Chương 5
Trường Nhạc Tư Ương
12/07/2021
Giữa mơ ước và tình yêu thì mọi người sẽ chọn cái nào? Thiệu Phỉ lựa chọn theo đuổi ước mơ.
Anh dồn rất nhiều tâm huyết để học, mười năm đọc sách, hơn bốn năm đại học cố gắng rốt cuộc cũng có cơ hội ra nước ngoài du học. Khi nhận được thư thông báo của trường học anh vui sướng phát điên, dù sao đó cũng là thánh địa anh tha thiết muốn bước vào.
Cho dù lần này vừa đi đã vài năm cũng không sao, ngay hôm đó anh liền xin thôi việc – một công việc với người khác rất khó có được, sau đó kích động chạy về nhà.
Nhưng lúc về đến nhà thì loại vui sướng này dần biến mất, vì anh biết Lộ Mạn sẽ không đi cùng mình. Nếu lựa chọn đi du học thì nhất định anh phải từ bỏ Lộ Mạn.
Nhưng bất luận là mơ ước hay tình yêu, Thiệu Phỉ cũng không muốn bỏ cái nào, vì thế tối hôm đó anh quyết định nói thật, cuối cùng vào tời điểm đàn ông dễ nói chuyện nhất, hỏi cậu có muốn đi cùng không.
Trên mặt Lộ Mạn vẫn còn vẻ trầm mê sau hoan ái, nghe xong thay đổi sắc mặt, bày tỏ mình không muốn đi.
"Đó là việc học của anh, em đi cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Huống chi cha mẹ đều ở trong nước, em cũng không muốn rời khỏi quốc gia mình đã sống từ nhỏ."
Hai người chiến tranh lạnh một tuần, cuối cùng Thiệu Phỉ chỉ để lại chìa khóa xe cùng với một tờ giấy nhỏ được kẹp dưới gạt tàn thuốc lá.
Ngày thường Thiệu Phỉ tích góp được không nhiều, nhưng nếu tính thêm tiền bán căn phòng này đi thì dư dả để đi du học. Mẹ Thiệu tuy rằng cưng chiều con trai, suy nghĩ cũng tiến bộ nhưng chắc chắn không nhận con dâu là nam, càng không thể nào chấp nhận con trai mình tìm một đứa con rể về.
Nếu Lộ Mạn cùng đi thì tất cả mọi việc sẽ bại lộ, anh không muốn mất hết tất cả (trước khi bản thân có đủ năng lực chống lại người nhà). Vì tương lai của hai người, cũng vì giấc mộng mười năm, anh chỉ có thể buông tay Lộ Mạn. Dù sao với Thiệu Phỉ tình yêu cũng không mài ra ăn được, những thứ này còn quan trọng hơn Lộ Mạn.
Cứ như vậy Lộ tiểu công dịu dàng săn sóc của chúng ta không thắng được giấc mộng mười năm của Thiệu Phỉ. Ngày đó cậu nhìn chằm chằm tờ giấy thật lâu, quét tước dọn dẹp phòng sạch sẽ, xếp đồ của mình lại rồi rời đi. Trước khi đi còn không quên gỡ chìa khóa cửa phòng xuống, vuốt phẳng tờ giấy, đặt chìa khóa lên trên.
Rất nhanh thì mọi người cũng biết được chuyện Thiệu Phỉ đi du học mà Lộ Mạn không đi cùng. Ai cũng nghĩ là bởi vì kinh tế ràng buộc, dù sao cũng không phải được tài trợ chi phí, du học lại tốn rất nhiều tiền, không phải người nước mình, ở nước M đi khám bệnh thôi cũng phải hẹn trước, chi phí còn đắt muốn đòi mạng.
Tuy tiếng Anh của Lộ Mạn rất tốt nhưng điều kiện kinh tế không đủ, còn bị bệnh tim, tất nhiên không thể đi cùng Thiệu Phỉ. Dù sao tình tan thì tan thôi, tình nhân quen mấy tháng rồi chia tay cũng rất nhiều, ba năm giống như Lộ Mạn và Thiệu Phỉ đã là hiếm thấy.
Lộ Mạn bình thường tiêu tiền không nhiều, cũng chưa từng nói về tình hình trong nhà, người xung quanh cũng chỉ nghĩ gia đình là nhà giàu có bình thường. Bởi vì Lộ Mạn trời sinh bị bệnh tim, nếu là gia đình bình thường rất dễ bị suy sụp. Nhưng chi tiêu hàng ngày của Lộ Mạn lại làm người ta cảm thấy nhà cậu thực ra cũng chẳng giàu có gì, ít nhất gia cảnh còn kém hơn nhiều so với tên giàu có lắm tiền trong phòng kia chê chiếc điện thoại mới bốn năm nghìn quá xấu, ném đi mua cái khác.
Mỗi lần cùng vài người bạn uống rượu nhắc đến mỹ nữ và gia thế, Lộ Mạn chỉ ở bên cạnh mỉm cười, không khoe giàu cũng chẳng than nghèo, mọi người đối với gia thế nhà cậu hoàn toàn không biết gì, tất nhiên là không biết tiền trong tài khoản của cậu, đừng nói để Lộ Mạn ra nước ngoài, dù có thêm mười tám người nữa ra cũng dư dả.
Lý do Lộ Mạn không đi cùng Thiệu Phỉ là cậu không hợp sống ở nước M. Vốn là sau khi suy nghĩ cậu đã định đi cùng Thiệu Phỉ, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe thấy Thiệu Phỉ gọi điện thoại cho mẹ. Sau đó Lộ Mạn cũng không nói thêm gì nữa, chờ tới hôm sau thì chỉ đợi được một căn phòng trống rỗng cùng với lời xin lỗi được ghi trên tờ giấy nhỏ.
Bọn họ đã chia tay rồi, trên giấy viết như vậy. Lộ Mạn cũng không níu kéo nữa, chỉ là lúc rời khỏi căn nhà cũng hủy chuyến bay đi nước M, sau đó xóa sạch dấu vết ở nơi đó.
Dù là bất kì lúc nào, Lộ Mạn làm việc gì cũng sẽ không hối hận. Lúc cùng Thiệu Phỉ bên nhau không hối hận, bây giờ tách nhau ra rồi cũng không.
Anh dồn rất nhiều tâm huyết để học, mười năm đọc sách, hơn bốn năm đại học cố gắng rốt cuộc cũng có cơ hội ra nước ngoài du học. Khi nhận được thư thông báo của trường học anh vui sướng phát điên, dù sao đó cũng là thánh địa anh tha thiết muốn bước vào.
Cho dù lần này vừa đi đã vài năm cũng không sao, ngay hôm đó anh liền xin thôi việc – một công việc với người khác rất khó có được, sau đó kích động chạy về nhà.
Nhưng lúc về đến nhà thì loại vui sướng này dần biến mất, vì anh biết Lộ Mạn sẽ không đi cùng mình. Nếu lựa chọn đi du học thì nhất định anh phải từ bỏ Lộ Mạn.
Nhưng bất luận là mơ ước hay tình yêu, Thiệu Phỉ cũng không muốn bỏ cái nào, vì thế tối hôm đó anh quyết định nói thật, cuối cùng vào tời điểm đàn ông dễ nói chuyện nhất, hỏi cậu có muốn đi cùng không.
Trên mặt Lộ Mạn vẫn còn vẻ trầm mê sau hoan ái, nghe xong thay đổi sắc mặt, bày tỏ mình không muốn đi.
"Đó là việc học của anh, em đi cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Huống chi cha mẹ đều ở trong nước, em cũng không muốn rời khỏi quốc gia mình đã sống từ nhỏ."
Hai người chiến tranh lạnh một tuần, cuối cùng Thiệu Phỉ chỉ để lại chìa khóa xe cùng với một tờ giấy nhỏ được kẹp dưới gạt tàn thuốc lá.
Ngày thường Thiệu Phỉ tích góp được không nhiều, nhưng nếu tính thêm tiền bán căn phòng này đi thì dư dả để đi du học. Mẹ Thiệu tuy rằng cưng chiều con trai, suy nghĩ cũng tiến bộ nhưng chắc chắn không nhận con dâu là nam, càng không thể nào chấp nhận con trai mình tìm một đứa con rể về.
Nếu Lộ Mạn cùng đi thì tất cả mọi việc sẽ bại lộ, anh không muốn mất hết tất cả (trước khi bản thân có đủ năng lực chống lại người nhà). Vì tương lai của hai người, cũng vì giấc mộng mười năm, anh chỉ có thể buông tay Lộ Mạn. Dù sao với Thiệu Phỉ tình yêu cũng không mài ra ăn được, những thứ này còn quan trọng hơn Lộ Mạn.
Cứ như vậy Lộ tiểu công dịu dàng săn sóc của chúng ta không thắng được giấc mộng mười năm của Thiệu Phỉ. Ngày đó cậu nhìn chằm chằm tờ giấy thật lâu, quét tước dọn dẹp phòng sạch sẽ, xếp đồ của mình lại rồi rời đi. Trước khi đi còn không quên gỡ chìa khóa cửa phòng xuống, vuốt phẳng tờ giấy, đặt chìa khóa lên trên.
Rất nhanh thì mọi người cũng biết được chuyện Thiệu Phỉ đi du học mà Lộ Mạn không đi cùng. Ai cũng nghĩ là bởi vì kinh tế ràng buộc, dù sao cũng không phải được tài trợ chi phí, du học lại tốn rất nhiều tiền, không phải người nước mình, ở nước M đi khám bệnh thôi cũng phải hẹn trước, chi phí còn đắt muốn đòi mạng.
Tuy tiếng Anh của Lộ Mạn rất tốt nhưng điều kiện kinh tế không đủ, còn bị bệnh tim, tất nhiên không thể đi cùng Thiệu Phỉ. Dù sao tình tan thì tan thôi, tình nhân quen mấy tháng rồi chia tay cũng rất nhiều, ba năm giống như Lộ Mạn và Thiệu Phỉ đã là hiếm thấy.
Lộ Mạn bình thường tiêu tiền không nhiều, cũng chưa từng nói về tình hình trong nhà, người xung quanh cũng chỉ nghĩ gia đình là nhà giàu có bình thường. Bởi vì Lộ Mạn trời sinh bị bệnh tim, nếu là gia đình bình thường rất dễ bị suy sụp. Nhưng chi tiêu hàng ngày của Lộ Mạn lại làm người ta cảm thấy nhà cậu thực ra cũng chẳng giàu có gì, ít nhất gia cảnh còn kém hơn nhiều so với tên giàu có lắm tiền trong phòng kia chê chiếc điện thoại mới bốn năm nghìn quá xấu, ném đi mua cái khác.
Mỗi lần cùng vài người bạn uống rượu nhắc đến mỹ nữ và gia thế, Lộ Mạn chỉ ở bên cạnh mỉm cười, không khoe giàu cũng chẳng than nghèo, mọi người đối với gia thế nhà cậu hoàn toàn không biết gì, tất nhiên là không biết tiền trong tài khoản của cậu, đừng nói để Lộ Mạn ra nước ngoài, dù có thêm mười tám người nữa ra cũng dư dả.
Lý do Lộ Mạn không đi cùng Thiệu Phỉ là cậu không hợp sống ở nước M. Vốn là sau khi suy nghĩ cậu đã định đi cùng Thiệu Phỉ, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe thấy Thiệu Phỉ gọi điện thoại cho mẹ. Sau đó Lộ Mạn cũng không nói thêm gì nữa, chờ tới hôm sau thì chỉ đợi được một căn phòng trống rỗng cùng với lời xin lỗi được ghi trên tờ giấy nhỏ.
Bọn họ đã chia tay rồi, trên giấy viết như vậy. Lộ Mạn cũng không níu kéo nữa, chỉ là lúc rời khỏi căn nhà cũng hủy chuyến bay đi nước M, sau đó xóa sạch dấu vết ở nơi đó.
Dù là bất kì lúc nào, Lộ Mạn làm việc gì cũng sẽ không hối hận. Lúc cùng Thiệu Phỉ bên nhau không hối hận, bây giờ tách nhau ra rồi cũng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.