Chương 32
Thanh Vân Đãi Vũ Thì
06/02/2021
Sở Dịch không vội rời đi, tại chòi nghỉ cạnh ao nhỏ mà ngồi xuống.
Ngày hôm nay trời cao trong xanh, gió nhè nhẹ, nhưng cậu đột nhiên có loại cảm giác hít thở không thông.
Bên cạnh không biết lúc nào liền kéo tới một đám trẻ con, trên sân cỏ đùa giỡn, âm thanh nghe chói tai. Sở Dịch không thể làm ngơ được, cánh tay đặt lan can, đem ánh mắt chuyển tới mặt ao bình tĩnh như gương.
Thế giới này đối với cậu mà nói cũng quá chật chội, cậu chỉ yêu một người mà thôi, nhưng phần tâm tư này lại như bị thả vào kẽ hở nhỏ hẹp, ai cũng không cho phép nó mở ra, không ngừng bị người đè ép.
Thanh âm cười đùa của bọn nhóc không ngừng truyền tới, càng nghe tâm tình càng thêm phiền muộn, Sở Dịch giơ tay muốn gỡ xuống cái nơ trên cổ, nhưng nghĩ tới bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tay vẫn đành buông xuống.
Vừa mới định đứng dậy rời đi, đột nhiên nhìn thấy đám nhóc kia, mấy đứa trẻ to to nhỏ nhỏ đang lôi kéo vai cùng châu của một bé trai năm, sáu tuổi khác, dùng sức đem nhóc đó ấn xuống đất.
Giọng trẻ con thanh thúy cùng lúc vang lên: “Quỳ xuống, quỳ xuống.”
Một bé trai cao hơn chút đang diễu võ dương oai mà giơ lên món đồ chơi roi ngựa, “Mày là vật cưỡi của tao, dám không nghe lời, tao liền lấy cái này quất mày, sau đó lại để mẹ tao đánh mày, hừ!”
Mà cậu nhóc năm, sáu tuổi đang liều mạng giãy giụa trên mặt đất kia, đôi mắt đỏ ngầu mạnh mẽ nhìn chằm chằm người đang bắt nạt nó, lại cắn môi nhất định không khóc.
Đang lúc giằng co, roi liền hướng về thân thể nó vung tới.
Một đám trẻ con đùa giỡn, Sở Dịch vốn không muốn quản, nhưng tình huống trước mắt rất hiển nhiên là không phải đùa giỡn náo loạn.
Nhanh chân bước tới, dùng sức nắm lấy tay vung roi của nhóc con: “Dừng lại! Làm cậu bé này bị thương, chính cháu về nhà sẽ không bị đánh sao?”
Nói xong liền kéo mấy đứa vẫn đang đánh cậu nhóc ra.
Cậu nhóc thừa dịp có người hỗ trợ liền nhanh chóng dùng sức giãy giụa, người bắt nạt nó đều rất ác ý, nó cũng không dám hàm hồ mà đánh mấy đứa này.
Một đám trẻ con líu ra líu ríu, hừ hừ ha ha, còn có người khóc thút thít, Sở Dịch sợ nặng tay sẽ làm thương bọn nhóc, liền luống cuống tay chân bị bọn nhóc vây lấy giống như một đám khỉ con vậy.
Cậu nhóc cầm roi lúc nãy thấy tình huống không đúng, liền lớn tiếng kêu gào với Sở Dịch: “Nó ăn không ngồi rồi ở nhà cháu, cháu muốn nó làm gì, thì nó phải làm theo, chú có quyền gì mà xen vào?”
Cái này không còn là trẻ con không hiểu chuyện, Sở Dịch tức giận, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, đột nhiên đoạt lấy roi của thằng nhóc dùng sức ném xuống đất.
Cậu nhóc vừa rồi còn khí thế hùng hổ, vừa nhìn thấy màn này, miệng liền lớn tiếng khóc lên.
Mấy con khỉ bên cạnh cũng thấy sợ, dồn lại trốn qua một bên, nhưng trong đó vẫn có đứa gan lớn nói với Sở Dịch: “Cháu biết chú, chú là diễn viên, chú là người lớn mà bắt nạt trẻ con, cha Dương Dương (洋洋: yángyáng) nhất định sẽ tìm chú tính sổ.”
Chỉ có đứa nhóc vừa bị bắt nạt là chạy tới trốn sau Sở Dịch, Sở Dịch cúi đầu liếc nhìn một cái, một tay vỗ vỗ tro bụi trên người nó.
A một tiếng cười, đối nhóm khỉ con này nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tần lão thái gia, các cháu náo loạn ở đây, vậy thì, chú sẽ gọi ngay cho Tần tiên sinh, để Tần tiên sinh tới phân xử xem.” Nói xong, cũng làm dáng lấy di động ra.
Tiếng nói vừa dứt, đứa nhóc còn đang oa oa khóc lớn liền im bặt, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ kinh hoảng, méo miệng nức nở nhưng không dám khóc thành tiếng.
Mãi đến khi bọn nhóc tức giận mà không dám nói hùng hổ rời đi, Sở Dịch còn có chút trố mắt ngoác mồm.
Có thể khiến tiểu nhân ngừng ngưỡng mộ Tần tiên sinh không?
Mà cũng không để cho cậu nghĩ nhiều, quần bị người kéo kéo, Sở Dịch cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt sáng lóng lánh của cậu nhóc năm, sáu tuổi lúc nãy: “Chú là Sở Dịch sao? Cháu biết chú có võ, chú có thể dạy cháu không?”
Hẳn là đã xem qua phim của cậu, Sở Dịch xoay người, quay mắt nhìn về phía nhóc, tiện tay phủi đám lá cỏ trên người nhóc: “Đúng vậy, cháu học võ để làm gì?”
Cậu nhóc giơ lên nắm đấm nhỏ, nói: “Chờ cháu biết võ, bọn họ cũng không dám bắt nạt cháu nữa cô chú cũng không dám đánh cháu.”
Sở Dịch ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Cháu tên gì?”
Cậu nhóc nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút ít kiêu ngạo mà nói: “Cháu họ Tần, tên là Tần Việt, Việt (钺: yuè) là cái búa lớn, không phải ánh trăng (月: yuè).“
“Được rất lợi hại.” Sở Dịch sợ đứa nhỏ liền đứng ở nơi này mà đem toàn bộ cả nhà nói ra, liền vội vàng cắt lời cậu nhóc.
Nhưng cậu nhóc mang họ Tần, hẳn là họ hàng xa hay gì đó đối với Tần Hữu sao lại bị người khác bắt nạt như vậy?
“Ba mẹ cháu đâu?” Cậu hỏi.
Đứa nhỏ lập tức rũ mắt xuống, “Cô nói, bọn họ đều chết rồi.”
Sở Dịch sững sờ, đứng lên, khó khăn đưa ánh mắt chuyển hướng một bên, xunh quang cậu sắp thành trại trẻ mồ côi không nơi nương tựa mất rồi.
Đây chỉ là một lần không hẹn mà gặp, một lớn một nhỏ hoàn toàn không quen biết nhau, ai cũng không ngờ rằng, lần gặp ngẫu nhiên này lại thay đổi cuộc đời một người.
Thấy sắp tới giờ khai tiệc, Sở Dịch không thể làm gì khác hơn là mang theo cậu nhóc đi về, dọc theo đường đi cậu nhóc không ngừng nói về chuyện học võ từ cậu, Sở Dịch không thể làm gì khác ngoài cười ha hả.
Cậu định nhận lời quan loa, nhưng nhìn ánh mắt kiên định chấp nhất của cậu nhóc, Sở Dịch không dám cùng nhóc đối diện.
Cậu sợ từ cậu nhóc này mà nhìn thấy chính mình.
Giống nhau đều bị kìm hãm, cho là chỉ cần nhiệt huyết, dũng cảm là có thể lao ra, có được điều mình muốn.
Học võ có dùng được không? Không.
Quyền cước trẻ con đánh không lại tình thân cùng sự lôi kéo tàn khốc của lợi ích.
Mối tình thắm thiết cậu dành cho Tần Hữu, có dùng được không?
Khả năng, cũng như vậy không có ích lợi gì.
Dù cho Tần Hữu có tiếp tục dung túng cậu, thì thực tế Tần Hữu vẫn còn trách nhiệm gia tộc, trói buộc với lợi ích, cậu có đem hết toàn lực cũng không thể chiến thắng hay phá vỡ ràng buộc.
Lúc Sở Dịch trở về, yến tiệc đã bày xong, trong đại sảnh khách mời đều đã tụ tập.
Tần Hữu lúc này đang bồi bên người Tần lão gia tử, nói chuyện cùng mấy vị bạn cũ của lão gia tử.
Thấy Sở Dịch nắm tay một cậu nhóc đi vào từ cửa hông, thoáng nghiêng đầu, vị trợ lý thấy thế liền tiến lên, hắn hạ thấp giọng hỏi: “Đứa bé kia là ai?”
Vị trợ lý thì thầm với hắn một lúc, Tần Hữu nặng nề ừm một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Sở Dịch ngồi cùng bàn với Triệu Ly Hạ, nhưng hai người đều không được tự nhiên nên không chủ động nói chuyện.
Tần Hữu kính lão gia tử chén rượu đầu tiên, khai tiệc, sau đó chính là tới lượt khách mời, dựa theo bàn cùng bối phận, luân phiên lên chúc rượu lão gia tử.
Chưa tới lượt Sở Dịch, cậu hướng về bàn ăn chính nhìn sang, vừa dịp trông thấy một nhóm tiểu bối vừa chúc rượu xong, lão gia tử cười đến mặt mày hồng hào, Tần Hữu vẫn như cũ bồi ở bên người.
Ngồi trên bàn kia đều đã có tuổi, có thể là chú, bác của Tần Hữu, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ, không chỉ cực điểm lấy lòng lão gia tử, mấy người cũng như có như không mà liên tiếp dò xét sắc mặt Tần Hữu.
Rốt cục cũng đến phiên Sở Dịch bọn họ, một bàn người từng người bưng chén rượu đi tới bàn chính, chờ một người cao giọng nói lời chúc, hướng lão gia tử kính rượu, một hơi cạn sạch.
Lão gia tử cũng đáp một chén, người có tuổi trong chén là đồ gì, không ai so đo, mà Sở Dịch bọn họ uống chính là rượu đế chính hiệu.
Mặc dù chỉ là một chén nhỏ, uống vào trong miệng một cái, vị rượu liền lan tỏa khắp miệng, thời điểm chảy vào cuống họng liền thấy nóng hừng hực.
Chỗ Sở Dịch đứng rất gần Tần Hữu, rượu vừa mời xong, chính lúc quay người rời đi, cảm thấy cổ tay bị người nắm lấy, sau đó, mấy ngón tay mạnh mẽ dứt khoát lấy đi chén rượu tinh xảo từ trong tay cậu.
Lúc này bên cạnh đều là người, Sở Dịch cùng Tần Hữu tay đều đang buông, động tác này không ai chú ý tới.
Sở Dịch theo bản năng mà nhìn sang Tần Hữu, Tần Hữu giơ tay nâng cốc rượu đặt tại bàn con bên cạnh.
Ánh mắt cùng cậu đối diện, một đôi con ngươi đen đặc, ánh mắt bình tĩnh không lay động.
Giống như trong đám người này có động tác thân mật nhỏ thôi cũng không quá tự nhiên.
Bữa tiệc kết thúc, Triệu Ly Hạ uống say rồi, Sở Dịch còn nghĩ dù có giận dỗi cũng không thể ném con ma men này không quản được, nhưng Triệu Trăn đã để đũa xuống rồi lập tức tới đây, không đến lượt cậu ra tay.
Sở Dịch ngồi không nhúc nhích, đầu hơi choáng váng, nhưng lại thấy xấu hổ vì không có chỗ để đi, đột nhiên có người vỗ vai cậu, quay đầu lại nhìn, là vị trợ lý.
“Đi thôi, ” trợ lý nói, “Lên lầu tìm một chỗ nghỉ ngơi cho cậu.”
Sở Dịch mở to hai mắt, đúng thật là, 360 độ một chút không cũng không lệch đường tri kỷ.
Vốn nghĩ rằng vị trợ lý nói tìm một gian phòng chính là phòng cho khách, khi đi đến tầng ba, Sở Dịch hoảng hốt cảm thấy có gì đó không đúng.
Vị trợ lý mở cửa, bọn họ đi vào, xuất hiện trước mặt là phòng sinh hoạt, bên cạnh TV có tủ rượu, tủ lạnh nhỏ, đối diện ghế salon có một khay trà thêm một quyển sách còn đang mở, hiển nhiên là không lâu trước, có người ở qua.
Phía sau ghế salon có một cánh cửa, mở cửa đi vào, bên trong chính là phòng ngủ.
Sở Dịch lúng túng đứng ở cửa, quả nhiên, vị trợ lý nói: “Phòng cho khách ở tầng một mấy hôm trước có người ở rồi, hơn nữa hôm nay nhiều người cũng không yên tĩnh, Tần Hữu bảo tôi, mang cậu tới phòng của ngài ấy.”
Sở Dịch nhất thời ngũ vị tạp trần, cậu biết cảm giác lãnh địa của Tần Hữu mạnh biết bao nhiêu.
Nhưng điều này cũng không đè được sự hiếu kỳ cùng ngạc nhiên của cậu, nơi này, chính là nơi mà Tần Hữu đã ở qua rất nhiều năm.
Thời niên thiếu của hắn, có lẽ đều ở nơi này.
Sở Dịch đi tới bên giường, nhìn thấy đầu giường có bày một chậu sứ trồng cây đàn hương, mặt ngoài dường như được nung giống một khuôn mặt.
Là tranh thủy mặc vẽ chân dung đứa bé, phác họa một vài đường nét, nhưng trông rất sống động. Mặt mày tuấn tú mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể nhìn ra là vẽ Tần Hữu lúc còn bé.
Sở Dịch chống đỡ ngồi xổm xuống, bàn tay hướng tới khuôn mặt trên chậu sứ.
Nhưng ngón tay còn chưa đụng tới, đột nhiên nghe thấy vị trợ lý nói: “Ai, đừng!”
Động tác của Sở Dịch cũng không nhanh, nghe tiếng liền lập tức dừng lại, nghiêng đầu.
Trợ lý nói: “Cái này, tuyệt đối đừng động vào, đây là vật do chính tay mẹ Tần Hữu làm khi còn sống. Tần Hữu rất coi trọng mẹ mình, di vật lưu lại của người cũng không được vài món, cái này là vật quý giá nhất của Tần Hữu, biết không?”
Sở Dịch vội vàng gật đầu, thu cánh tay về, đứng dậy cách xa tủ đầu giường, đem bàn tay để ở phía sau.
Cậu cũng như vậy, mất cha, những di vậy này đều là để ký thác tâm tình, cậu cũng có chút cảm động lây.
Vị trợ lý liền bàn giao một câu: “Tần Hữu nói phần tủ áo bên tay trái đều là quần áo của ngài ấy trước đây, cũng có cả áo ngủ, cậu tắm xong cần thay đồ, thì có thể tự lấy.”
Đúng là cái gì cũng được nghĩ tới, Sở Dịch đáp một tiếng, vị trợ lý liền đóng cửa lại, rời đi.
Tửu lượng của Sở Dịch vốn không tốt, buổi trưa uống một chén kia, vào lúc này đầu óc cũng choáng váng có chút không chịu nổi.
Theo lời đi vào bên trong tìm bộ đồ ngủ để mặc, ống quần cùng tay áo đều cuốn lên vài lần, đem bộ âu phục để trên tay ghế dựa, sau đó bò lên giường, sững sờ nhìn hình ảnh còn bé của Tần Hữu trên chậu sứ.
Trên bức họa, Tần Hữu nhìn non nớt ngây ngô, nhưng ánh mắt so với ánh mắt băng lãnh nhìn mọi người xung quanh giống nhau như đúc, thậm chí có chút hung ác.
Sở Dịch lúc này mới ý thức được, kỳ thực hiểu biết của cậu đối với Tần Hữu cũng có hạn, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới cái tên này, trong lòng cậu liền từng trận đau khổ.
Nói chung, bất kể cảm xúc đan xen như nào, ý thức Sở Dịch chung quy không thể thắng được cảm giác say, mơ hồ một lát liền ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tựa hồ còn đang trong giấc mộng, trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy chuông điện thoại di động, trong giấc mộng hồn nhiên không biết ở nơi nào, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ trời đã sáng.
Sở Dịch theo bản năng mà đưa tay ra lấy.
Trong lúc ngủ, cậu thường để di động trên đầu giường bên tay phải, lúc này liền vươn tay ra vuốt nhẹ mấy lần, sờ không tới, liền với thêm một chút, ngón tay tựa hồ đụng phải cái gì, một lát sau, chỉ nghe loảng xoảng rồi ầm một tiếng, tiếng rơi vỡ thanh thúy vang lên.
Thân thể Sở Dịch cứng lại một chút, tỉnh dậy mở mắt kinh ngạc phát hiện, bản thân đang ở trong phòng Tần Hữu, mà tiếng vỡ vừa nãy ..
Cậu vén chăn lên nhảy xuống giường, nhìn thấy rõ ràng, chậu sứ buổi trưa còn đang đặt tại đầu giường nay đã vỡ thành từng mảnh sứ to to nhỏ nhỏ.
Lời nói của vị trợ lý dồn dập vang lên trong đầu, “Chính tay làm”, “Di vật”, “Quý giá nhất”
Sở Dịch không muốn khóc, thế nhưng từng giọt ấm áp ướt át từ viền mắt tràn ra, theo gò má kéo dài xuống, cậu chưa từng hận chính mình như lúc này.
Cậu biết mình đã gây ra họa gì, cậu có thể ngàn vạn lần gây chuyện to nhỏ mà Tần Hữu không bận tâm tới, nhưng, con người ai cũng có giới hạn, không quản bản thân đối với người này có bao nhiêu quan tâm cùng dung túng, cũng không thể dễ dàng chạm tới giới hạn đó.
Sở Dịch quỳ gối trên mặt đất, đôi tay hoảng loạn mà sờ xuống đất, run rẩy đem từng mảnh sứ khép lại thành một khối.
Rất nhiều mảnh vỡ đã bể thành phấn, dù có thu lại một chỗ cũng không thể hợp lại thành hình, rốt cuộc cậu đã làm gì?
Không nói tới những chuyện về sau, chỉ cần nghĩ tới sự khó chịu khi Tần Hữu nhìn thấy đống mảnh vỡ này, Sở Dịch cắn môi một cái, toàn thân lạnh tanh, cậu hiện tại ngay cả suy nghĩ tự giết mình cũng có.
Cậu thậm chí nghĩ không còn chuyện gì có thể đáng sợ hơn được.
Trong lúc tâm trí quá mệt mỏi mờ mịt, đột nhiên nghe thấy bịch một tiếng.
Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cao to đứng ở cửa.
Ánh mắt Tần Hữu cũng rơi vào Sở Dịch, ngắn ngủi nhìn qua, đầu tiên là hắn thấy nghi hoặc, sở Dịch tại sao lại quỳ trên mặt đất.
Sau đó, hắn nhìn thấy mảnh vỡ đầy trên sàn cùng ở đầu giường không có thứ gì, trong lòng đột nhiên chìm xuống.
Hắn nhanh chân đi tới, Sở Dịch vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy đem mảnh vỡ gom lại một chỗ.
Hắn nhìn thấy, ngón tay Sở Dịch run rẩy tới mức khó có thể thực hiện một động tác hoàn chỉnh, nhưng tay cậu vẫn hoạt động không ngừng.
Tần Hữu vô nghĩa mở miệng, “Sở Dịch?”
Sở Dịch ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía hắn, đôi mắt luôn ánh ý cười kia lúc này lại vô hồn vô thần, khuôn mặt tuấn tú cũng tái nhợt giống như không còn giọt máu nào.
Bên má nước mắt trải rộng, đôi môi cũng hơi lay động, nhưng nửa ngày, cũng không phát ra được một thanh âm nào.
Tần Hữu lúc này cảm thấy tim như bị ai thắt lại, lập tức ngồi xổm xuống, ánh mắt lần thứ hai liếc tới tay Sở Dịch, phát hiện trên ngón tay của cậu đã nhuộm màu máu.
Hắn nắm lấy tay Sở Dịch, đem từng mảnh vỡ gỡ ra, ném xuống đất.
Sau đó, dùng sức túm lấy hai vai còn đang run rẩy của Sở dịch, cưỡng bách cậu đem mặt nhìn về hướng mình: “Sở Dịch, không có chuyện gì, không sao rồi, em nhìn tôi này.
Ngày hôm nay trời cao trong xanh, gió nhè nhẹ, nhưng cậu đột nhiên có loại cảm giác hít thở không thông.
Bên cạnh không biết lúc nào liền kéo tới một đám trẻ con, trên sân cỏ đùa giỡn, âm thanh nghe chói tai. Sở Dịch không thể làm ngơ được, cánh tay đặt lan can, đem ánh mắt chuyển tới mặt ao bình tĩnh như gương.
Thế giới này đối với cậu mà nói cũng quá chật chội, cậu chỉ yêu một người mà thôi, nhưng phần tâm tư này lại như bị thả vào kẽ hở nhỏ hẹp, ai cũng không cho phép nó mở ra, không ngừng bị người đè ép.
Thanh âm cười đùa của bọn nhóc không ngừng truyền tới, càng nghe tâm tình càng thêm phiền muộn, Sở Dịch giơ tay muốn gỡ xuống cái nơ trên cổ, nhưng nghĩ tới bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tay vẫn đành buông xuống.
Vừa mới định đứng dậy rời đi, đột nhiên nhìn thấy đám nhóc kia, mấy đứa trẻ to to nhỏ nhỏ đang lôi kéo vai cùng châu của một bé trai năm, sáu tuổi khác, dùng sức đem nhóc đó ấn xuống đất.
Giọng trẻ con thanh thúy cùng lúc vang lên: “Quỳ xuống, quỳ xuống.”
Một bé trai cao hơn chút đang diễu võ dương oai mà giơ lên món đồ chơi roi ngựa, “Mày là vật cưỡi của tao, dám không nghe lời, tao liền lấy cái này quất mày, sau đó lại để mẹ tao đánh mày, hừ!”
Mà cậu nhóc năm, sáu tuổi đang liều mạng giãy giụa trên mặt đất kia, đôi mắt đỏ ngầu mạnh mẽ nhìn chằm chằm người đang bắt nạt nó, lại cắn môi nhất định không khóc.
Đang lúc giằng co, roi liền hướng về thân thể nó vung tới.
Một đám trẻ con đùa giỡn, Sở Dịch vốn không muốn quản, nhưng tình huống trước mắt rất hiển nhiên là không phải đùa giỡn náo loạn.
Nhanh chân bước tới, dùng sức nắm lấy tay vung roi của nhóc con: “Dừng lại! Làm cậu bé này bị thương, chính cháu về nhà sẽ không bị đánh sao?”
Nói xong liền kéo mấy đứa vẫn đang đánh cậu nhóc ra.
Cậu nhóc thừa dịp có người hỗ trợ liền nhanh chóng dùng sức giãy giụa, người bắt nạt nó đều rất ác ý, nó cũng không dám hàm hồ mà đánh mấy đứa này.
Một đám trẻ con líu ra líu ríu, hừ hừ ha ha, còn có người khóc thút thít, Sở Dịch sợ nặng tay sẽ làm thương bọn nhóc, liền luống cuống tay chân bị bọn nhóc vây lấy giống như một đám khỉ con vậy.
Cậu nhóc cầm roi lúc nãy thấy tình huống không đúng, liền lớn tiếng kêu gào với Sở Dịch: “Nó ăn không ngồi rồi ở nhà cháu, cháu muốn nó làm gì, thì nó phải làm theo, chú có quyền gì mà xen vào?”
Cái này không còn là trẻ con không hiểu chuyện, Sở Dịch tức giận, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, đột nhiên đoạt lấy roi của thằng nhóc dùng sức ném xuống đất.
Cậu nhóc vừa rồi còn khí thế hùng hổ, vừa nhìn thấy màn này, miệng liền lớn tiếng khóc lên.
Mấy con khỉ bên cạnh cũng thấy sợ, dồn lại trốn qua một bên, nhưng trong đó vẫn có đứa gan lớn nói với Sở Dịch: “Cháu biết chú, chú là diễn viên, chú là người lớn mà bắt nạt trẻ con, cha Dương Dương (洋洋: yángyáng) nhất định sẽ tìm chú tính sổ.”
Chỉ có đứa nhóc vừa bị bắt nạt là chạy tới trốn sau Sở Dịch, Sở Dịch cúi đầu liếc nhìn một cái, một tay vỗ vỗ tro bụi trên người nó.
A một tiếng cười, đối nhóm khỉ con này nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tần lão thái gia, các cháu náo loạn ở đây, vậy thì, chú sẽ gọi ngay cho Tần tiên sinh, để Tần tiên sinh tới phân xử xem.” Nói xong, cũng làm dáng lấy di động ra.
Tiếng nói vừa dứt, đứa nhóc còn đang oa oa khóc lớn liền im bặt, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ kinh hoảng, méo miệng nức nở nhưng không dám khóc thành tiếng.
Mãi đến khi bọn nhóc tức giận mà không dám nói hùng hổ rời đi, Sở Dịch còn có chút trố mắt ngoác mồm.
Có thể khiến tiểu nhân ngừng ngưỡng mộ Tần tiên sinh không?
Mà cũng không để cho cậu nghĩ nhiều, quần bị người kéo kéo, Sở Dịch cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt sáng lóng lánh của cậu nhóc năm, sáu tuổi lúc nãy: “Chú là Sở Dịch sao? Cháu biết chú có võ, chú có thể dạy cháu không?”
Hẳn là đã xem qua phim của cậu, Sở Dịch xoay người, quay mắt nhìn về phía nhóc, tiện tay phủi đám lá cỏ trên người nhóc: “Đúng vậy, cháu học võ để làm gì?”
Cậu nhóc giơ lên nắm đấm nhỏ, nói: “Chờ cháu biết võ, bọn họ cũng không dám bắt nạt cháu nữa cô chú cũng không dám đánh cháu.”
Sở Dịch ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Cháu tên gì?”
Cậu nhóc nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút ít kiêu ngạo mà nói: “Cháu họ Tần, tên là Tần Việt, Việt (钺: yuè) là cái búa lớn, không phải ánh trăng (月: yuè).“
“Được rất lợi hại.” Sở Dịch sợ đứa nhỏ liền đứng ở nơi này mà đem toàn bộ cả nhà nói ra, liền vội vàng cắt lời cậu nhóc.
Nhưng cậu nhóc mang họ Tần, hẳn là họ hàng xa hay gì đó đối với Tần Hữu sao lại bị người khác bắt nạt như vậy?
“Ba mẹ cháu đâu?” Cậu hỏi.
Đứa nhỏ lập tức rũ mắt xuống, “Cô nói, bọn họ đều chết rồi.”
Sở Dịch sững sờ, đứng lên, khó khăn đưa ánh mắt chuyển hướng một bên, xunh quang cậu sắp thành trại trẻ mồ côi không nơi nương tựa mất rồi.
Đây chỉ là một lần không hẹn mà gặp, một lớn một nhỏ hoàn toàn không quen biết nhau, ai cũng không ngờ rằng, lần gặp ngẫu nhiên này lại thay đổi cuộc đời một người.
Thấy sắp tới giờ khai tiệc, Sở Dịch không thể làm gì khác hơn là mang theo cậu nhóc đi về, dọc theo đường đi cậu nhóc không ngừng nói về chuyện học võ từ cậu, Sở Dịch không thể làm gì khác ngoài cười ha hả.
Cậu định nhận lời quan loa, nhưng nhìn ánh mắt kiên định chấp nhất của cậu nhóc, Sở Dịch không dám cùng nhóc đối diện.
Cậu sợ từ cậu nhóc này mà nhìn thấy chính mình.
Giống nhau đều bị kìm hãm, cho là chỉ cần nhiệt huyết, dũng cảm là có thể lao ra, có được điều mình muốn.
Học võ có dùng được không? Không.
Quyền cước trẻ con đánh không lại tình thân cùng sự lôi kéo tàn khốc của lợi ích.
Mối tình thắm thiết cậu dành cho Tần Hữu, có dùng được không?
Khả năng, cũng như vậy không có ích lợi gì.
Dù cho Tần Hữu có tiếp tục dung túng cậu, thì thực tế Tần Hữu vẫn còn trách nhiệm gia tộc, trói buộc với lợi ích, cậu có đem hết toàn lực cũng không thể chiến thắng hay phá vỡ ràng buộc.
Lúc Sở Dịch trở về, yến tiệc đã bày xong, trong đại sảnh khách mời đều đã tụ tập.
Tần Hữu lúc này đang bồi bên người Tần lão gia tử, nói chuyện cùng mấy vị bạn cũ của lão gia tử.
Thấy Sở Dịch nắm tay một cậu nhóc đi vào từ cửa hông, thoáng nghiêng đầu, vị trợ lý thấy thế liền tiến lên, hắn hạ thấp giọng hỏi: “Đứa bé kia là ai?”
Vị trợ lý thì thầm với hắn một lúc, Tần Hữu nặng nề ừm một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Sở Dịch ngồi cùng bàn với Triệu Ly Hạ, nhưng hai người đều không được tự nhiên nên không chủ động nói chuyện.
Tần Hữu kính lão gia tử chén rượu đầu tiên, khai tiệc, sau đó chính là tới lượt khách mời, dựa theo bàn cùng bối phận, luân phiên lên chúc rượu lão gia tử.
Chưa tới lượt Sở Dịch, cậu hướng về bàn ăn chính nhìn sang, vừa dịp trông thấy một nhóm tiểu bối vừa chúc rượu xong, lão gia tử cười đến mặt mày hồng hào, Tần Hữu vẫn như cũ bồi ở bên người.
Ngồi trên bàn kia đều đã có tuổi, có thể là chú, bác của Tần Hữu, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ, không chỉ cực điểm lấy lòng lão gia tử, mấy người cũng như có như không mà liên tiếp dò xét sắc mặt Tần Hữu.
Rốt cục cũng đến phiên Sở Dịch bọn họ, một bàn người từng người bưng chén rượu đi tới bàn chính, chờ một người cao giọng nói lời chúc, hướng lão gia tử kính rượu, một hơi cạn sạch.
Lão gia tử cũng đáp một chén, người có tuổi trong chén là đồ gì, không ai so đo, mà Sở Dịch bọn họ uống chính là rượu đế chính hiệu.
Mặc dù chỉ là một chén nhỏ, uống vào trong miệng một cái, vị rượu liền lan tỏa khắp miệng, thời điểm chảy vào cuống họng liền thấy nóng hừng hực.
Chỗ Sở Dịch đứng rất gần Tần Hữu, rượu vừa mời xong, chính lúc quay người rời đi, cảm thấy cổ tay bị người nắm lấy, sau đó, mấy ngón tay mạnh mẽ dứt khoát lấy đi chén rượu tinh xảo từ trong tay cậu.
Lúc này bên cạnh đều là người, Sở Dịch cùng Tần Hữu tay đều đang buông, động tác này không ai chú ý tới.
Sở Dịch theo bản năng mà nhìn sang Tần Hữu, Tần Hữu giơ tay nâng cốc rượu đặt tại bàn con bên cạnh.
Ánh mắt cùng cậu đối diện, một đôi con ngươi đen đặc, ánh mắt bình tĩnh không lay động.
Giống như trong đám người này có động tác thân mật nhỏ thôi cũng không quá tự nhiên.
Bữa tiệc kết thúc, Triệu Ly Hạ uống say rồi, Sở Dịch còn nghĩ dù có giận dỗi cũng không thể ném con ma men này không quản được, nhưng Triệu Trăn đã để đũa xuống rồi lập tức tới đây, không đến lượt cậu ra tay.
Sở Dịch ngồi không nhúc nhích, đầu hơi choáng váng, nhưng lại thấy xấu hổ vì không có chỗ để đi, đột nhiên có người vỗ vai cậu, quay đầu lại nhìn, là vị trợ lý.
“Đi thôi, ” trợ lý nói, “Lên lầu tìm một chỗ nghỉ ngơi cho cậu.”
Sở Dịch mở to hai mắt, đúng thật là, 360 độ một chút không cũng không lệch đường tri kỷ.
Vốn nghĩ rằng vị trợ lý nói tìm một gian phòng chính là phòng cho khách, khi đi đến tầng ba, Sở Dịch hoảng hốt cảm thấy có gì đó không đúng.
Vị trợ lý mở cửa, bọn họ đi vào, xuất hiện trước mặt là phòng sinh hoạt, bên cạnh TV có tủ rượu, tủ lạnh nhỏ, đối diện ghế salon có một khay trà thêm một quyển sách còn đang mở, hiển nhiên là không lâu trước, có người ở qua.
Phía sau ghế salon có một cánh cửa, mở cửa đi vào, bên trong chính là phòng ngủ.
Sở Dịch lúng túng đứng ở cửa, quả nhiên, vị trợ lý nói: “Phòng cho khách ở tầng một mấy hôm trước có người ở rồi, hơn nữa hôm nay nhiều người cũng không yên tĩnh, Tần Hữu bảo tôi, mang cậu tới phòng của ngài ấy.”
Sở Dịch nhất thời ngũ vị tạp trần, cậu biết cảm giác lãnh địa của Tần Hữu mạnh biết bao nhiêu.
Nhưng điều này cũng không đè được sự hiếu kỳ cùng ngạc nhiên của cậu, nơi này, chính là nơi mà Tần Hữu đã ở qua rất nhiều năm.
Thời niên thiếu của hắn, có lẽ đều ở nơi này.
Sở Dịch đi tới bên giường, nhìn thấy đầu giường có bày một chậu sứ trồng cây đàn hương, mặt ngoài dường như được nung giống một khuôn mặt.
Là tranh thủy mặc vẽ chân dung đứa bé, phác họa một vài đường nét, nhưng trông rất sống động. Mặt mày tuấn tú mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể nhìn ra là vẽ Tần Hữu lúc còn bé.
Sở Dịch chống đỡ ngồi xổm xuống, bàn tay hướng tới khuôn mặt trên chậu sứ.
Nhưng ngón tay còn chưa đụng tới, đột nhiên nghe thấy vị trợ lý nói: “Ai, đừng!”
Động tác của Sở Dịch cũng không nhanh, nghe tiếng liền lập tức dừng lại, nghiêng đầu.
Trợ lý nói: “Cái này, tuyệt đối đừng động vào, đây là vật do chính tay mẹ Tần Hữu làm khi còn sống. Tần Hữu rất coi trọng mẹ mình, di vật lưu lại của người cũng không được vài món, cái này là vật quý giá nhất của Tần Hữu, biết không?”
Sở Dịch vội vàng gật đầu, thu cánh tay về, đứng dậy cách xa tủ đầu giường, đem bàn tay để ở phía sau.
Cậu cũng như vậy, mất cha, những di vậy này đều là để ký thác tâm tình, cậu cũng có chút cảm động lây.
Vị trợ lý liền bàn giao một câu: “Tần Hữu nói phần tủ áo bên tay trái đều là quần áo của ngài ấy trước đây, cũng có cả áo ngủ, cậu tắm xong cần thay đồ, thì có thể tự lấy.”
Đúng là cái gì cũng được nghĩ tới, Sở Dịch đáp một tiếng, vị trợ lý liền đóng cửa lại, rời đi.
Tửu lượng của Sở Dịch vốn không tốt, buổi trưa uống một chén kia, vào lúc này đầu óc cũng choáng váng có chút không chịu nổi.
Theo lời đi vào bên trong tìm bộ đồ ngủ để mặc, ống quần cùng tay áo đều cuốn lên vài lần, đem bộ âu phục để trên tay ghế dựa, sau đó bò lên giường, sững sờ nhìn hình ảnh còn bé của Tần Hữu trên chậu sứ.
Trên bức họa, Tần Hữu nhìn non nớt ngây ngô, nhưng ánh mắt so với ánh mắt băng lãnh nhìn mọi người xung quanh giống nhau như đúc, thậm chí có chút hung ác.
Sở Dịch lúc này mới ý thức được, kỳ thực hiểu biết của cậu đối với Tần Hữu cũng có hạn, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới cái tên này, trong lòng cậu liền từng trận đau khổ.
Nói chung, bất kể cảm xúc đan xen như nào, ý thức Sở Dịch chung quy không thể thắng được cảm giác say, mơ hồ một lát liền ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tựa hồ còn đang trong giấc mộng, trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy chuông điện thoại di động, trong giấc mộng hồn nhiên không biết ở nơi nào, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ trời đã sáng.
Sở Dịch theo bản năng mà đưa tay ra lấy.
Trong lúc ngủ, cậu thường để di động trên đầu giường bên tay phải, lúc này liền vươn tay ra vuốt nhẹ mấy lần, sờ không tới, liền với thêm một chút, ngón tay tựa hồ đụng phải cái gì, một lát sau, chỉ nghe loảng xoảng rồi ầm một tiếng, tiếng rơi vỡ thanh thúy vang lên.
Thân thể Sở Dịch cứng lại một chút, tỉnh dậy mở mắt kinh ngạc phát hiện, bản thân đang ở trong phòng Tần Hữu, mà tiếng vỡ vừa nãy ..
Cậu vén chăn lên nhảy xuống giường, nhìn thấy rõ ràng, chậu sứ buổi trưa còn đang đặt tại đầu giường nay đã vỡ thành từng mảnh sứ to to nhỏ nhỏ.
Lời nói của vị trợ lý dồn dập vang lên trong đầu, “Chính tay làm”, “Di vật”, “Quý giá nhất”
Sở Dịch không muốn khóc, thế nhưng từng giọt ấm áp ướt át từ viền mắt tràn ra, theo gò má kéo dài xuống, cậu chưa từng hận chính mình như lúc này.
Cậu biết mình đã gây ra họa gì, cậu có thể ngàn vạn lần gây chuyện to nhỏ mà Tần Hữu không bận tâm tới, nhưng, con người ai cũng có giới hạn, không quản bản thân đối với người này có bao nhiêu quan tâm cùng dung túng, cũng không thể dễ dàng chạm tới giới hạn đó.
Sở Dịch quỳ gối trên mặt đất, đôi tay hoảng loạn mà sờ xuống đất, run rẩy đem từng mảnh sứ khép lại thành một khối.
Rất nhiều mảnh vỡ đã bể thành phấn, dù có thu lại một chỗ cũng không thể hợp lại thành hình, rốt cuộc cậu đã làm gì?
Không nói tới những chuyện về sau, chỉ cần nghĩ tới sự khó chịu khi Tần Hữu nhìn thấy đống mảnh vỡ này, Sở Dịch cắn môi một cái, toàn thân lạnh tanh, cậu hiện tại ngay cả suy nghĩ tự giết mình cũng có.
Cậu thậm chí nghĩ không còn chuyện gì có thể đáng sợ hơn được.
Trong lúc tâm trí quá mệt mỏi mờ mịt, đột nhiên nghe thấy bịch một tiếng.
Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cao to đứng ở cửa.
Ánh mắt Tần Hữu cũng rơi vào Sở Dịch, ngắn ngủi nhìn qua, đầu tiên là hắn thấy nghi hoặc, sở Dịch tại sao lại quỳ trên mặt đất.
Sau đó, hắn nhìn thấy mảnh vỡ đầy trên sàn cùng ở đầu giường không có thứ gì, trong lòng đột nhiên chìm xuống.
Hắn nhanh chân đi tới, Sở Dịch vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy đem mảnh vỡ gom lại một chỗ.
Hắn nhìn thấy, ngón tay Sở Dịch run rẩy tới mức khó có thể thực hiện một động tác hoàn chỉnh, nhưng tay cậu vẫn hoạt động không ngừng.
Tần Hữu vô nghĩa mở miệng, “Sở Dịch?”
Sở Dịch ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía hắn, đôi mắt luôn ánh ý cười kia lúc này lại vô hồn vô thần, khuôn mặt tuấn tú cũng tái nhợt giống như không còn giọt máu nào.
Bên má nước mắt trải rộng, đôi môi cũng hơi lay động, nhưng nửa ngày, cũng không phát ra được một thanh âm nào.
Tần Hữu lúc này cảm thấy tim như bị ai thắt lại, lập tức ngồi xổm xuống, ánh mắt lần thứ hai liếc tới tay Sở Dịch, phát hiện trên ngón tay của cậu đã nhuộm màu máu.
Hắn nắm lấy tay Sở Dịch, đem từng mảnh vỡ gỡ ra, ném xuống đất.
Sau đó, dùng sức túm lấy hai vai còn đang run rẩy của Sở dịch, cưỡng bách cậu đem mặt nhìn về hướng mình: “Sở Dịch, không có chuyện gì, không sao rồi, em nhìn tôi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.