Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
Chương 20: Còn nhiều thời gian, không nóng nảy(1)
Cá Ca
29/10/2019
Sau khi ãn no nê, trên đường về nhà Lâm Thiển ngủ thiếp đi trong xe, trong xe vốn rất dễ ngủ, mà cô còn mệt rã rời, và cô ngủ thiếp đi.
Đang chờ đèn đỏ, Cố Thành Kiêu đỡ ghế thấp xuống cho cô ngủ thoải mái, rồi cầm lấy áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp cho cô.
Trên con đường nhộn nhịp, ánh sáng và bóng tối xen kẽ chiếu vào mặt cô, lông mi vừa dài vừa vểnh lên như cây quạt đồng dạng che ở trên mặt. Cô ngủ rất ngon.
Cố Thành Kiêu giống như đang xem sủng vật của mình, kìm lòng không được, môi mỏng gợi càm từ từ trượt trên gương mặt như sứ của cô,
một mùi hương như mùi sữa em bé xộc thẳng vô mũi anh, làm nơi đó của anh lập tức có phản ứng.
"tít....."Tiếng còi của xe phía sau thúc giục, Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn lại, đã là đèn xanh.
Cũng được, còn nhiều thời gian, không cần nóng nảy.
Ở gara nhà anh, Cố Thành Kiêu dừng xe và tắt máy, anh quay lại nhìn cô gái bên cạnh một đang an tĩnh ngủ, anh không đành lòng đánh thức cô.
Bởi vì nhiều đời làm trong quân đội, anh từ nhỏ đã được đưa vô quân đội huấn luyện, nhiều năm làm bộ đội không tránh khỏi buồn tẻ, nhưng cũng luyện hắn thể lực siêu phàm và ý chí mạnh mẽ.
Lá Liễu Xuân là xuân dược mạnh nhất ở thời điểm hiện tại, hiệu quả rất mạnh, không dễ gì phát hiện được, mị hoặc người trong vô hình, mắt có bị mù như Liễu Hạ Huệ cũng không tránh khỏi nghi ngờ.
Cái này không thể là giả, nếu không phải xét nghiệm máu, anh thực không phát hiện mình trúng Lá Liễu Xuân.
Cơ thể hắn tiến lên, chóp mũi cô phát ra tiếng thở đều đều trầm ổn, anh có chút muốn nhẹ nhàng mở phần tóc mái này lên, cho dù bị thương, cho dù không trang điểm, cho dù nhìn như nam sinh, nhưng nhìn gươn mặt đơn thuần này, cô gái này tuyệt đối là đại mỹ nữ.
Bằng không, buổi tối hôm qua anh cũng không vừa nhìn gương mặt này, ý chí kiên cường mạnh mẽ anh tập luyện nhiều năm liền triệt để sập bàn, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh sinh ra bởi vì một thứ gì đó mà cầm không được.
Bởi vì cái gọi là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, quá khứ 28 năm nay chưa từng nếm qua hương vị này, hiện tại mới nếm một lần liền muốn nếm lần thứ hai, tự nhiên, anh nghĩ tới việc sau này có thể thường xuyên nếm..
Nghĩ đến, anh không thể áp chế dục vọng, hôn lên môi cô gái.
Cố Thành Kiêu vốn dĩ chỉ muốn hôn môi cô, đụng một cái, nhưng lại muốn nhiều hơn.
Đầu lưỡi của anh cẩn thận cạy mở hàm răng của cô, ôn nhu mà chậm rãi hấp thu mùi hương của cô.
Dường như bị quấy rầy khiến cô không vui, Lâm Thiể nhíu mày một cái, theo bản năng dùng đầu lưỡi đẩy.
Cố Thành Kiêu chậm rãi hít sâu, muốn áp chế dục vọng của mình xuống, nếu như buổi tối hôm qua là ý chí kém mới xâm phạm cô, thì có thể hiểu, như vậy hiện tại ý chí thanh tỉnh lại hôn cô, khó tránh khỏi có chút không đi qua.
Thế nhưng mà, anh vừa thấy cái cổ bóng loáng tinh tế của cô, liền đi theo, căn bản không nỡ rời cô.
Anh một tay ấn bờ vai của cô, một tay ôm mặt cô lên, lửa nóng từ cánh môi của anh từ khóe miệng cô hôn đến tai, lại đánh hạ cổ của cô.
Lâm Thiển chỉ cảm thấy một bên tai thật ngứa, như nó bị chà xát đau đớn bởi một cây kim mềm mỏng nhưng không sắc bén, cô cuối cùng bị đánh thức, xác thực, cô bị hôn đến tỉnh giấc.
"A" Lâm Thiển kinh hô một tiếng, chui vô cổ cô gặm mút thế nhưng lại là một người đàn ông, cô không nói một lời uốn gối, hung hăng đạp lên bụng của người đàn ông.
"Ách..."Cố Thành Kiêu kêu lên một tiếng đau đớn, cái này đánh ở khoảng cách quá gần, anh là lần đầu tiên trúng chiêu.
"Thao, ta...ngươi con mẹ nó!"Lâm Thiển thốt ra, đợi thấy rõ ràng người trước mắt là Cố Thành Kiêu, cô lập tức rụt cổ lại, giống như một con mèo bị dọa sợ, ánh mắt buồn bã, thanh âm rất nhẹ xốp giòn "Anh.....Anh làm gì vậy?"
Cố Thành Kiêu nghe vậy một khắc hoảng hốt, nhưng cuối cùng lòng tràn đầy cảm giác áy náy, cảm thấy tội lỗi.
Bất quá, mặc dù nội tâm anh áy náy, nhưng khuông mặt vẫn lạnh lùng và cao ngạo, Lâm Thiển nhìn thấy mặt hắn liền cảm thấy mình giống như bánh bao, cô lập tức bị dọa đến nhát gan "Xin lỗi, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng cũng.....cũng không biết là anh."
Cố Thành Kiêu cười nhạt "Tôi chỉ muốn gọi cô tỉnh lại, đến nhà rồi, nên xuống xe."
Ách, anh đánh thức người khác bằng phương thức chiếm tiện nghi? Nhìn anh áo mũ chính tể, thế sao lại giống cầm thú? Lâm Thiển ở trong lòng mắng chửi anh.
Bất quá, chuyện này, về nhà? Về nhà ai??
Lâm Thiển xuống xe, liếc mắt thấy một hàng xe dài, có xe dùng trong quân đội, có những chiếc xe thể thao quý báu có n chiếc, còn có siêu khốc Motorcycle n chiếc, thậm chí còn hơn triễn lãm ô tô gấp vạn lần.
Đang chờ đèn đỏ, Cố Thành Kiêu đỡ ghế thấp xuống cho cô ngủ thoải mái, rồi cầm lấy áo khoác của mình nhẹ nhàng đắp cho cô.
Trên con đường nhộn nhịp, ánh sáng và bóng tối xen kẽ chiếu vào mặt cô, lông mi vừa dài vừa vểnh lên như cây quạt đồng dạng che ở trên mặt. Cô ngủ rất ngon.
Cố Thành Kiêu giống như đang xem sủng vật của mình, kìm lòng không được, môi mỏng gợi càm từ từ trượt trên gương mặt như sứ của cô,
một mùi hương như mùi sữa em bé xộc thẳng vô mũi anh, làm nơi đó của anh lập tức có phản ứng.
"tít....."Tiếng còi của xe phía sau thúc giục, Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn lại, đã là đèn xanh.
Cũng được, còn nhiều thời gian, không cần nóng nảy.
Ở gara nhà anh, Cố Thành Kiêu dừng xe và tắt máy, anh quay lại nhìn cô gái bên cạnh một đang an tĩnh ngủ, anh không đành lòng đánh thức cô.
Bởi vì nhiều đời làm trong quân đội, anh từ nhỏ đã được đưa vô quân đội huấn luyện, nhiều năm làm bộ đội không tránh khỏi buồn tẻ, nhưng cũng luyện hắn thể lực siêu phàm và ý chí mạnh mẽ.
Lá Liễu Xuân là xuân dược mạnh nhất ở thời điểm hiện tại, hiệu quả rất mạnh, không dễ gì phát hiện được, mị hoặc người trong vô hình, mắt có bị mù như Liễu Hạ Huệ cũng không tránh khỏi nghi ngờ.
Cái này không thể là giả, nếu không phải xét nghiệm máu, anh thực không phát hiện mình trúng Lá Liễu Xuân.
Cơ thể hắn tiến lên, chóp mũi cô phát ra tiếng thở đều đều trầm ổn, anh có chút muốn nhẹ nhàng mở phần tóc mái này lên, cho dù bị thương, cho dù không trang điểm, cho dù nhìn như nam sinh, nhưng nhìn gươn mặt đơn thuần này, cô gái này tuyệt đối là đại mỹ nữ.
Bằng không, buổi tối hôm qua anh cũng không vừa nhìn gương mặt này, ý chí kiên cường mạnh mẽ anh tập luyện nhiều năm liền triệt để sập bàn, đây là lần đầu tiên kể từ khi anh sinh ra bởi vì một thứ gì đó mà cầm không được.
Bởi vì cái gọi là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, quá khứ 28 năm nay chưa từng nếm qua hương vị này, hiện tại mới nếm một lần liền muốn nếm lần thứ hai, tự nhiên, anh nghĩ tới việc sau này có thể thường xuyên nếm..
Nghĩ đến, anh không thể áp chế dục vọng, hôn lên môi cô gái.
Cố Thành Kiêu vốn dĩ chỉ muốn hôn môi cô, đụng một cái, nhưng lại muốn nhiều hơn.
Đầu lưỡi của anh cẩn thận cạy mở hàm răng của cô, ôn nhu mà chậm rãi hấp thu mùi hương của cô.
Dường như bị quấy rầy khiến cô không vui, Lâm Thiể nhíu mày một cái, theo bản năng dùng đầu lưỡi đẩy.
Cố Thành Kiêu chậm rãi hít sâu, muốn áp chế dục vọng của mình xuống, nếu như buổi tối hôm qua là ý chí kém mới xâm phạm cô, thì có thể hiểu, như vậy hiện tại ý chí thanh tỉnh lại hôn cô, khó tránh khỏi có chút không đi qua.
Thế nhưng mà, anh vừa thấy cái cổ bóng loáng tinh tế của cô, liền đi theo, căn bản không nỡ rời cô.
Anh một tay ấn bờ vai của cô, một tay ôm mặt cô lên, lửa nóng từ cánh môi của anh từ khóe miệng cô hôn đến tai, lại đánh hạ cổ của cô.
Lâm Thiển chỉ cảm thấy một bên tai thật ngứa, như nó bị chà xát đau đớn bởi một cây kim mềm mỏng nhưng không sắc bén, cô cuối cùng bị đánh thức, xác thực, cô bị hôn đến tỉnh giấc.
"A" Lâm Thiển kinh hô một tiếng, chui vô cổ cô gặm mút thế nhưng lại là một người đàn ông, cô không nói một lời uốn gối, hung hăng đạp lên bụng của người đàn ông.
"Ách..."Cố Thành Kiêu kêu lên một tiếng đau đớn, cái này đánh ở khoảng cách quá gần, anh là lần đầu tiên trúng chiêu.
"Thao, ta...ngươi con mẹ nó!"Lâm Thiển thốt ra, đợi thấy rõ ràng người trước mắt là Cố Thành Kiêu, cô lập tức rụt cổ lại, giống như một con mèo bị dọa sợ, ánh mắt buồn bã, thanh âm rất nhẹ xốp giòn "Anh.....Anh làm gì vậy?"
Cố Thành Kiêu nghe vậy một khắc hoảng hốt, nhưng cuối cùng lòng tràn đầy cảm giác áy náy, cảm thấy tội lỗi.
Bất quá, mặc dù nội tâm anh áy náy, nhưng khuông mặt vẫn lạnh lùng và cao ngạo, Lâm Thiển nhìn thấy mặt hắn liền cảm thấy mình giống như bánh bao, cô lập tức bị dọa đến nhát gan "Xin lỗi, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng cũng.....cũng không biết là anh."
Cố Thành Kiêu cười nhạt "Tôi chỉ muốn gọi cô tỉnh lại, đến nhà rồi, nên xuống xe."
Ách, anh đánh thức người khác bằng phương thức chiếm tiện nghi? Nhìn anh áo mũ chính tể, thế sao lại giống cầm thú? Lâm Thiển ở trong lòng mắng chửi anh.
Bất quá, chuyện này, về nhà? Về nhà ai??
Lâm Thiển xuống xe, liếc mắt thấy một hàng xe dài, có xe dùng trong quân đội, có những chiếc xe thể thao quý báu có n chiếc, còn có siêu khốc Motorcycle n chiếc, thậm chí còn hơn triễn lãm ô tô gấp vạn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.