Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 38

Thanh Vân Đãi Vũ Thì

06/02/2021

Mưa rào đến nửa đêm thì dừng lại, sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã trong xanh.

Ăn xong bữa sáng, xe lập tức lên đường đi vào trong núi, xe chạy chầm chậm trên đường, Sở Dịch nhìn ra bên ngoài, từ kẽ hở có thể nhìn thấy vách núi màu nâu đất ven đường cùng cây cối xanh tươi, xen giữa hình như là suối nước, thác nước nhỏ, cảnh sắc coi như là thư thái.

Nhưng Sở Dịch ngay cả nửa điểm tâm tư ngắm cảnh cũng không có, bởi vì áp suất trong xe thấp đến mức dọa người, tâm tình xấu của Tần Hữu từ tối qua tới bây giờ vẫn chưa đỡ hơn chút nào.

Tần Hữu ngồi cạnh cậu, môi mỏng mím chặt, trên đường không nói một lời.

Sở Dịch mơ hồ rõ ràng, bọn họ lên núi vốn là vì một người, nhưng lại để chạy mất, người này lại vô cùng quan trọng, bằng không, Tần Hữu cũng sẽ không vì một người đang bặt vô âm tín mà vẫn kiên trì lên núi tìm.

Nhưng lúc nãy, cậu cũng nhớ ra, vị trợ lý từng nói, Tần Hữu rất cố chấp, nhưng thật ra lại rất có đạo lý.

Rất nhanh, bọn họ đã đến vị trí cách đỉnh núi không xa, xe dừng lại, tất cả mọi người từ trong xe đi ra, người vốn ở trong núi trông chừng cũng tới đây hội họp, bảo tiêu của Tần Hữu không biết từ nơi nào lấy ra được bản đồ.

Trải bản đồ trên mui xe, bảo tiêu cầm một cái que bắt đầu tỉ mỉ phân tích hướng đi của người muốn tìm.

Sở Dịch vốn nghĩ rằng tại nơi hoang sơn dã lĩnh tìm người đang muốn trốn mình mà nói là một chuyện khó mà làm được, nhưng vị bảo tiêu này hẳn là đã học chuyên sâu về truy bắt dã ngoại, phân tích vô cùng rõ ràng, Sở Dịch nghe được liền sửng sốt, những người trước mặt Tần Hữu này là những người như nào.

Người này nói xong, nghiêm túc nhìn Tần Hữu: “Cân nhắc đến tuổi tác cùng tình trạng thân thể, còn có khí trời tối qua, hành động kế tiếp, có thể nói là vừa kiếm vừa cứu hắn.”

Tần Hữu híp lại đôi mắt, người này nếu thật sự là hung thủ, lần này chết ở trên núi cũng chưa đủ tội.

Nếu như chỉ là một nhân chứng, coi như là còn lại một hơi, cũng phải đem tình hình lúc đó nói lại không thiếu một chữ.

Mọi người phân công nhau hành động, Tần Hữu ở đây, không ai dám sai Sở Dịch làm việc, Sở Dịch đương nhiên là đi cùng Tần Hữu.

Bảo tiêu của Tần Hữu đối với Sở Dịch giống như cái đuôi nhỏ đã không còn cảm thấy kinh ngạc, có thể là vì tránh ánh mắt Tần Hữu, trước khi bọn họ rời đi, liền đem một cái bao bên người đưa cho Sở Dịch, cũng làm cái khẩu hình miệng với cậu: “Phòng ngừa vạn nhất.”

Tần Hữu quay đầu vừa vặn nhìn thấy, tay liền muốn đoạt đi.

Sở Dịch giống như lâm phải đại dịch mà đem cái bao ôm chặt vào lòng ngực, đùa sao, một cái bao cũng không được, thuần túy đi ngắm cảnh cũng không đến mức như vậy.

Dù có phân tích chuyên nghiệp, đến giữa trưa bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.

Buổi trưa, nắng gắt như lửa, Tần Hữu trên sườn núi, tìm một gốc cây mát ngồi xuống. Cùng Sở Dịch mỗi người một khối lương khô ăn qua bữa trưa, Tần Hữu vẫn luôn trầm mặc.

Dưới sườn núi, có một mảnh đất trống khai thác than, đi lên phía trước, là một dòng suối nhỏ.

Ánh mắt Tần Hữu nhìn sang dòng suối, bình nước cầm trong tay, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

Theo cằm chảy vào cổ áo, hắn cũng không để tâm tới, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt.

Từ trước tới nay, cậu chưa từng thấy một Tần Hữu như vậy, Sở Dịch ngồi ở phía sau, lần này rốt cục cũng không kìm nén được, tay ôm lấy bả vai Tần Hữu, đem đầu chôn ở bả vai hắn, trong đầu càng hận bản thân vô dụng.

Thân thể Tần Hữu hơi dừng lại, giơ tay đặt lên cánh tay Sở Dịch đang ôm lấy hắn, cúi đầu khẽ thở dài một cái.

Hắn quay mặt lại, ánh mắt hai người chạm nhau, rất nhanh liền không dứt ra được.

Chốc lát, Sở Dịch chậm rãi tiến lên phía trước, hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, giống như trong nháy mắt kíp nổ được châm lửa vậy, Tần Hữu lấy tay đè lại sau gáy Sở Dịch, duy trì tư thế quay đầu mà mạnh mẽ tàn nhẫn hôn lại cậu.

Môi lưỡi kịch liệt quấn quýt, lập tức, giống như còn ngại chưa đủ, Tần Hữu xoay người lại, đem cánh tay còn lại giữ chặt lấy hàm dưới của Sở Dịch, cưỡng bách cậu há miệng, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn vào trong miệng Sở Dịch, dùng sức càn quấy giống như phát tiết lửa giận, không kiêng kị mà cướp đoạt hô hấp của cậu.

Sở Dịch bị hắn hôn khiến cả người phát nóng, hô hấp giao hòa, Tần Hữu rất nhanh liền đem thân thể cậu đặt trên bãi cỏ.

Có kí ức thân mật tiếp xúc, hai người chỉ cần hơi có chút trêu chọc liền cực dễ phát nổ, nhưng Tần Hữu chung quy vẫn còn chút lý trí, không thật sự tại nơi hoang dã này mà cùng Sở Dịch dã chiến.

Một nụ hôn cực kỳ kịch liệt, cuối cùng, lúc ngừng lại, hai người đều thở hồng hộc.

Sở Dịch nằm trên bãi cỏ, Tần Hữu thì nằm trên người cậu, hai người phải mất nửa ngày mới bình ổn lại hơi thở.

Chờ phản ứng thân thể tạm lui xuống, Tần Hữu ngồi dậy, Sở Dịch thì lại đứng lên vỗ vỗ đám cỏ trên người: “Tôi đi ra đây một chút.”

Biết là cậu đi tìm vị trí thuận thiện, bình thường Sở Dịch đều rất ý tứ, Tần Hữu đột nhiên cảm thấy đem cậu tới vùng hoang dã này, lại không cho cậu làm gì, thật ra cũng rất oan ức cậu.

Nhưng vẫn gật đầu, “Đi đi.”

Đợi đến khi Sở Dịch rời đi, ánh mắt Tần Hữu lại một lần nữa trở về bãi than trước mặt kia.

Bộ đàm phát ra tiếng nói của trợ lý, nói vài câu với bọn họ, Tần Hữu đột nhiên nhìn thấy, xa xa trên bãi than, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh lọm khọm.

Mặc dù cách xa trăm mét, nhưng bóng người khô gầy lọm khọm, mũ rơm, tóc hoa râm, rõ ràng là một ông lão.

Tần Hữu chậm rãi đứng lên, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng người kia, trong tay đem bộ đàm nhấc lên: “Tôi hình như thấy hắn.”

Cũng đúng lúc này, xa xa, người kia tựa hồ cũng phát hiện ra Tần Hữu.

Cái người kia liền khựng lại, đột nhiên quay người hướng phía dòng suối, lảo đảo chạy thục mạng.

Tần Hữu đột nhiên chạy đuổi theo.

Ông lão ở phía trước lảo đảo chạy trốn, Tần Hữu ở phía sau nhanh như gió đuổi theo.

Mắt thấy Tần Hữu càng ngày càng gần, ông lão một chân bước vào dòng suối.



Dòng suối nhỏ rộng mười mấy mét, bờ bên kia là một gò đất cao (cao thổ lũng: 高的土垄)

*Cao Thổ Lũng là cái này nè, tớ cũng ko biết gọi là gì trong tiếng việt luôn

Ông lão lội về phía trước, giống như muốn sang bờ bên kia, lúc này nước suối chảy hiền hòa, dòng nước không chảy xiết, Tần Hữu càng chạy tới gần, nước suối lại càng ngày càng vẩn đục, dòng nước càng ngày càng nhanh, thoáng qua đã không thấy cẳng chân của ông lão nữa.

Mà thân thể lão lệch đi, cả người hơi lung lay, bước chân dừng lại.

Tần Hữu lúc này cũng đã chạy đến bên dòng suối, thấy lão đầu giống như nhấc chân lên nhưng không được, trong miệng kêu đau một tiếng, hiển nhiên là chân bị kẹp.

Lúc này, mới phút trước là dòng suối chảy rì rào hiền hòa nay đã bốc lên bọt nước, rất nhanh mà che mất đầu gối lão.

Lão đầu quay đầu lại, liếc mắt nhìn dòng suối, hai mắt vẩn đục trợn to, chợt gào lên thành tiếng: “Là lũ bất ngờ, cứu tôi, tôi biết mọi chuyện! Cái gì cũng nói cho cậu!”

Tần Hữu cũng thuận mắt nhìn sang, dòng suối chảy tới phía cuối kia, chính là một thác nước cao mấy chục mét, không khác vực sâu là mấy.

Mạo hiểm cứu hắn, vì cái gì? Tần Hữu vẫn luôn tiếc mệnh, chết vì một người xa lạ, hắn không thèm để tâm tới, thế nhưng, có một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu Tần Hữu, là sắc mặt xám trắng của mẹ nằm trên đất, không có tiếng động nào, dưới thân là một vũng máu lớn, cơ hồ nhuộm đỏ ánh mắt hắn.

Nhìn ông lão trong tuyệt vọng mà kêu to cứu mạng, đây là manh mối lớn nhất mà hắn biết được.

Tần Hữu suy nghĩ trong mấy giây, thừa dịp dòng nước còn chưa chảy xiết tới mức đem người cuốn đi, vài bước nhảy tới, giúp ông ta đem chân nhấc ra khỏi khe đá, sau đó, lôi kéo ông ta tới bờ, đem ông ta đẩy lên bờ.

Ông lão được hắn đẩy lên bờ, đúng vào lúc này, Tần Hữu cảm thấy dưới chân trượt một cái, thân thể lảo đảo, đồng thời một đợt sóng nước lớn đánh tới, trọng tâm liền bị nghiêng, dòng nước cực lớn đẩy hắn té xuống.

Chỉ thấy dòng nước lũ kèm theo bùn đất mãnh liệt bao lấy hắn, lỗ mũi và khoang miệng đều tràn ngập mùi tanh tưởi của nước, thân thể bị lực nước lớn kéo xuống, dọc theo đường đi, tay hắn cố víu lấy một điểm nào đó, thế nhưng dòng nước quá nhanh và mạnh, trong nháy mắt, thân thể mất đi khống chế, trong đầu Tần Hữu dâng lên một trận sợ hãi.

Thời điểm Sở Dịch chạy tới thấy chính là tình cảnh này, trước khi cậu rời đi, dòng suối còn hòa hoãn, nay đã thành dòng nước lũ vẩn đục, sôi trào rít gào như con thú hoang.

Mà thân thể không thể quen thuộc hơn, đang nằm trong dòng nước lũ cuồn cuộn, giống như một người già không còn sức chống cự, bị dòng nước lũ bất ngờ kéo đi về phía thác nước.

Sở Dịch nhất thời sợ tới vỡ mật, tê tâm liệt phế kêu ra tiếng: “Tần Hữu —— “

Bên tai là tiếng nước chảy lớn, trong hỗn loạn hoảng sợ, Tần Hữu dường như mơ hộ nghe thấy tiếng gọi, thân thể bị dòng nước đẩy xuống, cánh tay đụng vào cái gì đó, theo bản năng liền víu lấy.

Là một đoạn thân cây trồi ra, cánh tay dùng sức kéo thân thể lên một chút, rốt cục ôm lấy chút hi vọng sống cuối cùng.

Mà Sở Dịch hồn vía lên mây, lảo đảo chạy tới cạnh vách núi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt trải dài khuôn mặt: “Tần Hữu.”

Tần Hữu nằm nhoài trên thân cây, cả người đã ướt đẫm.

Nước lũ vọt mạnh tới gây nên bọt nước đánh trên mặt hắn, hắn ngay cả mắt cũng không mở ra được, mặt vẫn không ngừng đón phương hướng của Sở Dịch.

Sở Dịch rốt cục cũng lấy lại tinh thần, hai tay run cầm cập để cái túi đeo trên lưng xuống, mở ra, luống cuống tìm kiếm bên trong.

Đôi mắt sung huyết, ánh mắt hướng về phía Tần Hữu nhìn sang: “Chú kiên trì một chút, chờ tôi, chờ tôi…”

Nói xong, từ trong bao móc ra, một đoạn dây thừng, dứt khoát mở ra.

Vòng bốn phía, bên bờ có một cây lớn, thân cây đủ một vòng tay người lớn ôm lấy, ánh mắt Sở Dịch sốt ruột mà nhìn Tần Hữu một cái, sau đó, chạy đến cây đại thụ, đem dây thừng buộc chặt vào đó.

Một đầu khác, thì ném mạnh một cái, hướng tới chỗ Tần Hữu ném qua, cậu cảm thấy vui mừng, vì từ nhỏ đã từng cùng Triệu Ly Hạ đi dã ngoại tại Canada, biết được rất nhiều phương thức cứu người, cậu đều chưa quên.

Tâm tình Sở Dịch giống như đang trên đống lửa, dây thừng tung đi mấy lần, rốt cục Tần Hữu cũng tóm được.

Sở Dịch lớn tiếng hỏi: “Có thể đi không?”

Tiếng nước đinh tai nhức óc, Tần Hữu mơ hồ nghe không rõ nữa. Tần Hữu vẫn luôn cắn chặt răng cực lực víu lấy thân cây, tư thế cực kì khó khăn, cơ hồ tay không còn sức mà bíu lấy sợi dây.

Nước lũ càng lúc càng lớn, cơ hồ là phả vào mặt, Tần Hữu vốn nghĩ sẽ vịn vào dây mà đứng lên.

Vừa động cánh tay, tư thế vừa nãy khiến cơ vai căng ra quá mức, lúc này không thể làm được gì.

Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy Sở Dịch từ trong bao móc ra một sợi dây khác, buộc lên eo mình, qua kẽ hở giữa dòng nước, hắn nhìn thấy Sở Dịch đem sợi dây buộc được một vòng chắc chắn, cuối cùng rõ ràng Sở Dịch đang định làm gì.

Tần Hữu không để ý hết thảy mà rống to, “Cậu đừng tới đây!”

Mà Sở Dịch đã đem bản thân tập trung cao độ vào dòng lũ, đôi mắt đỏ quạnh không màng sống chết nhìn lại hắn.

Hắn nhìn thấy thân thể Sở Dịch tiến vào bên trong dòng nước lũ chảy xiết, phút chốc, nước đã đem cả người Sở Dịch ướt đẫm.

Cường độ dòng nước mạnh tới mức có thể đem cả con trâu kéo đi, mà thần sắc Sở Dịch vẫn bướng bỉnh như vậy.

Không tới mười mét, Sở Dịch cũng vô cùng gian nan mà bám vào dây thừng lội tới, cho tới khi đến trước mặt hắn, toàn bộ thân thể Sở Dịch đã ướt đẫm, một tay vịn dây thừng, một tay khó khăn mà buộc một vòng dây quang eo Tần Hữu.

Bị nước lũ đánh tới, động tác này phải làm nhiều lần mới hoàn thành.

Sau đó, hai người bọn họ quấn lấy nhau, tay dọc theo dây thừng hướng bên bờ lội tới.

Tay Tần Hữu kỳ thực đã không còn nhiều sức, hai người có thể tiến lên là nhờ vào sức mạnh đôi tay của Sở Dịch, Tần Hữu thậm chí còn thấy rõ, trên dây thừng đã nhiễm ít máu.

Quay đầu liền nhìn tới nước lũ đang đánh tới phía dây thừng của bọn họ, Tần Hữu thấy rõ nước lũ đang cuốn theo một gốc cây đại thụ.

Mà Sở Dịch cũng nhìn thấy, lúc này chân cậu đang hung hăng mà hướng tới chỗ đó, Sở Dịch nhất thời trợn mắt lên.



Cơ hồ là khoảnh khắc, Tần Hữu dùng toàn bộ khí lực víu lấy dây thừng, một tay khác mang theo thân thể Sở Dịch đổi hướng.

Gốc cây liền trôi sát qua bọn họ.

Mặc dù là sát qua, nhưng Tần Hữu vẫn cảm giác được trên đùi tê rần, lập tức cảm giác đau đớn kéo tới, hắn rên lên một tiếng, gắt gao cắn chặt hàm răng.

Sở Dịch thấy rõ tất cả, vành mắt đỏ hơn, mở miệng thời điểm âm thanh mang theo tiếng khóc, “Tần Hữu.”

Sau khoảnh khắc sinh tử đó, lúc những người khác chạy tới, bọn họ cũng đã tới gần bờ.

Mấy người bảo tiêu kinh sợ tới biến sắc, đem Tần Hữu cùng Sở Dịch tha lên bờ, hai người ướt đẫm hư nhuyễn đến vô lực.

Tần Hữu bị gốc cây đụng vào chân đã không thể chuyển động, hắn dựa vào dưới tàng cây ngồi, chân đau đến xót ruột, mà ánh mắt lại lướt qua mấy người đang tiến tới hỏi han, thẳng tắp nhìn về phía Sở Dịch.

Sở Dịch rất nhanh bò lên, chân run tới mức căn bản không đứng được, may là vị trợ lý tiến lên một bước đỡ lấy cậu.

Cho dù được người đỡ, bước chân đi tới vẫn tập tễnh như cũ.

Cậu thấy chân trái Tần Hữu co quắp trên mặt đất, rất nhanh đẩy vị trợ lý ra, ngã quỳ trên mặt đất, giơ tay lên, bàn tay run rẩy giống như muốn đè lên, nhưng lại không dám, cánh tay không thể làm gì khác hơn mà buông xuống, để qua một bên.

Ánh mắt tối nghĩa mà nhìn lại Tần Hữu, mà Tần Hữu cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, con ngươi đen kịt giống như có lớp sương mù dày đặc.

Chốc lát, Tần Hữu lại bật thốt lên: “Đáng giá không? !”

Đôi môi Sở Dịch mấp máy mấy lần, không phát ra âm thanh, chỉ là thân thể cậu hướng tới phía trước, nhào tới, ôm lấy thân thể Tần Hữu.

Tần Hữu cắn chặt hàm răng mới đem cảm xúc cuồn cuộn nuốt trở về, hắn đối với Sở Dịch, nhìn thì giống như là cho đi rất nhiều, nhưng tất cả đều là dễ như ăn cháo.

Hắn biết rõ ràng Sở Dịch muốn cái gì, nhưng, hắn chưa bao giờ vì cậu mà thả xuống cái gì, cũng chưa từng vì cậu phá tan bản thân.

Hắn đến cùng có cái gì, đáng giá để Sở Dịch không tiếc tính mạng.

Sau phút sinh tử chiều nay, Tần Hữu lần đầu tiên cảm thấy được hắn đứng trước Sở Dịch thuần túy không để ý hết thảy, thậm chí có chút không ngóc đầu lên được.

Giơ tay đè lại lưng Sở Dịch, lại mở miệng, giọng nói khàn khàn tối nghĩa, “Đáng giá không? Cậu sao lại ngốc như vậy .”

Sở Dịch mang theo tiếng nghẹn ngào thê lương bi ai từ bên tai hắn yếu ớt truyền đến, “Xin lỗi…”

Lũ quét cuốn tới, tin tức đã truyền đi, tất cả chuyện về sau đều đâu vào đấy mà tiến hành.

Tần Hữu liền ngồi chờ dưới tàng cây, chân bị thương đã sưng lên, bảo tiêu cắt lấy một đoạn ống quần bao lấy.

Trợ lý tiên sinh ở một bên nói: “Máy bay trực thăng sau hai mươi phút liền đến.”

Tần Hữu ừm một tiếng, nghiêng mặt nhìn Sở Dịch đang dựa vào ở một bên, “Lần này tôi lên núi, chỉ là tới xem một chút nơi này có thích hợp hay không để xây làng du lịch, biết không?”

Sở Dịch gật đầu, “Đã rõ.”

Lúc này, ông lão vừa được cứu một mạng đi tới, Tần Hữu liếc lão một cái, tiện tay đem tay Sở Dịch lật lên, nhìn một chút, nói với bảo tiêu: “Cậu đem cậu ấy đi xử lý một chút vết thương.”

Rõ ràng là có lời muốn nói, không tiện cậu ở đây, Sở Dịch lúc này thân thể cũng có sức, vì vậy đứng lên, “Được.”

Chờ hai người bọn họ biến mất trong tầm mắt, ông lão ngồi xổm xuống bên người Tần Hữu.

Tần Hữu thần sắc liền khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, “Ông nói đi, tốt nhất là xứng đáng với cái mạng này.”

Lão đầu run lập cập, chốc lát mới hỏi: “Người bị giết, đến cùng là gì của cậu?”

Ánh mắt Tần Hữu lạnh lùng nhìn về phía lão, “Là mẹ.”

Thần sắc ông lão ngưng trọng lại, ngẩng đầu liếc nhìn vị trợ lý vẫn đang đứng bên cạnh, mím môi không nói.

Tần Hữu cho ánh mắt, vị trợ lý hiểu ý rời đi.

Chỉ còn dư lại hai người, lão đầu suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng: “Người đàn ông kia, tôi không thấy mặt, chỉ nhớ rõ sau vai có cái bớt hình đầu chó màu xanh đen.”

Khoa tay một chút, “Ước chừng lớn như vậy.”

Tần Hữu lập tức hỏi, “Cái khác thì sao?”

Lão đầu vội lắc đầu, “Cái khác tôi không chú ý.”

Không nghĩ tới bản thân đánh cuộc lớn như vậy, đổi lấy manh mối nhỏ bé không đáng kể đến vậy, ánh mắt Tần Hữu càng lạnh hơn: “Cho ông 3 phút, nghĩ rõ ràng rồi hẵng trả lời.”

Ánh mắt uy thế thét lên khiến người khác cảm thẩy sống lưng lạnh băng, uy hiếp trắng trợn, ông lão lập tức hoảng sợ nói: “Đừng, chính các cậu đi tìm xem ai có bớt không phải là được sao, tôi cho các cậu biết tới vậy còn chưa đủ sao?”

Tần Hữu con ngươi đột nhiên co rụt lại, “Là người trong nhà tôi?”

Thần sắc ông lão ngưng trọng lại, lập tức ngậm kín miệng, đem mặt chuyển qua một bên.

Tay Tần Hữu chặt chẽ bám lấy cánh tay ông lão: “Ông nói là người trong nhà tôi?”

Lão đầu cũng không dám giãy giụa, nửa ngày mới kiên trì nói: “Không phải là người trong nhà các người thì là ai, rõ ràng là một người bình thường, đang yên đang lành, người trông nom bà ấy lại cho bà ấy uống thuốc thành người điên. Cái người đó, không phải là người trong nhà cậu thì là ai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Tần Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook