Chương 30: Trị Trà Xanh (2)
Cus.02
05/08/2024
Hiện tại, vì quá ồn ào mấy người ở bên cạnh cũng đua nhau chạy tới xem.
Người nào người nấy vừa nghe thấy cô ta nhảy dựng lên sống chết không muốn mở camera liền khó hiểu.
Cẩn Niên lại càng khó hiểu, sắc mặt u ám tràn đầy sát khí trầm giọng khàn đặc nói:
“Tần Khuê, nếu tất cả chuyện hôm nay đều là một mình em tự mình dựng lên thì em đừng trách anh”
Tần Khuê sợ hãi như con rùa rụt cổ run rẩy nhưng đến bước đường này rồi cô ta không còn đường nào để lui hết.
Nguyễn Trâm khinh thường nhìn cô ta, dùng một tay che miệng nhoẻn miệng cười.
Cô ấy còn cả trăm chiêu để hù dọa trà xanh mà mới dọa một câu mặt đã tái mét mất cả vui.
Bên ngoài có mấy giọng nói vọng vào:
“Muốn biết sự thật thì mở camera nhanh đi không giao việc này lại cho cảnh sát đi chứ làm gì phải sợ.”
“Ừ coi camera đi.”
“A Trâm rất coi trọng việc an toàn của mọi người nên cô không cần sợ đâu. Nếu thật sự có người muốn hại cô chắc chắn A Trâm và A Nam sẽ giúp cô.Nguyễn Trâm hùa theo giả vờ đồng cảm, muốn khóc nhưng chẳng rơi ra một
giọt nước mắt nào:
“Đúng đó, cả nhà tôi đều quan trọng an toàn của mọi người ở thuê nhà. Sự việc ngày hôm nay rất quan trọng ảnh hưởng đến uy tín của vợ chồng tôi còn có cả gia đình chồng tôi nữa. Nếu cô không muốn xem camera thì tôi chỉ có thể mời cảnh sát đến đây làm việc.
Cẩn Niên nhìn cô ta, Tần Khuê cùng giương mắt lên nhìn anh.
Tần Khuê cổ họng khô khốc, lúc đầu cô ta chỉ nghĩ làm chuyện này để lôi kéo sự chú ý của Cẩn Niên.
Càng không nghĩ đến chuyện này đi xa đến như vậy. Chuyện này mà bị vạch trần cô ta chắc chắn sẽ khiến Cấn Niên càng coi thường cô ta.
Khi cô ta không biết mình cần phải ứng xử như nào Thẩm Ny đã đột ngột từ bên ngoài chen lấn qua đám người hóng hớt hốt hoảng chạy vào.
Còn không quên khóc lóc chạy tới ôm lấy Tần Khuê hỏi thăm:
“Khuê Khuê, cậu có sao không? Tớ vừa nghe thằng khốn đó cầm dao tới tìm cậu là tớ đã bỏ ngang công việc mà chạy tới đây đó huhuu.”
Thấy cả người cô ta cứng đờ, Thẩm Ny không quên nhéo eo cô ta nói nhỏ:
“Khóc đi.”
Tần Khuê lúc mới chợt bừng tỉnh, đôi mắt ngấn lệ ôm chặt lấy cô ả.
Hai người ôm nhau khóc, Nguyễn Trâm đứng nhìn mà còn trề môi khinh bỉ nghĩ thầm trong bụng.
Bộ hai con quỷ này được đào tạo trong trường học làm bé ba hay sao mà diễn đỉnh vậy trời?
Coi kìa coi kìa, nước mắt nào nước mắt nấy chảy ra không ngừng.
Được một lúc, Thẩm Ny mới buông cô ta ra, cô ả đứng dậy lau đi nước mắt nói:
“Anh Niên Niên, chuyện này anh cứ để em giải quyết. Anh đừng manh động, tên khốn đó không dễ đụng đâu. Tốt nhất là bọn em nên giải quyết riêng tư với anh ta.”
Cẩn Niên cụp mắt bình tĩnh nhìn cô ả nhưng mà người sợ là Tần Khuê ở phía sau lưng cô ả.
Con mắt bình tĩnh này của Cấn Niên chỉ có thể xuất hiện để báo trước sắp có một cơn thịnh nô lớn đến từ anh.Tần Khuê nắm lấy tay áo của Thẩm Ny giựt giựt muốn cô ả im lặng.
Cẩn Niên thấp giọng cười, liếm môi nói:
“Anh ta là ai mà ghê gớm vậy, không dễ đụng? Cô nghĩ tôi là ai mà không đụng được anh ta?”
Thẩm Ny bị sát khí xung quanh người của anh khiến cho lông gà nổi hết cả lên lắp ba lắp bắp nói:
“Như..ưng mà n..nó sẽ kh.iến cho mạ..ng sống của Khuê Khuê gặp nguy hiểm.
Cấn Niên bỗng im lặng, Thẩm Ny bỗng thấy lí do này cũng hiệu nghiệm nên đành châm dầu vào lửa:
“Anh ta đã từng nói với tụi em là không được nói cho ai biết về anh ta nếu nếu không sẽ không tha cho Khuê Khuê
Nguyễn Trâm xem màn kịch này nãy giờ càng ngày càng cảm thấy nhàm chán.
Chắc do cô ấy học tâm lý học vì vậy nãy giờ dựa vào tâm lý của hai bé ba này đều đã bị cô ấy nắm bắt.
Nguyễn Trâm cố ý ngáp lớn cho mọi người nghe thấy, sau khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía của cô ấy mới giả vờ như mình thất thố che miệng lại cười trừ nói:
“Ây, em vô ý quá em xin lỗi. Nhưng mà chuyện này hai cô quyết định như nào. Không gọi cảnh sát tìm ra thủ phạm thì mấy đồ vật bị làm hư hại thì phải làm sao đây. Đồ của cô thì không nói đi nhưng đa số theo tôi thấy thiệt lớn nhất đều là đồ của chúng tôi.”Tần Khuê cứng đờ cả người không thể nào nhúc nhích được. Lúc phá cô ta quên mất hầu hết trong nhà là đồ có sẵn.
Nhưng mà bây giờ cô ta chưa tìm được việc làm, còn tiền lúc trước khi về để dành cũng vì thuê nhà mà đã gần sắp hết.
Tần Khuê đang lạc trong đống suy nghĩ lại bị lời nói của Thẩm Ny cắt ngang:
“Chúng tôi sẽ đền”
Tần Khuê giật mình, khuôn mặt khó tin trợn tròn nhìn cô ả.
Nguyễn Trâm nghe vậy bĩu môi gật đầu, thoải mái thở phào nói:
“Thế sao, ok thôi chừng nào đầy đủ đổ mới thì gọi tôi tới check nhé.”
Cấn Niên cảm thấy xong việc đứng thẳng người giọng khàn đặc nói:
“Mai mốt chú ý cửa nẻo, biết tự bảo vệ bản thân mình đi. Tôi bận rồi về đây”
Tần Khuê giương đôi mắt đau đớn nhìn theo Cấn Niên muốn giữ anh lại nhưng bị Nguyễn Trâm cắt ngang:
“À đúng rồi cô nhớ thay luôn khóa cửa nhé, cô làm hư rồi nó cũng không rẻ đâu. Chồng tôi mà biết chắc đuổi cô ra khỏi đây luôn quá.”
Nói xong Nguyễn Trâm đi theo sau Cẩn Niên đi ra khỏi đây. Mọi người ai nấy đều trở về căn hộ của mình.
Thẩm Ny không thích Nguyễn Trâm tẹo nào, dù gì lúc trước cô ả cũng đừng theo đuổi Tạ Nam nhưng không được anh đồng ý. không phải khi nãy có Cấn Niên ở đây không thì cô ả đã đi tới cho Nguyễn Trâm một trận rồi.
Thẩm Ny nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ra cửa:
“Nguyễn Trâm cô đợi đó đi có ngày tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.
Tần Khuê thấy không còn ai nữa, xả vai đi đóng cửa. Vừa đóng cửa đã không ngăn được tức giận nói với Thẩm Ny
“Cậu bị điên sao? Bây giờ tớ còn không có một đồng mà cậu hứa với bọn họ sẽ đền hết tất cả?”
Thẩm Ny nhún vai, quăng túi xách của mình một xó rồi ngồi xuống ghế sô pha:
“Bộ cậu nghĩ con nhỏ đó dễ dàng tha cho cậu vậy sao? Nếu không nói như vậy nó sẽ một hai báo cảnh sát đó.”
Tần Khuê cứng họng, tức giận bấu chặt hai tay:
“Chết tiệt con khốn đó, tớ làm gì còn tiền mà đền cho nó chứ còn đòi lên kiểm tra."
Tần Khuê nhìn chầm chầm Thẩm Ny, cô ả biết ý thở dài nằm dài trên ghế:
“Đừng nhìn tao, một tháng lương của bọn làm cho tư bản như tụi tao chỉ đủ sống qua ngày thôi.”
Tần Khuê hết hy vọng, tức giận đá tung những thứ ở dưới sàn mắng:“Má, chết tiệt”
“Con khốn Trương Tuệ An chết tiệt”
“Con khốn Nguyễn Trâm đáng chết.
“TAO SẼ GIẾT CHẾT HẾT BỌN MÀY!!!!”
****************
Nguyễn Trâm tiễn Cấn Niên ra gara, Cẩn Niên lạnh nhạt thấp giọng nói với cô
ay:
“Cảm ơn cô, mọi việc phải nhờ vào cô rồi.
Nguyễn Trâm gật đầu, vui vẻ nói:
“Cũng không có gì to tát, chồng em gọi thì em phải xử lý thôi.
Cẩn Niên gật đầu sau đó mới mở cửa xe ngồi vào. Khi xe anh rời đi, xe của Tạ Nam đúng lúc chạy vào.
Nguyễn Trâm nhíu mày nhìn chiếc Bentley từ từ dừng lại. Tạ Nam trong xe bước ra, đi tới ôm thơm vào má của cô ấy:
“Sao rồi vợ?”
Nguyễn Trâm tự hào khoe khoang:
“Tất nhiên là thành công rồi, dăm ba con tiểu tam em mà không hành nó ra bã em sẽ không phải vợ anh.”Tạ Nam bật cười búng nhẹ trán cô ấy cưng chiều nói:
“Đúng là vợ anh
NOVEL TOON
Nguyễn Trâm đang tận hưởng vòng tay của Tạ Nam nhưng chợt ra gì đó đẩy tay anh ấy ra nói:
“Anh nói coi, Thẩm Ny bạn con bé ba là người từng thương thầm anh phải không?”
Tạ Nam khó hiệu, đầu nổi mấy chục dấu chấm hỏi:
“Gì chứ, làm gì có.”
Nguyễn Trâm nhéo mạnh tay anh đau điếng hét lên:
“AAAAA, VỢ ANH KHÔNG BIẾT THẬT MÀ. ĐAU QUÁ AAAA
Nguyễn Trâm nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói:
12:36
“Còn chối nữa hả, mấy trăm tấm thư tình đó em đều đọc qua đó. Đa số đều là người tên Thẩm Ny gửi. Từ lúc cô ta đi cùng con bé ba đi làm giấy tờ nghe bé ba gọi cô ta là Thẩm Ny là em biết rồi.”
Tạ Nam không hề quen biết ai tên Thẩm Ny, cắn răng nhịn đau nói:
“Thì liên quan gì anh chứ, mấy cái thư tình đó anh không rảnh nên để đó thôi. Anh còn chưa mở cái nào ra lúc em bốc cũng không cảm nhận được là nó chưa từng được mở à.
Nghe có lý, Nguyễn Trâm lật mặt vui vẻ ôm lấy Tạ Nam nũng nịu:“Chồng à, em có nấu món anh thích đó. Chúng ta mau đi vào ăn thôi.
Nguyễn Trâm vui vẻ khoát tay anh ấy đi vào, Tạ Nam đối với sự thay đổi thất thường của vợ mình chỉ có thể nhịn nhục mà chịu đựng.
Người nào người nấy vừa nghe thấy cô ta nhảy dựng lên sống chết không muốn mở camera liền khó hiểu.
Cẩn Niên lại càng khó hiểu, sắc mặt u ám tràn đầy sát khí trầm giọng khàn đặc nói:
“Tần Khuê, nếu tất cả chuyện hôm nay đều là một mình em tự mình dựng lên thì em đừng trách anh”
Tần Khuê sợ hãi như con rùa rụt cổ run rẩy nhưng đến bước đường này rồi cô ta không còn đường nào để lui hết.
Nguyễn Trâm khinh thường nhìn cô ta, dùng một tay che miệng nhoẻn miệng cười.
Cô ấy còn cả trăm chiêu để hù dọa trà xanh mà mới dọa một câu mặt đã tái mét mất cả vui.
Bên ngoài có mấy giọng nói vọng vào:
“Muốn biết sự thật thì mở camera nhanh đi không giao việc này lại cho cảnh sát đi chứ làm gì phải sợ.”
“Ừ coi camera đi.”
“A Trâm rất coi trọng việc an toàn của mọi người nên cô không cần sợ đâu. Nếu thật sự có người muốn hại cô chắc chắn A Trâm và A Nam sẽ giúp cô.Nguyễn Trâm hùa theo giả vờ đồng cảm, muốn khóc nhưng chẳng rơi ra một
giọt nước mắt nào:
“Đúng đó, cả nhà tôi đều quan trọng an toàn của mọi người ở thuê nhà. Sự việc ngày hôm nay rất quan trọng ảnh hưởng đến uy tín của vợ chồng tôi còn có cả gia đình chồng tôi nữa. Nếu cô không muốn xem camera thì tôi chỉ có thể mời cảnh sát đến đây làm việc.
Cẩn Niên nhìn cô ta, Tần Khuê cùng giương mắt lên nhìn anh.
Tần Khuê cổ họng khô khốc, lúc đầu cô ta chỉ nghĩ làm chuyện này để lôi kéo sự chú ý của Cẩn Niên.
Càng không nghĩ đến chuyện này đi xa đến như vậy. Chuyện này mà bị vạch trần cô ta chắc chắn sẽ khiến Cấn Niên càng coi thường cô ta.
Khi cô ta không biết mình cần phải ứng xử như nào Thẩm Ny đã đột ngột từ bên ngoài chen lấn qua đám người hóng hớt hốt hoảng chạy vào.
Còn không quên khóc lóc chạy tới ôm lấy Tần Khuê hỏi thăm:
“Khuê Khuê, cậu có sao không? Tớ vừa nghe thằng khốn đó cầm dao tới tìm cậu là tớ đã bỏ ngang công việc mà chạy tới đây đó huhuu.”
Thấy cả người cô ta cứng đờ, Thẩm Ny không quên nhéo eo cô ta nói nhỏ:
“Khóc đi.”
Tần Khuê lúc mới chợt bừng tỉnh, đôi mắt ngấn lệ ôm chặt lấy cô ả.
Hai người ôm nhau khóc, Nguyễn Trâm đứng nhìn mà còn trề môi khinh bỉ nghĩ thầm trong bụng.
Bộ hai con quỷ này được đào tạo trong trường học làm bé ba hay sao mà diễn đỉnh vậy trời?
Coi kìa coi kìa, nước mắt nào nước mắt nấy chảy ra không ngừng.
Được một lúc, Thẩm Ny mới buông cô ta ra, cô ả đứng dậy lau đi nước mắt nói:
“Anh Niên Niên, chuyện này anh cứ để em giải quyết. Anh đừng manh động, tên khốn đó không dễ đụng đâu. Tốt nhất là bọn em nên giải quyết riêng tư với anh ta.”
Cẩn Niên cụp mắt bình tĩnh nhìn cô ả nhưng mà người sợ là Tần Khuê ở phía sau lưng cô ả.
Con mắt bình tĩnh này của Cấn Niên chỉ có thể xuất hiện để báo trước sắp có một cơn thịnh nô lớn đến từ anh.Tần Khuê nắm lấy tay áo của Thẩm Ny giựt giựt muốn cô ả im lặng.
Cẩn Niên thấp giọng cười, liếm môi nói:
“Anh ta là ai mà ghê gớm vậy, không dễ đụng? Cô nghĩ tôi là ai mà không đụng được anh ta?”
Thẩm Ny bị sát khí xung quanh người của anh khiến cho lông gà nổi hết cả lên lắp ba lắp bắp nói:
“Như..ưng mà n..nó sẽ kh.iến cho mạ..ng sống của Khuê Khuê gặp nguy hiểm.
Cấn Niên bỗng im lặng, Thẩm Ny bỗng thấy lí do này cũng hiệu nghiệm nên đành châm dầu vào lửa:
“Anh ta đã từng nói với tụi em là không được nói cho ai biết về anh ta nếu nếu không sẽ không tha cho Khuê Khuê
Nguyễn Trâm xem màn kịch này nãy giờ càng ngày càng cảm thấy nhàm chán.
Chắc do cô ấy học tâm lý học vì vậy nãy giờ dựa vào tâm lý của hai bé ba này đều đã bị cô ấy nắm bắt.
Nguyễn Trâm cố ý ngáp lớn cho mọi người nghe thấy, sau khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía của cô ấy mới giả vờ như mình thất thố che miệng lại cười trừ nói:
“Ây, em vô ý quá em xin lỗi. Nhưng mà chuyện này hai cô quyết định như nào. Không gọi cảnh sát tìm ra thủ phạm thì mấy đồ vật bị làm hư hại thì phải làm sao đây. Đồ của cô thì không nói đi nhưng đa số theo tôi thấy thiệt lớn nhất đều là đồ của chúng tôi.”Tần Khuê cứng đờ cả người không thể nào nhúc nhích được. Lúc phá cô ta quên mất hầu hết trong nhà là đồ có sẵn.
Nhưng mà bây giờ cô ta chưa tìm được việc làm, còn tiền lúc trước khi về để dành cũng vì thuê nhà mà đã gần sắp hết.
Tần Khuê đang lạc trong đống suy nghĩ lại bị lời nói của Thẩm Ny cắt ngang:
“Chúng tôi sẽ đền”
Tần Khuê giật mình, khuôn mặt khó tin trợn tròn nhìn cô ả.
Nguyễn Trâm nghe vậy bĩu môi gật đầu, thoải mái thở phào nói:
“Thế sao, ok thôi chừng nào đầy đủ đổ mới thì gọi tôi tới check nhé.”
Cấn Niên cảm thấy xong việc đứng thẳng người giọng khàn đặc nói:
“Mai mốt chú ý cửa nẻo, biết tự bảo vệ bản thân mình đi. Tôi bận rồi về đây”
Tần Khuê giương đôi mắt đau đớn nhìn theo Cấn Niên muốn giữ anh lại nhưng bị Nguyễn Trâm cắt ngang:
“À đúng rồi cô nhớ thay luôn khóa cửa nhé, cô làm hư rồi nó cũng không rẻ đâu. Chồng tôi mà biết chắc đuổi cô ra khỏi đây luôn quá.”
Nói xong Nguyễn Trâm đi theo sau Cẩn Niên đi ra khỏi đây. Mọi người ai nấy đều trở về căn hộ của mình.
Thẩm Ny không thích Nguyễn Trâm tẹo nào, dù gì lúc trước cô ả cũng đừng theo đuổi Tạ Nam nhưng không được anh đồng ý. không phải khi nãy có Cấn Niên ở đây không thì cô ả đã đi tới cho Nguyễn Trâm một trận rồi.
Thẩm Ny nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ra cửa:
“Nguyễn Trâm cô đợi đó đi có ngày tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.
Tần Khuê thấy không còn ai nữa, xả vai đi đóng cửa. Vừa đóng cửa đã không ngăn được tức giận nói với Thẩm Ny
“Cậu bị điên sao? Bây giờ tớ còn không có một đồng mà cậu hứa với bọn họ sẽ đền hết tất cả?”
Thẩm Ny nhún vai, quăng túi xách của mình một xó rồi ngồi xuống ghế sô pha:
“Bộ cậu nghĩ con nhỏ đó dễ dàng tha cho cậu vậy sao? Nếu không nói như vậy nó sẽ một hai báo cảnh sát đó.”
Tần Khuê cứng họng, tức giận bấu chặt hai tay:
“Chết tiệt con khốn đó, tớ làm gì còn tiền mà đền cho nó chứ còn đòi lên kiểm tra."
Tần Khuê nhìn chầm chầm Thẩm Ny, cô ả biết ý thở dài nằm dài trên ghế:
“Đừng nhìn tao, một tháng lương của bọn làm cho tư bản như tụi tao chỉ đủ sống qua ngày thôi.”
Tần Khuê hết hy vọng, tức giận đá tung những thứ ở dưới sàn mắng:“Má, chết tiệt”
“Con khốn Trương Tuệ An chết tiệt”
“Con khốn Nguyễn Trâm đáng chết.
“TAO SẼ GIẾT CHẾT HẾT BỌN MÀY!!!!”
****************
Nguyễn Trâm tiễn Cấn Niên ra gara, Cẩn Niên lạnh nhạt thấp giọng nói với cô
ay:
“Cảm ơn cô, mọi việc phải nhờ vào cô rồi.
Nguyễn Trâm gật đầu, vui vẻ nói:
“Cũng không có gì to tát, chồng em gọi thì em phải xử lý thôi.
Cẩn Niên gật đầu sau đó mới mở cửa xe ngồi vào. Khi xe anh rời đi, xe của Tạ Nam đúng lúc chạy vào.
Nguyễn Trâm nhíu mày nhìn chiếc Bentley từ từ dừng lại. Tạ Nam trong xe bước ra, đi tới ôm thơm vào má của cô ấy:
“Sao rồi vợ?”
Nguyễn Trâm tự hào khoe khoang:
“Tất nhiên là thành công rồi, dăm ba con tiểu tam em mà không hành nó ra bã em sẽ không phải vợ anh.”Tạ Nam bật cười búng nhẹ trán cô ấy cưng chiều nói:
“Đúng là vợ anh
NOVEL TOON
Nguyễn Trâm đang tận hưởng vòng tay của Tạ Nam nhưng chợt ra gì đó đẩy tay anh ấy ra nói:
“Anh nói coi, Thẩm Ny bạn con bé ba là người từng thương thầm anh phải không?”
Tạ Nam khó hiệu, đầu nổi mấy chục dấu chấm hỏi:
“Gì chứ, làm gì có.”
Nguyễn Trâm nhéo mạnh tay anh đau điếng hét lên:
“AAAAA, VỢ ANH KHÔNG BIẾT THẬT MÀ. ĐAU QUÁ AAAA
Nguyễn Trâm nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói:
12:36
“Còn chối nữa hả, mấy trăm tấm thư tình đó em đều đọc qua đó. Đa số đều là người tên Thẩm Ny gửi. Từ lúc cô ta đi cùng con bé ba đi làm giấy tờ nghe bé ba gọi cô ta là Thẩm Ny là em biết rồi.”
Tạ Nam không hề quen biết ai tên Thẩm Ny, cắn răng nhịn đau nói:
“Thì liên quan gì anh chứ, mấy cái thư tình đó anh không rảnh nên để đó thôi. Anh còn chưa mở cái nào ra lúc em bốc cũng không cảm nhận được là nó chưa từng được mở à.
Nghe có lý, Nguyễn Trâm lật mặt vui vẻ ôm lấy Tạ Nam nũng nịu:“Chồng à, em có nấu món anh thích đó. Chúng ta mau đi vào ăn thôi.
Nguyễn Trâm vui vẻ khoát tay anh ấy đi vào, Tạ Nam đối với sự thay đổi thất thường của vợ mình chỉ có thể nhịn nhục mà chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.