Chương 10
Thanh Vân Đãi Vũ Thì
05/02/2021
Không biết có phải hay không, nhưng không chỉ một lần từng nhìn thấy Sở Dịch vì người ngoài mà trở nên yếu đuối, đau xót, cũng có thể là vì hai người biết được bí mật của nhau, ở trước mặt người khác, Tần Hữu đối với Sở Dịch, có loại khẩn cấp muốn đem y tiến vào phạm vi thế lực của hắn.
Nếu như đổi thành trước đây, Sở Dịch khẳng định sẽ gật đầu đồng ý. Nếu như không có sự kiện lần trước phát sinh ở nhà hàng ven hồ.
Nhưng cho dù có chút do dự, nhưng thực tế cũng không cho phép y dị nghị điều gì, biệt thự gỗ trong rừng này chỉ có ba tòa, Triệu Trăn tiểu phu thê ngay cả hài từ cũng không dẫn theo, rõ ràng là vì muốn trải qua thế giới hai người, còn muốn đi phát sáng sao? Ngươi có bị ngớ ngẩn hay không! Còn lại hai ngôi, mỗi ngôi đều là thiết kế dành cho hai người, Triệu Ly Hạ thấy Tần Hữu đã sợ, cũng không thể để người bạn ngoại quốc kia ở cùng chú Tần được.
Sở Dịch mặc mặc tiếp nhận “Trong tất cả mọi người, y là người gần với vị nam thần cần tránh xa này nhất”
Tần Hữu chọn tòa nhà gỗ trong nhất, Sở Dịch đi vào nhìn ngắm một lúc, tiểu biệt thự tuy rằng hai tầng, nhưng diện tích bên trong quả thực rất nhỏ, lầu một không có phòng ngủ, tầng hai chỉ có hai gian phòng.
Xuống lầu chính lần nữa, không biết Triệu Ly Hạ cùng anh bạn nước ngoài đã đi đâu, “Ra ngoài một chút?” Tần Hữu hỏi y.
Dù sao cũng không có việc gì để làm, Sở Dịch rất nhanh gật đầu.
Bọn họ đi theo con đường men suối, chân đạp lên từng cánh lá khô rụng xuống, Sở Dịch cũng không nói gì.
Bên tai chỉ có tiếng chim hót từ ngọn núi vắng vẻ cách đó không xa, Tần Hữu quay lại, có chút kỳ quái mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sở Dịch :”Ngày hôm nay sao lại im lặng thế?” (Cưa miệng hồ lô: ý chỉ nói ít)
Cây cối trong nói có phần tươi tốt, ánh nắng xuyên qua từng tầng lá xa tạo thành từng vệt loang lổ trên đất, cùng tiếng chim hót khiến ngọn núi có vẻ đẹp thanh u.
Sở Dịch sợ run một cái, khóe miệng rất nhanh được kéo lên, nhưng là cười đến có chút co quắp.
Con ngươi đen hơi chớp động mà nhìn sang mặt nước tĩnh như gương sáng, “Nhìn ngắm hồ nước cùng cây cối xem như là một thú vui, khó có được sự an tĩnh này.”
Giống như một con thú nhỏ hoạt bát đột nhiên bị bắt nhốt lại nên phải trở nên thành thật.
Tần Hữu cũng không có nghĩ nhiều, nhịn không được cười lên, khi hắn cười liền hiện rõ đường cằm góc cạnh của hắn, cái nhìu mày thường có trên trán cũng giãn ra, đôi mắt đen thâm thúy tạo thành độ cung ưu mỹ, vừa hàm súc lại hồn nhiên, tất cả tạo nên vẻ phong lưu.
Thần sắc Sở Dịch có chút ngưng trệ, lập tức mở to mắt, y giống như phát hiện điều gì đó không nên biết….
Chú Tần người trước sau vẫn luôn hờ hững lại cường thế như vật, lại có thể sinh ra cặp mắt đào hoa.
Nhưng vì bình thường khí thế của hắn vẫn quá mạnh mẽ, người lại quá lạnh lùng, cho nên chi tiết này, khó khiến người khác chú ý hay tin được.
Đôi mắt này, tiếu ý quá sâu này dĩ nhiên lại có phần tương tự với Yến Thu Hồng, đây là người yêu nhau sẽ càng giống nhau trong truyền thuyết đó sao?
Bọn họ đi không xa, lúc trở về khu nhà gỗ mới khoảng bốn giờ chiều, Triệu thái thái ở bãi đất trống trước nhà bày ra một cái bàn, trên mặt bàn có nhiều thật nhiều bát đũa, vỉ nướng cũng đã chất đầy, người giúp việc đưa tới thịt, hải sản, rau dưa, để ở một bên, Triệu thái thái tự mình chuẩn bị.
Thấy bọn họ, Triệu thái thái đối Sở Dịch phất phất tay, Sở Dịch đánh mắt sang Tần Hữu, lập tức chạy chậm qua giúp đỡ chuẩn bị.
Tần Hữu ngồi ở một bên, nhìn Sở Dịch đang xem xét chỗ nguyên liệu nấu ăn.
Hắn không thể không thừa nhận, Sở Dịch thật sự có thể tự xưng là mỹ nam.
Có thể bởi vì đang phải ép cân, Sở Dịch mấy ngày nay so với trước nhã nhặn hơn không ít, vóc người cao to, cổ áo lông thuần trắng, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu lam nhạt, đứng ở đó, thân thể cân xứng khiến hắn giống như bức tượng ngọc, chiếc tạp dề đang đeo trên người không gây tổn hại gì tới sự tuấn mỹ của y, trái lại, khiến cả người y có thêm sự an tĩnh, ôn nhu.
Từ ống tay áo chỉnh tề nhìn tới cánh tay, ngón tay trắng nõn thon dài, động tác không nhanh không chậm, hơn nữa còn đâu vào đấy.
Biểu tình y rất nghiêm túc, mi mắt rũ xuống, lông mi đặc biệt dài kia hơi rung rung, không giống như đang thái đồ ăn, mà càng giống như tác phẩm nghệ thuật mài dũa ưu nhã.
Này quả nhiên là một xem mặt thế giới, mỹ nam tố thái đều cũng có xem xét tính, Tần Hữu nghĩ có chút hoảng thần. Kỳ thực, nếu như muốn cùng một nam nhân trải qua cả đời gay mà nói, Sở Dịch là lựa chọn phi thường tốt, vóc người cùng diện mạo trực tiếp mê hoặc người, có thể trở ra phòng hạ phải trù phòng, tính tình hoàn hảo.
Như Bùi Thành Uyên có được nhưng lại không biết quý trộng, Tần Hữu thấy bọn họ cơ bản là bị mù hết rồi.
Có thể bởi vì ngày hôm trước ngủ không được ngon, ánh nắng buổi chiều lại phi thường ấm, Sở Dịch lại không nói thế nào, Tần Hữu ngồi không bao lâu, thì có chút buồn ngủ.
Sở Dịch bận bịu một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn sang, Tần Hữu vắt chéo chân, ngồi nghiêng ở trên ghế gấp, một tay để trên tay vịn, một tay chống trán, mắt đã nhắm lại.
Ngủ như vậy, dễ bị cảm lạnh, nhưng Sở Dịch nghĩ lại, hình như trên lầu cũng chỉ có chăn bông, chăn mềm các loại đều không có, áo khoác trên người cũng không bao được hắn, dùng khăn lay khô tay, chụp lấy bả vai Tần Hữu: “chú Tần.”
Tần Hữu đang mơ màng, nghe thấy tiếng gọi xuôi tai liền Ừ một tiếng xem như là trả lời, người không nhúc nhích, cũng không có dự định nhúc nhích.
Sở Dịch lại vỗ hắn một chút, “Trở về nhà ngủ đi.”
Không có phản ứng.
Một lát sau, nghe Sở Dịch ghé vào lỗ tai hắn, hào hứng nói: “Món nước chấm tôi vừa nghĩ ra so với tưởng tượng còn tốt hơn, chú có muốn thử chút không?”
Tần Hữu thật vất vả tự hỏi một hồi, rất là muốn, nhưng thực sự không muốn động, thế nhưng, Sở Dịch sau khi nói xong, hắn không có trả lời, quanh người liền lập tức an tĩnh.
Sự an tĩnh này kéo dài một hồi, theo bản năng mở mắt ra, híp mắt thích ứng với ánh sáng, Tần Hữu ngồi thẳng người nhìn về phía Sở Dịch.
Sở Dịch còn đang ở trước bàn thu thập, chỉ là động tác rõ ràng chậm đi nhiều, lông mi tinh tế che khuất mí mắt, xem ra có chút thất vọng, giống như trẻ con nóng lòng muốn được khích lệ nhưng không được coi trọng vậy.
Tần Hữu chăm chú nhớ lại lời y vừa nói, tay cầm lấy cái thìa trên bàn, nhìn những cái chén to nhỏ: “Là ai làm? Để nếm thử xem nào, xem có cái gì đặc biệt.”
Sở Dịch lập tức nở nụ cười, mang một đĩa đến trước mặt hắn, Tần Hữu thuận lợi lấy một miếng nhỏ, thế nhưng, khi bỏ vào trong miệng, biểu tình của hắn liền đọng lại, vị mù tạc cay nồng tràn bộ toàn khoang miệng, tức thì xông thẳng lên khoang mũi.
Tần Hữu chưa bao giờ bị xông như vậy, trong phút chốc đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Sở Dịch đứng ở bên cạnh đã ha ha bật cười, đâu còn vẻ mất mát vừa nãy, nhìn thấy Tần Hữu buông cái muỗng xuống, thanh thản tùy ý mà ngồi ở đó, nhưng ánh mắt của hắn, nguy hiểm như đang suy nghĩ xem nên hạ đao ở đâu thì hợp.
Vội vã kéo tạp dề ra khỏi người, trong chớp mắt liền đã ra tới bên ngoài: “Tôi đi gọi mọi người ăn cơm, lát gặp.”
Tần Hữu chậm rãi cầm giấy lau miệng, đôi mắt đen thâm thúy không chớp mắt mà dừng lại trên bóng lưng y, hồi lâu khóe môi mới hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.
Hoàng hôn xuống, bãi cỏ bên trên mặt nước tạo ra từng dải màu lam mỏng, sắc trời tối dần, đèn được bật lên.
Ban đêm, Triệu Ly Hạ bọn họ đã trở về, thịt quay cùng bia, liền chảy nước miếng, lại còn ở giữa cảnh đêm núi rừng vắng vẻ, u nhiên.
Một bàn người cười cười nói nói, Triệu Ly Hạ muốn cùng Sở Dịch đọ rượu, một chén uống xong, Tần Hữu liền đem chén rượu của Sở Dịch để qua một bên.
Sở Dịch tửu lượng không tốt, lần trước y ở trong xe bên hồ uống say, đêm đó từ trong xe y lấy ra một bình rượu, rượu hồng đào, là loại bình nhỏ không quá 150, còn chưa có uống xong.
Với cái tửu lượng này mà đọ rượu, hắn sợ hài tử này sau mấy chén nữa, tối nay lại đem hắn thành cha.
Bữa cơm trong rừng, ánh trăng hài hòa, rượu ngon, đồ ăn ngon, nếu như tất cả mọi thứ đều ngừng lại ở giờ khắc này, không còn nghi ngờ gì để coi đây là buổi tối đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Bữa cơm ăn được quá nửa, cuối cùng Sở Dịch vẫn bị Triệu Ly Hạ vỗ vai đứng dậy, theo bọn họ ra phòng chơi trò chơi đối chiến, còn lại Tần Hữu cùng đôi vợ chồng Triệu Trăn ngồi ở đó câu có câu không nói chuyện phiếm.
Nhưng không được bao lâu, đột nhiên truyền tới một thanh âm: “Xem ra là tôi đã tới muộn.”
Quay đầu nhìn về phía rừng cây rập rạm lộ ra một con đường nhỏ, đèn đường chiếu xuống một nam nhân trung niên, vóc người bình thường.
Hướng phía Tần Hữu đi tới, đám người đi vào, Tần Hữu thấy rõ tướng mạo, nhíu mi một cái, thanh niên tuấn tú này có chút quen thuộc, nhưng hắn thực sự không nghĩ ra đây là ai.
Theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua chín giờ tối.
Thanh niên ngồi xuống bên người Tần Hữu, còn ung dung mà giới thiệu với đôi vợ chồng son Triệu Trăn.
Tần Hữu nghe tên mới nhớ tới, người nọ là sau một buổi tiệc từ thiện mùa xuân được một người bạn giới thiệu, lần đầu gặp mặt, ngôn từ ám chỉ tương đối rõ ràng, Tần Hữu quay đầu liền đã quên.
Dù sao hướng hắn tự tiến cử cái chiếu, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, nhiều như sông Hằng Hà.
Thanh niên ngồi ở bên người Tần Hữu , trong thần sắc rất có mị ý, ánh mắt kia gần như dính chặt vô Tần Hữu.
Đối với việc Tần Hữu lên núi nghỉ phép đều có người tự nhiên đưa tới như này, Triệu Trăn rất bình tĩnh, trả lời qua loa vài câu, liền mang theo lão bà trở về phòng.
Hai người này vừa đi, thanh niên càng tiến gần Tần Hữu, Tần Hữu nhướng chân mày một chút, vẫn bất động ngồi lù lù ở đó, không nói chuyện cũng không có từ chối.
Thanh niên thấy thế cười càng mị, tay vuốt ve trên đùi Tần Hữu, đưa tay lấy chén rượu trên bàn, còn chưa uống được nửa ly đã nằm trên người Tần Hữu.
Vì vậy, khi Sở Dịch từ phòng Triệu Ly Hạ trở về, mở cửa, nhìn thấy trong phòng khách, trên ghế sa lông, một thanh niên có khuôn mặt đẹp nhưng xa lạ đang nằm.
Thanh niên cầm một ly rượu đỏ, người mềm như không có xương mà dựa nghiêng trên ghế, áo khoác cùng áo lông đều cởi ra, vắt ở một bên, áo sơ mi tháo cúc tới hết ngực, lộ ra một mảng da trắng, xuân ý tràn đầy. Lúc thấy y, cũng có chút ngoài ý muốn.
Sở Dịch lại càng hoảng sợ, theo bản năng lui về cửa liếc mắt nhìn ngoài phòng.
Thanh niên từ im lặng lấy lại tinh thần, nở nụ cười, “Cậu không đi sai, Tần tiên sinh đang tắm.”
Sở Dịch cuối cùng cũng hiểu, vào nhà đóng cửa lại, y không có ý định để ý tới người trên ghế, trực tiếp hướng cầu thang đi lên.
Thế nhưng, thanh niên hiển nhiên không có ý định buông tha y, khiêu khích nói: “Cậu xác định, cậu còn muốn đi tới sao?”
Lời này hỏi đến ngả ngớn, Sở Dịch không nhịn được nữa, quay đầu lại nhìn hắn: “Anh biết anh ta không có ở một mình?”
Thanh niên đắc ý đem chén rượu hồng uống một hơi cạn sạch, trào phúng mà nói, “Có thì sao, Tần tiên sinh không có bảo tôi đi, vậy đã nói rõ, chí ít tối hôm nay, anh ấy không muốn nhìn thấy cậu.”
Hiển nhiên là đem y hiểu lầm thành đối tượng tranh giành tình nhân, Sở Dịch dừng lại nhìn chăm chú hắn một hồi, cuối cùng cái gì cũng không nói, lên lầu.
Mới vừa lên tới tầng hai, đã nhìn thấy Tần Hữu đang từ phòng ở cuối hành lang đi ra, thân thể cao lớn mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn dính nước, ánh mắt giao nhau, Sở Dịch nhìn y một cái rồi đi qua, cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, hướng gian phòng của mình đi vào.
Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Tần Hữu tình tường thấy dáng tươi cười xa cách của Sở Dịch, có chút ngoài ý muốn, chậm rãi đi tới phía y: “Sao vậy? Lại thua Triệu Ly Hạ?”
Sở Dịch trong ngực một trận tức giận cuồn cuộn, chú Tần, không nghĩ tới chú lại là một chú Tần như vậy.
Y giả bộ không có chuyện gì cười với Tần Hữu, hai người đi ngang qua nhau, cước bộ cũng không dừng lại.
Mở cửa liền vọt vào trong, cầm lấy túi du lịch rồi đi ra ngoài, thần sắc nỗ lực duy trì ở trạng thái bình thường mà nói với Tần Hữu: “Tôi tối nay cùng Triệu Ly Hạ chơi điện tử cả đêm.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt cũng không có ở trên người Tần Hữu .
Tần Hữu lúc này rốt cuộc minh bạch Sở Dịch là đang giận hắn.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, nắm thật chặt cánh tay Sở Dịch kéo lại, trầm giọng nói: “Nói rõ ràng lại đi.”
Sở Dịch đứng ở đó, đầu như muốn nổ tung, trong đầu có vô số một đoạn ngắn vỡ vụn ra, một hồi là Bùi Thành Uyên cùng Tương Lan, một hồi là bảy năm trước khiến y hận không thể băm vằm cái người chen ngang đó, trước đây khi hắn hồn nhiên chưa phát giác ra chuyện gì đã xảy ra, nói vậy, chính là trường hợp như đêm nay.
Không có gì bất đồng, chỉ là các nhân vật chính đổi thành Tần Hữu mà thôi.
Trong chớp nhoáng, tiếu ý vừa ra sức bày ra của Sở Dịch biến mất toàn bộ, đôi mắt tối đen như mực nhìn về phía người đàn ông đối diện, ánh mắt như vừa có cái gì sụp xuống lại có chúi bài xích, cô đơn, còn có sâu đậm uể oải.
Nhìn ánh mắt Tần Hữu, hầu kết y trên dưới nhúc nhích vài cái, mới tối nghĩa mà mở miệng: “Chuyện tối nay tôi sẽ không nói với ai, thế nhưng, có một số việc, cho dù Yến đạo không biết, chính anh lại có thể không thẹn với lương tâm sao?”
Tần Hữu sợ run một cái, rất nhanh sắc mặt lạnh lùng xuống, trong khoảnh khắc, sắc mặt trầm tới mức đáng sợ.
Vài giây lặng im, hắn buông ra cánh tay Sở Dịch, chậm rãi bước đi thong thả đến trước Sở Dịch cúi đầu, thân thể cao lớn vây trọn lấy y.
Áp lực vô hình khiến sau lưng Sở Dịch toát ra mồ hôi lạnh, y sửng sốt trong chốc lát, nhưng không có trốn, trái lại quật cường đem sống lưng thẳng tắp.
Tần Hữu đứng ở đó khẽ động không nhúc nhích, hai mắt âm lệ đen kịt sâu thẳm giống như ẩn giấu bên trong là một vực sâu lạnh lẽo nguy hiểm trí mạng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Sở Dịch.
“Cậu cho rằng tôi là ai?” Hắn nói
Cười một tiếng, nhưng lại lạnh lẽo cùng mỉa mai: “Tôi sợ ai biết?”
Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người trở về phòng, thình thịch mở cửa, chỉ để lại Sở Dịch hẵng còn đứng tại chỗ, cùng thanh niên vẻ mặt kinh ngạc đứng ở của hành lang.
Nếu như đổi thành trước đây, Sở Dịch khẳng định sẽ gật đầu đồng ý. Nếu như không có sự kiện lần trước phát sinh ở nhà hàng ven hồ.
Nhưng cho dù có chút do dự, nhưng thực tế cũng không cho phép y dị nghị điều gì, biệt thự gỗ trong rừng này chỉ có ba tòa, Triệu Trăn tiểu phu thê ngay cả hài từ cũng không dẫn theo, rõ ràng là vì muốn trải qua thế giới hai người, còn muốn đi phát sáng sao? Ngươi có bị ngớ ngẩn hay không! Còn lại hai ngôi, mỗi ngôi đều là thiết kế dành cho hai người, Triệu Ly Hạ thấy Tần Hữu đã sợ, cũng không thể để người bạn ngoại quốc kia ở cùng chú Tần được.
Sở Dịch mặc mặc tiếp nhận “Trong tất cả mọi người, y là người gần với vị nam thần cần tránh xa này nhất”
Tần Hữu chọn tòa nhà gỗ trong nhất, Sở Dịch đi vào nhìn ngắm một lúc, tiểu biệt thự tuy rằng hai tầng, nhưng diện tích bên trong quả thực rất nhỏ, lầu một không có phòng ngủ, tầng hai chỉ có hai gian phòng.
Xuống lầu chính lần nữa, không biết Triệu Ly Hạ cùng anh bạn nước ngoài đã đi đâu, “Ra ngoài một chút?” Tần Hữu hỏi y.
Dù sao cũng không có việc gì để làm, Sở Dịch rất nhanh gật đầu.
Bọn họ đi theo con đường men suối, chân đạp lên từng cánh lá khô rụng xuống, Sở Dịch cũng không nói gì.
Bên tai chỉ có tiếng chim hót từ ngọn núi vắng vẻ cách đó không xa, Tần Hữu quay lại, có chút kỳ quái mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sở Dịch :”Ngày hôm nay sao lại im lặng thế?” (Cưa miệng hồ lô: ý chỉ nói ít)
Cây cối trong nói có phần tươi tốt, ánh nắng xuyên qua từng tầng lá xa tạo thành từng vệt loang lổ trên đất, cùng tiếng chim hót khiến ngọn núi có vẻ đẹp thanh u.
Sở Dịch sợ run một cái, khóe miệng rất nhanh được kéo lên, nhưng là cười đến có chút co quắp.
Con ngươi đen hơi chớp động mà nhìn sang mặt nước tĩnh như gương sáng, “Nhìn ngắm hồ nước cùng cây cối xem như là một thú vui, khó có được sự an tĩnh này.”
Giống như một con thú nhỏ hoạt bát đột nhiên bị bắt nhốt lại nên phải trở nên thành thật.
Tần Hữu cũng không có nghĩ nhiều, nhịn không được cười lên, khi hắn cười liền hiện rõ đường cằm góc cạnh của hắn, cái nhìu mày thường có trên trán cũng giãn ra, đôi mắt đen thâm thúy tạo thành độ cung ưu mỹ, vừa hàm súc lại hồn nhiên, tất cả tạo nên vẻ phong lưu.
Thần sắc Sở Dịch có chút ngưng trệ, lập tức mở to mắt, y giống như phát hiện điều gì đó không nên biết….
Chú Tần người trước sau vẫn luôn hờ hững lại cường thế như vật, lại có thể sinh ra cặp mắt đào hoa.
Nhưng vì bình thường khí thế của hắn vẫn quá mạnh mẽ, người lại quá lạnh lùng, cho nên chi tiết này, khó khiến người khác chú ý hay tin được.
Đôi mắt này, tiếu ý quá sâu này dĩ nhiên lại có phần tương tự với Yến Thu Hồng, đây là người yêu nhau sẽ càng giống nhau trong truyền thuyết đó sao?
Bọn họ đi không xa, lúc trở về khu nhà gỗ mới khoảng bốn giờ chiều, Triệu thái thái ở bãi đất trống trước nhà bày ra một cái bàn, trên mặt bàn có nhiều thật nhiều bát đũa, vỉ nướng cũng đã chất đầy, người giúp việc đưa tới thịt, hải sản, rau dưa, để ở một bên, Triệu thái thái tự mình chuẩn bị.
Thấy bọn họ, Triệu thái thái đối Sở Dịch phất phất tay, Sở Dịch đánh mắt sang Tần Hữu, lập tức chạy chậm qua giúp đỡ chuẩn bị.
Tần Hữu ngồi ở một bên, nhìn Sở Dịch đang xem xét chỗ nguyên liệu nấu ăn.
Hắn không thể không thừa nhận, Sở Dịch thật sự có thể tự xưng là mỹ nam.
Có thể bởi vì đang phải ép cân, Sở Dịch mấy ngày nay so với trước nhã nhặn hơn không ít, vóc người cao to, cổ áo lông thuần trắng, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi màu lam nhạt, đứng ở đó, thân thể cân xứng khiến hắn giống như bức tượng ngọc, chiếc tạp dề đang đeo trên người không gây tổn hại gì tới sự tuấn mỹ của y, trái lại, khiến cả người y có thêm sự an tĩnh, ôn nhu.
Từ ống tay áo chỉnh tề nhìn tới cánh tay, ngón tay trắng nõn thon dài, động tác không nhanh không chậm, hơn nữa còn đâu vào đấy.
Biểu tình y rất nghiêm túc, mi mắt rũ xuống, lông mi đặc biệt dài kia hơi rung rung, không giống như đang thái đồ ăn, mà càng giống như tác phẩm nghệ thuật mài dũa ưu nhã.
Này quả nhiên là một xem mặt thế giới, mỹ nam tố thái đều cũng có xem xét tính, Tần Hữu nghĩ có chút hoảng thần. Kỳ thực, nếu như muốn cùng một nam nhân trải qua cả đời gay mà nói, Sở Dịch là lựa chọn phi thường tốt, vóc người cùng diện mạo trực tiếp mê hoặc người, có thể trở ra phòng hạ phải trù phòng, tính tình hoàn hảo.
Như Bùi Thành Uyên có được nhưng lại không biết quý trộng, Tần Hữu thấy bọn họ cơ bản là bị mù hết rồi.
Có thể bởi vì ngày hôm trước ngủ không được ngon, ánh nắng buổi chiều lại phi thường ấm, Sở Dịch lại không nói thế nào, Tần Hữu ngồi không bao lâu, thì có chút buồn ngủ.
Sở Dịch bận bịu một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn sang, Tần Hữu vắt chéo chân, ngồi nghiêng ở trên ghế gấp, một tay để trên tay vịn, một tay chống trán, mắt đã nhắm lại.
Ngủ như vậy, dễ bị cảm lạnh, nhưng Sở Dịch nghĩ lại, hình như trên lầu cũng chỉ có chăn bông, chăn mềm các loại đều không có, áo khoác trên người cũng không bao được hắn, dùng khăn lay khô tay, chụp lấy bả vai Tần Hữu: “chú Tần.”
Tần Hữu đang mơ màng, nghe thấy tiếng gọi xuôi tai liền Ừ một tiếng xem như là trả lời, người không nhúc nhích, cũng không có dự định nhúc nhích.
Sở Dịch lại vỗ hắn một chút, “Trở về nhà ngủ đi.”
Không có phản ứng.
Một lát sau, nghe Sở Dịch ghé vào lỗ tai hắn, hào hứng nói: “Món nước chấm tôi vừa nghĩ ra so với tưởng tượng còn tốt hơn, chú có muốn thử chút không?”
Tần Hữu thật vất vả tự hỏi một hồi, rất là muốn, nhưng thực sự không muốn động, thế nhưng, Sở Dịch sau khi nói xong, hắn không có trả lời, quanh người liền lập tức an tĩnh.
Sự an tĩnh này kéo dài một hồi, theo bản năng mở mắt ra, híp mắt thích ứng với ánh sáng, Tần Hữu ngồi thẳng người nhìn về phía Sở Dịch.
Sở Dịch còn đang ở trước bàn thu thập, chỉ là động tác rõ ràng chậm đi nhiều, lông mi tinh tế che khuất mí mắt, xem ra có chút thất vọng, giống như trẻ con nóng lòng muốn được khích lệ nhưng không được coi trọng vậy.
Tần Hữu chăm chú nhớ lại lời y vừa nói, tay cầm lấy cái thìa trên bàn, nhìn những cái chén to nhỏ: “Là ai làm? Để nếm thử xem nào, xem có cái gì đặc biệt.”
Sở Dịch lập tức nở nụ cười, mang một đĩa đến trước mặt hắn, Tần Hữu thuận lợi lấy một miếng nhỏ, thế nhưng, khi bỏ vào trong miệng, biểu tình của hắn liền đọng lại, vị mù tạc cay nồng tràn bộ toàn khoang miệng, tức thì xông thẳng lên khoang mũi.
Tần Hữu chưa bao giờ bị xông như vậy, trong phút chốc đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Sở Dịch đứng ở bên cạnh đã ha ha bật cười, đâu còn vẻ mất mát vừa nãy, nhìn thấy Tần Hữu buông cái muỗng xuống, thanh thản tùy ý mà ngồi ở đó, nhưng ánh mắt của hắn, nguy hiểm như đang suy nghĩ xem nên hạ đao ở đâu thì hợp.
Vội vã kéo tạp dề ra khỏi người, trong chớp mắt liền đã ra tới bên ngoài: “Tôi đi gọi mọi người ăn cơm, lát gặp.”
Tần Hữu chậm rãi cầm giấy lau miệng, đôi mắt đen thâm thúy không chớp mắt mà dừng lại trên bóng lưng y, hồi lâu khóe môi mới hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.
Hoàng hôn xuống, bãi cỏ bên trên mặt nước tạo ra từng dải màu lam mỏng, sắc trời tối dần, đèn được bật lên.
Ban đêm, Triệu Ly Hạ bọn họ đã trở về, thịt quay cùng bia, liền chảy nước miếng, lại còn ở giữa cảnh đêm núi rừng vắng vẻ, u nhiên.
Một bàn người cười cười nói nói, Triệu Ly Hạ muốn cùng Sở Dịch đọ rượu, một chén uống xong, Tần Hữu liền đem chén rượu của Sở Dịch để qua một bên.
Sở Dịch tửu lượng không tốt, lần trước y ở trong xe bên hồ uống say, đêm đó từ trong xe y lấy ra một bình rượu, rượu hồng đào, là loại bình nhỏ không quá 150, còn chưa có uống xong.
Với cái tửu lượng này mà đọ rượu, hắn sợ hài tử này sau mấy chén nữa, tối nay lại đem hắn thành cha.
Bữa cơm trong rừng, ánh trăng hài hòa, rượu ngon, đồ ăn ngon, nếu như tất cả mọi thứ đều ngừng lại ở giờ khắc này, không còn nghi ngờ gì để coi đây là buổi tối đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Bữa cơm ăn được quá nửa, cuối cùng Sở Dịch vẫn bị Triệu Ly Hạ vỗ vai đứng dậy, theo bọn họ ra phòng chơi trò chơi đối chiến, còn lại Tần Hữu cùng đôi vợ chồng Triệu Trăn ngồi ở đó câu có câu không nói chuyện phiếm.
Nhưng không được bao lâu, đột nhiên truyền tới một thanh âm: “Xem ra là tôi đã tới muộn.”
Quay đầu nhìn về phía rừng cây rập rạm lộ ra một con đường nhỏ, đèn đường chiếu xuống một nam nhân trung niên, vóc người bình thường.
Hướng phía Tần Hữu đi tới, đám người đi vào, Tần Hữu thấy rõ tướng mạo, nhíu mi một cái, thanh niên tuấn tú này có chút quen thuộc, nhưng hắn thực sự không nghĩ ra đây là ai.
Theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua chín giờ tối.
Thanh niên ngồi xuống bên người Tần Hữu, còn ung dung mà giới thiệu với đôi vợ chồng son Triệu Trăn.
Tần Hữu nghe tên mới nhớ tới, người nọ là sau một buổi tiệc từ thiện mùa xuân được một người bạn giới thiệu, lần đầu gặp mặt, ngôn từ ám chỉ tương đối rõ ràng, Tần Hữu quay đầu liền đã quên.
Dù sao hướng hắn tự tiến cử cái chiếu, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, nhiều như sông Hằng Hà.
Thanh niên ngồi ở bên người Tần Hữu , trong thần sắc rất có mị ý, ánh mắt kia gần như dính chặt vô Tần Hữu.
Đối với việc Tần Hữu lên núi nghỉ phép đều có người tự nhiên đưa tới như này, Triệu Trăn rất bình tĩnh, trả lời qua loa vài câu, liền mang theo lão bà trở về phòng.
Hai người này vừa đi, thanh niên càng tiến gần Tần Hữu, Tần Hữu nhướng chân mày một chút, vẫn bất động ngồi lù lù ở đó, không nói chuyện cũng không có từ chối.
Thanh niên thấy thế cười càng mị, tay vuốt ve trên đùi Tần Hữu, đưa tay lấy chén rượu trên bàn, còn chưa uống được nửa ly đã nằm trên người Tần Hữu.
Vì vậy, khi Sở Dịch từ phòng Triệu Ly Hạ trở về, mở cửa, nhìn thấy trong phòng khách, trên ghế sa lông, một thanh niên có khuôn mặt đẹp nhưng xa lạ đang nằm.
Thanh niên cầm một ly rượu đỏ, người mềm như không có xương mà dựa nghiêng trên ghế, áo khoác cùng áo lông đều cởi ra, vắt ở một bên, áo sơ mi tháo cúc tới hết ngực, lộ ra một mảng da trắng, xuân ý tràn đầy. Lúc thấy y, cũng có chút ngoài ý muốn.
Sở Dịch lại càng hoảng sợ, theo bản năng lui về cửa liếc mắt nhìn ngoài phòng.
Thanh niên từ im lặng lấy lại tinh thần, nở nụ cười, “Cậu không đi sai, Tần tiên sinh đang tắm.”
Sở Dịch cuối cùng cũng hiểu, vào nhà đóng cửa lại, y không có ý định để ý tới người trên ghế, trực tiếp hướng cầu thang đi lên.
Thế nhưng, thanh niên hiển nhiên không có ý định buông tha y, khiêu khích nói: “Cậu xác định, cậu còn muốn đi tới sao?”
Lời này hỏi đến ngả ngớn, Sở Dịch không nhịn được nữa, quay đầu lại nhìn hắn: “Anh biết anh ta không có ở một mình?”
Thanh niên đắc ý đem chén rượu hồng uống một hơi cạn sạch, trào phúng mà nói, “Có thì sao, Tần tiên sinh không có bảo tôi đi, vậy đã nói rõ, chí ít tối hôm nay, anh ấy không muốn nhìn thấy cậu.”
Hiển nhiên là đem y hiểu lầm thành đối tượng tranh giành tình nhân, Sở Dịch dừng lại nhìn chăm chú hắn một hồi, cuối cùng cái gì cũng không nói, lên lầu.
Mới vừa lên tới tầng hai, đã nhìn thấy Tần Hữu đang từ phòng ở cuối hành lang đi ra, thân thể cao lớn mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn dính nước, ánh mắt giao nhau, Sở Dịch nhìn y một cái rồi đi qua, cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, hướng gian phòng của mình đi vào.
Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Tần Hữu tình tường thấy dáng tươi cười xa cách của Sở Dịch, có chút ngoài ý muốn, chậm rãi đi tới phía y: “Sao vậy? Lại thua Triệu Ly Hạ?”
Sở Dịch trong ngực một trận tức giận cuồn cuộn, chú Tần, không nghĩ tới chú lại là một chú Tần như vậy.
Y giả bộ không có chuyện gì cười với Tần Hữu, hai người đi ngang qua nhau, cước bộ cũng không dừng lại.
Mở cửa liền vọt vào trong, cầm lấy túi du lịch rồi đi ra ngoài, thần sắc nỗ lực duy trì ở trạng thái bình thường mà nói với Tần Hữu: “Tôi tối nay cùng Triệu Ly Hạ chơi điện tử cả đêm.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt cũng không có ở trên người Tần Hữu .
Tần Hữu lúc này rốt cuộc minh bạch Sở Dịch là đang giận hắn.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, nắm thật chặt cánh tay Sở Dịch kéo lại, trầm giọng nói: “Nói rõ ràng lại đi.”
Sở Dịch đứng ở đó, đầu như muốn nổ tung, trong đầu có vô số một đoạn ngắn vỡ vụn ra, một hồi là Bùi Thành Uyên cùng Tương Lan, một hồi là bảy năm trước khiến y hận không thể băm vằm cái người chen ngang đó, trước đây khi hắn hồn nhiên chưa phát giác ra chuyện gì đã xảy ra, nói vậy, chính là trường hợp như đêm nay.
Không có gì bất đồng, chỉ là các nhân vật chính đổi thành Tần Hữu mà thôi.
Trong chớp nhoáng, tiếu ý vừa ra sức bày ra của Sở Dịch biến mất toàn bộ, đôi mắt tối đen như mực nhìn về phía người đàn ông đối diện, ánh mắt như vừa có cái gì sụp xuống lại có chúi bài xích, cô đơn, còn có sâu đậm uể oải.
Nhìn ánh mắt Tần Hữu, hầu kết y trên dưới nhúc nhích vài cái, mới tối nghĩa mà mở miệng: “Chuyện tối nay tôi sẽ không nói với ai, thế nhưng, có một số việc, cho dù Yến đạo không biết, chính anh lại có thể không thẹn với lương tâm sao?”
Tần Hữu sợ run một cái, rất nhanh sắc mặt lạnh lùng xuống, trong khoảnh khắc, sắc mặt trầm tới mức đáng sợ.
Vài giây lặng im, hắn buông ra cánh tay Sở Dịch, chậm rãi bước đi thong thả đến trước Sở Dịch cúi đầu, thân thể cao lớn vây trọn lấy y.
Áp lực vô hình khiến sau lưng Sở Dịch toát ra mồ hôi lạnh, y sửng sốt trong chốc lát, nhưng không có trốn, trái lại quật cường đem sống lưng thẳng tắp.
Tần Hữu đứng ở đó khẽ động không nhúc nhích, hai mắt âm lệ đen kịt sâu thẳm giống như ẩn giấu bên trong là một vực sâu lạnh lẽo nguy hiểm trí mạng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Sở Dịch.
“Cậu cho rằng tôi là ai?” Hắn nói
Cười một tiếng, nhưng lại lạnh lẽo cùng mỉa mai: “Tôi sợ ai biết?”
Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người trở về phòng, thình thịch mở cửa, chỉ để lại Sở Dịch hẵng còn đứng tại chỗ, cùng thanh niên vẻ mặt kinh ngạc đứng ở của hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.