Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 60

Thanh Vân Đãi Vũ Thì

06/02/2021

Tần Hữu cuối tuần trở về, so với thông báo lúc trước với Sở Dịch có chút sớm hơn.

Thời điểm Sở Dịch biết, Tần Hữu đã trên đường từ sân bay về gần đến nhà, lúc này Sở Dịch đang nằm trên giường đọc kịch bản, điện thoại vừa ngắt liền vội vàng chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt, lau qua loa tóc, đứng trước gường chỉnh lý bản thân đến thỏa mãn rồi mới xuống lầu.

Xe đỗ trong sân, mắt vừa thấy cửa xe mở ra, thân ảnh cao lớn quen thuộc bước ra, Sở Dịch giống như nhiều lần trước đây, cười xông lên vồ lấy hắn: “Chú Tần.”

Tần Hữu cũng giống như mọi lần tiếp được cậu, tuy rằng khóe môi so với bình thường có thêm chút ung dung, nhưng đáy mắt đen kịt cũng vựng ra nét cười, tay vỗ vỗ lưng cậu: “Không sai, rất có tinh thần.”

Bên cạnh còn có những người khác, nên Sở Dịch cũng không quá dính lấy hắn, ôm một cái xong liền lưu luyến không rời mà tách ra, cùng Tần Hữu đi vào trong phòng.

Bên cạnh có một người cao lớn mới tới, đã đợi Tần Hữu một lúc, bởi vậy, Tần Hữu cũng không lên tầng, đem hành lý giao cho người khác, bản thân ngồi xuống ghế sa lông trong phòng khách.

Người kia thì ngồi xuống đầu kia ghế.

Thấy bọn họ có lời muốn nói, Sở Dịch tự mình đi pha trà ngon, bưng đến trước mặt hai người họ.

Cốc trà vững vàng đặt lên khay trà trước mặt, Sở Dịch thấy người đàn ông đưa một phần hồ sơ cho Tần Hữu.

Bản thân đang quay người chuẩn bị rời đi, tay buông xuống bên người bị Tần Hữu nắm lấy, ánh mắt Tần Hữu vẫn đặt trên hồ sơ, căn bản không nhìn cậu, nhưng tay cầm tay cậu dùng chút lực, lôi kéo ngồi xuống bên cạnh một cách tự nhiên.

Sở Dịch đương nhiên sẽ không từ chối, hớn hở ngồi ở bên người Tần Hữu, Tần Hữu vắt chéo chân, hồ sơ đặt trên đùi, một tay lật giở, một tay vòng ra sau ôm lấy eo Sở Dịch, thân mật đến đương nhiên, không coi ai ra gì.

Đương nhiên, trước mặt người khác bây giờ cũng thường xuất hiện, cũng không còn là chuyện gây kinh sợ nữa, Sở Dịch cũng tự nhiên cúi đầu, tới gần Tần Hữu, ánh mắt đồng thời rơi xuống đám chữ màu đen bắt mắt trên những tờ giấy trắng như tuyết.

Vừa nhìn, Sở Dịch ngược lại đột nhiên ngẩn ra, bởi vì hồ sơ này là về Hàn gia, đặc biệt cặn kẽ về quan hệ nhân khẩu với Hàn Quốc Hoa.

Bên cạnh tên còn có ảnh chân dung, tường tận đến mấy đời tổ tông cũng được liệt bên trên.

Giống như là phát hiện cậu sững sờ, Tần Hữu quay đầu liếc cậu một cái, “Những việc này không cần em phí công sức.” Ôn hòa mà sủng nịch.

Sở Dịch lúng ta lúng túng gật đầu tiếp tục nhìn xuống, ở mục mẹ Hàn Quốc Hoa liền xuất hiện tên Yến Hoan, Sở Dịch nhất thời ngạc nhiên, sau ngạc nhiên lại thấy hợp tình hợp lý.

Đúng vậy! Với tính khí Tần Hữu, chuyện liên quan tới Yến Hoan, hắn không tra rõ mới là không hợp lý.

Hơn nữa, Tần Hữu ra tay, sẽ không giống như cậu tiểu chế tác mà kéo tơ bóc kén, mà là từ trên xuống dưới không mảy may vồ một cái.

Tần Hữu một bên xem, ngón tay một bên gõ nhẹ eo cậu, Sở Dịch tim nhảy ầm ầm, chờ Tần Hữu xem xong toàn bộ sẽ có phản ứng gì, cậu thực không dám nghĩ.

Sở Dịch lo sợ bất an, trong đầu đã bắt đầu tổ chức trấn an giải thích, Tần Hữu càng xem ánh mắt càng trầm, lông mày cũng cau đến càng chặt.

Ánh mắt nhìn xuống, Sở Dịch liền ngẩn ra, bởi vì mặt trên rõ ràng viết nguyên nhân Hàn Quốc Hoa có trong tay di vật của Yến Hoan ——

Năm đó Yến Hoan phát hiện mình mang thai liền vội vàng đi tìm ba Tần Hữu, ba Tần Hữu cùng ngày cũng không cho bà trở lại, mà là phái người tới ký túc xá của bà thu thập đồ quan trọng, còn lại đều để lại, hẳn là bị mẹ con Hàn gia có ý đồ riêng lấy đi.

Phân tích này có chút lật đổ nhận thức hoàn chỉnh của Sở Dịch, liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Tần Hữu, cậu liền không dám thở mạnh.

Mà cuối cùng, Tần Hữu cũng chỉ dùng sức đem hồ sơ khép lại, đùng một cái ném lên bàn trà, đối với người đàn ông kia nói: “Cậu làm tốt.”

Chờ người kia rời đi, trong phòng khách chỉ còn dư lại hai người, Tần Hữu đứng lên, tay cởi bỏ cổ áo sơ mi, Sở Dịch cũng đứng bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, Tần Hữu liếc cậu một cái, sắc mặt lạnh lẽo vừa nãy hơi có buông lỏng, tay nắm eo cậu, “Đi lên để tôi nhìn kĩ xem em có gầy đi không.”

Đây chính là cầu hoan, đổi lại bình thường, Sở Dịch nhất định không chút do dự liền nhào lên thân thể hắn, nhưng Tần Hữu mới nhìn qua hồ sơ như vậy, Sở Dịch không lên tiếng, ánh mắt có chút bận tâm đặt ở trên người hắn.

Cùng cậu đối mắt, Tần Hữu há có thể không phát hiện, hơi hạ lông mày, siết lại sống lưng cậu, tay thoáng nắm chặt, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Thời điểm mở miệng nhưng là ngược lại trấn an cậu, “Yên tâm, những năm này lấy chỗ tốt từ mấy đồ vật liên quan tới mẹ tôi đâu phải chỉ có một hai người, mấy người Hàn gia lấy lại làm giả giao tình, so với bọn họ chỉ là ghê tởm hơn chút thôi.”

Đây chính là đem nguyên nhân mẹ con Hàn gia thu thập đồ vật của Yến Hoan là do thấy Yến Hoan gã vào hào môn, liền mang theo rắp tâm cầu lợi, đầu cơ kiếm lợi.

Sở Dịch ngạc nhiên, nhưng lúc này trong lòng cậu cũng có chút không chắc Hàn Quốc Hoa đối Yến Hoan đến tột cùng là có tâm tư gì, Tần Hữu kết luận như vậy, thật ra cũng còn nghe được.

Nghĩ đến cái gì, cậu cẩn thận mở miệng: “Vợ trước của Hàn Quốc Hoa lúc tuổi còn trẻ…” cùng Yến Hoan giống như vậy.

Ánh mắt Tần Hữu bỗng nhiên chuyển lạnh, đen kịt trong hai mắt nhất thời phát ra hàn quang, lộ ra một tia sắc bén.

Cụp mắt chốc lát, trầm giọng nói rằng: “Có trân bảo quý hiếm trong tay không phải sẽ cho bản thân cảm giác nâng cao giá trị của mình sao, loại ngu xuẩn này còn thiếu sao?”

Ý này chính là, Hàn Quốc Hoa coi trọng Yến Hoan mang vầng sáng ảnh hậu cùng phu nhân phú nhị đại, cưới người tương tự giống bà để an ủi bản thân cũng cao quý như vậy.

Sở Dịch nhất thời ngoác mồm lè lưỡi, đồng dạng một chuyện, Tần Hữu cùng phương hướng lý giải của cậu hoàn toàn khác nhau.

Hai cái phương hướng, từ trên thực tế hoàn hảo đều có tính thuyết phục.

Nhưng Tần Hữu nói như vậy, cậu thực sự không tiện mở miệng nói chuyện Hàn Quốc Hoa còn khóc một trận khi biết Yến Hoan kết hôn.

Bây giờ xem ra Yến Hoan cùng Hàn Quốc Hoa có cái gì hay không cũng không rõ, Tần Hữu biết Hàn gia có bao nhiêu đáng ghét là được, cậu tội gì phải theo Tần Hữu biện giải cái gì mà tên khốn kiếp này khả năng thực sự yêu mẹ chú.



Thấy Sở Dịch ngơ ngác, tay Tần Hữu ôm eo cậu càng ngày càng chặt, “Bảo bối, một tuần không gặp, em liền nghĩ dùng toàn bộ buổi chiều để đàm luận cùng tôi sao?”

Sở Dịch lập tức cười ha hả cuốn lấy cổ hắn, “Nói chuyện gì cũng được.”

Ánh mắt Tần Hữu càng thêm sâu thẳm, cúi người ôm lấy hai chân cậu, một chút đem cậu bế lên.

Sau đó, cũng không quay đầu lại, nhanh chân hướng lên lầu.

Lần nói chuyện này liền kéo dài ba tiếng, hai người tách ra gần một tháng, đều là người đối với nhau có nhu cầu dồi dào, Sở Dịch cuối cùng bị Tần Hữu thao lộng đến mức chỉ thấy trời đất đảo lộn, nhiều lần cả người bị co giật.

Thanh lý xong xuôi nằm trên giường, đầu óc còn có chút thiếu dưỡng khí, trong lúc hoảng hốt, cảm thấy bản thân hình như quên chuyện gì, mà quên cái gì mới được? Cậu nhất thời không nghĩ ra.

Tần Hữu lần này chỉ ở nhà một buổi tối.

Ngày thứ hai liền ra ngoài, lúc này là ra nước ngoài.

Lúc hắn đang chỉnh lý giấy tờ, Sở Dịch liền tiện tay theo hầu như cái một cái đuôi phía sau, nói: “Chú Tần, kỳ nghỉ này của tôi là đến tận tháng sau.”

Tần Hữu liếc mắt nhìn hộ chiếu, “Cho nên?”

Sở Dịch từ phía sau ngó đầu lên, “Tôi cũng rất lâu rồi không ra nước ngoài du lịch.” Một đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp với Tần Hữu.

Trong đầu Tần Hữu cũng hơi không nhịn được cười, nhưng vẫn giả vờ nghiêm nghị mà ừ một tiếng.

Sở Dịch kiên nhẫn, người víu vai hắn, “Tôi đảm bảo sẽ không trì hoãn công việc của chú, dọc theo đường chỉ cho phép chú theo tôi giải trí, không cho phép tôi cùng chú giải trí, còn không được sao?”

Thói quen muốn nhìn cậu đối hắn làm nũng, bởi vậy sắc mặt chìm túc, không hé răng.

Sở Dịch tiếp tục mê hoặc hắn, “Tôi còn có thể chi tiền, dẫn đường tham quan mua sắm, sẽ bán manh, lại còn làm ấm giường.”

Ánh mắt thâm trầm của Tần Hữu đánh giá cậu chốc lát: “Nói cũng đúng, đồ vật bảo bối như vậy, tôi vẫn nên để ở trong nhà.”

Sở Dịch lập tức không chịu, cả người đều víu tại trên vai hắn, “Đêm qua ở trên giường, chú còn nói hận không thể dính lấy nhau thành một khối.”

Tần Hữu bị cậu nói đến thân thể nóng lên, quay đầu giữ lấy cằm cậu, mạnh mẽ hôn lên: “Ngoan, tháng sau mang em ra ngoài, được không?”

Sở Dịch coi như không cam tâm cũng chỉ có thể như vậy, mà Tần Hữu trước khi ra cửa đem cậu đè lên tường hôn đến không kịp thở, hai người đều cứng rồi, câu đến mức Tần Hữu suýt nữa không ra được cửa.

Vì vậy không chấp thuận cho Sở Dịch đưa đi sân bay, Tần Hữu ngồi vào trong xe, từ cửa sổ xe nhìn người hiện tại đứng ven đường tha thiết mong chờ nhìn hắn, tâm tình nhuyễn thành một đoàn.

Xe từ sân trước nhà chính lái ra ngoài, vị trợ lý nhận điện thoại, dùng tiếng anh cùng bên kia đối đáp trôi chảy vài câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Hữu, “Bên kia hỏi ngài chừng nào thì rảnh rỗi đi xem hiện trường.”

Tần Hữu không hề nghĩ ngợi, “Nói cho hắn biết tôi đi máy bay ngày mai liền tới, để hắn an bài thời gian, cành nhanh càng tốt.”

Vị trợ lý đáp một tiếng, sinh nhật Sở Dịch là đầu tháng sau, quay đầu qua bên kia thu thập còn muốn phí chút thời gian, bắt đầu an bài từ bây giờ, còn không phải là cành nhanh càng tốt sao?

Tần Hữu lần này rời đi một tuần, hắn không ở, Sở Dịch lại bắt đầu mỗi ngày tập thể hình, đọc sách tình cờ đi ra ngoài, làm một vòng ngày tháng nhàn nhã, lần này kỳ nghỉ của cậu rất dài, một trong những nguyên nhân là do hợp đồng giữa cậu và công ty đến năm sau là tới hạn, người đại diện hết lần tới lần khác ám chỉ công khai, nhưng vẫn luôn không rõ ràng biểu thị muốn gia hạn.

Có người đóng băng cậu, Sở Dịch trong lòng ngược lại cũng không thể nói là táo bạo, chỉ là lần này bình tĩnh cũng không kéo dài lâu.

Vào buổi tối ngày thứ tư Tần Hữu rời đi, Sở Dịch nhớ tới lần trước Tần Hữu hay xem sách liên quan tới tâm lý học, nhất thời hứng khởi, liền lật tới tủ đầu giường bên kia, mở ngăn kéo, tìm kiếm bên trong.

Sách tìm không thấy, lúc rút tay về, cậu mang ra một quyển văn kiện không tính dầy, Sở Dịch tiện tay mở ra, bên trên là ghi chép hoàn chỉnh các sự kiện lên quan tới chuyện Yến Hoan bị hại.

Cho dù nghe Tần Hữu nói qua, Sở Dịch nhìn thấy cặn kẽ chữ viết thuật lại từng thời điểm, trong đầu vẫn là từng trận lạnh lẽo.

Tiếp tục về sau, chính là từng trình tự điều tra và các loại manh mối.

Mà ánh mắt Sở Dịch rơi vào tháng 6 năm 2014, đột nhiên dừng lại, nơi đó viết rõ: “Nghe noi, trong hồ sơ phát hiện một người đã từng nhìn thấy phía sau lưng hung thủ, cũng có nói qua, hung thủ là đàn ông, tuổi trên dưới bốn mươi, vai phải hơi chếch về sau có một bớt màu đen lớn, hình dáng có chút giống đầu chó.”

Sở Dịch nuốt nước miếng, đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe tới bớt đầu chó, thậm chí lần trước từ một bảo tiêu bên người Tần Hữu cùng người khác trò chuyện cũng nghe được.

Nhưng là lần đầu tiên biết đến, bọn họ nói bớt đầu chó, lại là dùng để phân biệt hung thủ.

Sở Dịch mở to hai mắt, bớt đầu chó, cậu tựa hồ rất nhiều năm về trước cũng đã từng nghe nói, là ở chỗ nào?

Cư nhiên, trên người có cái bớt này liền có thể là hung thủ, mà cậu dĩ nhiên tới hôm nay mới biết.

Sở Dịch lấy tay dùng sức xoa xoa trán, thời điểm cậu nghe thấy bớt đầu chó là khi còn niên thiếu? Mà người cậu từng tiếp xúc qua…

Sở Dịch nghĩ đến cái gì, đôi mắt ngơ ngác mở to hơn, một số chi tiết nhỏ tán loạn đột nhiên ở trong đầu cậu nối liền thành một đường.

Đàn ông giết hại Yến Hoan là trên dưới bốn mươi.

Công nhân Dung thị khi đó nghỉ phép trên núi, Hàn Quốc Hoa cũng từng đảm nhiệm chức vụ ở Dung thị.

Còn có, cậu nhớ tới đêm đó Tần Hữu trở về, cậu xem nhẹ mất một chuyện, trước mặt Tần Hữu lấy ra di vật của Yến Hoan là chủ ý của mình Hàn Dĩnh, Hàn Dĩnh cũng từng nói, nếu như bị Hàn Quốc Hoa biết, sẽ đem nàng đánh chết.



Vào lúc này là chín giờ tối, không do dự, Sở Dịch vội vã lấy điện thoại di động ra, tìm số Dung Dật, gọi đi.

Tiếng chuông reo vài tiếng, Dung Dật nhận, Sở Dịch cố không được hàn huyên với cô, hỏi cô: “Cô bây giờ có tiện nói chuyện không?”

Dung Dật bên kia dừng một chút, sau đó trả lời, “Chỉ có mình tôi, cậu nói.”

Sở Dịch lập tức hỏi: “Tháng 8 năm 1998, Hàn Quốc Hoa có phải còn làm tại Dung thị, công ty của các người đi núi Hậu Sơn, hắn có đi không?”

Dung Dật rất nhanh đáp: “Hàn Quốc Hoa là tháng 6 năm 1998 liền nghỉ việc tại Dung thị, sao đột nhiên lại hỏi cái này.”

Như bị một gáo nước lạnh dội lên đỉnh đầu, Sở Dịch ngạc nhiên chốc lát mới mở miệng, “Như vậy à…”

Cũng đúng, nếu lúc ấy Hàn Quốc Hoa còn ở tại Dung thị, mấy ngày trước Tần Hữu xem xét liền sẽ hoài nghi hắn.

Nhìn thái độ vừa nãy của Dung Dật, Tần Hữu điều tra Dung thị về những người ở trên núi, hiển nhiên không phải là nhờ cô tra, Sở Dịch đang chuẩn bị tìm một lời giản thích đem vấn đề đột ngột này chu toàn đi qua.

Dung Dật lại đột Nhiên tựa như tỉnh ngộ nói: “Tôi nhớ ra rồi, hắn khi đó không làm ở Dung thị, nhưng tháng 8 xác thực có lên núi gặp ông nội tôi một lần, mà cụ thể là ngày nào, tôi nhớ không rõ, phải hỏi ông cụ trong nhà.”

Sở Dịch nhất thời cả người căng thẳng, “Cô xác định sao?”

“Xác định.” Dung Dật rất nhanh đáp.

Điện thoại vừa ngắt, Sở Dịch nói không rõ là bởi vì khiếp sợ, ngơ ngác hay là bởi vì căng thẳng, chỉ cảm thấy khoang ngực đều đang run rẩy.

Nằm trên giường một hồi, lần thứ hai cầm lên điện thoại trong tay, số của Tần Hữu hiện ra, sắp sửa gọi đi lại đột nhiên buông xuống.

Cậu nhớ tới hai lần Tần Hữu tìm sai hung thủ có bao nhiêu thất bại, đúng, thất bại như vậy cậu thật sự không thể để Tần Hữu trải qua lần nữa, đến bây giờ, cậu vẫn như cũ không thể xác định bên vai phải có bớt đầu chó chính là Hàn Quốc Hoa.

Một buổi tối lăn lộn khó ngủ, Sở Dịch ngày hôm sau tìm gặp Hàn Quốc Hoa.

Điện thoại là từ Dung Dật gọi tới, là số cá nhân của Hàn Quốc Hoa, Sở Dịch gọi đi, nhận điện thoại nhưng lại là trợ lý của Hàn Quốc Hoa.

Hoặc là thật sự không cách nào nhận, hoặc là cùng cậu sĩ diện. Trợ lý của Hàn Quốc Hoa hỏi cậu có chuyện gì, Sở Dịch lần này đi thẳng vào vấn đề, “Làm phiền anh thay tôi chuyển lời tới ngài Hàn, tôi muốn cùng ông ta gặp mặt nói chuyện.”

Bên kia trầm mặc vài giây, sau đó rất công thức hóa mà trả lời cậu: “Có thể nói rõ lý do không? Ngài Hàn rất bận, thời gian cần phải hẹn trước.”

Sở Dịch cười, “Làm phiền anh nhắn dùm, quan hệ chúng tôi vẫn là thân thích, lập trường của ông ta kỳ thực cùng tôi chưa bao giờ xung đột, ông ấy muốn cùng người kia khơi thông quan hệ, tôi cũng chỉ nghĩ bản thân có thể giúp, tôi cũng đã ám chỉ rất nhiều lần cô Hàn, sao nào, nhiều ngày như vậy, ngài Hàn vẫn không nghĩ thông suốt sao?”

Đây chính là nói, mấy ngày nay Sở Dịch nhiều lần đối nghịch với bọn hắn, là vì bọn hắn làm việc thật không có mắt nhìn.

Bên kia yên tĩnh một hồi, lần thứ hai trả lời: “Được rồi, tôi sẽ thay cậu chuyển lời.”

Cú điện thoại này vừa xong, buổi chiều, Hàn Quốc Hoa gọi đến, thay đổi thái độ ngày xưa không coi ai ra gì, cùng cậu hàn huyên vài câu, nói: “Sở Dịch, chúng ta bên này trong nhà nhiều con cháu, nhưng có tiền đồ thì không được mấy người, tôi vẫn cảm thấy cháu là người có thể làm nên chuyện nhất, trước đó vài ngày, Hàn Dĩnh không hiểu chuyện, trong lòng cậu cũng có chút không bỏ được, như vậy đi, vừa vặn mấy ngày nay tôi ở thành phố, không bằng ngày mai cháu qua biệt thự một chuyến?”

Cá cắn câu.

Không quản ông ta là mở to mắt nói mò, Sở Dịch trả lời rất thoải mái, “Được, biệt thự ngài ở đâu?”

Hàn Quốc Hoa báo địa chỉ, Sở Dịch nghe, trong lòng ầm ầm nhảy, rất tốt, chính là tiểu khu biệt thự trung tâm thành phố của Tần Hữu mà trước cậu ở nhờ.

Nơi đó chính là là phổi xanh biếc giữa trung tâm thành phố, sơn minh thủy tú, tấc đất tấc vàng, ở nơi đó chính là một trong những tiêu chuẩn biểu lộ giá trị bản thân.

Hàn Quốc Hoa này diễn cũng thật rõ, trải qua nghèo đói quá lâu nên bây giờ đi đến đâu cũng hận không thể ở trên người dính đầy vàng bạc châu báu.

Mà cái này không trọng yếu, quan trọng là…, Sở Dịch ở nơi đó mấy tháng, địa hình và vân vân, cậu đều hết sức quen thuộc.

Tiểu Phùng là xế chiều hôm đó bị Sở Dịch kêu đến, nghe Sở Dịch nói xong chuyện muốn giao phó, lập tức đứng lên, “Em biết chuyện này, em cùng mọi người trước đều là tra chuyện này, chuyện này không thể để anh tự đi được.”

Sở Dịch không hề nghĩ ngợi, “Hung thủ cũng không biết có người chứng kiến, càng không biết cái bớt kia là vật chứng tố cáo hắn, chỉ cần chuẩn bị theo tôi nói, tôi đi thăm dò cũng không có nguy hiểm gì, càng sẽ không đánh rắn động cỏ. Tôi sẽ nói với Tần Hữu, không phải bây giờ chú ấy đang trên máy bay sao?”

Buổi trưa Tần Hữu mới vừa lên máy bay, cách ngày mới đến nơi, Sở Dịch nghĩ trước khi hắn trở lại, muốn đi xác nhận xem Hàn Quốc Hoa rốt cuộc có phải là hung thủ hay không.

Chuyện cậu có thể làm cho Tần Hữu không nhiều, mà không quản cái gì trên dưới, bọn họ đồng dạng là đàn ông, cậu thương tiếc Tần Hữu, chưa từng so với Tần Hữu thương cậu ít hay nhiều hơn.

Cậu muốn khẩn trương xác nhận, cậu thật sự không chịu nổi Tần Hữu lại thất bại lần nữa.

Nói xong, tiểu Phùng cụp mắt không nói, như là đang cân nhắc cái gì.

Sở Dịch vỗ vỗ vai hắn, “Thừa dịp ngày hôm nay đi, thừa dịp hắn là tạm trú, hôm nay là sân nhà của chúng ta. Chờ hắn ngày mai trở về L thị, tình huống liền không giống như vậy.”

Ánh mắt vẫn luôn lưu lại trên người tiểu Phùng, nói ra trọng điểm hôm nay, “Cậu muốn yên tâm, có thể mang thêm mấy người.”

Tiểu Phùng liền hơi suy nghĩ, gật gật đầu, “Được, em với anh đi vào, những người khác thì cùng ở bên ngoài.”

Cẩn thận chút hẳn là sẽ không sao, Sở Dịch chưa bao giờ muốn hy sinh vô vị, cậu rất nhanh nở nụ cười, “Được đó, tôi phối hợp với mọi người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Tần Thúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook