Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 53

Thanh Vân Đãi Vũ Thì

06/02/2021

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, chiều chủ nhật Tần Hữu phải lên máy bay. Buổi trưa, đang thu thập hành lý, chuẩn bị đi ăn trưa rồi lên máy bay, cửa phòng liền mở ra, Sở Dịch vội vã đi tới.

Nhìn thấy hắn, Sở Dịch giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chân chạy lại, nụ cười hiện lên khóe môi: “Đồ đạc đã thu dọn xong sao? Buổi trưa ăn gì?”

Sở Dịch vẫn đang mặc đồ diễn, một thân cổ trang, may là không phải áo giáp.

Cho dù ở thành phố điện ảnh thường có thể thấy người mặc trang phục quay phim, nhưng cứ như này mà đi ra cũng không thể nói là không có chút khác biệt.

Vẫn chờ Sở Dịch tiến tới vòng lấy eo hắn, lồng ngực dán vào lồng ngực hắn, Tần Hữu cũng ôm lấy Sở Dịch: “Không phải buổi trưa còn phải cho em quà sao?”

Sở Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, cau lại lông mày, giả bộ ủy khuất nói: “Chú xem hai chân này giúp em, căn bản là không chịu nghe em sai khiến.”

Tần Hữu nhẹ dạ rối tinh rối mù, ngón tay cưng chiều mà nắm mũi của cậu.

Tần Hữu thấy bộ dáng này của Sở Dịch thật không thích hợp đi dạo khắp nơi, bởi vậy, bữa trưa liền gọi mang lên phòng.

Hai người ngồi ăn ở bàn trà, mãi cho đến khi thả đũa xuống, Tần Hữu nói: “Phải nhớ nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm thật ngon, đóng phim cũng phải biết lượng sức, nếu khó quá thì phải dùng thế thân, không được cậy mạnh, biết chưa?”

Sở Dịch thả xuống bát đũa, bưng chén uống một hớp, gật gật đầu: “Em biết, bây giờ em cũng không phải chỉ có một mình.”

Nói xong chính mình có chút muốn cắn lưỡi, lời này nghe thế nào cũng như có nghĩa khác vậy.

Nhưng thật may, Tần Hữu dường như không phát hiện, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu chốc lát, nói: “Không muốn đi xã giao thì đừng đi, nơi này không có ai có thể khiến em không thể không đi xã giao.”

Suy nghĩ một chút, môi mỏng câu lên một độ cong khó nhìn thấy: “Không được uống rượu.”

Câu nói này lại làm Sở Dịch nghĩ tới chuyện khác, ánh mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu nhìn Tần Hữu: “Ngày hôm trước em uống nhiều rượu, lúc đầu hẳn là theo chú làm ầm ĩ đi?”

Tần Hữu khóe môi vừa nhếch, nhưng cực kỳ thản nhiên mà trả lời: “Không nháo, em cũng rất biết điều.”

Sở Dịch thần sắc do dự, “Thật sự?”

Tần Hữu lại không trả lời, lưng dựa vào ghế, độ cong nơi khóe môi lại lớn một chút.

Ánh mắt ở trên người cậu, trên dưới chầm chậm nhìn một trận, giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc khác: “Vừa nãy, em nói, em bây giờ không phải chỉ có một mình, có ý gì?”

Sở Dịch thần sắc đọng lại, một gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ chót, dưới cái bàn đạp chân Tần Hữu: “Chú không thể làm như không nghe thấy sao?”

Lưu luyến không rời thế nào thì cũng phải chia xa.

Máy bay hạ cánh, Tần Hữu từ sân bay đi ra, S thành so với Chiết Giang càng thiên về phía nam, bên ngoài ngàn dặm, chút se se lạnh đầu xuân còn chưa tan, mà lúc này ở đây đã có từng cơn gió nóng, càng khiến trong lòng hắn có chút ấm ách.

Bây giờ đã là sáu giờ chiều, tới sân bay đón hắn chính là vị trợ lý, Tần Hữu ngồi lên xe, vị trợ lý liền báo cáo với Tần Hữu một vài việc vặt.

Xe từ sân bay lái đi, thấy thần sắc Tần Hữu tuy rằng chìm túc nhưng cả người thoạt nhìn khá là sảng khoái, mới cẩn thận nói: “Ngày hôm trước, nhà cũ có gọi điện tới, nói lão thái gia tinh thần không được tốt, thường xuyên không ăn cơm.”

Ánh mắt nặng nề của Tần Hữu liếc hắn một cái, nhưng không hề do dự nói: “Đi nhà cũ.”

Vị trợ lý suýt chút nữa nghĩ bản thân mình nghe nhầm, thường ngày Tần Hữu nào có dễ nói chuyện như vậy.

Xe dừng lại ở trước nhà, trời đã tối hẳn, Tần Hữu lên lầu, đến phòng ông nội, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bưng mâm thức ăn đi ra.

Tần Hữu liếc mắt một cái, cơm nước quả nhiên đều không động được mấy miếng, người phụ nữ gật đầu với hắn, hắn đẩy cửa vào phòng, Tần lão thái gia đang nghiêng người dựa vào giường nhỏ, nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng chỉ có chút ánh đèn bên cạnh, tạo cảm giác vô cùng thê lương côi cút.

Tần Hữu đi qua, ngồi xuống ghế mây trước mặt ông, Tần lão thái gia không mở mắt, yếu ớt nói ra hai chữ: “Tần Hữu.”

Thân thể Tần Hữu ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, một chân vắt lên, cánh tay đặt trên tay vịn, trầm giọng nói: “Việc đã đến nước này, ông liền cẩn thận ở trong nhà dưỡng lão, ngoại trừ không thể hô mưa gọi gió, ai có thể cay nghiệt, làm hại ông?”

Tần lão gia tử cười một tiếng, chậm chạp mà mở mắt ra, “Cháu quả nhiên giống ta, ta dằn vặt mẹ cháu cũng được, giáo huấn qua Sở Dịch cũng tốt, cũng không hề nghĩ tới việc sẽ đi tranh luận cùng ta, phản ứng đầu tiên chính là đem tất cả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay mình.”

Tần Hữu nói một cách lạnh lùng, “Không cần biết cái chết của mẹ tôi có phải do ông ra tay hay không, nhưng chuyện mẹ tôi bị ông bày mưu kế ngược đãi chính là sự thực.”

Tần lão thái gia chậm rãi gật đầu: “Chuyện ta làm xưa này vẫn luôn dám nhận.”

Ánh mắt vẩn đục một khắc không cách mặt đất nhìn Tần Hữu, “Ta bị cháu giam lỏng, hiện tại không ai quản được cháu, cháu liền khư khư cố chấp mà ở cùng một thằng đàn ông, chuyện sau này, đã nghĩ qua chưa?”

Đôi mắt đen đặc của Tần Hữu chợt lóe lên tia mê man.

Thần sắc Tần lão thái gia càng thêm phần hiểu rõ cùng càng thêm thê lương bi ai, nửa đời của hắn địa vị hiển hách, mọi việc đều nắm trong tay, duy chỉ có nghiệp con cháu toàn bộ phạm ở chữ ‘tình’.

Trước có cha Tần Hữu, ngoại trừ Yến Hoan, trong mắt không còn vật gì khác.

Sau có Tần Hữu, một người rõ ràng trầm ổn bình tĩnh như vậy, cư nhiên lại bị một thằng đàn ông mê đắm đến mê man, ngay cả chuyện nối nghiệp gia tộc cũng ném ra đằng sau đầu.

Đây là nghiệt duyên gì, Tàn lão gia tử chậm rãi xoay người, hai tay để dọc theo người, mỏi mệt nói: “Cháu đi đi, tìm một phụ nữ sinh con, hoặc là mang thai hộ, bây giờ ta không quản được cháu, cũng chỉ có thể nhắc nhở một chút thôi.”

Đôi mắt Tần Hữu sâu thẳm, đen đặc giống như bầu trời đêm, chốc lát, hắn đứng lên, sâu sắc liếc mắt nhìn ông nội khô gầy yếu đuối đang nằm trên giường, sau đó quay người, cũng không quay đầu lại mà nhanh chân rời đi.

Trên đường trở về, trong xe hoàn toàn yên tĩnh khiến con người ta nghẹt thở.

Xe từ vùng ngoại ô trở lại nội thành, Tần Hữu đột nhiên mở miệng: “ Cậu nghĩ chuyện năm xưa, có bao nhiêu khả năng không phải là do ông nội làm?”



Tối hôm nay, ông nội mang đến cho hắn cảm giác giống như cây già trước gió, tình huống sức cùng lực kiệt như vậy, nhưng ông nội cũng không chịu thừa nhận chuyện hại chết Yến Hoan, vào lúc này, Tần Hữu thực sự hoài nghi, hung thủ là người khác.

Lời này của hắn có chút không hiểu rõ lắm, mà vị trợ lý nghe xong liền biết hắn nói cái gì, suy nghĩ chốc lát, liếc mắt nhìn Tần Hữu một cái, mới châm chước mở lời: “ Không tiếc giá nào mà tìm ra hung thủ, trong lúc đó cũng có thể phát sinh ngẫu nhiên, chuyện này cũng có tính khả thi.”

Ông nội hận Yến Hoan, khi đó người của ông nội phái tới đem Yến Hoan giữ lại ngay cả một cơn gió cũng không lọt, cho dù Yến Hoan lạc đường, bọn họ cũng có thể cực nhanh mà đem người tìm về, vậy nên việc Yến Hoan bị bọn họ giết cũng là suy đoán hợp tình hợp lý.

Mà Yến Hoan trong mấy phút biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ liền bị người khác mang đi sát hại, đây chính là ngẫu nhiên.

Vị trợ lý đã theo Tần Hữu mười mấy năm, đây là câu trả lời tốt nhất mà hắn có thể nói ra, không thiên về giúp đỡ bên nào, cũng không đắc tội ai, cũng mang theo tính gợi mở, quả thực nhẹ nhàng tới hoàn mỹ.

Lông mày Tần Hữu nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía trước mặt, trầm mặc nửa phút.

Sau đó, mở miệng mang theo giọng điệu không được phép xía vào nói: “Ta muốn danh sách tên tất cả người đã lên núi trong khoảng thời gian đó.”

Hôm nay Sở Dịch quay diễn tới hơn chín giờ, cuối cùng Yến Thu Hồng cũng nói một tiếng qua, từ trong bộ phim lấy lại tinh thần, vội vàng nhanh chân bước đi.

Thời điểm thay đổi quần áo, từ trên tay Tiểu Phùng nhận lại di động, nhìn một chút, không có cuộc gọi nhỡ nào.

Sau khi hạ cánh, Tần Hữu cũng đã gọi qua báo bình an, cũng hẹn xong khi về nhà ăn uống xong sẽ gọi lại cho cậu.

Sở Dịch tính trên đường có lẽ sẽ tốn chút thời gian, tính xem hiện Tần Hữu đang đi ăn ở đâu, lại có chút tự giễu chính mình đem người ta nhìn thật chặt, nhưng dính dính nhơm nhớp nhau mấy ngày, chợt xa cách nhau liền có chút không quen.

Sợ hắn ăn cơm lâu như vậy là lâm thời có bữa cơm xã giao, Sở Dịch sợ quấy rầy, không trực tiếp gọi điện thoại, trên đường về khách sạn nhắn qua một cái tin.

Mãi cho tới khi cậu về tới phòng khách sạn, cũng chưa được hồi âm.

Mà vào giờ phút này, vị trợ lý đang vô cùng ngạc nhiên mà nhìn Tần Hữu, quanh co hỏi: “Ngài nói là tất cả?”

Tần Hữu nhanh chân tiến về phía trước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn vị trợ lý của mình một cái.

Vị trợ lý nhanh chóng ngậm kín miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng, Núi Thạch phong cảnh tú lệ, khí hậu hợp lòng người, phi thường thích hợp để an dưỡng.

Năm đó cũng có vài nơi nghỉ dưỡng có tiếng, còn có người đầu tư hai cái điền sản kết hợp với khách sạn, hơn nữa Núi Thạch vốn là nơi dân cư cùng du khách, mọi chuyện cũng đã qua hai mươi năm, phần danh sách này làm thế nào mà lập.

Nhưng thái độ Tần Hữu lại kiên định, than thở một hơi thật dài, ngay lập tức nhanh chân đuổi theo Tần Hữu.

Tần Hữu ngồi tại phòng khách một lát, bị một trận tiếng chuông điện thoại cấp tỉnh.

Cầm di động lên nhìn, là Sở Dịch.

Đây là lời mời gọi video, Tần Hữu lúc này mới phát hiện bây giờ đã muộn, ấn nhận, gương mặt trắng nõn tuần lãng của Sở Dịch lập tức hiện ra trước mắt hắn.

Hậm hực phiền muộn trong đầu được hòa hoãn chút, mà đôi mắt sáng rực của Sở Dịch nhìn hắn, Tần Hữu lúc này mới nhớ tới lời hẹn gọi điện cho cậu mà hắn quên mất.

Không chỉ quên gọi điện thoại, thời điểm nhận được tin nhắn của Sở Dịch, đang muốn hồi âm trong đầu lại nghĩ tới những chuyện khác, sau đó cũng liền quên mất.

Quả nhiên, Sở Dịch mỉm cười hỏi, “Mới vừa cơm nước xong?”

Tần Hữu hô hấp hơi dừng lại, trầm giọng trả lời, “Đi nhà cũ, vừa đi vừa về, trên đường tốn chút thời gian.”

Khách sạn, trong phòng Sở Dịch, cậu nằm trên giường, trong lòng hơi hồi hộp “Có chuyện gì sao?” Bằng không lúc xe chạy trên đường, Tần Hữu cũng sẽ không trả lời tin nhắn của cậu.

Nhà cũ của Tần gia, chính là căn cứ của Tần lão gia tử.

Đôi mắt sâu thẳm đen kịt của Tần Hữu chăm chú nhìn vào đôi mắt Sở Dịch, kiên định trả lời: “Không có chuyện gì.”

Rất nhanh liền chuyển đề tài, “Buổi chiều đóng phim đến mấy giờ? Có mệt không?”

Tâm tình Tần Hữu có chút không đúng, Sở Dịch sao có thể tin thực sự là không có chuyện gì, nhưng Tần Hữu không muốn nói cho cậu biết, cậu sợ hỏi tới lại khiến Tần Hữu thêm phiền muộn.

Cho nên, đông xả tây kéo hàn huyên vài câu, Sở Dịch nở nụ cười xán lạn với Tần Hữu: “Chú Tần, em rất nhớ chú.”

Đôi mắt vốn còn chút thâm trầm liền hiện lên tia ôn nhu: “Ừm.”

Khi ngắt cuộc gọi, Sở Dịch nằm trên giường, lần đầu tiên cảm nhận được yêu xa là một chuyện phiền muộn.

Biết đối phương có việc, nhưng việc nghe lời đoán ý cùng bồi bên cạnh đối phương cũng không làm được.

Đến khi vị trợ lý đem danh sách kia giao lên, cũng là buổi tối của một tuần sau đó.

Tần Hữu nhìn chốc lát, ánh mắt tức thì lạnh lẽo như băng, đồ vật đùng một cái ném tới trước mặt vị trợ lý, “Đây chính là năng lực làm việc của cậu?”

Bên trên chỉ có qua loa vài đơn vị, người tên rất ít, cho dù có bối cảnh đều viết phi thường thô thiển.

Vị trợ lý cảm thấy tìm kiếm như vậy tựa hồ giống như mò kim đáy biển, cảm thấy không thể ôm hi vọng được gì, khó tránh khỏi làm có chút qua loa, hắn cảm thấy Tần Hữu sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ rõ ràng tìm người như vậy rất ngu.

Vào lúc này, Tần Hữu rõ ràng không cảm thấy như vậy, vị trợ lý có chút chột dạ, đôi môi đóng mở mấy lần: “Tôi …. lại đi tìm thử xem… xem có thể tìm được manh mối khác hay không….”



Đây rõ ràng là có thể làm được nhưng không tận lực làm, nhất thời trong lòng Tần Hữu dâng lên một trận lửa giận không rõ, sắc mặt càng thêm âm trầm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vị trợ lý đang cúi thấp đầu, không khéo, điện thoại lại đúng lúc vang lên, hắn đem một mặt giăng kín mây đen, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, hai lần mới đem được điện thoại từ trong túi áo móc ra, không thèm nhìn xem ai gọi tới liền tùy tiện ấn nhận cuộc gọi.

Nhưng đầu dây bên kia tựa hồ không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, trầm mặc vài giây, sự không kiên nhẫn của Tần Hữu trong nháy mắt bộc phát, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị thấu xương vang lên: “Có việc thì nói, không thì cút.”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng hít thở liền không nghe được, Tần Hữu liền chuẩn bị ngắt cuộc gọi.

Điện thoại di động mới rời khỏi bên tai liền nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, “… Được, chú đang bận, em chờ một lúc…. rồi gọi lại cho chú.”

Tần Hữu nhất thời trong lòng căng thẳng, tựa hồ ngay cả mạch đập cũng chậm dần, vội vàng mở miệng: “Đừng gác máy.”

Sau đó nặng nề quét mắt một cái nhìn vị trợ lý đang kinh hoàng, quay đầu liền đi tới phía phòng ngủ, oành một tiếng đóng cửa, hít sâu mấy lần mới mở miệng luống cuống mà nói: “Bảo bối, xin lỗi, tôi vừa nãy không biết là em.”

Mà bên kia điện thoại,sắc mặt Sở Dịch tái nhợt, Tần Hữu chưa bao giờ nói một câu nặng lời nào với cậu, vừa nãy không kịp chuẩn bị mà nghe thấy một câu cút kia, nếu nói cậu không có một điểm oan ức gì chính là gạt người.

Nhưng, cuối cùng nhớ tới mấy ngày nay Tần Hữu đều khác thường, biết rõ Tần Hữu không nhìn thấy, nhưng Sở Dịch vẫn cố kéo ra một nụ cười, giả bộ vô sự nói: “Tha thứ cho chú, cũng giống như em đoán…”

Sau đó, lại hỏi: “Nhưng, gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không thể nói cho em biết sao?”

Hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng, Tần Hữu vốn không muốn khiến cậu khó chịu, nhưng những việc trong nhà này, chung quy vẫn không nói ra được.

Cuộc hôn nhân cưỡng bức ép buộc của cha hắn với mẹ, ông nội thì đem con dâu ngược đãi đến mức tâm thần thất thường… còn có, người mẹ trước khi chết của hắn phải chịu hết mọi khuất nhục….

Quá nặng nề, hắn không hy vọng Sở Dịch biết đến, không thể làm gì khác hơn là tận lực đem giọng nói trở nên ôn hòa, “Không có việc lớn gì, chờ thêm hai ngày, tôi lại tới thăm em”

Sở Dịch xem như là một người thuộc trường phái hành động, tự nhiên cảm thấy được Tần Hữu khác thường, đương nhiên sẽ không ngồi một chỗ chờ hắn tới thăm cậu.

Tần Hữu trong mắt cậu vẫn luôn cường đại đến mức khiến người ta phải đau lòng, mạnh mẽ cũng mang theo cái hại của nó, tất cả khổ sở đều phải dựa vào chính mình mà thư giải, cơ hồ không thể nào nói ra với người khác.

Sở Dịch trước tiên đặt một vé máy bay vào buổi tối ngày mai, sáng ngày hôm sau có một màn quay quan trọng của cậu, buổi sáng tranh thủ lúc chưa quay, cậu đi tới trước mặt Yến Thu Hồng, liền chờ một lúc, hàn huyên vài câu, cười híp mắt nói: “Anh họ, từ chiều đến ngày mai, em không có nhiều cảnh diễn, có thể dùng thế thân, nên anh họ có thể cho em nghỉ hai ngày không?”

Vừa nghe cậu muốn xin nghỉ, Yến Thu Hồng lập tức trừng mắt dựng thẳng, “Mấy ngày nay quay phim cũng căng thẳng, cậu xem có cảnh gì quay trước.“

Sợ Dịch liền đứng tại chỗ, đem lịch trình quay phim hai ngày tới của bản thân xem lại một lần, xác thực không có mấy cảnh.

Yến Thu Hồng nghe cậu nói xong, cũng cảm thấy lúc này quá tính toán cũng hơi không có tình người, nhưng vẫn mang chút kỳ quái mà nhìn cậu: “Cậu xin nghỉ làm gì? Hai ngày tính cả đi lại, làm gì cũng không đủ thời gian, còn không bằng chờ hắn tới thăm cậu, có thể còn nhiều hơn một ngày.”

Vừa cười cười: “Hay là Tần Hữu có cái gì không thành thật, cậu chạy về đánh hắn.”

Sở Dịch đã biết chuyện kia, ha ha cười, trong lòng thì mắng hắn vài câu, không lên tiếng.

Nhưng chung quy cậu cũng không đi được, buổi sáng có quay cảnh đánh nhau gần hồ nước, lúc di chuyển có chút sơ sảy, Sở Dịch ngã vào trong nước.

Mặc dù bây giờ đã là đầu xuân, nhưng mấy hôm nay có trận không khí lạnh tràn về, từ trong hồ nước đi ra, cả người cậu cóng lại, run lẩy bẩy, mà đoàn phim hoàn toàn không có chuẩn bị cho việc diễn dưới nước, thời điểm Sở Dịch đi thay quần áo hắt xì liên tục.

Yến Thu Hồng cho cậu về khách sạn nghỉ ngơi, Sở Dịch trở về phòng, tắm nước nóng, vẫn cảm thấy hàn khí từ trong xương tủy phát ra.

Cậu đem máy sưởi mở tối đa, cả người tiến vào trong chăn, Tiểu Phùng tới đưa cho cậu thuốc cảm, Sở Dịch nhìn nhìn, không phải là loại cậu hay uống, mà vì muốn buổi tối có thể lên máy bay, đành bất chấp, lấy ra hai viên bỏ vào trong miệng, ngửa đầu uống nước đem thuốc nuốt vào.

Tới buổi trưa, Tần Hữu gọi điện đến, Sở Dịch nhận, vừa mới nói một câu, Tần Hữu hỏi: “Cổ họng làm sao vậy?”

Sở Dịch lúc này mới phát hiện giọng mình đã khàn khàn, vì vậy, cũng không gạt hắn, nói: “Có chút cảm.”

Tần Hữu sợ cậu nói nhiều sẽ mất hẳn giọng, liền cúp điện thoại, hai người trao đổi qua tin nhắn.

Sở Dịch đang nằm trong chăn, tay đánh chữ, cùng Tần Hữu gửi qua gửi lại, hàn huyên một hồi, một trận buồn ngủ kéo tới, còn đang suy nghĩ xem cậu nên đặt báo thức, buổi tối sợ lỡ máy bay, liên nghiêng đầu sang một bên ngủ mất.

Cảm giác ngủ cũng không quá lâu, chỉ là ngủ quá sâu khiến đại não cảm giác như bị hôn mê, không mơ mộng, tất cả ý thức đều trống rỗng.

Mở mắt lần nữa, trong phòng đèn sáng rực rỡ, ngoài trời lại tối đen như mực.

Hiển nhiên là lỡ chuyến bay, Sở Dịch cả người mỏi mệt, không chịu được liền ngồi xuống.

Ý thức lần nữa trở về, cậu liền nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện, Sở Dịch nằm trên giường, rũ mắt xuống, nhìn lại, Tiểu Phùng đang ngồi ở một bên ghế salon chơi điện thoại, mà Yến Thu Hồng đang cầm điện thoại đứng ở bên cửa sổ, một tay đút túi quần, đang nói chuyện với đầu dây bên kia: “Mấy ngày nay có chuyện gì?”

Cậu nhìn thấy Yến Thu Hồng nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, nặng nề thở dài nói: “Chuyện này còn có thể phát sinh nhiều chuyện, thế nào cũng phải nói, mất ăn mất ngủ, hồn vía lên mây, tôi nói, cậu cuối cùng đã làm gì, đứa nhỏ này cũng sắp bị cậu làm cho uất ức đây, có biết không? Tôi nhìn cũng thấy đau lòng.”

Sở Dịch: “…” Ai vậy, ai lại thảm như vậy.

Mà rất nhanh, cậu nghe thấy Yến Thu Hồng nói: “Tần Hữu, tôi thấy, đứa nhỏ này chính là ứ đọng thành tật, đương nhiên, cậu đừng hỏi, hỏi thì đứa nhỏ này cũng sẽ không thừa nhận. Ai! Cậu hôm nay tới là đúng. Nha… Được rồi, liền như vậy, không trì hoãn cậu lên máy bay nữa.”

Sở Dịch: “…” Tần Hữu ngày hôm nay muốn tới?

Không đúng, mất ăn mất ngủ, hồn vía lên mây, ứ đọng thành tật, cái này chẳng lẽ nói là cậu! ?

Quả nhiên, cậu nhìn thấy Tiểu Phùng nghe thấy lời này, nhìn Yến Thu Hồng cười rồi lại nhìn sang cậu.

Sở Dịch: “… ! !” Nói cái gì vậy, cậu mấy ngày nay rõ ràng sinh cơ bừng bừng, mỗi bữa đều ăn hết cả hộp cơm!

Sở Dịch bị Yến Thu Hồng làm cho tức giận đến thổ huyết, thời điểm mở miệng, âm thanh khàn khàn đến cơ hồ khó có thể nghe được, “Anh nói nhăng nói cuội gì đó?”

Trong phòng ánh mắt hai người đồng thời chuyển hướng nhìn hắn, Yến Thu Hồng vô cùng ngạc nhiên, mà vô dụng là, điện thoại trên tay hắn đã ngắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Tần Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook