Tiểu Khương gâu một tiếng đáp lại.
Lý Tầm bất đắc dĩ lại ôm nó vào lòng. Ban đầu nó còn ngoan ngoãn nhìn chủ nhân, không được mấy giây là lại chơi xấu, chui vào quần áo anh…
“Tiểu Khương!” Lý Tầm thả lỏng tay, thấp giọng cảnh cáo nó.
Nó lại không thèm bận tâm, nhảy khỏi vòng tay anh, kéo dây xích bỏ chạy. Lý Tầm muốn nắm dây xích lại thì nó tránh đi, không để anh kéo.
Lý Tầm dừng lại, nó lại đứng ở phía trước chờ, chờ anh đi tới thì lại chạy. Cứ thế sáng sớm tinh mơ, một người một chó thong thả một trước một
sau đi trong con hẻm nhỏ. Cảnh tượng này rất đẹp.
Lý Tầm đi theo phía sau cảm thấy rất bất lực, tính xấu quấn lấy anh khiến anh không có cách nào đối phó này giống ai?
Tiểu Khương vui vẻ chạy, cuối cùng đi đến một tứ hợp viện. Một bà cụ đang tưới hoa trước cửa. Tiểu Khương nghịch ngợm chạy đến trước mặt
bà, làm nũng quay quanh ống quần bà. Bà Trương ban đầu giật mình, khi nhìn kỹ thấy Tiểu Khương thì gương mặt hiền từ nở nụ cười. “Nhóc
con, có mình con sao?”
Bà Trương cười bảo nó đứng sang một bên đừng cản trở bà tưới cây, thế nhưng Tiểu Khương lại cố tình đứng dưới vòi nước, nhảy tới nhảy lui.
“Nhóc bướng, con còn quấy rầy bà tưới hoa thì bà tưới xong không cho con ăn.”
Chó ngốc dường như nghe hiểu lời bà nói, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bồn hoa, nghiêng đầu lấy lòng bà.
Bà Trương bất đắc dĩ mỉm cười, ngẩng lên thấy một chàng trai cao gầy đứng phía xa xa. Bà biết người thanh niên này, từ lúc bà ở Mỹ về đây thi thoảng sẽ gặp cậu ấy dẫn chó dạo ngõ hẻm cổ kính này. Tuy gặp nhiều lần nhưng hai bên hiếm khi chào hỏi, chàng trai này không thích nói chuyện, mỗi lần dẫn chó đến đây cũng chỉ nhìn từ xa, không đến gần. Ngược lại chú corgi nhỏ này lại nhiệt tình, không giống chủ nó.
Bà Trương nghe người ta nói người thanh niên này không sống ở đây, hình như đang tìm người, vì thế thỉnh thoảng mới đến đây nhưng không nói
lời nào, mọi người cũng chỉ suy đoán thế. Ngay cả cậu ấy là người ở đâu, làm gì, mọi người cũng không ai biết. Chính vì vẻ ngoài nổi bật nhưng lại quá lãnh đạm nên mọi người trong phố cổ khi rỗi
rảnh cũng hay bàn tán về cậu. Mọi người nói chàng trai trẻ này không giống con nhà bình
thường, tuy ăn mặc đơn giản nhưng tự thân toát lên vẻ cao quý. Hơn nữa tính cách bí ẩn nên những lời đồn đãi về cậu truyền khắp phố cổ.
Đứng hồi lâu, chú chó vẫn còn chạy quanh sân bà Trương, chàng trai cũng không có ý rời đi hay đến gần. Bà Trương không nghĩ nhiều, quay vào nhà lấy ít bánh quy cho chó con, suy nghĩ rồi nhìn cậu
hỏi, “Anh bạn trẻ, có thể cho nó ăn bánh quy dành cho chó con không?”
Lý Tầm đứng bên đó, bị bà hỏi đột ngột thì hơi mất tự nhiên, đáp khẽ: “Dạ được.”
Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện.
Bà Trương cảm thấy người thanh niên này cũng không khó hòa đồng như lời đồn nên cười nói với anh. “Vậy cháu chờ nhé, bà đút cho nó một ít.” Bà Trương nói rồi đem bánh quy đặt vào đĩa, để
dưới chân Tiểu Khương.
Tiểu Khương thấy bánh quy, mắt sáng lên, hưng phấn nhảy cẫng lên, xoắn xuýt bên cạnh bà Trương.
Lý Tầm thấy nó phấn khích quá, sợ nó vồ trúng bà cụ, anh lo lắng cau mày nhìn nó.
“Tiểu…” Anh muốn gọi tên nó cảnh cáo, lời ra đến miệng, anh bỗng nhớ ra gì đó, cắn răng nuốt xuống.
“Nó tên gì vậy, đáng yêu quá.” Bà Trương thấy anh muốn nói lại thôi, chủ động bắt chuyện. Bà Trương xưa nay nhân hậu, không hiểu sao nhìn thấy chàng trai này luôn trầm lặng rất đáng thương, không giống người xấu. Không biết sao
cậu ấy lại như vậy, nếu có chuyện gì bà có thể giúp được thì tốt quá.
Lý Tầm bị bà hỏi, anh nhìn bà, lại nhìn chú chó ngốc đang hớn hở, bất lực thở dài. “Tiểu Cẩu ạ.” Anh đáp.
“Ồ?” Bà Trương nghe câu trả lời này thì cười to, “Tiểu Cẩu cũng tốt, thông tục dễ hiểu, ai có thể đặt tên vậy cũng không tồi.”
“Tiểu Cẩu ~” Bà Trương thử gọi Tiểu Khương.
Tiểu Khương không có phản ứng, vẫn nhảy nhót tưng bừng.
“Tiểu Cẩu, lại đây.” Lý Tầm xấu hổ, muốn nó chạy qua đây.
Tiểu Khương??!!
Nó nhìn chủ nhân mình khó hiểu. Hình như không
phải gọi mình, nhưng ánh mắt chủ nhân lại như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
“Tiểu Cẩu, chủ con gọi con đó.” Bà Trương giúp anh gọi thêm một tiếng. Chú chó nhỏ vẫn không thèm để ý, bà cười ha hả nói với anh, “Chú nhóc
này đói bụng, không thèm đoái hoài gì tới chủ. Anh bạn trẻ, không chê phiền thì vào ngồi, chờ nó ăn xong rồi đi.”
Lý Tầm muốn nổi cáu. Tiểu Khương như cố tình chống đối anh, núp sau lưng bà cụ ăn bánh quy.
“Không cần ạ.” Lý Tầm nhẹ nhàng từ chối, hơi lúng túng.
“Vậy cháu lại ghế dài này ngồi đi.” Bà Trương nghĩ anh xấu hổ nên dời ghế trong sân ra ngoài, cười với anh, “Đừng hiểu lầm, bà sống ở đây lâu
rồi, bà có đứa cháu gái cũng luôn vắng nhà, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi các cháu thì vui thôi.”
Cháu gái ~ Lý Tầm do dự, ngập ngừng mấy giây mới trả lời, “Dạ được.”
Anh chậm rãi bước qua, ngồi xuống chiếc ghế cạnh tường. Anh bị bà cụ nhìn tay chân lóng ngóng.
“Cháu thì sao, có người thân ở đây sao? Thỉnh thoảng bà thấy cháu dắt chó đi dạo ở đây.” Bà Trương hiền lành hỏi.
Lý Tầm ngẩng đầu đối diện tầm mắt bà, lại cúi đầu nói khẽ. “Dạ có, trước kia có.”
Bà Trương nghe vậy thì sửng sốt, không rõ cậu nói trước kia có là ý gì, là người thân đã rời đi hay qua đời? Bà cũng không hỏi thêm, sợ gợi lên hồi ức làm đau lòng người trẻ tuổi.
“Xem ra là anh bạn trẻ đang hoài niệm, khu phố cổ này gần như không còn người trẻ tuổi, toàn đi ra ngoài sống, chỉ còn lại những ông bà già như
bà đây thôi.” Bà Trương cười nói.
“…” Lý Tầm cúi đầu không đáp. Anh nhớ đến vài chuyện, buồn buồn.
“Cháu xem bà già bà đây cũng không hiểu sở thích của mấy người trẻ, tiếc là cháu ngoại bà không ở đây, nếu con bé ở đây nó có thể dẫn cháu đi dạo, chơi này nọ. Bọn trẻ các cháu sẽ có chuyện để nói, để chơi cùng.” Bà Trương thấy
anh không tự nhiên, nghĩ thầm chàng trai này khá
nhút nhát, thật ra thì trông rất ngoan ngoãn. Bà nhớ tới cô cháu gái kiêu ngạo dăm ba ngày lại không thấy bóng người của mình, lắc đầu.
“Cô ấy… đi ra ngoài làm việc sao ạ?” Lý Tầm đột nhiên ngẩng lên hỏi bà Trương.
Bà bị anh hỏi sửng sốt, không hiểu sao tự dưng cậu ấy lại có hứng thú, dù sao thì cũng nhắc tới Khương Nhu nên bà cũng thuận miệng nhắc. “Có
lẽ vậy, không biết nó làm cái gì, luôn biến mất mười ngày nửa tháng không có tin tức, đúng là không làm cho người ta bớt lo mà.”
Lý Tầm nghe xong, muốn nói lại thôi. Đầu ngón tay trong túi véo véo nhau, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi, “Bà không lo lắng cho cô ấy sao? Cô ấy
đột ngột biến mất vài ngày vậy?” Hỏi xong thì thấy hối hận, hình như mình quá đường đột, vì vậy lại bổ sung, “Dù sao cô ấy cũng là con gái.”
“Ừm…” Bà Trương cảm thấy thanh niên này hơi kỳ lạ, rõ ràng vẻ mặt “người sống chớ gần”, sao tự dưng lại mở máy hát nói chuyện, lại hứng thú
với đề tài cháu gái mình như vậy, đành phải nói tiếp, “Con cháu lớn rồi, nó thích làm gì thì làm, không quản được, nhà nói nó không nghe, cũng không có bạn trai quản lý, người cứ như con ngựa hoang mất cương, không thể kiểm soát.”
Thật ra Lý Tầm còn muốn hỏi, cô có bạn trai không? Nhưng ngập ngừng hồi lâu vẫn thấy quá đường đột, cuối cùng bỏ cuộc.
Sau đó, Lý Tầm ôm Tiểu Khương lên, tạm biệt bà Trương, dẫm lên con đường đá xanh thong thả rời đi. Bà Trương đứng ở cổng nhìn cậu ôm chú chó nghịch ngợm với dáng vẻ dịu dàng, cảm thấy
cậu chắc chắn là cậu bé ngoan. Không biết cậu đã trải qua những gì, bề ngoài không giỏi ăn nói nhưng thật ra là một chàng trai hiền lành.
Bà Trương không biết, tâm tình người ôm chó đi càng lúc càng dâng cao hơn cả thái dương, càng lúc càng rạng rỡ, ngay cả khóe miệng cũng không kiềm chế được mà cong lên. Đơn giản chỉ vì câu
nói kia của bà, “Tuần sau con bé về.”
Cô sắp quay về sao? Lần đầu tiên sau khi cô biến mất còn biết được tin tức của cô, cảm xúc trong lòng anh phức tạp khó tả. Cô đã trở lại, cho dù sẽ
lại biến mất, cho dù là biến mất có thể vài ngày, có thể nửa tháng, nhưng dù sao cô cũng đã trở lại.
Cứ như thế, anh cảm thấy lòng mình dần dần tràn ngập niềm vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.