Chương 6
Thanh Nghê Thanh Li
21/11/2022
“Mối quan hệ thân mật” giữa Will và Alex cũng được khôi phục, mỗi ngày trong thời gian nghỉ ngơi hai người đều gặp nhau, cùng nhau đi chơi, ăn uống và đọc sách.
Có một lần, Will dẫn Alex trở về nơi mình sinh ra. Đó là một khu phố cũ nát và tanh tưởi, nồng nặc mùi thức ăn thối rữa, hai bên đường là những cống rãnh bẩn thỉu, có thể nhìn thấy nước thải chảy qua các con đường nước bằng mắt thường. Bên cạnh khu phố là khu ổ chuột đông đúc, nơi đây có ít nhất bảy con người sống chung trong một căn nhà chật hẹp.
Will và Alex ăn mặc sang trọng đi vào nơi đó, nên thỉnh thoảng lại bị những người ăn xin quần áo rách rưới đến làm phiền. Ban đầu Alex còn đưa vài đồng tiền lẻ, nhưng sau đó càng ngày càng nhiều người nghèo đi đến nên bọn họ không thể làm gì ngoài làm ngơ. Bọn họ đi đến cửa của một tiệm may, Will dừng bước và nói: “Nơi này từng là nhà của anh.”
Alex nhìn hai vợ chồng đang làm việc trong tiệm may, bọn họ mặc quần áo giá rẻ, dùng vải kém chất lượng để may quần áo và bán cho những người nghèo ở đây. Hai đứa con của bọn họ đang chơi trước cửa, cả hai đều có gương mặt xanh xao giống nhau: Rõ ràng bọn chúng bị suy dinh dưỡng.
“Đói khát và bệnh truyền nhiễm là những kẻ giết người lớn nhất ở nơi đây.” Will nói: “Anh từng có một đứa em trai tên Thomas, năm em ấy 6 tuổi đã mất bởi vì bệnh.”
“Anh không sao thật tốt.” Nghe xong những lời này, biết được tuổi thơ bi kịch mà người yêu mình phải trải qua, Alex càng quý trọng anh hơn. Ở nơi hẻo lánh không người, cậu hôn lên gò má của anh một cái, nhìn anh và nghiêm túc nói: “Không có ai yêu anh nhiều hơn em đâu, Will.”
“Anh biết.” Will trả lời: “Em muốn gặp cha mẹ anh không? Có lẽ em có thể gặp được Rudolph và Eliza.”
Will có mua cho gia đình một biệt thự sang trọng nhưng anh thường thuê nhà ở bên cạnh công ty. Vợ chồng Collins là hai ông bà lớn tuổi dễ gần, khi bọn họ nghe tin sẽ có bạn của con trai tới thăm thì lập tức dặn dò người hầu chuẩn bị một bữa trưa ngon miệng. Eliza là em gái của Will, một cô gái mười sáu tuổi xinh đẹp, may mắn là đứa em Rudolph nghịch ngợm đã ra ngoài chơi với bạn không thì cậu ta phải gây rắc rối lớn trong nhà thì cậu ta mới chịu.
Người nhà Will vô cùng hiền lành, mọi người sống chung rất hòa hợp, điều này khiến cho Alex vô cùng hâm mộ ——. Cậu mong muốn một gia đình trọn vẹn đến nhường nào!
Trong xe ngựa trên đường trở về, Alex tựa vào người Will, cậu kể về tuổi thơ của mình: “Thật ra em có hai người anh và một người chị, bọn họ và em cùng một cha. Có lẽ anh cũng biết, vốn dĩ mẹ em mang họ Cadbury, nhỏ hơn cha em 15 tuổi, là vợ hai của cha em. Bà là một người phụ nữ dịu dàng, cũng rất tốt với anh và chị em. Nhưng tiếc là lúc em 12 tuổi bà đã bị bệnh mà qua đời.”
“Trái ngược với bà, cha em là một người vừa hà khắc vừa thô lỗ. Ông ta hoàn toàn là một kẻ hạ đẳng, phát tài bằng công việc kinh doanh lúc xưa. Mỗi ngày ông ta đều ra vẻ mình là một quý ông—— Ông ta không hề yêu mẹ em, ông ta kết hôn với mẹ cũng chỉ để lấy được tước vị, trở thành quý tộc và tiến vào xã hội thượng lưu. Ông ta gả chị em cho một ông lão nhà giàu và nhận được một khối tiền lớn từ việc đó.”
“Sáu năm trước, anh cả Edward của em muốn kết hôn cùng con gái của một thám tử, nhưng cha em kịch liệt phản đối và cưỡng ép anh ấy kết hôn với một tiểu thư quý tộc. Vì vậy mà anh ấy đã tự sát.”
Vừa nói xong, vài giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt Alex: “Không có một ngày nào mà em không nhớ họ.”
Will nghe xong cũng ôm chặt người tình nhỏ của mình, xoa nhẹ mái tóc vàng của cậu và hôn lên trán cậu một cái: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Vào tháng sáu, Will vô tình nhiễm bệnh phong hàn. Sau khi khỏi hẳn, anh quyết định đến biệt thự ở nông thôn để nghỉ ngơi một thời gian. Dĩ nhiên anh nói kế hoạch này cho Alex biết.
Vùng quê nước Anh vào đầu hè vô cùng xanh mát, người làm vườn cắt tỉa bãi cỏ thật gọn gàng, trong trang viên có đầy cây xanh, không khí được hít vào phổi, như thể mọi muộn phiền đều được tống hết ra ngoài bằng hơi thở.
Bọn họ thể hiện tối đa tình cảm của mình khi được ở riêng cùng nhau. Will có thói quen xem báo vào mỗi sáng sớm, mỗi lúc anh tập trung xem tin tức hằng ngày thì Alex đã gối đầu lên đùi anh, đưa tay lấy điếu thuốc anh đang ngậm và đưa lên miệng mình. Đến khi hút hết điếu thuốc, mùi thuốc lá trong miệng phải cần một khoảng thời gian mới tản hết. Vì vậy Alex thường cầm một hộp sô cô la sữa hiệu Cadbury, chọn ra hai viên từ trong đó, một viên nhét vào miệng mình, còn viên kia thì đút cho Will.
“Sắp đến kỳ thi rồi ALex.” Will gấp tờ báo lại và nhắc nhở cậu: “Em nên đến trường nhiều hơn.”
“Nhưng em muốn ở bên cạnh anh, Will.”
“Nghe anh nói này, em vẫn còn trẻ, nên dành nhiều thời gian cho việc học tập lấy kiến thức và kỹ năng, nếu không sau này rất khó sống trong xã hội này… Tương lai em muốn làm gì?”
“Anh cũng dài dòng như cha em vậy.” Alex sốt ruột ngắt lời anh, cậu nâng nửa người dậy, ghé sát vào lỗ tai anh và thì thầm: “Em muốn làm con trai anh.”
Will không biết phải trả lời như thế nào nên đã chặn lời cậu nhóc này bằng một nụ hôn.
Chủ nhật, bọn họ đi đến một nhà thờ nhỏ đơn giản ở địa phương để nghe giảng đạo. Từ nhỏ Alex đã không tĩnh tâm để lắng nghe những lời cầu nguyện. Cậu luôn lén khều ngón tay Will cho đến khi đối phương không nhịn được phải quay đầu nhìn cậu, thì cậu lại nhìn thẳng về phía trước và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Trò đùa này diễn ra mười lần như một.
Chỉ hai ngày trước khi cả hai quay về Luân Đôn, Helena bất ngờ đến —— cô muốn tạo bất ngờ cho vị hôn phu của mình.
Nhưng cô không thể ngờ được rằng lúc đến gần cửa sổ của biệt thự, chính mắt cô sẽ thấy được cảnh tượng này: Vị hôn phu Will Collins của cô và chàng trai Alexander Lawrence kia đang ôm nhau thật chặt, hai người ngồi trên ghế sô pha, mỗi người cầm một quyển sách để đọc. Điều khiến cô không thể chấp nhận được đó chính là một tay Will cầm cuốn sách, còn tay kia lại thò vào trong áo sơ mi nơi hai cúc đầu tiên được mở của Alex.
Trong lòng cô nổi lên lửa giận, nếu không phải giết người phải đền mạng thì bây giờ cô muốn bóp chết cậu Alex này ngay lập tức. Cuối cùng cô kìm nén được mong muốn phải vào nhà làm cho ra nhẽ, như vậy thì thật giống một người phụ nữ đanh đá. Helena bảo người hầu chuẩn bị xe ngựa trở về Luân Đôn, nhưng cô lại không về nhà mình mà lại đến ngôi nhà Will đã thuê.
Cô gõ cửa nhà, dựa vào thân phận nữ chủ nhân tương lai mà cô có quyền lục lọi những đồ vật trong thư phòng của Will. Cô mở ngăn kéo cuối cùng ra, bên trong cất giữ tất cả những vật quý giá nhất của anh. Helena di chuyển cuốn sách “William Collins du lịch vòng quanh thế giới” bên trên ra thì bên dưới bất ngờ xuất hiện một chồng thư dày có dòng chữ “Will Collins nhận”. Các dòng chữ trên những bức thư này đều có cùng nét chữ, hay nói cách khác là tất cả những lá thư này đều được gửi đến từ cùng một người.
Helena mở bức thư thứ nhất, nội dung bên trong thư đủ để một cô gái trẻ như cô đỏ mặt đến tận mang tai. Đây là một bức thư tình nồng nàn, một người thùy mị như cô còn không thể nào viết ra những lời bày tỏ tình yêu một cách trần trụi như vậy: “Will, anh có biết em cảm thấy hứng thú với tất cả những thứ về anh, bao gồm cả anh và tâm hồn anh.” “Ở trường cũng từng có người ra ám thị về tình dục với em, nhưng em muốn nói rằng ngoài của anh và của em ra thì em không có chút hứng thú với cơ quan sinh dục của người nào khác.”
Chữ ký cuối thư: “Yêu anh, Alex.”
Cô kích động giống như một gián điệp lấy được tài liệu bí mật của nước địch vậy, sau khi cất lại lá thư này cô cũng thuận tay cầm thêm vài bức mang theo bên người, sau đó sắp xếp lại mọi thứ, sửa sang lại đồ vật trong phòng về lại như cũ rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cô sai người hầu đánh xe đến trước biệt thự gia đình nhà Lawrence, điều này thực sự khiến cho người phu xe trung thực không khỏi bối rối với suy nghĩ của cô Swinton. Helena gõ cửa nhà Lawrence với vài lá thư trong tay, yêu cầu được gặp ông Lawrence.
Khi cô thấy ông lão tóc bạc nhưng đầy sức sống ấy, cô nghiêm túc nói: “Chào ông, ông Lawrence. Tôi là Helena Swinton, là vị hôn thê của Will Collins. Thật không may tôi phải nói với ông chuyện này. Tôi có đầy đủ chứng cứ để chứng minh rằng con trai ông Alexander Lawrence có mối quan hệ trái đạo đức, không đứng đắn với vị hôn phu của tôi.”
Có một lần, Will dẫn Alex trở về nơi mình sinh ra. Đó là một khu phố cũ nát và tanh tưởi, nồng nặc mùi thức ăn thối rữa, hai bên đường là những cống rãnh bẩn thỉu, có thể nhìn thấy nước thải chảy qua các con đường nước bằng mắt thường. Bên cạnh khu phố là khu ổ chuột đông đúc, nơi đây có ít nhất bảy con người sống chung trong một căn nhà chật hẹp.
Will và Alex ăn mặc sang trọng đi vào nơi đó, nên thỉnh thoảng lại bị những người ăn xin quần áo rách rưới đến làm phiền. Ban đầu Alex còn đưa vài đồng tiền lẻ, nhưng sau đó càng ngày càng nhiều người nghèo đi đến nên bọn họ không thể làm gì ngoài làm ngơ. Bọn họ đi đến cửa của một tiệm may, Will dừng bước và nói: “Nơi này từng là nhà của anh.”
Alex nhìn hai vợ chồng đang làm việc trong tiệm may, bọn họ mặc quần áo giá rẻ, dùng vải kém chất lượng để may quần áo và bán cho những người nghèo ở đây. Hai đứa con của bọn họ đang chơi trước cửa, cả hai đều có gương mặt xanh xao giống nhau: Rõ ràng bọn chúng bị suy dinh dưỡng.
“Đói khát và bệnh truyền nhiễm là những kẻ giết người lớn nhất ở nơi đây.” Will nói: “Anh từng có một đứa em trai tên Thomas, năm em ấy 6 tuổi đã mất bởi vì bệnh.”
“Anh không sao thật tốt.” Nghe xong những lời này, biết được tuổi thơ bi kịch mà người yêu mình phải trải qua, Alex càng quý trọng anh hơn. Ở nơi hẻo lánh không người, cậu hôn lên gò má của anh một cái, nhìn anh và nghiêm túc nói: “Không có ai yêu anh nhiều hơn em đâu, Will.”
“Anh biết.” Will trả lời: “Em muốn gặp cha mẹ anh không? Có lẽ em có thể gặp được Rudolph và Eliza.”
Will có mua cho gia đình một biệt thự sang trọng nhưng anh thường thuê nhà ở bên cạnh công ty. Vợ chồng Collins là hai ông bà lớn tuổi dễ gần, khi bọn họ nghe tin sẽ có bạn của con trai tới thăm thì lập tức dặn dò người hầu chuẩn bị một bữa trưa ngon miệng. Eliza là em gái của Will, một cô gái mười sáu tuổi xinh đẹp, may mắn là đứa em Rudolph nghịch ngợm đã ra ngoài chơi với bạn không thì cậu ta phải gây rắc rối lớn trong nhà thì cậu ta mới chịu.
Người nhà Will vô cùng hiền lành, mọi người sống chung rất hòa hợp, điều này khiến cho Alex vô cùng hâm mộ ——. Cậu mong muốn một gia đình trọn vẹn đến nhường nào!
Trong xe ngựa trên đường trở về, Alex tựa vào người Will, cậu kể về tuổi thơ của mình: “Thật ra em có hai người anh và một người chị, bọn họ và em cùng một cha. Có lẽ anh cũng biết, vốn dĩ mẹ em mang họ Cadbury, nhỏ hơn cha em 15 tuổi, là vợ hai của cha em. Bà là một người phụ nữ dịu dàng, cũng rất tốt với anh và chị em. Nhưng tiếc là lúc em 12 tuổi bà đã bị bệnh mà qua đời.”
“Trái ngược với bà, cha em là một người vừa hà khắc vừa thô lỗ. Ông ta hoàn toàn là một kẻ hạ đẳng, phát tài bằng công việc kinh doanh lúc xưa. Mỗi ngày ông ta đều ra vẻ mình là một quý ông—— Ông ta không hề yêu mẹ em, ông ta kết hôn với mẹ cũng chỉ để lấy được tước vị, trở thành quý tộc và tiến vào xã hội thượng lưu. Ông ta gả chị em cho một ông lão nhà giàu và nhận được một khối tiền lớn từ việc đó.”
“Sáu năm trước, anh cả Edward của em muốn kết hôn cùng con gái của một thám tử, nhưng cha em kịch liệt phản đối và cưỡng ép anh ấy kết hôn với một tiểu thư quý tộc. Vì vậy mà anh ấy đã tự sát.”
Vừa nói xong, vài giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt Alex: “Không có một ngày nào mà em không nhớ họ.”
Will nghe xong cũng ôm chặt người tình nhỏ của mình, xoa nhẹ mái tóc vàng của cậu và hôn lên trán cậu một cái: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Vào tháng sáu, Will vô tình nhiễm bệnh phong hàn. Sau khi khỏi hẳn, anh quyết định đến biệt thự ở nông thôn để nghỉ ngơi một thời gian. Dĩ nhiên anh nói kế hoạch này cho Alex biết.
Vùng quê nước Anh vào đầu hè vô cùng xanh mát, người làm vườn cắt tỉa bãi cỏ thật gọn gàng, trong trang viên có đầy cây xanh, không khí được hít vào phổi, như thể mọi muộn phiền đều được tống hết ra ngoài bằng hơi thở.
Bọn họ thể hiện tối đa tình cảm của mình khi được ở riêng cùng nhau. Will có thói quen xem báo vào mỗi sáng sớm, mỗi lúc anh tập trung xem tin tức hằng ngày thì Alex đã gối đầu lên đùi anh, đưa tay lấy điếu thuốc anh đang ngậm và đưa lên miệng mình. Đến khi hút hết điếu thuốc, mùi thuốc lá trong miệng phải cần một khoảng thời gian mới tản hết. Vì vậy Alex thường cầm một hộp sô cô la sữa hiệu Cadbury, chọn ra hai viên từ trong đó, một viên nhét vào miệng mình, còn viên kia thì đút cho Will.
“Sắp đến kỳ thi rồi ALex.” Will gấp tờ báo lại và nhắc nhở cậu: “Em nên đến trường nhiều hơn.”
“Nhưng em muốn ở bên cạnh anh, Will.”
“Nghe anh nói này, em vẫn còn trẻ, nên dành nhiều thời gian cho việc học tập lấy kiến thức và kỹ năng, nếu không sau này rất khó sống trong xã hội này… Tương lai em muốn làm gì?”
“Anh cũng dài dòng như cha em vậy.” Alex sốt ruột ngắt lời anh, cậu nâng nửa người dậy, ghé sát vào lỗ tai anh và thì thầm: “Em muốn làm con trai anh.”
Will không biết phải trả lời như thế nào nên đã chặn lời cậu nhóc này bằng một nụ hôn.
Chủ nhật, bọn họ đi đến một nhà thờ nhỏ đơn giản ở địa phương để nghe giảng đạo. Từ nhỏ Alex đã không tĩnh tâm để lắng nghe những lời cầu nguyện. Cậu luôn lén khều ngón tay Will cho đến khi đối phương không nhịn được phải quay đầu nhìn cậu, thì cậu lại nhìn thẳng về phía trước và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Trò đùa này diễn ra mười lần như một.
Chỉ hai ngày trước khi cả hai quay về Luân Đôn, Helena bất ngờ đến —— cô muốn tạo bất ngờ cho vị hôn phu của mình.
Nhưng cô không thể ngờ được rằng lúc đến gần cửa sổ của biệt thự, chính mắt cô sẽ thấy được cảnh tượng này: Vị hôn phu Will Collins của cô và chàng trai Alexander Lawrence kia đang ôm nhau thật chặt, hai người ngồi trên ghế sô pha, mỗi người cầm một quyển sách để đọc. Điều khiến cô không thể chấp nhận được đó chính là một tay Will cầm cuốn sách, còn tay kia lại thò vào trong áo sơ mi nơi hai cúc đầu tiên được mở của Alex.
Trong lòng cô nổi lên lửa giận, nếu không phải giết người phải đền mạng thì bây giờ cô muốn bóp chết cậu Alex này ngay lập tức. Cuối cùng cô kìm nén được mong muốn phải vào nhà làm cho ra nhẽ, như vậy thì thật giống một người phụ nữ đanh đá. Helena bảo người hầu chuẩn bị xe ngựa trở về Luân Đôn, nhưng cô lại không về nhà mình mà lại đến ngôi nhà Will đã thuê.
Cô gõ cửa nhà, dựa vào thân phận nữ chủ nhân tương lai mà cô có quyền lục lọi những đồ vật trong thư phòng của Will. Cô mở ngăn kéo cuối cùng ra, bên trong cất giữ tất cả những vật quý giá nhất của anh. Helena di chuyển cuốn sách “William Collins du lịch vòng quanh thế giới” bên trên ra thì bên dưới bất ngờ xuất hiện một chồng thư dày có dòng chữ “Will Collins nhận”. Các dòng chữ trên những bức thư này đều có cùng nét chữ, hay nói cách khác là tất cả những lá thư này đều được gửi đến từ cùng một người.
Helena mở bức thư thứ nhất, nội dung bên trong thư đủ để một cô gái trẻ như cô đỏ mặt đến tận mang tai. Đây là một bức thư tình nồng nàn, một người thùy mị như cô còn không thể nào viết ra những lời bày tỏ tình yêu một cách trần trụi như vậy: “Will, anh có biết em cảm thấy hứng thú với tất cả những thứ về anh, bao gồm cả anh và tâm hồn anh.” “Ở trường cũng từng có người ra ám thị về tình dục với em, nhưng em muốn nói rằng ngoài của anh và của em ra thì em không có chút hứng thú với cơ quan sinh dục của người nào khác.”
Chữ ký cuối thư: “Yêu anh, Alex.”
Cô kích động giống như một gián điệp lấy được tài liệu bí mật của nước địch vậy, sau khi cất lại lá thư này cô cũng thuận tay cầm thêm vài bức mang theo bên người, sau đó sắp xếp lại mọi thứ, sửa sang lại đồ vật trong phòng về lại như cũ rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cô sai người hầu đánh xe đến trước biệt thự gia đình nhà Lawrence, điều này thực sự khiến cho người phu xe trung thực không khỏi bối rối với suy nghĩ của cô Swinton. Helena gõ cửa nhà Lawrence với vài lá thư trong tay, yêu cầu được gặp ông Lawrence.
Khi cô thấy ông lão tóc bạc nhưng đầy sức sống ấy, cô nghiêm túc nói: “Chào ông, ông Lawrence. Tôi là Helena Swinton, là vị hôn thê của Will Collins. Thật không may tôi phải nói với ông chuyện này. Tôi có đầy đủ chứng cứ để chứng minh rằng con trai ông Alexander Lawrence có mối quan hệ trái đạo đức, không đứng đắn với vị hôn phu của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.