Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Chương 29: 29

Hân Duyệt

05/01/2025

Thanh Thanh bước đến trường với trạng thái phấn khởi, tâm trạng vui vẻ như ánh mặt trời buổi sáng. Từ khi rời khỏi nhà, cô cứ mỉm cười suốt, giống như thể cả thế giới đều sáng lấp lánh.

Cảm giác ấy khiến Tống Trì không khỏi chú ý, ánh mắt của anh nhìn cô đầy ân cần và yêu thương. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, chẳng nói gì, chỉ một ánh mắt đã đủ để hiểu cô đang hạnh phúc như thế nào.

Thanh Thanh quay lại, bắt gặp nụ cười của anh, ánh mắt cô cũng sáng lên.

"Thầy cười gì vậy?"

Cô hỏi, giọng lơ đãng nhưng đầy quan tâm.

Tống Trì khẽ lắc đầu, bước tới gần cô hơn, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

"Chỉ là nhìn em vui như vậy, thầy cũng cảm thấy vui theo."

Thanh Thanh không nói gì, chỉ nở một nụ cười hạnh phúc, đi bên cạnh anh với một cảm giác ấm áp lan tỏa trong

lòng.

Trước cổng trường, không khí nhộn nhịp với các học sinh đang đi lại tấp nập. Nhưng khi ánh mắt họ dừng lại trên

Thanh Thanh, tất cả đều bất giác giảm tốc, rồi vội vã tránh xa, như thể có một lực cản vô hình.

Thanh Thanh bước đi thong thả, nụ cười trên môi dần trở nên sắc lạnh và đầy thâm ý. Cô không phải không nhận ra cái cách mà mọi người nhìn mình.

Dường như bọn họ đã biết về 'món quà' mà cô dành tặng cho nữ sinh dám đứng ra ngáng đường hôm qua.

Mắt cô lướt qua từng khuôn mặt, và mỗi lần ánh mắt cô chạm vào ai đó, bọn họ lại cúi đầu hoặc quay đi nhanh chóng.

Nụ cười của Thanh Thanh càng lúc càng đậm, như thể cô đang thưởng thức cảnh tượng này, cảm giác như đang chơi đùa với nỗi sợ hãi của người khác.

'Chắc là bọn họ đã nhận được thông điệp.'

Cô tự nói thầm trong lòng, không khỏi hài lòng với hiệu quả của mình.

Dù ngoài mặt không biểu lộ nhiều, nhưng trong lòng Thanh Thanh thừa biết, sự im lặng của bọn họ chính là kết quả của một lời cảnh cáo đầy uy lực.

Tống Trì đi bên cạnh Thanh Thanh, im lặng quan sát những ánh mắt lẩn tránh của các học sinh xung quanh. Anh không tỏ ra bất ngờ, vì dường như đã dần quen với việc cô luôn có cách để khiến mọi người phải dè chừng.

Dù không nói ra, nhưng trong ánh mắt anh ẩn chứa sự am hiểu, một chút lo lắng nhưng cũng là sự chấp nhận.



Tống Trì biết rõ, Thanh Thanh không phải là người dễ dàng nhượng bộ, và với những kẻ dám động vào cô, cô sẽ luôn có cách để họ không dám tái phạm.

Nhìn vào nụ cười đầy tự tin và hài lòng của Thanh Thanh, anh không thể không thừa nhận rằng, cô đúng là người biết cách để mình trở nên mạnh mẽ và khiến tất cả phải nghe theo. Dù có hơi lo lắng, anh vẫn không thể ngừng cảm thấy tự hào về cô.

Một vài học sinh đứng gần đó khẽ rỉ tai nhau, ánh mắt thoáng lộ vẻ lo sợ nhưng cũng đầy tò mò.

"Biết tin gì chưa? Cái bạn đứng ra làm chứng hôm qua ấy, hôm nay chuyển trường luôn rồi."

"Hẳn là đã nhận được 'quà' rồi chứ gì. Không biết bên trong là thứ gì ha?"

Dù bọn họ có phần sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận sự tò mò vẫn hiện rõ trên từng khuôn mặt.

Thanh Thanh lắng nghe, nhưng không để ý quá nhiều. Cô tiếp tục bước đi, đôi môi nở một nụ cười tự mãn, ánh mắt sáng lên như thể tận hưởng sự chấn động mà mình gây ra.

Những câu chuyện bàn tán về cô không khiến cô bận tâm, ngược lại, nó chỉ làm trái tim cô thêm phấn chấn. Cô biết rõ, sức mạnh của mình không chỉ nằm ở vẻ ngoài mà còn là sự dứt khoát và quyết đoán khi đối mặt với những người không biết tự trọng.

Càng nhiều người nói về cô, càng chứng minh cô đang đi đúng hướng.

Thanh Thanh bước đi, lòng vui vẻ như thể cả thế giới đang nằm trong tầm tay mình. Tống Trì đi bên cạnh, lặng lẽ quan sát cô, một lần nữa lại cảm thấy sự mạnh mẽ của cô cuốn hút đến không thể chối từ.

Rốt cuộc món quà mà Thanh Thanh gửi tặng là gì, sau cùng chỉ có nữ sinh đó mới rõ

Một con cá chết được bọc trong giấy báo, không có gì đặc biệt ngoài vẻ ngoài héo úa và tàn lụi. Nhưng đối với nữ sinh, nó lại chứa đựng một thông điệp đầy ẩn ý.

Cô ta biết, đó là lời cảnh cáo ngầm: 'Lần sau sẽ đến lượt cô.'

Nữ sinh lúc này mới nhận ra sự tàn độc ẩn giấu sau vẻ ngoài dễ thương của Thanh Thanh. Hoảng sợ tột độ, cô vội vàng thuyết phục gia đình chuyển trường ngay trong sáng sớm.

Thanh Thanh bước vào lớp, cảm nhận rõ ràng ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, lòng không khỏi cảm thấy thú vị. Cô liếc qua Tống Trì, anh vẫn bình thản theo sau, một dáng vẻ điềm tĩnh mà cô rất quen thuộc.

Không khí trong lớp lắng xuống khi Thanh Thanh vào, như thể mọi thứ đều ngừng lại để chú ý vào cô. Các bạn học đều giữ im lặng, dõi theo từng cử động của cô.

Thanh Thanh khẽ mỉm cười, mắt nhìn qua toàn bộ lớp học rồi tiến đến chỗ ngồi của mình. Tống Trì cũng bước lên bục giảng, vẫn giữ vững sự bình tĩnh thường ngày.

Lớp học bắt đầu, mọi người đều tập trung vào bài giảng của Tống Trì, chỉ có Thanh Thanh là thỉnh thoảng nhìn anh, trong lòng ngập tràn cảm giác thú vị và phấn khích.

Khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, lớp học liền trở nên ồn ào, mọi người vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài ăn. Thanh Thanh đứng dậy, vươn vai một cái rồi nhẹ nhàng đi về phía Tống Trì, đôi mắt lấp lánh nhìn anh.

"Thầy, nghỉ trưa rồi, hôm nay thầy có ăn cùng em không?"



Tống Trì ngước nhìn cô, đôi môi anh nhếch lên một chút, một vẻ dịu dàng hiện lên trong mắt.

"Được thôi, hôm nay em muốn ăn gì?"

Thanh Thanh cười khẽ, rồi kéo tay anh ra khỏi lớp.

"Cứ theo em đi, hôm nay em chọn món."

Cả hai cùng đi xuống cầu thang, tiếng bước chân vang lên trong không gian vắng lặng của hành lang trường. Khi đến khu ăn trưa, Thanh Thanh lướt qua những quầy thức ăn, rồi dừng lại tại một quầy có món cơm gà xối mỡ mà cô rât thích.

"Em đã bảo rồi mà, cơm gà xối mỡ là lựa chọn không thể sai."

Cô mỉm cười, ánh mắt nhìn Tổng Trì đầy hứng thú.

Tống Trì gật đầu, không có gì để phản đối.

"Vậy chúng ta chọn món này."

Cả hai nhanh chóng lấy cơm và tìm một góc bàn yên tĩnh. Trong không gian thoáng mát của nhà ăn, Thanh Thanh cảm nhận sự gần gũi, thoải mái khi ngồi cùng Tống Trì. Cô khẽ nhìn anh một lúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

"Thầy thấy cơm gà xối mỡ của em thế nào? Thầy ăn thử đi, ngon lắm đấy."

Tống Trì đưa đũa lên, nếm thử một miếng. Anh mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ngon thật. Em chọn món này khá chuẩn."

Thanh Thanh cảm thấy vui vẻ, không khí giữa họ lúc này như trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn sự nghiêm túc của một thầy trò, mà là sự thân mật, gần gũi hơn.

Mọi khi, Thanh Thanh thường ngồi ăn trưa dưới gốc cây cùng Doãn Thu và Tống Trì, nhưng sáng nay cả hai đều không mang cơm hộp, nên đành phải ra nhà ăn.

Doãn Thu cũng biết chuyện này, cô không làm phiền mà còn vui vẻ để lại không gian riêng tư cho hai người.

Cô chỉ lặng lẽ ngồi cách hai bàn, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua họ, trong lòng tràn ngập cảm giác mãn nguyện tuyệt đối.

'Ship được rồi! Lại ship được rồi!'

Cảm giác như thể mình đã đóng góp một phần vào sự phát triển của mối quan hệ này khiến lòng Doãn Thu vô cùng vui sướng. Cô nhìn họ thêm một lúc nữa, rồi mỉm cười với chính mình.

Không thể không công nhận, mọi thứ đang diễn ra thật sự rất tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook