Chương 13
Thanh Vân Đãi Vũ Thì
05/02/2021
Ngày đầu tiên ở chung, Sở Dịch thức dậy rất sớm, không thể không nói hoàn cảnh mới này khiến
những tâm tình không tốt kia cũng được gột rửa, sáng sớm ra ngoài chạy
bộ, rồi hâm lại cháo.
Theo lần trước cậu quan sát, đại khái trước bảy rưỡi sẽ có người tới làm bữa sáng cho Tần Hữu, nhưng đêm qua Tần Hữu có nói, ở gần đây có cửa hàng bánh ngon lâu đời, cậu tiện đường liền mua mấy cái về, tạo cho hắn chút kinh hỉ.
Lúc trợ lại dì giúp việc đã tới, nhưng Sở Dịch lên lầu tầng hai vẫn an tĩnh như thể đây là một thế giới khác.
Tầng trên là nơi hàng ngày bắt đầu cuộc sống, thấy căn phòng cuối hành lang của Tần Hữu vẫn còn đóng chặt, Sở Dịch kéo khăn mặt trên cổ lau mồ hôi trên chóp mũi, không có vội vàng trở về phòng tắm, rón rén đi tới bàn trà trước mặt rót chén nước, ngửa đầu một mạch uống hết.
Nhẹ nhàng đặt lại cốc trên bàn trà, đứng thẳng người nhìn khắp bốn phía, phòng khách được trang trí gọn gàng, lịch sự, tao nhã, sô pha mềm, trên hai giá còn có vài quyển tạp chí, đối diện với TV treo trên tường là tủ rượu.
So với phòng khách trống trải lạnh như băng ở dưới nhà, ở đây vết tích sinh hoạt của chủ nhân càng nhiều, rất có không khí sinh hoạt, có thể là không gian riêng tư của Tần Hữu.
Hai bên tủ rượu là một tủ đựng đĩa phim, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Sở Dịch đi tới, cúi người rút ra một chút, xem Tần Hữu bình thường thích xem loại phim gì, cậu cũng có chút tò mò hứng thú.
Thấy hành lang truyền đến tiếng cửa gỗ khép mở, trong lòng nghĩ chắc là Tần Hữu đã tỉnh, động tác trên tay cũng không có ngừng lại, rút ra vài cái, tất cả đều là phim trinh thám.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân không tính lớn đi tới phía sau, Sở Dịch mới đem đĩa phim để trở lại, cười tới dương quang sáng lạn mà xoay người: “Sớm”
Chỉ nhìn thoáng qua, Sở Dịch “…!!”
Tần Hữu đứng ở bên cạnh bàn trà cách cậu không xa cau mày nhìn, đôi mắt buồn ngủ còn đậm sương mờ, thần sắc mang theo vài phần không giải thích được.
Như là đang tự hỏi, sao cậu lại xuất hiện ở đây.
Thế nhưng! Đây hoàn toàn không phải trọng điểm!
Trọng điểm ở chỗ, Tần Hữu trên người cái gì cũng không có!
Hoàn toàn xích lõa, thân thể cao to, một thân cơ bắp tràn đầy tinh lực không có một tia che đậy. Giống như hormone ngưng kết thành pho tượng sáng loáng hiện ra trước mắt cậu! Cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, rõ ràng kéo xuống tới phần giữa hai bắp đùi…
Cậu cái gì cũng đều nhìn thấy hết!
Sở Dịch máu nóng nhanh chóng trào lên đỉnh đầu, trong lòng như có hàng vạn con vật gì không biết tên kết thành đàn đang chạy tứ tung, vừa chạy vừa hú…
Ai có thể cho cậu biết đây là tình huống gì không!
Thế nhưng không đợi được đến lúc hiểu rõ tình huống, Sở Dịch đã vặn vẹo bài trừ một nụ cười, “Bữa sáng đã sẵn sàng.”
Lập tức xoay người nhìn về phía tủ rượu, mặc kệ là tình huống gì, tình hình này quá lúng túng, cường đại hormone đằng sau khiến cậu không có dũng khí, cậu chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ Tần Hữu trở về phòng mặc quần áo.
“Sớm” Tần Hữu rốt cục cũng hồi thần, thản nhiên khom lưng rót cốc nước, thật giống như sáng sớm đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch không phải là hắn.
Tần Hữu co quắp một chút, nhưng phần nhiều là do từ trước đến nay, hắn sống một mình, sáng sớm lên lầu thấy có người liền giật mình, dù sao, bình thường chỉ cần hắn có nhà, ngay cả người làm cũng không lên đây thu thập gian phòng.
Hắn khi mới tỉnh ngủ đầu óc phi thường không tỉnh táo, cũng giống như hôm nay, hắn đã hoàn toàn quên mất Sở Dịch đã dọn đến ở.
Hắn có thói quen ngủ lõa thể, khi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy khát nhưng cái chén trống rỗng, muốn đi ra lấy chén nước, không hề nghĩ rằng sẽ thấy Sở Dịch đang trong phòng sinh hoạt chung.
Sở Dịch đưa lưng về phía Tần Hữu, trong đầu không ngừng mãnh liệt trào dâng, nhớ tới điều cậu vừa thấy…
Cúi đầu xoa xoa ngón tay, khoa tay múa chân một hồi, há mồm “WOW…” Cậu vẫn cảm thấy Tần Hữu rất tráng niên, nhưng không nghĩ tới mức này, sách!
Lén cảm thán một chút cũng không tính là mạo phạm, nhưng Sở Dịch lơ đãng liếc về một phía, đột nhiên thấy cửa kính tủ rượu phản lại rõ ràng khuôn mặt lẫn động tác của cậu, thậm chí nhìn rõ vẻ mặt của cậu giống như là phản chiếu 3D vậy.
Mà Tần Hữu mang theo ánh mắt kinh ngạc cũng hiện lên trên đó.
Sở Dịch mở to hai mắt: “.. ” tình ngay lý gian, thực sự!
Tần Hữu thì đột nhiên bật cười, là nụ cười từ trong lòng bật ra, từng đợt từng đợt, như thể cố gắng nhẫn nhưng không được, mãi đến khi hắn xoay người ly khai, đi vào phòng ngủ, Sở Dịch còn nghe thấy giọng cười của hắn.
Sở Dịch cơ hồ là trốn trở về phòng, tắm qua loa rồi thay y phục, xuống lầu khẩn cấp đi ra ngoài.
Tần Hữu đã mặc một thân tây trang chỉn chu ngồi ở trên bàn ăn, Sở Dịch khi đi ngang qua cũng không ngừng lại, trông càng giống như không dám nhìn hắn hơn, “Tôi tới công ty, tạm biệt.”
Tần Hữu lập tức đứng dậy bước nhanh tới, “Cậu còn mua bánh, sao lại không ăn?”
Sở Dịch xấu hổ, tai đỏ như máu “Tôi không đói.”
Nhưng một bên cánh tay bị Tần Hữu giữ lấy, gương mặt tuấn tú đang đỏ bừng: “Chú cần cho tôi chút thời gian để tiếp thu sự thực”
Cậu đã gay chừng mười năm a, chừng mười năm đó, cậu duy trì hình tượng thanh cao thoát tục, trong một buổi sáng lại ầm ầm sụp đổ.
Tần Hữu một tay siết cánh tay, đem cậu kéo đến bên người, một tay thì gác lên vai, nhẫn cười nghiêm mặt nói: “Thực sự, tôi cái gì cũng không biết.”
Sở Dịch còn muốn nói gì nữa, nhưng Tần Hữu ở một bên kéo cậu tới bàn ăn, vừa nói: “Cháo tôi đã cho người múc ra, ăn rồi hẵng đi, tiện đường chở tôi một đoạn, không được sao?”
Giọng Tần Hữu ôn nhu lạ thường, đem Sở Dịch kéo tới bàn ăn, kéo ghế ra để cậu ngồi xuống, Sở Dịch nhìn bữa sáng trên bàn, cháo cùng bánh đều đặt trước mặt, ngay cả hoa quả cũng đã gọt sẵn để ở giữa bàn.
Vì vậy cậu không nói gì, ai biết cháo mới vừa uống vào trong miệng, Tần Hữu ngồi xuống đối diện , thần sắc có chút chăm chú, giọng nói lại giống như trêu tức, “Các cậu bé hay so sánh cái đó với người cùng giới khác, luôn có cảm giác hâm mộ khó diễn tả thành lời, điều đó tôi hiểu được”
Hiểu được cái em gái chú, Sở Dịch rất muốn khóc, nhưng vẫn cắn răng nở nụ cười, như vậy mới đỡ xấu hổ.
Tần Hữu nhịn không được vung lên khóe miệng còn muốn nói gì nữa, chuông điện thoại reo, mới vừa cầm đũa lên lại buông xuống.
Nhấc điện thoại, cơ hồ vừa nghe được chữ thứ nhất, trong nháy mắt, Tần Hữu vừa rồi còn có dáng tươi cười cưng chiều, dung túng đã hoàn toàn lột xác thành vẻ xa cách lạnh lùng cao cao tại thượng.
Hắn đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại, Sở Dịch nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, một thân tây trang ôm lấy đường cong cơ thể cao ngất, giống như pho tượng băng lãnh không dính khói lửa bụi trần.
Động tác nhấm nuốt của Sở Dịch cũng chậm lại, Tần Hữu như vậy khiến cậu trong nháy mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng gia tăng mãnh liệt, quả thực không thể tin người này vừa nãy còn cùng cậu đùa giỡn.
Giơ lên mi mắt, con ngươi đen láy không chớp nhìn về phía Tần Hữu.
Vừa vặn đi qua người cậu, ánh mắt giao nhau, Tần Hữu nhìn đôi mắt của cậu, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên ôn nhu hơn.
Ánh mắt rơi vào đỉnh đầu, ngẩng đầu, giống như thuận mao mà xoa nhẹ tóc.
Sở Dịch mãi tới tối chủ nhật mới rảnh để về nhà một chuyến, lúc ở tạm bên ngoài, chỉ chuẩn bị theo mùa, giờ muốn mang theo quần áo đi, phải sửa sang lại tới quá chiều mới hoàn tất.
Cậu không muốn thừa nhận bản thân không có tiền đồ, mặc dù nguyên nhân đầu tiên khiến cậu tới khách sạn ở là vì không thích nhìn thấy Tưởng Lan cùng Bùi Thành Uyên mỗi ngày. Thứ hai, năm ngoái có một tối, hai người kia không biết cãi nhau cái gì, nửa đêm Tưởng Lan còn gõ cửa nhà cậu, tra hỏi Bùi Thành Uyên có đang ở với cậu không.
Thậm chí còn muốn xông vào kiểm tra, nếu không ỷ vào thể lực của mình, cậu liền thật sự để cho Tưởng Lan xông vào.
Sở Dịch có thể coi như là không thích bị quấy nhiễu, không trêu vào cậu thì cậu cũng không tự đi kiếm phiền toái.
Ở khách sạn cũng không thuận tiện, may là, hiện tại có Tần Hữu thu lưu.
Đám y phục được thu thập ra mấy cái rương lớn, vượt xa khả năng đánh giá của mình, Sở Dịch rầu rĩ nhìn đống đồ, giơ tay lau mồ hôi, Tần Hữu đã gọi điện tới.
“Tôi đang trên đường về, lập tức sẽ đi ngang qua chỗ cậu, thế nào, xe có đủ chỗ không?”
Cuối tuần Tần Hữu luôn về nhà chính ở ngoài thành, lúc này trở lại cũng tiện đường, Sở Dịch nghe vậy, mặt mày mừng rỡ, quét mắt tới đám rương lớn rương bé bên chân, có chút chột dạ nói: “Còn thiếu chút xíu.”
Đem từng thứ một xuống, Sở Dịch tự thân chất đầy cốp sau, ngay cả chỗ ngồi phía sau cũng kín.
Bên chân còn một hai cái, mồ hôi đầm đìa ở cạnh xe, nhìn người đang đi ra khỏi nhà trọ.
Sở Dịch sửng sốt một chút, nhưng không đợi cậu làm ra phản ứng, Bùi Thành Uyên đã thấy cậu.
Bùi Thành Uyên hình như cũng có chút ngơ ngẩn, bước đi nhanh hơn, hướng chỗ cậu đi tới.
Sở Dịch đứng đó không nhúc nhích.
Đi thẳng đến bên cạnh, Bùi Thành Uyên trầm mặc nhìn một lát, liếc mắt nhìn cái rương dưới đất, “Em đang muốn dọn nhà sao?”
Sở Dịch cười nhạt: “Liên quan gì tới anh?”
Bùi Thành Uyên tiến lên một bước, Sở Dịch nhíu mi, nghe hắn nói: “Sở Dịch, gần đây anh thật sự không quá tốt….?”
Vì vậy, lúc Tần Hữu mở cửa xe bước ra, xa xa đã thấy Sở Dịch đứng đó cùng một người không biết nói cái gì, người mà cậu nói chuyện cùng không phải là Bùi Thành Uyên thì còn là ai.
Xe hắn còn chưa dừng hẳn, Sở Dịch đã quét mắt tới, đối với hắn phất tay một cái.
Cũng không để ý tới người đàn ông đang đứng một bên, chờ hắn đỗ xe xong, Sở Dịch cúi người đem cái rương xách tới, chỉ cốp xe, ý bảo bọn họ mở ra.
Ánh mắt Tần Hữu hơi trầm xuống, nói với trợ lý: “Cậu đi xe của cậu ấy đi.”
Hành lý đã mang lên xe, Sở Dịch ngồi vào trong đóng cửa, đối Tần Hữu cười cười, “Chú Tần”
Tần Hữu ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người hắn, Sở Dịch tuy rằng tiếu ý như thường, thế nhưng, cái loại tươi cười này, nhìn kĩ là có thể phát hiện trong ánh mắt chỉ là sự lạnh lẽo mịt mờ, rõ ràng là đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Lái xe ra tiểu khu, ánh mắt không có ôn độ của Tần Hữu cùng với khóe môi đang nhếch lên của hắn có thể nhìn ra tâm trạng hắn cũng không tốt.
Trong xe rất an tĩnh, Sở Dịch vốn muốn nói gì, nhưng nghe Tần Hữu ho nhẹ một tiếng, “Cậu không được xem nhẹ bản thân, biết không?”
Sở Dịch giật mình, cái loại tươi cười tô son trát phấn này, nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng Tần Hữu, sau khi ý cười biến mất liền hiện ra đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy nét bi thương cùng hơi nước, tinh thần thất lạc cùng sa sút không hề bị che giấu.
Tần Hữu đem tầm mắt chuyển qua một bên, “Có những sai lầm, đã có một lần, thì sẽ có lần thứ hai, cậu vì hắn ngay cả một chút do dự cũng không đáng.”
Hắn nói lời này phi thường nghiêm túc, Sở Dịch buồn bã trong đầu khẽ nhúc nhích, thì là trọng điểm của hắn có điểm kỳ quái, vốn tâm tình không tốt, nhưng cậu bị sự thật kì dị trước mắt này khiến cho câu chuyện đáng yêu vô cùng.
Chú Tần đang làm cố vấn tình cảm cho cậu a.
Vì vậy, cậu gãi gãi đầu, “Tôi biết”, hơi nghiêng đầu cười với Tần Hữu: “Kì thực, tôi vừa rồi là muốn đem cái rương đập vào người hắn.”
Chân mày nhíu lại của Tần Hữu giờ được giãn ra, nhưng ngẫm lại có chút vi diệu, đây quả thực là chuyện mà hắn không nên quan tâm, để tâm tới.
Nhưng không trách hắn vì đã để ý tới, Sở Dịch đối với chuyện tình cảm là vô cùng nghiêm túc, xét trong chốn hồng trần đầy mê hoặc cám dỗ này, quả thực bản thân cậu là người cứng rắn nhất.
Thực sự là, ngẫm lại vẫn thấy buồn.
Theo lần trước cậu quan sát, đại khái trước bảy rưỡi sẽ có người tới làm bữa sáng cho Tần Hữu, nhưng đêm qua Tần Hữu có nói, ở gần đây có cửa hàng bánh ngon lâu đời, cậu tiện đường liền mua mấy cái về, tạo cho hắn chút kinh hỉ.
Lúc trợ lại dì giúp việc đã tới, nhưng Sở Dịch lên lầu tầng hai vẫn an tĩnh như thể đây là một thế giới khác.
Tầng trên là nơi hàng ngày bắt đầu cuộc sống, thấy căn phòng cuối hành lang của Tần Hữu vẫn còn đóng chặt, Sở Dịch kéo khăn mặt trên cổ lau mồ hôi trên chóp mũi, không có vội vàng trở về phòng tắm, rón rén đi tới bàn trà trước mặt rót chén nước, ngửa đầu một mạch uống hết.
Nhẹ nhàng đặt lại cốc trên bàn trà, đứng thẳng người nhìn khắp bốn phía, phòng khách được trang trí gọn gàng, lịch sự, tao nhã, sô pha mềm, trên hai giá còn có vài quyển tạp chí, đối diện với TV treo trên tường là tủ rượu.
So với phòng khách trống trải lạnh như băng ở dưới nhà, ở đây vết tích sinh hoạt của chủ nhân càng nhiều, rất có không khí sinh hoạt, có thể là không gian riêng tư của Tần Hữu.
Hai bên tủ rượu là một tủ đựng đĩa phim, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Sở Dịch đi tới, cúi người rút ra một chút, xem Tần Hữu bình thường thích xem loại phim gì, cậu cũng có chút tò mò hứng thú.
Thấy hành lang truyền đến tiếng cửa gỗ khép mở, trong lòng nghĩ chắc là Tần Hữu đã tỉnh, động tác trên tay cũng không có ngừng lại, rút ra vài cái, tất cả đều là phim trinh thám.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân không tính lớn đi tới phía sau, Sở Dịch mới đem đĩa phim để trở lại, cười tới dương quang sáng lạn mà xoay người: “Sớm”
Chỉ nhìn thoáng qua, Sở Dịch “…!!”
Tần Hữu đứng ở bên cạnh bàn trà cách cậu không xa cau mày nhìn, đôi mắt buồn ngủ còn đậm sương mờ, thần sắc mang theo vài phần không giải thích được.
Như là đang tự hỏi, sao cậu lại xuất hiện ở đây.
Thế nhưng! Đây hoàn toàn không phải trọng điểm!
Trọng điểm ở chỗ, Tần Hữu trên người cái gì cũng không có!
Hoàn toàn xích lõa, thân thể cao to, một thân cơ bắp tràn đầy tinh lực không có một tia che đậy. Giống như hormone ngưng kết thành pho tượng sáng loáng hiện ra trước mắt cậu! Cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, rõ ràng kéo xuống tới phần giữa hai bắp đùi…
Cậu cái gì cũng đều nhìn thấy hết!
Sở Dịch máu nóng nhanh chóng trào lên đỉnh đầu, trong lòng như có hàng vạn con vật gì không biết tên kết thành đàn đang chạy tứ tung, vừa chạy vừa hú…
Ai có thể cho cậu biết đây là tình huống gì không!
Thế nhưng không đợi được đến lúc hiểu rõ tình huống, Sở Dịch đã vặn vẹo bài trừ một nụ cười, “Bữa sáng đã sẵn sàng.”
Lập tức xoay người nhìn về phía tủ rượu, mặc kệ là tình huống gì, tình hình này quá lúng túng, cường đại hormone đằng sau khiến cậu không có dũng khí, cậu chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ Tần Hữu trở về phòng mặc quần áo.
“Sớm” Tần Hữu rốt cục cũng hồi thần, thản nhiên khom lưng rót cốc nước, thật giống như sáng sớm đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch không phải là hắn.
Tần Hữu co quắp một chút, nhưng phần nhiều là do từ trước đến nay, hắn sống một mình, sáng sớm lên lầu thấy có người liền giật mình, dù sao, bình thường chỉ cần hắn có nhà, ngay cả người làm cũng không lên đây thu thập gian phòng.
Hắn khi mới tỉnh ngủ đầu óc phi thường không tỉnh táo, cũng giống như hôm nay, hắn đã hoàn toàn quên mất Sở Dịch đã dọn đến ở.
Hắn có thói quen ngủ lõa thể, khi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy khát nhưng cái chén trống rỗng, muốn đi ra lấy chén nước, không hề nghĩ rằng sẽ thấy Sở Dịch đang trong phòng sinh hoạt chung.
Sở Dịch đưa lưng về phía Tần Hữu, trong đầu không ngừng mãnh liệt trào dâng, nhớ tới điều cậu vừa thấy…
Cúi đầu xoa xoa ngón tay, khoa tay múa chân một hồi, há mồm “WOW…” Cậu vẫn cảm thấy Tần Hữu rất tráng niên, nhưng không nghĩ tới mức này, sách!
Lén cảm thán một chút cũng không tính là mạo phạm, nhưng Sở Dịch lơ đãng liếc về một phía, đột nhiên thấy cửa kính tủ rượu phản lại rõ ràng khuôn mặt lẫn động tác của cậu, thậm chí nhìn rõ vẻ mặt của cậu giống như là phản chiếu 3D vậy.
Mà Tần Hữu mang theo ánh mắt kinh ngạc cũng hiện lên trên đó.
Sở Dịch mở to hai mắt: “.. ” tình ngay lý gian, thực sự!
Tần Hữu thì đột nhiên bật cười, là nụ cười từ trong lòng bật ra, từng đợt từng đợt, như thể cố gắng nhẫn nhưng không được, mãi đến khi hắn xoay người ly khai, đi vào phòng ngủ, Sở Dịch còn nghe thấy giọng cười của hắn.
Sở Dịch cơ hồ là trốn trở về phòng, tắm qua loa rồi thay y phục, xuống lầu khẩn cấp đi ra ngoài.
Tần Hữu đã mặc một thân tây trang chỉn chu ngồi ở trên bàn ăn, Sở Dịch khi đi ngang qua cũng không ngừng lại, trông càng giống như không dám nhìn hắn hơn, “Tôi tới công ty, tạm biệt.”
Tần Hữu lập tức đứng dậy bước nhanh tới, “Cậu còn mua bánh, sao lại không ăn?”
Sở Dịch xấu hổ, tai đỏ như máu “Tôi không đói.”
Nhưng một bên cánh tay bị Tần Hữu giữ lấy, gương mặt tuấn tú đang đỏ bừng: “Chú cần cho tôi chút thời gian để tiếp thu sự thực”
Cậu đã gay chừng mười năm a, chừng mười năm đó, cậu duy trì hình tượng thanh cao thoát tục, trong một buổi sáng lại ầm ầm sụp đổ.
Tần Hữu một tay siết cánh tay, đem cậu kéo đến bên người, một tay thì gác lên vai, nhẫn cười nghiêm mặt nói: “Thực sự, tôi cái gì cũng không biết.”
Sở Dịch còn muốn nói gì nữa, nhưng Tần Hữu ở một bên kéo cậu tới bàn ăn, vừa nói: “Cháo tôi đã cho người múc ra, ăn rồi hẵng đi, tiện đường chở tôi một đoạn, không được sao?”
Giọng Tần Hữu ôn nhu lạ thường, đem Sở Dịch kéo tới bàn ăn, kéo ghế ra để cậu ngồi xuống, Sở Dịch nhìn bữa sáng trên bàn, cháo cùng bánh đều đặt trước mặt, ngay cả hoa quả cũng đã gọt sẵn để ở giữa bàn.
Vì vậy cậu không nói gì, ai biết cháo mới vừa uống vào trong miệng, Tần Hữu ngồi xuống đối diện , thần sắc có chút chăm chú, giọng nói lại giống như trêu tức, “Các cậu bé hay so sánh cái đó với người cùng giới khác, luôn có cảm giác hâm mộ khó diễn tả thành lời, điều đó tôi hiểu được”
Hiểu được cái em gái chú, Sở Dịch rất muốn khóc, nhưng vẫn cắn răng nở nụ cười, như vậy mới đỡ xấu hổ.
Tần Hữu nhịn không được vung lên khóe miệng còn muốn nói gì nữa, chuông điện thoại reo, mới vừa cầm đũa lên lại buông xuống.
Nhấc điện thoại, cơ hồ vừa nghe được chữ thứ nhất, trong nháy mắt, Tần Hữu vừa rồi còn có dáng tươi cười cưng chiều, dung túng đã hoàn toàn lột xác thành vẻ xa cách lạnh lùng cao cao tại thượng.
Hắn đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại, Sở Dịch nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, một thân tây trang ôm lấy đường cong cơ thể cao ngất, giống như pho tượng băng lãnh không dính khói lửa bụi trần.
Động tác nhấm nuốt của Sở Dịch cũng chậm lại, Tần Hữu như vậy khiến cậu trong nháy mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng gia tăng mãnh liệt, quả thực không thể tin người này vừa nãy còn cùng cậu đùa giỡn.
Giơ lên mi mắt, con ngươi đen láy không chớp nhìn về phía Tần Hữu.
Vừa vặn đi qua người cậu, ánh mắt giao nhau, Tần Hữu nhìn đôi mắt của cậu, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên ôn nhu hơn.
Ánh mắt rơi vào đỉnh đầu, ngẩng đầu, giống như thuận mao mà xoa nhẹ tóc.
Sở Dịch mãi tới tối chủ nhật mới rảnh để về nhà một chuyến, lúc ở tạm bên ngoài, chỉ chuẩn bị theo mùa, giờ muốn mang theo quần áo đi, phải sửa sang lại tới quá chiều mới hoàn tất.
Cậu không muốn thừa nhận bản thân không có tiền đồ, mặc dù nguyên nhân đầu tiên khiến cậu tới khách sạn ở là vì không thích nhìn thấy Tưởng Lan cùng Bùi Thành Uyên mỗi ngày. Thứ hai, năm ngoái có một tối, hai người kia không biết cãi nhau cái gì, nửa đêm Tưởng Lan còn gõ cửa nhà cậu, tra hỏi Bùi Thành Uyên có đang ở với cậu không.
Thậm chí còn muốn xông vào kiểm tra, nếu không ỷ vào thể lực của mình, cậu liền thật sự để cho Tưởng Lan xông vào.
Sở Dịch có thể coi như là không thích bị quấy nhiễu, không trêu vào cậu thì cậu cũng không tự đi kiếm phiền toái.
Ở khách sạn cũng không thuận tiện, may là, hiện tại có Tần Hữu thu lưu.
Đám y phục được thu thập ra mấy cái rương lớn, vượt xa khả năng đánh giá của mình, Sở Dịch rầu rĩ nhìn đống đồ, giơ tay lau mồ hôi, Tần Hữu đã gọi điện tới.
“Tôi đang trên đường về, lập tức sẽ đi ngang qua chỗ cậu, thế nào, xe có đủ chỗ không?”
Cuối tuần Tần Hữu luôn về nhà chính ở ngoài thành, lúc này trở lại cũng tiện đường, Sở Dịch nghe vậy, mặt mày mừng rỡ, quét mắt tới đám rương lớn rương bé bên chân, có chút chột dạ nói: “Còn thiếu chút xíu.”
Đem từng thứ một xuống, Sở Dịch tự thân chất đầy cốp sau, ngay cả chỗ ngồi phía sau cũng kín.
Bên chân còn một hai cái, mồ hôi đầm đìa ở cạnh xe, nhìn người đang đi ra khỏi nhà trọ.
Sở Dịch sửng sốt một chút, nhưng không đợi cậu làm ra phản ứng, Bùi Thành Uyên đã thấy cậu.
Bùi Thành Uyên hình như cũng có chút ngơ ngẩn, bước đi nhanh hơn, hướng chỗ cậu đi tới.
Sở Dịch đứng đó không nhúc nhích.
Đi thẳng đến bên cạnh, Bùi Thành Uyên trầm mặc nhìn một lát, liếc mắt nhìn cái rương dưới đất, “Em đang muốn dọn nhà sao?”
Sở Dịch cười nhạt: “Liên quan gì tới anh?”
Bùi Thành Uyên tiến lên một bước, Sở Dịch nhíu mi, nghe hắn nói: “Sở Dịch, gần đây anh thật sự không quá tốt….?”
Vì vậy, lúc Tần Hữu mở cửa xe bước ra, xa xa đã thấy Sở Dịch đứng đó cùng một người không biết nói cái gì, người mà cậu nói chuyện cùng không phải là Bùi Thành Uyên thì còn là ai.
Xe hắn còn chưa dừng hẳn, Sở Dịch đã quét mắt tới, đối với hắn phất tay một cái.
Cũng không để ý tới người đàn ông đang đứng một bên, chờ hắn đỗ xe xong, Sở Dịch cúi người đem cái rương xách tới, chỉ cốp xe, ý bảo bọn họ mở ra.
Ánh mắt Tần Hữu hơi trầm xuống, nói với trợ lý: “Cậu đi xe của cậu ấy đi.”
Hành lý đã mang lên xe, Sở Dịch ngồi vào trong đóng cửa, đối Tần Hữu cười cười, “Chú Tần”
Tần Hữu ánh mắt thâm trầm rơi vào trên người hắn, Sở Dịch tuy rằng tiếu ý như thường, thế nhưng, cái loại tươi cười này, nhìn kĩ là có thể phát hiện trong ánh mắt chỉ là sự lạnh lẽo mịt mờ, rõ ràng là đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Lái xe ra tiểu khu, ánh mắt không có ôn độ của Tần Hữu cùng với khóe môi đang nhếch lên của hắn có thể nhìn ra tâm trạng hắn cũng không tốt.
Trong xe rất an tĩnh, Sở Dịch vốn muốn nói gì, nhưng nghe Tần Hữu ho nhẹ một tiếng, “Cậu không được xem nhẹ bản thân, biết không?”
Sở Dịch giật mình, cái loại tươi cười tô son trát phấn này, nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng Tần Hữu, sau khi ý cười biến mất liền hiện ra đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy nét bi thương cùng hơi nước, tinh thần thất lạc cùng sa sút không hề bị che giấu.
Tần Hữu đem tầm mắt chuyển qua một bên, “Có những sai lầm, đã có một lần, thì sẽ có lần thứ hai, cậu vì hắn ngay cả một chút do dự cũng không đáng.”
Hắn nói lời này phi thường nghiêm túc, Sở Dịch buồn bã trong đầu khẽ nhúc nhích, thì là trọng điểm của hắn có điểm kỳ quái, vốn tâm tình không tốt, nhưng cậu bị sự thật kì dị trước mắt này khiến cho câu chuyện đáng yêu vô cùng.
Chú Tần đang làm cố vấn tình cảm cho cậu a.
Vì vậy, cậu gãi gãi đầu, “Tôi biết”, hơi nghiêng đầu cười với Tần Hữu: “Kì thực, tôi vừa rồi là muốn đem cái rương đập vào người hắn.”
Chân mày nhíu lại của Tần Hữu giờ được giãn ra, nhưng ngẫm lại có chút vi diệu, đây quả thực là chuyện mà hắn không nên quan tâm, để tâm tới.
Nhưng không trách hắn vì đã để ý tới, Sở Dịch đối với chuyện tình cảm là vô cùng nghiêm túc, xét trong chốn hồng trần đầy mê hoặc cám dỗ này, quả thực bản thân cậu là người cứng rắn nhất.
Thực sự là, ngẫm lại vẫn thấy buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.