Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn
Chương 31: 15 năm trước
Hoàng Thị Vi 9A
24/07/2023
Sau khi cả nhà 4 người bị nhốt lại, xung quanh là 3-4 tên côn đồ to xác tay cầm hung khí đe doạ. Bỗng một tiếng xe ô tô đậu lại trước cánh cửa, ánh sáng lóe đến mắt 4 người, một người đàn ông cao lớn, tầm độ tuổi trung
niên bước vào. Ông ta mặc một bộ đồ đen nhám, chân đi giày da hàng hiệu, trên đầu đeo mặt nạ sắt có hoa văn. Giọng cồm cồm của người đàn ông
vang lên :
- Các người muốn biết tại sao các người lại bị bắt không?
- Các ông mau thả gia đình tôi ra, tôi không quen các người - Bố Hạ Tiểu Linh hét lớn.
Ông ta cầm gậy gỗ đập vào bả vai của Hạ Viễn :" Còn dám lớn giọng ở đây sao?"
Thấy chồng mình bị đánh, mẹ của Hạ Tiểu Linh xót xa cho chồng nên vừa van xin vừa khóc :" Tôi xin ông, ông hãy tha cho gia định chúng tôi, từ trước đến giờ gia đình tôi chưa đắc tội với ai bao giờ nên chắc ông nhận nhầm người rồi. Tôi van xin ống đấy!!"
- Nhầm người...Hạ Viễn à Hạ Viễn đừng nói ông không nhận ra tôi đấy?
- Tôi không biết ông là ai cả, vậy nên hãy tha bọn tôi ra...
Mẹ của Hạ Tiểu Linh quay sang chồng mình, ông ấy lại bị người đàn ông đó đánh vào bụng. Với tư cách là một người vợ, một người mẹ bà không thể nào nhìn thấy cảnh chồng con mình bị đánh đập :" Tôi xin ông đấy, ông muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng đánh chồng tôi nữa ".
- Vậy bà kêu thằng chồng bà cao chạy xa bay đi, đi đến một nơi mà chẳng ai biết các người là ai, sống đến hết đời thì tôi sẽ tha cho các người - Ông ta cười hả hê rồi nói.
Người phụ nữ lập tức gật đầu đồng ý, Hạ Viễn vẫn quay cuồng vì bị tác động mạnh. Ông ta cầm đến 1 va li tiền rồi ném trước mặt họ :" Cầm lấy và biến mất ngay lập tức"
Nói xong, ông ta quay ngoắt ra cửa, ngồi lên chiếc xe và vụt đi mất. Đám côn đồ vẫn đứng canh ở đó để đợi gia đình Hạ Tiểu Linh biến mất. Mẹ Hạ Tiểu Linh vội vàng thu xếp đồ đạc vào túi kếp to, Hạ Tiểu Linh và em trai dìu bố mình vào chiếc ghế nhỏ, lau chùi và sát khuẩn những vết thương trên người ông. Một lúc sau, gia đình họ đã thu dọn xong, chiếc xe ô tô màu xám đi tới trước cổng nhà họ, đám côn đồ đẩy gia đình Hạ Tiểu Linh lên xe và đưa họ đến cảng tàu. Vé tàu đã được mua sẵn và một tên trong đám côn đồ lên tiếng :" Đi đâu cũng được, miễn là tránh khỏi tầm mắt của ông ta ". Nhìn chung câu nói của hắn cũng vẫn còn một chút tình người. Sau đó gia đình họ đã lên chuyến tàu đến một thành phố xa lạ.
_ Quay về thực tại _
- Mọi chuyện là như vậy đấy. Sau khi cậu rời đi, bống nhiên có một đám người đến nhà tôi sau đó bắt nhốt gia đình tôi lại và bắt bọn tôi phải chuyển đi nơi khác. Vì để bảo vệ tính mạng của bố tôi, không còn cách nào khác nên mẹ tôi đã đồng ý và rời đi. - Hạ Linh vừa suy tư vừa hoài niệm về quá khứ.
Cho đến bây giờ Hà Thiên mới hiểu được, cậu ta cảm thấy tội lỗi vì trong những năm qua đã đối xử tệ bạc với cô, thậm chí là sỉ nhục cô ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Cậu ta ấp úng không nói nên lời :
- Tôi...tôi thực sự rất xin lỗi! Đáng lẽ ra tôi phải nhận ra ngay từ đầu mới phải, ngay cả cái tên cũng chẳng khác mấy, vậy mà...
- Cậu đừng xin lỗi, dù gì chúng ta cũng không phải thân thiết lắm nên không nhận ra cũng đúng, tôi cũng đâu nhận ra cậu. Vậy nên...đừng tự trách chuyện đó. Còn về việc cấp 3, tất cả là do cả hai vẫn còn trẻ con nên mới như vậy...
Nghe được câu " Không thân thiết lắm " bỗng nhiên trong lòng Hà Thiên nặng trĩu, một người mà anh luôn đợi suốt bao nhiêu năm, liệu cô ấy có nhớ mình không. Cậu ta ngẩng đầu dậy, hai mắt nhìn vào người con gái bé nhỏ trước mắt, hai tay co rúm như sợ hãi. Cậu nhận ra rằng ngay cả cô ấy cũng không chấp nhận được sự thật này. Vậy nên, Hà Thiên đã đứng dậy rồi nói :
- Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều cần thời gian để suy nghĩ, nên tôi về phòng trước đây, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Nói xong, Hà Thiên quay ra cửa và rời đi, Hạ Linh lúc này mới dám ngẩng mặt dậy, không hiểu sao khóe mắt lại cay cay lạ thường. Cô khóc nhiều tới mỗi hai mí mắt cô sưng tấy mà đỏ lên, cơ thể không ngừng co giật nhẹ. Cô bây giờ chẳng còn tâm trạng ăn uống hay làm bất cứ việc gì cả, giờ trong đầu cô chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực.
-" Tại sao lại phải là cậu ta chứ, tại sao vậy?"
Cô nằm gục xuống ghế dài, hai tay buông lỏng, cơ thể như thiếu sức sống, bỗng... hai mắt cô từ từ nhắm lại, cả cơ thể cũng vì thế mà rơi vào trạng thái tĩnh. Có lẽ vì lúc nãy ngâm nước quá lâu nên cô đã bị sốt, cơ thể cô bỗng nhiên trở nên thấm đẫm mồ hôi. Hơi thở cũng trở nên nóng rát lạ thường.
\_30 phút sau\_
Hạ Linh mở mắt ra, xung quanh vẫn là cảnh vật ban đầu, vẫn cánh cửa lúc nãy và chiếc ghế này. Cô mềm yếu ngồi dậy, một tay chống vào tay ghế mà đứng dậy đi vào phòng.
- Các người muốn biết tại sao các người lại bị bắt không?
- Các ông mau thả gia đình tôi ra, tôi không quen các người - Bố Hạ Tiểu Linh hét lớn.
Ông ta cầm gậy gỗ đập vào bả vai của Hạ Viễn :" Còn dám lớn giọng ở đây sao?"
Thấy chồng mình bị đánh, mẹ của Hạ Tiểu Linh xót xa cho chồng nên vừa van xin vừa khóc :" Tôi xin ông, ông hãy tha cho gia định chúng tôi, từ trước đến giờ gia đình tôi chưa đắc tội với ai bao giờ nên chắc ông nhận nhầm người rồi. Tôi van xin ống đấy!!"
- Nhầm người...Hạ Viễn à Hạ Viễn đừng nói ông không nhận ra tôi đấy?
- Tôi không biết ông là ai cả, vậy nên hãy tha bọn tôi ra...
Mẹ của Hạ Tiểu Linh quay sang chồng mình, ông ấy lại bị người đàn ông đó đánh vào bụng. Với tư cách là một người vợ, một người mẹ bà không thể nào nhìn thấy cảnh chồng con mình bị đánh đập :" Tôi xin ông đấy, ông muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng đánh chồng tôi nữa ".
- Vậy bà kêu thằng chồng bà cao chạy xa bay đi, đi đến một nơi mà chẳng ai biết các người là ai, sống đến hết đời thì tôi sẽ tha cho các người - Ông ta cười hả hê rồi nói.
Người phụ nữ lập tức gật đầu đồng ý, Hạ Viễn vẫn quay cuồng vì bị tác động mạnh. Ông ta cầm đến 1 va li tiền rồi ném trước mặt họ :" Cầm lấy và biến mất ngay lập tức"
Nói xong, ông ta quay ngoắt ra cửa, ngồi lên chiếc xe và vụt đi mất. Đám côn đồ vẫn đứng canh ở đó để đợi gia đình Hạ Tiểu Linh biến mất. Mẹ Hạ Tiểu Linh vội vàng thu xếp đồ đạc vào túi kếp to, Hạ Tiểu Linh và em trai dìu bố mình vào chiếc ghế nhỏ, lau chùi và sát khuẩn những vết thương trên người ông. Một lúc sau, gia đình họ đã thu dọn xong, chiếc xe ô tô màu xám đi tới trước cổng nhà họ, đám côn đồ đẩy gia đình Hạ Tiểu Linh lên xe và đưa họ đến cảng tàu. Vé tàu đã được mua sẵn và một tên trong đám côn đồ lên tiếng :" Đi đâu cũng được, miễn là tránh khỏi tầm mắt của ông ta ". Nhìn chung câu nói của hắn cũng vẫn còn một chút tình người. Sau đó gia đình họ đã lên chuyến tàu đến một thành phố xa lạ.
_ Quay về thực tại _
- Mọi chuyện là như vậy đấy. Sau khi cậu rời đi, bống nhiên có một đám người đến nhà tôi sau đó bắt nhốt gia đình tôi lại và bắt bọn tôi phải chuyển đi nơi khác. Vì để bảo vệ tính mạng của bố tôi, không còn cách nào khác nên mẹ tôi đã đồng ý và rời đi. - Hạ Linh vừa suy tư vừa hoài niệm về quá khứ.
Cho đến bây giờ Hà Thiên mới hiểu được, cậu ta cảm thấy tội lỗi vì trong những năm qua đã đối xử tệ bạc với cô, thậm chí là sỉ nhục cô ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Cậu ta ấp úng không nói nên lời :
- Tôi...tôi thực sự rất xin lỗi! Đáng lẽ ra tôi phải nhận ra ngay từ đầu mới phải, ngay cả cái tên cũng chẳng khác mấy, vậy mà...
- Cậu đừng xin lỗi, dù gì chúng ta cũng không phải thân thiết lắm nên không nhận ra cũng đúng, tôi cũng đâu nhận ra cậu. Vậy nên...đừng tự trách chuyện đó. Còn về việc cấp 3, tất cả là do cả hai vẫn còn trẻ con nên mới như vậy...
Nghe được câu " Không thân thiết lắm " bỗng nhiên trong lòng Hà Thiên nặng trĩu, một người mà anh luôn đợi suốt bao nhiêu năm, liệu cô ấy có nhớ mình không. Cậu ta ngẩng đầu dậy, hai mắt nhìn vào người con gái bé nhỏ trước mắt, hai tay co rúm như sợ hãi. Cậu nhận ra rằng ngay cả cô ấy cũng không chấp nhận được sự thật này. Vậy nên, Hà Thiên đã đứng dậy rồi nói :
- Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều cần thời gian để suy nghĩ, nên tôi về phòng trước đây, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều.
Nói xong, Hà Thiên quay ra cửa và rời đi, Hạ Linh lúc này mới dám ngẩng mặt dậy, không hiểu sao khóe mắt lại cay cay lạ thường. Cô khóc nhiều tới mỗi hai mí mắt cô sưng tấy mà đỏ lên, cơ thể không ngừng co giật nhẹ. Cô bây giờ chẳng còn tâm trạng ăn uống hay làm bất cứ việc gì cả, giờ trong đầu cô chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực.
-" Tại sao lại phải là cậu ta chứ, tại sao vậy?"
Cô nằm gục xuống ghế dài, hai tay buông lỏng, cơ thể như thiếu sức sống, bỗng... hai mắt cô từ từ nhắm lại, cả cơ thể cũng vì thế mà rơi vào trạng thái tĩnh. Có lẽ vì lúc nãy ngâm nước quá lâu nên cô đã bị sốt, cơ thể cô bỗng nhiên trở nên thấm đẫm mồ hôi. Hơi thở cũng trở nên nóng rát lạ thường.
\_30 phút sau\_
Hạ Linh mở mắt ra, xung quanh vẫn là cảnh vật ban đầu, vẫn cánh cửa lúc nãy và chiếc ghế này. Cô mềm yếu ngồi dậy, một tay chống vào tay ghế mà đứng dậy đi vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.