Chương 16: Tiệc Ngủ
Cus.02
01/07/2024
Trương Tuệ An sợ rằng cô sẽ ngủ quên trễ giờ hẹn với Trì Châu nên đã đặt báo thức trước một tiếng đồng hồ.
Đúng 3 giờ, đồng hồ báo thức reng lên khiến cô từ trong mộng bừng tỉnh.
Ngủ được một giấc dài khiến cơ thể của cô khỏe hơn rất nhiều so với lúc sáng.
Trương Tuệ An bắt đầu đi vào bên trong phòng tắm để rửa mặt và thay đồ. Hôm nay, cô đơn giản chỉ là áo yếm ở bên trong, áo khoác mỏng và chiếc váy xòe.
Cô make up cũng chỉ nhẹ nhàng không lòe loẹt nhưng tổng thể vẫn rất xinh xắn.
Lúc chuẩn bị xong cũng là 3 giờ 45 phút, cô tung tăng vui vẻ nhảy chân sáo xuống lầu.
Quản gia Lý chạy từ trong bếp ra thấy tâm trạng cô vui vẻ như vậy nên ông hỏi:
“Bây giờ con đi đâu mà trong phấn khởi còn ăn mặc đẹp thế?”
Trương Tuệ An cười tươi rói:
“Dạ con đi đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương một lần nữa thôi ạ. À hôm nay con cũng có hẹn với bạn làm tiệc tối nên bác và mọi người không cần đợi cửa con đâu.”
Quản gia Lý cười hiền:
“Được, nhưng mà con có cần nói với cậu chủ một tiếng không?”
Trương Tuệ An mỉm cười dịu dàng nói:
“Lát có hỏi thì bác nói giúp con là được. Có khi đang bận con lên làm phiền cũng không tốt.”
Nhưng mà đột nhiên hôm nay cô thấy thiếu thiếu kiểu yên bình sao đó. Thường mấy khúc này là nhỏ Tô Đồng chui ra cãi lộn với cô mà?
Trương Tuệ An nhìn xung quanh, ngó ngang ngó dọc. Quản gia Lý thấy hành động kỳ lạ của cô cũng khó chịu:
“Con tìm ai? Cậu chủ sao?”
Cô lắc đầu vẫn tiếp tục ngó xung quanh một lượt nữa mới quay sang hỏi:
“Cô giúp việc Tô Đồng đâu rồi bác?”
Quản gia Lý thở dài cứ tưởng cô bị lạc cái gì, ông cười nói:
“Sau lần cãi nhau với con ông đã cho đuổi việc cô nhóc ương bướng đó rồi. Sẽ không ai làm phiền con được nữa đâu.”
Trương Tuệ An gật đầu:
“À.”
Mở màn hình điện thoại lên xem giờ, mới đây đã 4 giờ đúng. Trương Tuệ An há hốc mồm xách dép chạy ra xe mang không quên để lại một cậu:
“CON TRỄ RỒI CON ĐI ĐÂY TẠM BIỆT BÁC Ạ. NHỚ LÀ ĐỪNG ĐỢI CON!!”
Quản gia Lý bật cười vẫy tay tạm biệt cô, Cấn Niên thấy cô rời đi mới đi xuống, hai tay bỏ trong túi quần hỏi:
“Cô ấy đi đâu vậy bác?”
Quản gia Lý bật cười lớn nói:
“Con bé có hẹn với bạn bè làm tiệc tối gì đó còn đi tái khám nữa.”
Cấn Niên nhìn ra xa, hai chân mày bất giác nhíu chặt. Có cần ăn mặc lộng lẫy như vậy không chứ?
Khi Trương Tuệ An đến bệnh viện cũng là 4 giờ 15 phút, cô gấp rút đi vào bệnh viện.
Lúc gần tới phòng của Trì Châu đã thấy anh ấy đứng ở ngoài như đang đợi cô.
Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Trì Châu thở gấp, Trì Châu thấy cô như vậy cũng bật cười:
“Cậu làm gì mà chạy như ai dí như thế?”
Cô vẫn còn khó thở cũng may Trì Châu vuốt lưng cho cô để cô có thể bình tĩnh:
“Tớ sợ tớ đến trễ khiến cậu bị trễ nải thời gian còn bệnh nhân khác nữa.”
Trì Châu mỉm cười giọng nói trầm ấm vang lên:
“Tớ hết ca làm rồi, bây giờ tớ chỉ cần rửa vết thương cho cậu nữa thôi.”
Trì Châu dẫn Trương Tuệ An vào trong phòng làm việc của mình, cẩn thận tỉ mỉ rửa vết thương cho cô.
Cùng lúc đó mấy người trong nhóm cũng liên tục nhắn tin khiến cho điện thoại của cô và Trì Châu rung lên liên tục.
Khúc Nghi: ﹝Khi nào các cậu sẽ đi?﹞
Tăng Dương: ﹝Chúng ta phải hỏi khi nào bác sĩ @Trì Châu mới về kìa.﹞
Khúc Nghi: ﹝Hôm qua bác sĩ Trì nói với tớ là 5 giờ 30 cậu ấy sẽ về tới nhà.﹞
Giang Thanh: ﹝Tôi định mang rượu quý của ông nội tôi theo đây các cậu mang theo gì?﹞
Khúc Nghi: ﹝@Giang Thanh Tới lúc đó sẽ biết thôi.﹞
Giang Thanh: ﹝@Khúc Nghi Lát hồi cũng biết giấu làm chi cho mệt vậy.﹞
Khúc Nghi: ﹝@Giang Thanh Thích.﹞
Tăng Dương: ﹝@Giang Thanh đã biết bọn con gái khó hiểu mà mày còn kiếm chuyện làm gì thế hả thằng đần!﹞
Giang Thanh: ﹝Tăng Dương::(((﹞
Sau khi rửa vết thương xong cô và Trì Châu nhìn hai cái điện cứ rung lên liên tục cũng chỉ có thể nhìn nhau phì cười.
Cô ngượng ngùng đỏ mặt cầm lấy điện thoại của mình đọc lại tin nhắn.
Trì Châu cũng cầm điện thoại lên gõ:
﹝Lát tớ và Tuệ An sẽ phụ trách đi chợ mua nguyên liệu về làm bữa tối. Các cậu không cần mang thức ăn chính đến đâu.﹞
Khúc Nghi: ﹝@Trì Châu Cậu đang đi với An An sao?﹞
Tuệ An: ﹝Hôm nay tớ đi tái khám sẵn tiện đi cùng nhau luôn.﹞
Giang Thanh ﹝@Tuệ An Vậy hai người đã bắt đầu đi chưa?﹞
Trì Châu: ﹝Tớ dẹp áo blouse xong sẽ đi ngay đây các cậu cứ đi theo định vị của tớ đi khi đến nơi sẽ có người mở cửa cho các cậu.﹞
Trương Tuệ An đợi Trì Châu mang áo blouse đi, sau đó mới cùng nhau đi ra ngoài xe.
Xe của Trì Châu cũng rất xịn, còn sạch sẽ láng bóng. Trì Châu tinh tế đi đến mở cửa xe cho cô ngồi vào bên trong ghế phụ.
Trì Châu chở cô ghé qua bên chợ hải sản tươi sống trước, hình như là anh đã dặn trước nên khi tới nơi Trì Châu có quay sang nói với cô:
“Tớ đi vào lấy hải sản sẽ ra ngay, cậu đợi tớ một lúc đừng có mở cửa đi xuống ở ngoài đây rất dơ sẽ làm bẩn giày của cậu.”
Tuệ An gật đầu:
“Được.”
Trì Châu vừa đi vào một lúc đã bê 3 thùng hải sản đi ra ngoài, anh ấy mở cửa cốp xe phía sau bỏ 3 thùng lạnh vào bên trong.
Lúc Trì Châu trở về ghế lái cô mới quay qua hỏi anh ấy:
“Cậu mua cái gì mà nhiều thế?”
Trì Châu cười ra tiếng:
“Haha, tớ mua bạch tuộc khổng lồ, với tôm hùm và cua biển thôi.”
Trương Tuệ An cùng vẻ mặt kinh hãi:
“Chúng ta ăn hết không cậu mua như vậy rất phí tiền đó.”
Trì Châu khởi động xe cười cười:
“Lâu lâu mới gặp nhau mà tiền bạc cái gì.”
Trương Tuệ An khó xử đưa điện thoại lên nói:
“Hay là tớ chuyển tiền cho cậu coi như tớ có góp vào được không?”
Trì Châu nhìn cô, lấy tay mở cái hộp trong xe lấy ra một cục kẹo mở ra nhét vào miệng của nói:
“Cậu nói nhiều như vậy làm gì chứ, tiệc này là tớ tổ chức thì tớ bỏ tiền.”
Tim Trương Tuệ An run lên, cô cũng không nói gì nữa chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ để cho Trì Châu lái xe.
Lúc cô và Trì Châu về tới nhà anh ấy, cô nhìn tổng thể xung quanh căn biệt thự này.
Không to quá to cũng không quá lộng lẫy nhưng mà vẫn nhìn trông rất sang trọng.
Với diện tích của căn biệt thự này quả nhiên là thích hợp để xây dựng một tổ ấm cho riêng mình.
Trương Tuệ An tự mình cười khúc khích, Trì Châu nhìn cô:
“Cậu cười gì vậy?”
Trương Tuệ An lắc đầu chối:
“Đâu có, tớ chỉ nghĩ đến bộ phim hài hôm qua tớ mới xem thôi.”
Trì Châu cười, mở dây an toàn xong mới đi xuống vòng qua bên cửa xe của cô mở cửa cho cô xuống.
Vào bên trong, Khúc Nghi và Giang Thanh đang chơi đuổi bắt, Khúc Nghi vừa thấy cô đã vui mừng hớn hở chạy tới:
“Wow, bảo bối cậu đúng là nhan sắc ngày càng thăng hạng nha. Biết cách ăn mặc theo trend cả rồi này.”
Trương Tuệ An cười tươi nói:
“Cậu cũng xinh có kém gì đó đâu.”
Tăng Dương đang chơi game ngước lên lơ đãng hỏi:
“Ủa, có mình cậu về thôi sao? Bác sĩ Trì đâu?”
Trương Tuệ An nhìn đoán chắc đây là Tăng Dương, trong truyện được miêu tả là chúa nghiện game đây mà:
“Cậu ấy đang bưng mấy thùng hải sản vào đây, tớ định giúp mà cậu ấy bảo không cần.”
Giang Thanh nhìn anh ấy dùng tay bưng ba thùng hải sản lớn cũng chạy ra giúp đỡ.
Khúc Nghi kéo cô đi vào trong phòng khách ngồi cùng cô tâm sự.
Đúng 3 giờ, đồng hồ báo thức reng lên khiến cô từ trong mộng bừng tỉnh.
Ngủ được một giấc dài khiến cơ thể của cô khỏe hơn rất nhiều so với lúc sáng.
Trương Tuệ An bắt đầu đi vào bên trong phòng tắm để rửa mặt và thay đồ. Hôm nay, cô đơn giản chỉ là áo yếm ở bên trong, áo khoác mỏng và chiếc váy xòe.
Cô make up cũng chỉ nhẹ nhàng không lòe loẹt nhưng tổng thể vẫn rất xinh xắn.
Lúc chuẩn bị xong cũng là 3 giờ 45 phút, cô tung tăng vui vẻ nhảy chân sáo xuống lầu.
Quản gia Lý chạy từ trong bếp ra thấy tâm trạng cô vui vẻ như vậy nên ông hỏi:
“Bây giờ con đi đâu mà trong phấn khởi còn ăn mặc đẹp thế?”
Trương Tuệ An cười tươi rói:
“Dạ con đi đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương một lần nữa thôi ạ. À hôm nay con cũng có hẹn với bạn làm tiệc tối nên bác và mọi người không cần đợi cửa con đâu.”
Quản gia Lý cười hiền:
“Được, nhưng mà con có cần nói với cậu chủ một tiếng không?”
Trương Tuệ An mỉm cười dịu dàng nói:
“Lát có hỏi thì bác nói giúp con là được. Có khi đang bận con lên làm phiền cũng không tốt.”
Nhưng mà đột nhiên hôm nay cô thấy thiếu thiếu kiểu yên bình sao đó. Thường mấy khúc này là nhỏ Tô Đồng chui ra cãi lộn với cô mà?
Trương Tuệ An nhìn xung quanh, ngó ngang ngó dọc. Quản gia Lý thấy hành động kỳ lạ của cô cũng khó chịu:
“Con tìm ai? Cậu chủ sao?”
Cô lắc đầu vẫn tiếp tục ngó xung quanh một lượt nữa mới quay sang hỏi:
“Cô giúp việc Tô Đồng đâu rồi bác?”
Quản gia Lý thở dài cứ tưởng cô bị lạc cái gì, ông cười nói:
“Sau lần cãi nhau với con ông đã cho đuổi việc cô nhóc ương bướng đó rồi. Sẽ không ai làm phiền con được nữa đâu.”
Trương Tuệ An gật đầu:
“À.”
Mở màn hình điện thoại lên xem giờ, mới đây đã 4 giờ đúng. Trương Tuệ An há hốc mồm xách dép chạy ra xe mang không quên để lại một cậu:
“CON TRỄ RỒI CON ĐI ĐÂY TẠM BIỆT BÁC Ạ. NHỚ LÀ ĐỪNG ĐỢI CON!!”
Quản gia Lý bật cười vẫy tay tạm biệt cô, Cấn Niên thấy cô rời đi mới đi xuống, hai tay bỏ trong túi quần hỏi:
“Cô ấy đi đâu vậy bác?”
Quản gia Lý bật cười lớn nói:
“Con bé có hẹn với bạn bè làm tiệc tối gì đó còn đi tái khám nữa.”
Cấn Niên nhìn ra xa, hai chân mày bất giác nhíu chặt. Có cần ăn mặc lộng lẫy như vậy không chứ?
Khi Trương Tuệ An đến bệnh viện cũng là 4 giờ 15 phút, cô gấp rút đi vào bệnh viện.
Lúc gần tới phòng của Trì Châu đã thấy anh ấy đứng ở ngoài như đang đợi cô.
Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Trì Châu thở gấp, Trì Châu thấy cô như vậy cũng bật cười:
“Cậu làm gì mà chạy như ai dí như thế?”
Cô vẫn còn khó thở cũng may Trì Châu vuốt lưng cho cô để cô có thể bình tĩnh:
“Tớ sợ tớ đến trễ khiến cậu bị trễ nải thời gian còn bệnh nhân khác nữa.”
Trì Châu mỉm cười giọng nói trầm ấm vang lên:
“Tớ hết ca làm rồi, bây giờ tớ chỉ cần rửa vết thương cho cậu nữa thôi.”
Trì Châu dẫn Trương Tuệ An vào trong phòng làm việc của mình, cẩn thận tỉ mỉ rửa vết thương cho cô.
Cùng lúc đó mấy người trong nhóm cũng liên tục nhắn tin khiến cho điện thoại của cô và Trì Châu rung lên liên tục.
Khúc Nghi: ﹝Khi nào các cậu sẽ đi?﹞
Tăng Dương: ﹝Chúng ta phải hỏi khi nào bác sĩ @Trì Châu mới về kìa.﹞
Khúc Nghi: ﹝Hôm qua bác sĩ Trì nói với tớ là 5 giờ 30 cậu ấy sẽ về tới nhà.﹞
Giang Thanh: ﹝Tôi định mang rượu quý của ông nội tôi theo đây các cậu mang theo gì?﹞
Khúc Nghi: ﹝@Giang Thanh Tới lúc đó sẽ biết thôi.﹞
Giang Thanh: ﹝@Khúc Nghi Lát hồi cũng biết giấu làm chi cho mệt vậy.﹞
Khúc Nghi: ﹝@Giang Thanh Thích.﹞
Tăng Dương: ﹝@Giang Thanh đã biết bọn con gái khó hiểu mà mày còn kiếm chuyện làm gì thế hả thằng đần!﹞
Giang Thanh: ﹝Tăng Dương::(((﹞
Sau khi rửa vết thương xong cô và Trì Châu nhìn hai cái điện cứ rung lên liên tục cũng chỉ có thể nhìn nhau phì cười.
Cô ngượng ngùng đỏ mặt cầm lấy điện thoại của mình đọc lại tin nhắn.
Trì Châu cũng cầm điện thoại lên gõ:
﹝Lát tớ và Tuệ An sẽ phụ trách đi chợ mua nguyên liệu về làm bữa tối. Các cậu không cần mang thức ăn chính đến đâu.﹞
Khúc Nghi: ﹝@Trì Châu Cậu đang đi với An An sao?﹞
Tuệ An: ﹝Hôm nay tớ đi tái khám sẵn tiện đi cùng nhau luôn.﹞
Giang Thanh ﹝@Tuệ An Vậy hai người đã bắt đầu đi chưa?﹞
Trì Châu: ﹝Tớ dẹp áo blouse xong sẽ đi ngay đây các cậu cứ đi theo định vị của tớ đi khi đến nơi sẽ có người mở cửa cho các cậu.﹞
Trương Tuệ An đợi Trì Châu mang áo blouse đi, sau đó mới cùng nhau đi ra ngoài xe.
Xe của Trì Châu cũng rất xịn, còn sạch sẽ láng bóng. Trì Châu tinh tế đi đến mở cửa xe cho cô ngồi vào bên trong ghế phụ.
Trì Châu chở cô ghé qua bên chợ hải sản tươi sống trước, hình như là anh đã dặn trước nên khi tới nơi Trì Châu có quay sang nói với cô:
“Tớ đi vào lấy hải sản sẽ ra ngay, cậu đợi tớ một lúc đừng có mở cửa đi xuống ở ngoài đây rất dơ sẽ làm bẩn giày của cậu.”
Tuệ An gật đầu:
“Được.”
Trì Châu vừa đi vào một lúc đã bê 3 thùng hải sản đi ra ngoài, anh ấy mở cửa cốp xe phía sau bỏ 3 thùng lạnh vào bên trong.
Lúc Trì Châu trở về ghế lái cô mới quay qua hỏi anh ấy:
“Cậu mua cái gì mà nhiều thế?”
Trì Châu cười ra tiếng:
“Haha, tớ mua bạch tuộc khổng lồ, với tôm hùm và cua biển thôi.”
Trương Tuệ An cùng vẻ mặt kinh hãi:
“Chúng ta ăn hết không cậu mua như vậy rất phí tiền đó.”
Trì Châu khởi động xe cười cười:
“Lâu lâu mới gặp nhau mà tiền bạc cái gì.”
Trương Tuệ An khó xử đưa điện thoại lên nói:
“Hay là tớ chuyển tiền cho cậu coi như tớ có góp vào được không?”
Trì Châu nhìn cô, lấy tay mở cái hộp trong xe lấy ra một cục kẹo mở ra nhét vào miệng của nói:
“Cậu nói nhiều như vậy làm gì chứ, tiệc này là tớ tổ chức thì tớ bỏ tiền.”
Tim Trương Tuệ An run lên, cô cũng không nói gì nữa chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ để cho Trì Châu lái xe.
Lúc cô và Trì Châu về tới nhà anh ấy, cô nhìn tổng thể xung quanh căn biệt thự này.
Không to quá to cũng không quá lộng lẫy nhưng mà vẫn nhìn trông rất sang trọng.
Với diện tích của căn biệt thự này quả nhiên là thích hợp để xây dựng một tổ ấm cho riêng mình.
Trương Tuệ An tự mình cười khúc khích, Trì Châu nhìn cô:
“Cậu cười gì vậy?”
Trương Tuệ An lắc đầu chối:
“Đâu có, tớ chỉ nghĩ đến bộ phim hài hôm qua tớ mới xem thôi.”
Trì Châu cười, mở dây an toàn xong mới đi xuống vòng qua bên cửa xe của cô mở cửa cho cô xuống.
Vào bên trong, Khúc Nghi và Giang Thanh đang chơi đuổi bắt, Khúc Nghi vừa thấy cô đã vui mừng hớn hở chạy tới:
“Wow, bảo bối cậu đúng là nhan sắc ngày càng thăng hạng nha. Biết cách ăn mặc theo trend cả rồi này.”
Trương Tuệ An cười tươi nói:
“Cậu cũng xinh có kém gì đó đâu.”
Tăng Dương đang chơi game ngước lên lơ đãng hỏi:
“Ủa, có mình cậu về thôi sao? Bác sĩ Trì đâu?”
Trương Tuệ An nhìn đoán chắc đây là Tăng Dương, trong truyện được miêu tả là chúa nghiện game đây mà:
“Cậu ấy đang bưng mấy thùng hải sản vào đây, tớ định giúp mà cậu ấy bảo không cần.”
Giang Thanh nhìn anh ấy dùng tay bưng ba thùng hải sản lớn cũng chạy ra giúp đỡ.
Khúc Nghi kéo cô đi vào trong phòng khách ngồi cùng cô tâm sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.