Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn
Chương 26: Chỉ cần em vẫn ở đây
Hoàng Thị Vi 9A
24/07/2023
Cố Hàn Vũ thật ra từ trước đến giờ vẫn luôn có tình cảm với Lý Mẫn, anh
luôn cất giấu thứ tình cảm ấy ở trong tim mình. Năm học lớp 9, Lý Mẫn
kém anh 2 tuổi. Chính cái khoảnh khắc đó đã làm cho trái tim tuổi niên
thiếu của Cố Hàn Vũ rung động. Cứ nghĩ chỉ là thứ tình cảm trẻ con, chỉ cần vài ngày sẽ vứt bỏ được. Nhưng đến bây giờ, anh vẫn còn rất yêu Lý
Mẫn và bảo vệ cô ấy. Nghe bố Lý Mẫn nói vậy, Cố Hàn Vũ vừa vui mà cũng
không khỏi bối rối. Thời đại nào rồi còn ép con cái phải lấy vợ, chồng
theo ý cha mẹ chứ. Cố Hàn Vũ không muốn Lý Mẫn vì chuyện này mà ghét anh thêm.
Cố Hàn Vũ lịch sự nói :
-" Cháu biết là hai gia đình chúng ta có quan hệ thân thiết từ lâu, nhưng cũng không vì truyện này mà ép cô ấy đi theo cháu cả. Nhưng chắc chắn cháu sẽ luôn bảo vệ cô ấy nên chú cứ yên tâm ạ ".
Ông ta nghe thấy vậy không biết nói gì nên chỉ có thể thở dài. Cả hai im lặng một chút, ông ấy cũng lên tiếng :
-" Ta biết bọn trẻ bây giờ muốn tự mình tìm tình yêu của nó, ta cũng không muốn con bé phải đau khổ vì quyết định của ta. Vậy nên chỉ mong nếu ta thật sự ra đi sớm thì cháu sẽ giúp đỡ con bé một phần lúc khó khăn ".
Ha Linh và Lý Mẫn bên cạnh cũng đã nghe thấy, Lý Mẫn chạy lại chỗ bố cô. Tháo kính và khăn che xuống, mặt mày ủ rũ :
-" Con làm sao mà không tự bảo vệ được chứ? Với lại bố sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Bố hứa sẽ ở với con lâu thật lâu rồi cơ mà?".
Lý Mẫn vừa khóc nức nở vừa không nói nên lời, nước mắt giàn giụa lăn trên đôi má đỏ ửng. Cứ thế hàng nước mắt chảy dài xuống môi cô. Hạ Linh bên cạnh im lặng rồi khẽ đặt tay lên vai Lý Mẫn. Bố cô mặc dù trong lòng bây giờ rất muốn khóc và ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình. Nhưng bây giờ ông không thể tỏ ra mình yếu đuối được, chỉ lấy tay đặt lên vai con gái :
-" Con bé ngốc này, bố chỉ nói vậy thôi chứ có bảo là bỏ con đâu? Mà con đang theo dõi bố đấy à?".
Lý Mẫn nghe vậy cũng từ từ ổn định, cô lấy tay lau nước mắt đi rồi nói :
-" Thì bố đi gặp anh ta nên con mới tò mò ".
-" Có gì mà tò mò chứ, không lẽ con lại gây ra chuyện gì rồi?"
-" Làm gì có, con sợ anh ta bịa chuyện nói xấu con thì có!".
Cố Hàn Vũ bật cười :" Anh không rảnh nói xấu em đâu nên cứ yên tâm!".
-" Làm sao tôi biết được anh không nói gì cơ chứ, phải tận tai nghe được tôi mới tin!" - Lý Mẫn bĩu môi cãi lại.
Thấy hai người đang mải mê trêu đùa nhau, bố Lý Mẫn muốn hai người ở riêng nên đã gọi Hạ Linh ra ngoài nói chuyện. Hạ Linh hiểu ý ông ấy nên đã ra ngoài cùng.
Lý Mẫn đang cãi nhau với Cố Hàn Vũ liền quay sang gọi Hạ Linh. Nhưng khi quay sang thì lại chẳng thấy bố cô và Hạ Linh đâu cả. Cô định chạy ra tìm họ nhưng bị Cố Hàn Vũ gọi lại. Lý Mẫn không để ý đến lời nói mà phớt lờ đi ra. Cố Hàn Vũ nói :
-" Em chưa từng để ý đến lời nói của anh sao?".
Lý Mẫn nghe xong thì đứng hình, quả thật cô chưa từng quan tâm hay để ý tới anh ta. Mặc dù cô định nói một câu phũ phàng để anh ta không còn hi vọng nữa, nhưng đôi chân cứ vậy mà đi thẳng về phía Cố Hang Vũ rồi nói :
-" Nói nhanh lên, tôi còn phải ra ngoài với bố ".
Cố Hàn Vũ nói Lý Mẫn nhìn thẳng vào mắt mình rồi đưa một tay của cô ấy lên ngực mình :
-" Thật sự em không cảm nhận được tình của anh sao, một chút cũng không sao?".
Lý Mẫn sững sờ, tay không ngừng run rẩy. Trái tim cô bất giác đập nhanh. Cô cố bình tĩnh để nói ra :
-" Đúng vậy, một chút cũng không!".
Cố Hàn Vũ nghe đến đây hoàn toàn tuyệt vọng. Tay cậu thả lỏng rồi buông tay Lý Mẫn ra. Anh nuốt " ực " rồi cố mỉm cười nói :
-" Không sao, chỉ cần em vẫn ở đây là được, anh sẽ làm tất cả vì em!".
Lý Mẫn không nói gì liền bỏ ra ngoài bố mình. Trái tim không ngừng đập nhanh liền hồi. Cô hiện tại bây giờ thật sự rất bối rối, suy ra cô cũng có tình cảm với anh nhưng lại chẳng nhận ra điều đó.
Hạ Linh và bố Lý Mẫn đang nói chuyện thì thấy Lý Mẫn vội chạy ra, Hạ Linh đi tới rồi nói :
-" Xảy ra chuyện gì sao?"
-" Không có gì đâu!". Rồi quay sang bố mình :" Chúng ta về nha bố ".
Ông ấy hiểu rất rõ tâm tư của con gái nên gật đầu rồi đưa cô ấy về nhà. Hạ Linh không muốn cản trở bố con họ nên đã không đi cùng. Cố Hàn Vũ vừa từ trong đi ra, thấy Hạ Linh vẫn chưa nên chạy lại nói chuyện :
-" Hạ Linh ".
Hạ Linh định bắt xe quay về thì nghe thấy tiếng gọi liền quay sang :" Có chuyện gì sao?".
Cố Hàn Vũ lấy ra từ trong túi một sợi dây chuyền rồi đưa cho Hạ Linh :
-" Em có thể đưa cái này cho Lý Mẫn giúp anh được không?"
-" Cũng được, lát nữa ngang qua nhà cậu ấy em sẽ đưa ".
-" Cảm ơn!".
Nói xong Cố Hàn Vũ liền quay người rời đi. Hạ Linh nhìn vào sợi dây chuyền, cô để ý thấy trên mặt dây chuyền có khắc tên của Lý Mẫn. Vậy có nghĩa đây là của Lý Mẫn. Cô vội bắt xe rồi nhờ tài xế đi nhanh tới nhà Lý Mẫn.
Cố Hàn Vũ lịch sự nói :
-" Cháu biết là hai gia đình chúng ta có quan hệ thân thiết từ lâu, nhưng cũng không vì truyện này mà ép cô ấy đi theo cháu cả. Nhưng chắc chắn cháu sẽ luôn bảo vệ cô ấy nên chú cứ yên tâm ạ ".
Ông ta nghe thấy vậy không biết nói gì nên chỉ có thể thở dài. Cả hai im lặng một chút, ông ấy cũng lên tiếng :
-" Ta biết bọn trẻ bây giờ muốn tự mình tìm tình yêu của nó, ta cũng không muốn con bé phải đau khổ vì quyết định của ta. Vậy nên chỉ mong nếu ta thật sự ra đi sớm thì cháu sẽ giúp đỡ con bé một phần lúc khó khăn ".
Ha Linh và Lý Mẫn bên cạnh cũng đã nghe thấy, Lý Mẫn chạy lại chỗ bố cô. Tháo kính và khăn che xuống, mặt mày ủ rũ :
-" Con làm sao mà không tự bảo vệ được chứ? Với lại bố sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Bố hứa sẽ ở với con lâu thật lâu rồi cơ mà?".
Lý Mẫn vừa khóc nức nở vừa không nói nên lời, nước mắt giàn giụa lăn trên đôi má đỏ ửng. Cứ thế hàng nước mắt chảy dài xuống môi cô. Hạ Linh bên cạnh im lặng rồi khẽ đặt tay lên vai Lý Mẫn. Bố cô mặc dù trong lòng bây giờ rất muốn khóc và ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình. Nhưng bây giờ ông không thể tỏ ra mình yếu đuối được, chỉ lấy tay đặt lên vai con gái :
-" Con bé ngốc này, bố chỉ nói vậy thôi chứ có bảo là bỏ con đâu? Mà con đang theo dõi bố đấy à?".
Lý Mẫn nghe vậy cũng từ từ ổn định, cô lấy tay lau nước mắt đi rồi nói :
-" Thì bố đi gặp anh ta nên con mới tò mò ".
-" Có gì mà tò mò chứ, không lẽ con lại gây ra chuyện gì rồi?"
-" Làm gì có, con sợ anh ta bịa chuyện nói xấu con thì có!".
Cố Hàn Vũ bật cười :" Anh không rảnh nói xấu em đâu nên cứ yên tâm!".
-" Làm sao tôi biết được anh không nói gì cơ chứ, phải tận tai nghe được tôi mới tin!" - Lý Mẫn bĩu môi cãi lại.
Thấy hai người đang mải mê trêu đùa nhau, bố Lý Mẫn muốn hai người ở riêng nên đã gọi Hạ Linh ra ngoài nói chuyện. Hạ Linh hiểu ý ông ấy nên đã ra ngoài cùng.
Lý Mẫn đang cãi nhau với Cố Hàn Vũ liền quay sang gọi Hạ Linh. Nhưng khi quay sang thì lại chẳng thấy bố cô và Hạ Linh đâu cả. Cô định chạy ra tìm họ nhưng bị Cố Hàn Vũ gọi lại. Lý Mẫn không để ý đến lời nói mà phớt lờ đi ra. Cố Hàn Vũ nói :
-" Em chưa từng để ý đến lời nói của anh sao?".
Lý Mẫn nghe xong thì đứng hình, quả thật cô chưa từng quan tâm hay để ý tới anh ta. Mặc dù cô định nói một câu phũ phàng để anh ta không còn hi vọng nữa, nhưng đôi chân cứ vậy mà đi thẳng về phía Cố Hang Vũ rồi nói :
-" Nói nhanh lên, tôi còn phải ra ngoài với bố ".
Cố Hàn Vũ nói Lý Mẫn nhìn thẳng vào mắt mình rồi đưa một tay của cô ấy lên ngực mình :
-" Thật sự em không cảm nhận được tình của anh sao, một chút cũng không sao?".
Lý Mẫn sững sờ, tay không ngừng run rẩy. Trái tim cô bất giác đập nhanh. Cô cố bình tĩnh để nói ra :
-" Đúng vậy, một chút cũng không!".
Cố Hàn Vũ nghe đến đây hoàn toàn tuyệt vọng. Tay cậu thả lỏng rồi buông tay Lý Mẫn ra. Anh nuốt " ực " rồi cố mỉm cười nói :
-" Không sao, chỉ cần em vẫn ở đây là được, anh sẽ làm tất cả vì em!".
Lý Mẫn không nói gì liền bỏ ra ngoài bố mình. Trái tim không ngừng đập nhanh liền hồi. Cô hiện tại bây giờ thật sự rất bối rối, suy ra cô cũng có tình cảm với anh nhưng lại chẳng nhận ra điều đó.
Hạ Linh và bố Lý Mẫn đang nói chuyện thì thấy Lý Mẫn vội chạy ra, Hạ Linh đi tới rồi nói :
-" Xảy ra chuyện gì sao?"
-" Không có gì đâu!". Rồi quay sang bố mình :" Chúng ta về nha bố ".
Ông ấy hiểu rất rõ tâm tư của con gái nên gật đầu rồi đưa cô ấy về nhà. Hạ Linh không muốn cản trở bố con họ nên đã không đi cùng. Cố Hàn Vũ vừa từ trong đi ra, thấy Hạ Linh vẫn chưa nên chạy lại nói chuyện :
-" Hạ Linh ".
Hạ Linh định bắt xe quay về thì nghe thấy tiếng gọi liền quay sang :" Có chuyện gì sao?".
Cố Hàn Vũ lấy ra từ trong túi một sợi dây chuyền rồi đưa cho Hạ Linh :
-" Em có thể đưa cái này cho Lý Mẫn giúp anh được không?"
-" Cũng được, lát nữa ngang qua nhà cậu ấy em sẽ đưa ".
-" Cảm ơn!".
Nói xong Cố Hàn Vũ liền quay người rời đi. Hạ Linh nhìn vào sợi dây chuyền, cô để ý thấy trên mặt dây chuyền có khắc tên của Lý Mẫn. Vậy có nghĩa đây là của Lý Mẫn. Cô vội bắt xe rồi nhờ tài xế đi nhanh tới nhà Lý Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.