Chương 40: Thiếu Nữ E Thẹn
Cus.02
05/09/2024
Bảy giờ mười ba sáng...
Bên ngoài trời âm u không có một chút nắng, không khí lạnh lẽo với những đám mây dày đặc khiến cả bầu trời tối đen.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở đều của cô gái đang nằm trên giường.
Trương Tuệ An vẫn đang ngủ bỗng nhiên tiếng đồng hồ báo thức chói tai vang lên làm phá vỡ sự tĩnh lặng.
Trên giường, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn căn phòng tối thui liền nhíu mày.
Chẳng phải cô đặt báo thức bảy giờ sao?
Mắc gì trời còn tối đen mà nó đã kêu rồi? chẳng lẽ cô cài lộn ba giờ sáng hử ?
Cô cau mày, bực bội duỗi tay tìm kiếm điện thoại của mình. Tìm thấy điện thoại cô mở màn hình lên, ánh sáng hắt vào khiến cô bị chói mà nheo mắt lại.
Bảy giờ mười lăm phút ???
Quát đờ phắc ?
Trương Tuệ An tỉnh táo bật người ngồi dậy mở to mắt nhìn kỹ một lần nữa.
“Quả thật là đúng bảy giờ mười lăm nhưng mà sao trời vẫn đen như ba giờ vậy?”
Nhưng mà mặc kệ nó đi, cô từ trên giường uể oải vươn vai, đợi cho bản thân tỉnh táo một lúc cô mới lười biếng từ trên giường đứng dậy xỏ chân vào đôi dép lông mềm mại của mình.
Cô sắp xếp chiếc giường của mình cho gọn gàng, ngăn nắp. Hôm nay là lần đầu cô dậy trễ hơn thường khi.
Cũng do tối qua, khi đợi Cấn Niên uống xong nước gừng lên phòng.
Lúc đầu vốn cô còn định sẽ đi ngủ nhưng lúc sau thì phân vân không biết bản thân cô nên cày phim tiếp hay không.
Dù sao cô cày cũng hơn phân nửa bộ phim bây giờ nghỉ ngang, ngày mai xem tiếp cô chắc chắn sẽ bị tụt mood.
Và cuối cùng sau một hồi suy đi tính lại cô vẫn quyết định thức đến tận hai giờ sáng để cày trọn một bộ phim xong mới vui vẻ đi ngủ.
Trương Tuệ An đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, đi tới cửa sổ kéo màn ra.
Nhìn sắc trời bên ngoài mà cô lắc đầu nói:
“Hèn gì đã bảy giờ mấy mà trời vẫn tối đen”
Cô bĩu môi trong lòng không biết vì sao có cảm giác nặng trĩu. Chắc đây tâm trạng của nguyên chủ mỗi khi ngắm trời nhỉ ?
Nhớ trong nguyên tác cũng hay diễn tả những cảnh lúc nguyên chủ chờ đợi Cẩn Niên lúc anh bỏ mặc cô ấy để đến bên Tần Khuê.
Những lúc đó tác giả diễn tả tâm trạng của nguyên chủ bằng 3 từ: Tuyệt vọng, khốn đốn, đau khổ..
Hmmm..
Hôm nay không bận, cô dự định sẽ ở nhà để healing nhiều chút. Mấy nay chẳng có thời gian để chăm sóc da nữa.
Với kiểu người yêu cái đẹp như cô thì xấu xí chính là kẻ thù!! Cái gì cũng tạm gác lại được chứ làm đẹp thì NO
Trương Tuệ An đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt cho tỉnh táo. Bây giờ hẳn Cẩn Niên đã đi làm, cô cứ thong thả từ từ cũng chả sợ.
Một lúc sau, cô đi xuống lầu ăn sáng điều cô không ngờ là tên đàn ông khi nãy cô còn nói đã đi làm.
Hiện tại đang ngồi chễm chệ ở sô pha nhàn rỗi đọc báo, không biết có phải do tiếng bước chân của cô lớn hay không.
Cẩn Niên đã ngẩng cái đầu soái ca lên nhìn cô khiến cô giật thót tim mình đứng bất động một chỗ.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần tây nhưng hình như cái áo có hơi rộng.
Hai cúc áo trên cùng không được cài để lộ cả vòm ngực rộng rãi, rắn chắc và xương quai xanh sâu. Khuôn mặt đẹp trai khỏi phải bàn, nét nào ra nét đó khiến cô phải gào thét.
Cái nét đẹp này, trời ơi không hổ danh các anh tổng tài trong truyện. Đúng là, dù ở góc độ nào nhìn mấy anh nam chính luôn khiến người người đứng hình vì độ đẹp trai mà.
Thấy cô ngây ngốc trên bậc thang, Cấn Niên tựa cả người vào ghế, thư thái nghiêng đầu nhìn cô hỏi:
“Cô định trồng cây tại đó luôn sao?”
Trương Tuệ An giật mình, bối rối chạy xuống.
Anh cau mày, không vừa mắt khó chịu nói:
“Cầu thang này rất trơn, sau này đừng có chạy như vậy. Không có ai hối thúc cô đâu.”
Trương Tuệ An: “...”
Không phải khi nãy tên điểm thúi này vừa hối cô hả? 69 nhanh ghê luôn á!!!!!!!
Đúng là thứ đẹp trai mà bị khùng!!!
Đợi đi đợi tới lúc tui mà bắt gặp anh với nữ chính he, về là gói ghém đồ ly hôn liền.
Giờ do chưa có bằng chứng thôi, có là anh đừng có hòng mà nghĩ cô ngốc nghếch như nguyên chủ.
Cuộc đời của Trương Tuệ An này không có từ “Lụy Tình” trong từ điển.
Trai đẹp đối với Tuệ An cô chỉ là để ngắm còn người cô muốn đi chung cả đời cũng không cần quá đẹp trai nhưng miễn không phải tên điểm thúi kia.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhàm chán bỏ đi vào phòng bếp nhã nhặn ngồi xuống.
Quản gia Lý thấy cô, mỉm cười vui vẻ nói:
“Con dậy rồi sao?”
Trương Tuệ An tươi tắn cười nói:
“Bác buổi sáng vui vẻ a."
Quản gia Lý cười mang thức ăn ra đặt trên bàn, nhìn mấy tô bánh canh nóng hổi trên bàn mà cô không khép được mồm.
Cẩn Niên từ bên ngoài đi vào ngồi đối diện với cô. Trương Tuệ An nhìn anh ngơ ngác chỉ tay sang chỗ anh thường hay ngồi hỏi:
“Chỗ kia của anh mà?”
Cẩn Niên cụp mắt lạnh nhạt, trắng trợn nói:
“Ngồi đâu là quyền của tôi.”
Trương Tuệ An trợn tròn mắt, tức giận:
“Nhưng mà anh ngồi đó tôi ăn không được, mặt anh khó nhìn như vậy sẽ làm mất hứng ăn của tôi.”
Cấn Niên: “...
Quản gia Lý: “...
Tập thể người giúp việc: “Tôi vừa mới nghe cái gì vậy hả???”
Cấn Niên không cử động liếc nhìn cô giọng thách thức:
“Tôi vẫn ngồi thì cô làm gì tôi?”
Trương Tuệ An bị anh chọc điên, đầu muốn bốc khói định gân cổ lên cãi đã bị quản gia Lý ngăn lại.
Ông phải dùng một tay lau mồ hôi một tay vừa ngăn cản cuộc hỗn chiến sắp xảy ra:
“Hai đứa trẻ này, sáng sớm mà cãi nhau như vậy sẽ không may mắn đâu. Mỗi đứa nhịn một chút, đừng cãi cọ nữa.”
Trương Tuệ An hừ nhẹ, dùng ánh mắt liếc xéo anh như muốn cảnh cáo. Cấn Niên chẳng thèm để tâm cầm đũa lên ăn.
Tuy không cãi qua cãi lại nữa nhưng bầu không khí đã giảm xuống gần như âm độ khiến người ta sởn gai ốc.
Quản gia Lý cười cười, sống lưng lạnh lẽo khẽ run sẽ sau đó thấp giọng muốn dỗ ngọt cô:
“Ngồi đâu cũng được mà, An An con không biết đầu từ sáng sớm cậu chủ đã dậy rồi. Mặc kệ có trễ giờ làm nhưng cậu ấy vẫn một mực đợi con dậy để cùng ăn sáng đó.
Cẩn Niên đột nhiên ho sặc sụa, đỏ mặt quay đi nhìn hướng khác trầm giọng nói:
“khụ..kh..khu hình như nước chấm hơi mặn.”
Quản gia Lý hoảng hốt nhanh chân đi tới cầm bát nước chấm lên nói:
“Mặn sao? Này này, chị Như sao nay chị làm nước khác với thường ngày hả?”
Chị Như đang hóng bất chợt bị gọi tên cũng hấp tấp chạy ra xem, khúm núm nói:
“Ây, xin lỗi cậu chủ chắc do nay ai nhập rồi. Để tôi đi vào làm lại cái khác cho cậu nhé.”
Chị Như mang bát nước chấm chạy vào bếp, quản gia Lý chống nạnh thở dài.
Ông còn muốn nói gì đó với Trương Tuệ An tiếp nào ngờ chưa kịp mở miệng anh đã nói:
“Không cần phục vụ đâu, bác đừng đứng đây nữa cũng không cần nước chấm đâu.”
Trương Tuệ An ngây người nãy giờ, thấy thái độ trốn tránh như thiếu nữ thẹn thùng của anh mà bật cười lớn:
“Hahaahaa, buồn cười quá đi mất!!!”
Cấn Niên nhìn cô, trợn mắt lạnh nhạt hỏi:
“Cười cái gì?”
Trương Tuệ An cười không nhặt được mồm, cười đến nỗi muốn chảy cả nước mắt:
“Anh nhìn anh bây giờ xem, mặt còn đỏ hơn cả trái cà chua nữa kìa ha... ha..hahah."
"Ha..ha..hahaha."
“Anh nhìn cứ như thiếu nữ e thẹn á hahaha.”
“Tôi thật sự muốn chụp lại khoảnh khắc này đăng lên mạng aa!!”
Cấn Niên bị cô chọc quê thật nhưng vì sĩ diện đành nuốt cục tức xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô có muốn ăn nữa không?”
Trương Tuệ An thấy điệu bộ nghiêm túc của anh không dám đùa nữa bĩu môi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lúc ăn cô còn không quên bổ sung thêm một câu:
“Tôi chỉ lo là cãi nhau với anh tí nữa sẽ mất ngon thôi. Tôi là vì tô bánh canh này thôi nhé.”
Quản gia Lý bất lực thở dài, ông không biết hiện tại mình có phải bảo mẫu giữ trẻ hay không nữa.
Hai đứa trẻ này dù sao cũng là vợ chồng mà cái tính chọc qua ghẹo lại không bao giờ hết.
Những lúc có ông bà chủ ở nhà may ra còn bình yên. Nếu cứ như này mãi chắc ông phải quỳ lạy cầu xin ông bà chủ từ nay ở nhà đừng đi công tác nữa quá.
Bên ngoài trời âm u không có một chút nắng, không khí lạnh lẽo với những đám mây dày đặc khiến cả bầu trời tối đen.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở đều của cô gái đang nằm trên giường.
Trương Tuệ An vẫn đang ngủ bỗng nhiên tiếng đồng hồ báo thức chói tai vang lên làm phá vỡ sự tĩnh lặng.
Trên giường, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn căn phòng tối thui liền nhíu mày.
Chẳng phải cô đặt báo thức bảy giờ sao?
Mắc gì trời còn tối đen mà nó đã kêu rồi? chẳng lẽ cô cài lộn ba giờ sáng hử ?
Cô cau mày, bực bội duỗi tay tìm kiếm điện thoại của mình. Tìm thấy điện thoại cô mở màn hình lên, ánh sáng hắt vào khiến cô bị chói mà nheo mắt lại.
Bảy giờ mười lăm phút ???
Quát đờ phắc ?
Trương Tuệ An tỉnh táo bật người ngồi dậy mở to mắt nhìn kỹ một lần nữa.
“Quả thật là đúng bảy giờ mười lăm nhưng mà sao trời vẫn đen như ba giờ vậy?”
Nhưng mà mặc kệ nó đi, cô từ trên giường uể oải vươn vai, đợi cho bản thân tỉnh táo một lúc cô mới lười biếng từ trên giường đứng dậy xỏ chân vào đôi dép lông mềm mại của mình.
Cô sắp xếp chiếc giường của mình cho gọn gàng, ngăn nắp. Hôm nay là lần đầu cô dậy trễ hơn thường khi.
Cũng do tối qua, khi đợi Cấn Niên uống xong nước gừng lên phòng.
Lúc đầu vốn cô còn định sẽ đi ngủ nhưng lúc sau thì phân vân không biết bản thân cô nên cày phim tiếp hay không.
Dù sao cô cày cũng hơn phân nửa bộ phim bây giờ nghỉ ngang, ngày mai xem tiếp cô chắc chắn sẽ bị tụt mood.
Và cuối cùng sau một hồi suy đi tính lại cô vẫn quyết định thức đến tận hai giờ sáng để cày trọn một bộ phim xong mới vui vẻ đi ngủ.
Trương Tuệ An đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, đi tới cửa sổ kéo màn ra.
Nhìn sắc trời bên ngoài mà cô lắc đầu nói:
“Hèn gì đã bảy giờ mấy mà trời vẫn tối đen”
Cô bĩu môi trong lòng không biết vì sao có cảm giác nặng trĩu. Chắc đây tâm trạng của nguyên chủ mỗi khi ngắm trời nhỉ ?
Nhớ trong nguyên tác cũng hay diễn tả những cảnh lúc nguyên chủ chờ đợi Cẩn Niên lúc anh bỏ mặc cô ấy để đến bên Tần Khuê.
Những lúc đó tác giả diễn tả tâm trạng của nguyên chủ bằng 3 từ: Tuyệt vọng, khốn đốn, đau khổ..
Hmmm..
Hôm nay không bận, cô dự định sẽ ở nhà để healing nhiều chút. Mấy nay chẳng có thời gian để chăm sóc da nữa.
Với kiểu người yêu cái đẹp như cô thì xấu xí chính là kẻ thù!! Cái gì cũng tạm gác lại được chứ làm đẹp thì NO
Trương Tuệ An đi vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt cho tỉnh táo. Bây giờ hẳn Cẩn Niên đã đi làm, cô cứ thong thả từ từ cũng chả sợ.
Một lúc sau, cô đi xuống lầu ăn sáng điều cô không ngờ là tên đàn ông khi nãy cô còn nói đã đi làm.
Hiện tại đang ngồi chễm chệ ở sô pha nhàn rỗi đọc báo, không biết có phải do tiếng bước chân của cô lớn hay không.
Cẩn Niên đã ngẩng cái đầu soái ca lên nhìn cô khiến cô giật thót tim mình đứng bất động một chỗ.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng với quần tây nhưng hình như cái áo có hơi rộng.
Hai cúc áo trên cùng không được cài để lộ cả vòm ngực rộng rãi, rắn chắc và xương quai xanh sâu. Khuôn mặt đẹp trai khỏi phải bàn, nét nào ra nét đó khiến cô phải gào thét.
Cái nét đẹp này, trời ơi không hổ danh các anh tổng tài trong truyện. Đúng là, dù ở góc độ nào nhìn mấy anh nam chính luôn khiến người người đứng hình vì độ đẹp trai mà.
Thấy cô ngây ngốc trên bậc thang, Cấn Niên tựa cả người vào ghế, thư thái nghiêng đầu nhìn cô hỏi:
“Cô định trồng cây tại đó luôn sao?”
Trương Tuệ An giật mình, bối rối chạy xuống.
Anh cau mày, không vừa mắt khó chịu nói:
“Cầu thang này rất trơn, sau này đừng có chạy như vậy. Không có ai hối thúc cô đâu.”
Trương Tuệ An: “...”
Không phải khi nãy tên điểm thúi này vừa hối cô hả? 69 nhanh ghê luôn á!!!!!!!
Đúng là thứ đẹp trai mà bị khùng!!!
Đợi đi đợi tới lúc tui mà bắt gặp anh với nữ chính he, về là gói ghém đồ ly hôn liền.
Giờ do chưa có bằng chứng thôi, có là anh đừng có hòng mà nghĩ cô ngốc nghếch như nguyên chủ.
Cuộc đời của Trương Tuệ An này không có từ “Lụy Tình” trong từ điển.
Trai đẹp đối với Tuệ An cô chỉ là để ngắm còn người cô muốn đi chung cả đời cũng không cần quá đẹp trai nhưng miễn không phải tên điểm thúi kia.
Cô trừng mắt nhìn anh, nhàm chán bỏ đi vào phòng bếp nhã nhặn ngồi xuống.
Quản gia Lý thấy cô, mỉm cười vui vẻ nói:
“Con dậy rồi sao?”
Trương Tuệ An tươi tắn cười nói:
“Bác buổi sáng vui vẻ a."
Quản gia Lý cười mang thức ăn ra đặt trên bàn, nhìn mấy tô bánh canh nóng hổi trên bàn mà cô không khép được mồm.
Cẩn Niên từ bên ngoài đi vào ngồi đối diện với cô. Trương Tuệ An nhìn anh ngơ ngác chỉ tay sang chỗ anh thường hay ngồi hỏi:
“Chỗ kia của anh mà?”
Cẩn Niên cụp mắt lạnh nhạt, trắng trợn nói:
“Ngồi đâu là quyền của tôi.”
Trương Tuệ An trợn tròn mắt, tức giận:
“Nhưng mà anh ngồi đó tôi ăn không được, mặt anh khó nhìn như vậy sẽ làm mất hứng ăn của tôi.”
Cấn Niên: “...
Quản gia Lý: “...
Tập thể người giúp việc: “Tôi vừa mới nghe cái gì vậy hả???”
Cấn Niên không cử động liếc nhìn cô giọng thách thức:
“Tôi vẫn ngồi thì cô làm gì tôi?”
Trương Tuệ An bị anh chọc điên, đầu muốn bốc khói định gân cổ lên cãi đã bị quản gia Lý ngăn lại.
Ông phải dùng một tay lau mồ hôi một tay vừa ngăn cản cuộc hỗn chiến sắp xảy ra:
“Hai đứa trẻ này, sáng sớm mà cãi nhau như vậy sẽ không may mắn đâu. Mỗi đứa nhịn một chút, đừng cãi cọ nữa.”
Trương Tuệ An hừ nhẹ, dùng ánh mắt liếc xéo anh như muốn cảnh cáo. Cấn Niên chẳng thèm để tâm cầm đũa lên ăn.
Tuy không cãi qua cãi lại nữa nhưng bầu không khí đã giảm xuống gần như âm độ khiến người ta sởn gai ốc.
Quản gia Lý cười cười, sống lưng lạnh lẽo khẽ run sẽ sau đó thấp giọng muốn dỗ ngọt cô:
“Ngồi đâu cũng được mà, An An con không biết đầu từ sáng sớm cậu chủ đã dậy rồi. Mặc kệ có trễ giờ làm nhưng cậu ấy vẫn một mực đợi con dậy để cùng ăn sáng đó.
Cẩn Niên đột nhiên ho sặc sụa, đỏ mặt quay đi nhìn hướng khác trầm giọng nói:
“khụ..kh..khu hình như nước chấm hơi mặn.”
Quản gia Lý hoảng hốt nhanh chân đi tới cầm bát nước chấm lên nói:
“Mặn sao? Này này, chị Như sao nay chị làm nước khác với thường ngày hả?”
Chị Như đang hóng bất chợt bị gọi tên cũng hấp tấp chạy ra xem, khúm núm nói:
“Ây, xin lỗi cậu chủ chắc do nay ai nhập rồi. Để tôi đi vào làm lại cái khác cho cậu nhé.”
Chị Như mang bát nước chấm chạy vào bếp, quản gia Lý chống nạnh thở dài.
Ông còn muốn nói gì đó với Trương Tuệ An tiếp nào ngờ chưa kịp mở miệng anh đã nói:
“Không cần phục vụ đâu, bác đừng đứng đây nữa cũng không cần nước chấm đâu.”
Trương Tuệ An ngây người nãy giờ, thấy thái độ trốn tránh như thiếu nữ thẹn thùng của anh mà bật cười lớn:
“Hahaahaa, buồn cười quá đi mất!!!”
Cấn Niên nhìn cô, trợn mắt lạnh nhạt hỏi:
“Cười cái gì?”
Trương Tuệ An cười không nhặt được mồm, cười đến nỗi muốn chảy cả nước mắt:
“Anh nhìn anh bây giờ xem, mặt còn đỏ hơn cả trái cà chua nữa kìa ha... ha..hahah."
"Ha..ha..hahaha."
“Anh nhìn cứ như thiếu nữ e thẹn á hahaha.”
“Tôi thật sự muốn chụp lại khoảnh khắc này đăng lên mạng aa!!”
Cấn Niên bị cô chọc quê thật nhưng vì sĩ diện đành nuốt cục tức xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô có muốn ăn nữa không?”
Trương Tuệ An thấy điệu bộ nghiêm túc của anh không dám đùa nữa bĩu môi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lúc ăn cô còn không quên bổ sung thêm một câu:
“Tôi chỉ lo là cãi nhau với anh tí nữa sẽ mất ngon thôi. Tôi là vì tô bánh canh này thôi nhé.”
Quản gia Lý bất lực thở dài, ông không biết hiện tại mình có phải bảo mẫu giữ trẻ hay không nữa.
Hai đứa trẻ này dù sao cũng là vợ chồng mà cái tính chọc qua ghẹo lại không bao giờ hết.
Những lúc có ông bà chủ ở nhà may ra còn bình yên. Nếu cứ như này mãi chắc ông phải quỳ lạy cầu xin ông bà chủ từ nay ở nhà đừng đi công tác nữa quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.